Chương 469
Nhiên Nhiên
16/08/2021
Nhưng nhìn xem, hiện tại vui vẻ thế này, tìm được một người chồng mà bao người ngưỡng mộ, như thế còn chưa được sao. Chỉ cần mẹ cháu thấy cháu hạnh phúc, thì sao có thể không đồng ý chứ.
Bà chủ nhà biết được của Du Ánh Tuyết và an ủi cô.
“Vâng” Du Ánh Tuyết gật đầu lại lắc đầu không nghĩ nữa.
Bây giờ, họ chỉ nhìn vê phía trước.
Cô đã có một đứa con…
Du Ánh Tuyết cúi đầu sờ lên cái bụng phẳng lì của cô.
Cha đứa trẻ bình thường là một người sắc sảo, nhưng đối với phụ nữ mang thai và trẻ con, anh ấy rõ ràng là thiếu kinh nghiệm!
Anh đã không nhận thấy bất cứ điều gì bất thường ở cô những ngày này.
Nhưng, đứa trẻ này cũng rất ngoan.
Sau khi ốm nghén ngày đầu tiên, cơn nghén của cô đã không còn xuất hiện sau đó nữa.
So với lần mang thai đầu tiên, lần này cô đã bớt mệt mỏi hơn rất nhiều.
Nhờ sự giúp đỡ của mọi người, việc trang trí phòng tân hôn đã được hoàn thành trước bữa tối Du Ánh Tuyết muốn nấu bữa tối cho mọi người, nhưng Phùng Linh Nhi và Trịnh Thanh Vy đã kéo cô ra ngoài.
“Đừng làm nữa, em đấy, cứ ngoan ngoãn chờ làm cô dâu đi. Hơn nữa, hiện tại đã mang thai rồi.” Phùng Linh Nhi sờ bụng cô “Mùi khói nồng nặc, cậu chịu được nhưng đứa trẻ trong bụng sao chịu được!”
“Hừ, nếu như nôn rồi, lát nữa Phong Khang tìm bọn chị, bọn chị gánh không nổi đâu. Mau ra ngoài đi” Trịnh Thanh Vy khéo léo chiếm lĩnh căn bếp.
“Anh ấy vẫn không biết chuyện em mang thai! Thường ngày anh ấy trông thông minh, nhưng bây giờ lại rất ngốc.” Khi nhắc đến anh, Du Ánh Tuyết cũng mỉm cười.
“Đàn ông là như vậy, gặp những chuyện thế này luôn rất bối rối” Trịnh Thanh Vy là người đi tới: “Nếu em không nói, đừng mong bọn họ biết”
“Em sẽ nói với anh ấy sau đám cưới. Thực ra, cũng không lâu nữa…
Du Ánh Tuyết nhớ lại lời phàn nàn của anh. Sẽ không tàn nhẫn nếu nói với anh về việc mang thai trong phòng tân hôn chứ?
Nhưng…
Đấn lúc đó, dù cô muốn, e rằng anh cũng không dám động vào cô nữa?
Du Ánh Tuyết không thể nhịn cười khi nghĩ đến sự phẫn uất và ngạc nhiên của anh.
“Bà Khang, cậu suy nghĩ cho cảm nhận của một người độc thân như tớ đi, tốt xấu gì cậu cũng đừng ở đây cười ngốc nghếch thế kia” Phùng Linh Nhi thấy cô cười vui vẻ, thì trợn mắt đẩy cô ra.
Có phải rất kích thích không?
Buổi tối.
Kiêu Minh Đức đi rồi.
Trịnh Thanh Vy cũng đã về nhà.
Phùng Linh Nhi ngủ cùng giường với Du Ánh Tuyết, và hai người trò chuyện với nhau.
Kiêu Phong Khang gọi điện thoại đến, cả hai trò chuyện một lúc mới cúp máy.
Du Ánh Tuyết quay sang bên và thấy rằng Phùng Linh Nhi đã cuộn tròn trong chăn và ngủ thiếp đi.
Cô kéo chăn bông lên cho cô ấy rồi cũng đi ngủ Ngày mai sẽ là một ngày tốt lành, nhưng…
Đêm nay, Du Ánh Tuyết gặp ác mộng!
Trong mơ, một mảnh xám xịt quấn chặt lấy cô.
Cô cảm thấy không thở được, chán nản, thở hổn hển.
Cô không biết chuyện gì đã xảy ra, cô chỉ cảm thấy đau nhói ở ngực.
Đau đớn, giống như bị ai đó dùng một con dao sắc cứa vào sâu, khiến cô đau đến chảy cả máu.
Bà chủ nhà biết được của Du Ánh Tuyết và an ủi cô.
“Vâng” Du Ánh Tuyết gật đầu lại lắc đầu không nghĩ nữa.
Bây giờ, họ chỉ nhìn vê phía trước.
Cô đã có một đứa con…
Du Ánh Tuyết cúi đầu sờ lên cái bụng phẳng lì của cô.
Cha đứa trẻ bình thường là một người sắc sảo, nhưng đối với phụ nữ mang thai và trẻ con, anh ấy rõ ràng là thiếu kinh nghiệm!
Anh đã không nhận thấy bất cứ điều gì bất thường ở cô những ngày này.
Nhưng, đứa trẻ này cũng rất ngoan.
Sau khi ốm nghén ngày đầu tiên, cơn nghén của cô đã không còn xuất hiện sau đó nữa.
So với lần mang thai đầu tiên, lần này cô đã bớt mệt mỏi hơn rất nhiều.
Nhờ sự giúp đỡ của mọi người, việc trang trí phòng tân hôn đã được hoàn thành trước bữa tối Du Ánh Tuyết muốn nấu bữa tối cho mọi người, nhưng Phùng Linh Nhi và Trịnh Thanh Vy đã kéo cô ra ngoài.
“Đừng làm nữa, em đấy, cứ ngoan ngoãn chờ làm cô dâu đi. Hơn nữa, hiện tại đã mang thai rồi.” Phùng Linh Nhi sờ bụng cô “Mùi khói nồng nặc, cậu chịu được nhưng đứa trẻ trong bụng sao chịu được!”
“Hừ, nếu như nôn rồi, lát nữa Phong Khang tìm bọn chị, bọn chị gánh không nổi đâu. Mau ra ngoài đi” Trịnh Thanh Vy khéo léo chiếm lĩnh căn bếp.
“Anh ấy vẫn không biết chuyện em mang thai! Thường ngày anh ấy trông thông minh, nhưng bây giờ lại rất ngốc.” Khi nhắc đến anh, Du Ánh Tuyết cũng mỉm cười.
“Đàn ông là như vậy, gặp những chuyện thế này luôn rất bối rối” Trịnh Thanh Vy là người đi tới: “Nếu em không nói, đừng mong bọn họ biết”
“Em sẽ nói với anh ấy sau đám cưới. Thực ra, cũng không lâu nữa…
Du Ánh Tuyết nhớ lại lời phàn nàn của anh. Sẽ không tàn nhẫn nếu nói với anh về việc mang thai trong phòng tân hôn chứ?
Nhưng…
Đấn lúc đó, dù cô muốn, e rằng anh cũng không dám động vào cô nữa?
Du Ánh Tuyết không thể nhịn cười khi nghĩ đến sự phẫn uất và ngạc nhiên của anh.
“Bà Khang, cậu suy nghĩ cho cảm nhận của một người độc thân như tớ đi, tốt xấu gì cậu cũng đừng ở đây cười ngốc nghếch thế kia” Phùng Linh Nhi thấy cô cười vui vẻ, thì trợn mắt đẩy cô ra.
Có phải rất kích thích không?
Buổi tối.
Kiêu Minh Đức đi rồi.
Trịnh Thanh Vy cũng đã về nhà.
Phùng Linh Nhi ngủ cùng giường với Du Ánh Tuyết, và hai người trò chuyện với nhau.
Kiêu Phong Khang gọi điện thoại đến, cả hai trò chuyện một lúc mới cúp máy.
Du Ánh Tuyết quay sang bên và thấy rằng Phùng Linh Nhi đã cuộn tròn trong chăn và ngủ thiếp đi.
Cô kéo chăn bông lên cho cô ấy rồi cũng đi ngủ Ngày mai sẽ là một ngày tốt lành, nhưng…
Đêm nay, Du Ánh Tuyết gặp ác mộng!
Trong mơ, một mảnh xám xịt quấn chặt lấy cô.
Cô cảm thấy không thở được, chán nản, thở hổn hển.
Cô không biết chuyện gì đã xảy ra, cô chỉ cảm thấy đau nhói ở ngực.
Đau đớn, giống như bị ai đó dùng một con dao sắc cứa vào sâu, khiến cô đau đến chảy cả máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.