Chương 3: Nước Mắt Đêm Tân Hôn
Hàn Hạ Nam
13/05/2021
'' anh đừng nghĩ ai cũng như vậy được chứ ạ, em chỉ muốn ở bên anh chứ không muốn lên giường với anh đâu ạ ''
'' ở bên tôi sao? tại sao lại muốn bên tôi? ''
'' vì em yêu anh ''
'' yêu sao?''
'' đúng ạ ''
'' yêu tôi hay tiền của tôi, cô nói cho rõ vào ''
'' em... ''
chưa để cô nói hết anh như không kiềm chế nổi mà vớ lấy chai rượu vang đặt trên bàn ném xuống dưới đất, các mảnh thủy tinh cùng rượu đỏ vương vãi trên sàn. Anh đứng dậy tiến về phía cô, một tay nầng cằm cô lên hướng về ánh mắt sắc lạnh của mình '' sao không trả lời được à? cô yêu tôi mà lại đi phá hoại hạnh phúc của tôi sao? tôi thấy chính là cô yêu tiền của tôi đấy ''
'' em không có phá hoại hạnh phúc gia đình của anh, chỉ là ông nội thấy Khả Như không tốt, không muốn anh sai lầm khi cưới cô ấy nên mới làm vậy thôi ạ '' cô đầy ủy khuất hướng về anh mà đáp
'' cô dám nói nhứ vậy sao ''
'' đúng vậy em chỉ nói đúng sự thật thôi ''
'' cô im miệng cho tôi '' bàn tay anh siết lấy cằm cô như muốn bóp nát chúng
'' em không im ''
'' cô dám?'' lúc này lửa giận trong lòng Hàn Trạch Quân như bị thổi bùng lên. Anh dùng hai tay đẩy mạnh cô xuống đất, không may vào chỗ mấy mảnh vỡ từ chai rượu lúc nãy khiến tay cô chảy máu. Máu hòa vào cùng rượu vang thật khó để phân biệt nhưng đủ để anh biết anh làm cô bị thương. Cô đau đớn cô gắng đứng dậy, gỡ một miếng thủy tinh còn ghim vào tay cô ra. Anh đứng yên nhìn cô bằng cặp mắt thờ ơ ấy, anh thấy trên mắt cô đọng chút nước, cô lại khóc rồi sao? trong đầu anh bỗng hiện ra một câu hỏi '' cô ta khóc vì đau sao '' Sau khi đứng lên cô đi qua anh lẳng lặng mà chẳng nói gì, cô cầm một bộ quần áo vào phòng tắm. lúc cô chuẩn bị đi vào nhà tắm anh lạnh giọng nói hai chữ '' đáng đời '' những lời anh phát ra tuy không to nhưng đủ để cô nghe thấy khiến cô đã đau nay còn đau hơn ''
Cô bước vào phòng tắm, cởi bỏ bộ y phục, cô ngâm mình trong bồn nước. dòng nước trong suốt bị máu của tay cô làm chuyển sang màu đỏ nhạt một vùng. Cô đau đợn nhắm mắt lại, tận hưởng cái cảm giác đau đớn ấy, quả thật nó đau đấy, nhưng tim cô còn đau hơn. Lúc anh đẩy cô ngã, cô nghĩ anh sẽ có chút ân hận mà đỡ cô dậy nhưng không, anh còn chễ diễu cô. Người cô yêu lại lãnh khốc và tuyệt tình tới vậy sao? cô cứ nghĩ mãi mà chẳng biết đôi mắt xinh đẹp của cô từ bao giờ đã ngấn lệ, cô không muốn khóc nhưng ngoài việc khóc cô chẳng còn biết phải làm gì. Hàn Trạch Quân ngồi ở ghế, anh suy ngẫm một điều gì đó, anh không hiểu tại sao mình lại làm thế với cô, anh có một chút cảm thấy mình hơi qua nhưng anh lại gạt đi ngay '' cô ta đáng nhận những điều đó ''. khoảng 30 phút sau cô từ nhà tắm bước ra ngoài, anh nhìn mắt của cô đỏ lên vì khóc khinh bỉ và nói một câu '' ngoài việc khó cô còn có thể làm gì nữa? cô đừng nên tỏ vẻ đáng thương, ai có thể thương hại cho cô chứ tôi thì không bao giờ đâu '' nghe anh nói cô không muốn để tâm chỉ im lặng mà không nói gì ''
thấy cô không nói gì anh giận giữ '' cô bị câm hay bị điếc vậy? hay tôi nói đúng qua không nói được gì nữa ''
'' vâng ạ anh nói đúng rồi '' cô trả lời cho có rồi lên giường năm
'' cô lên giường làm gì?''
'' đi ngủ ạ ''
'' cút ra sofa nằm, tôi không muốn chung giường với tiện nhân như cô ''
'' dù sao đêm nay cũng là đêm tân hôn của chúng ta mà, anh không thể tử tế một chút sao ''
'' tử tế với cô? cô xứng sao? tôi không muốn nói lần thứ 2 '' không dám trái lời anh cô lấy một chiếc gối ra ghế ngủ
Nửa đêm Hàn Trạch Quân ngủ say còn cô thì vẫn khóc, cô không dám khóc thành tiếng vì sợ anh tỉnh giấc, cô chẳng thể ngủ được, cô chăngt biết cô đã khóc đến bao giờ rồi chìm vào giấc ngủ
'' ở bên tôi sao? tại sao lại muốn bên tôi? ''
'' vì em yêu anh ''
'' yêu sao?''
'' đúng ạ ''
'' yêu tôi hay tiền của tôi, cô nói cho rõ vào ''
'' em... ''
chưa để cô nói hết anh như không kiềm chế nổi mà vớ lấy chai rượu vang đặt trên bàn ném xuống dưới đất, các mảnh thủy tinh cùng rượu đỏ vương vãi trên sàn. Anh đứng dậy tiến về phía cô, một tay nầng cằm cô lên hướng về ánh mắt sắc lạnh của mình '' sao không trả lời được à? cô yêu tôi mà lại đi phá hoại hạnh phúc của tôi sao? tôi thấy chính là cô yêu tiền của tôi đấy ''
'' em không có phá hoại hạnh phúc gia đình của anh, chỉ là ông nội thấy Khả Như không tốt, không muốn anh sai lầm khi cưới cô ấy nên mới làm vậy thôi ạ '' cô đầy ủy khuất hướng về anh mà đáp
'' cô dám nói nhứ vậy sao ''
'' đúng vậy em chỉ nói đúng sự thật thôi ''
'' cô im miệng cho tôi '' bàn tay anh siết lấy cằm cô như muốn bóp nát chúng
'' em không im ''
'' cô dám?'' lúc này lửa giận trong lòng Hàn Trạch Quân như bị thổi bùng lên. Anh dùng hai tay đẩy mạnh cô xuống đất, không may vào chỗ mấy mảnh vỡ từ chai rượu lúc nãy khiến tay cô chảy máu. Máu hòa vào cùng rượu vang thật khó để phân biệt nhưng đủ để anh biết anh làm cô bị thương. Cô đau đớn cô gắng đứng dậy, gỡ một miếng thủy tinh còn ghim vào tay cô ra. Anh đứng yên nhìn cô bằng cặp mắt thờ ơ ấy, anh thấy trên mắt cô đọng chút nước, cô lại khóc rồi sao? trong đầu anh bỗng hiện ra một câu hỏi '' cô ta khóc vì đau sao '' Sau khi đứng lên cô đi qua anh lẳng lặng mà chẳng nói gì, cô cầm một bộ quần áo vào phòng tắm. lúc cô chuẩn bị đi vào nhà tắm anh lạnh giọng nói hai chữ '' đáng đời '' những lời anh phát ra tuy không to nhưng đủ để cô nghe thấy khiến cô đã đau nay còn đau hơn ''
Cô bước vào phòng tắm, cởi bỏ bộ y phục, cô ngâm mình trong bồn nước. dòng nước trong suốt bị máu của tay cô làm chuyển sang màu đỏ nhạt một vùng. Cô đau đợn nhắm mắt lại, tận hưởng cái cảm giác đau đớn ấy, quả thật nó đau đấy, nhưng tim cô còn đau hơn. Lúc anh đẩy cô ngã, cô nghĩ anh sẽ có chút ân hận mà đỡ cô dậy nhưng không, anh còn chễ diễu cô. Người cô yêu lại lãnh khốc và tuyệt tình tới vậy sao? cô cứ nghĩ mãi mà chẳng biết đôi mắt xinh đẹp của cô từ bao giờ đã ngấn lệ, cô không muốn khóc nhưng ngoài việc khóc cô chẳng còn biết phải làm gì. Hàn Trạch Quân ngồi ở ghế, anh suy ngẫm một điều gì đó, anh không hiểu tại sao mình lại làm thế với cô, anh có một chút cảm thấy mình hơi qua nhưng anh lại gạt đi ngay '' cô ta đáng nhận những điều đó ''. khoảng 30 phút sau cô từ nhà tắm bước ra ngoài, anh nhìn mắt của cô đỏ lên vì khóc khinh bỉ và nói một câu '' ngoài việc khó cô còn có thể làm gì nữa? cô đừng nên tỏ vẻ đáng thương, ai có thể thương hại cho cô chứ tôi thì không bao giờ đâu '' nghe anh nói cô không muốn để tâm chỉ im lặng mà không nói gì ''
thấy cô không nói gì anh giận giữ '' cô bị câm hay bị điếc vậy? hay tôi nói đúng qua không nói được gì nữa ''
'' vâng ạ anh nói đúng rồi '' cô trả lời cho có rồi lên giường năm
'' cô lên giường làm gì?''
'' đi ngủ ạ ''
'' cút ra sofa nằm, tôi không muốn chung giường với tiện nhân như cô ''
'' dù sao đêm nay cũng là đêm tân hôn của chúng ta mà, anh không thể tử tế một chút sao ''
'' tử tế với cô? cô xứng sao? tôi không muốn nói lần thứ 2 '' không dám trái lời anh cô lấy một chiếc gối ra ghế ngủ
Nửa đêm Hàn Trạch Quân ngủ say còn cô thì vẫn khóc, cô không dám khóc thành tiếng vì sợ anh tỉnh giấc, cô chẳng thể ngủ được, cô chăngt biết cô đã khóc đến bao giờ rồi chìm vào giấc ngủ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.