Chương 16
Ngã Đích Kiểm Tha Đại Hựu Viên
17/11/2021
Kiều Thẩm rơi vào kì phát tình, vẫn luôn được Tạ Dịch ôm làm cả buổi sáng, ngay sau khi sức nặng trên người biến mất, cậu đã mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Ba giờ sau, Kiều Thẩm tỉnh dậy, sờ sờ bên người, không thấy Tạ Dịch.
Cậu xoa xoa eo, chịu đựng cơn đau nhức khắp người, trượt xuống giường.
Tối hôm qua, cậu đã được anh đánh dấu tạm thời, thời khắc Tạ Dịch cắn vào tuyến thể, toàn thân cậu bị bao vây bởi tin tức tố hương rượu Rum, hiện tại cậu rất lưu luyến không muốn rời ra hương vị này.
Cơn phát tình của Kiều Thẩm tạm thời thuyên giảm sau một đêm điên cuồng đòi hỏi. Nhưng sau khi tỉnh dậy không thấy anh, cậu lập tức trở nên tỉnh táo, bất an và lo lắng.
Anh có tức giận không?
Anh đi rồi à?
Kiều Thẩm tìm khắp nhà không thấy Tạ Dịch, tâm lý omega trong thời kì phát tình vô cùng mong manh, yếu đuối. Cậu ngồi xuống trước cửa, đầu vùi vào gối, hai bả vai run lên nhè nhẹ.
—
Tạ Dịch dậy sớm hơn cậu nửa giờ, vốn dĩ muốn ra ngoài mua bữa sáng, khi bị gió lạnh bên ngoài thổi tới, đại não anh lập tức trở nên tỉnh táo.
Tối hôm qua còn chưa hỏi chuyện rõ ràng, sao đã trực tiếp bế người ta lên giường rồi?
Tạ Dịch nghĩ, sau khi trở về nhất định phải để Kiều Thẩm tự mình giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Nhưng vừa mở cửa ra đã thấy omega của anh ngồi trên hành lang khóc nức nở.
Kẻ lừa đảo, lại ra vẻ đáng thương với anh!
Kẻ lừa đảo cuối cùng cũng cảm nhận được hơi thở của alpha, ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe đối diện với anh, lập tức chạy đến ủn vào lồng ngực Tạ Dịch.
Nhưng anh lại né tránh, một tay chống lại omega đang định nhào vào lòng, một tay giơ ra bữa sáng.
“Ăn sáng trước, vừa ăn vừa nói. Em còn nợ anh một lời giải thích.”
Kiều Thẩm không nhận đồ ăn, hồng mắt nhìn về phía alpha của mình, đứng tại chỗ uỷ khuất, “Em tỉnh lại không thấy anh, còn tưởng anh tức giận không cần em nữa.”
Tạ Dịch bất đắc dĩ, sao bây giờ Kiều Thẩm lại thích khóc thế, trước đây cậu có như thế này đâu.
Nhưng rồi nghĩ lại, cậu là omega, lại còn đang trong kì phát tình, đúng là lúc tâm lý yếu nhất, dễ tổn thương nhất, Tạ Dịch không đành lòng giữ cậu quá chặt.
Nhìn Kiều Thẩm tủi thân, anh thở dài, đặt bữa sáng lên bàn, ôm lấy cậu như một đứa bé.
Tạ Dịch vừa chạm vào, Kiều Thẩm đã ôm chặt lấy cổ anh, liều mạng ủn ủn vào lòng anh, cả người hận không thể dính sát vào alpha của mình.
Anh cảm thấy cậu thực sự đáng thương, tựa như con mèo sữa nhỏ sợ bị chủ nhân bỏ rơi, lúc này mới nhớ đến kiến thức sinh lý cô giáo dạy hồi cấp ba.
Trong ba ngày sau khi bị đánh dấu, omega không thể không có alpha của mình, alpha nhất định phải ở bên omega, không thể rời đi nửa bước.
Tạ học bá không nghĩ tới, đứng trước một Kiều Thẩm, kiến thức cơ bản nhất cũng quên mất.
Anh vỗ vỗ đầu, tự trách bản thân khiến cậu khổ sở như vậy, không nói đến tỉnh dậy đã không thấy mình, cuối cùng vất vả mới tìm được lại không cho ôm.
Một tay Tạ Dịch ôm Kiều Thẩm, tay còn lại nhéo nhéo mặt cậu, lau đi những giọt nước mắt rơi mãi không ngừng. Tạ Dịch đối diện với ánh mắt tủi thân của cậu, đột nhiên bật cười.
Omega này sao lại đáng thương đến thế!
Tạ Dịch nhẹ nhàng vỗ lưng Kiều Thẩm, dùng giọng nói nhẹ nhàng như dỗ em bé để dỗ dành omega của mình.
Kiều Thẩm được bao bọc trong tin tức tố dịu dàng của alpha, sự lo lắng, bất an dần biến mất, cả người thả lỏng, mềm mại nép vào lòng anh. Tạ Dịch cảm nhận omega dần dịu lại, bế cậu vào phòng ngủ.
Kiều Thẩm được Tạ Dịch nhẹ nhàng đặt lên giường, cánh tay vẫn ôm lấy anh không buông.
Tạ Dịch mỉm cười nhìn omega nhỏ, nụ cười ôn nhu hơn bao giờ hết.
Trái tim Kiều Thẩm lại nở hoa, bên trên còn xuất hiện thêm một chiếc cầu vồng.
Tạ Dịch cũng ngồi lên giường, ôm cậu vào lòng, kéo chăn lên đắp cho cậu, tiếp tục vỗ vỗ lưng qua lớp chăn.
Trong hương thơm nhẹ nhàng của rượu Rum, Kiều Thẩm cảm thấy yên tâm chưa từng có, dựa vào vòng tay của alpha, vô thức cọ cọ anh.
Hai người quần nhau liên tục từ hôm qua đến sáng nay, hầu như chưa ngủ được nhiều. Lúc này, trái tim treo lơ lửng của Kiều Thẩm dần buông xuống, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, miệng còn khẽ nhếch, giống như bé mèo sữa không chút phòng bị.
“Bé Chân Ngắn, à không, kẻ lừa đảo.”
Tạ Dịch thì thầm vào tai Kiều Thẩm.
Anh nhìn chằm chằm omega đang say ngủ, trên người nồng nặc mùi sữa, mới ý thức được mình thực sự thua rồi, thua trên tay kẻ lừa đảo này. Nếu không cũng sẽ không vừa nhìn thấy bộ dáng oan oan ức ức của cậu mà đau lòng, lập tức buông xuống tức giận.
Cứ như vậy, Kiều Thẩm vô cùng tự nhiên tiến vào thế giới của anh.
Giống như mưa xuân vậy, không một tiếng động.
Ba giờ sau, Kiều Thẩm tỉnh dậy, sờ sờ bên người, không thấy Tạ Dịch.
Cậu xoa xoa eo, chịu đựng cơn đau nhức khắp người, trượt xuống giường.
Tối hôm qua, cậu đã được anh đánh dấu tạm thời, thời khắc Tạ Dịch cắn vào tuyến thể, toàn thân cậu bị bao vây bởi tin tức tố hương rượu Rum, hiện tại cậu rất lưu luyến không muốn rời ra hương vị này.
Cơn phát tình của Kiều Thẩm tạm thời thuyên giảm sau một đêm điên cuồng đòi hỏi. Nhưng sau khi tỉnh dậy không thấy anh, cậu lập tức trở nên tỉnh táo, bất an và lo lắng.
Anh có tức giận không?
Anh đi rồi à?
Kiều Thẩm tìm khắp nhà không thấy Tạ Dịch, tâm lý omega trong thời kì phát tình vô cùng mong manh, yếu đuối. Cậu ngồi xuống trước cửa, đầu vùi vào gối, hai bả vai run lên nhè nhẹ.
—
Tạ Dịch dậy sớm hơn cậu nửa giờ, vốn dĩ muốn ra ngoài mua bữa sáng, khi bị gió lạnh bên ngoài thổi tới, đại não anh lập tức trở nên tỉnh táo.
Tối hôm qua còn chưa hỏi chuyện rõ ràng, sao đã trực tiếp bế người ta lên giường rồi?
Tạ Dịch nghĩ, sau khi trở về nhất định phải để Kiều Thẩm tự mình giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Nhưng vừa mở cửa ra đã thấy omega của anh ngồi trên hành lang khóc nức nở.
Kẻ lừa đảo, lại ra vẻ đáng thương với anh!
Kẻ lừa đảo cuối cùng cũng cảm nhận được hơi thở của alpha, ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe đối diện với anh, lập tức chạy đến ủn vào lồng ngực Tạ Dịch.
Nhưng anh lại né tránh, một tay chống lại omega đang định nhào vào lòng, một tay giơ ra bữa sáng.
“Ăn sáng trước, vừa ăn vừa nói. Em còn nợ anh một lời giải thích.”
Kiều Thẩm không nhận đồ ăn, hồng mắt nhìn về phía alpha của mình, đứng tại chỗ uỷ khuất, “Em tỉnh lại không thấy anh, còn tưởng anh tức giận không cần em nữa.”
Tạ Dịch bất đắc dĩ, sao bây giờ Kiều Thẩm lại thích khóc thế, trước đây cậu có như thế này đâu.
Nhưng rồi nghĩ lại, cậu là omega, lại còn đang trong kì phát tình, đúng là lúc tâm lý yếu nhất, dễ tổn thương nhất, Tạ Dịch không đành lòng giữ cậu quá chặt.
Nhìn Kiều Thẩm tủi thân, anh thở dài, đặt bữa sáng lên bàn, ôm lấy cậu như một đứa bé.
Tạ Dịch vừa chạm vào, Kiều Thẩm đã ôm chặt lấy cổ anh, liều mạng ủn ủn vào lòng anh, cả người hận không thể dính sát vào alpha của mình.
Anh cảm thấy cậu thực sự đáng thương, tựa như con mèo sữa nhỏ sợ bị chủ nhân bỏ rơi, lúc này mới nhớ đến kiến thức sinh lý cô giáo dạy hồi cấp ba.
Trong ba ngày sau khi bị đánh dấu, omega không thể không có alpha của mình, alpha nhất định phải ở bên omega, không thể rời đi nửa bước.
Tạ học bá không nghĩ tới, đứng trước một Kiều Thẩm, kiến thức cơ bản nhất cũng quên mất.
Anh vỗ vỗ đầu, tự trách bản thân khiến cậu khổ sở như vậy, không nói đến tỉnh dậy đã không thấy mình, cuối cùng vất vả mới tìm được lại không cho ôm.
Một tay Tạ Dịch ôm Kiều Thẩm, tay còn lại nhéo nhéo mặt cậu, lau đi những giọt nước mắt rơi mãi không ngừng. Tạ Dịch đối diện với ánh mắt tủi thân của cậu, đột nhiên bật cười.
Omega này sao lại đáng thương đến thế!
Tạ Dịch nhẹ nhàng vỗ lưng Kiều Thẩm, dùng giọng nói nhẹ nhàng như dỗ em bé để dỗ dành omega của mình.
Kiều Thẩm được bao bọc trong tin tức tố dịu dàng của alpha, sự lo lắng, bất an dần biến mất, cả người thả lỏng, mềm mại nép vào lòng anh. Tạ Dịch cảm nhận omega dần dịu lại, bế cậu vào phòng ngủ.
Kiều Thẩm được Tạ Dịch nhẹ nhàng đặt lên giường, cánh tay vẫn ôm lấy anh không buông.
Tạ Dịch mỉm cười nhìn omega nhỏ, nụ cười ôn nhu hơn bao giờ hết.
Trái tim Kiều Thẩm lại nở hoa, bên trên còn xuất hiện thêm một chiếc cầu vồng.
Tạ Dịch cũng ngồi lên giường, ôm cậu vào lòng, kéo chăn lên đắp cho cậu, tiếp tục vỗ vỗ lưng qua lớp chăn.
Trong hương thơm nhẹ nhàng của rượu Rum, Kiều Thẩm cảm thấy yên tâm chưa từng có, dựa vào vòng tay của alpha, vô thức cọ cọ anh.
Hai người quần nhau liên tục từ hôm qua đến sáng nay, hầu như chưa ngủ được nhiều. Lúc này, trái tim treo lơ lửng của Kiều Thẩm dần buông xuống, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, miệng còn khẽ nhếch, giống như bé mèo sữa không chút phòng bị.
“Bé Chân Ngắn, à không, kẻ lừa đảo.”
Tạ Dịch thì thầm vào tai Kiều Thẩm.
Anh nhìn chằm chằm omega đang say ngủ, trên người nồng nặc mùi sữa, mới ý thức được mình thực sự thua rồi, thua trên tay kẻ lừa đảo này. Nếu không cũng sẽ không vừa nhìn thấy bộ dáng oan oan ức ức của cậu mà đau lòng, lập tức buông xuống tức giận.
Cứ như vậy, Kiều Thẩm vô cùng tự nhiên tiến vào thế giới của anh.
Giống như mưa xuân vậy, không một tiếng động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.