Bé Con Xé Nát Kịch Bản Nhân Vật Phản Diện
Chương 7
Đào Chi Hoàn Hoàn
08/03/2022
Hệ thống nói: "Kí chủ,
bại hoại làm chuyện xấu là không cần có lý do gì. Hoàn thành nhiệm vụ,
không những tiết kiệm được 2000 đồng tiền, còn có thể kiếm được 20 điểm
phân tích."
Khương Tiểu Mãn vẫn không nói năng gì.
Bé cúi đầu, hai cái chùm tóc nhỏ cũng buông xuống dưới, ỉu xìu, không biết đang nghĩ cái gì.
"Kí chủ, ngươi hiện tại còn chờ cái gì chứ? Đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một đó!" Nhanh đi kiếm điểm đi kí chủ!
Khương Tiểu Mãn nhỏ giọng: "Nhưng mà ngươi từng nói... Thiếu nợ thì phải trả tiền, thiên kinh địa nghĩa, nợ tiền không trả là không biết xấu hổ."
Hệ thống trấn định tự nhiên nói: "Người đúng đắn chính là như vậy, nhưng ngươi không phải họ, ngươi là tiểu bại hoại."
Khương Tiểu Mãn vẫn rất lâu đều không lên tiếng nói chuyện. Bé chọc chọc ngón tay nhỏ, trầm mặc cực kỳ lâu, sau đó lại nhỏ giọng nói: "Ta đây nợ ngươi điểm phân tích có phải cũng không cần trả...?"
Hả!!!???
Hệ thống lại được thử nghiệm một phen cái gì gọi là "Dọa đến một thân đầy mồ hôi lạnh". Nó lập tức nói: "Không được, nhất định phải trả!"
"Tại sao vậy?" Khương Tiểu Mãn sờ sờ đầu, hỏi bằng khuôn mặt đầy chân thành: "Bại hoại làm chuyện xấu là không cần lý do gì nha. Ta làm hai chuyện xấu, không phải có thể kiếm hai lần điểm sao?"
Đúng vậy, không những được kiếm hai lần điểm, còn có thể đem nợ phỉ phui không trả! Kí chủ ngươi thật là rất thông minh nha!
"... Bởi vì ta là bằng hữu của kí chủ. Đối với bằng hữu, là phải giảng đạo nghĩa, phải trả."
Khương Tiểu Mãn lại lâm vào đợt suy nghĩ lòng vòng lâu dài, tiếp tục xoay xoay ngón tay: "Nhưng mà bà hàng xóm cùng với bà ngoại cũng là bằng hữu nha."
Hệ thống trầm mặc cực kỳ lâu, giãy dụa cực kỳ lâu, rốt cuộc vì điểm phân tích mà khuất phục chịu thua.
【 Nhiệm vụ lần này hủy bỏ 】
【 Bổn hệ thống toàn tâm toàn ý vì kí chủ phục vụ, là vì kí chủ mà định chế nhiệm vụ chuyên môn, trợ giúp kí chủ sớm ngày thăng cấp 】
Khương Tiểu Mãn lại hỏi: "Tại sao vậy?"
Hỏi, còn hỏi, hỏi hỏi cái quỷ nhà ngươi!
Hệ thống lạnh băng vô tình nói, trong thanh âm còn có thể nghe được cái âm thanh nghiến răng nghiến lợi: "Bởi vì... Bởi vì bổn hệ thống suy nghĩ thật lâu mới nhận ra, quyết định không thể dục tốc bất đạt(1)."
(1) Dục tốc bất đạt: Muốn hoàn thành việc cho mau thì có khả năng sẽ thất bại.
"Cái gì gọi là dục tốc bất đạt nha?"
Trẻ nhỏ vì sao lại phiền như vậy??? Có phải hay không không muốn hỏi vì sao vì sao vì sao tới già hả?
"Dục tốc bất đạt chính là..." Hệ thống tìm một cái từ khóa, giải thích: "Trước kia có người chồng hoa màu, mạ vừa cắm vào ruộng, hắn cảm thấy lớn không đủ nhanh, vì thế chủ động đem mạ kéo cao lên. Sau này, mạ không chỉ không có lớn lên, còn ủ rũ, chết héo. Người sau dùng cái này để so sánh rằng, ăn một hơi cũng không thành kẻ mập, mọi việc đều phải có cái quá trình, không thể vi phạm quy luật tự nhiên, dục tốc tức bất đạt."
Khương Tiểu Mãn tiếp tục suy một ra ba, suy nghĩ sau đó hỏi: "Hệ thống ca ca là không muốn làm ta lập tức biến thành đại trứng thối (2), cho nên phải đi từ từ, từ việc nhỏ để bắt đầu, trước tiên làm tiểu bại hoại sao?"
(2) Nguyên văn là "Đại phôi đản", thường chỉ những tên xấu xa, không có liêm sỉ, tra nam tra nữ.
"Ừ, ngươi có thể hiểu như vậy."
Khương Tiểu Mãn lập tức vỗ vỗ tay, tán dương: "Hệ thống ca ca rất thông minh, so với dục tốc bất đạt lại càng thông minh hơn!"
Hệ thống: ... Ô ô ô ô ô ô! Nó không cần kiểu lời khen này!
Cuối cùng 2000 đồng tiền này vẫn là giữ được.
Nhận thấy được hệ thống tâm tình không phải rất tốt, Khương Tiểu Mãn an ủi nó: "Hệ thống ca ca, ngươi đừng khổ sở, bà hàng xóm cách vách có đưa ta hai cái bánh ngô đấy."
"Bà ta đưa ngươi hai bánh ngô thì có quan hệ gì với ta?" Hệ thống hồ nghi.
"Ta có thể ăn cho ngươi xem nè."
"..." Ngươi còn đến!? Hệ thống tự bế!!!
-
Khương Tú Mai như cũ làm ở trường học kiếm sống, đem Khương Tiểu Mãn để trong nhà bảo Khương Tinh trông nom.
Có thể không cần phải dậy sớm tinh mơ, Khương Tiểu Mãn tự nhiên rất vui vẻ, bé rốt cuộc có thể ở lại trên giường, ngủ nướng đến khi nào muốn dậy.
Nhưng mỗi ngày còn phải gọi Khương Tinh rời giường, chính là rất phiền toái. Cậu so bé còn lười hơn, thường xuyên ngủ không tỉnh đến tận khi mặt trời đã cao quá ba sào, Khương Tiểu Mãn đặc biệt đau đầu.
Qua hai ngày, Khương Tiểu Mãn liền không mấy vui vẻ, bởi vì bà ngoại thường sẽ giúp bé cột tóc, buộc được một mái tóc có nhiều chùm nhỏ, rất bồng bềnh, trông đặc biệt đẹp mắt.
Còn khả năng của cậu, lại không tốt như vậy.
Ngày thứ nhất, Khương Tinh qua loa buộc cho bé một cái chùm tóc nhỏ, lừa gạt nói với bé cái này gọi là tóc đuôi ngựa cao, mấy tiểu tỷ tỷ xinh đẹp đều buộc như vậy.
Nhưng Khương Tinh không nói cho bé biết, tóc đuôi ngựa người khác buộc gọi là tóc đuôi ngựa, còn tóc đuôi ngựa Khương Tiểu Mãn được buộc gọi là tóc hướng lên trời (????). Một cái chùm tóc dựng thẳng lên đến tận hướng chân trời, còn được túm lại đặc biệt qua loa, đặc biệt xơ xài.
( Cái này để dễ hình dung, các bạn hãy tưởng tượng bọn bạn là con trai thường lấy dây chun buộc cái phần mái lại, sẽ có cái chỏm tóc, là nó đó! Hiện tại mình vẫn đang tìm ảnh, có gì sẽ chèn sau nha)
Khương Tiểu Mãn vụng trộm nhìn gương, càng xem càng cảm thấy kiểu tóc này cùng bức tranh tết có đứa trẻ phía trước rất giống nhau, càng xem càng cảm thấy xấu, thiếu chút nữa khóc ra.
Ngày hôm sau Khương Tiểu Mãn liền không vui.
Bé cực kỳ trịnh trọng nói: " Cậu, con muốn buộc bốn cái chùm tóc nhỏ."
"Bốn? Như thế không phải quá nhiều sao? Đầu nhỏ của nhóc chứa được sao?"
"Buộc được." Khương Tiểu Mãn vươn tay ra đếm đếm, "Lần trước bà ngoại còn làm cho con hơn tám cái đấy."
"... A, nhiều như thế?" Khương Tinh thật giật mình, ngoài miệng ngậm dây buộc tóc của Khương Tiểu Mãn, hai tay thì tết bím tóc cho bé.
Rõ ràng đây là việc rất đơn giản, hắn lại chảy đầy đầu mồ hôi, mười phần gian nan.
Khương Tinh giữ thái độ nghiêm túc đối với bím tóc của Khương Tiểu Mãn, nào nghĩ trời cao dường như muốn chống đối hắn, đến cuối cùng lại kết thành một nùi, gỡ không ra.
Dùng sức kéo một phen, muốn đem dây buộc tóc cởi bỏ, nhưng mà Khương Tinh vừa khẽ động, Khương Tiểu Mãn liền kêu đau. Khương Tinh linh cơ khẽ động, nghĩ ra một ý. Hắn lấy kéo đem "lạch cạch" một chút, cắt đi chỗ có nút thắt, còn đặc biệt hưng phấn đem qua cho Khương Tiểu Mãn nhìn: "Nhóc nhìn, cái này xong rồi phải không?"
Khương Tiểu Mãn nghe được một tiếng "Lạch cạch" kia liền cảm thấy có điều không ổn, mặt đã sớm đen xuống.
Nhìn đến đoạn tóc được cắt trong tay Khương Tinh, bé sờ sờ đỉnh đầu của bản thân, quả nhiên phát hiện có điều gì đó không đúng, không thể chấp nhận.
Cái này là cắt ngắn tới đâu rồi?
"!!!" Khương Tiểu Mãn "Oa" một tiếng, khóc lớn: "Cậu cái tên bại hoại này! Cậu cắt tóc con? Con không bao giờ chơi với cậu nữa, ô ô ô! Cậu là đại trứng thối! Con sẽ không bao giờ để ý nữa! Con sẽ nói cho bà ngoại biết ô ô ô ô ô ô... Con sẽ không bao giờ nói chuyện với cậu nữa!!!!!!!"
( Ai za, hiểu hiểu... :))) Edit mà cũng rụng rời chân tay )
Khương Tiểu Mãn một bên khóc một bên hướng tới trường học chạy, chạy đi thật xa vẫn còn có thể nghe tiếng khóc kinh thiên động địa của bé. Khương Tinh ở phía sau kêu tên bé, muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp.
Khương Tiểu Mãn một đường khóc đi tìm bà ngoại, nhìn thấy Khương Tú Mai rồi thì cái gì cũng không nói nữa. Khương Tú Mai nhìn thấy mái tóc của Khương Tiểu Mãn như bị chó gặm kia, mặt cũng đen .
Bà sờ sờ tóc Khương Tiểu Mãn, cả giận nói: "Là ai cắt?"
"Là, là cậu ô ô ô..."
"Chờ bà trở về giải quyết hắn! Chính mình xấu coi như thôi, như thế nào còn đem cháu cũng xấu theo như vậy?"
Khương Tiểu Mãn vừa nghe được cái chữ "Xấu", phảng phất tại đầu tim có thêm một đao đâm vào, nước mắt liền chảy đến mức không kiềm chế được, tiếng khóc càng thê thảm.
"Ngoan ngoan, bà ngoại mua cho con kẹo đường, chờ bà trong chốc lát, chờ tan học cùng nhau về nhà nha." Khương Tú Mai miễn cưỡng dùng kẹo đường để dỗ dành tốt Khương Tiểu Mãn mới đi làm nốt công việc của mình.
Khương Tiểu Mãn liếm liếm kẹo que trong tay, cố gắng đè nén âm thanh khóc nức nở, tính bình tĩnh trở lại. Bé hiện tại một chút cũng không muốn về nhà, nhìn thấy cậu bé lại nhớ đến mái tóc của mình, lại muốn khóc.
Ở trong trường học đi lung tung trong chốc lát, Khương Tiểu Mãn quyết định đi phòng học ngoài chơi đùa.
Bé theo bà ngoại đến trường học chơi, đã sớm quen thuộc nhớ đường.
Trường học này giáo viên cùng học sinh phần lớn đều là hàng xóm láng giềng, đều biết Khương Tiểu Mãn, nhìn thấy bé cũng sẽ không đuổi đi.
Ở thị trấn này, trường chỉ có ba cấp học, cũng chỉ có ba vị giáo viên, giáo viên ở đây chẳng phân biệt khoa cũng chẳng phân biệt cấp học, ai cái gì cũng đều dạy, như vậy là thành một nhóm giáo viên. Dù sao ở địa phương này, có thể có giáo viên đã không tồi rồi, bình thường cũng khó mà tìm thấy giáo viên mới đến dạy học.
Tại lầu một, các lớp là học sinh năm nhất, so Khương Tiểu Mãn chỉ lớn hơn một chút, bé rất thích đi vào trong đó chơi.
Một tiết học ở trên lớp bây giờ là của một giáo viên họ Đường, Đường lão sư này tuổi tác so với bà ngoại còn lớn hơn, ở trấn này là lão nhân đức cao vọng trọng nhất. Nghe bà ngoại nói, ông đã ở nơi này dạy học rất nhiều năm.
Hôm nay Đường lão sư kể cho bọn nhỏ trong lớp nghe câu chuyện ngụ ngôn cổ xưa về câu "dục tốc bất đạt", nói xong, ông quay đầu hỏi một bạn nhỏ: "Các con ai tới phát biểu, cái câu chuyện này nói về đạo lý gì, nói cho mọi người biết về cái gì?"
Các bạn nhỏ, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, ngay cả so đối với bạn ngồi cùng bàn của mình cũng là khuôn mặt ngây thơ mông lung, cái gì cũng không có hiểu.
Có bạn nhỏ giơ tay: "Thầy giáo, cái câu chuyện này nói cho chúng ta biết, không được cố gắng kéo cái mạ lên."
"... Ừ, cũng không sai." Đường lão sư dở khóc dở cười.
Lại hỏi vài câu, các bạn nhỏ một câu nói thêm một câu, miệng thoăn thoắt, nói cái gì đều có, chỉ là không một người nào nói đúng.
Đúng lúc này, cửa Khương Tiểu Mãn lặng lẽ ngóc đầu ra, rụt rè giơ tay: "Thầy giáo, con biết, con có thể trả lời không?"
Đường lão sư sửng sốt một chút, cười gật đầu, "Tiểu Mãn đến phát biểu."
"Cái câu chuyện này nói cho chúng ta biết, vạn vật đều có quy luật riêng, không thể một hơi ăn thành kẻ mập, phải từng bước một tiến lên."
"Ý nghĩa đúng rồi." Đường lão sư đặc biệt vui mừng, theo lời nói của Khương Tiểu Mãn, tiếp tục giảng bài, trong lòng lại khẽ động, tính toán những chuyện khác.
Đợi đến sau khi tiếng chuông tan học vang lên, Đường lão sư đi ra phòng học, nhìn thấy Khương Tiểu Mãn ngồi xổm trên mặt đất, cầm một cái gậy gỗ chọc chọc con kiến đang bò, trong chốc lát lại nhổ một ít cỏ dại non.
Ông hỏi: "bà ngoại con đâu?"
"Tại nhà ăn đó ạ."
Đường lão sư gật gật đầu, sau đó dắt tay Khương Tiểu Mãn nói: "Chúng ta đi tìm bà ngoại con."
Khương Tiểu Mãn ngẩng đầu nhìn ông một chút, không biết xảy ra chuyện gì, lại ngoan ngoãn gật đầu, "Vâng."
Đường lão sư rất ôn hòa, cười rộ lên đặc biệt hòa ái, Khương Tiểu Mãn thích ông. Bà ngoại cũng nói, có thời gian muốn bé cùng Đường lão sư nói chuyện nhiều, ông là người làm công tác văn hoá, nói không chừng có thể dạy dỗ chỉ bảo, giúp bé trở nên thông minh hơn một chút, về sau có thể là người làm công tác văn hoá đấy.
Đến nhà ăn sau, Khương Tú Mai cũng đầy mặt ngạc nhiên, không biết Đường lão sư mang theo Khương Tiểu Mãn tìm bà có chuyện gì.
"Tiểu Mãn à, con năm nay bao nhiêu tuổi vậy?" Đường lão sư hỏi bé.
Khương Tiểu Mãn ở trong lòng yên lặng tính tuổi của mình, so ba ngón tay, "Con năm nay bốn tuổi ạ."
Khương Tú Mai nói: "Linh tinh, còn chưa tròn tuổi đâu."
Đường lão sư cười ha ha, sau đó vỗ vỗ đầu Khương Tiểu Mãn, "Còn quá nhỏ, so với tuổi nhập học còn hơi lâu."
"Đường lão sư, đây là... Chuyện gì xảy ra vậy? Có phải hay không Tiểu Mãn nhà tôi bướng bỉnh gây hoạ, ảnh hưởng giờ lên lớp của ông?" Khương Tú Mai hỏi.
"Tôi chính là cảm thấy đứa nhỏ Tiểu Mãn này thông minh lanh lợi, là một mầm giống đọc sách tốt." Đường lão sư đầy mặt cùng nụ cười tươi: "Tôi hôm nay ở trên lớp học có đưa ra một số câu hỏi, cả phòng học, chỉ có Tiểu Mãn trả lời tốt nhất."
"Thật sự sao?" Còn khiến giáo viên tự mình tới cửa khen ngợi, nhìn xem Tiểu Mãn nhà bà thật thông minh!
Khương Tú Mai cười đến thấy răng không thấy mắt.
Đường lão sư do dự trong chốc lát, còn nói: "Tôi còn có ý nghĩ muốn cùng bà thương lượng một chút."
Khương Tiểu Mãn vẫn không nói năng gì.
Bé cúi đầu, hai cái chùm tóc nhỏ cũng buông xuống dưới, ỉu xìu, không biết đang nghĩ cái gì.
"Kí chủ, ngươi hiện tại còn chờ cái gì chứ? Đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một đó!" Nhanh đi kiếm điểm đi kí chủ!
Khương Tiểu Mãn nhỏ giọng: "Nhưng mà ngươi từng nói... Thiếu nợ thì phải trả tiền, thiên kinh địa nghĩa, nợ tiền không trả là không biết xấu hổ."
Hệ thống trấn định tự nhiên nói: "Người đúng đắn chính là như vậy, nhưng ngươi không phải họ, ngươi là tiểu bại hoại."
Khương Tiểu Mãn vẫn rất lâu đều không lên tiếng nói chuyện. Bé chọc chọc ngón tay nhỏ, trầm mặc cực kỳ lâu, sau đó lại nhỏ giọng nói: "Ta đây nợ ngươi điểm phân tích có phải cũng không cần trả...?"
Hả!!!???
Hệ thống lại được thử nghiệm một phen cái gì gọi là "Dọa đến một thân đầy mồ hôi lạnh". Nó lập tức nói: "Không được, nhất định phải trả!"
"Tại sao vậy?" Khương Tiểu Mãn sờ sờ đầu, hỏi bằng khuôn mặt đầy chân thành: "Bại hoại làm chuyện xấu là không cần lý do gì nha. Ta làm hai chuyện xấu, không phải có thể kiếm hai lần điểm sao?"
Đúng vậy, không những được kiếm hai lần điểm, còn có thể đem nợ phỉ phui không trả! Kí chủ ngươi thật là rất thông minh nha!
"... Bởi vì ta là bằng hữu của kí chủ. Đối với bằng hữu, là phải giảng đạo nghĩa, phải trả."
Khương Tiểu Mãn lại lâm vào đợt suy nghĩ lòng vòng lâu dài, tiếp tục xoay xoay ngón tay: "Nhưng mà bà hàng xóm cùng với bà ngoại cũng là bằng hữu nha."
Hệ thống trầm mặc cực kỳ lâu, giãy dụa cực kỳ lâu, rốt cuộc vì điểm phân tích mà khuất phục chịu thua.
【 Nhiệm vụ lần này hủy bỏ 】
【 Bổn hệ thống toàn tâm toàn ý vì kí chủ phục vụ, là vì kí chủ mà định chế nhiệm vụ chuyên môn, trợ giúp kí chủ sớm ngày thăng cấp 】
Khương Tiểu Mãn lại hỏi: "Tại sao vậy?"
Hỏi, còn hỏi, hỏi hỏi cái quỷ nhà ngươi!
Hệ thống lạnh băng vô tình nói, trong thanh âm còn có thể nghe được cái âm thanh nghiến răng nghiến lợi: "Bởi vì... Bởi vì bổn hệ thống suy nghĩ thật lâu mới nhận ra, quyết định không thể dục tốc bất đạt(1)."
(1) Dục tốc bất đạt: Muốn hoàn thành việc cho mau thì có khả năng sẽ thất bại.
"Cái gì gọi là dục tốc bất đạt nha?"
Trẻ nhỏ vì sao lại phiền như vậy??? Có phải hay không không muốn hỏi vì sao vì sao vì sao tới già hả?
"Dục tốc bất đạt chính là..." Hệ thống tìm một cái từ khóa, giải thích: "Trước kia có người chồng hoa màu, mạ vừa cắm vào ruộng, hắn cảm thấy lớn không đủ nhanh, vì thế chủ động đem mạ kéo cao lên. Sau này, mạ không chỉ không có lớn lên, còn ủ rũ, chết héo. Người sau dùng cái này để so sánh rằng, ăn một hơi cũng không thành kẻ mập, mọi việc đều phải có cái quá trình, không thể vi phạm quy luật tự nhiên, dục tốc tức bất đạt."
Khương Tiểu Mãn tiếp tục suy một ra ba, suy nghĩ sau đó hỏi: "Hệ thống ca ca là không muốn làm ta lập tức biến thành đại trứng thối (2), cho nên phải đi từ từ, từ việc nhỏ để bắt đầu, trước tiên làm tiểu bại hoại sao?"
(2) Nguyên văn là "Đại phôi đản", thường chỉ những tên xấu xa, không có liêm sỉ, tra nam tra nữ.
"Ừ, ngươi có thể hiểu như vậy."
Khương Tiểu Mãn lập tức vỗ vỗ tay, tán dương: "Hệ thống ca ca rất thông minh, so với dục tốc bất đạt lại càng thông minh hơn!"
Hệ thống: ... Ô ô ô ô ô ô! Nó không cần kiểu lời khen này!
Cuối cùng 2000 đồng tiền này vẫn là giữ được.
Nhận thấy được hệ thống tâm tình không phải rất tốt, Khương Tiểu Mãn an ủi nó: "Hệ thống ca ca, ngươi đừng khổ sở, bà hàng xóm cách vách có đưa ta hai cái bánh ngô đấy."
"Bà ta đưa ngươi hai bánh ngô thì có quan hệ gì với ta?" Hệ thống hồ nghi.
"Ta có thể ăn cho ngươi xem nè."
"..." Ngươi còn đến!? Hệ thống tự bế!!!
-
Khương Tú Mai như cũ làm ở trường học kiếm sống, đem Khương Tiểu Mãn để trong nhà bảo Khương Tinh trông nom.
Có thể không cần phải dậy sớm tinh mơ, Khương Tiểu Mãn tự nhiên rất vui vẻ, bé rốt cuộc có thể ở lại trên giường, ngủ nướng đến khi nào muốn dậy.
Nhưng mỗi ngày còn phải gọi Khương Tinh rời giường, chính là rất phiền toái. Cậu so bé còn lười hơn, thường xuyên ngủ không tỉnh đến tận khi mặt trời đã cao quá ba sào, Khương Tiểu Mãn đặc biệt đau đầu.
Qua hai ngày, Khương Tiểu Mãn liền không mấy vui vẻ, bởi vì bà ngoại thường sẽ giúp bé cột tóc, buộc được một mái tóc có nhiều chùm nhỏ, rất bồng bềnh, trông đặc biệt đẹp mắt.
Còn khả năng của cậu, lại không tốt như vậy.
Ngày thứ nhất, Khương Tinh qua loa buộc cho bé một cái chùm tóc nhỏ, lừa gạt nói với bé cái này gọi là tóc đuôi ngựa cao, mấy tiểu tỷ tỷ xinh đẹp đều buộc như vậy.
Nhưng Khương Tinh không nói cho bé biết, tóc đuôi ngựa người khác buộc gọi là tóc đuôi ngựa, còn tóc đuôi ngựa Khương Tiểu Mãn được buộc gọi là tóc hướng lên trời (????). Một cái chùm tóc dựng thẳng lên đến tận hướng chân trời, còn được túm lại đặc biệt qua loa, đặc biệt xơ xài.
( Cái này để dễ hình dung, các bạn hãy tưởng tượng bọn bạn là con trai thường lấy dây chun buộc cái phần mái lại, sẽ có cái chỏm tóc, là nó đó! Hiện tại mình vẫn đang tìm ảnh, có gì sẽ chèn sau nha)
Khương Tiểu Mãn vụng trộm nhìn gương, càng xem càng cảm thấy kiểu tóc này cùng bức tranh tết có đứa trẻ phía trước rất giống nhau, càng xem càng cảm thấy xấu, thiếu chút nữa khóc ra.
Ngày hôm sau Khương Tiểu Mãn liền không vui.
Bé cực kỳ trịnh trọng nói: " Cậu, con muốn buộc bốn cái chùm tóc nhỏ."
"Bốn? Như thế không phải quá nhiều sao? Đầu nhỏ của nhóc chứa được sao?"
"Buộc được." Khương Tiểu Mãn vươn tay ra đếm đếm, "Lần trước bà ngoại còn làm cho con hơn tám cái đấy."
"... A, nhiều như thế?" Khương Tinh thật giật mình, ngoài miệng ngậm dây buộc tóc của Khương Tiểu Mãn, hai tay thì tết bím tóc cho bé.
Rõ ràng đây là việc rất đơn giản, hắn lại chảy đầy đầu mồ hôi, mười phần gian nan.
Khương Tinh giữ thái độ nghiêm túc đối với bím tóc của Khương Tiểu Mãn, nào nghĩ trời cao dường như muốn chống đối hắn, đến cuối cùng lại kết thành một nùi, gỡ không ra.
Dùng sức kéo một phen, muốn đem dây buộc tóc cởi bỏ, nhưng mà Khương Tinh vừa khẽ động, Khương Tiểu Mãn liền kêu đau. Khương Tinh linh cơ khẽ động, nghĩ ra một ý. Hắn lấy kéo đem "lạch cạch" một chút, cắt đi chỗ có nút thắt, còn đặc biệt hưng phấn đem qua cho Khương Tiểu Mãn nhìn: "Nhóc nhìn, cái này xong rồi phải không?"
Khương Tiểu Mãn nghe được một tiếng "Lạch cạch" kia liền cảm thấy có điều không ổn, mặt đã sớm đen xuống.
Nhìn đến đoạn tóc được cắt trong tay Khương Tinh, bé sờ sờ đỉnh đầu của bản thân, quả nhiên phát hiện có điều gì đó không đúng, không thể chấp nhận.
Cái này là cắt ngắn tới đâu rồi?
"!!!" Khương Tiểu Mãn "Oa" một tiếng, khóc lớn: "Cậu cái tên bại hoại này! Cậu cắt tóc con? Con không bao giờ chơi với cậu nữa, ô ô ô! Cậu là đại trứng thối! Con sẽ không bao giờ để ý nữa! Con sẽ nói cho bà ngoại biết ô ô ô ô ô ô... Con sẽ không bao giờ nói chuyện với cậu nữa!!!!!!!"
( Ai za, hiểu hiểu... :))) Edit mà cũng rụng rời chân tay )
Khương Tiểu Mãn một bên khóc một bên hướng tới trường học chạy, chạy đi thật xa vẫn còn có thể nghe tiếng khóc kinh thiên động địa của bé. Khương Tinh ở phía sau kêu tên bé, muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp.
Khương Tiểu Mãn một đường khóc đi tìm bà ngoại, nhìn thấy Khương Tú Mai rồi thì cái gì cũng không nói nữa. Khương Tú Mai nhìn thấy mái tóc của Khương Tiểu Mãn như bị chó gặm kia, mặt cũng đen .
Bà sờ sờ tóc Khương Tiểu Mãn, cả giận nói: "Là ai cắt?"
"Là, là cậu ô ô ô..."
"Chờ bà trở về giải quyết hắn! Chính mình xấu coi như thôi, như thế nào còn đem cháu cũng xấu theo như vậy?"
Khương Tiểu Mãn vừa nghe được cái chữ "Xấu", phảng phất tại đầu tim có thêm một đao đâm vào, nước mắt liền chảy đến mức không kiềm chế được, tiếng khóc càng thê thảm.
"Ngoan ngoan, bà ngoại mua cho con kẹo đường, chờ bà trong chốc lát, chờ tan học cùng nhau về nhà nha." Khương Tú Mai miễn cưỡng dùng kẹo đường để dỗ dành tốt Khương Tiểu Mãn mới đi làm nốt công việc của mình.
Khương Tiểu Mãn liếm liếm kẹo que trong tay, cố gắng đè nén âm thanh khóc nức nở, tính bình tĩnh trở lại. Bé hiện tại một chút cũng không muốn về nhà, nhìn thấy cậu bé lại nhớ đến mái tóc của mình, lại muốn khóc.
Ở trong trường học đi lung tung trong chốc lát, Khương Tiểu Mãn quyết định đi phòng học ngoài chơi đùa.
Bé theo bà ngoại đến trường học chơi, đã sớm quen thuộc nhớ đường.
Trường học này giáo viên cùng học sinh phần lớn đều là hàng xóm láng giềng, đều biết Khương Tiểu Mãn, nhìn thấy bé cũng sẽ không đuổi đi.
Ở thị trấn này, trường chỉ có ba cấp học, cũng chỉ có ba vị giáo viên, giáo viên ở đây chẳng phân biệt khoa cũng chẳng phân biệt cấp học, ai cái gì cũng đều dạy, như vậy là thành một nhóm giáo viên. Dù sao ở địa phương này, có thể có giáo viên đã không tồi rồi, bình thường cũng khó mà tìm thấy giáo viên mới đến dạy học.
Tại lầu một, các lớp là học sinh năm nhất, so Khương Tiểu Mãn chỉ lớn hơn một chút, bé rất thích đi vào trong đó chơi.
Một tiết học ở trên lớp bây giờ là của một giáo viên họ Đường, Đường lão sư này tuổi tác so với bà ngoại còn lớn hơn, ở trấn này là lão nhân đức cao vọng trọng nhất. Nghe bà ngoại nói, ông đã ở nơi này dạy học rất nhiều năm.
Hôm nay Đường lão sư kể cho bọn nhỏ trong lớp nghe câu chuyện ngụ ngôn cổ xưa về câu "dục tốc bất đạt", nói xong, ông quay đầu hỏi một bạn nhỏ: "Các con ai tới phát biểu, cái câu chuyện này nói về đạo lý gì, nói cho mọi người biết về cái gì?"
Các bạn nhỏ, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, ngay cả so đối với bạn ngồi cùng bàn của mình cũng là khuôn mặt ngây thơ mông lung, cái gì cũng không có hiểu.
Có bạn nhỏ giơ tay: "Thầy giáo, cái câu chuyện này nói cho chúng ta biết, không được cố gắng kéo cái mạ lên."
"... Ừ, cũng không sai." Đường lão sư dở khóc dở cười.
Lại hỏi vài câu, các bạn nhỏ một câu nói thêm một câu, miệng thoăn thoắt, nói cái gì đều có, chỉ là không một người nào nói đúng.
Đúng lúc này, cửa Khương Tiểu Mãn lặng lẽ ngóc đầu ra, rụt rè giơ tay: "Thầy giáo, con biết, con có thể trả lời không?"
Đường lão sư sửng sốt một chút, cười gật đầu, "Tiểu Mãn đến phát biểu."
"Cái câu chuyện này nói cho chúng ta biết, vạn vật đều có quy luật riêng, không thể một hơi ăn thành kẻ mập, phải từng bước một tiến lên."
"Ý nghĩa đúng rồi." Đường lão sư đặc biệt vui mừng, theo lời nói của Khương Tiểu Mãn, tiếp tục giảng bài, trong lòng lại khẽ động, tính toán những chuyện khác.
Đợi đến sau khi tiếng chuông tan học vang lên, Đường lão sư đi ra phòng học, nhìn thấy Khương Tiểu Mãn ngồi xổm trên mặt đất, cầm một cái gậy gỗ chọc chọc con kiến đang bò, trong chốc lát lại nhổ một ít cỏ dại non.
Ông hỏi: "bà ngoại con đâu?"
"Tại nhà ăn đó ạ."
Đường lão sư gật gật đầu, sau đó dắt tay Khương Tiểu Mãn nói: "Chúng ta đi tìm bà ngoại con."
Khương Tiểu Mãn ngẩng đầu nhìn ông một chút, không biết xảy ra chuyện gì, lại ngoan ngoãn gật đầu, "Vâng."
Đường lão sư rất ôn hòa, cười rộ lên đặc biệt hòa ái, Khương Tiểu Mãn thích ông. Bà ngoại cũng nói, có thời gian muốn bé cùng Đường lão sư nói chuyện nhiều, ông là người làm công tác văn hoá, nói không chừng có thể dạy dỗ chỉ bảo, giúp bé trở nên thông minh hơn một chút, về sau có thể là người làm công tác văn hoá đấy.
Đến nhà ăn sau, Khương Tú Mai cũng đầy mặt ngạc nhiên, không biết Đường lão sư mang theo Khương Tiểu Mãn tìm bà có chuyện gì.
"Tiểu Mãn à, con năm nay bao nhiêu tuổi vậy?" Đường lão sư hỏi bé.
Khương Tiểu Mãn ở trong lòng yên lặng tính tuổi của mình, so ba ngón tay, "Con năm nay bốn tuổi ạ."
Khương Tú Mai nói: "Linh tinh, còn chưa tròn tuổi đâu."
Đường lão sư cười ha ha, sau đó vỗ vỗ đầu Khương Tiểu Mãn, "Còn quá nhỏ, so với tuổi nhập học còn hơi lâu."
"Đường lão sư, đây là... Chuyện gì xảy ra vậy? Có phải hay không Tiểu Mãn nhà tôi bướng bỉnh gây hoạ, ảnh hưởng giờ lên lớp của ông?" Khương Tú Mai hỏi.
"Tôi chính là cảm thấy đứa nhỏ Tiểu Mãn này thông minh lanh lợi, là một mầm giống đọc sách tốt." Đường lão sư đầy mặt cùng nụ cười tươi: "Tôi hôm nay ở trên lớp học có đưa ra một số câu hỏi, cả phòng học, chỉ có Tiểu Mãn trả lời tốt nhất."
"Thật sự sao?" Còn khiến giáo viên tự mình tới cửa khen ngợi, nhìn xem Tiểu Mãn nhà bà thật thông minh!
Khương Tú Mai cười đến thấy răng không thấy mắt.
Đường lão sư do dự trong chốc lát, còn nói: "Tôi còn có ý nghĩ muốn cùng bà thương lượng một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.