Chương 459
Nhiên Nhiên
14/08/2021
Trong khi chờ đợi kết quả, Dì Lý chạy ra khỏi bệnh viện để mua nước cho Du Ánh Tuyết.
Du Ánh Tuyết ngồi trong phòng VIP một mình chờ kết quả, trong lòng cảm thấy hơi bất an.
Khi Kiều Phong Khang vừa gọi cho cô và nói với cô về kết quả của phiên tòa, cô không dám nói với anh rằng cô đang ở trong bệnh viện.
May mắn thay, kết quả của phiên tòa cũng không đến nỗi nào.
Nếu Kiều Quốc Thiên có biểu hiện tích cực trong tù, thì mấy năm sau là có thể ra tù rồi.
Cô nghĩ…
Mẹ ở dưới đó chắc cũng an tâm phần nào.
“Cô Ánh Tuyết, đã có kết quả siêu âm của cô rồi.” Đang lúc Du Ánh Tuyết miên man suy nghĩ thì cánh cửa mở ra.
“Bác sĩ nói mời cô qua đó.
“Vâng, tôi qua ngay bây giờ.” Du Ánh Tuyết đứng dậy, trong lòng sốt ruột nhưng không giấu nổi háo hức.
Khi cô đến phòng tư vấn, bác sĩ đã chờ sẵn ở đó. Thấy cô bước vào, bác sĩ cười nói: ‘Chúc mừng, em bé đã được bảy tuần tuổi, trông rất khỏe mạnh” Cầm tờ kết quả siêu âm, Du Ánh Tuyết vui mừng đến mức suýt chút nữa giật nảy mình.
Ra khỏi phòng tư vấn, cô gọi cho dì Lý và bảo dì ấy đợi ở dưới nhà.
Cô bắt đầu nghiêm túc cân nhắc xem mình nên nói với Kiêu Phong Khang về việc mình mang thai như thế nào.
Du Ánh Tuyết tưởng tượng về phản ứng của anh khi chờ thang máy.
Ngay sau đó, thang máy mở ra, và cô vui vẻ đi vào.
Nhưng khi bước vào, cô thấy một khuôn mặt nhợt nhạt và đáng sợ với mái tóc rối bù trong đám đông.
Cô ta cứ nhìn chằm chằm Du Ánh Tuyết, chăm chăm.
Cả người u ám như chui ra từ dưới mồ, ánh mắt u ám đến mức Du Ánh Tuyết, à không, khiến mọi người trong thang máy cảm thấy ngột ngạt.
Những người đứng cạnh cô ta tránh sang một bên dù cố ý hay vô ý để giữ khoảng cách an toàn.
Du Ánh Tuyết không nhúc nhích mà nghi ngờ nhìn cô ta.
Người này không phải ai khác mà chính là Tô Hoàng Quyên.
Tại sao cô ta lại ở đây?
Hơn nữa…
Tại sao trông cô ta lại bầm dập thê thảm thế kia?
Khi Du Ánh Tuyết đang suy nghĩ, bóng dáng đó đột nhiên tiến lại gần.
Đôi mắt u ám quét qua khuôn mặt Du Ánh Tuyết, rồi nhìn vào kết quả siêu âm mà cô đang cầm trên tay.
“Cái này là cái gì?” Cô ta hỏi.
Giọng nói lạnh như băng.
Đôi mắt sắc lạnh như thể sắp chọc thủng Du Ánh Tuyết.
Kết quả siêu âm của tôi: Du Ánh Tuyết cũng không giấu giếm.
Tô Hoàng Quyên đoán, đây là khoa sản, Du Ánh Tuyết xuất hiện ở đây, còn có thể làm gì khác nữa?
“Cô… có thai?” Cô ta nghiến răng hỏi, đôi môi trắng bệch có chút run rẩy.
Du Ánh Tuyết không biết chuyện gì đang xảy ra với cô ta, nhưng cảm thấy có điều gì đó không ổn. Cô nhìn cô ta rất lâu nhưng không trả lời.
Cô giật lấy tờ kết quả siêu âm từ tay Du Ánh Tuyết.
Nhìn lướt tờ giấy đó, thấy chấm đen nhỏ bên trên, toàn thân cô ta run lên bần bật.
“Cô thực sự đang mang thai …. Khi tôi không còn gì, cô đã có một đứa trẻ… Tô Hoàng Quyên hít một hơi thật sâu và vội vàng dùng hết sức xé rách tờ kết quả.
Nước da nhợt nhạt của cô ta hung dữ một cách lạ thường.
Du Ánh Tuyết ngồi trong phòng VIP một mình chờ kết quả, trong lòng cảm thấy hơi bất an.
Khi Kiều Phong Khang vừa gọi cho cô và nói với cô về kết quả của phiên tòa, cô không dám nói với anh rằng cô đang ở trong bệnh viện.
May mắn thay, kết quả của phiên tòa cũng không đến nỗi nào.
Nếu Kiều Quốc Thiên có biểu hiện tích cực trong tù, thì mấy năm sau là có thể ra tù rồi.
Cô nghĩ…
Mẹ ở dưới đó chắc cũng an tâm phần nào.
“Cô Ánh Tuyết, đã có kết quả siêu âm của cô rồi.” Đang lúc Du Ánh Tuyết miên man suy nghĩ thì cánh cửa mở ra.
“Bác sĩ nói mời cô qua đó.
“Vâng, tôi qua ngay bây giờ.” Du Ánh Tuyết đứng dậy, trong lòng sốt ruột nhưng không giấu nổi háo hức.
Khi cô đến phòng tư vấn, bác sĩ đã chờ sẵn ở đó. Thấy cô bước vào, bác sĩ cười nói: ‘Chúc mừng, em bé đã được bảy tuần tuổi, trông rất khỏe mạnh” Cầm tờ kết quả siêu âm, Du Ánh Tuyết vui mừng đến mức suýt chút nữa giật nảy mình.
Ra khỏi phòng tư vấn, cô gọi cho dì Lý và bảo dì ấy đợi ở dưới nhà.
Cô bắt đầu nghiêm túc cân nhắc xem mình nên nói với Kiêu Phong Khang về việc mình mang thai như thế nào.
Du Ánh Tuyết tưởng tượng về phản ứng của anh khi chờ thang máy.
Ngay sau đó, thang máy mở ra, và cô vui vẻ đi vào.
Nhưng khi bước vào, cô thấy một khuôn mặt nhợt nhạt và đáng sợ với mái tóc rối bù trong đám đông.
Cô ta cứ nhìn chằm chằm Du Ánh Tuyết, chăm chăm.
Cả người u ám như chui ra từ dưới mồ, ánh mắt u ám đến mức Du Ánh Tuyết, à không, khiến mọi người trong thang máy cảm thấy ngột ngạt.
Những người đứng cạnh cô ta tránh sang một bên dù cố ý hay vô ý để giữ khoảng cách an toàn.
Du Ánh Tuyết không nhúc nhích mà nghi ngờ nhìn cô ta.
Người này không phải ai khác mà chính là Tô Hoàng Quyên.
Tại sao cô ta lại ở đây?
Hơn nữa…
Tại sao trông cô ta lại bầm dập thê thảm thế kia?
Khi Du Ánh Tuyết đang suy nghĩ, bóng dáng đó đột nhiên tiến lại gần.
Đôi mắt u ám quét qua khuôn mặt Du Ánh Tuyết, rồi nhìn vào kết quả siêu âm mà cô đang cầm trên tay.
“Cái này là cái gì?” Cô ta hỏi.
Giọng nói lạnh như băng.
Đôi mắt sắc lạnh như thể sắp chọc thủng Du Ánh Tuyết.
Kết quả siêu âm của tôi: Du Ánh Tuyết cũng không giấu giếm.
Tô Hoàng Quyên đoán, đây là khoa sản, Du Ánh Tuyết xuất hiện ở đây, còn có thể làm gì khác nữa?
“Cô… có thai?” Cô ta nghiến răng hỏi, đôi môi trắng bệch có chút run rẩy.
Du Ánh Tuyết không biết chuyện gì đang xảy ra với cô ta, nhưng cảm thấy có điều gì đó không ổn. Cô nhìn cô ta rất lâu nhưng không trả lời.
Cô giật lấy tờ kết quả siêu âm từ tay Du Ánh Tuyết.
Nhìn lướt tờ giấy đó, thấy chấm đen nhỏ bên trên, toàn thân cô ta run lên bần bật.
“Cô thực sự đang mang thai …. Khi tôi không còn gì, cô đã có một đứa trẻ… Tô Hoàng Quyên hít một hơi thật sâu và vội vàng dùng hết sức xé rách tờ kết quả.
Nước da nhợt nhạt của cô ta hung dữ một cách lạ thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.