Chương 37:
Cáp Cáp Quái Đại Vương Cáp
29/09/2023
Tiểu Kim Quất nói: "Anh, thả em xuống."
Sau khi hạ xuống, Giang Dực lôi kéo bé đến chỗ bãi đỗ xe, Tiểu Kim Quất cũng không cam tâm tình nguyện.
Bé chỉ vào phương hướng ngược nhau: "Đi hướng bên kia."
Giang Dực hỏi: "Không đi tán tài sao?"
Tiểu Kim Quất nói: "Tùy duyên, có duyên gặp được thì liền ban phát tài lộc."
Không cần phát cho một đám người đặc biệt nào đó, có thể ở gặp được ở trên đường chính là duyên phận.
Giang Dực: "......"
Em gái à… em là muốn vùng tiền trên đường sao?
Nếu tạo thành sự kiện náo loạn, anh trai em có thể sẽ vào nhà giam đấy.
Anh thử thương lượng cùng em gái: "Anh trai không mang tiền mặt, muốn lấy nhiều tiền thì phải hẹn trước."
Tiểu Kim Quất tỏ vẻ khó hiểu: "Tại sao phải lấy tiền?"
Bé đi tán tài, không phải đưa tiền.
Trực tiếp đưa tiền sẽ không tốt, có một số người sẽ không nhận, đưa tài vận cho bọn họ thì họ sẽ tự gặp được số tiền kia.
Giang Dực: "Không phải muốn đi tán tài sao?"
Tiểu Kim Quất gật gật đầu: "Đúng rồi, em đi tán tài, chứ không phải đi đưa tiền."
Giang Dực: "? ? ? "
Khá lắm, còn có kiểu phân chia vậy sao?
Anh còn tưởng rằng cô bé định gặp người nào thì phát tiền cho người đó!
Giang Dực lau mặt: "Vậy cái tài vận kia ở đâu mà có? Thần Tài cho sao? Hay là tiểu Thần Tài phù hộ cho bọn họ phát tài?"
Tiểu Kim Quất nói: "Không phải, là tiền của người khác mất đi."
Xui xẻo không nhất định là tổn thất tiền bạc ở hiện tại, có thể là tương lại mất đi một ít tiền.
Dù sao cũng là một chuyện xấu, chỉ cần bọn họ không còn tiếp tục mắng cô bé nữa, thì sẽ chỉ tổn thất một khoản tiền này thôi, sẽ không ảnh hưởng đến tài vận về sau.
Đương nhiên, nếu như mắng quá khó nghe, lại còn đuổi theo để mắng cô bé, vậy thì khó mà nói.
Giang Dực nghe thấy chuyện xui xẻo, giống như đã hiểu ra cái gì.
Anh lấy điện thoại mở weibo, top 3 hot search đều là anh # Giang Dực tham gia chương trình thiếu nhi#, # em gái Giang Dực#, # biểu diễn phung phí tiền#, đi vào weibo của《 Nhật ký bảo bối》, quả nhiên có rất nhiều người mắng em gái.
Cúi đầu liếc mắt nhìn đỉnh đầu em gái, cô bé không có điện thoại, cũng không có ai nói cho cô bé biết.
Nhưng rõ ràng bé con biết có người đang mắng bé?
Giang Dực nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Kim Quất, em biết sao?"
Biết có người mắng cô bé, Tiểu Kim Quất lại không hề thương tâm, "Em biết rõ… có rất nhiều người mắng em."
Bởi vì đang ở bên ngoài, nên Giang Dực cũng không có hỏi nữa, kết hợp với mấy câu phía trước của em gái, những tên mắng cô bé bị hao tài, giống như tự chạy đến chỗ cô bé, bé còn muốn đi ra ngoài tán tài, thứ cô bé đang phát đi chính là tài vận của những người đang mắng cô bé.
Đến lúc này, liền xem người nào may mắn lọt vào mắt em gái.
Nhìn thấy khuôn mặt phúng phính mang theo nụ cười của Tiểu Kim Quất, không bởi vì bị người khác mắng mà cô bé cảm thấy không vui, người mắng cô bé cũng trả một cái giá thật lớn, nhưng mà trong lòng Giang Dực vẫn không thoải mái, muốn mắng thì mắng anh, mắng em gái anh làm gì?
Sau khi hạ xuống, Giang Dực lôi kéo bé đến chỗ bãi đỗ xe, Tiểu Kim Quất cũng không cam tâm tình nguyện.
Bé chỉ vào phương hướng ngược nhau: "Đi hướng bên kia."
Giang Dực hỏi: "Không đi tán tài sao?"
Tiểu Kim Quất nói: "Tùy duyên, có duyên gặp được thì liền ban phát tài lộc."
Không cần phát cho một đám người đặc biệt nào đó, có thể ở gặp được ở trên đường chính là duyên phận.
Giang Dực: "......"
Em gái à… em là muốn vùng tiền trên đường sao?
Nếu tạo thành sự kiện náo loạn, anh trai em có thể sẽ vào nhà giam đấy.
Anh thử thương lượng cùng em gái: "Anh trai không mang tiền mặt, muốn lấy nhiều tiền thì phải hẹn trước."
Tiểu Kim Quất tỏ vẻ khó hiểu: "Tại sao phải lấy tiền?"
Bé đi tán tài, không phải đưa tiền.
Trực tiếp đưa tiền sẽ không tốt, có một số người sẽ không nhận, đưa tài vận cho bọn họ thì họ sẽ tự gặp được số tiền kia.
Giang Dực: "Không phải muốn đi tán tài sao?"
Tiểu Kim Quất gật gật đầu: "Đúng rồi, em đi tán tài, chứ không phải đi đưa tiền."
Giang Dực: "? ? ? "
Khá lắm, còn có kiểu phân chia vậy sao?
Anh còn tưởng rằng cô bé định gặp người nào thì phát tiền cho người đó!
Giang Dực lau mặt: "Vậy cái tài vận kia ở đâu mà có? Thần Tài cho sao? Hay là tiểu Thần Tài phù hộ cho bọn họ phát tài?"
Tiểu Kim Quất nói: "Không phải, là tiền của người khác mất đi."
Xui xẻo không nhất định là tổn thất tiền bạc ở hiện tại, có thể là tương lại mất đi một ít tiền.
Dù sao cũng là một chuyện xấu, chỉ cần bọn họ không còn tiếp tục mắng cô bé nữa, thì sẽ chỉ tổn thất một khoản tiền này thôi, sẽ không ảnh hưởng đến tài vận về sau.
Đương nhiên, nếu như mắng quá khó nghe, lại còn đuổi theo để mắng cô bé, vậy thì khó mà nói.
Giang Dực nghe thấy chuyện xui xẻo, giống như đã hiểu ra cái gì.
Anh lấy điện thoại mở weibo, top 3 hot search đều là anh # Giang Dực tham gia chương trình thiếu nhi#, # em gái Giang Dực#, # biểu diễn phung phí tiền#, đi vào weibo của《 Nhật ký bảo bối》, quả nhiên có rất nhiều người mắng em gái.
Cúi đầu liếc mắt nhìn đỉnh đầu em gái, cô bé không có điện thoại, cũng không có ai nói cho cô bé biết.
Nhưng rõ ràng bé con biết có người đang mắng bé?
Giang Dực nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Kim Quất, em biết sao?"
Biết có người mắng cô bé, Tiểu Kim Quất lại không hề thương tâm, "Em biết rõ… có rất nhiều người mắng em."
Bởi vì đang ở bên ngoài, nên Giang Dực cũng không có hỏi nữa, kết hợp với mấy câu phía trước của em gái, những tên mắng cô bé bị hao tài, giống như tự chạy đến chỗ cô bé, bé còn muốn đi ra ngoài tán tài, thứ cô bé đang phát đi chính là tài vận của những người đang mắng cô bé.
Đến lúc này, liền xem người nào may mắn lọt vào mắt em gái.
Nhìn thấy khuôn mặt phúng phính mang theo nụ cười của Tiểu Kim Quất, không bởi vì bị người khác mắng mà cô bé cảm thấy không vui, người mắng cô bé cũng trả một cái giá thật lớn, nhưng mà trong lòng Giang Dực vẫn không thoải mái, muốn mắng thì mắng anh, mắng em gái anh làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.