Bé Con, Đừng Trốn Anh Nữa Nhé?!
Chương 12
Ngân'ss Ngân'ss
16/01/2018
Dừng trước cửa lớp cô khẽ thở dài. Cái lớp toàn con nhà quý tộc mà lại
có một con nhỏ nghèo nàn được theo học bảo sao họ không ghét. Bước lên
bục giảng cầm cái giẻ lau đi về chỗ của mình. Lau sạch những vết phấn
được họ viết tặng. Cái lũ này giàu quá sinh ra rảnh à?! Ăn không ngồi
rồi xong đi bắt cô lao động công ích. Dọn xong chỗ ngồi cô đi trực nhật
lớp. Lũ này lười hơn hủi, toàn bắt cô trực nhật không.Tiết học đầu diễn
ra như bao ngày với việc chỉ lác đác vài học sinh chăm chỉ theo dõi còn
đâu lũ còn lại thì chơi game, nói chuyện, phi máy bay,... Tiếng chuông
vang lên làm cho tất cả hú hét một hồi không rời. Cô thu dọn sách vở rồi cúi mặt xuống bàn ngủ. Cái lớp đang ồn như cái chợ bỗng im phăng phắc
đến độ tiếng gió thổi lá ngoài sân trường cô còn nghe rõ. Được đó, lũ
này đã biết tôn trọng giấc ngủ của người khác. Im ắng quá độ làm cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Chỉ cảm nhận được một vòng tay ấm áp
bao trọn lấy mình, ôm cô vào lòng còn sự việc sau đó như thế nào cô
không biết.Còn anh khi vừa đến cửa lớp đảo mắt nhìn thấy cô đang ngủ bèn đi vào lớp cầm phấn viết lên bảng dòng chữ "câm miệng" rất ngắn gọn và
súc tích đúng không?! Súc tích cái con khỉ nhé. Dọa người ta hết cả hồn
đi. Tiến lại bàn cô đợi cô ngủ sâu rồi mới lòn tay qua eo bế cô đi. Tại
sao không cho cô ngủ trên lớp?! Xin lỗi đi. Ồn BOME ra liệu cô có được
ngon giấc?! Vì sao anh đến đây à?! Anh đến định lôi cô xuống can-teen ăn gì đó vì sáng chưa kịp ăn đã đi học rồi. Đem vô xuống phòng y tế đuổi
hết tất cả ra và nhẹ nhàng đặt cô xuống giường bệnh đắp chăn cho cô.
Nhìn cô ngủ sao mà bình yên quá. Anh quay ra khép hờ cửa vào và đi kiếm
đồ ăn cho cô.Quay về thì thấy cô đang ngẩn người ra đấy. Chắc không biết vì sao mình ở đây à?! Anh đi vào búng trán cô cái póc làm cô ôm đầu kêu đau. Anh kể tại sao cô ở đây. Các ngày sau vẫn theo một tuần hoàn lặp
đi lặp lại là sáng đến trường, chiều đến vườn hoa, tối học bài và xem
phim chung. Dần dần cô cũng có tình cảm với anh nhưng không dám nói. Lâu dần cứ nhìn thấy anh cô đỏ mặt rồi trốn đi chỗ khác. Cho đến một ngày
đẹp trời đường vắng, luôn tâm niệm trong đầu lời của mẹ dặn. Không biết
từ đâu có một bà cô bả đi ra, bả sáp... Lộn chủ đề mất tiêu.
_____End chap____
Tính viết dài mà lười quá. Hôm nay tớ đi học nên trả chap muộn. Sorry hen. Mà đọc truyện các cậu cmt nhận xét hộ tớ đi. >.<
_____End chap____
Tính viết dài mà lười quá. Hôm nay tớ đi học nên trả chap muộn. Sorry hen. Mà đọc truyện các cậu cmt nhận xét hộ tớ đi. >.<
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.