Chương 417
Nhiên Nhiên
07/08/2021
Sau khi nghe những gì anh nói, lúc này, một làn sương mù hiện ra trong mắt cô.
Khiến cô đau lòng.
Nhưng càng khiến cô thêm kiên định.
“Vậy thì em sẽ đợi anh đến hết cuộc đời. Hay là anh giảm án, dù là 10 năm, 20 năm hay 30 năm, em cũng sẽ đợi anh về tổ chức đám cưới cho em! Nhưng…” Sau cùng, cô không kìm được nước mắt, nghẹn ngào: “Đến lúc đó, em có thể đã là một bà già xấu xí, anh không được chê bai em…”
Đôi mắt của anh cũng ngày càng trở nên thâm trầm hơn. Vì quá xúc động, một lớp sương mỏng đã phủ lên mắt anh.
Anh nắm lấy cánh tay của cô và ôm cô vào lòng.
Ngốc nghếch.
Nhưng…
Anh đã bị cô gái ngốc nghếch này trói mất rồi.
Trước khi gặp cô, ai có thể nghĩ được rằng Kiều Phong Khang lại bị một cô gái nhỏ đáng tuổi cháu nắm giữ trái tim anh chứ.
Đúng là cuộc đời…
Một nụ hôn lưu luyến in lên đỉnh đầu của cô, anh hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại cảm xúc cuồng nhiệt đang bay bổng trong lồng ngực, sau đó cười thành tiếng: “Để tránh cho Ánh Tuyết thân yêu của anh trở thành cô dâu xấu xí, anh nhất định sẽ không để mình xảy ra việc gì”.
Nghe anh bảo đảm, Du Ánh Tuyết phá lên cười.
Cô mở vòng tay và ôm lại anh.
“Anh nói lời này, em tin” Du Ánh Tuyết nghiêng đầu trên vai anh, nhẹ giọng nói: “Trước đây, cho dù anh nói dối em điều gì, anh đều không quan tâm. Từ hôm nay, chỉ cần anh nói ra thì em đều tin.”
“Vì vậy, anh không thể nói dối em, cũng không thể thất hứa. Được chứ?”
Anh trịnh trọng gật đầu: “Được.”
Anh đang ôm Du Ánh Tuyết, Du Ánh Tuyết cầm trên tay sổ hộ khẩu và chứng minh thư của hai người, hai người hạnh phúc.
Họ đi vào ủy ban. Sắp vào mùa xuân rồi.
Mặc dù nhiệt độ vẫn thấp, nhưng mặt trời đã trở nên rõ ràng hơn. Ngay cả những cành tàn trên phố cũng dần dần đâm chồi mới.
Mọi thứ dường như thật yên bình. “Được rồi, hai người ký đi.”
Bên trong ủy ban, nhân viên đưa giấy đăng kí cuối cùng cho hai người họ.
Họ nghiêng đầu và nhìn nhau trìu mến.
Cảm xúc sâu sắc trong ánh mắt của nhau khiến không khí trong toàn bộ ủy ban như được tráng bằng mật.
Ngay cả những người đang xem bên cạnh anh cũng không khỏi mỉm cười.
“Hai người, vẫn nên ký trước đi. Phía sau có người đang chờ”
Du Ánh Tuyết cười: “Vâng, chúng tôi kí ngay bây giờ”
Cô lại quay người, thúc cùi chỏ, vui vẻ tinh nghịch nói: “Anh Khang, anh mau ký đi, hiện tại anh không còn chỗ để hối hận.”
Ý cười trong mắt anh càng sâu, ngón tay thon dài bóp cằm cô: “Bà Kiều, cả đời này, anh sẽ không bao giờ hối hận”
Nghe anh nói từ “Bà Kiều”, trái tim Du Ánh Tuyết đã bỏ lỡ một nhịp. Mặt cô đỏ bừng.
Cô mỉm cười, cúi đầu xuống, ngoan ngoãn dùng bút ký tên “Du Ánh Tuyết”.
Lại quay lại nhìn anh.
“Kiều Phong Khang” ba chữ múa lượn, sang trọng.
Cô nhìn anh, đôi mắt ươn ướt. Trong một lúc lâu Không khí chan chứa tình cảm.
Trên đường về, hai người không nói nhiều lời.
Anh và cô nắm tay nhau thật chặt, không bao giờ tách rời dù chỉ một giây.
Khiến cô đau lòng.
Nhưng càng khiến cô thêm kiên định.
“Vậy thì em sẽ đợi anh đến hết cuộc đời. Hay là anh giảm án, dù là 10 năm, 20 năm hay 30 năm, em cũng sẽ đợi anh về tổ chức đám cưới cho em! Nhưng…” Sau cùng, cô không kìm được nước mắt, nghẹn ngào: “Đến lúc đó, em có thể đã là một bà già xấu xí, anh không được chê bai em…”
Đôi mắt của anh cũng ngày càng trở nên thâm trầm hơn. Vì quá xúc động, một lớp sương mỏng đã phủ lên mắt anh.
Anh nắm lấy cánh tay của cô và ôm cô vào lòng.
Ngốc nghếch.
Nhưng…
Anh đã bị cô gái ngốc nghếch này trói mất rồi.
Trước khi gặp cô, ai có thể nghĩ được rằng Kiều Phong Khang lại bị một cô gái nhỏ đáng tuổi cháu nắm giữ trái tim anh chứ.
Đúng là cuộc đời…
Một nụ hôn lưu luyến in lên đỉnh đầu của cô, anh hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại cảm xúc cuồng nhiệt đang bay bổng trong lồng ngực, sau đó cười thành tiếng: “Để tránh cho Ánh Tuyết thân yêu của anh trở thành cô dâu xấu xí, anh nhất định sẽ không để mình xảy ra việc gì”.
Nghe anh bảo đảm, Du Ánh Tuyết phá lên cười.
Cô mở vòng tay và ôm lại anh.
“Anh nói lời này, em tin” Du Ánh Tuyết nghiêng đầu trên vai anh, nhẹ giọng nói: “Trước đây, cho dù anh nói dối em điều gì, anh đều không quan tâm. Từ hôm nay, chỉ cần anh nói ra thì em đều tin.”
“Vì vậy, anh không thể nói dối em, cũng không thể thất hứa. Được chứ?”
Anh trịnh trọng gật đầu: “Được.”
Anh đang ôm Du Ánh Tuyết, Du Ánh Tuyết cầm trên tay sổ hộ khẩu và chứng minh thư của hai người, hai người hạnh phúc.
Họ đi vào ủy ban. Sắp vào mùa xuân rồi.
Mặc dù nhiệt độ vẫn thấp, nhưng mặt trời đã trở nên rõ ràng hơn. Ngay cả những cành tàn trên phố cũng dần dần đâm chồi mới.
Mọi thứ dường như thật yên bình. “Được rồi, hai người ký đi.”
Bên trong ủy ban, nhân viên đưa giấy đăng kí cuối cùng cho hai người họ.
Họ nghiêng đầu và nhìn nhau trìu mến.
Cảm xúc sâu sắc trong ánh mắt của nhau khiến không khí trong toàn bộ ủy ban như được tráng bằng mật.
Ngay cả những người đang xem bên cạnh anh cũng không khỏi mỉm cười.
“Hai người, vẫn nên ký trước đi. Phía sau có người đang chờ”
Du Ánh Tuyết cười: “Vâng, chúng tôi kí ngay bây giờ”
Cô lại quay người, thúc cùi chỏ, vui vẻ tinh nghịch nói: “Anh Khang, anh mau ký đi, hiện tại anh không còn chỗ để hối hận.”
Ý cười trong mắt anh càng sâu, ngón tay thon dài bóp cằm cô: “Bà Kiều, cả đời này, anh sẽ không bao giờ hối hận”
Nghe anh nói từ “Bà Kiều”, trái tim Du Ánh Tuyết đã bỏ lỡ một nhịp. Mặt cô đỏ bừng.
Cô mỉm cười, cúi đầu xuống, ngoan ngoãn dùng bút ký tên “Du Ánh Tuyết”.
Lại quay lại nhìn anh.
“Kiều Phong Khang” ba chữ múa lượn, sang trọng.
Cô nhìn anh, đôi mắt ươn ướt. Trong một lúc lâu Không khí chan chứa tình cảm.
Trên đường về, hai người không nói nhiều lời.
Anh và cô nắm tay nhau thật chặt, không bao giờ tách rời dù chỉ một giây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.