Chương 33: Vô cùng hưởng thụ
Nhiên Nhiên
27/06/2021
Đây... đây chính là cách để dỗ trẻ con, vậy mà Du Ánh Tuyết lại dùng cho Kiều Phong Khang một cách buồn cười như thế! Buồn cười nhất chính là....
Chẳng nhưng anh hưởng thụ chuyện này, mà còn vô cùng hưởng thụ!
“Du Ánh Tuyết, cách đó của em không được đâu, đây không phải là vết thương nhỏ.” Cuối cùng Tô Hoàng Quyên không nhịn được, mở miệng. Cô ta rất muốn duy trì vẻ mặt ôn hòa vừa rồi, nhưng thật sự không giả bộ nổi, sắc mặt không dễ nhìn lắm.
“Ừ.” Du Ánh Tuyết gật đầu.
“Em xuống trước đi, nhanh tới hiệu thuốc, mua thuốc thoa lên mới được.”
Tô Hoàng Quyên nhắc nhở như vậy, Du Ánh Tuyết mới nghĩ tới tư thế mờ ám của mình và Kiều Phong Khang giờ phút này. Ừm... Cô vậy mà thoải mái ngồi lên đùi anh, còn là ở trước mặt bạn gái anh.
Thảo nào sắc mặt Tô Hoàng Quyên thoáng cái trở nên khó coi như vậy.
Du Ánh Tuyết đỏ mặt, liếc Kiều Phong Khang, chật vật tụt xuống khỏi đùi anh, không dám nghiên cứu sâu ý nghĩa của nét u ám trong mắt anh...
Ba người thu dọn một chút rồi ra khỏi phòng.
Tô Hoàng Quyên đi bên cạnh Kiều Phong Khang, trên đường đi đều quan tâm vết thương của anh. Du Ánh Tuyết xách theo cặp sách, vùi đầu xuống, ngượng ngùng đi theo phía sau bọn họ.
Lúc đến cửa phòng, bước chân của Kiều Phong Khang dừng lại.
Anh quay đầu nhìn cô.
Cô cũng ngừng lại, ngẩng đầu.
Hai người bốn mắt nhìn nhau. Dưới ánh đèn nhạt màu cam trong phòng, Du Ánh Tuyết cảm thấy trong ánh mắt kia vậy mà lại lộ ra chút cảm xúc phức tạp.
Cảm xúc mà cô không hiểu, nhưng lại không khỏi khiến tim cô đập nhanh hơn.
“Cặp sách.”
Anh mở miệng.
Du Ánh Tuyết ngơ ngác đưa cặp sách tới.
Kiều Phong Khang không nhận lấy cặp sách của cô ngay, mà bỗng nhiên nắm bàn tay mang theo cặp sách của cô.
Hơi thở cô căng thẳng, sắc mặt Tô Hoàng Quyên càng khó coi tới tột cùng.
Tay kia của Kiều Phong Khang nhận cặp sách của cô, bàn tay bị thương còn nắm tay cô không buông.
Du Ánh Tuyết cúi đầu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt như chứa kim châm của Tô Hoàng Quyên, điều này khiến cô tê cả da đầu.
Du Ánh Tuyết thở hắt ra một hơi, muốn rút tay lại, nhưng Kiều Phong Khang lại thờ ơ nắm chặt.
“Đi thôi.” Anh nắm tay cô kéo đến bên cạnh, cùng anh kề vai sát cánh, sau đó mới buông ra.
Trong lòng bàn tay Du Ánh Tuyết đã đổ mồ hôi nóng rát.
Sau khi ba người mua thuốc xong, Du Ánh Tuyết đã ôm cặp sách lên xe trước, một mực ôm cặp sách vào ngực, nhịp tim vẫn còn rất loạn.
Dưới ánh sáng mờ tối, Kiều Phong Khang và Tô Hoàng Quyên đứng đó đang nói điều gì.
Động tác vừa rồi, có lẽ... Không có ý nghĩa gì đặc biệt! Dù sao, bạn gái anh còn đang ở đây.
Sau khi Kiều Phong Khang qua loa chào tạm biệt Tô Hoàng Quyên thì lên xe.
Dưới ánh đèn lờ mờ, chỉ còn lại mình Tô Hoàng Quyên đứng trước cửa hiệu thuốc, cho đến khi chiếc xe kia hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, dưới lớp trang điểm tinh xảo của Tô Hoàng Quyên, gương mặt đó mới xuất hiện vết nứt.
Không cam lòng.
Tức giận.
Đố kỵ.
Từng chút từng chút tràn ngập trái tim cô ta, giày vò cô ta.
Tô Hoàng Quyên cúi đầu, lấy điện thoại trong túi ra, ấn dãy số quen thuộc.
Điện thoại vang lên vài tiếng mới được bắt máy.
“Phát thanh viên Tô, muộn như vậy rồi còn tìm tôi, nhớ tôi hả?”
Bên kia đầu điện thoại, giọng nam trêu chọc không có ý tốt.
“Tôi hỏi anh, cuối cùng con bé được nhà họ Kiều nuôi dưỡng có quan hệ gì với anh của anh?”
Giọng điệu Tô Hoàng Quyên rất hung hăng.
“Cô đang nói tới Du Ánh Tuyết?”
“Nếu không thì còn có thể là ai?”
Kiều Quốc Thiên cười khẽ trong điện thoại: “Thì ra cô cũng phát hiện à? Nhưng vấn đề này, người phụ nữ thông minh như cô, cần gì tới hỏi tôi, chỉ sợ trong lòng cô rất rõ ràng đúng không?”
“Kiều Quốc Thiên, có gì thì nói cái đó.”
“Đàn ông và phụ nữ, không phải loại chuyện giống như tôi và cô hay sao?”
Rất đơn giản, người đàn ông cô thích say mê con nhóc kia. Hơn nữa, thoạt nhìn còn cực kỳ say đắm.”
Tô Hoàng Quyên siết chặt điện thoại. Ánh mắt nhìn về phía chiếc xe biến mất trong bóng tối cách đó không xa hồi lâu, càng ngày càng mờ.
Một lúc lâu sau, cô ta mới hoàn hồn, lạnh như băng nói: “Đừng có hở tí là nhắc tới chuyện của tôi và anh!”
Kiều Quốc Thiên lơ đễnh, ngoài miệng đùa giỡn lưu manh: “Phát thanh viên Tô, lúc cầu tôi muốn cô trên giường, thái độ của cô không phải như vậy. Là lâu quá rồi tôi không làm cô một trận thật sướng, cho nên cô quên hết dáng vẻ đó của mình rồi hả?”“Đủ rồi!” Tô Hoàng Quyên bị lời nói ngả ngớn kia trêu chọc tới mặt mày đỏ bừng, không nhịn được mắng anh ta: “Kiều Quốc Thiên, anh là đồ lưu manh.”
“Chẳng phải cô thích tôi lưu manh với cô à?”
Tô Hoàng Quyên không nói chuyện với anh ta nữa, dứt khoát cúp điện thoại. Trong đầu cô ta lại hiện lên hình ảnh của Du Ánh Tuyết và Kiều Phong Khang, chỉ cảm thấy ngực quặn thắt đau đớn.
Hơn mười năm trước, từ lần đầu tiên cô nhìn thấy Kiều Phong Khang thì đã thích anh. Nhiều năm như vậy, loại thích này thay đổi một cách vô tri vô giác, dần dần trở thành sùng bái, rồi thành yêu...
Người đàn ông đó chính là mục tiêu cuối cùng trong cuộc đời cô.
Mà Kiều Quốc Thiên...
Giữa bọn họ nhiều nhất chỉ là gia vị cho nhau. Chỉ là niềm vui thỏa mãn về thể xác chứ không liên quan tới trái tim.
Hôm đó sau khi trở về, Du Ánh Tuyết tắm rửa sớm rồi leo lên giường học bài.
Chỉ còn lại hai môn thi cuối cùng, cô nhẹ nhõm hơn một chút.
Cầm sách lịch sử, lật lật, đầu óc vô thức trôi dạt phương nào. Trong đầu toàn là hình bóng của Kiều Phong Khang.
Từ giấc mộng xuân hoang đường mà cô nằm mơ tối qua, cho đến hình ảnh cô ngồi trên đùi anh trong nhà hàng vừa nãy... Còn có...
Cuối cùng, anh chặn chén súp kia cho cô, anh nắm tay cô...
Nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên trong đầu Du Ánh Tuyết nhảy ra một Kiều Minh Đức, gương mặt tươi cười xấu xa, cô hốt hoảng, giống như chợt tỉnh táo lại.
Bỏ sách vở qua một bên, từ từ nhắm mắt, hai tay vừa liên tục vỗ lên má, vừa lắc đầu.
“Du Ánh Tuyết ơi Du Ánh Tuyết, mày là đồ cuồng tình dục! Con ma háo sắc! Không thể nghĩ nữa! Mày chính là người đã có chồng chưa cưới! Sao mày có thể mơ tưởng đến chú của chồng chưa cưới, còn nghĩ tới chuyện thấp kém hạ lưu như vậy! Trúng tà rồi! Trúng tà rồi! Mau tỉnh lại đi.”
Miện cô lẩm bẩm, tự nhắc nhở bản thân.
Vào lúc này, đột nhiên cửa phòng bị gõ vang.
Động tác của Du Ánh Tuyết hơi khựng lại.
Nghe kỹ lại vẫn còn nghe thấy tiếng gõ của. Cô hỏi: “Ai vậy?”
“Tôi.”
Vậy mà lại là Kiều Phong Khang.
Động tác vỗ mặt của Du Ánh Tuyết lập tức dừng lại, chỉnh áo ngủ xốc xếch trên người, trở mình xuống giường.
Cô hé cửa ra.
Kiều Phong Khang mặc đồ ngủ đứng trước cửa, ánh sáng từ phía sau anh hắt tới, cái bóng cao to vây lấy cô.
“Chú ba.” Du Ánh Tuyết không mở cửa hẳn mà chỉ từ trong khe hở nhỏ thò đầu ra, nhẹ nhàng chào hỏi.
Cô mặc đồ ngủ, chân trần giẫm lên đất, đầu ngón chân trắng nõn như ngọc.
Tóc vừa gội, sấy khô, xõa trên vai, vô cùng sạch sẽ tươi mát.
Ánh mắt của anh nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng trong thuần khiết của cô một lượt rồi mới hỏi: “Đang làm gì vậy, mặt đỏ thế?”
Du Ánh Tuyết luống cuống.
Cô vô thức sờ mặt một cái, ban nãy dùng sức quá nhiều nên bây giờ còn đỏ bừng.
“Sao thế?”
Kiều Phong Khang thấy sắc mặt cô kỳ lạ, khẽ nhíu mày, tiến lên một bước, nắm chặt cằm cô, nâng mặt cô lên quan sát cẩn thận.
“Không có gì!” Thoáng cái hai người cách nhau vô cùng gần, có thể ngửi được mùi hương quyến rũ trên cơ thể người đàn ông.
Nhịp tim của Du Ánh Tuyết lại bắt đầu mất kiểm soát.
Cô có chút sợ hãi cảm giác này, dường như mãnh liệt hơn một chút thì bản thân sẽ rơi xuống vực sâu không đáy.
Du Ánh Tuyết vô thức lùi ra sau một bước, nghiêng mặt, tránh tay người đàn ông, điều hòa hơi thở rồi mới có chút mất tự nhiên nói: “Chỉ là vừa đắp mặt nạ, đó là tác dụng của mặt nạ.”
Kiều Phong Khang nhìn cô bằng ánh mắt dò xét, cũng không biết có tin hay không, chỉ là chợt mở miệng: “Đưa tay ra.”
“Hả?”
Du Ánh Tuyết nghi hoặc.
Cô cúi đầu liếc tay mình, không nhúc nhích.
Kiều Phong Khang hơi khom người, kéo tay cô tới, Du Ánh Tuyết còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã cảm thấy cổ tay mát lạnh.
Cô kinh ngạc.
Trên cổ tay chính là cái vòng tay kim cương bị cô tự tay kéo đứt mấy ngày trước.
Cô lắc tay mấy cái, ngạc nhiên nhìn anh: “Chú sửa xong rồi à?”
Vòng tay kim cương tinh xảo, vô cùng thích hợp với cổ tay mảnh khảnh của cô.
Dưới ánh đèn, viên kim cương lấp lánh vẽ ra những đường cong xinh đẹp, làm mê đắm đôi mắt đang cười trong veo như làn nước của cô.
Cảnh tượng này lọt vào mắt anh, thật sự còn đẹp hơn tranh vẽ.
Kiều Phong Khang nhìn tới rung động.
“Chẳng phải đã nói không cần hả?”
Du Ánh Tuyết cầm chặt vòng tay, nhướng mày, có chút đắc ý: “Chẳng phải chú cũng nói không cho cháu về ư, cuối cùng không phải chú cũng đón cháu về à?”
Kiều Phong Khang chỉ trán cô một cái: “Được hời còn ra vẻ!”
Du Ánh Tuyết thè lưỡi, che trán.
“Được rồi, đi ngủ sớm một chút, ngày mai thi cho tốt.”
“Cháu biết rồi.”
Du Ánh Tuyết cười trở vào phòng.
Cô không đóng cửa ngay mà thăm dò nhìn bóng lưng xoay người của anh.
Kiều Phong Khang đi được một bước, đột nhiên dừng lại, quay lại.
Du Ánh Tuyết trợn mắt, cực kỳ đáng yêu: “Sao thế?”
Anh quay trở về, bất chợt cúi đầu, cách cô rất gần, nói nhỏ: “Còn dám kéo đứt vòng tay, tôi sẽ bẻ tay cháu.”
Rõ ràng là giọng điệu cảnh cáo, nhưng trong đêm, giọng nói của anh gợi cảm vô cùng.
Cách gần như thế, có cảm giác mờ ám không nói ra được.
Du Ánh Tuyết chớp mắt mấy cái, cầm chặt vòng tay.
Rõ ràng tên này là bạo quân đáng ghét, thế nhưng hiện tại cô không cảm thấy sợ anh nữa... Lại càng không cảm thấy đáng ghét.
Trở về phòng, Du Ánh Tuyết cẩn thận tháo vòng tay dưới ánh đèn.
Có lẽ là ảo giác của mình.
Thế mà cô lại cảm thấy vòng tay này còn đẹp hơn lúc trước.
Cô, càng ngày càng thích.
Hôm sau.
Tập đoàn Kiều Thanh.
“Vâng, tôi sẽ đi làm ngay.”
Nghiêm Danh Sơn nhận lệnh ra ngoài. Lần này, ngược lại xác nhận phỏng đoán của anh ta.
Thảo nào gần đây tâm trạng của tổng giám đốc Kiều thay đổi 360 độ, quả nhiên là làm lành với cô Du rồi.
Chẳng nhưng anh hưởng thụ chuyện này, mà còn vô cùng hưởng thụ!
“Du Ánh Tuyết, cách đó của em không được đâu, đây không phải là vết thương nhỏ.” Cuối cùng Tô Hoàng Quyên không nhịn được, mở miệng. Cô ta rất muốn duy trì vẻ mặt ôn hòa vừa rồi, nhưng thật sự không giả bộ nổi, sắc mặt không dễ nhìn lắm.
“Ừ.” Du Ánh Tuyết gật đầu.
“Em xuống trước đi, nhanh tới hiệu thuốc, mua thuốc thoa lên mới được.”
Tô Hoàng Quyên nhắc nhở như vậy, Du Ánh Tuyết mới nghĩ tới tư thế mờ ám của mình và Kiều Phong Khang giờ phút này. Ừm... Cô vậy mà thoải mái ngồi lên đùi anh, còn là ở trước mặt bạn gái anh.
Thảo nào sắc mặt Tô Hoàng Quyên thoáng cái trở nên khó coi như vậy.
Du Ánh Tuyết đỏ mặt, liếc Kiều Phong Khang, chật vật tụt xuống khỏi đùi anh, không dám nghiên cứu sâu ý nghĩa của nét u ám trong mắt anh...
Ba người thu dọn một chút rồi ra khỏi phòng.
Tô Hoàng Quyên đi bên cạnh Kiều Phong Khang, trên đường đi đều quan tâm vết thương của anh. Du Ánh Tuyết xách theo cặp sách, vùi đầu xuống, ngượng ngùng đi theo phía sau bọn họ.
Lúc đến cửa phòng, bước chân của Kiều Phong Khang dừng lại.
Anh quay đầu nhìn cô.
Cô cũng ngừng lại, ngẩng đầu.
Hai người bốn mắt nhìn nhau. Dưới ánh đèn nhạt màu cam trong phòng, Du Ánh Tuyết cảm thấy trong ánh mắt kia vậy mà lại lộ ra chút cảm xúc phức tạp.
Cảm xúc mà cô không hiểu, nhưng lại không khỏi khiến tim cô đập nhanh hơn.
“Cặp sách.”
Anh mở miệng.
Du Ánh Tuyết ngơ ngác đưa cặp sách tới.
Kiều Phong Khang không nhận lấy cặp sách của cô ngay, mà bỗng nhiên nắm bàn tay mang theo cặp sách của cô.
Hơi thở cô căng thẳng, sắc mặt Tô Hoàng Quyên càng khó coi tới tột cùng.
Tay kia của Kiều Phong Khang nhận cặp sách của cô, bàn tay bị thương còn nắm tay cô không buông.
Du Ánh Tuyết cúi đầu cũng có thể cảm nhận được ánh mắt như chứa kim châm của Tô Hoàng Quyên, điều này khiến cô tê cả da đầu.
Du Ánh Tuyết thở hắt ra một hơi, muốn rút tay lại, nhưng Kiều Phong Khang lại thờ ơ nắm chặt.
“Đi thôi.” Anh nắm tay cô kéo đến bên cạnh, cùng anh kề vai sát cánh, sau đó mới buông ra.
Trong lòng bàn tay Du Ánh Tuyết đã đổ mồ hôi nóng rát.
Sau khi ba người mua thuốc xong, Du Ánh Tuyết đã ôm cặp sách lên xe trước, một mực ôm cặp sách vào ngực, nhịp tim vẫn còn rất loạn.
Dưới ánh sáng mờ tối, Kiều Phong Khang và Tô Hoàng Quyên đứng đó đang nói điều gì.
Động tác vừa rồi, có lẽ... Không có ý nghĩa gì đặc biệt! Dù sao, bạn gái anh còn đang ở đây.
Sau khi Kiều Phong Khang qua loa chào tạm biệt Tô Hoàng Quyên thì lên xe.
Dưới ánh đèn lờ mờ, chỉ còn lại mình Tô Hoàng Quyên đứng trước cửa hiệu thuốc, cho đến khi chiếc xe kia hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, dưới lớp trang điểm tinh xảo của Tô Hoàng Quyên, gương mặt đó mới xuất hiện vết nứt.
Không cam lòng.
Tức giận.
Đố kỵ.
Từng chút từng chút tràn ngập trái tim cô ta, giày vò cô ta.
Tô Hoàng Quyên cúi đầu, lấy điện thoại trong túi ra, ấn dãy số quen thuộc.
Điện thoại vang lên vài tiếng mới được bắt máy.
“Phát thanh viên Tô, muộn như vậy rồi còn tìm tôi, nhớ tôi hả?”
Bên kia đầu điện thoại, giọng nam trêu chọc không có ý tốt.
“Tôi hỏi anh, cuối cùng con bé được nhà họ Kiều nuôi dưỡng có quan hệ gì với anh của anh?”
Giọng điệu Tô Hoàng Quyên rất hung hăng.
“Cô đang nói tới Du Ánh Tuyết?”
“Nếu không thì còn có thể là ai?”
Kiều Quốc Thiên cười khẽ trong điện thoại: “Thì ra cô cũng phát hiện à? Nhưng vấn đề này, người phụ nữ thông minh như cô, cần gì tới hỏi tôi, chỉ sợ trong lòng cô rất rõ ràng đúng không?”
“Kiều Quốc Thiên, có gì thì nói cái đó.”
“Đàn ông và phụ nữ, không phải loại chuyện giống như tôi và cô hay sao?”
Rất đơn giản, người đàn ông cô thích say mê con nhóc kia. Hơn nữa, thoạt nhìn còn cực kỳ say đắm.”
Tô Hoàng Quyên siết chặt điện thoại. Ánh mắt nhìn về phía chiếc xe biến mất trong bóng tối cách đó không xa hồi lâu, càng ngày càng mờ.
Một lúc lâu sau, cô ta mới hoàn hồn, lạnh như băng nói: “Đừng có hở tí là nhắc tới chuyện của tôi và anh!”
Kiều Quốc Thiên lơ đễnh, ngoài miệng đùa giỡn lưu manh: “Phát thanh viên Tô, lúc cầu tôi muốn cô trên giường, thái độ của cô không phải như vậy. Là lâu quá rồi tôi không làm cô một trận thật sướng, cho nên cô quên hết dáng vẻ đó của mình rồi hả?”“Đủ rồi!” Tô Hoàng Quyên bị lời nói ngả ngớn kia trêu chọc tới mặt mày đỏ bừng, không nhịn được mắng anh ta: “Kiều Quốc Thiên, anh là đồ lưu manh.”
“Chẳng phải cô thích tôi lưu manh với cô à?”
Tô Hoàng Quyên không nói chuyện với anh ta nữa, dứt khoát cúp điện thoại. Trong đầu cô ta lại hiện lên hình ảnh của Du Ánh Tuyết và Kiều Phong Khang, chỉ cảm thấy ngực quặn thắt đau đớn.
Hơn mười năm trước, từ lần đầu tiên cô nhìn thấy Kiều Phong Khang thì đã thích anh. Nhiều năm như vậy, loại thích này thay đổi một cách vô tri vô giác, dần dần trở thành sùng bái, rồi thành yêu...
Người đàn ông đó chính là mục tiêu cuối cùng trong cuộc đời cô.
Mà Kiều Quốc Thiên...
Giữa bọn họ nhiều nhất chỉ là gia vị cho nhau. Chỉ là niềm vui thỏa mãn về thể xác chứ không liên quan tới trái tim.
Hôm đó sau khi trở về, Du Ánh Tuyết tắm rửa sớm rồi leo lên giường học bài.
Chỉ còn lại hai môn thi cuối cùng, cô nhẹ nhõm hơn một chút.
Cầm sách lịch sử, lật lật, đầu óc vô thức trôi dạt phương nào. Trong đầu toàn là hình bóng của Kiều Phong Khang.
Từ giấc mộng xuân hoang đường mà cô nằm mơ tối qua, cho đến hình ảnh cô ngồi trên đùi anh trong nhà hàng vừa nãy... Còn có...
Cuối cùng, anh chặn chén súp kia cho cô, anh nắm tay cô...
Nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên trong đầu Du Ánh Tuyết nhảy ra một Kiều Minh Đức, gương mặt tươi cười xấu xa, cô hốt hoảng, giống như chợt tỉnh táo lại.
Bỏ sách vở qua một bên, từ từ nhắm mắt, hai tay vừa liên tục vỗ lên má, vừa lắc đầu.
“Du Ánh Tuyết ơi Du Ánh Tuyết, mày là đồ cuồng tình dục! Con ma háo sắc! Không thể nghĩ nữa! Mày chính là người đã có chồng chưa cưới! Sao mày có thể mơ tưởng đến chú của chồng chưa cưới, còn nghĩ tới chuyện thấp kém hạ lưu như vậy! Trúng tà rồi! Trúng tà rồi! Mau tỉnh lại đi.”
Miện cô lẩm bẩm, tự nhắc nhở bản thân.
Vào lúc này, đột nhiên cửa phòng bị gõ vang.
Động tác của Du Ánh Tuyết hơi khựng lại.
Nghe kỹ lại vẫn còn nghe thấy tiếng gõ của. Cô hỏi: “Ai vậy?”
“Tôi.”
Vậy mà lại là Kiều Phong Khang.
Động tác vỗ mặt của Du Ánh Tuyết lập tức dừng lại, chỉnh áo ngủ xốc xếch trên người, trở mình xuống giường.
Cô hé cửa ra.
Kiều Phong Khang mặc đồ ngủ đứng trước cửa, ánh sáng từ phía sau anh hắt tới, cái bóng cao to vây lấy cô.
“Chú ba.” Du Ánh Tuyết không mở cửa hẳn mà chỉ từ trong khe hở nhỏ thò đầu ra, nhẹ nhàng chào hỏi.
Cô mặc đồ ngủ, chân trần giẫm lên đất, đầu ngón chân trắng nõn như ngọc.
Tóc vừa gội, sấy khô, xõa trên vai, vô cùng sạch sẽ tươi mát.
Ánh mắt của anh nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng trong thuần khiết của cô một lượt rồi mới hỏi: “Đang làm gì vậy, mặt đỏ thế?”
Du Ánh Tuyết luống cuống.
Cô vô thức sờ mặt một cái, ban nãy dùng sức quá nhiều nên bây giờ còn đỏ bừng.
“Sao thế?”
Kiều Phong Khang thấy sắc mặt cô kỳ lạ, khẽ nhíu mày, tiến lên một bước, nắm chặt cằm cô, nâng mặt cô lên quan sát cẩn thận.
“Không có gì!” Thoáng cái hai người cách nhau vô cùng gần, có thể ngửi được mùi hương quyến rũ trên cơ thể người đàn ông.
Nhịp tim của Du Ánh Tuyết lại bắt đầu mất kiểm soát.
Cô có chút sợ hãi cảm giác này, dường như mãnh liệt hơn một chút thì bản thân sẽ rơi xuống vực sâu không đáy.
Du Ánh Tuyết vô thức lùi ra sau một bước, nghiêng mặt, tránh tay người đàn ông, điều hòa hơi thở rồi mới có chút mất tự nhiên nói: “Chỉ là vừa đắp mặt nạ, đó là tác dụng của mặt nạ.”
Kiều Phong Khang nhìn cô bằng ánh mắt dò xét, cũng không biết có tin hay không, chỉ là chợt mở miệng: “Đưa tay ra.”
“Hả?”
Du Ánh Tuyết nghi hoặc.
Cô cúi đầu liếc tay mình, không nhúc nhích.
Kiều Phong Khang hơi khom người, kéo tay cô tới, Du Ánh Tuyết còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã cảm thấy cổ tay mát lạnh.
Cô kinh ngạc.
Trên cổ tay chính là cái vòng tay kim cương bị cô tự tay kéo đứt mấy ngày trước.
Cô lắc tay mấy cái, ngạc nhiên nhìn anh: “Chú sửa xong rồi à?”
Vòng tay kim cương tinh xảo, vô cùng thích hợp với cổ tay mảnh khảnh của cô.
Dưới ánh đèn, viên kim cương lấp lánh vẽ ra những đường cong xinh đẹp, làm mê đắm đôi mắt đang cười trong veo như làn nước của cô.
Cảnh tượng này lọt vào mắt anh, thật sự còn đẹp hơn tranh vẽ.
Kiều Phong Khang nhìn tới rung động.
“Chẳng phải đã nói không cần hả?”
Du Ánh Tuyết cầm chặt vòng tay, nhướng mày, có chút đắc ý: “Chẳng phải chú cũng nói không cho cháu về ư, cuối cùng không phải chú cũng đón cháu về à?”
Kiều Phong Khang chỉ trán cô một cái: “Được hời còn ra vẻ!”
Du Ánh Tuyết thè lưỡi, che trán.
“Được rồi, đi ngủ sớm một chút, ngày mai thi cho tốt.”
“Cháu biết rồi.”
Du Ánh Tuyết cười trở vào phòng.
Cô không đóng cửa ngay mà thăm dò nhìn bóng lưng xoay người của anh.
Kiều Phong Khang đi được một bước, đột nhiên dừng lại, quay lại.
Du Ánh Tuyết trợn mắt, cực kỳ đáng yêu: “Sao thế?”
Anh quay trở về, bất chợt cúi đầu, cách cô rất gần, nói nhỏ: “Còn dám kéo đứt vòng tay, tôi sẽ bẻ tay cháu.”
Rõ ràng là giọng điệu cảnh cáo, nhưng trong đêm, giọng nói của anh gợi cảm vô cùng.
Cách gần như thế, có cảm giác mờ ám không nói ra được.
Du Ánh Tuyết chớp mắt mấy cái, cầm chặt vòng tay.
Rõ ràng tên này là bạo quân đáng ghét, thế nhưng hiện tại cô không cảm thấy sợ anh nữa... Lại càng không cảm thấy đáng ghét.
Trở về phòng, Du Ánh Tuyết cẩn thận tháo vòng tay dưới ánh đèn.
Có lẽ là ảo giác của mình.
Thế mà cô lại cảm thấy vòng tay này còn đẹp hơn lúc trước.
Cô, càng ngày càng thích.
Hôm sau.
Tập đoàn Kiều Thanh.
“Vâng, tôi sẽ đi làm ngay.”
Nghiêm Danh Sơn nhận lệnh ra ngoài. Lần này, ngược lại xác nhận phỏng đoán của anh ta.
Thảo nào gần đây tâm trạng của tổng giám đốc Kiều thay đổi 360 độ, quả nhiên là làm lành với cô Du rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.