Chương 319
Nhiên Nhiên
28/07/2021
Trịnh Thanh Vy liếc nhìn cô: “Đừng nói lung tung.”
“Tổng giám đốc Khanh, anh đứng đằng trước đi, tôi đổi chỗ với anh là được” Du Ánh Tuyết lên tiếng, không thèm nhìn người nào đó, chỉ mỉm cười với Tần Nguyên, động tác như muốn chuyển sang đứng trước Tần Nguyên, sau lưng Kiều Phong Khang.
Dưới ánh nắng mùa đông, nụ cười của cô rơi vào mắt Tần Nguyên vô cùng ngọt ngào, vô cùng tươi đẹp. Nhưng Kiều Phong Khang lại cảm thấy vô cùng chói mắt, bỗng dưng nắm lấy cổ tay cô.
Du Ánh Tuyết thoáng cả kinh. Người đàn ông đã chậm rãi cúi xuống, hơi thở nóng rực đến gần bên tai cô, khiến cô cảm thấy nguy hiểm.
“Tổng giám đốc Khanh!” Lông mi cô run rẩy, giãy dụa muốn tránh thoát.
“Chẳng lẽ cô muốn cho mọi người biết tối hôm trước, chúng ta đã làm gì trong phòng cô sao?” Anh lên tiếng, giọng nói trầm thấp đến độ người chung quanh không hề nghe thấy, Du Ánh Tuyết gần như tưởng mình nghe nhầm. Cô kinh ngạc ngước mắt lên nhìn anh.
Chuyện đêm qua… “Anh… Anh vừa nói gì?”
Anh nhướng mày: “Cần tôi nhắc lại lần nữa sao?”
Sau đó anh nói bằng giọng to hơn: “Tối qua.”
“Khoan đã!” Du Ánh Tuyết vội vã cầm lấy tay anh, anh rũ mắt đối diện với đôi mắt của cô. Rất rõ ràng, cảm xúc của cô còn chưa bình tĩnh, chỉ dùng ánh mắt ngăn cản không cho anh nói tiếp.
Anh cũng không làm cô khó xử. Dù sao nơi này vẫn còn những đồng nghiệp khác chứ không phải chỉ có mình Tần Nguyên.
“Xe cáp đến rồi!”
Không biết ai kêu một tiếng, nhất thời không gian hẹp hòi trở nên sôi trào, đồng thời chen lấn hơn nhiều. Du Ánh Tuyết gần như bị người đằng sau đẩy đi. Xe cáp đã vào quỹ đạo, Du Ánh Tuyết bị nhân viên đưa đến cửa xe trước, mà nhóm Tần Nguyên đằng sau thì bị đưa đến cửa xe sau, hai đội ngũ lập tức cách nhau mấy mét.
Tần Nguyên rướn cổ nhìn về phía Du Ánh Tuyết, nhưng ở đây quá đông người nên anh ta không thể tìm thấy cô.
Du Ánh Tuyết cúi đầu đi đằng trước. Đến trước cửa xe, đám đông đã hoàn toàn rối loạn.
Đằng sau… Anh ấy còn ở đó không? Cô muốn quay đầu xem, nhưng rồi lại cắn môi nhịn xuống. Cô cúi đầu nhìn mũi chân trên mặt đất, muốn lặng lẽ tìm kiếm chút manh mối. Nhưng đột nhiên cô bị đám đông chen chúc lên xe đụng phải, khẽ kinh hô một tiếng, suýt nữa mất thăng bằng.
Bỗng một bàn tay ôm lấy eo cô, nhấc bổng cố lên, trực tiếp bế cô lên xe. Thân thể người đàn ông cao lớn đứng đằng sau, cô gần như bị anh ôm vào lòng, trông càng nhỏ nhắn hơn.
Cho dù không quay đầu lại, Du Ánh Tuyết cũng biết anh vẫn luôn đi sau lưng mình. Trong chớp mắt, cô cảm thấy thật yên tâm, chưa bao giờ có cảm giác như thế trong suốt bốn năm qua…
“Cô làm sao vậy? Bao nhiêu người chen chúc như thế mà cô không nhìn đằng trước, cứ cắm mặt xuống đất thế à?”
Sau khi đã vào trong xe, anh nhíu mày, trầm giọng trách cô. Tình huống này vô cùng nguy hiểm, lỡ bị ngã thì rất có khả năng sẽ gây ra tai nạn giẫm đạp, quả thực không thể tưởng tượng được hậu quả.
Du Ánh Tuyết bị mắng, ngẩng đầu lên nhìn anh theo phản xạ. Bốn mắt đối diện với nhau, thấy đôi mắt ướt át của cô, vẻ mặt khó coi của anh lập tức dịu đi nhiều, lời trách cứ cũng ngưng bặt.
Chẳng phải mình đã sớm biết cô bé này không thể tự chăm sóc bản thân rồi sao?
“Sau này phải nhìn đằng trước, biết chưa?” Anh nhắc nhở, tay vẫn ôm lấy eo cô không chịu buông ra.
Du Ánh Tuyết cúi đầu nhìn cánh tay anh, anh cũng cúi đầu nhìn, chẳng những không chịu thả ra mà còn dùng sức kéo cô về phía mình, gần đến mức hai người kề sát bên nhau. Du Ánh Tuyết cả kinh, hơi thở rối loạn. Cố định giãy dụa, nhưng không gian vừa bỏ trống đã có người chen vào ngay lập tức, khiến cô tiến thoái lưỡng nan, gần như không có chỗ đặt chân.
“Kiều Phong Khang!” Du Ánh Tuyết thở hắt ra một hơi, hai tay đỡ lấy vai anh theo phản xạ. Tư thế này có vẻ mờ ám quá. Những đồng nghiệp khác đều trong xe, mặc dù mọi người vào xe sau, cách hơi xa, nhưng không thể bảo đảm người khác sẽ không nhìn thấy.
“Tổng giám đốc Khanh, anh đứng đằng trước đi, tôi đổi chỗ với anh là được” Du Ánh Tuyết lên tiếng, không thèm nhìn người nào đó, chỉ mỉm cười với Tần Nguyên, động tác như muốn chuyển sang đứng trước Tần Nguyên, sau lưng Kiều Phong Khang.
Dưới ánh nắng mùa đông, nụ cười của cô rơi vào mắt Tần Nguyên vô cùng ngọt ngào, vô cùng tươi đẹp. Nhưng Kiều Phong Khang lại cảm thấy vô cùng chói mắt, bỗng dưng nắm lấy cổ tay cô.
Du Ánh Tuyết thoáng cả kinh. Người đàn ông đã chậm rãi cúi xuống, hơi thở nóng rực đến gần bên tai cô, khiến cô cảm thấy nguy hiểm.
“Tổng giám đốc Khanh!” Lông mi cô run rẩy, giãy dụa muốn tránh thoát.
“Chẳng lẽ cô muốn cho mọi người biết tối hôm trước, chúng ta đã làm gì trong phòng cô sao?” Anh lên tiếng, giọng nói trầm thấp đến độ người chung quanh không hề nghe thấy, Du Ánh Tuyết gần như tưởng mình nghe nhầm. Cô kinh ngạc ngước mắt lên nhìn anh.
Chuyện đêm qua… “Anh… Anh vừa nói gì?”
Anh nhướng mày: “Cần tôi nhắc lại lần nữa sao?”
Sau đó anh nói bằng giọng to hơn: “Tối qua.”
“Khoan đã!” Du Ánh Tuyết vội vã cầm lấy tay anh, anh rũ mắt đối diện với đôi mắt của cô. Rất rõ ràng, cảm xúc của cô còn chưa bình tĩnh, chỉ dùng ánh mắt ngăn cản không cho anh nói tiếp.
Anh cũng không làm cô khó xử. Dù sao nơi này vẫn còn những đồng nghiệp khác chứ không phải chỉ có mình Tần Nguyên.
“Xe cáp đến rồi!”
Không biết ai kêu một tiếng, nhất thời không gian hẹp hòi trở nên sôi trào, đồng thời chen lấn hơn nhiều. Du Ánh Tuyết gần như bị người đằng sau đẩy đi. Xe cáp đã vào quỹ đạo, Du Ánh Tuyết bị nhân viên đưa đến cửa xe trước, mà nhóm Tần Nguyên đằng sau thì bị đưa đến cửa xe sau, hai đội ngũ lập tức cách nhau mấy mét.
Tần Nguyên rướn cổ nhìn về phía Du Ánh Tuyết, nhưng ở đây quá đông người nên anh ta không thể tìm thấy cô.
Du Ánh Tuyết cúi đầu đi đằng trước. Đến trước cửa xe, đám đông đã hoàn toàn rối loạn.
Đằng sau… Anh ấy còn ở đó không? Cô muốn quay đầu xem, nhưng rồi lại cắn môi nhịn xuống. Cô cúi đầu nhìn mũi chân trên mặt đất, muốn lặng lẽ tìm kiếm chút manh mối. Nhưng đột nhiên cô bị đám đông chen chúc lên xe đụng phải, khẽ kinh hô một tiếng, suýt nữa mất thăng bằng.
Bỗng một bàn tay ôm lấy eo cô, nhấc bổng cố lên, trực tiếp bế cô lên xe. Thân thể người đàn ông cao lớn đứng đằng sau, cô gần như bị anh ôm vào lòng, trông càng nhỏ nhắn hơn.
Cho dù không quay đầu lại, Du Ánh Tuyết cũng biết anh vẫn luôn đi sau lưng mình. Trong chớp mắt, cô cảm thấy thật yên tâm, chưa bao giờ có cảm giác như thế trong suốt bốn năm qua…
“Cô làm sao vậy? Bao nhiêu người chen chúc như thế mà cô không nhìn đằng trước, cứ cắm mặt xuống đất thế à?”
Sau khi đã vào trong xe, anh nhíu mày, trầm giọng trách cô. Tình huống này vô cùng nguy hiểm, lỡ bị ngã thì rất có khả năng sẽ gây ra tai nạn giẫm đạp, quả thực không thể tưởng tượng được hậu quả.
Du Ánh Tuyết bị mắng, ngẩng đầu lên nhìn anh theo phản xạ. Bốn mắt đối diện với nhau, thấy đôi mắt ướt át của cô, vẻ mặt khó coi của anh lập tức dịu đi nhiều, lời trách cứ cũng ngưng bặt.
Chẳng phải mình đã sớm biết cô bé này không thể tự chăm sóc bản thân rồi sao?
“Sau này phải nhìn đằng trước, biết chưa?” Anh nhắc nhở, tay vẫn ôm lấy eo cô không chịu buông ra.
Du Ánh Tuyết cúi đầu nhìn cánh tay anh, anh cũng cúi đầu nhìn, chẳng những không chịu thả ra mà còn dùng sức kéo cô về phía mình, gần đến mức hai người kề sát bên nhau. Du Ánh Tuyết cả kinh, hơi thở rối loạn. Cố định giãy dụa, nhưng không gian vừa bỏ trống đã có người chen vào ngay lập tức, khiến cô tiến thoái lưỡng nan, gần như không có chỗ đặt chân.
“Kiều Phong Khang!” Du Ánh Tuyết thở hắt ra một hơi, hai tay đỡ lấy vai anh theo phản xạ. Tư thế này có vẻ mờ ám quá. Những đồng nghiệp khác đều trong xe, mặc dù mọi người vào xe sau, cách hơi xa, nhưng không thể bảo đảm người khác sẽ không nhìn thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.