Bé Cá Chép Koi Nhỏ Được Cả Nhà Yêu Thích Đã Chiến Thắng Trong Ngày Tận Thế
Chương 1: Bị Hệ Thống Ràng Buộc Khi Cận Kề Cái Chết (1)
Thanh Nhạc Thiên
16/07/2024
===========
Trong căn nhà kho lộn xộn, một bóng dáng nhỏ bé đáng thương cuộn tròn thành một đoàn, cứ như vậy nằm trên mặt đất lạnh lẽo.
" Ba...... Mẹ...... Ô ô ô, hai người đang ở đâu? "
" Vãn Vãn nhớ hai người quá...... "
Lời nói mơ hồ không rõ từ trong miệng cô bé phát ra, giọng nói khàn khàn, trên lông mi thật dài treo những giọt nước mắt trong suốt, lông mi khẽ run, giống như một con mèo sữa nhỏ đáng thương bị người vứt bỏ.
Cô bé đang cuộn tròn kia tên là Vãn Vãn. Vãn Vãn đang sốt cao, cơ thể nhỏ gầy được bao bọc trong một chiếc áo sơ mi của người lớn, rách nát và cổ áo còn vương vết bẩn không thể xóa sạch.
Làn da trần của Vãn Vãn lộ ra những mảng xanh tím, rất khó coi, trán còn có một vết sưng đỏ tím bầm, các vết thương lớn nhỏ chồng chất lên nhau, nhìn thấy mà giật mình!
" Không biết con nhỏ đó thế nào rồi, ông nói xem, liệu nó có chết thật không? " Một người phụ nữ có vẻ mặt khắc nghiệt ngồi trong sân, nhai hạt dưa, đôi mắt tam giác liếc về phía cửa nhà kho.
Người đàn ông ngồi đối diện người phụ nữ, răng vàng ố, nhổ một bãi nước bọt xuống đất: " Phì, lo gì con nhỏ đó chứ? Nó chết rồi thì chúng ta còn tiết kiệm được một khoản tiền, toàn bộ tiền để lại cho Đại Bảo sau này học đại học, cưới một cô vợ đẹp trong thành phố về. "
" Nếu nó chết, chúng ta cứ vứt lên núi, rồi nói là do nó tự chơi đùa chạy lên núi thì bị thú dữ ăn thịt. "
Người phụ nữ chửi rủa đứng dậy, phủi vỏ hạt dưa ra khỏi người, chuẩn bị đi xem con bé tốn tiền kia.
Dù sao thì, bây giờ trời nóng, xác chết sẽ bốc mùi, đừng để bẩn nhà bà ta.
Người phụ nữ tên là Trương Thúy Phân, người đàn ông tên là Vương Đại Trụ, bọn họ còn có một cậu con trai sáu tuổi tên là Vương Thiên Bảo.
Ba năm trước, một đôi vợ chồng đã giao Tiểu Vãn cho họ, còn đưa một khoản tiền lớn để họ tạm thời chăm sóc cô bé. Trương Thúy Phân nghĩ rằng không chừng về sau đều sẽ có tiền, nên đối xử với Tiểu Vãn cũng khá tử tế. Nhưng sau đó, đôi vợ chồng kia không bao giờ xuất hiện nữa.
Tức giận, Trương Thúy Phân và Vương Đại Trụ cảm thấy Tiểu Vãn ở nhà bọn họ chính là ăn không uống không, giặt quần áo nấu cơm, quét dọn vệ sinh, hơi không hài lòng chính là đánh chửi một trận.
Vãn Vãn ăn không đủ no mặc không đủ ấm, mà ngay cả Vương Thiên Bảo năm nay chỉ vừa mới sáu tuổi đối với Vãn Vãn cũng là không đánh cũng là mắng, đi theo Trương Thúy Phân học được như thế nào mắng Vãn Vãn, từng ngụm từng ngụm "Đồ tốn tiền".
Buổi tối một ngày trước, Vãn Vãn đói đến lả người vì không được ăn cơm. Nhân lúc Trương Thúy Phân và Vương Đại Trụ đã ngủ, cô bé lén vào bếp lấy một cái bánh bao ăn, nhưng lại bị Vương Thiên Bảo, đang đi vệ sinh, phát hiện.
Trong căn nhà kho lộn xộn, một bóng dáng nhỏ bé đáng thương cuộn tròn thành một đoàn, cứ như vậy nằm trên mặt đất lạnh lẽo.
" Ba...... Mẹ...... Ô ô ô, hai người đang ở đâu? "
" Vãn Vãn nhớ hai người quá...... "
Lời nói mơ hồ không rõ từ trong miệng cô bé phát ra, giọng nói khàn khàn, trên lông mi thật dài treo những giọt nước mắt trong suốt, lông mi khẽ run, giống như một con mèo sữa nhỏ đáng thương bị người vứt bỏ.
Cô bé đang cuộn tròn kia tên là Vãn Vãn. Vãn Vãn đang sốt cao, cơ thể nhỏ gầy được bao bọc trong một chiếc áo sơ mi của người lớn, rách nát và cổ áo còn vương vết bẩn không thể xóa sạch.
Làn da trần của Vãn Vãn lộ ra những mảng xanh tím, rất khó coi, trán còn có một vết sưng đỏ tím bầm, các vết thương lớn nhỏ chồng chất lên nhau, nhìn thấy mà giật mình!
" Không biết con nhỏ đó thế nào rồi, ông nói xem, liệu nó có chết thật không? " Một người phụ nữ có vẻ mặt khắc nghiệt ngồi trong sân, nhai hạt dưa, đôi mắt tam giác liếc về phía cửa nhà kho.
Người đàn ông ngồi đối diện người phụ nữ, răng vàng ố, nhổ một bãi nước bọt xuống đất: " Phì, lo gì con nhỏ đó chứ? Nó chết rồi thì chúng ta còn tiết kiệm được một khoản tiền, toàn bộ tiền để lại cho Đại Bảo sau này học đại học, cưới một cô vợ đẹp trong thành phố về. "
" Nếu nó chết, chúng ta cứ vứt lên núi, rồi nói là do nó tự chơi đùa chạy lên núi thì bị thú dữ ăn thịt. "
Người phụ nữ chửi rủa đứng dậy, phủi vỏ hạt dưa ra khỏi người, chuẩn bị đi xem con bé tốn tiền kia.
Dù sao thì, bây giờ trời nóng, xác chết sẽ bốc mùi, đừng để bẩn nhà bà ta.
Người phụ nữ tên là Trương Thúy Phân, người đàn ông tên là Vương Đại Trụ, bọn họ còn có một cậu con trai sáu tuổi tên là Vương Thiên Bảo.
Ba năm trước, một đôi vợ chồng đã giao Tiểu Vãn cho họ, còn đưa một khoản tiền lớn để họ tạm thời chăm sóc cô bé. Trương Thúy Phân nghĩ rằng không chừng về sau đều sẽ có tiền, nên đối xử với Tiểu Vãn cũng khá tử tế. Nhưng sau đó, đôi vợ chồng kia không bao giờ xuất hiện nữa.
Tức giận, Trương Thúy Phân và Vương Đại Trụ cảm thấy Tiểu Vãn ở nhà bọn họ chính là ăn không uống không, giặt quần áo nấu cơm, quét dọn vệ sinh, hơi không hài lòng chính là đánh chửi một trận.
Vãn Vãn ăn không đủ no mặc không đủ ấm, mà ngay cả Vương Thiên Bảo năm nay chỉ vừa mới sáu tuổi đối với Vãn Vãn cũng là không đánh cũng là mắng, đi theo Trương Thúy Phân học được như thế nào mắng Vãn Vãn, từng ngụm từng ngụm "Đồ tốn tiền".
Buổi tối một ngày trước, Vãn Vãn đói đến lả người vì không được ăn cơm. Nhân lúc Trương Thúy Phân và Vương Đại Trụ đã ngủ, cô bé lén vào bếp lấy một cái bánh bao ăn, nhưng lại bị Vương Thiên Bảo, đang đi vệ sinh, phát hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.