Chương 508
Nhiên Nhiên
22/08/2021
Anh cần răng đứng dậy, giả vờ bình tĩnh: “Em ngủ sớm đi, sáng mai dậy sớm, đi chuyện tàu sớm nhất” Nói xong, anh cúi xuống giúp cô dọn giường. Du Ánh Tuyết lại xoay người dùng hai tay ôm lấy cổ anh, kiễng chân lên, tiếp tục hôn anh một cách gấp gáp.
Anh chưa kịp phản ứng thì đôi tay nhỏ bé mềm mại của cô đã bắt đầu dùng sức xé toạc chiếc phông trên người anh. Anh bắt đầu thở dốc, muốn bắt lấy cái tay hư hỏng của cô.
“Đừng chạm vào eml” – Cô vừa khóc vừa hét muốn thoát khỏi bàn tay đang giữ mình lại của anh Kiều Phong Khang nhìn cô thật sâu, ánh mắt phức tạp. Cô cúi đầu cắn vào cổ anh rồi xương quai xanh của anh.
Cô giật mạnh chiếc áo gió của anh xuống, tùy ý ném nó xuống đất, tiếp đến là áo sơ mi của anh. Những ngón tay của cô run lên, cởi được hai cúc thì không còn kiên nhẫn mà giật phăng nó ra. Những chiếc cúc áo bắn tung tóe vào góc tường. Cơ thể cường tráng của anh bộc phát ra hormone nam mạnh mẽ.
Toàn bộ bầu không khí lúc này khiến cho người ta đỏ mặt tía tai.
Kiều Phong Khang không muốn cô nhìn thấy vết thương trên người, vào lúc cuối cùng khi cô định cởi áo anh ra, anh đã kịp siết chặt tay cô lại. Sau đó anh nghiêng người, cô dễ dàng bị anh đè xuống dưới.
“Du Ánh Tuyết, em muốn làm gì?” Đôi mắt đen của anh giống như hố đen vô tận nó đang muốn nuốt chửng cô. Hay nói đúng hơn cô sớm đã bị anh ta nuốt chửng rời. Bị anh trói buộc, cô chỉ có thể yêu anh, tiếp tục yêu anh, không cách nào làm khác.
“Anh không thấy sao? Em muốn anh hoàn thành trách nhiệm cơ bản nhất của một người chống với vợ của mình” – Đôi mắt Du Ánh Tuyết đỏ rực – “Anh muốn em đi mà đúng không?
Thỏa mãn em, thỏa mãn em, rồi em sẽ rời xa anh…” Rõ ràng là anh đã đề nghị cô ra đi, nhưng khi từ rời xa’ được nói ra từ miệng cô thì ngực anh lại đau đến không chịu nổi.
Kiều Phong Khang vẫn bất động, Du Ánh Tuyết khế nhếch môi nói tiếp: “Anh Khang, sau hai năm xa cách, cùng vợ mình thân mật đã thành chuyện khó khăn thế sao? Nếu đã như vậy, em sẽ không ép anh” Du Ánh Tuyết đẩy mạnh anh ra: “Anh không cần em, em cũng không cần anh. Chỉ là để giải quyết nhu cầu thể xác thôi mà, em có thể tìm những người đàn ông khá…” Chữ ‘’khác’’còn chưa nói xong thì cô đã bị kéo trở lại giường, đối diện với cô chính ánh mắt phẫn nộ kinh ngạc của anh.
Sau đó…
Không đợi cô phải động tay, quần áo trên người đã bị anh lột sạch. Anh vô cùng thô bạo khiến cô có chút sợ hãi. Dù sao thì họ đã không ở bên nhau gần hai năm, cơ thể cô lúc này rất khẩn trương và nhạy cảm.
Cô hối hận vì đã chọc giận anh, cô kéo ga trải giường muốn che chắn mình lại nhưng anh giống như một con dã thú cuối cùng cũng được thả ra lồng giam, cô sao có thể trốn được nữa?
Cô không cho anh cơ hội trốn tránh, anh vươn tay ôm lấy mắt cá chân trắng nõn của cô rồi nhấc lên, để cô gác một chân lên vai mình.
Tư thế này thật sự là quá táo bạo, hơn nữa đèn vẫn còn sáng, khuôn mặt Du Ánh Tuyết đỏ bừng. Dưới sự vuốt ve của anh, chất lỏng nóng ấm thấm ướt ga trải giường.
Mọi bộ phận trên cơ thể cô đều sắp vỡ ra…
Rốt cuộc, anh không thể chịu đựng được nữa, hai thân thể trong chớp mắt hòa quyện vào nhau. Cảm xúc từ trong cơ thể truyền vào trong lòng, sự va chạm kịch liệt không sao có thể ngăn lại. Sau một thời gian dài trống rỗng, cuối cùng hai người đã lắp đầy trong nhau tận hưởng cảm giác giao thoa giữa linh hồn và thể xác.
Bốn mắt nhìn nhau, không cách nào rời khỏi đối phương nữa. Họ điên cuồng hôn nhau như muốn trút bỏ những muộn phiền, nhớ nhung của hai năm qua vào nụ hôn này.
Anh co giật cơ thể tạo ra từng đợt khoái cảm trong cơ thể cô. Cô cũng điên cuồng hôn từng bộ phận trên cơ thể anh…
Một khi đã bắt lửa thì rất khó để dập tắt.
Trải qua một hồi ân ái, cô được anh ôm ra ngoài tắm. Kết quả tắm xong cũng không có tác dụng gì nhiều, bởi vì khi anh đặt cô lại trên giường, hai người nhìn nhau rồi bắt đầu nụ hôn không dứt Không biết là ai hôn ai trước, cứ như vậy triền miên. Không ai có thể buông tay nhau được nữa.
May mắn thay đèn đã tắt, những vết thương trên người anh không bị cô nhìn thấy.
Lần thứ hai ân ái của bọn họ kéo dài rất lâu, khi kết thúc Du Ánh Tuyết mệt mỏi đến nổi không đứng dậy nổi.
Cô thu mình vào trong chăn, ngủ một cách mãn nguyện.
Cô không biết đã mất bao lâu cô bị đánh thức bởi một nụ hôn của anh.
Cho dù thân thể đau nhức, cô cũng không nhịn được mà bám vào cổ anh, nũng nịu tiếp tục đáp ứng. Anh lật người cô lại, nâng mông trắng nõn của cô lên.
Đêm này với hai người thật rất dài…
Anh chưa kịp phản ứng thì đôi tay nhỏ bé mềm mại của cô đã bắt đầu dùng sức xé toạc chiếc phông trên người anh. Anh bắt đầu thở dốc, muốn bắt lấy cái tay hư hỏng của cô.
“Đừng chạm vào eml” – Cô vừa khóc vừa hét muốn thoát khỏi bàn tay đang giữ mình lại của anh Kiều Phong Khang nhìn cô thật sâu, ánh mắt phức tạp. Cô cúi đầu cắn vào cổ anh rồi xương quai xanh của anh.
Cô giật mạnh chiếc áo gió của anh xuống, tùy ý ném nó xuống đất, tiếp đến là áo sơ mi của anh. Những ngón tay của cô run lên, cởi được hai cúc thì không còn kiên nhẫn mà giật phăng nó ra. Những chiếc cúc áo bắn tung tóe vào góc tường. Cơ thể cường tráng của anh bộc phát ra hormone nam mạnh mẽ.
Toàn bộ bầu không khí lúc này khiến cho người ta đỏ mặt tía tai.
Kiều Phong Khang không muốn cô nhìn thấy vết thương trên người, vào lúc cuối cùng khi cô định cởi áo anh ra, anh đã kịp siết chặt tay cô lại. Sau đó anh nghiêng người, cô dễ dàng bị anh đè xuống dưới.
“Du Ánh Tuyết, em muốn làm gì?” Đôi mắt đen của anh giống như hố đen vô tận nó đang muốn nuốt chửng cô. Hay nói đúng hơn cô sớm đã bị anh ta nuốt chửng rời. Bị anh trói buộc, cô chỉ có thể yêu anh, tiếp tục yêu anh, không cách nào làm khác.
“Anh không thấy sao? Em muốn anh hoàn thành trách nhiệm cơ bản nhất của một người chống với vợ của mình” – Đôi mắt Du Ánh Tuyết đỏ rực – “Anh muốn em đi mà đúng không?
Thỏa mãn em, thỏa mãn em, rồi em sẽ rời xa anh…” Rõ ràng là anh đã đề nghị cô ra đi, nhưng khi từ rời xa’ được nói ra từ miệng cô thì ngực anh lại đau đến không chịu nổi.
Kiều Phong Khang vẫn bất động, Du Ánh Tuyết khế nhếch môi nói tiếp: “Anh Khang, sau hai năm xa cách, cùng vợ mình thân mật đã thành chuyện khó khăn thế sao? Nếu đã như vậy, em sẽ không ép anh” Du Ánh Tuyết đẩy mạnh anh ra: “Anh không cần em, em cũng không cần anh. Chỉ là để giải quyết nhu cầu thể xác thôi mà, em có thể tìm những người đàn ông khá…” Chữ ‘’khác’’còn chưa nói xong thì cô đã bị kéo trở lại giường, đối diện với cô chính ánh mắt phẫn nộ kinh ngạc của anh.
Sau đó…
Không đợi cô phải động tay, quần áo trên người đã bị anh lột sạch. Anh vô cùng thô bạo khiến cô có chút sợ hãi. Dù sao thì họ đã không ở bên nhau gần hai năm, cơ thể cô lúc này rất khẩn trương và nhạy cảm.
Cô hối hận vì đã chọc giận anh, cô kéo ga trải giường muốn che chắn mình lại nhưng anh giống như một con dã thú cuối cùng cũng được thả ra lồng giam, cô sao có thể trốn được nữa?
Cô không cho anh cơ hội trốn tránh, anh vươn tay ôm lấy mắt cá chân trắng nõn của cô rồi nhấc lên, để cô gác một chân lên vai mình.
Tư thế này thật sự là quá táo bạo, hơn nữa đèn vẫn còn sáng, khuôn mặt Du Ánh Tuyết đỏ bừng. Dưới sự vuốt ve của anh, chất lỏng nóng ấm thấm ướt ga trải giường.
Mọi bộ phận trên cơ thể cô đều sắp vỡ ra…
Rốt cuộc, anh không thể chịu đựng được nữa, hai thân thể trong chớp mắt hòa quyện vào nhau. Cảm xúc từ trong cơ thể truyền vào trong lòng, sự va chạm kịch liệt không sao có thể ngăn lại. Sau một thời gian dài trống rỗng, cuối cùng hai người đã lắp đầy trong nhau tận hưởng cảm giác giao thoa giữa linh hồn và thể xác.
Bốn mắt nhìn nhau, không cách nào rời khỏi đối phương nữa. Họ điên cuồng hôn nhau như muốn trút bỏ những muộn phiền, nhớ nhung của hai năm qua vào nụ hôn này.
Anh co giật cơ thể tạo ra từng đợt khoái cảm trong cơ thể cô. Cô cũng điên cuồng hôn từng bộ phận trên cơ thể anh…
Một khi đã bắt lửa thì rất khó để dập tắt.
Trải qua một hồi ân ái, cô được anh ôm ra ngoài tắm. Kết quả tắm xong cũng không có tác dụng gì nhiều, bởi vì khi anh đặt cô lại trên giường, hai người nhìn nhau rồi bắt đầu nụ hôn không dứt Không biết là ai hôn ai trước, cứ như vậy triền miên. Không ai có thể buông tay nhau được nữa.
May mắn thay đèn đã tắt, những vết thương trên người anh không bị cô nhìn thấy.
Lần thứ hai ân ái của bọn họ kéo dài rất lâu, khi kết thúc Du Ánh Tuyết mệt mỏi đến nổi không đứng dậy nổi.
Cô thu mình vào trong chăn, ngủ một cách mãn nguyện.
Cô không biết đã mất bao lâu cô bị đánh thức bởi một nụ hôn của anh.
Cho dù thân thể đau nhức, cô cũng không nhịn được mà bám vào cổ anh, nũng nịu tiếp tục đáp ứng. Anh lật người cô lại, nâng mông trắng nõn của cô lên.
Đêm này với hai người thật rất dài…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.