Chương 29: Phiên ngoại 4
Quán Trang Nguyệt Lượng
31/08/2023
Phiên ngoại 4: Valentine
Tuyết bắt đầu rơi vào ngày lễ tình nhân, đi tới đâu cũng thấy một lớp tuyết thật dày, thế giới dường như trở nên im lặng hẳn.
Chu Ngưng đứng dậy thì thấy Lâm Vãn đang ngồi dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài, cậu mặc một cái áo len trắng, cái áo hơi rộng nên bị trễ một bên vai. Cậu tựa đầu vào cửa sổ trông mong nhìn ra ngoài.
Anh đứng bên cạnh nhìn hàng mi dài hơi cong cong của cậu. Khóe mắt vẫn còn vươn lại vết đỏ do bị anh bắt nạt tối hôm qua... Nghĩ đến đây, máu chảy trong người Chu Ngưng bắt đầu sôi sùng sục.
Bé cưng nhà anh rất ngoan, cậu tự lau nước mắt rồi sau đó sẽ thương lượng với anh, nói là em khóc rồi, anh có thể nhẹ một chút được không?
Lâm Vãn nhìn tuyết, Chu Ngưng nhìn Lâm Vãn, trong mắt cả hai đều là khung cảnh tuyệt đẹp.
Lâm Vãn ngồi yên không nhúc nhích, cứ như là một chú mèo có rất nhiều tâm sự vậy. Chu Ngưng suy nghĩ một chút thì anh quyết định: Hôm nay Lâm Vãn nói gì anh cũng sẽ đồng ý.
Anh cẩn thận đi đến ôm Lâm Vãn từ sau lưng, Lâm Vãn lập tức chỉ cho anh xem: "Tuyết rơi rồi! "
"Anh thấy rồi." Chu Ngưng hôn lên thái dương cậu, ngày hôm qua, lúc anh hôn ở đây, có mấy sợi tóc ướt đẫm mồ hôi rũ xuống. Chu Ngưng cười cười nói cậu là một túi khóc nhỏ, Lâm Vãn còn giận dỗi nói không bao giờ cho anh hôn nữa, nhưng hôm nay cậu lại chẳng giận dỗi gì nữa, cậu ngẩng đầu cọ cọ lên má anh.
"Em thích tuyết sao, vậy lát nữa chúng ta ra ngoài chơi nhé?"
Lâm Vãn gật gật đầu: "Chúng trông mềm mềm cứ như một cái bánh vậy."
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Nếu như nó mềm mềm giống một cái bánh vừa ra lò chắc chắn khi giẫm lên sẽ rất mềm mại.
"Được, anh tắm cái, em nhớ phải mặc ấm một chút, đừng để bị lạnh."
"Chu Ngưng, anh trai gọi điện nè!" Lâm Vãn cầm điện thoại chạy vào phòng tắm.
Tay Chu Ngưng dính toàn nước, "Em mở loa hộ anh với. "
Vừa mở loa, đầu dây bên kia liền phát ra giọng nói của Chu Độ: "Ra ngoài chơi ném tuyết đi! Anh và Đinh Xán tới tìm hai đứa! "
Chu Ngưng: "Anh bạo lực quá, em và Tiểu Vãn muốn làm người tuyết. Em và Tiểu Vãn sẽ xây dựng một sở thú, phải không Tiểu Vãn? "
Lâm Vãn: "Ừm! "
"Anh ném chết chú." Chu Độ còn muốn nói gì đó nữa nhưng Chu Ngưng đã nói trước, "Anh có biết hôm nay là ngày gì không? "
"Hả?" Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó liền cúp điện thoại, hình như là đang nghĩ cách.
Trong phòng tắm đột nhiên im lặng trở lại, bầu không khí cũng trở nên rất vi diệu, Lâm Vãn ngượng ngùng cắn môi, dưới, cậu do dự lại gần anh, biết rồi nhưng vẫn cố ý hỏi: "Hôm nay là ngày gì vậy? "
Chu Ngưng nhẹ nhàng cắn môi cậu: "Là ngày chỉ được ở với vợ mình. Hôm nay vợ anh chuẩn bị cho anh quà gì vậy? "
"Không nói cho anh biết!"
Lâm Vãn cúi đầu cười cười, thật ra là Chu Ngưng đã đoán được rồi, chắc là sô cô la hoặc là bánh quy mà cậu tự làm, mấy ngày trước anh thấy cậu mua nguyên liệu làm bánh.
Một lát sau có người gõ cửa nhà anh, không phải là Chu Độ, là một cậu trai giao hoa. Chu Ngưng nhanh chóng ký nhận bó hoa xinh đẹp này, Lâm Vãn còn vui vẻ chờ Chu Ngưng tặng hoa cho cậu, nhưng Chu Ngưng lại chỉ đặt nó ở hành lang rồi vào nhà, còn cố ý phớt lờ cậu.
"Ai tặng hoa cho anh vậy?" Lâm Vãn chặn anh lại hỏi.
Chu Ngưng duỗi thắt lưng, anh lười biếng nói: "Đói quá. "
"Trên bàn có đồ ăn, ai tặng hoa cho anh vậy? "
"Ăn xong chúng ta đi xuống làm người tuyết đi."
"Được. Ai tặng hoa cho anh vậy?"
Chu Ngưng đoán nếu cứ chọc nữa thì cậu sẽ giận mất, anh nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu: "Em tự xem đi. "
Lâm Vãn chạy tới ôm bó hoa vào lòng, bên trên bó hoa có một tấm thiệp, trên tấm thiệp đó là nét chữ của Chu Ngưng, anh đã viết nó lúc còn ở tiệm hoa.
Trên đó chỉ có một câu rất đơn giản: [Tiểu Vãn: Valentine vui vẻ!]
Chu Ngưng còn vẽ thêm một hình minh họa bên cạnh nữa, hình này giống như hình mà lần trước Lâm Vãn vẽ lên bánh sinh nhật của anh. Lần này là hình hoàng tử tặng cho hồ ly nhỏ một đóa hoa.
Chu Ngưng giả vờ bình tĩnh ngồi vào bàn ăn, Lâm Vãn chạy tới ôm hôn anh, sau đó cắn lên lỗ tai anh, cậu nói, em cũng yêu anh.
Cơm nước xong xuôi thì cả hai ra ngoài nghịch tuyết, sau đó bọn họ vào nhà xem bộ phim yêu thích của Lâm Vãn, buổi tối thì ăn tối ở nhà hàng mà Chu Ngưng đặt, ở đó có thể vừa ăn vừa ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp của thành phố.
Trong lúc đó, Chu Ngưng thỉnh thoảng sẽ làm ảo thuật lấy ra một vài hộp quà lớn nhỏ khác nhau, cả ngày hôm nay Lâm Vãn luôn ở trong niềm vui. Ăn uống xong xuôi cả hai đi về nhà, khi về nhà Chu Ngưng vây quanh Lâm Vãn mà hỏi cậu: "Rốt cuộc em chuẩn bị cho anh món quà gì vậy, không phải là em không chuẩn bị đó chứ? "
Lâm Vãn đẩy anh ra: "Anh đi tắm trước đi. "
"Anh tắm xong thì em sẽ tặng anh sao?"
"Ừm."
Chu Ngưng nhanh chân lao vào nhà tắm, nói là tắm chứ thật ra chỉ để cho người dính một chút nước sau đó chạy vọt ra ngoài.
4
Lúc này, Lâm Vãn đã thay đồ, trên đầu đeo tai hồ ly, cậu đang soi gương xem bộ đồ có đuôi mà mình đang mặc. Cậu không ngờ anh lại tắm nhanh như vậy.
Đây là lần đầu tiên cậu mặc loại quần áo này, thấy Chu Ngưng trợn mắt há miệng nhìn mình, cậu lo lắng nói, "Đẹp... đẹp không, nếu không đẹp em sẽ cởi..."
Chu Ngưng ngồi xuống giường, anh nói: "Ừm, rất đẹp, nhưng anh không nhìn rõ, em lại đây, ngồi lên đùi anh nào."
Tuyết bắt đầu rơi vào ngày lễ tình nhân, đi tới đâu cũng thấy một lớp tuyết thật dày, thế giới dường như trở nên im lặng hẳn.
Chu Ngưng đứng dậy thì thấy Lâm Vãn đang ngồi dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài, cậu mặc một cái áo len trắng, cái áo hơi rộng nên bị trễ một bên vai. Cậu tựa đầu vào cửa sổ trông mong nhìn ra ngoài.
Anh đứng bên cạnh nhìn hàng mi dài hơi cong cong của cậu. Khóe mắt vẫn còn vươn lại vết đỏ do bị anh bắt nạt tối hôm qua... Nghĩ đến đây, máu chảy trong người Chu Ngưng bắt đầu sôi sùng sục.
Bé cưng nhà anh rất ngoan, cậu tự lau nước mắt rồi sau đó sẽ thương lượng với anh, nói là em khóc rồi, anh có thể nhẹ một chút được không?
Lâm Vãn nhìn tuyết, Chu Ngưng nhìn Lâm Vãn, trong mắt cả hai đều là khung cảnh tuyệt đẹp.
Lâm Vãn ngồi yên không nhúc nhích, cứ như là một chú mèo có rất nhiều tâm sự vậy. Chu Ngưng suy nghĩ một chút thì anh quyết định: Hôm nay Lâm Vãn nói gì anh cũng sẽ đồng ý.
Anh cẩn thận đi đến ôm Lâm Vãn từ sau lưng, Lâm Vãn lập tức chỉ cho anh xem: "Tuyết rơi rồi! "
"Anh thấy rồi." Chu Ngưng hôn lên thái dương cậu, ngày hôm qua, lúc anh hôn ở đây, có mấy sợi tóc ướt đẫm mồ hôi rũ xuống. Chu Ngưng cười cười nói cậu là một túi khóc nhỏ, Lâm Vãn còn giận dỗi nói không bao giờ cho anh hôn nữa, nhưng hôm nay cậu lại chẳng giận dỗi gì nữa, cậu ngẩng đầu cọ cọ lên má anh.
"Em thích tuyết sao, vậy lát nữa chúng ta ra ngoài chơi nhé?"
Lâm Vãn gật gật đầu: "Chúng trông mềm mềm cứ như một cái bánh vậy."
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Nếu như nó mềm mềm giống một cái bánh vừa ra lò chắc chắn khi giẫm lên sẽ rất mềm mại.
"Được, anh tắm cái, em nhớ phải mặc ấm một chút, đừng để bị lạnh."
"Chu Ngưng, anh trai gọi điện nè!" Lâm Vãn cầm điện thoại chạy vào phòng tắm.
Tay Chu Ngưng dính toàn nước, "Em mở loa hộ anh với. "
Vừa mở loa, đầu dây bên kia liền phát ra giọng nói của Chu Độ: "Ra ngoài chơi ném tuyết đi! Anh và Đinh Xán tới tìm hai đứa! "
Chu Ngưng: "Anh bạo lực quá, em và Tiểu Vãn muốn làm người tuyết. Em và Tiểu Vãn sẽ xây dựng một sở thú, phải không Tiểu Vãn? "
Lâm Vãn: "Ừm! "
"Anh ném chết chú." Chu Độ còn muốn nói gì đó nữa nhưng Chu Ngưng đã nói trước, "Anh có biết hôm nay là ngày gì không? "
"Hả?" Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó liền cúp điện thoại, hình như là đang nghĩ cách.
Trong phòng tắm đột nhiên im lặng trở lại, bầu không khí cũng trở nên rất vi diệu, Lâm Vãn ngượng ngùng cắn môi, dưới, cậu do dự lại gần anh, biết rồi nhưng vẫn cố ý hỏi: "Hôm nay là ngày gì vậy? "
Chu Ngưng nhẹ nhàng cắn môi cậu: "Là ngày chỉ được ở với vợ mình. Hôm nay vợ anh chuẩn bị cho anh quà gì vậy? "
"Không nói cho anh biết!"
Lâm Vãn cúi đầu cười cười, thật ra là Chu Ngưng đã đoán được rồi, chắc là sô cô la hoặc là bánh quy mà cậu tự làm, mấy ngày trước anh thấy cậu mua nguyên liệu làm bánh.
Một lát sau có người gõ cửa nhà anh, không phải là Chu Độ, là một cậu trai giao hoa. Chu Ngưng nhanh chóng ký nhận bó hoa xinh đẹp này, Lâm Vãn còn vui vẻ chờ Chu Ngưng tặng hoa cho cậu, nhưng Chu Ngưng lại chỉ đặt nó ở hành lang rồi vào nhà, còn cố ý phớt lờ cậu.
"Ai tặng hoa cho anh vậy?" Lâm Vãn chặn anh lại hỏi.
Chu Ngưng duỗi thắt lưng, anh lười biếng nói: "Đói quá. "
"Trên bàn có đồ ăn, ai tặng hoa cho anh vậy? "
"Ăn xong chúng ta đi xuống làm người tuyết đi."
"Được. Ai tặng hoa cho anh vậy?"
Chu Ngưng đoán nếu cứ chọc nữa thì cậu sẽ giận mất, anh nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu: "Em tự xem đi. "
Lâm Vãn chạy tới ôm bó hoa vào lòng, bên trên bó hoa có một tấm thiệp, trên tấm thiệp đó là nét chữ của Chu Ngưng, anh đã viết nó lúc còn ở tiệm hoa.
Trên đó chỉ có một câu rất đơn giản: [Tiểu Vãn: Valentine vui vẻ!]
Chu Ngưng còn vẽ thêm một hình minh họa bên cạnh nữa, hình này giống như hình mà lần trước Lâm Vãn vẽ lên bánh sinh nhật của anh. Lần này là hình hoàng tử tặng cho hồ ly nhỏ một đóa hoa.
Chu Ngưng giả vờ bình tĩnh ngồi vào bàn ăn, Lâm Vãn chạy tới ôm hôn anh, sau đó cắn lên lỗ tai anh, cậu nói, em cũng yêu anh.
Cơm nước xong xuôi thì cả hai ra ngoài nghịch tuyết, sau đó bọn họ vào nhà xem bộ phim yêu thích của Lâm Vãn, buổi tối thì ăn tối ở nhà hàng mà Chu Ngưng đặt, ở đó có thể vừa ăn vừa ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp của thành phố.
Trong lúc đó, Chu Ngưng thỉnh thoảng sẽ làm ảo thuật lấy ra một vài hộp quà lớn nhỏ khác nhau, cả ngày hôm nay Lâm Vãn luôn ở trong niềm vui. Ăn uống xong xuôi cả hai đi về nhà, khi về nhà Chu Ngưng vây quanh Lâm Vãn mà hỏi cậu: "Rốt cuộc em chuẩn bị cho anh món quà gì vậy, không phải là em không chuẩn bị đó chứ? "
Lâm Vãn đẩy anh ra: "Anh đi tắm trước đi. "
"Anh tắm xong thì em sẽ tặng anh sao?"
"Ừm."
Chu Ngưng nhanh chân lao vào nhà tắm, nói là tắm chứ thật ra chỉ để cho người dính một chút nước sau đó chạy vọt ra ngoài.
4
Lúc này, Lâm Vãn đã thay đồ, trên đầu đeo tai hồ ly, cậu đang soi gương xem bộ đồ có đuôi mà mình đang mặc. Cậu không ngờ anh lại tắm nhanh như vậy.
Đây là lần đầu tiên cậu mặc loại quần áo này, thấy Chu Ngưng trợn mắt há miệng nhìn mình, cậu lo lắng nói, "Đẹp... đẹp không, nếu không đẹp em sẽ cởi..."
Chu Ngưng ngồi xuống giường, anh nói: "Ừm, rất đẹp, nhưng anh không nhìn rõ, em lại đây, ngồi lên đùi anh nào."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.