Chương 139
Nhiên Nhiên
06/07/2021
Đột nhiên ánh mắt anh tối lại, hô hấp nặng nề gấp gáp. Bàn tay anh giơ ra lúng túng lơ lửng, cứng ngắc giữa không trung.
Anh nắm chặt bàn tay lại, bầu không khí chợt lạnh lẽo xuống.
“Du Ánh Tuyết, em mau tới đây!”. Anh mở miệng với giọng điệu ra lệnh.
Giọng điệu của anh trầm thấp, ẩn chứa sự nguy hiểm. Ngay lúc đó, bầu không khí nhà hàng lãng mạn lập tức bị hạ xuống khiến người ta không thể thở nổi.
Ngay cả nhân viên phục vụ ở bên cạnh cũng nhận ra được, mọi người tôi nhìn cô, cô nhìn tôi, yên lặng không tiếng động, núp sang một bên.
Xem ra buổi tiệc tối lãng mạn đêm nay, kết quả cuối cùng lại là bi kịch!
Du Ánh Tuyết rơi lệ đầy mặt lắc đầu: “Chú yêu quá ích kỷ, quá bá đạo. Thật là đáng sợ, không thể nói lý, nếu cháu không bước lên…”
Bỗng dưng sắc mặt anh trầm xuống, giữa mi tâm có một tầng lạnh lẽo thấu xương.
Bá đạo, ích kỷ thì anh thừa nhận. Vì Kiều Phong Khang anh chưa bao giờ rêu rao mình là một người tốt.
Thế nhưng mà... Cô lại cảm thấy anh rất... Đáng Sợ sao?
Hai tay xuôi hai bên xiết chặt. Về mặt anh lạnh thấu xương: "Lời vừa nãy tôi sẽ xem như chưa nghe thấy! Tôi lặp lại lần nữa, em mau tới đây!”.
Trong lòng Du Ánh Tuyết run rẩy, cô sợ hãi anh, thế nhưng hiện tại bị thương và tức giận chiếm ưu thế.
Cô đã quên mất sợ hãi mà cứng đầu cứng cổ giằng co với anh: "Nếu như vì yêu cháu mà chú phải nghỉ hết cách để ngăn cản mẹ con cháu gặp nhau. Vì yêu cháu mà chú phải sai khiến người khác tổn thương mẹ cháu, vậy thì đây vốn không phải là yêu, mà là để tiện, Là bệnh hoạn!".
Vì trong lòng Du Ánh Tuyết đang rất đau cho nên cô không biết lựa lời mà nói.
Anh giấu diếm cô thì cô có thể cố gắng hiểu cho anh.
Nhưng mà…
Tại sao anh phải tổn thương người vô tội quan tâm cô cơ chứ?
Cô xem anh như cả bầu trời, như cả thế giới của mình.
Cô cứ như một tín đồ thành tín, giao tất cả chân tình và tín nhiệm ra.
Cho nên…
Cô mờ mịt nói cô không muốn tin, nhưng cô đã cầm tấm séc trong tay thì cô không thể không tin được.
Vậy mà một chữ “phải” của anh lại giống như một cái tát vang dội đánh thẳng vào mặt cô. Cái tát này đau đến mức đầu óc cô choáng váng, sụp đổ luôn cả tín ngưỡng.
Sự thật quá mức tàn khốc.
Bốn chữ đệ tiên, bệnh hoạn kia như kim đâm vào lòng Kiều Phong Khang.
Hai mắt anh đỏ hồng, bước chân dài đi đến gần cô.
Cả người Du Ánh Tuyết chống trên cạnh bàn ăn, hiện giờ cô không thể lùi được nữa.
Thân hình anh cao lớn, mang theo hơi thở lạnh lẽo ép buộc bao phủ đến, giống như một con sư tử đầy tính xâm lược khiến cô có chút phát run.
Cánh tay dài của anh kéo một cái đã túm cả người cô tới. . truyện teen hay
Du Ánh Tuyết như một tấm vải rách không có mạng sống mà nặng nề đâm vào lòng anh.
Nặng nề thở ra một hơi, cô vẫn đang mạnh mẽ chống cự giãy dụa. Trong hốc mắt cô toàn là nước mắt, nó đăng rưng rưng nhưng lại ngang bướng không chịu rơi xuống.
Kiều Phong Khang cộc cằn nắm cằm cô.
Anh cúi đầu nhìn cô căm hận như dã thú hung ác, như muốn nhìn xuyên qua cơ thể cô.
“Em nói tôi để tiện, bệnh hoạn sao?” Anh tra hỏi, giọng nói anh đã lạnh nhưng ánh mắt còn lạnh hơn.
Ngón tay anh dùng lực bóp cằm cô của trắng bệch. “Du Ánh Tuyết, em đừng ỷ tôi yêu em là em có thể tùy tiện giày vò trái tim tôi. Tôi có thể cho em thì tôi cũng có thể lấy lại bất cứ lúc nào!”
Cằm bị anh giữ chặt rất đau. Khoảng cách rất gần, Du Ánh Tuyết có thể thấy rõ ràng gân xanh trên mặt anh nhảy lên.
“Vậy còn chú? Vì sao lại muốn chà đạp sự tín nhiệm mà cháu trao cho chú?” Cô hỏi ngược lại anh.
Cô thở dài, hàm răng dùng sức cắn chặt môi dưới, thật lâu sau cô mới giương mắt nhìn anh nói: “Nếu… chú đã có thể lấy lại bất cứ lúc nào, vậy thì… cháu cũng không thèm đâu”
Anh nắm chặt bàn tay lại, bầu không khí chợt lạnh lẽo xuống.
“Du Ánh Tuyết, em mau tới đây!”. Anh mở miệng với giọng điệu ra lệnh.
Giọng điệu của anh trầm thấp, ẩn chứa sự nguy hiểm. Ngay lúc đó, bầu không khí nhà hàng lãng mạn lập tức bị hạ xuống khiến người ta không thể thở nổi.
Ngay cả nhân viên phục vụ ở bên cạnh cũng nhận ra được, mọi người tôi nhìn cô, cô nhìn tôi, yên lặng không tiếng động, núp sang một bên.
Xem ra buổi tiệc tối lãng mạn đêm nay, kết quả cuối cùng lại là bi kịch!
Du Ánh Tuyết rơi lệ đầy mặt lắc đầu: “Chú yêu quá ích kỷ, quá bá đạo. Thật là đáng sợ, không thể nói lý, nếu cháu không bước lên…”
Bỗng dưng sắc mặt anh trầm xuống, giữa mi tâm có một tầng lạnh lẽo thấu xương.
Bá đạo, ích kỷ thì anh thừa nhận. Vì Kiều Phong Khang anh chưa bao giờ rêu rao mình là một người tốt.
Thế nhưng mà... Cô lại cảm thấy anh rất... Đáng Sợ sao?
Hai tay xuôi hai bên xiết chặt. Về mặt anh lạnh thấu xương: "Lời vừa nãy tôi sẽ xem như chưa nghe thấy! Tôi lặp lại lần nữa, em mau tới đây!”.
Trong lòng Du Ánh Tuyết run rẩy, cô sợ hãi anh, thế nhưng hiện tại bị thương và tức giận chiếm ưu thế.
Cô đã quên mất sợ hãi mà cứng đầu cứng cổ giằng co với anh: "Nếu như vì yêu cháu mà chú phải nghỉ hết cách để ngăn cản mẹ con cháu gặp nhau. Vì yêu cháu mà chú phải sai khiến người khác tổn thương mẹ cháu, vậy thì đây vốn không phải là yêu, mà là để tiện, Là bệnh hoạn!".
Vì trong lòng Du Ánh Tuyết đang rất đau cho nên cô không biết lựa lời mà nói.
Anh giấu diếm cô thì cô có thể cố gắng hiểu cho anh.
Nhưng mà…
Tại sao anh phải tổn thương người vô tội quan tâm cô cơ chứ?
Cô xem anh như cả bầu trời, như cả thế giới của mình.
Cô cứ như một tín đồ thành tín, giao tất cả chân tình và tín nhiệm ra.
Cho nên…
Cô mờ mịt nói cô không muốn tin, nhưng cô đã cầm tấm séc trong tay thì cô không thể không tin được.
Vậy mà một chữ “phải” của anh lại giống như một cái tát vang dội đánh thẳng vào mặt cô. Cái tát này đau đến mức đầu óc cô choáng váng, sụp đổ luôn cả tín ngưỡng.
Sự thật quá mức tàn khốc.
Bốn chữ đệ tiên, bệnh hoạn kia như kim đâm vào lòng Kiều Phong Khang.
Hai mắt anh đỏ hồng, bước chân dài đi đến gần cô.
Cả người Du Ánh Tuyết chống trên cạnh bàn ăn, hiện giờ cô không thể lùi được nữa.
Thân hình anh cao lớn, mang theo hơi thở lạnh lẽo ép buộc bao phủ đến, giống như một con sư tử đầy tính xâm lược khiến cô có chút phát run.
Cánh tay dài của anh kéo một cái đã túm cả người cô tới. . truyện teen hay
Du Ánh Tuyết như một tấm vải rách không có mạng sống mà nặng nề đâm vào lòng anh.
Nặng nề thở ra một hơi, cô vẫn đang mạnh mẽ chống cự giãy dụa. Trong hốc mắt cô toàn là nước mắt, nó đăng rưng rưng nhưng lại ngang bướng không chịu rơi xuống.
Kiều Phong Khang cộc cằn nắm cằm cô.
Anh cúi đầu nhìn cô căm hận như dã thú hung ác, như muốn nhìn xuyên qua cơ thể cô.
“Em nói tôi để tiện, bệnh hoạn sao?” Anh tra hỏi, giọng nói anh đã lạnh nhưng ánh mắt còn lạnh hơn.
Ngón tay anh dùng lực bóp cằm cô của trắng bệch. “Du Ánh Tuyết, em đừng ỷ tôi yêu em là em có thể tùy tiện giày vò trái tim tôi. Tôi có thể cho em thì tôi cũng có thể lấy lại bất cứ lúc nào!”
Cằm bị anh giữ chặt rất đau. Khoảng cách rất gần, Du Ánh Tuyết có thể thấy rõ ràng gân xanh trên mặt anh nhảy lên.
“Vậy còn chú? Vì sao lại muốn chà đạp sự tín nhiệm mà cháu trao cho chú?” Cô hỏi ngược lại anh.
Cô thở dài, hàm răng dùng sức cắn chặt môi dưới, thật lâu sau cô mới giương mắt nhìn anh nói: “Nếu… chú đã có thể lấy lại bất cứ lúc nào, vậy thì… cháu cũng không thèm đâu”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.