Bé Con Ba Tuổi Rưỡi Được Các Anh Trai Cưng Chiều
Chương 21: Có Người Dùng Tà Thuật
Miêu Kim Kim
12/07/2024
Tiểu Tinh Tinh đi qua đưa tay lên mũi cậu, may quá, anh trai nhỏ vẫn còn thở.
Tiểu Tinh Tinh nhìn về phía ma thắt cổ: "Em cứ tưởng là chị ma thắt cổ không còn ở biệt thự nữa."
Ma thắt cổ nhún vai: "Chị không thể rời khỏi căn biệt thự này."
"Thi thể của chị bị phong ở đây."
Tiểu Tinh Tinh trợn tròn tròng mắt: "Có người dùng tà thuật với chị à?"
Ma thắt cổ nhẹ gật đầu.
"Trước kia nơi này có đánh giặc, lúc ấy chị dáng dấp xinh đẹp, thủ lĩnh của quân địch là tên háo sắc, thế là chị xung phong nhận việc."
Nhắc đến chuyện cũ, mắt ma thắt cổ lộ ra hoài niệm, "Thủ đoạn của chị cũng được, lúc đầu hắn rất đề phòng chị, sau đó dần dần chuyện gì cũng đưa chị theo cùng. Chị cũng có thể thuận lợi truyền một ít tin tức ra ngoài. Sau này chúng ta đánh thắng, nhưng bọn hắn hận chị muốn chết, sau khi chị thắt cổ, bọn hắn dùng tà thuật nhốt thân thể của chị trong căn biệt thự này."
Dừng một chút, ma thắt cổ cười lạnh: "Muốn diệt chủng tộc ta, chiếm lấy lãnh thổ nước ta, cũng không soi mặt vào trong nướ© ŧıểυ mà xem, bọn hắn xứng sao?"
"Nhốt ở đây thì nhốt ở đây, bà đây không ra ngoài được cũng không sao, dù sao thì nơi này cũng là lãnh thổ của tổ quốc chúng ta."
Ma thắt cổ rất bất cần, cô ấy bị nhốt ở đây nhiều năm như vậy mà không có một chút oán khí nào, có thể thấy được cái chết năm đó là cô ấy tự nguyện.
Cô cũng là thật sự yêu quốc gia này.
Dừng một chút, ma thắt cổ tự giễu cười một tiếng: "Chị nói mấy chuyện này với đứa nhỏ như em làm gì không biết, em cũng đâu có hiểu."
Hai mắt của Tiểu Tinh Tinh vụt sáng lên, cong cong mắt: "Tiểu Tinh Tinh biết mà. Sư phụ từng nói với em, người xưa cực khổ lắm, dân chúng lầm than khắp nơi, chính là bởi vì có nỗ lực của các chị nên mới có quốc thái dân an của hôm nay. Sư phụ nói với em vậy đấy. Chị ma thắt cổ, chị yên tâm, em sẽ cứu chị ra."
Lông mi của ma thắt cổ khẽ run, nhẹ nhàng cười một tiếng, "Thật sao? Vậy chị đợi đấy nhé."
Cô ấy không để trong lòng, nhưng hiếm khi có người nói với cô ấy như vậy, trong lòng cô cảm thấy ấm áp, "Chị đổi phòng khác nha, chị đến căn phòng sâu trong cùng, em bảo cậu ấy đừng đi qua bên đó. Chứ gặp chị tiếp thì cậu ấy lại sợ ngất mất."
Tiểu Tinh Tinh nhu thuận gật đầu: "Tí nữa em đóng thiên nhãn của anh trai nhỏ đi. Sẽ không nhìn thấy chị nữa, chị ma thắt cổ, chị muốn ở phòng nào thì ở phòng đó."
Ma thắt cổ nhẹ gật đầu nhưng vẫn là rời khỏi căn phòng, đi đến căn phòng tận sâu trong cùng.
Nhân viên công tác ở bên cạnh: !!!!
"Tiểu Tinh Tinh, vừa rồi cháu nói chuyện với ai vậy?"
Nhân viên công tác chân run, sắp khắp đến nơi rồi.
Từ nhỏ Tiểu Tinh Tinh đã có thể nhìn thấy ma quỷ nên không hề sợ hãi: "Chị ma thắt cổ á!"
"Chị ma thắt cổ nói ngày trước chị ấy đánh người xấu, đánh bại người xấu rồi, nhưng bị người xấu nhốt ở chỗ này."
Nhân viên công tác đồng loạt lùi về sau một bước lớn, người run lên, nói chuyện lắp ba lắp bắp: "Cô ấy, cô ấy ở đâu?!"
"Đến phòng sâu trong cùng rồi, mọi người đừng đi quấy rầy chị ấy nha, chị ấy sẽ không hại mọi người đâu."
Tiểu Tinh Tinh cười ngọt ngào.
Tiểu Tinh Tinh nhìn về phía ma thắt cổ: "Em cứ tưởng là chị ma thắt cổ không còn ở biệt thự nữa."
Ma thắt cổ nhún vai: "Chị không thể rời khỏi căn biệt thự này."
"Thi thể của chị bị phong ở đây."
Tiểu Tinh Tinh trợn tròn tròng mắt: "Có người dùng tà thuật với chị à?"
Ma thắt cổ nhẹ gật đầu.
"Trước kia nơi này có đánh giặc, lúc ấy chị dáng dấp xinh đẹp, thủ lĩnh của quân địch là tên háo sắc, thế là chị xung phong nhận việc."
Nhắc đến chuyện cũ, mắt ma thắt cổ lộ ra hoài niệm, "Thủ đoạn của chị cũng được, lúc đầu hắn rất đề phòng chị, sau đó dần dần chuyện gì cũng đưa chị theo cùng. Chị cũng có thể thuận lợi truyền một ít tin tức ra ngoài. Sau này chúng ta đánh thắng, nhưng bọn hắn hận chị muốn chết, sau khi chị thắt cổ, bọn hắn dùng tà thuật nhốt thân thể của chị trong căn biệt thự này."
Dừng một chút, ma thắt cổ cười lạnh: "Muốn diệt chủng tộc ta, chiếm lấy lãnh thổ nước ta, cũng không soi mặt vào trong nướ© ŧıểυ mà xem, bọn hắn xứng sao?"
"Nhốt ở đây thì nhốt ở đây, bà đây không ra ngoài được cũng không sao, dù sao thì nơi này cũng là lãnh thổ của tổ quốc chúng ta."
Ma thắt cổ rất bất cần, cô ấy bị nhốt ở đây nhiều năm như vậy mà không có một chút oán khí nào, có thể thấy được cái chết năm đó là cô ấy tự nguyện.
Cô cũng là thật sự yêu quốc gia này.
Dừng một chút, ma thắt cổ tự giễu cười một tiếng: "Chị nói mấy chuyện này với đứa nhỏ như em làm gì không biết, em cũng đâu có hiểu."
Hai mắt của Tiểu Tinh Tinh vụt sáng lên, cong cong mắt: "Tiểu Tinh Tinh biết mà. Sư phụ từng nói với em, người xưa cực khổ lắm, dân chúng lầm than khắp nơi, chính là bởi vì có nỗ lực của các chị nên mới có quốc thái dân an của hôm nay. Sư phụ nói với em vậy đấy. Chị ma thắt cổ, chị yên tâm, em sẽ cứu chị ra."
Lông mi của ma thắt cổ khẽ run, nhẹ nhàng cười một tiếng, "Thật sao? Vậy chị đợi đấy nhé."
Cô ấy không để trong lòng, nhưng hiếm khi có người nói với cô ấy như vậy, trong lòng cô cảm thấy ấm áp, "Chị đổi phòng khác nha, chị đến căn phòng sâu trong cùng, em bảo cậu ấy đừng đi qua bên đó. Chứ gặp chị tiếp thì cậu ấy lại sợ ngất mất."
Tiểu Tinh Tinh nhu thuận gật đầu: "Tí nữa em đóng thiên nhãn của anh trai nhỏ đi. Sẽ không nhìn thấy chị nữa, chị ma thắt cổ, chị muốn ở phòng nào thì ở phòng đó."
Ma thắt cổ nhẹ gật đầu nhưng vẫn là rời khỏi căn phòng, đi đến căn phòng tận sâu trong cùng.
Nhân viên công tác ở bên cạnh: !!!!
"Tiểu Tinh Tinh, vừa rồi cháu nói chuyện với ai vậy?"
Nhân viên công tác chân run, sắp khắp đến nơi rồi.
Từ nhỏ Tiểu Tinh Tinh đã có thể nhìn thấy ma quỷ nên không hề sợ hãi: "Chị ma thắt cổ á!"
"Chị ma thắt cổ nói ngày trước chị ấy đánh người xấu, đánh bại người xấu rồi, nhưng bị người xấu nhốt ở chỗ này."
Nhân viên công tác đồng loạt lùi về sau một bước lớn, người run lên, nói chuyện lắp ba lắp bắp: "Cô ấy, cô ấy ở đâu?!"
"Đến phòng sâu trong cùng rồi, mọi người đừng đi quấy rầy chị ấy nha, chị ấy sẽ không hại mọi người đâu."
Tiểu Tinh Tinh cười ngọt ngào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.