Chương 42
Quỷ Sửu
27/10/2020
Cố Khái Đường chưa từng đi xem mắt, cũng không biết nên mặc cái gì, do dự lấy từ trong tủ áo ra một bộ chính trang mặc lúc phát biểu tốt nghiệp, soi gương đeo caravat.
Hắn rất kháng cự buổi xem mắt, thế nhưng lễ nghĩa lịch sự vẫn không thể qua loa.
Nhìn mình trong gương, còn chưa đi, Cố Khái Đường đã có một loại xung động lúng túng muốn đổi ý.
Đậu Tranh hiếm khi thấy Cố Khái Đường mặc âu phục, hứng thú ngồi phía sau Cố Khái Đường, nhìn chằm chằm bóng lưng mặc tây trang của người nọ. Vai Cố Khái Đường rất rộng, có thể đem tây trang căng ra, thoạt nhìn càng tinh tế hơn quần áo bình thường. Hắn rất hợp với tây trang.
Đậu Tranh nhìn một hồi, đứng lên, hỏi lại: "Cậu muốn đi đâu vậy?"
Cố Khái Đường chỉnh sửa caravat, quay đầu lại nói: "Đi ăn một bữa cơm."
Đậu Tranh nghĩ tới gì đó, nói: "Cùng Sở Vi sao?"
"..." Cố Khái Đường không nói gì, không biết vì sao, hắn không muốn nói với Đậu Tranh.
Tiễu Dã vừa chơi đồ chơi, nhìn thấy Cố Khái Đường mặc tây trang, có chút ngạc nhìn đi tới đứng bên cạnh chân Cố Khái Đường.
"Thúc phụ đi ra ngoài sao?"
Cố Khái Đường vừa mang giày vừa nói: "Đúng vậy."
"Phải cẩn thận," Tiễu Dã nghiêm túc nói: "Trên đường trơn trượt, đừng để ngã."
Cố Khái Đường nở nụ cười. Hắn biết vì sao Tiễu Dã lại nói như vậy. Từ sau khi Cố Khái Đường làm giải phẫu chân, cả nhà đều rất lo lắng chân hắn lại gặp chuyện, trước khi ra ngoài mẹ Cố luôn căn dặn Cố Khái Đường như vậy. Dặn dò nhiều lần, Tiễu Dã cũng học theo.
Mặc dù Tiễu Dã có thể không rõ những lời này rốt cuộc là ý tứ gì.
Cố Khái Đường sờ sờ lưng Tiễu Dã, trả lời: "Được, thúc phụ biết rồi."
Đậu Tranh ở một bên nhìn Cố Khái Đường, híp mắt lại.
Cố Khái Đường tới nhà hàng sớm hơn nửa giờ, đợi không lâu lắm đối phương đã đến. Đó là một cô gái trẻ tuổi ăn mặt rất đẹp, vòng ngực đầy đặn, thắt lưng tinh tế. Có lẽ là do nghĩ Cố Khái Đường cự tuyệt Sở Vi có thể là do không quá thích loại tính cách nữ sinh, lần này mẹ Cố giúp hắn chọn là loại con gái tính cách phóng khoáng, vóc người nóng bỏng.
Đối phương nói chuyện rất thân thiệm, người cũng nhiệt tình, nhìn ra được ấn tượng đối với Cố Khái Đường rất tốt, ăn cơm xong còn mời hắn đi xem phim.
Cố Khái Đường dùng lý do bận việc cự tuyệt, cho dù vậy bữa cơm này cũng mất hết hai tiếng đồng hồ.
Cố Khái Đường vừa bước vào nhà, điện thoại của mẹ hắn đã gọi tới, có chút nóng lòng hỏi tình huống bên Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường trầm mặc một hồi, nới lỏng caravat, không khỏi thở dài, mệt mỏi nói: "Mẹ... mẹ có thể hay không đừng ép con nữa?"
Mẹ Cố sửng sốt, có chút luống cuống hỏi: "Sao vậy? Cô gái kia kém lắm sao?"
"...Có một số chuyện con không thể nói rõ," Cố Khái Đường quỳ gối bên giường, ngẩng đầu lên, "... nhưng con thực sự không muốn kết hôn."
Giọng nói của mẹ Cố nhất thời mềm nhũn: "Mẹ biết, mẹ không có ép buộc con kết hôn, chỉ là muốn con tiếp xúc người khác một chút. Khái Đường à, mẹ lo lắng cho con. Em gái con cũng sắp thành gia, con trai của mẹ, con làm sao vậy chứ..."
Nghe được lời nói đáng thương của mẹ, Cố Khái Đường cũng có chút chua xót trong lòng.
Nếu như hắn không phải như vậy thì tốt rồi.
Cố Khái Đường cau mày, nắm chặt bàn tay, sau đó thả lỏng ra.
Hắn nhắm mắt lại.
Sau khi ngắt điện thoại, Cố Khái Đường định vào nhà vệ sinh rửa mặt. Lúc đi qua phòng khách, Đậu Tranh gọi hắn: "Hải Đường."
Cố Khái Đường dừng bước, nhìn về phía Đậu Tranh.
Đậu Tranh dùng ngữ điệu bình tĩnh nghe không ra tâm tình hỏi: "Cậu đi xem mắt sao?"
Phòng khách yên tĩnh một hồi, Cố Khái Đường nhìn Tiễu Dã ngồi bên cạnh chơi đùa, suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Đậu Tranh thần sắc tối tăm, một tay chống cằm, không nói nữa.
Y cũng không phải là người yên lặng, nhưng cả buổi chiều ngày đó đột nhiên trở nên trầm mặc. Mỗi một lần đối mặt với loại chuyện này, Đậu Tranh chỉ có thể dùng trầm mặc để diễn tả thái độ của mình. Cố Khái Đường đi xem mắt, y hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng có thể thế nào? Đối với Cố Khái Đường, Đậu Tranh thực sự bất lực.
Cho đến lúc dox Tiễu Dã ngủ rồi, Đậu Tranh mới có cơ hội một mình nói chuyện với Cố Khái Đường. Y mở miệng hỏi Cố Khái Đường: "...Đối phương là người thế nào?"
Đậu Tranh mang kính mắt nhìn màn hình, nói: "Tôi không muốn nhắc lại chuyện này."
"Là học sinh sao? Năm nay bao nhiêu tuổi?... Đẹp không?" Đậu Tranh hỏi liên tục.
Cố Khái Đường không nói gì.
Đậu Tranh vốn ngồi trên giường Cố Khái Đường, lúc này đứng lên đi tới bên cạnh bàn vi tính, gõ bàn một cái nói, "Cậu nói chuyện đi."
Cố Khái Đường lấy mắt kính xuống, nói: "...Là mẹ tôi sắp xếp, tôi chưa từng gặp qua đối phương. Cho nên, đừng hỏi nữa."
"Cô ta đẹp không? Là loại cậu thích sao?" Đậu Tranh không nghe theo, không từ bỏ, trong ánh mắt như có lửa đỏ thiêu đốt, nhìn chằm chằm Cố Khái Đường, "Cậu sẽ thử gặp cô ta sao?"
Đậu Tranh đột nhiên phẫn nộ.
Một người mẹ khẩn thiết, một người cha nóng nảy, một đứa em không có chính kiến.
Điểm chết người là cái người hay đòi mạng trước mặt mình – Đậu Tranh.
Tại sao tình cảm của hắn phải bị tất cả mọi người soi mói? Cố Khái Đường rốt cuộc có chút quyền lựa chọn nào không?
Không thể giấu được, bất lực, cô đơn, bàng hoàng không thể mở miệng, người ngoài sao hiểu được!
Cố Khái Đường đứng lên, cổ họng làm động tác nuốt xuống, bởi vậy Đậu Tranh vô ý thức nhìn về cổ hắn.
Cố Khái Đường bình tĩnh nói: "Rất đẹp, cũng là loại tôi thích, cho nên, cậu nghĩ sao?"
Đậu Tranh mạnh mẽ mở to mắt, chợt híp lại, y nghiêng đầu, "thiết" một tiếng, không ngừng thở vào, giống như bệnh nhân bệnh rất nặng, Đậu Tranh bị Cố Khái Đường hỏi đến không có lời nào để nói.
Bởi vì biểu tình bị đả kích của y, Cố Khái Đường khẽ nhíu mày, thở dài nói: "... Kỳ thực tôi cũng không muốn nói với cậu như vậy."
Đậu Tranh hầu kết động, khó chịu đến đỏ bừng mặt, thoáng chốc lưu lại một câu "Tôi đi" rồi rời khỏi phòng ngủ của Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường nhìn bóng lưng Đậu Tranh, tay phải duỗi một cái về phía trước, dừng lại một chút, vẫn là buông xuống.
Nhìn Đậu Tranh như vậy, kỳ quái là trong ngực Cố Khái Đường buồn bã, có chút không thở nổi.
Ngày đó xem mắt, bên gái nói, em nghe mẹ anh nói anh thích con gái chủ động một chút.
Cố Khái Đường trả lời: "Không phải, chỉ là bản thân tôi không quá chủ động."
Đối phương hỏi: "Cho nên những người duy trì liên lạc với anh đều là nữ sinh chủ động? Anh không thích loại người chủ động sao?"
Cố Khái Đường suy nghĩ một chút, nói tôi tuyệt đối không ghét.
Đúng vậy, hắn không ghét loại người chủ động, như là Đậu Tranh theo đuổi hắn, Cố Khái Đường ngoại trừ ban đầu cho rằng y đùa bỡn mình, còn lúc khác, một chút cũng không có cảm giác phản cảm.
Đối phương quả nhiên vô cùng nghiêm túc, nghe vậy sảng khoái nói: "Sau này em có thể hẹn anh rồi."
Không quá hai ngày, bên kia đã nhắn tin tới rất nhiều.
Cố Khái Đường không có hứng thú với cô, uyển chuyển từ chối.
Đối phương cứ mời mãi như vậy, thái độ khẩn thiết. Cố Khái Đường cũng không phải loại người có thể kiên định cự tuyệt người khác, đành phải đồng ý.
Cố Khái Đường lại mời cô ăn cơm, bên kia nói: "Lần trước anh mời rồi, hôm nay em dẫn anh tới chỗ chơi vui."
Chỗ chơi vui chính là tiệm truyện tanh, Cố Khái Đường và cô nàng đứng giữa một đám học sinh trung học, cảm giác này...
Cô nàng rất tri kỷ, nói với hắn: "Anh có muốn mua gì không, em trả tiền."
Cố Khái Đường lắc lắc đầu nói: "Không cần."
Khoảng chừng sau giờ, hai người cùng nhau ăn tối, sau khi tạm biệt thì Cố Khái Đường nhận được tin nhắn từ trường học, chúc hắn tết âm lịch vui vẻ, đồng thời nhắc nhở thời gian khai giảng.
Cố Khái Đường ngồi trong xe, khởi động. trong nháy mắt đèn sáng, hắn có loại cảm giác đờ đẫn không vui, đột nhiên một chút cũng không muốn trở về.
Thế là hắn xuống xe, men theo lối đi bộ, cứ đi thẳng đi thẳng.
Khí trời rất lạnh, gió thổi vào mặt như dao cắt.
Không thể nhìn thấy ánh trăng, bởi vì là mùa đông, hầu như không thấy người qua đường.
Cố Khái Đường ngửa đầu nhìn bầu trời mờ mịt. Hắn có thể lý giải tâm tình của cha mẹ mình.
Bọn họ sợ Cố Khái Đường cô độc. Bọn họ sợ Cố Khái Đường tịch mịch.
Cố Khái Đường không sợ sao? Hắn rất sợ, nhưng cũng không thể nói với ai.
Hắn cũng muốn yêu đương, muốn nắm tay, thân mật.
Nhưng hắn không dám.
Cố Khái Đường đi hơn một giờ, đến khi chân muốn đông cứng mới lái xe về.
Tám giờ tối là thời gian Tiễu Dã đi ngủ, Cố Khái Đường rõn rén mở cửa, không muốn đánh thức bé con.
Đèn phòng khách không mở, xung quanh rất tối, nhưng có chút tia sáng bất đồng, đó là ánh sáng rọi vào do Cố Khái Đường chưa đóng chặc cửa.
Cố Khái Đường do sự một chút, đứng ở cửa một hồi, mới đẩy cửa ra.
Đậu Tranh chân trần ngồi trên giường Cố Khái Đường. Trên giường bày một đống chai lọ lăn lóc. Có chai trống không, có chai còn một chút, ngã xuống, vẩy vài giọt trên giường.
Trong phòng tràn ngập mùi rượu, Cố Khái Đường nhìn ga trải giường xốc xếch, trầm mặc.
Đậu Tranh giống như không nghe được thanh âm của hắn, cách mấy giây lại đem chai ngậm trên môi của mình.
Cố Khái Đường nhìn bình rượu kia, liền biết Đậu Tranh lấy ở đâu ra.
Đó là thứ mẹ Cố bảo hắn tặng cho Lưu Hạo Nhiên.
Cố Khái Đường hít một hơi, cởi áo khoác nặng nề, bình tĩnh nói: "Đi xuống."
Đậu Tranh giật giật cánh tay, không hề có động tác xuống giường.
Cố Khái Đường lặp lại: "Đi xuống. Tôi phải đổi ga giường."
Lần này, Đậu Tranh nghe rõ ràng. Y xê dịch đầu, nhìn Đậu Tranh tử trên xuống dưới, chậm rãi gật đầu.
Cố Khái Đường thấy Đậu Tranh đưa lưng về phía mình, trì độn nằm xuống.
Y uống quá nhiều. Nhìn đống chai bên cạnh, Cố Khái Đường thật sự lo lắng y sẽ ngộ độc cồn.
Nhìn Đậu Tranh nằm xuống, Cố Khái Đường vô thức muốn tiến đến đỡ y, dẫn y đi gặp bác sĩ.
Nhưng giây kế tiếp, Đậu Tranh dùng khuỷu tay chống lên, một chân gập về phía trước, nâng hông lên, y nhệch mông, lưng khuỵu xuống, làm ra một động tác cực kỳ mê người.
"..." Cố Khái Đường nhíu mi, nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì say của Đậu Tranh.
Đậu Tranh lắc lắc đầu, hai mắt ướt át, vô thần nhìn về phía Cố Khái Đường. Y mở miệng hít thở, tay trái cởi đai lưng, tay phải cầm chai rượu, chậm rãi tìm kiếm phía sau.
Tay phải hơi nghiêng, "đông" một tiếng, dòng nước chảy khỏi miệng bình, từ phía sau chảy trên lưng, cổ y.
Đậu Tranh vừa lớn mật vừa khẩn trương, động tác phóng đãng, quần vẫn còn vướng trên đùi.
Mùi rượu nồng nặc tràn ngập, tí tách rơi xuống, làm ướt phía dưới Đậu Tranh. Đệm giường Cố Khái Đường cũng đều thấm ướt.
Đậu Tranh không còn hỏi Cố Khái Đường đi đâu nữa.
Y trực tiếp mà tuyệt vọng nhìn Cố Khái Đường, gò má nóng hổi ma sát trên giường.
Cố Khái Đường đem rượu trong bình đổ sạch, quần lót cũng dính đầy rượu. Thanh âm của y khàn khàn, dùng ngữ khí thương lượng nói với người phía sau: "Này, Hải Đường."
"..."
"Cậu làm tôi một lần, có được không?"
7yy
Hắn rất kháng cự buổi xem mắt, thế nhưng lễ nghĩa lịch sự vẫn không thể qua loa.
Nhìn mình trong gương, còn chưa đi, Cố Khái Đường đã có một loại xung động lúng túng muốn đổi ý.
Đậu Tranh hiếm khi thấy Cố Khái Đường mặc âu phục, hứng thú ngồi phía sau Cố Khái Đường, nhìn chằm chằm bóng lưng mặc tây trang của người nọ. Vai Cố Khái Đường rất rộng, có thể đem tây trang căng ra, thoạt nhìn càng tinh tế hơn quần áo bình thường. Hắn rất hợp với tây trang.
Đậu Tranh nhìn một hồi, đứng lên, hỏi lại: "Cậu muốn đi đâu vậy?"
Cố Khái Đường chỉnh sửa caravat, quay đầu lại nói: "Đi ăn một bữa cơm."
Đậu Tranh nghĩ tới gì đó, nói: "Cùng Sở Vi sao?"
"..." Cố Khái Đường không nói gì, không biết vì sao, hắn không muốn nói với Đậu Tranh.
Tiễu Dã vừa chơi đồ chơi, nhìn thấy Cố Khái Đường mặc tây trang, có chút ngạc nhìn đi tới đứng bên cạnh chân Cố Khái Đường.
"Thúc phụ đi ra ngoài sao?"
Cố Khái Đường vừa mang giày vừa nói: "Đúng vậy."
"Phải cẩn thận," Tiễu Dã nghiêm túc nói: "Trên đường trơn trượt, đừng để ngã."
Cố Khái Đường nở nụ cười. Hắn biết vì sao Tiễu Dã lại nói như vậy. Từ sau khi Cố Khái Đường làm giải phẫu chân, cả nhà đều rất lo lắng chân hắn lại gặp chuyện, trước khi ra ngoài mẹ Cố luôn căn dặn Cố Khái Đường như vậy. Dặn dò nhiều lần, Tiễu Dã cũng học theo.
Mặc dù Tiễu Dã có thể không rõ những lời này rốt cuộc là ý tứ gì.
Cố Khái Đường sờ sờ lưng Tiễu Dã, trả lời: "Được, thúc phụ biết rồi."
Đậu Tranh ở một bên nhìn Cố Khái Đường, híp mắt lại.
Cố Khái Đường tới nhà hàng sớm hơn nửa giờ, đợi không lâu lắm đối phương đã đến. Đó là một cô gái trẻ tuổi ăn mặt rất đẹp, vòng ngực đầy đặn, thắt lưng tinh tế. Có lẽ là do nghĩ Cố Khái Đường cự tuyệt Sở Vi có thể là do không quá thích loại tính cách nữ sinh, lần này mẹ Cố giúp hắn chọn là loại con gái tính cách phóng khoáng, vóc người nóng bỏng.
Đối phương nói chuyện rất thân thiệm, người cũng nhiệt tình, nhìn ra được ấn tượng đối với Cố Khái Đường rất tốt, ăn cơm xong còn mời hắn đi xem phim.
Cố Khái Đường dùng lý do bận việc cự tuyệt, cho dù vậy bữa cơm này cũng mất hết hai tiếng đồng hồ.
Cố Khái Đường vừa bước vào nhà, điện thoại của mẹ hắn đã gọi tới, có chút nóng lòng hỏi tình huống bên Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường trầm mặc một hồi, nới lỏng caravat, không khỏi thở dài, mệt mỏi nói: "Mẹ... mẹ có thể hay không đừng ép con nữa?"
Mẹ Cố sửng sốt, có chút luống cuống hỏi: "Sao vậy? Cô gái kia kém lắm sao?"
"...Có một số chuyện con không thể nói rõ," Cố Khái Đường quỳ gối bên giường, ngẩng đầu lên, "... nhưng con thực sự không muốn kết hôn."
Giọng nói của mẹ Cố nhất thời mềm nhũn: "Mẹ biết, mẹ không có ép buộc con kết hôn, chỉ là muốn con tiếp xúc người khác một chút. Khái Đường à, mẹ lo lắng cho con. Em gái con cũng sắp thành gia, con trai của mẹ, con làm sao vậy chứ..."
Nghe được lời nói đáng thương của mẹ, Cố Khái Đường cũng có chút chua xót trong lòng.
Nếu như hắn không phải như vậy thì tốt rồi.
Cố Khái Đường cau mày, nắm chặt bàn tay, sau đó thả lỏng ra.
Hắn nhắm mắt lại.
Sau khi ngắt điện thoại, Cố Khái Đường định vào nhà vệ sinh rửa mặt. Lúc đi qua phòng khách, Đậu Tranh gọi hắn: "Hải Đường."
Cố Khái Đường dừng bước, nhìn về phía Đậu Tranh.
Đậu Tranh dùng ngữ điệu bình tĩnh nghe không ra tâm tình hỏi: "Cậu đi xem mắt sao?"
Phòng khách yên tĩnh một hồi, Cố Khái Đường nhìn Tiễu Dã ngồi bên cạnh chơi đùa, suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Đậu Tranh thần sắc tối tăm, một tay chống cằm, không nói nữa.
Y cũng không phải là người yên lặng, nhưng cả buổi chiều ngày đó đột nhiên trở nên trầm mặc. Mỗi một lần đối mặt với loại chuyện này, Đậu Tranh chỉ có thể dùng trầm mặc để diễn tả thái độ của mình. Cố Khái Đường đi xem mắt, y hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng có thể thế nào? Đối với Cố Khái Đường, Đậu Tranh thực sự bất lực.
Cho đến lúc dox Tiễu Dã ngủ rồi, Đậu Tranh mới có cơ hội một mình nói chuyện với Cố Khái Đường. Y mở miệng hỏi Cố Khái Đường: "...Đối phương là người thế nào?"
Đậu Tranh mang kính mắt nhìn màn hình, nói: "Tôi không muốn nhắc lại chuyện này."
"Là học sinh sao? Năm nay bao nhiêu tuổi?... Đẹp không?" Đậu Tranh hỏi liên tục.
Cố Khái Đường không nói gì.
Đậu Tranh vốn ngồi trên giường Cố Khái Đường, lúc này đứng lên đi tới bên cạnh bàn vi tính, gõ bàn một cái nói, "Cậu nói chuyện đi."
Cố Khái Đường lấy mắt kính xuống, nói: "...Là mẹ tôi sắp xếp, tôi chưa từng gặp qua đối phương. Cho nên, đừng hỏi nữa."
"Cô ta đẹp không? Là loại cậu thích sao?" Đậu Tranh không nghe theo, không từ bỏ, trong ánh mắt như có lửa đỏ thiêu đốt, nhìn chằm chằm Cố Khái Đường, "Cậu sẽ thử gặp cô ta sao?"
Đậu Tranh đột nhiên phẫn nộ.
Một người mẹ khẩn thiết, một người cha nóng nảy, một đứa em không có chính kiến.
Điểm chết người là cái người hay đòi mạng trước mặt mình – Đậu Tranh.
Tại sao tình cảm của hắn phải bị tất cả mọi người soi mói? Cố Khái Đường rốt cuộc có chút quyền lựa chọn nào không?
Không thể giấu được, bất lực, cô đơn, bàng hoàng không thể mở miệng, người ngoài sao hiểu được!
Cố Khái Đường đứng lên, cổ họng làm động tác nuốt xuống, bởi vậy Đậu Tranh vô ý thức nhìn về cổ hắn.
Cố Khái Đường bình tĩnh nói: "Rất đẹp, cũng là loại tôi thích, cho nên, cậu nghĩ sao?"
Đậu Tranh mạnh mẽ mở to mắt, chợt híp lại, y nghiêng đầu, "thiết" một tiếng, không ngừng thở vào, giống như bệnh nhân bệnh rất nặng, Đậu Tranh bị Cố Khái Đường hỏi đến không có lời nào để nói.
Bởi vì biểu tình bị đả kích của y, Cố Khái Đường khẽ nhíu mày, thở dài nói: "... Kỳ thực tôi cũng không muốn nói với cậu như vậy."
Đậu Tranh hầu kết động, khó chịu đến đỏ bừng mặt, thoáng chốc lưu lại một câu "Tôi đi" rồi rời khỏi phòng ngủ của Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường nhìn bóng lưng Đậu Tranh, tay phải duỗi một cái về phía trước, dừng lại một chút, vẫn là buông xuống.
Nhìn Đậu Tranh như vậy, kỳ quái là trong ngực Cố Khái Đường buồn bã, có chút không thở nổi.
Ngày đó xem mắt, bên gái nói, em nghe mẹ anh nói anh thích con gái chủ động một chút.
Cố Khái Đường trả lời: "Không phải, chỉ là bản thân tôi không quá chủ động."
Đối phương hỏi: "Cho nên những người duy trì liên lạc với anh đều là nữ sinh chủ động? Anh không thích loại người chủ động sao?"
Cố Khái Đường suy nghĩ một chút, nói tôi tuyệt đối không ghét.
Đúng vậy, hắn không ghét loại người chủ động, như là Đậu Tranh theo đuổi hắn, Cố Khái Đường ngoại trừ ban đầu cho rằng y đùa bỡn mình, còn lúc khác, một chút cũng không có cảm giác phản cảm.
Đối phương quả nhiên vô cùng nghiêm túc, nghe vậy sảng khoái nói: "Sau này em có thể hẹn anh rồi."
Không quá hai ngày, bên kia đã nhắn tin tới rất nhiều.
Cố Khái Đường không có hứng thú với cô, uyển chuyển từ chối.
Đối phương cứ mời mãi như vậy, thái độ khẩn thiết. Cố Khái Đường cũng không phải loại người có thể kiên định cự tuyệt người khác, đành phải đồng ý.
Cố Khái Đường lại mời cô ăn cơm, bên kia nói: "Lần trước anh mời rồi, hôm nay em dẫn anh tới chỗ chơi vui."
Chỗ chơi vui chính là tiệm truyện tanh, Cố Khái Đường và cô nàng đứng giữa một đám học sinh trung học, cảm giác này...
Cô nàng rất tri kỷ, nói với hắn: "Anh có muốn mua gì không, em trả tiền."
Cố Khái Đường lắc lắc đầu nói: "Không cần."
Khoảng chừng sau giờ, hai người cùng nhau ăn tối, sau khi tạm biệt thì Cố Khái Đường nhận được tin nhắn từ trường học, chúc hắn tết âm lịch vui vẻ, đồng thời nhắc nhở thời gian khai giảng.
Cố Khái Đường ngồi trong xe, khởi động. trong nháy mắt đèn sáng, hắn có loại cảm giác đờ đẫn không vui, đột nhiên một chút cũng không muốn trở về.
Thế là hắn xuống xe, men theo lối đi bộ, cứ đi thẳng đi thẳng.
Khí trời rất lạnh, gió thổi vào mặt như dao cắt.
Không thể nhìn thấy ánh trăng, bởi vì là mùa đông, hầu như không thấy người qua đường.
Cố Khái Đường ngửa đầu nhìn bầu trời mờ mịt. Hắn có thể lý giải tâm tình của cha mẹ mình.
Bọn họ sợ Cố Khái Đường cô độc. Bọn họ sợ Cố Khái Đường tịch mịch.
Cố Khái Đường không sợ sao? Hắn rất sợ, nhưng cũng không thể nói với ai.
Hắn cũng muốn yêu đương, muốn nắm tay, thân mật.
Nhưng hắn không dám.
Cố Khái Đường đi hơn một giờ, đến khi chân muốn đông cứng mới lái xe về.
Tám giờ tối là thời gian Tiễu Dã đi ngủ, Cố Khái Đường rõn rén mở cửa, không muốn đánh thức bé con.
Đèn phòng khách không mở, xung quanh rất tối, nhưng có chút tia sáng bất đồng, đó là ánh sáng rọi vào do Cố Khái Đường chưa đóng chặc cửa.
Cố Khái Đường do sự một chút, đứng ở cửa một hồi, mới đẩy cửa ra.
Đậu Tranh chân trần ngồi trên giường Cố Khái Đường. Trên giường bày một đống chai lọ lăn lóc. Có chai trống không, có chai còn một chút, ngã xuống, vẩy vài giọt trên giường.
Trong phòng tràn ngập mùi rượu, Cố Khái Đường nhìn ga trải giường xốc xếch, trầm mặc.
Đậu Tranh giống như không nghe được thanh âm của hắn, cách mấy giây lại đem chai ngậm trên môi của mình.
Cố Khái Đường nhìn bình rượu kia, liền biết Đậu Tranh lấy ở đâu ra.
Đó là thứ mẹ Cố bảo hắn tặng cho Lưu Hạo Nhiên.
Cố Khái Đường hít một hơi, cởi áo khoác nặng nề, bình tĩnh nói: "Đi xuống."
Đậu Tranh giật giật cánh tay, không hề có động tác xuống giường.
Cố Khái Đường lặp lại: "Đi xuống. Tôi phải đổi ga giường."
Lần này, Đậu Tranh nghe rõ ràng. Y xê dịch đầu, nhìn Đậu Tranh tử trên xuống dưới, chậm rãi gật đầu.
Cố Khái Đường thấy Đậu Tranh đưa lưng về phía mình, trì độn nằm xuống.
Y uống quá nhiều. Nhìn đống chai bên cạnh, Cố Khái Đường thật sự lo lắng y sẽ ngộ độc cồn.
Nhìn Đậu Tranh nằm xuống, Cố Khái Đường vô thức muốn tiến đến đỡ y, dẫn y đi gặp bác sĩ.
Nhưng giây kế tiếp, Đậu Tranh dùng khuỷu tay chống lên, một chân gập về phía trước, nâng hông lên, y nhệch mông, lưng khuỵu xuống, làm ra một động tác cực kỳ mê người.
"..." Cố Khái Đường nhíu mi, nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì say của Đậu Tranh.
Đậu Tranh lắc lắc đầu, hai mắt ướt át, vô thần nhìn về phía Cố Khái Đường. Y mở miệng hít thở, tay trái cởi đai lưng, tay phải cầm chai rượu, chậm rãi tìm kiếm phía sau.
Tay phải hơi nghiêng, "đông" một tiếng, dòng nước chảy khỏi miệng bình, từ phía sau chảy trên lưng, cổ y.
Đậu Tranh vừa lớn mật vừa khẩn trương, động tác phóng đãng, quần vẫn còn vướng trên đùi.
Mùi rượu nồng nặc tràn ngập, tí tách rơi xuống, làm ướt phía dưới Đậu Tranh. Đệm giường Cố Khái Đường cũng đều thấm ướt.
Đậu Tranh không còn hỏi Cố Khái Đường đi đâu nữa.
Y trực tiếp mà tuyệt vọng nhìn Cố Khái Đường, gò má nóng hổi ma sát trên giường.
Cố Khái Đường đem rượu trong bình đổ sạch, quần lót cũng dính đầy rượu. Thanh âm của y khàn khàn, dùng ngữ khí thương lượng nói với người phía sau: "Này, Hải Đường."
"..."
"Cậu làm tôi một lần, có được không?"
7yy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.