Chương 152
Nhiên Nhiên
09/07/2021
Anh khẽ nhíu mày, mím chặt môi không nói gì.
Người phụ nữ lại đứng dậy, chầm chậm đi về phía anh, lớn mật chủ động đến gần anh rồi ngồi thẳng lên đùi anh.
Hai tay nhỏ nhắn mềm mại thân mật ôm cổ anh, híp mắt hà hơi thổi khí dụ dỗ anh.
“Anh Phong Khang, đã từng có người nào nói môi anh rất… Gợi cảm chưa?” Người phụ nữ cười khúc khích, vừa mê người vừa quyến rũ, ngón tay chọt nhẹ vào vị trí tim anh:
“Gần đây mọi người đều đồn rằng ở chỗ này của anh Phong Khang có chôn giấu một cô gái thần bí, ngoại trừ cô ấy, không có bất kỳ người phụ nữ nào có thể làm cho anh liếc mắt một lần.
Có phải là thật hay không?”Nhắc tới người phụ nữ kia, ngực Kiều Phong Khang lại xuất hiện cảm giác hờn dỗi, biểu cảm trên mặt càng thêm khó coi.
Mà ngay trong lúc anh thất thần, đôi môi đỏ của người phụ nữ này dám lớn mật lưu luyến trên cần cố gợi cảm của anh… Khung cảnh trước mắt Kiều Phong Khang chỉ toàn là hình bóng gương.
mặt cô, cho dù nhắm mắt lại, cũng chỉ toàn là cô.
Loại cảm giác này làm anh cực kỳ bực bội, trong lòng bất ổn không yên.
Anh thật sự rất muốn xách cô gái nhỏ kia đến trước mặt rồi dạy dỗ cô một phen.
Càng muốn cô thì càng cảm thấy người phụ nữ trước mặt quá là phiên phúc.
Anh nhíu mày, không hề khách sáo đưa tay kéo người phụ nữ đang treo trên người mình raKhuôn mặt lạnh bằng nhìn đối phương:
“Người An Thiên các người trước giờ đều dùng thủ đoạn này đỗ bàn chuyện làm ăn với khách hàng sao? Đúng thật là làm cho tôi phải lau mắt mà nhìn đây”Người phụ nữ lập tức sửng sốt, rồi sau đó không những không tức giận, ngược lại còn cười khẽ.
Một lần nữa đưa tay về phía anh, bàn tay mềm mại sờ ngực anh, ngón tay thon dài chạm nhẹ một cái rồi thuần thục cởi áo sơ mi của anh ra.
Cơ ngực hoàn mỹ vừa lộ ra gần như làm cho ánh mắt người phụ nữ trở nên sáng ngời.”
Tổng giám đốc Phong Khang nghiêm túc như vậy nên chắc sẽ không chơi trò lạt mềm buộc chặt đúng không?” Kiều Phong Khang nhìn cô ta từ trên xuống, ánh mắt lạnh đến mức làm cho người ta phải thấy sợ hãi, giống như là băng tuyết ngàn năm, có thể đông cứng người khác ngay lập tức.
Anh nắm lấy tay người phụ nữ, dùng lực cài lại cúc áo:
“Cô An, trước khi chọc cho tôi thật sự tức giận, tôi khuyên cô cởi ra thế nào thì bây giờ cài ngay lại như thế đó đi!” Anh gằn từng chữ một, giọng nói lạnh bằng không hề có cảm xúc.
Càng không có chút thương hoa tiếc ngọc nào, sức lực rất lớn, lớn đến mức gần như muốn bóp nát tay cô ta vậy.
Vẻ lạnh lùng âm u trên mặt anh làm cho người phụ nữ thấy kinh hồn bạt vía, chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt khi nãy trông rất mê người, nhưng giờ lại cảm thấy cực kỳ đáng sợ.
“Tôi… Tôi làm ngay” Cô ta không dám tiếp tục khiêu khích, chỉ còn cách ký thật nhanh.
Trời ơi, lúc nghe mọi người nói Kiều Phong Khang đáng sợ, cô ta còn tưởng là nói quá.
Sao một người đàn ông vạn người mê như vậy lại có thể là con người đáng sợ thế kia chứ? Ngay lúc này… Cô ta chỉ nghĩ ký kết thật nhanh rồi lập tức “bỏ của chạy lấy người”.
Du Ánh Tuyết đứng trước cửa phòng 808 một hồi mới dám gõ cửa.
“Vào đi.”
Bên trong phát ra giọng nói của người đàn ông, cô hơi kinh ngạc, hít sâu một hơi rồi đẩy cửa đi vào.
Hồ Minh Tuấn, Trần Thanh Tùng, Lê Tiến Minh, ba người bọn họ ngừng chơi bài tú-lơ-khơ, cùng nhìn về phía cửa ra vào.
Thấy người vừa bước vào là Du Ánh Tuyết, bọn họ nhìn nhau không khỏi nhướng mày.
Người phụ nữ lại đứng dậy, chầm chậm đi về phía anh, lớn mật chủ động đến gần anh rồi ngồi thẳng lên đùi anh.
Hai tay nhỏ nhắn mềm mại thân mật ôm cổ anh, híp mắt hà hơi thổi khí dụ dỗ anh.
“Anh Phong Khang, đã từng có người nào nói môi anh rất… Gợi cảm chưa?” Người phụ nữ cười khúc khích, vừa mê người vừa quyến rũ, ngón tay chọt nhẹ vào vị trí tim anh:
“Gần đây mọi người đều đồn rằng ở chỗ này của anh Phong Khang có chôn giấu một cô gái thần bí, ngoại trừ cô ấy, không có bất kỳ người phụ nữ nào có thể làm cho anh liếc mắt một lần.
Có phải là thật hay không?”Nhắc tới người phụ nữ kia, ngực Kiều Phong Khang lại xuất hiện cảm giác hờn dỗi, biểu cảm trên mặt càng thêm khó coi.
Mà ngay trong lúc anh thất thần, đôi môi đỏ của người phụ nữ này dám lớn mật lưu luyến trên cần cố gợi cảm của anh… Khung cảnh trước mắt Kiều Phong Khang chỉ toàn là hình bóng gương.
mặt cô, cho dù nhắm mắt lại, cũng chỉ toàn là cô.
Loại cảm giác này làm anh cực kỳ bực bội, trong lòng bất ổn không yên.
Anh thật sự rất muốn xách cô gái nhỏ kia đến trước mặt rồi dạy dỗ cô một phen.
Càng muốn cô thì càng cảm thấy người phụ nữ trước mặt quá là phiên phúc.
Anh nhíu mày, không hề khách sáo đưa tay kéo người phụ nữ đang treo trên người mình raKhuôn mặt lạnh bằng nhìn đối phương:
“Người An Thiên các người trước giờ đều dùng thủ đoạn này đỗ bàn chuyện làm ăn với khách hàng sao? Đúng thật là làm cho tôi phải lau mắt mà nhìn đây”Người phụ nữ lập tức sửng sốt, rồi sau đó không những không tức giận, ngược lại còn cười khẽ.
Một lần nữa đưa tay về phía anh, bàn tay mềm mại sờ ngực anh, ngón tay thon dài chạm nhẹ một cái rồi thuần thục cởi áo sơ mi của anh ra.
Cơ ngực hoàn mỹ vừa lộ ra gần như làm cho ánh mắt người phụ nữ trở nên sáng ngời.”
Tổng giám đốc Phong Khang nghiêm túc như vậy nên chắc sẽ không chơi trò lạt mềm buộc chặt đúng không?” Kiều Phong Khang nhìn cô ta từ trên xuống, ánh mắt lạnh đến mức làm cho người ta phải thấy sợ hãi, giống như là băng tuyết ngàn năm, có thể đông cứng người khác ngay lập tức.
Anh nắm lấy tay người phụ nữ, dùng lực cài lại cúc áo:
“Cô An, trước khi chọc cho tôi thật sự tức giận, tôi khuyên cô cởi ra thế nào thì bây giờ cài ngay lại như thế đó đi!” Anh gằn từng chữ một, giọng nói lạnh bằng không hề có cảm xúc.
Càng không có chút thương hoa tiếc ngọc nào, sức lực rất lớn, lớn đến mức gần như muốn bóp nát tay cô ta vậy.
Vẻ lạnh lùng âm u trên mặt anh làm cho người phụ nữ thấy kinh hồn bạt vía, chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt khi nãy trông rất mê người, nhưng giờ lại cảm thấy cực kỳ đáng sợ.
“Tôi… Tôi làm ngay” Cô ta không dám tiếp tục khiêu khích, chỉ còn cách ký thật nhanh.
Trời ơi, lúc nghe mọi người nói Kiều Phong Khang đáng sợ, cô ta còn tưởng là nói quá.
Sao một người đàn ông vạn người mê như vậy lại có thể là con người đáng sợ thế kia chứ? Ngay lúc này… Cô ta chỉ nghĩ ký kết thật nhanh rồi lập tức “bỏ của chạy lấy người”.
Du Ánh Tuyết đứng trước cửa phòng 808 một hồi mới dám gõ cửa.
“Vào đi.”
Bên trong phát ra giọng nói của người đàn ông, cô hơi kinh ngạc, hít sâu một hơi rồi đẩy cửa đi vào.
Hồ Minh Tuấn, Trần Thanh Tùng, Lê Tiến Minh, ba người bọn họ ngừng chơi bài tú-lơ-khơ, cùng nhìn về phía cửa ra vào.
Thấy người vừa bước vào là Du Ánh Tuyết, bọn họ nhìn nhau không khỏi nhướng mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.