Chương 35: Chẳng khác gì chính sách bạo ngược
Nhiên Nhiên
27/06/2021
Lý Thanh bớt thời gian ngước đầu ra khỏi đống công việc, cau mày, giọng điệu nghiêm túc: “Ban ngày cô ra vẻ quyến rũ trước mặt tổng giám đốc Kiều, đó là chuyện tổng giám đốc Kiều ghét nhất. Mấy cô gái trẻ tuổi các cô chỉ nghĩ tới mấy chuyện phù phiếm kia, làm sao làm việc tốt cho tập đoàn Kiều Thanh?”
Du Ánh Tuyết cạn lời.
Ban nãy cô làm gì ra vẻ quyến rũ chứ! Nhưng, không phải là chú ba thật sự hiểu lầm cô như vậy chứ?
Vừa định giải thích, đột nhiên Lý Thanh đổi đề tài, liếc cô một cái, thái độ miễn cưỡng hiền lành hơn một chút: “Nhưng, cô cũng không cần quá căng thẳng. Cho dù tổng giám đốc Kiều không hài lòng cũng sẽ không đuổi cô ngay từ ngày đầu tiên thật đâu. Sau này làm việc đàng hoàng một chút là được.”
Thấy Du Ánh Tuyết còn đứng đây, cô ta xua tay: “Mau đi đi, đừng lề mề làm chậm trễ thời gian, tránh cho lại chọc sếp.”
“Em đi ngay!” Du Ánh Tuyết lè lưỡi, quay người, kéo cái chân còn đau rẽ sang văn phòng tổng giám đốc.
Trong văn phòng, rèm buông xuống, vốn dĩ là không gian mở, giờ phút này lại bị đóng lại kỹ càng.
Kiều Phong Khang gọi điện thoại nội bộ cho Nghiêm Danh Sơn.
“Chuẩn bị một đôi dép lê mới, đưa đến phòng làm việc của tôi.”
“Kiểu nữ, size ba mươi lăm rưỡi, cố gắng chọn màu trắng.” Anh dặn dò rất ngắn gọn.
Màu trắng là màu cô thích.
Nghiêm Danh Sơn không cần hỏi cũng đoán được chủ nhân của đôi dép này.
Ngoại trừ cô Du thì không còn người phụ nữ nào có thể khiến sếp để ý như vậy nữa.
Bên này, hai người vừa cúp điện thoại, cửa phòng đã bị gõ vang.
“Vào đi.”
Kiều Phong Khang vừa dứt lời, cửa đã bị đẩy ra một khe nhỏ.
Gương mặt nhỏ nhắn được trang điểm nhẹ của Du Ánh Tuyết thò vào gần một nửa trước, lo sợ bất an tìm kiếm vẻ mặt bị gọi là “Không tốt lắm” kia, rất sợ sệt.
Bên trong, sếp lớn Kiều nhàn nhã dựa vào sofa, hai chân thon dài vắt chéo, ánh mắt lạnh lùng liếc qua: “Không định vào hả?”
Cơ thể Du Ánh Tuyết chấn động, nhanh chóng xoay người vào.
Trên chân mang giày cao gót, tuy rằng cô rất cố gắng duy trì một chút hình tượng, nhưng xiêu xiêu vẹo vẹo, vô cùng khó khăn, cũng cực kỳ đau.
Đi được hai bước.
Một bóng đen đột nhiên phủ xuống trước mắt. Cô kinh ngạc phát ra tiếng than khẽ, cả người đã rơi vào trong vòng tay Kiều Phong Khang, được anh dễ dàng ôm lên. Cô theo bản năng đưa tay ôm cổ anh.
Đợi khi Du Ánh Tuyết hoàn hồn mới phát hiện tư thế này vô cùng bất thường, nhưng trong lúc nhất thời lại không tiện rút tay lại, tiếp tục ôm một cách cứng nhắc.
Nằm trong vòng tay anh vẫn có cảm giác vô cùng an toàn. Quan trọng nhất là không cần phải đau khổ đi giày cao gót nữa, vì vậy Du Ánh Tuyết hoàn toàn không muốn giãy giụa.
Nhìn cằm dưới của Kiều Phong Khang, Du Ánh Tuyết không nhịn được tưởng tượng nếu người nghiêm túc như thư ký Lý biết bây giờ cô và Kiều Phong Khang đang có tư thế này, không biết sẽ có vẻ mặt gì. Nhưng có thể khẳng định là, nhất định cô ta sẽ cảm thấy cô lại đang quyến rũ anh.
Nghĩ đi nghĩ lại, Du Ánh Tuyết không khỏi vui vẻ.
Kiều Phong Khang ôm cô ngồi xuống sofa, bắt gặp nụ cười trên mặt cô, nhớ tới dáng vẻ cô vui vẻ cười với nam đồng nghiệp lúc trước, mặt trầm xuống một chút.
“Sau này ở công ty cất nụ người này lại cho tôi.” Giọng anh gần như ra lệnh.
Nụ cười của cô vô cùng có sức hút.
Chỉ mỗi nụ cười này cũng có thể trêu chọc không ít ong bướm.
Anh không muốn sau này bản thân gặp quá nhiều phiền phức. Một Kiều Minh Đức, bây giờ đã khiến anh cảm thấy sứt đầu mẻ trán rồi.
“Tại sao?”
Du Ánh Tuyết ôm mặt mình, cảm thấy anh khó hiểu: “Chẳng lẽ trong công ty, cả cười cũng không được phép hả?”
“Cháu đến tầng này lâu như vậy có phát hiện có ai cười đùa hí hửng không?”
“Không có thì không có. Nhưng cháu đâu phải cười đùa hí hửng, nụ cười của cháu là ôn hòa, giản dị dễ gần.”
Hai chân cô co lại trên sofa, vừa xoa cổ chân đau đớn vừa cố gắng biện giải cho bản thân.
Kiều Phong Khang liếc chỗ bị thương của cô, nơi ấy sưng đỏ, e là đau không nhẹ.
Anh thoáng cái nhíu mày chặt hơn.
“Trong tầng này, tôi không cần cháu ôn hòa, tôi bảo cháu tới đây không phải để cháu kết bạn mà là để cháu làm việc.” Anh chẳng mảy may cảm động, vì cau may nên cả người càng có vẻ nghiêm túc: “Theo điều tra khoa học, trong một công ty, nụ cười của nhân viên nữ sẽ khiến nhân viên nam phân tâm, làm giảm mạnh hiệu suất làm việc của công ty. Vì vậy...”
nhé!
Anh cao giọng: “Cố gắng kìm chế!”
Đối với đạo lý của anh, Du Ánh Tuyết cạn lời: “Đây là quy tắc gì vậy!”
Có còn nhân quyền hay không?
“Lời tôi nói chính là quy tắc. Cầm tiền lương của tôi, tuân thủ quy tắc của tôi, không có gì thiệt.”
Du Ánh Tuyết không nói lại anh, ai kêu có tiền chính là sếp?
Chỉ là cô vẫn không phục lẩm bẩm: “Đúng là bạo quân thời cổ đại.”
Trước kia Du Ánh Tuyết rất hâm mộ nhân viên tập đoàn Kiều Thanh, nhưng hiện tại xem ra, thật là đáng đồng tình! Quy tắc của anh chẳng khác gì chính sách bạo ngược.
Kiều Phong Khang không cần nghe cũng biết lời phàn nàn của con nhóc kia, mặc kệ cô, lấy một chai dầu hoa hồng từ trong ngăn bàn làm việc ra.
Không đợi Du Ánh Tuyết hiểu anh muốn làm gì, anh đã ngồi xuống bên cạnh cô, không tự nhiên lắm cầm chặt mắt cá chân của cô, đặt bàn chân thanh tú lên đầu gối mình.
Bàn tay nóng hổi của anh đặt lên bàn chân cô.
Nóng quá.
Hơn nữa, thân mật đến mức này khiến cô cảm thấy...
Tim đập rộn lên.
Thẹn thùng.
Lúng túng bất an.
Cô muốn rút chân về theo bản năng.
Anh nhíu mày: “Bị thương thì đừng có lộn xộn.”
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi.” So với việc bây giờ chân bị anh nắm trong lòng bàn tay thì có thể xem là việc rất nhỏ.
Cô không chịu yên, hoang mang giãy giụa.
Vốn dĩ Kiều Phong Khang là người không có kiên nhẫn, đặc biệt là khi cô không nghe lời.
Kiều Phong Khang không muốn nói nhảm với cô, một tay giữ chặt bắp chân cô, tay kia nâng eo cô, vừa dùng sức, cả người cô đã ngồi lên đùi anh.
Lần này, đừng nói là giãy giụa, cô cả thở cũng không dám thở bừa bãi. Từ mắt cá chân đến cả người đều bị anh nắm giữ.
“Chú... Chú ba...”
Cô lắp bắp mở miệng.
Bàn tay co ro đặt lên bả vai dày rộng của anh, lông mi rung dữ dội.
“Thoa thuốc xong sẽ tha cho cháu. Nếu còn lộn xộn nữa...”
Kiều Phong Khang cảnh cáo liếc cô một cái, ánh mắt sâu thẳm: “Cháu có thể thử xem sẽ là hậu quả gì.”
Du Ánh Tuyết nghe mà hãi hùng khiếp vía.
Cái tên này!
Trong tư thế này mà anh còn có thể mặt không đỏ tim không đập, thản nhiên vô cùng, có thể thấy được đã quen thuộc bao nhiêu.
Chỉ sợ thật sự anh đã không ít lần làm vậy với những cô gái khác, à, nhất là Tô Hoàng Quyên.
“Chú ba, thật ra chân cháu không đau, vậy... chúng ta đổi tư thế được không? Nếu không thì, chú để cháu tự làm nhé?”
Cô sợ nhịp tim của mình sẽ ngừng, thận trọng hỏi.
Kiều Phong Khang trực tiếp mặc kệ cô, ngón tay thon dài thử ấn chỗ cô bị thương.
Du Ánh Tuyết đau đến mức trợn mắt há mồm, tay nắm áo sơ mi trên người anh, đôi mắt xuất hiện một tầng hơi nước, khó chịu nhìn anh: “Đau lắm đó, chú ba...”
Ánh mắt kia, giọng nói yêu kiều kia, giống như lên án, lại như vô thức làm nũng.
Ngay cả Du Ánh Tuyết cũng không chú ý, giọng nói của mình mềm mại bao nhiêu, nũng nịu bao nhiêu.
Giống như khiến anh thương xót nhiều hơn là thực sự kêu đau.
Đầu ngón tay của Kiều Phong Khang khựng lại, ánh mắt tối xuống, hồi lâu sau, anh nhìn cô.
“Đừng nhìn cháu như vậy.”
Du Ánh Tuyết không chịu nổi, cảm thấy bị nhìn tới miệng đắng lưỡi khô, bèn đưa tay che mắt anh.
“Vậy thoa thuốc thế nào?”
Kiều Phong Khang không tránh tay cô, dứt khoát đặt thuốc sang một bên, vừa nắm mắt cá nhân sạch sẽ xinh xắn của cô, vừa ôm eo thon của cô, ngón cái cố ý vô tình ma sát nhẹ nhàng bên eo: “Hay là cháu muốn chúng ta cứ giữ tư thế này mãi?”
Lúc nói câu cuối cùng, giọng nói vốn đã quyến rũ cố ý đè thấp, rơi vào tai Du Ánh Tuyết càng có vẻ mờ ám và gợi cảm. Hơi thở nóng rực của anh xẹt qua như lông vũ, khiến trái tim non nớt lại ngây thơ của cô run lên.
Trên eo, tay của người đàn ông càng khiến cả người cô nóng hổi.
Du Ánh Tuyết lập tức đặt tay xuống, lòng bàn tay như vương lại hơi thở của anh, ngứa không chịu nổi.
Thừa dịp Kiều Phong Khang không chú ý, Du Ánh Tuyết thò tay lấy chai thuốc: “Cháu tự thoa.”
Dứt lời, cô nâng người muốn đứng dậy, quả thực như chạy trối chết.
Kiều Phong Khang nheo mắt, trên tay dùng sức một cái, kéo vô ngã ngồi trở lại.
Cô “á” lên một tiếng, sức mạnh đột ngột khiến cả người cô gần như nằm sấp trên người anh.
Hai người lập tức thân mật hơn rất nhiều.
Du Ánh Tuyết lập tức thở hổn hển, dưới thân, dị vật cứng rắn nào đó cấn cấn, mang tới cho cô cảm giác xâm lược và nguy hiểm, khiến cả người cô rối loạn.
Cô nhíu lông mày thanh tú.
Ngón tay trắng xanh níu lấy áo sơ mi của anh, siết thật chặt: “Chú... Chú ba, chú...”
Du Ánh Tuyết không ngốc.
Trước kia trong thang máy cô đã từng trải nghiệm chuyện này rồi.
Vì vậy...
Vào giờ phút này, cửa phòng tổng giám đốc đột nhiên bị đẩy vào từ bên ngoài.
“Tổng giám đốc Kiều, dép lê đã...”
Nghiêm Danh Sơn đang nói, chợt nhìn thấy cảnh trong văn phòng vào lúc này, bỗng nhiên khựng lại, trong mắt xẹt qua chút lúng túng và...
Cực kỳ kinh ngạc.
Trước mặt tình yêu, cả người nghiêm cẩn như sếp cũng có thể không làm việc đàng hoàng.
Nghe thấy giọng nói, Du Ánh Tuyết vô thức xoay đầu lại, rồi lập tức lúng túng quay đầu về.
Chết mất thôi!
Cô cúi đầu thật thấp, giống như cả người đều chui vào một cái lỗ, không muốn gặp người khác nữa.
“Còn không ra ngoài, muốn ở lại làm khán giả à?”
So với Du Ánh Tuyết sợ hãi, Kiều Phong Khang luôn thản nhiên bình tĩnh.
Du Ánh Tuyết cạn lời.
Ban nãy cô làm gì ra vẻ quyến rũ chứ! Nhưng, không phải là chú ba thật sự hiểu lầm cô như vậy chứ?
Vừa định giải thích, đột nhiên Lý Thanh đổi đề tài, liếc cô một cái, thái độ miễn cưỡng hiền lành hơn một chút: “Nhưng, cô cũng không cần quá căng thẳng. Cho dù tổng giám đốc Kiều không hài lòng cũng sẽ không đuổi cô ngay từ ngày đầu tiên thật đâu. Sau này làm việc đàng hoàng một chút là được.”
Thấy Du Ánh Tuyết còn đứng đây, cô ta xua tay: “Mau đi đi, đừng lề mề làm chậm trễ thời gian, tránh cho lại chọc sếp.”
“Em đi ngay!” Du Ánh Tuyết lè lưỡi, quay người, kéo cái chân còn đau rẽ sang văn phòng tổng giám đốc.
Trong văn phòng, rèm buông xuống, vốn dĩ là không gian mở, giờ phút này lại bị đóng lại kỹ càng.
Kiều Phong Khang gọi điện thoại nội bộ cho Nghiêm Danh Sơn.
“Chuẩn bị một đôi dép lê mới, đưa đến phòng làm việc của tôi.”
“Kiểu nữ, size ba mươi lăm rưỡi, cố gắng chọn màu trắng.” Anh dặn dò rất ngắn gọn.
Màu trắng là màu cô thích.
Nghiêm Danh Sơn không cần hỏi cũng đoán được chủ nhân của đôi dép này.
Ngoại trừ cô Du thì không còn người phụ nữ nào có thể khiến sếp để ý như vậy nữa.
Bên này, hai người vừa cúp điện thoại, cửa phòng đã bị gõ vang.
“Vào đi.”
Kiều Phong Khang vừa dứt lời, cửa đã bị đẩy ra một khe nhỏ.
Gương mặt nhỏ nhắn được trang điểm nhẹ của Du Ánh Tuyết thò vào gần một nửa trước, lo sợ bất an tìm kiếm vẻ mặt bị gọi là “Không tốt lắm” kia, rất sợ sệt.
Bên trong, sếp lớn Kiều nhàn nhã dựa vào sofa, hai chân thon dài vắt chéo, ánh mắt lạnh lùng liếc qua: “Không định vào hả?”
Cơ thể Du Ánh Tuyết chấn động, nhanh chóng xoay người vào.
Trên chân mang giày cao gót, tuy rằng cô rất cố gắng duy trì một chút hình tượng, nhưng xiêu xiêu vẹo vẹo, vô cùng khó khăn, cũng cực kỳ đau.
Đi được hai bước.
Một bóng đen đột nhiên phủ xuống trước mắt. Cô kinh ngạc phát ra tiếng than khẽ, cả người đã rơi vào trong vòng tay Kiều Phong Khang, được anh dễ dàng ôm lên. Cô theo bản năng đưa tay ôm cổ anh.
Đợi khi Du Ánh Tuyết hoàn hồn mới phát hiện tư thế này vô cùng bất thường, nhưng trong lúc nhất thời lại không tiện rút tay lại, tiếp tục ôm một cách cứng nhắc.
Nằm trong vòng tay anh vẫn có cảm giác vô cùng an toàn. Quan trọng nhất là không cần phải đau khổ đi giày cao gót nữa, vì vậy Du Ánh Tuyết hoàn toàn không muốn giãy giụa.
Nhìn cằm dưới của Kiều Phong Khang, Du Ánh Tuyết không nhịn được tưởng tượng nếu người nghiêm túc như thư ký Lý biết bây giờ cô và Kiều Phong Khang đang có tư thế này, không biết sẽ có vẻ mặt gì. Nhưng có thể khẳng định là, nhất định cô ta sẽ cảm thấy cô lại đang quyến rũ anh.
Nghĩ đi nghĩ lại, Du Ánh Tuyết không khỏi vui vẻ.
Kiều Phong Khang ôm cô ngồi xuống sofa, bắt gặp nụ cười trên mặt cô, nhớ tới dáng vẻ cô vui vẻ cười với nam đồng nghiệp lúc trước, mặt trầm xuống một chút.
“Sau này ở công ty cất nụ người này lại cho tôi.” Giọng anh gần như ra lệnh.
Nụ cười của cô vô cùng có sức hút.
Chỉ mỗi nụ cười này cũng có thể trêu chọc không ít ong bướm.
Anh không muốn sau này bản thân gặp quá nhiều phiền phức. Một Kiều Minh Đức, bây giờ đã khiến anh cảm thấy sứt đầu mẻ trán rồi.
“Tại sao?”
Du Ánh Tuyết ôm mặt mình, cảm thấy anh khó hiểu: “Chẳng lẽ trong công ty, cả cười cũng không được phép hả?”
“Cháu đến tầng này lâu như vậy có phát hiện có ai cười đùa hí hửng không?”
“Không có thì không có. Nhưng cháu đâu phải cười đùa hí hửng, nụ cười của cháu là ôn hòa, giản dị dễ gần.”
Hai chân cô co lại trên sofa, vừa xoa cổ chân đau đớn vừa cố gắng biện giải cho bản thân.
Kiều Phong Khang liếc chỗ bị thương của cô, nơi ấy sưng đỏ, e là đau không nhẹ.
Anh thoáng cái nhíu mày chặt hơn.
“Trong tầng này, tôi không cần cháu ôn hòa, tôi bảo cháu tới đây không phải để cháu kết bạn mà là để cháu làm việc.” Anh chẳng mảy may cảm động, vì cau may nên cả người càng có vẻ nghiêm túc: “Theo điều tra khoa học, trong một công ty, nụ cười của nhân viên nữ sẽ khiến nhân viên nam phân tâm, làm giảm mạnh hiệu suất làm việc của công ty. Vì vậy...”
nhé!
Anh cao giọng: “Cố gắng kìm chế!”
Đối với đạo lý của anh, Du Ánh Tuyết cạn lời: “Đây là quy tắc gì vậy!”
Có còn nhân quyền hay không?
“Lời tôi nói chính là quy tắc. Cầm tiền lương của tôi, tuân thủ quy tắc của tôi, không có gì thiệt.”
Du Ánh Tuyết không nói lại anh, ai kêu có tiền chính là sếp?
Chỉ là cô vẫn không phục lẩm bẩm: “Đúng là bạo quân thời cổ đại.”
Trước kia Du Ánh Tuyết rất hâm mộ nhân viên tập đoàn Kiều Thanh, nhưng hiện tại xem ra, thật là đáng đồng tình! Quy tắc của anh chẳng khác gì chính sách bạo ngược.
Kiều Phong Khang không cần nghe cũng biết lời phàn nàn của con nhóc kia, mặc kệ cô, lấy một chai dầu hoa hồng từ trong ngăn bàn làm việc ra.
Không đợi Du Ánh Tuyết hiểu anh muốn làm gì, anh đã ngồi xuống bên cạnh cô, không tự nhiên lắm cầm chặt mắt cá chân của cô, đặt bàn chân thanh tú lên đầu gối mình.
Bàn tay nóng hổi của anh đặt lên bàn chân cô.
Nóng quá.
Hơn nữa, thân mật đến mức này khiến cô cảm thấy...
Tim đập rộn lên.
Thẹn thùng.
Lúng túng bất an.
Cô muốn rút chân về theo bản năng.
Anh nhíu mày: “Bị thương thì đừng có lộn xộn.”
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi.” So với việc bây giờ chân bị anh nắm trong lòng bàn tay thì có thể xem là việc rất nhỏ.
Cô không chịu yên, hoang mang giãy giụa.
Vốn dĩ Kiều Phong Khang là người không có kiên nhẫn, đặc biệt là khi cô không nghe lời.
Kiều Phong Khang không muốn nói nhảm với cô, một tay giữ chặt bắp chân cô, tay kia nâng eo cô, vừa dùng sức, cả người cô đã ngồi lên đùi anh.
Lần này, đừng nói là giãy giụa, cô cả thở cũng không dám thở bừa bãi. Từ mắt cá chân đến cả người đều bị anh nắm giữ.
“Chú... Chú ba...”
Cô lắp bắp mở miệng.
Bàn tay co ro đặt lên bả vai dày rộng của anh, lông mi rung dữ dội.
“Thoa thuốc xong sẽ tha cho cháu. Nếu còn lộn xộn nữa...”
Kiều Phong Khang cảnh cáo liếc cô một cái, ánh mắt sâu thẳm: “Cháu có thể thử xem sẽ là hậu quả gì.”
Du Ánh Tuyết nghe mà hãi hùng khiếp vía.
Cái tên này!
Trong tư thế này mà anh còn có thể mặt không đỏ tim không đập, thản nhiên vô cùng, có thể thấy được đã quen thuộc bao nhiêu.
Chỉ sợ thật sự anh đã không ít lần làm vậy với những cô gái khác, à, nhất là Tô Hoàng Quyên.
“Chú ba, thật ra chân cháu không đau, vậy... chúng ta đổi tư thế được không? Nếu không thì, chú để cháu tự làm nhé?”
Cô sợ nhịp tim của mình sẽ ngừng, thận trọng hỏi.
Kiều Phong Khang trực tiếp mặc kệ cô, ngón tay thon dài thử ấn chỗ cô bị thương.
Du Ánh Tuyết đau đến mức trợn mắt há mồm, tay nắm áo sơ mi trên người anh, đôi mắt xuất hiện một tầng hơi nước, khó chịu nhìn anh: “Đau lắm đó, chú ba...”
Ánh mắt kia, giọng nói yêu kiều kia, giống như lên án, lại như vô thức làm nũng.
Ngay cả Du Ánh Tuyết cũng không chú ý, giọng nói của mình mềm mại bao nhiêu, nũng nịu bao nhiêu.
Giống như khiến anh thương xót nhiều hơn là thực sự kêu đau.
Đầu ngón tay của Kiều Phong Khang khựng lại, ánh mắt tối xuống, hồi lâu sau, anh nhìn cô.
“Đừng nhìn cháu như vậy.”
Du Ánh Tuyết không chịu nổi, cảm thấy bị nhìn tới miệng đắng lưỡi khô, bèn đưa tay che mắt anh.
“Vậy thoa thuốc thế nào?”
Kiều Phong Khang không tránh tay cô, dứt khoát đặt thuốc sang một bên, vừa nắm mắt cá nhân sạch sẽ xinh xắn của cô, vừa ôm eo thon của cô, ngón cái cố ý vô tình ma sát nhẹ nhàng bên eo: “Hay là cháu muốn chúng ta cứ giữ tư thế này mãi?”
Lúc nói câu cuối cùng, giọng nói vốn đã quyến rũ cố ý đè thấp, rơi vào tai Du Ánh Tuyết càng có vẻ mờ ám và gợi cảm. Hơi thở nóng rực của anh xẹt qua như lông vũ, khiến trái tim non nớt lại ngây thơ của cô run lên.
Trên eo, tay của người đàn ông càng khiến cả người cô nóng hổi.
Du Ánh Tuyết lập tức đặt tay xuống, lòng bàn tay như vương lại hơi thở của anh, ngứa không chịu nổi.
Thừa dịp Kiều Phong Khang không chú ý, Du Ánh Tuyết thò tay lấy chai thuốc: “Cháu tự thoa.”
Dứt lời, cô nâng người muốn đứng dậy, quả thực như chạy trối chết.
Kiều Phong Khang nheo mắt, trên tay dùng sức một cái, kéo vô ngã ngồi trở lại.
Cô “á” lên một tiếng, sức mạnh đột ngột khiến cả người cô gần như nằm sấp trên người anh.
Hai người lập tức thân mật hơn rất nhiều.
Du Ánh Tuyết lập tức thở hổn hển, dưới thân, dị vật cứng rắn nào đó cấn cấn, mang tới cho cô cảm giác xâm lược và nguy hiểm, khiến cả người cô rối loạn.
Cô nhíu lông mày thanh tú.
Ngón tay trắng xanh níu lấy áo sơ mi của anh, siết thật chặt: “Chú... Chú ba, chú...”
Du Ánh Tuyết không ngốc.
Trước kia trong thang máy cô đã từng trải nghiệm chuyện này rồi.
Vì vậy...
Vào giờ phút này, cửa phòng tổng giám đốc đột nhiên bị đẩy vào từ bên ngoài.
“Tổng giám đốc Kiều, dép lê đã...”
Nghiêm Danh Sơn đang nói, chợt nhìn thấy cảnh trong văn phòng vào lúc này, bỗng nhiên khựng lại, trong mắt xẹt qua chút lúng túng và...
Cực kỳ kinh ngạc.
Trước mặt tình yêu, cả người nghiêm cẩn như sếp cũng có thể không làm việc đàng hoàng.
Nghe thấy giọng nói, Du Ánh Tuyết vô thức xoay đầu lại, rồi lập tức lúng túng quay đầu về.
Chết mất thôi!
Cô cúi đầu thật thấp, giống như cả người đều chui vào một cái lỗ, không muốn gặp người khác nữa.
“Còn không ra ngoài, muốn ở lại làm khán giả à?”
So với Du Ánh Tuyết sợ hãi, Kiều Phong Khang luôn thản nhiên bình tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.