Chương 356
Nhiên Nhiên
01/08/2021
Lăng Ái Xuyên chợt hiểu ra: “Chẳng trách cô hiểu lầm tôi và Phong Khang.”
“Hiểu lầm?” Ánh mắt Du Ánh Tuyết rơi vào sợi dây chuyền cô ấy vừa đeo trên cổ, “Thật đẹp, rất hợp với cô Xuyên”
“Thật không? Tôi cũng rất thích nó. Bạn trai tôi đã tặng món quà cho tôi.” Khi nói đến đây, khuôn mặt của Lăng Ái Xuyên tràn đầy hạnh phúc và dịu dàng. Nhìn thoáng qua có thể thấy cô ấy hiện đang yêu.
“Vậy thì bạn trai của cô là…”
“Bạn trai của tôi, đừng lo lắng, đó không phải là Phong Khang mà cô nghĩ” Lăng Ái Xuyên cười tiếp lời Du Ánh Tuyết.
Bị cô ấy nhìn thấu tâm tư, Du Ánh Tuyết xấu hổ. Vì vậy, cái mà Kiều Phong Khang mua thực sự không phải là đưa cho Lăng Ái Xuyên?
Cô đã hiểu lầm?
Nhưng cô không hiểu rõ…
Tình hình hiện nay là gì? Cô cảm thấy rằng não của cô rối tung hết cả lên.
Người vừa bàn về cuộc hôn nhân với Kiều Phong Khang với bà cụ Kiều, bây giờ nói với cô rằng cô ấy đã có bạn trai khác. Và, rõ ràng là vẫn yêu.
“Cô và Phong Khang đã chia tay?” Du Ánh Tuyết chỉ có thể nghĩ ra một lý do như vậy.
“Chia tay?” Lăng Ái Xuyên cười: “Chúng tôi chưa từng bắt đầu, vậy làm sao có thể chia tay?”
Du Ánh Tuyết càng bối rối.
“Tôi không biết Phong Khang giải thích với cô như thế nào, nhưng tôi chưa bao giờ là bạn gái của Phong Khang. Có lẽ mọi người trên khắp thế giới đều nghĩ rằng tôi và anh ấy là một cặp. Xét cho cùng, những người phụ nữ có thể ra vào nhà anh ấy thì không nhiều. Khi chúng tôi ở cùng nhau, anh ấy thường phải dựa vào tôi mới có thể ngủ được. Vì vậy, không có gì ngạc nhiên khi mọi người hiểu lầm. May mắn thay, cuối cùng thì giờ cô cũng đã trở lai.”
Du Ánh Tuyết càng không hiểu, bây giờ nghe họ càng giống một đội hơn.
Nhìn thấu tâm tư của cô, Lăng Ái Xuyên mỉm cười. “Du Ánh Tuyết, cô có biết tôi làm nghề gì không?” Du Ánh Tuyết gật đầu.
“Nếu tôi nhớ không lầm, cô là một nhà tâm lý học có tiếng.”
“Đúng vậy. Và tôi tình cờ là bác sĩ tâm lý của Phong Khang. Chúng tôi rất thân thiết, với tính tình của anh ấy sẽ không bao giờ nói với cả thế giới rằng anh ấy có vấn đề về tâm lý. Vì vậy, việc mọi người hiểu lầm về mối quan hệ của chúng tôi, chúng tôi không còn cách nào khác, đâm lao đành phải theo lao, đối với mẹ anh ấy, tôi chỉ là một tấm bình phong. Phong Khang từng nói không có tôi thì sẽ có thêm những cô gái khác, và Tô Hoàng Quyên thứ hai sẽ xuất hiện. Là một người bạn, tôi phải giúp anh ấy. Tuy nhiên, bây giờ tôi đã có bạn trai và anh ấy cũng có cô, tôi e rằng tôi không thể làm lá chắn nữa rồi”
Du Ánh Tuyết không ngờ đến trường hợp này.
Còn nữa, bác sĩ tâm lý?
Sự bàng hoàng trong lòng Du Ánh Tuyết không thể nói thành lời.
Tay cầm thìa của cô siết thật chặt.
Cô vẫn không thể tin được rằng một người đàn ông trông mạnh mẽ như vậy lại yếu đuối đến mức cần đến bác sĩ tâm lý.
Rốt cuộc cô hiểu anh được bao nhiêu?
Cô cũng chăm chú nhìn Lăng Ái Xuyên, không muốn bỏ sót bất kỳ lời nào liên quan đến anh từ miệng cô ấy.
“Khi anh ấy đến tìm tôi, trạng thái tinh thần của anh rất kém và chất lượng giấc ngủ còn kém hơn, anh ấy cả đêm không ngủ được, thỉnh thoảng khó đi vào giấc ngủ, thỉnh thoảng gặp một cơn ác mộng. Ban đầu, tôi dùng thôi miên để anh ấy có thể nghỉ ngơi một chút. Nhưng về sau tác dụng của thôi miên vật lý cũng không ảnh hưởng nhiều đến anh ấy, ngay cả lúc ngủ say anh ấy cũng luôn gọi tên cô, sau đó tôi đề nghị anh ấy đi khám và kê đơn.
Một số loại thuốc giúp ngủ ngon, tuy nhiên tác dụng phụ của những loại thuốc đó khá lớn nên anh ấy đã từ chối, hơn nữa tình trạng của anh ấy là vấn đề tâm lý, những loại thuốc đó chỉ là phương pháp điều trị tạm thời chứ không thể chữa khỏi vĩnh viễn. Nói chung nếu không quá đặc biệt thì tôi sẽ không đề nghị anh ấy làm thế. Cô nên biết về tình trạng này, rất nhiều người chết đột ngột vì thiếu ngủ. Tôi đã rất lo lắng cho cơ thể của anh ấy vào thời điểm đó.”
“Hiểu lầm?” Ánh mắt Du Ánh Tuyết rơi vào sợi dây chuyền cô ấy vừa đeo trên cổ, “Thật đẹp, rất hợp với cô Xuyên”
“Thật không? Tôi cũng rất thích nó. Bạn trai tôi đã tặng món quà cho tôi.” Khi nói đến đây, khuôn mặt của Lăng Ái Xuyên tràn đầy hạnh phúc và dịu dàng. Nhìn thoáng qua có thể thấy cô ấy hiện đang yêu.
“Vậy thì bạn trai của cô là…”
“Bạn trai của tôi, đừng lo lắng, đó không phải là Phong Khang mà cô nghĩ” Lăng Ái Xuyên cười tiếp lời Du Ánh Tuyết.
Bị cô ấy nhìn thấu tâm tư, Du Ánh Tuyết xấu hổ. Vì vậy, cái mà Kiều Phong Khang mua thực sự không phải là đưa cho Lăng Ái Xuyên?
Cô đã hiểu lầm?
Nhưng cô không hiểu rõ…
Tình hình hiện nay là gì? Cô cảm thấy rằng não của cô rối tung hết cả lên.
Người vừa bàn về cuộc hôn nhân với Kiều Phong Khang với bà cụ Kiều, bây giờ nói với cô rằng cô ấy đã có bạn trai khác. Và, rõ ràng là vẫn yêu.
“Cô và Phong Khang đã chia tay?” Du Ánh Tuyết chỉ có thể nghĩ ra một lý do như vậy.
“Chia tay?” Lăng Ái Xuyên cười: “Chúng tôi chưa từng bắt đầu, vậy làm sao có thể chia tay?”
Du Ánh Tuyết càng bối rối.
“Tôi không biết Phong Khang giải thích với cô như thế nào, nhưng tôi chưa bao giờ là bạn gái của Phong Khang. Có lẽ mọi người trên khắp thế giới đều nghĩ rằng tôi và anh ấy là một cặp. Xét cho cùng, những người phụ nữ có thể ra vào nhà anh ấy thì không nhiều. Khi chúng tôi ở cùng nhau, anh ấy thường phải dựa vào tôi mới có thể ngủ được. Vì vậy, không có gì ngạc nhiên khi mọi người hiểu lầm. May mắn thay, cuối cùng thì giờ cô cũng đã trở lai.”
Du Ánh Tuyết càng không hiểu, bây giờ nghe họ càng giống một đội hơn.
Nhìn thấu tâm tư của cô, Lăng Ái Xuyên mỉm cười. “Du Ánh Tuyết, cô có biết tôi làm nghề gì không?” Du Ánh Tuyết gật đầu.
“Nếu tôi nhớ không lầm, cô là một nhà tâm lý học có tiếng.”
“Đúng vậy. Và tôi tình cờ là bác sĩ tâm lý của Phong Khang. Chúng tôi rất thân thiết, với tính tình của anh ấy sẽ không bao giờ nói với cả thế giới rằng anh ấy có vấn đề về tâm lý. Vì vậy, việc mọi người hiểu lầm về mối quan hệ của chúng tôi, chúng tôi không còn cách nào khác, đâm lao đành phải theo lao, đối với mẹ anh ấy, tôi chỉ là một tấm bình phong. Phong Khang từng nói không có tôi thì sẽ có thêm những cô gái khác, và Tô Hoàng Quyên thứ hai sẽ xuất hiện. Là một người bạn, tôi phải giúp anh ấy. Tuy nhiên, bây giờ tôi đã có bạn trai và anh ấy cũng có cô, tôi e rằng tôi không thể làm lá chắn nữa rồi”
Du Ánh Tuyết không ngờ đến trường hợp này.
Còn nữa, bác sĩ tâm lý?
Sự bàng hoàng trong lòng Du Ánh Tuyết không thể nói thành lời.
Tay cầm thìa của cô siết thật chặt.
Cô vẫn không thể tin được rằng một người đàn ông trông mạnh mẽ như vậy lại yếu đuối đến mức cần đến bác sĩ tâm lý.
Rốt cuộc cô hiểu anh được bao nhiêu?
Cô cũng chăm chú nhìn Lăng Ái Xuyên, không muốn bỏ sót bất kỳ lời nào liên quan đến anh từ miệng cô ấy.
“Khi anh ấy đến tìm tôi, trạng thái tinh thần của anh rất kém và chất lượng giấc ngủ còn kém hơn, anh ấy cả đêm không ngủ được, thỉnh thoảng khó đi vào giấc ngủ, thỉnh thoảng gặp một cơn ác mộng. Ban đầu, tôi dùng thôi miên để anh ấy có thể nghỉ ngơi một chút. Nhưng về sau tác dụng của thôi miên vật lý cũng không ảnh hưởng nhiều đến anh ấy, ngay cả lúc ngủ say anh ấy cũng luôn gọi tên cô, sau đó tôi đề nghị anh ấy đi khám và kê đơn.
Một số loại thuốc giúp ngủ ngon, tuy nhiên tác dụng phụ của những loại thuốc đó khá lớn nên anh ấy đã từ chối, hơn nữa tình trạng của anh ấy là vấn đề tâm lý, những loại thuốc đó chỉ là phương pháp điều trị tạm thời chứ không thể chữa khỏi vĩnh viễn. Nói chung nếu không quá đặc biệt thì tôi sẽ không đề nghị anh ấy làm thế. Cô nên biết về tình trạng này, rất nhiều người chết đột ngột vì thiếu ngủ. Tôi đã rất lo lắng cho cơ thể của anh ấy vào thời điểm đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.