Chương 87
Quỷ Sửu
27/10/2020
Tên què sửng sốt, lập tức cười cười: "Anh nổi giận như vậy làm gì?"
Đậu Tranh không trả lời, y giãn người một cái, ở trong phòng đi tới đi lui, liền nói: "Tôi đi về trước đây."
Càng gần tới mùa hè, đêm tối càng tới trễ. Đậu Tranh mùa đông tính còn tốt, hiện tại liền có chút táo bạo không kiêng nể ai.
Chuyện này không đến lượt tên què quản, nhưng hôm nay đột nhiên gã lại nói: "Giờ còn chưa tới giờ tan ca mà."
Đậu Tranh ghét nhất bị người khác nói thẳng thừng như thế với mình, thu dọn xong đồ muốn đi, tên què ngăn cản nói: "Vạn nhất ông chủ tới kiểm tra thì làm sao bây giờ?"
"Mấy giờ rồi, kiểm tra cái rắm." Đậu Tranh trừng mắt liếc gã.
"Tôi đây gọi điện cho ông chủ."
"Tôi thấy cậu đây là ngứa da rồi."
Tên què nói: "Chỉ là vì anh gần đây quá lười, sách cũng không đọc, thế nào, bị đuổi khỏi lớp học ban đêm rồi?"
Đậu Tranh đẩy cánh tay gã, tay kia chế trụ yết hầu tên què, cố sức siết lại, nói: "Liên quan tới cậu sao?"
Tên què vội vã túm lấy tay Đậu Tranh, tránh khỏi bị siết đến không thở được, nhưng sức Đậu Tranh rất lớn, bàn tay bóp lấy yết hầu gã giống như thép, tên què giãy dụa thế nào cũng không ra.
Cho đến khi Đậu Tranh buông tay, tên què ho khan mấy tiếng, gã nói: "Khụ... Tôi thấy anh không muốn làm nữa."
"..."
"Khi nào anh thôi việc?"
"Không tới lượt cậu quản." Đậu Tranh có chút mất hứng.
Tên què nói: "Bởi vì hiện tại lượng công việc của tiệm xe là của bốn người, anh cái gì cũng không làm, tôi đành phải tới làm, anh nghỉ sớm ngày nào, tôi liền dễ sống ngày đó."
Đậu Tranh có loại cảm giác bị nghẹn họng, y ngược lại không thấy hổ thẹn, nhưng tên què nói thẳng thắng như thế cũng khiến kẻ khác thấy phản cảm.
Đậu Tranh quơ tay uy hiếp tên què, lười phản ứng gã, xoay người muốn đi.
Tên què lờ đi không buông tha theo sát phía sau Đậu Tranh, hỏi: "Sau khi từ chức cậu đi đâu làm? Có chỗ muốn thuê cậu sao?"
"Mẹ nó, mày không câm miệng tao đánh chết mày." Đậu Tranh cũng không quay đầu lại.
Tên què thấy y đi rất nhanh, cũng bám theo vài bước, nói: "Cậu cái gì cũng không biết làm, xem ra chỉ có thể làm tiều bạch kiểm."
*tiểu bạch kiểm: Người con trai trắng trẻo vô dụng, được người khác bao nuôi.
Đậu Tranh biết miệng tên què rất hèn, nhưng không nghĩ đê tiện tới mức này, đơn giản không đánh không được.
Thế nhưng, bởi vì chân gã bất tiện, đánh nhau hầu như chỉ biết ôm đầu không có phản kháng gì, Đậu Tranh ngay cả đánh gã cũng thấy phiền, đành coi như không nghe thấy.
Vậy mà hôm nay tên què cử chỉ khác thường, đuổi một hồi không đuổi kịp liền mở miệng nói: "Nếu như anh lớn lên đẹp trai như cháu anh thì còn được, bằng không làm tiểu bạch kiểm cũng không có tiền đồ gì, còn không bằng..."
Đậu Tranh rõ ràng sửng sốt một chút, lúc phản ứng kịp, tức giận quay đầu nói: "Mày lặp lại lần nữa coi."
Tên què biểu tình nhàn nhạt.
Cái loại biểu tình này khiến Đậu Tranh càng phẫn nộ, Đậu Tranh xông lên trước, níu cổ áo tên què, hỏi: "Đầu óc mày có phải có vấn đề gì không?"
Tên què nói: "Đầu óc tôi có bệnh hay là anh có bệnh? Cháu anh..."
Lời còn chưa nói hết, Đậu Tranh đã đánh cho gã một quyền. Một quyền này rất nặng, có thể nghe được tiếng xương ngón tay và da thịt chạm vào nhau, tên què thoáng cái đã ngã nhào trên đất, rên một tiếng đau đớn. Gã chống tay muốn đỡ thân thể, nhưng lực đánh về phía trước quá lớn, tên què không đứng vững, trực tiếp ngã trên đất.
Không đợi tên què ngồi xuống, Đậu Tranh đã siết cổ áo gã, đem gã ném trên đất.
Môi trên gã nóng lên, chỉ cảm thấy có gì đó chảy vào miệng, cho đến khi khoang miệng ngập tràn mùi máu tanh, gã mới nhận ra mình đang chảy máu mũi.
Tên què sau khi bị áp trên mặt đất, Đậu Tranh chế trụ sau ót gã, đồng thời ép xuống. Mặt tên què chôn dưới đất, hít vào toàn là bụi, phổi cũng đau nhứt. Gã chưa kịp kêu đau, liền thấy Đậu Tranh quỳ xuống, dùng đầu gối đè lại lưng gã.
"A..."
Thân thể tên què run lên, nói: "Được rồi được rồi, tôi sai rồi."
Mắt Đậu Tranh đỏ lên, y lôi tóc tên què, hỏi: "Có phải muốn ăn đòn không?"
Tên què không hé răng, trên mặt vừa đỏ vừa xám, toàn là máu mũi, thoạt nhìn có chút đáng sợ.
Đậu Tranh nói: "Còn nhắc đến người nhà tao, tao cho mày bò từ đây ra ngoài."
"..."
Tên què thở hổn hển, mí mắt sưng lên, mắt cũng dính bụi, nước mắt rơi đầy mặt, càng thêm bẩn thỉu bất kham.
Đậu Tranh nhìn một hồi, đột nhiên hiểu ra, nói: "Mày muốn bị đánh, nên mới chọc tao giận lên. Mẹ nó, sau này tao sẽ không mắc lừa mày nữa."
Tên què cứ vậy quỳ rạp trên đất, mặt không nâng lên, cứ như một cái khăn bẩn, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít vào.
Đậu Tranh nỗ lực bình phục nhịp tim, trong nháy mắt đứng lên, trước mắt y đột nhiên biến thành màu đen, huyết quản vô cùng khó chịu. Đậu Tranh thả chậm, âm thầm nghĩ sau này mình không thể tùy tiện tức giận nữa, người nhà bọn họ tính tính đều dịu dàng như vậy, mình thì lại như một thùng thuốc súng, thật sự không còn gì để nói.
Không đến mấy ngày nữa đã bước vào tháng năm, khí trời lại đột nhiên nóng lên.
Tới gần ngày tốt nghiệp, bài vở của Cố Khái Đường càng thêm nhiều, nhưng hắn tận lực nán lại ở tiểu khu Minh Châu, chạy qua chạy lại vô cùng khổ cực, nhưng Cố Khái Đường cho tới giờ cũng không oán giận chút nào.
Bởi vì trời nóng đột ngột, Đậu Tranh không muốn đổi chăn mỏng, tránh cho thay đổi nhiệt độ, Cố Khái Đường sẽ bị lạnh. Lại nói, Đậu Tranh căn bản cũng không sợ lạnh, mùa đông ra ngoài cũng lười mặc áo khoác, nhưng lại không chịu nổi để Cố Khái Đường bị lạnh.
Cho nên Cố Khái Đường vẫn đắp chăn mùa đông, buổi tối khô nóng khó nhịn, lúc tỉnh giấc, chuông đồng hồ trong phòng khách gõ năm tiếng.
Cố Khái Đường cả người đều là mồ hôi, hắn lại mơ thấy giấc mộng kia.
Trong mộng oi bức ẩm ướt nhưng không còn mờ mịt, Cố Khái Đường rõ ràng thấy khuôn mặt Đậu Tranh, nghe được thanh âm của y. Cảnh tượng không phải cái giường ở nhà cũ nữa, mà là đủ loại địa phương, nội dung khiến Cố Khái Đường xấu hổ, hắn cảm giác mình gần đây quá bận rộn, tinh lực lại không phát tiết được nên mới có thể như vậy.
Cố Khái Đường vén chăn lên, đứng dậy dùng khăn lau lau mặt, khi trở về lại phát hiện Đậu Tranh không thành thật cưỡi lên chăn của mình.
Cố Khái Đường cười nhẹ, cầm chân Đậu Tranh muốn dời ra. Đậu Tranh bị sờ soạng liền tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn thấy tóc Cố Khái Đường ướt át, khuôn mặt phá lệ sạch sẽ, trên người tản ra mùi vị thanh mát của nước. Đậu Tranh trong lòng khẽ động tiến lên hôn môi Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường vội vã đỡ lấy y, Đậu Tranh trên người hắn cọ tới cọ lui, Cố Khái Đường hít một hơi, vội vã đè lại Đậu Tranh, thấp giọng nói: "Nhanh ngủ đi nào."
Đậu Tranh không nghe, vươn tay sờ một cái, phát hiện nơi đó của Cố Khái Đường thật cứng, cười hắc hắc mấy tiếng, hỏi: "Có làm không?"
Cố Khái Đường do dự một chút, nói: "Tiểu Dã đang ngủ."
"Em không phát ra tiếng là được."
Cố Khái Đường trong lòng khẽ động, ngón tay từ sau lưng Đậu Tranh sờ soạng đi xuống, tìm được nơi cực nóng ở sâu trong Đậu Tranh.
Thân thể Đậu Tranh cứng đờ, liền cấp tốc điều chỉnh hô hấp, nỗ lực thả lỏng phía sau. Nhưng vẫn còn có chút trắc trở, Đậu Tranh cúi đầu "Ân" một tiếng, lấy cùi chỏ chống trên giường, quỳ ghé lên người Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường đứng dậy muốn đi lấy bao cao su, thân thể Đậu Tranh căng cứng, không nhịn được hôn cổ Cố Khái Đường, nói không cần anh đi vào nhanh một chút...
Trận này vẫn nháo tới bảy giờ sáng, Cố Khái Đường vội vã rửa mặt, trước khi ra khỏi nhà lại đến phòng ngủ xem Đậu Tranh, thấy Đậu Tranh vẫn còn chưa đi ngủ lại, mắt mở to nhìn về phía Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường không khỏi tiến đến, sờ sờ đầu Đậu Tranh, nói: "Em ngủ thêm chút nữa đi, anh phải về trường rồi."
Sau khi khí trời thay đổi, Đậu Tranh liền trở nên ham ngủ, cũng lười đến tiệm xe, Cố Khái Đường chưa bao giờ muốn miễn cưỡng Đậu Tranh biến thành một người cần cù giống mình.
Đậu Tranh "Ừ" một tiếng, nheo mắt lại, vẫn nhìn Cố Khái Đường, một bộ không muốn xa rời.
Cố Khái Đường đành ngồi bên giường, nghĩ ở cùng y mấy phút cũng được.
Cố Khái Đường nói: "Tháng sau nghiên cứu sinh tổ chức lễ tốt nghiệp... có thể mang người nhà tới, anh muốn dẫn em và Tiểu Dã đi qua."
Đậu Tranh nói: "Được, bất qua không phải anh còn nửa năm nữa mới tốt nghiệp sao?"
"Vì anh đã hoàn thành tất cả yêu cầu tốt nghiệp rồi," Cố Khái Đường nói, "Thầy hướng dẫn bảo anh tốt nghiệp cùng khoa này, chỉ là nghiên cứu thêm nửa năm nữa thôi."
Đậu Tranh cũng nghe không hiểu đến tột cùng là tình huống gì, nhưng tin tưởng Cố Khái Đường nói cái gì chính là cái đó, y gật đầu một cái, nói: "Được... chỉ sợ Tiểu Dã làm phiền anh."
Cố Khái Đường nghĩ thầm Tiểu Dã ngoan như vậy sao lại phiền chứ. Bất quá cho dù có phiền Cố Khái Đường cũng sẽ không tức giận.
Buổi lễ tốt nghiệp, loại chuyện lớn như thế này, Cố Khái Đường mong muốn người nhà hắn có thể chứng kiến.
Giảng viên hướng dẫn của Cố Khái Đường, Lưu Hạo Nhiên bình thường vô cùng bận rộn, giống như vợ ông nói, "Bận vô cùng, buổi tối ngủ mớ cũng nói chuyện công việc."
Càng tới gần buổi lễ tốt nghiệp, Lưu Hạo Nhiên càng bận rộn, còn mấy bài thi của sinh viên, hơn nữa còn muốn tham gia công tác giám khảo cho cuộc thi tư pháp.
Cố Khái Đường mấy ngày chưa gặp Lưu Hạo Nhiên, nhưng hôm nay Lưu Hạo Nhiên hẹn hắn sửa bài luận văn cho Sở Vi, cho nên Cố Khái Đường đến trường học, vừa đi vào phòng làm việc đã thấy Lưu Hạo Nhiên đứng ngẩn ra bên cửa sổ.
Mười lần sẽ có tám lần như thế, ông hẹn Cố Khái Đường, Cố Khái Đường đến thật sớm, cho rằng có thể còn sớm hơn Lưu Hạo Nhiên, nhưng thực tế lúc nào cũng thấy ông ở phòng làm việc chờ hắn.
Nghe tiếng động Lưu Hạo Nhiên xoay người nói: "Tiểu Cố."
"Thưa thầy."
Lưu Hạo Nhiên gật đầu: "Em qua đây, trước tiên xem qua luận văn cho em đã."
Cố Khái Đường tiến lên phía trước nói: "Lúc tối em có gửi email cho thầy."
Lưu Hạo Nhiên ngồi vào ghế, mở to đôi mắt mệt mỏi, chăm chú nhìn màn hình máy tính.
Cố Khái Đường nhìn trong mắt ông đã có tơ máu, thần tình uể oải, nói: "Luận văn của em cũng không vội."
Lưu Hạo Nhiên nghe ra ý của hắn, nhưng vẫn mở văn bản. Lưu Hạo Nhiên nói: "Mắt thầy không sao, chỉ là có chút nóng sốt."
Cố Khái Đường hỏi: "Thầy đã khám chưa ạ?"
"Đã khám." Lưu Hạo Nhiên nói: "Chuyền nước ở phòng khám, cũng không mấy hiệu quả, có thể là gần đây hơi bận."
Cố Khái Đường gật đầu nói: "Hay là thầy tới bệnh viện lớn kiểm tra đi ạ."
Lưu Hạo Nhiên gật đầu: "Chờ mấy em tốt nghiệp xong, thầy sẽ đi khám kỹ."
Đậu Tranh không trả lời, y giãn người một cái, ở trong phòng đi tới đi lui, liền nói: "Tôi đi về trước đây."
Càng gần tới mùa hè, đêm tối càng tới trễ. Đậu Tranh mùa đông tính còn tốt, hiện tại liền có chút táo bạo không kiêng nể ai.
Chuyện này không đến lượt tên què quản, nhưng hôm nay đột nhiên gã lại nói: "Giờ còn chưa tới giờ tan ca mà."
Đậu Tranh ghét nhất bị người khác nói thẳng thừng như thế với mình, thu dọn xong đồ muốn đi, tên què ngăn cản nói: "Vạn nhất ông chủ tới kiểm tra thì làm sao bây giờ?"
"Mấy giờ rồi, kiểm tra cái rắm." Đậu Tranh trừng mắt liếc gã.
"Tôi đây gọi điện cho ông chủ."
"Tôi thấy cậu đây là ngứa da rồi."
Tên què nói: "Chỉ là vì anh gần đây quá lười, sách cũng không đọc, thế nào, bị đuổi khỏi lớp học ban đêm rồi?"
Đậu Tranh đẩy cánh tay gã, tay kia chế trụ yết hầu tên què, cố sức siết lại, nói: "Liên quan tới cậu sao?"
Tên què vội vã túm lấy tay Đậu Tranh, tránh khỏi bị siết đến không thở được, nhưng sức Đậu Tranh rất lớn, bàn tay bóp lấy yết hầu gã giống như thép, tên què giãy dụa thế nào cũng không ra.
Cho đến khi Đậu Tranh buông tay, tên què ho khan mấy tiếng, gã nói: "Khụ... Tôi thấy anh không muốn làm nữa."
"..."
"Khi nào anh thôi việc?"
"Không tới lượt cậu quản." Đậu Tranh có chút mất hứng.
Tên què nói: "Bởi vì hiện tại lượng công việc của tiệm xe là của bốn người, anh cái gì cũng không làm, tôi đành phải tới làm, anh nghỉ sớm ngày nào, tôi liền dễ sống ngày đó."
Đậu Tranh có loại cảm giác bị nghẹn họng, y ngược lại không thấy hổ thẹn, nhưng tên què nói thẳng thắng như thế cũng khiến kẻ khác thấy phản cảm.
Đậu Tranh quơ tay uy hiếp tên què, lười phản ứng gã, xoay người muốn đi.
Tên què lờ đi không buông tha theo sát phía sau Đậu Tranh, hỏi: "Sau khi từ chức cậu đi đâu làm? Có chỗ muốn thuê cậu sao?"
"Mẹ nó, mày không câm miệng tao đánh chết mày." Đậu Tranh cũng không quay đầu lại.
Tên què thấy y đi rất nhanh, cũng bám theo vài bước, nói: "Cậu cái gì cũng không biết làm, xem ra chỉ có thể làm tiều bạch kiểm."
*tiểu bạch kiểm: Người con trai trắng trẻo vô dụng, được người khác bao nuôi.
Đậu Tranh biết miệng tên què rất hèn, nhưng không nghĩ đê tiện tới mức này, đơn giản không đánh không được.
Thế nhưng, bởi vì chân gã bất tiện, đánh nhau hầu như chỉ biết ôm đầu không có phản kháng gì, Đậu Tranh ngay cả đánh gã cũng thấy phiền, đành coi như không nghe thấy.
Vậy mà hôm nay tên què cử chỉ khác thường, đuổi một hồi không đuổi kịp liền mở miệng nói: "Nếu như anh lớn lên đẹp trai như cháu anh thì còn được, bằng không làm tiểu bạch kiểm cũng không có tiền đồ gì, còn không bằng..."
Đậu Tranh rõ ràng sửng sốt một chút, lúc phản ứng kịp, tức giận quay đầu nói: "Mày lặp lại lần nữa coi."
Tên què biểu tình nhàn nhạt.
Cái loại biểu tình này khiến Đậu Tranh càng phẫn nộ, Đậu Tranh xông lên trước, níu cổ áo tên què, hỏi: "Đầu óc mày có phải có vấn đề gì không?"
Tên què nói: "Đầu óc tôi có bệnh hay là anh có bệnh? Cháu anh..."
Lời còn chưa nói hết, Đậu Tranh đã đánh cho gã một quyền. Một quyền này rất nặng, có thể nghe được tiếng xương ngón tay và da thịt chạm vào nhau, tên què thoáng cái đã ngã nhào trên đất, rên một tiếng đau đớn. Gã chống tay muốn đỡ thân thể, nhưng lực đánh về phía trước quá lớn, tên què không đứng vững, trực tiếp ngã trên đất.
Không đợi tên què ngồi xuống, Đậu Tranh đã siết cổ áo gã, đem gã ném trên đất.
Môi trên gã nóng lên, chỉ cảm thấy có gì đó chảy vào miệng, cho đến khi khoang miệng ngập tràn mùi máu tanh, gã mới nhận ra mình đang chảy máu mũi.
Tên què sau khi bị áp trên mặt đất, Đậu Tranh chế trụ sau ót gã, đồng thời ép xuống. Mặt tên què chôn dưới đất, hít vào toàn là bụi, phổi cũng đau nhứt. Gã chưa kịp kêu đau, liền thấy Đậu Tranh quỳ xuống, dùng đầu gối đè lại lưng gã.
"A..."
Thân thể tên què run lên, nói: "Được rồi được rồi, tôi sai rồi."
Mắt Đậu Tranh đỏ lên, y lôi tóc tên què, hỏi: "Có phải muốn ăn đòn không?"
Tên què không hé răng, trên mặt vừa đỏ vừa xám, toàn là máu mũi, thoạt nhìn có chút đáng sợ.
Đậu Tranh nói: "Còn nhắc đến người nhà tao, tao cho mày bò từ đây ra ngoài."
"..."
Tên què thở hổn hển, mí mắt sưng lên, mắt cũng dính bụi, nước mắt rơi đầy mặt, càng thêm bẩn thỉu bất kham.
Đậu Tranh nhìn một hồi, đột nhiên hiểu ra, nói: "Mày muốn bị đánh, nên mới chọc tao giận lên. Mẹ nó, sau này tao sẽ không mắc lừa mày nữa."
Tên què cứ vậy quỳ rạp trên đất, mặt không nâng lên, cứ như một cái khăn bẩn, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít vào.
Đậu Tranh nỗ lực bình phục nhịp tim, trong nháy mắt đứng lên, trước mắt y đột nhiên biến thành màu đen, huyết quản vô cùng khó chịu. Đậu Tranh thả chậm, âm thầm nghĩ sau này mình không thể tùy tiện tức giận nữa, người nhà bọn họ tính tính đều dịu dàng như vậy, mình thì lại như một thùng thuốc súng, thật sự không còn gì để nói.
Không đến mấy ngày nữa đã bước vào tháng năm, khí trời lại đột nhiên nóng lên.
Tới gần ngày tốt nghiệp, bài vở của Cố Khái Đường càng thêm nhiều, nhưng hắn tận lực nán lại ở tiểu khu Minh Châu, chạy qua chạy lại vô cùng khổ cực, nhưng Cố Khái Đường cho tới giờ cũng không oán giận chút nào.
Bởi vì trời nóng đột ngột, Đậu Tranh không muốn đổi chăn mỏng, tránh cho thay đổi nhiệt độ, Cố Khái Đường sẽ bị lạnh. Lại nói, Đậu Tranh căn bản cũng không sợ lạnh, mùa đông ra ngoài cũng lười mặc áo khoác, nhưng lại không chịu nổi để Cố Khái Đường bị lạnh.
Cho nên Cố Khái Đường vẫn đắp chăn mùa đông, buổi tối khô nóng khó nhịn, lúc tỉnh giấc, chuông đồng hồ trong phòng khách gõ năm tiếng.
Cố Khái Đường cả người đều là mồ hôi, hắn lại mơ thấy giấc mộng kia.
Trong mộng oi bức ẩm ướt nhưng không còn mờ mịt, Cố Khái Đường rõ ràng thấy khuôn mặt Đậu Tranh, nghe được thanh âm của y. Cảnh tượng không phải cái giường ở nhà cũ nữa, mà là đủ loại địa phương, nội dung khiến Cố Khái Đường xấu hổ, hắn cảm giác mình gần đây quá bận rộn, tinh lực lại không phát tiết được nên mới có thể như vậy.
Cố Khái Đường vén chăn lên, đứng dậy dùng khăn lau lau mặt, khi trở về lại phát hiện Đậu Tranh không thành thật cưỡi lên chăn của mình.
Cố Khái Đường cười nhẹ, cầm chân Đậu Tranh muốn dời ra. Đậu Tranh bị sờ soạng liền tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn thấy tóc Cố Khái Đường ướt át, khuôn mặt phá lệ sạch sẽ, trên người tản ra mùi vị thanh mát của nước. Đậu Tranh trong lòng khẽ động tiến lên hôn môi Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường vội vã đỡ lấy y, Đậu Tranh trên người hắn cọ tới cọ lui, Cố Khái Đường hít một hơi, vội vã đè lại Đậu Tranh, thấp giọng nói: "Nhanh ngủ đi nào."
Đậu Tranh không nghe, vươn tay sờ một cái, phát hiện nơi đó của Cố Khái Đường thật cứng, cười hắc hắc mấy tiếng, hỏi: "Có làm không?"
Cố Khái Đường do dự một chút, nói: "Tiểu Dã đang ngủ."
"Em không phát ra tiếng là được."
Cố Khái Đường trong lòng khẽ động, ngón tay từ sau lưng Đậu Tranh sờ soạng đi xuống, tìm được nơi cực nóng ở sâu trong Đậu Tranh.
Thân thể Đậu Tranh cứng đờ, liền cấp tốc điều chỉnh hô hấp, nỗ lực thả lỏng phía sau. Nhưng vẫn còn có chút trắc trở, Đậu Tranh cúi đầu "Ân" một tiếng, lấy cùi chỏ chống trên giường, quỳ ghé lên người Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường đứng dậy muốn đi lấy bao cao su, thân thể Đậu Tranh căng cứng, không nhịn được hôn cổ Cố Khái Đường, nói không cần anh đi vào nhanh một chút...
Trận này vẫn nháo tới bảy giờ sáng, Cố Khái Đường vội vã rửa mặt, trước khi ra khỏi nhà lại đến phòng ngủ xem Đậu Tranh, thấy Đậu Tranh vẫn còn chưa đi ngủ lại, mắt mở to nhìn về phía Cố Khái Đường.
Cố Khái Đường không khỏi tiến đến, sờ sờ đầu Đậu Tranh, nói: "Em ngủ thêm chút nữa đi, anh phải về trường rồi."
Sau khi khí trời thay đổi, Đậu Tranh liền trở nên ham ngủ, cũng lười đến tiệm xe, Cố Khái Đường chưa bao giờ muốn miễn cưỡng Đậu Tranh biến thành một người cần cù giống mình.
Đậu Tranh "Ừ" một tiếng, nheo mắt lại, vẫn nhìn Cố Khái Đường, một bộ không muốn xa rời.
Cố Khái Đường đành ngồi bên giường, nghĩ ở cùng y mấy phút cũng được.
Cố Khái Đường nói: "Tháng sau nghiên cứu sinh tổ chức lễ tốt nghiệp... có thể mang người nhà tới, anh muốn dẫn em và Tiểu Dã đi qua."
Đậu Tranh nói: "Được, bất qua không phải anh còn nửa năm nữa mới tốt nghiệp sao?"
"Vì anh đã hoàn thành tất cả yêu cầu tốt nghiệp rồi," Cố Khái Đường nói, "Thầy hướng dẫn bảo anh tốt nghiệp cùng khoa này, chỉ là nghiên cứu thêm nửa năm nữa thôi."
Đậu Tranh cũng nghe không hiểu đến tột cùng là tình huống gì, nhưng tin tưởng Cố Khái Đường nói cái gì chính là cái đó, y gật đầu một cái, nói: "Được... chỉ sợ Tiểu Dã làm phiền anh."
Cố Khái Đường nghĩ thầm Tiểu Dã ngoan như vậy sao lại phiền chứ. Bất quá cho dù có phiền Cố Khái Đường cũng sẽ không tức giận.
Buổi lễ tốt nghiệp, loại chuyện lớn như thế này, Cố Khái Đường mong muốn người nhà hắn có thể chứng kiến.
Giảng viên hướng dẫn của Cố Khái Đường, Lưu Hạo Nhiên bình thường vô cùng bận rộn, giống như vợ ông nói, "Bận vô cùng, buổi tối ngủ mớ cũng nói chuyện công việc."
Càng tới gần buổi lễ tốt nghiệp, Lưu Hạo Nhiên càng bận rộn, còn mấy bài thi của sinh viên, hơn nữa còn muốn tham gia công tác giám khảo cho cuộc thi tư pháp.
Cố Khái Đường mấy ngày chưa gặp Lưu Hạo Nhiên, nhưng hôm nay Lưu Hạo Nhiên hẹn hắn sửa bài luận văn cho Sở Vi, cho nên Cố Khái Đường đến trường học, vừa đi vào phòng làm việc đã thấy Lưu Hạo Nhiên đứng ngẩn ra bên cửa sổ.
Mười lần sẽ có tám lần như thế, ông hẹn Cố Khái Đường, Cố Khái Đường đến thật sớm, cho rằng có thể còn sớm hơn Lưu Hạo Nhiên, nhưng thực tế lúc nào cũng thấy ông ở phòng làm việc chờ hắn.
Nghe tiếng động Lưu Hạo Nhiên xoay người nói: "Tiểu Cố."
"Thưa thầy."
Lưu Hạo Nhiên gật đầu: "Em qua đây, trước tiên xem qua luận văn cho em đã."
Cố Khái Đường tiến lên phía trước nói: "Lúc tối em có gửi email cho thầy."
Lưu Hạo Nhiên ngồi vào ghế, mở to đôi mắt mệt mỏi, chăm chú nhìn màn hình máy tính.
Cố Khái Đường nhìn trong mắt ông đã có tơ máu, thần tình uể oải, nói: "Luận văn của em cũng không vội."
Lưu Hạo Nhiên nghe ra ý của hắn, nhưng vẫn mở văn bản. Lưu Hạo Nhiên nói: "Mắt thầy không sao, chỉ là có chút nóng sốt."
Cố Khái Đường hỏi: "Thầy đã khám chưa ạ?"
"Đã khám." Lưu Hạo Nhiên nói: "Chuyền nước ở phòng khám, cũng không mấy hiệu quả, có thể là gần đây hơi bận."
Cố Khái Đường gật đầu nói: "Hay là thầy tới bệnh viện lớn kiểm tra đi ạ."
Lưu Hạo Nhiên gật đầu: "Chờ mấy em tốt nghiệp xong, thầy sẽ đi khám kỹ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.