Chương 15: TIỂU THƯ XINH ĐẸP
Ngọc Tiêu
13/05/2021
Chợt Trần Tú Anh nhớ ra một vấn đề chính mà chút nữa đã quên mất. Cô nhìn La Thành hỏi
"Em nghe Khải Duy nói mấy nay anh sốt cao, anh đã đỡ chưa"
"Đã khỏe nhiều rồi. Mai có thể đi làm lại"
"Vậy anh nghỉ ngơi đi, em không làm phiền anh nữa" Trân Tú Anh miễn cưỡng nói, tuy cô có chút tiếc nuối nhưng trong người anh đang không khỏe cô cũng không muốn làm phiền anh quá lâu
"Để tôi tiễn em" La Thành đứng dậy tiễn cô ra về
Hai người đi ra đến sân, một con vẹt treo gân đó thấy bóng người liên kêu lên
"Tiểu thư xinh đẹp, tiểu thư xinh đẹp”
Lần đầu tiên thấy con chim biết nói Trần Tú Anh đứng ngây ngốc nhìn nó rồi quay sang hỏi La Thành
"Nó biết nói?"
"Đúng vậy. Loài chim này nó biết bắt chước tiếng người" La Thành trả lời
"Nó cũng có thể phân biệt được giới tính sao" Trân Tú Anh ngây ngô hỏi anh
La Thành bật cười với câu hỏi ngốc nghếch của cô
"Không. Em dạy nó thế nào nó sẽ nói thế ấy. Vừa rồi nó gọi tiểu thư xinh đẹp là do mấy hôm nay Ngọc Châu ra sức dạy nó đấy"
"Thì ra là vậy. Em cảm thấy trong nhà anh thật thú vị, thảo nào mà nhìn anh ở nhà khác với lúc ở công ty đến vậy" Trân Tú Anh thành thật nói
"Khác thế nào" La Thành nheo mắt hỏi
"Ở nhà anh vui vẻ tràn đây sức sống còn ở công ty thì lạnh lùng đáng sợ" nói xong Trân Tú Anh đưa tay lên che miệng, cô không biết hôm nay ăn phải thứ gì mà dám nói những lời này với anh. Trân Tú Anh cúi đầu nhìn xuống đất như một đứa trẻ vừa gây nên tội, cô sợ anh tức giận sẽ không nhìn mặt cô nữa
"Để đồng nghiệp nhận xét như vậy chắc tôi cần phải xem lại bản thân mình rồi" La Thành đút hai tay vào túi quần, ánh mắt sắc bén nhìn Trần Tú Anh
"Em....... Trân Tú Anh vô cùng lúng túng nói không thành lời
"Được rồi, tôi chỉ đùa em thôi. Ở đây nắng quá mau lên xe đi"
Trân Tú Anh đưa tay vuốt tóc ái ngại nhìn La Thành
"Vậy em vê nha”
"Đi đường cẩn thận" La Thành dặn dò
Đợi Trân Tú Anh rời khỏi La Thành quay trở vào nhà, lúc này đồng hồ đã hơn mười một giờ rưỡi mà anh không thấy Tô Ngọc Châu xuống ăn trưa.
Nghĩ tới hôm nay cô nhóc này lại giở trò bướng bỉnh, La Thành thở dài đi lên lầu tìm cô nhưng anh không biết rằng vừa rồi ở cửa số phòng ngủ lầu hai Tô Ngọc Châu nhìn thấy anh và Trân Tú Anh nói cười vui vẻ khiến cô vô cùng khó chịu có cảm giác nơi lòng ngực đau như dao cắt
Tô Ngọc Châu buồn bã lên giường nhắm mắt lại chẳng màng đến việc ăn uống.
Nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa Tô Ngọc Châu nghĩ Vú Phương gọi xuống ăn trưa, cô nói vọng ra
"Con muốn nghỉ ngơi, Vú đừng phiên con"
Tô Ngọc Châu vừa nói xong đã nghe thấy tiếng "cạch", cửa phòng lập tức được mở ra. Thân ảnh cao lớn của La Thành từ ngoài bước vào. Cô giận dỗi kéo chăn trùm kín đầu không muốn nói chuyện với anh
La Thành đi đến ngồi xuống bên cạnh nhẹ giọng nói
"Nha đầu mau xuống ăn cơm”
"Em không muốn ăn"
"Em không muốn ăn cũng phải ăn. Không được bỏ bữa" La Thành bá đạo ra lệnh
"Em đã nói không muốn ăn rôi mà. Em muốn yên tĩnh, anh ra ngoài đi" Tô Ngọc Châu bướng bỉnh trả lời
"Lại giận anh chuyện gì sao" La Thành biết cô nhóc này ưa mềm không ưa cứng, anh đành phải xuống nước dỗ dành
"Đúng vậy, anh là một tên chuyên lừa gạt, em không muốn nói chuyện với anh nữa" Tô Ngọc Châu tung chăn ngồi dậy tức giận nhìn La Thành
"Anh lừa gạt em chuyện gì" La Thành mở to đôi mắt chăm chăm nhìn cô, chẳng lẽ lúc sáng anh lừa cô ăn dâu lại khiến cô tức giận đến vậy sao? Mà nghĩ kỹ lại lý do này cũng không đúng lắm
Tô Ngọc Châu mím chặt môi nói với La Thành
"Anh nói anh với Trần Tú Anh chỉ là quan hệ đồng nghiệp, bạn bè nhưng vừa rồi em thấy không phải đơn giản như vậy. Anh xem em là đứa trẻ ba tuổi sao"
"Anh nói thật. Hay là em muốn cô ấy trở thành bạn gái anh em mới vừa lòng" La Thành có chút mất kiên nhẫn nhìn cô
"Ai muốn chứ. Em chưa chuẩn bị tâm lý có thêm chị dâu đâu" Tô Ngọc Châu trừng mắt nhìn anh
"Được rồi, nếu em không muốn thì anh không có. Như vậy được chưa?" La Thành cưng chiều vuốt tóc cô nói
"Nếu cả đời này em không muốn thì sao' Tô Ngọc Châu phụng phịu hỏi lại anh
"Vậy cả đời này anh sẽ không lãy vợ"
"Lại lừa em" Tô Ngọc Châu quay mặt đi hướng khác trốn tránh ánh mắt lúc này của anh
"Anh đang nghiêm túc" ánh mắt đầy mị lực của anh nhìn cô gái nhỏ trước mặt
Nhịp tim của Tô Ngọc Châu bất ngờ tăng nhanh, cô nhìn thẳng vào đôi mắt sâu hút hồn của La Thành hỏi
"Trong lòng anh, em quan trọng đến vậy sao"
"Đúng vậy" La Thành nghiêm túc nhìn cô gật đầu
"Vì sao?" Tô Ngọc Châu căng thẳng nhìn anh, có một giác quan nào đó nói cho cô biết anh ấy cũng có cảm giác với cô
La Thành không vội trả lời ngay, anh đưa tay lên véo má Tô Ngọc Châu chậm rãi nói
"Bởi vì em là em gái của anh cũng là người thân nhất bên cạnh anh"
Câu trả lời của La Thành làm Tô Ngọc Châu có chút thất vọng thì ra trong mắt anh cô chỉ là một đứa em gái mà thôi.
Nén nỗi đau vào trong Tô Ngọc Châu cười khổ nhìn La Thành
"Anh yên tâm, em sẽ không vô lý đến vậy đâu. Nếu anh thích ai em sẽ cố gắng thích người đó nhưng em cần có thời gian"
"Được rồi, chuyện này để sau này tính. Bây giờ việc quan trọng là đi giải quyết cái dạ dày của anh trước đã. Anh đói quá" La Thành ôm bụng ỉu xìu nhìn cô nói
Thấy vẻ mặt như muốn câu xin của anh Tô Ngọc Châu bật cười, cô nắm tay anh bước xuống giường
"Đi thôi, để anh xỉu ở đây em không cõng nổi anh đâu"
La Thành mỉm cười đứng dậy đi theo cô. Trong lòng thầm nói " Nhóc con, em còn non lắm không đấu lại với anh đâu, sau này đừng bao giờ nghĩ đến việc tuyệt thực”
---------------------
"Em nghe Khải Duy nói mấy nay anh sốt cao, anh đã đỡ chưa"
"Đã khỏe nhiều rồi. Mai có thể đi làm lại"
"Vậy anh nghỉ ngơi đi, em không làm phiền anh nữa" Trân Tú Anh miễn cưỡng nói, tuy cô có chút tiếc nuối nhưng trong người anh đang không khỏe cô cũng không muốn làm phiền anh quá lâu
"Để tôi tiễn em" La Thành đứng dậy tiễn cô ra về
Hai người đi ra đến sân, một con vẹt treo gân đó thấy bóng người liên kêu lên
"Tiểu thư xinh đẹp, tiểu thư xinh đẹp”
Lần đầu tiên thấy con chim biết nói Trần Tú Anh đứng ngây ngốc nhìn nó rồi quay sang hỏi La Thành
"Nó biết nói?"
"Đúng vậy. Loài chim này nó biết bắt chước tiếng người" La Thành trả lời
"Nó cũng có thể phân biệt được giới tính sao" Trân Tú Anh ngây ngô hỏi anh
La Thành bật cười với câu hỏi ngốc nghếch của cô
"Không. Em dạy nó thế nào nó sẽ nói thế ấy. Vừa rồi nó gọi tiểu thư xinh đẹp là do mấy hôm nay Ngọc Châu ra sức dạy nó đấy"
"Thì ra là vậy. Em cảm thấy trong nhà anh thật thú vị, thảo nào mà nhìn anh ở nhà khác với lúc ở công ty đến vậy" Trân Tú Anh thành thật nói
"Khác thế nào" La Thành nheo mắt hỏi
"Ở nhà anh vui vẻ tràn đây sức sống còn ở công ty thì lạnh lùng đáng sợ" nói xong Trân Tú Anh đưa tay lên che miệng, cô không biết hôm nay ăn phải thứ gì mà dám nói những lời này với anh. Trân Tú Anh cúi đầu nhìn xuống đất như một đứa trẻ vừa gây nên tội, cô sợ anh tức giận sẽ không nhìn mặt cô nữa
"Để đồng nghiệp nhận xét như vậy chắc tôi cần phải xem lại bản thân mình rồi" La Thành đút hai tay vào túi quần, ánh mắt sắc bén nhìn Trần Tú Anh
"Em....... Trân Tú Anh vô cùng lúng túng nói không thành lời
"Được rồi, tôi chỉ đùa em thôi. Ở đây nắng quá mau lên xe đi"
Trân Tú Anh đưa tay vuốt tóc ái ngại nhìn La Thành
"Vậy em vê nha”
"Đi đường cẩn thận" La Thành dặn dò
Đợi Trân Tú Anh rời khỏi La Thành quay trở vào nhà, lúc này đồng hồ đã hơn mười một giờ rưỡi mà anh không thấy Tô Ngọc Châu xuống ăn trưa.
Nghĩ tới hôm nay cô nhóc này lại giở trò bướng bỉnh, La Thành thở dài đi lên lầu tìm cô nhưng anh không biết rằng vừa rồi ở cửa số phòng ngủ lầu hai Tô Ngọc Châu nhìn thấy anh và Trân Tú Anh nói cười vui vẻ khiến cô vô cùng khó chịu có cảm giác nơi lòng ngực đau như dao cắt
Tô Ngọc Châu buồn bã lên giường nhắm mắt lại chẳng màng đến việc ăn uống.
Nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa Tô Ngọc Châu nghĩ Vú Phương gọi xuống ăn trưa, cô nói vọng ra
"Con muốn nghỉ ngơi, Vú đừng phiên con"
Tô Ngọc Châu vừa nói xong đã nghe thấy tiếng "cạch", cửa phòng lập tức được mở ra. Thân ảnh cao lớn của La Thành từ ngoài bước vào. Cô giận dỗi kéo chăn trùm kín đầu không muốn nói chuyện với anh
La Thành đi đến ngồi xuống bên cạnh nhẹ giọng nói
"Nha đầu mau xuống ăn cơm”
"Em không muốn ăn"
"Em không muốn ăn cũng phải ăn. Không được bỏ bữa" La Thành bá đạo ra lệnh
"Em đã nói không muốn ăn rôi mà. Em muốn yên tĩnh, anh ra ngoài đi" Tô Ngọc Châu bướng bỉnh trả lời
"Lại giận anh chuyện gì sao" La Thành biết cô nhóc này ưa mềm không ưa cứng, anh đành phải xuống nước dỗ dành
"Đúng vậy, anh là một tên chuyên lừa gạt, em không muốn nói chuyện với anh nữa" Tô Ngọc Châu tung chăn ngồi dậy tức giận nhìn La Thành
"Anh lừa gạt em chuyện gì" La Thành mở to đôi mắt chăm chăm nhìn cô, chẳng lẽ lúc sáng anh lừa cô ăn dâu lại khiến cô tức giận đến vậy sao? Mà nghĩ kỹ lại lý do này cũng không đúng lắm
Tô Ngọc Châu mím chặt môi nói với La Thành
"Anh nói anh với Trần Tú Anh chỉ là quan hệ đồng nghiệp, bạn bè nhưng vừa rồi em thấy không phải đơn giản như vậy. Anh xem em là đứa trẻ ba tuổi sao"
"Anh nói thật. Hay là em muốn cô ấy trở thành bạn gái anh em mới vừa lòng" La Thành có chút mất kiên nhẫn nhìn cô
"Ai muốn chứ. Em chưa chuẩn bị tâm lý có thêm chị dâu đâu" Tô Ngọc Châu trừng mắt nhìn anh
"Được rồi, nếu em không muốn thì anh không có. Như vậy được chưa?" La Thành cưng chiều vuốt tóc cô nói
"Nếu cả đời này em không muốn thì sao' Tô Ngọc Châu phụng phịu hỏi lại anh
"Vậy cả đời này anh sẽ không lãy vợ"
"Lại lừa em" Tô Ngọc Châu quay mặt đi hướng khác trốn tránh ánh mắt lúc này của anh
"Anh đang nghiêm túc" ánh mắt đầy mị lực của anh nhìn cô gái nhỏ trước mặt
Nhịp tim của Tô Ngọc Châu bất ngờ tăng nhanh, cô nhìn thẳng vào đôi mắt sâu hút hồn của La Thành hỏi
"Trong lòng anh, em quan trọng đến vậy sao"
"Đúng vậy" La Thành nghiêm túc nhìn cô gật đầu
"Vì sao?" Tô Ngọc Châu căng thẳng nhìn anh, có một giác quan nào đó nói cho cô biết anh ấy cũng có cảm giác với cô
La Thành không vội trả lời ngay, anh đưa tay lên véo má Tô Ngọc Châu chậm rãi nói
"Bởi vì em là em gái của anh cũng là người thân nhất bên cạnh anh"
Câu trả lời của La Thành làm Tô Ngọc Châu có chút thất vọng thì ra trong mắt anh cô chỉ là một đứa em gái mà thôi.
Nén nỗi đau vào trong Tô Ngọc Châu cười khổ nhìn La Thành
"Anh yên tâm, em sẽ không vô lý đến vậy đâu. Nếu anh thích ai em sẽ cố gắng thích người đó nhưng em cần có thời gian"
"Được rồi, chuyện này để sau này tính. Bây giờ việc quan trọng là đi giải quyết cái dạ dày của anh trước đã. Anh đói quá" La Thành ôm bụng ỉu xìu nhìn cô nói
Thấy vẻ mặt như muốn câu xin của anh Tô Ngọc Châu bật cười, cô nắm tay anh bước xuống giường
"Đi thôi, để anh xỉu ở đây em không cõng nổi anh đâu"
La Thành mỉm cười đứng dậy đi theo cô. Trong lòng thầm nói " Nhóc con, em còn non lắm không đấu lại với anh đâu, sau này đừng bao giờ nghĩ đến việc tuyệt thực”
---------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.