Chương 16: .2: Sắc Kệ (8) Kỳ Mẫn
Lương Hạc
26/03/2024
Mà trên thực tế, điều này không chỉ là ăn mòn vào trong tâm trí, càng là một loại hành vi yêu mà không thể khống chế được, trên đời này có việc gì càng đáng sợ hơn chuyện chấp nhất yêu mỗi bản thân mình chứ? Cho nên, đúng ra mà nói, anh không tin sẽ có người thật sự yêu ai đó, trên chuyện tình yêu này đều là mỗi người tự mình thả ra thôi, anh không phân liệt đến như vậy, cũng không có tự mình mê muội như vậy.”
Kỳ Hạnh Trinh chớp chớp mắt, muốn nói cái gì, lại không tự giác mà cầm lấy cái muỗng dùng canh ngăn chặn cái miệng mình lại.
Kỳ Trung Nam ở bên cạnh nghe xong thì cười rộ lên: “Con đó mà, đến tuổi cũng nên kết giao vài người bạn gái rồi, nếu như tiểu Lý không thành, thì tiếp tục tìm tiếp, cũng đừng có chán nản.”
Kỳ Mẫn gật đầu: “Ba, con không có thất vọng, tiểu Lý là được chọn thông qua một số liệu lớn được sàng lọc chọn ra người tốt nhất thích hợp nhất, thật ra những người khác có giá trị và độ phù hợp xứng đôi cũng có, con còn có thể tiếp tục đi xem thử.”
“Ừ, nhưng mà cũng phải cẩn thận”
“Ba yên tâm, trước khi gặp người ta con sẽ điều tra kỹ về bối cảnh.” Kỳ Mẫn lấy chiếc đũa để gắp đồ ăn, một đôi đũa ở đối diện cũng không hẹn mà cùng vói vào đồ ăn cùng bàn, Kỳ Mẫn giương mắt nhìn, lại thấy Kỳ Hạnh Trinh đang cười tủm tỉm mà nhìn lại mình.
“Vì sao không tin vào tình yêu mà còn muốn đi hẹn hò chứ?” Cơm nước xong xuôi, Kỳ Mẫn phụ trách lái xe đưa Kỳ Hạnh Trinh về nhà, Kỳ Hạnh Trinh ngồi ở ghế phụ của cậu ấy, nghiêng đầu lại hỏi.
“Vì để kết hôn.”
Kỳ Hạnh Trinh cắn môi nói: “Tại sao anh lại là kiểu người cổ hủ như vậy.”
Kỳ Mẫn thuần thục đánh tay lái lùi xe, lúc này lại liếc mắt nhìn cô một cái, âm thanh chìm xuống: “Vậy em cho rằng anh là người như thế nào?”
“Anh thông minh như vậy, kết hôn quá sớm còn có hơi đáng tiếc.”
Kỳ Mẫn không hề nhìn cô, chỉ tập trung lái xe, thói quen đưa một tay cầm bánh lái, một tay đặt ở giữa thái dương.
Kỳ Hạnh Trinh thấy cậu ấy không nói lời nào, tiếp tục nói: “Bác cả muốn anh giúp em……”
“Em dùng anh giúp em sao? Người giúp em xử lý mọi việc khi em ngã xuống không phải là rất nhiều sao!”
Kỳ Hạnh Trinh nhíu mày, biết người này không phải châm chọc cô hai câu thì không thể nào nói chuyện, đặc biệt là lúc ở mình, cô biết cậu ấy là người độc miệng, từ nhỏ đã là một kẻ độc mồm độc miệng.
“Bọn họ có thể so sánh được với anh sao? Anh nắm trong tay chính là động mạch của tập đoàn Tin Khoa, không ai có thể rõ hơn anh về vận mệnh đi hướng của tập đoàn Tin Khoa.”
“Thật là, đã đánh giá cao anh, cũng đã xem nhẹ chính em rồi.”
Kỳ Hạnh Trinh cười: “Ba anh chính là chủ tịch tập đoàn Tin Khoa, anh lại nắm giữ hướng đi cùng tiến trướng của mỗi số tiền, anh nói em là đánh giá cao anh, hay là anh quá khiêm tốn?”
Một tay của Kỳ Mẫn quay bánh lái, xe rẽ ở chỗ vòng gấp, người trong xe ngồi không ổn, suýt nữa dựa hẳn vào trên người cậu ấy.
Sau khi Kỳ Hạnh Trinh ngồi ổn lại, tay nắm lấy tay cầm ở trên mui xe, liếc nhìn cậu ấy một cái.
Kỳ Mẫn cười: “Anh đây thì có thể giúp em cái gì chứ? Anh có giá trị gì của một tổng giám đốc đâu? Một không có cổ phần, hai không tham dự vào các hạng mục, nhiều lắm là chỉ có chút quyền trên phía chi phí và biên lai, còn lại mọi việc đều dựa theo chỉ thị của em mà hoàn thành, nhiều nhất là giao lưu cùng với bộ phận kinh doanh…… A —— anh nhớ ra rồi, có thể giúp em khống chế anh trai em.”
Trong lòng Kỳ Hạnh Trinh lộp bộp một cái, bỗng nhiên nhớ tới hôm nay Kỳ Trung Nam nói, vẫn cứ cảm thấy thâm ý sâu sắc, cẩn thận nghĩ lại, ngũ lôi oanh đỉnh, nhưng vẫn là mắt trợn trắng nói: “Nói hươu nói vượn, em khống chế anh ấy làm gì.”
“Ha hả, anh nói sai rồi, là em giúp đỡ anh ta khống chế bàn cờ.”
Gương mặt của Kỳ Mẫn tối sầm lại, cũng nhìn không rõ vẻ mặt của cậu ấy, nhưng Kỳ Hạnh Trinh biết cậu ấy đang cười.
Kỳ Mẫn này vẫn luôn đáng giận như vậy! Giống như là nhìn thấu tất cả mọi thứ của cô, một hai câu nói là có thể muốn mệnh của cô, nhưng lại cố tình làm ra bộ dạng cái gì cũng không biết.
Là một người đàn ông tâm độc như rắn.
Kỳ Hạnh Trinh không nghĩ nói nữa, duỗi tay mở âm nhạc trong xe lên, là một khúc đàn violon, nhưng âm thanh này một chút cũng không giống âm nhạc, còn giống như là ai đang thét chói tai, làm cho lỗ tai đau nhức.
“Cái quỷ gì vậy?”
“Là một khúc của Niccolò paganini(*).”
(*) Là một nghệ sĩ chơi violin, viola, guitar và soạn nhạc người Ý.
Kỳ Hạnh Trinh nghĩ tới, năm đó thời điểm lần đầu tiên cô nhìn thấy cậu ấy, cậu ấy chính là đang kéo một đầu đàn như vậy, cũng là làn điệu cái từ trên cao nhìn xuống này, giống như cô căn bản không xứng nghe được nó vậy.
Kỳ Hạnh Trinh chớp chớp mắt, muốn nói cái gì, lại không tự giác mà cầm lấy cái muỗng dùng canh ngăn chặn cái miệng mình lại.
Kỳ Trung Nam ở bên cạnh nghe xong thì cười rộ lên: “Con đó mà, đến tuổi cũng nên kết giao vài người bạn gái rồi, nếu như tiểu Lý không thành, thì tiếp tục tìm tiếp, cũng đừng có chán nản.”
Kỳ Mẫn gật đầu: “Ba, con không có thất vọng, tiểu Lý là được chọn thông qua một số liệu lớn được sàng lọc chọn ra người tốt nhất thích hợp nhất, thật ra những người khác có giá trị và độ phù hợp xứng đôi cũng có, con còn có thể tiếp tục đi xem thử.”
“Ừ, nhưng mà cũng phải cẩn thận”
“Ba yên tâm, trước khi gặp người ta con sẽ điều tra kỹ về bối cảnh.” Kỳ Mẫn lấy chiếc đũa để gắp đồ ăn, một đôi đũa ở đối diện cũng không hẹn mà cùng vói vào đồ ăn cùng bàn, Kỳ Mẫn giương mắt nhìn, lại thấy Kỳ Hạnh Trinh đang cười tủm tỉm mà nhìn lại mình.
“Vì sao không tin vào tình yêu mà còn muốn đi hẹn hò chứ?” Cơm nước xong xuôi, Kỳ Mẫn phụ trách lái xe đưa Kỳ Hạnh Trinh về nhà, Kỳ Hạnh Trinh ngồi ở ghế phụ của cậu ấy, nghiêng đầu lại hỏi.
“Vì để kết hôn.”
Kỳ Hạnh Trinh cắn môi nói: “Tại sao anh lại là kiểu người cổ hủ như vậy.”
Kỳ Mẫn thuần thục đánh tay lái lùi xe, lúc này lại liếc mắt nhìn cô một cái, âm thanh chìm xuống: “Vậy em cho rằng anh là người như thế nào?”
“Anh thông minh như vậy, kết hôn quá sớm còn có hơi đáng tiếc.”
Kỳ Mẫn không hề nhìn cô, chỉ tập trung lái xe, thói quen đưa một tay cầm bánh lái, một tay đặt ở giữa thái dương.
Kỳ Hạnh Trinh thấy cậu ấy không nói lời nào, tiếp tục nói: “Bác cả muốn anh giúp em……”
“Em dùng anh giúp em sao? Người giúp em xử lý mọi việc khi em ngã xuống không phải là rất nhiều sao!”
Kỳ Hạnh Trinh nhíu mày, biết người này không phải châm chọc cô hai câu thì không thể nào nói chuyện, đặc biệt là lúc ở mình, cô biết cậu ấy là người độc miệng, từ nhỏ đã là một kẻ độc mồm độc miệng.
“Bọn họ có thể so sánh được với anh sao? Anh nắm trong tay chính là động mạch của tập đoàn Tin Khoa, không ai có thể rõ hơn anh về vận mệnh đi hướng của tập đoàn Tin Khoa.”
“Thật là, đã đánh giá cao anh, cũng đã xem nhẹ chính em rồi.”
Kỳ Hạnh Trinh cười: “Ba anh chính là chủ tịch tập đoàn Tin Khoa, anh lại nắm giữ hướng đi cùng tiến trướng của mỗi số tiền, anh nói em là đánh giá cao anh, hay là anh quá khiêm tốn?”
Một tay của Kỳ Mẫn quay bánh lái, xe rẽ ở chỗ vòng gấp, người trong xe ngồi không ổn, suýt nữa dựa hẳn vào trên người cậu ấy.
Sau khi Kỳ Hạnh Trinh ngồi ổn lại, tay nắm lấy tay cầm ở trên mui xe, liếc nhìn cậu ấy một cái.
Kỳ Mẫn cười: “Anh đây thì có thể giúp em cái gì chứ? Anh có giá trị gì của một tổng giám đốc đâu? Một không có cổ phần, hai không tham dự vào các hạng mục, nhiều lắm là chỉ có chút quyền trên phía chi phí và biên lai, còn lại mọi việc đều dựa theo chỉ thị của em mà hoàn thành, nhiều nhất là giao lưu cùng với bộ phận kinh doanh…… A —— anh nhớ ra rồi, có thể giúp em khống chế anh trai em.”
Trong lòng Kỳ Hạnh Trinh lộp bộp một cái, bỗng nhiên nhớ tới hôm nay Kỳ Trung Nam nói, vẫn cứ cảm thấy thâm ý sâu sắc, cẩn thận nghĩ lại, ngũ lôi oanh đỉnh, nhưng vẫn là mắt trợn trắng nói: “Nói hươu nói vượn, em khống chế anh ấy làm gì.”
“Ha hả, anh nói sai rồi, là em giúp đỡ anh ta khống chế bàn cờ.”
Gương mặt của Kỳ Mẫn tối sầm lại, cũng nhìn không rõ vẻ mặt của cậu ấy, nhưng Kỳ Hạnh Trinh biết cậu ấy đang cười.
Kỳ Mẫn này vẫn luôn đáng giận như vậy! Giống như là nhìn thấu tất cả mọi thứ của cô, một hai câu nói là có thể muốn mệnh của cô, nhưng lại cố tình làm ra bộ dạng cái gì cũng không biết.
Là một người đàn ông tâm độc như rắn.
Kỳ Hạnh Trinh không nghĩ nói nữa, duỗi tay mở âm nhạc trong xe lên, là một khúc đàn violon, nhưng âm thanh này một chút cũng không giống âm nhạc, còn giống như là ai đang thét chói tai, làm cho lỗ tai đau nhức.
“Cái quỷ gì vậy?”
“Là một khúc của Niccolò paganini(*).”
(*) Là một nghệ sĩ chơi violin, viola, guitar và soạn nhạc người Ý.
Kỳ Hạnh Trinh nghĩ tới, năm đó thời điểm lần đầu tiên cô nhìn thấy cậu ấy, cậu ấy chính là đang kéo một đầu đàn như vậy, cũng là làn điệu cái từ trên cao nhìn xuống này, giống như cô căn bản không xứng nghe được nó vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.