Chương 610
Nhiên Nhiên
06/09/2021
“Bây giờ tôi sẽ đi chuẩn bị bữa sáng cho anh” Tô Hoàng Quyên nói xong, không cần biết Kiều Quốc Thiên sẽ nói thêm gì nữa, bước nhanh ra khỏi phòng.
Mãi một lúc lâu sau suy nghĩ và trái tim cô ta vẫn luôn rối bời.
Tô Hoàng Quyên đi tìm Lâm Văn Đông nhờ anh ta làm đồ ăn sáng. Anh ta vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện tối qua.
“Anh ta không có làm gì em chứ?”
“..,Không có.” Tô Hoàng Quyên lắc đầu cố gắng không nghĩ tới chuyện tối qua. Đó hoàn toàn là một sự cố ngoài ý muốn, ngay cả chính cô ta cũng không ngờ tới.
Lâm Văn Đông vẫn không yên lòng: “Hay là lát nữa anh cùng em đi lên.
Nếu như anh ta lại bắt nạt em…”
“Không cần đâu” Tô Hoàng Quyên bất giác từ chối, Kiều Quốc Thiên chắc chắn không có ý tốt khi kêu cô ta dẫn người tới.
Cảm xúc của cô ta có chút kích động, Lâm Văn Đông không khỏi liếc nhìn cô ta nhiều hơn một chút. Tô Hoàng Quyên bị anh ta nhìn như vậy thì cảm thấy chột dạ, vội thay đổi đề tài: “Anh mau làm bữa sáng đi, đừng làm chẫm trệ thời gian” Lâm Văn Đông cũng không tiếp tục hỏi nhưng trong lòng đã mơ hồ cảm giác được mối quan hệ giữa Tô Hoàng Quyên và Kiều Quốc Thiên không đơn giản như vậy, chỉ là nếu cô ta đã không muốn nói thì anh ta cũng không hỏi nhiều.
Tô Hoàng Quyên mang bữa sáng lên lầu.
Kiều Quốc Thiên đang nói chuyện điện thoại ở bên cạnh cửa sổ của nhà ăn.
“Ừ đang chuẩn bị ăn đây, anh biết, từ, mấy ngày nữa sẽ đến vậy? Được, đến lúc đó anh sẽ đi sân bay đón em, ừ, tạm biệt, chú ý giữ gìn sức khỏe” Giọng nói của Kiều Quốc Thiên hiếm khi dịu dàng như vậy.
Vẻ dịu dàng cũng hiện rõ trên khuôn mặt.
Tô Hoàng Quyên cảm thấy rất xa lạ với dáng vẻ này của anh ta, lục lọi những ký ức trước đây hình như chính mình cũng chưa từng cảm nhận được vẻ dịu dàng này của anh ta. Trước kia khi hai người họ kết hôn cũng hầu như đều đứng ở phía đối lập nhau.
Lúc này anh ta dịu dàng như vậy thì đó chắc hẳn là cô Hoàng kia.
Kiều Quốc Thiên thu lại ánh mắt sau đó quay đầu lại, Tô Hoàng Quyên vẫn chưa kịp rút lại ánh mắt thẫn thờ của mình, khi bốn mắt nhìn nhau màu sắc trong đôi mắt của anh ta dần trở nên thâm thúy.
Cô ta có chút bối rối lập tức quay mặt đi và nói: “Ăn sáng thôi” Kiều Quốc Thiên liếc cô một chút rồi tao nhã ngồi xuống bàn ăn, sau đó nhàn nhã hỏi một câu: “Người đâu?” Tô Hoàng Quyên cũng không hề thay đổi sắc mặt, vừa đặt bộ đồ ăn vừa thản nhiên lên tiếng: “Anh ấy r:, anh Quốc Thiên có chuyện gì cứ nói với tôi là được, anh ấy cũng không phải nhân viên của anh, không phải là người anh có thể tùy ý sai sử”
“Tìm cô là được?” Kiều Quốc Thiên mỉm cười chế giễu, nhắc lại lời nói vủa cô ta: “Đúng vậy, tôi suýt chút nữa thì quên mất, vợ chồng chưa cưới đều là một, tìm anh ta hay tìm cô quả thật đều giống nhau, nhưng…” Kiều Quốc Thiên liếc nhìn cô ta: “Chồng chưa cưới của cô đều biết rõ về những chuyện quá khứ và hiện tại của cô sao?” Bàn tay đang cầm bộ đồ ăn của cô.
†a bỗng khựng lại.
“Chúng ta đã từng kết hôn hơn nữa đến nay vẫn còn chưa làm thủ tục ly hôn, chuyện này anh ta có biết không?” Tô Hoàng Quyên bỗng cảm thấy hô hấp như nghẹn lại.
Nhưng giây tiếp theo đã khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh: “Không quan trọng, ai mà chẳng có quá khứ? Huống chỉ tôi và anh ấy không có ý định đi đăng ký, chúng tôi sẽ đến sống cùng nhau trước.” Ngay khi lời nói của cô ta vừa dứt thì sắc mặt của Kiều Quốc Thiên tối sầm lại, giữa hai hàng lông mày cũng nhuộm một màu u ám. Tô Hoàng Quyên cúi đầu múc cháo cho anh ta, nhưng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mặt sắc bén đó, như thể muốn chọc thủng cô ta ra.
Đúng lúc này, người trợ lý gõ cửa bước vào: “Tổng giám đốc Quốc Thiên người đã tới rồi”
“Để cho anh ta vào đi” Kiều Quốc Thiên lạnh lùng mở miệng nói, trong khi nói chuyện trên khuôn mặt vẫn không hề có một chút độ ấm nào. Đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Hoàng Quyên nhìn đến mức khiến trong lòng cô ta cũng phải sợ hãi.
Mãi đến khi nhìn thấy Lâm Văn Đông đi vào cửa, sắc mặt của Tô Hoàng Quyên mới hơi thay đổi một chút. Cô ta cau mày lại và nhìn Kiều Quốc Thiên với vẻ không vui, lập tức đi về phía Lâm Văn Đông rồi thấp giọng nói: “Sao anh đến đây vậy?”
“Anh Quốc Thiên tự mình gọi điện cho Bộ phận phục vụ ăn uống kêu anh tới. Em có biết có chuyện gì hay không?”
“Anh ta chỉ là muốn bới lông tìm vết bữa sáng mà anh làm thôi, bây giờ đã không có chuyện gì nữa rồi” Tô Hoàng Quyên muốn để cho Lâm Văn Đông rời đi, trong tiềm thức không hề muốn hai người họ tiếp xúc quá nhiều.
Cô ta không biết Kiều Quốc Thiên sẽ nói những gì với anh ta.
Mãi một lúc lâu sau suy nghĩ và trái tim cô ta vẫn luôn rối bời.
Tô Hoàng Quyên đi tìm Lâm Văn Đông nhờ anh ta làm đồ ăn sáng. Anh ta vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện tối qua.
“Anh ta không có làm gì em chứ?”
“..,Không có.” Tô Hoàng Quyên lắc đầu cố gắng không nghĩ tới chuyện tối qua. Đó hoàn toàn là một sự cố ngoài ý muốn, ngay cả chính cô ta cũng không ngờ tới.
Lâm Văn Đông vẫn không yên lòng: “Hay là lát nữa anh cùng em đi lên.
Nếu như anh ta lại bắt nạt em…”
“Không cần đâu” Tô Hoàng Quyên bất giác từ chối, Kiều Quốc Thiên chắc chắn không có ý tốt khi kêu cô ta dẫn người tới.
Cảm xúc của cô ta có chút kích động, Lâm Văn Đông không khỏi liếc nhìn cô ta nhiều hơn một chút. Tô Hoàng Quyên bị anh ta nhìn như vậy thì cảm thấy chột dạ, vội thay đổi đề tài: “Anh mau làm bữa sáng đi, đừng làm chẫm trệ thời gian” Lâm Văn Đông cũng không tiếp tục hỏi nhưng trong lòng đã mơ hồ cảm giác được mối quan hệ giữa Tô Hoàng Quyên và Kiều Quốc Thiên không đơn giản như vậy, chỉ là nếu cô ta đã không muốn nói thì anh ta cũng không hỏi nhiều.
Tô Hoàng Quyên mang bữa sáng lên lầu.
Kiều Quốc Thiên đang nói chuyện điện thoại ở bên cạnh cửa sổ của nhà ăn.
“Ừ đang chuẩn bị ăn đây, anh biết, từ, mấy ngày nữa sẽ đến vậy? Được, đến lúc đó anh sẽ đi sân bay đón em, ừ, tạm biệt, chú ý giữ gìn sức khỏe” Giọng nói của Kiều Quốc Thiên hiếm khi dịu dàng như vậy.
Vẻ dịu dàng cũng hiện rõ trên khuôn mặt.
Tô Hoàng Quyên cảm thấy rất xa lạ với dáng vẻ này của anh ta, lục lọi những ký ức trước đây hình như chính mình cũng chưa từng cảm nhận được vẻ dịu dàng này của anh ta. Trước kia khi hai người họ kết hôn cũng hầu như đều đứng ở phía đối lập nhau.
Lúc này anh ta dịu dàng như vậy thì đó chắc hẳn là cô Hoàng kia.
Kiều Quốc Thiên thu lại ánh mắt sau đó quay đầu lại, Tô Hoàng Quyên vẫn chưa kịp rút lại ánh mắt thẫn thờ của mình, khi bốn mắt nhìn nhau màu sắc trong đôi mắt của anh ta dần trở nên thâm thúy.
Cô ta có chút bối rối lập tức quay mặt đi và nói: “Ăn sáng thôi” Kiều Quốc Thiên liếc cô một chút rồi tao nhã ngồi xuống bàn ăn, sau đó nhàn nhã hỏi một câu: “Người đâu?” Tô Hoàng Quyên cũng không hề thay đổi sắc mặt, vừa đặt bộ đồ ăn vừa thản nhiên lên tiếng: “Anh ấy r:, anh Quốc Thiên có chuyện gì cứ nói với tôi là được, anh ấy cũng không phải nhân viên của anh, không phải là người anh có thể tùy ý sai sử”
“Tìm cô là được?” Kiều Quốc Thiên mỉm cười chế giễu, nhắc lại lời nói vủa cô ta: “Đúng vậy, tôi suýt chút nữa thì quên mất, vợ chồng chưa cưới đều là một, tìm anh ta hay tìm cô quả thật đều giống nhau, nhưng…” Kiều Quốc Thiên liếc nhìn cô ta: “Chồng chưa cưới của cô đều biết rõ về những chuyện quá khứ và hiện tại của cô sao?” Bàn tay đang cầm bộ đồ ăn của cô.
†a bỗng khựng lại.
“Chúng ta đã từng kết hôn hơn nữa đến nay vẫn còn chưa làm thủ tục ly hôn, chuyện này anh ta có biết không?” Tô Hoàng Quyên bỗng cảm thấy hô hấp như nghẹn lại.
Nhưng giây tiếp theo đã khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh: “Không quan trọng, ai mà chẳng có quá khứ? Huống chỉ tôi và anh ấy không có ý định đi đăng ký, chúng tôi sẽ đến sống cùng nhau trước.” Ngay khi lời nói của cô ta vừa dứt thì sắc mặt của Kiều Quốc Thiên tối sầm lại, giữa hai hàng lông mày cũng nhuộm một màu u ám. Tô Hoàng Quyên cúi đầu múc cháo cho anh ta, nhưng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mặt sắc bén đó, như thể muốn chọc thủng cô ta ra.
Đúng lúc này, người trợ lý gõ cửa bước vào: “Tổng giám đốc Quốc Thiên người đã tới rồi”
“Để cho anh ta vào đi” Kiều Quốc Thiên lạnh lùng mở miệng nói, trong khi nói chuyện trên khuôn mặt vẫn không hề có một chút độ ấm nào. Đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Hoàng Quyên nhìn đến mức khiến trong lòng cô ta cũng phải sợ hãi.
Mãi đến khi nhìn thấy Lâm Văn Đông đi vào cửa, sắc mặt của Tô Hoàng Quyên mới hơi thay đổi một chút. Cô ta cau mày lại và nhìn Kiều Quốc Thiên với vẻ không vui, lập tức đi về phía Lâm Văn Đông rồi thấp giọng nói: “Sao anh đến đây vậy?”
“Anh Quốc Thiên tự mình gọi điện cho Bộ phận phục vụ ăn uống kêu anh tới. Em có biết có chuyện gì hay không?”
“Anh ta chỉ là muốn bới lông tìm vết bữa sáng mà anh làm thôi, bây giờ đã không có chuyện gì nữa rồi” Tô Hoàng Quyên muốn để cho Lâm Văn Đông rời đi, trong tiềm thức không hề muốn hai người họ tiếp xúc quá nhiều.
Cô ta không biết Kiều Quốc Thiên sẽ nói những gì với anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.