Chương 23: An Toàn Trở Về
Tg Bắc Hạ
13/06/2021
Nghiên Trì nắm chắc tay, động tác
nhanh nhẹn thành công kéo cô lên khỏi. Hắn không vội quay người lại đối
mặt với Carole, cũng chẳng thấy gấp gáp gì cả.
Đưa tay vào túi quần, hành động lần này chỉ xảy ra trong vài giây ngắn ngủi. Tích tắc không gian lại vang lên tiếng súng nổ, nhưng lần này là đến từ phía Nghiên Trì.
“Hình như cậu không biết, tôi cũng có súng?”
Khẩu súng tên tay Carole rơi xuống, hoàn toàn đã bị bắn hỏng, tay cũng bị thương, lúc này anh ta mới thực sự nâng cao cảnh giác.
Hắn hơi quay đầu về phía sau nói nhỏ với Thư Nghiên, “Em nhắm mắt, bịt tai lại đi.”
Sau câu nói, cũng xác nhận được cô đã nhắm mắt và bịt tai lại thì một lần nữa tiếng súng nổ lại tiếp tục vang lên.
Viên đạn bắn xuyên qua chân trái của Carole, lập tức anh ta đứng không vững nữa mà khụy hẳn xuống.
Hắn đang bắn vào chính người đã từng dạy mình bắn súng đây, cảm giác nên nói thế nào mới phải?
“Farid còn bắn chuẩn hơn cả Carole nhỉ?”
Vỏ bọc kiêu ngạo của Carole được tháo xuống, anh ta bây giờ toàn thân bất lực hướng về phía hắn.
Đó có được gọi là sai lầm khi dạy một người làm việc gì đó quá tốt không nhỉ?
Hắn biết, phát súng đầu tiên là anh ta cố ý bắn trượt, nhưng tại sao phải như vậy?
Nghiên Trì nhìn Carole mấy giây rồi nói một câu bằng tiếng Pháp, phát âm chuẩn đến từng từ, “Tu n'as aucun moyen de revenir.” (Cậu đã không còn đường lui nữa rồi.)
“Je connais.” (Tôi biết)
Lúc này cảnh sát cũng tìm ra được Carole, họ nhanh chóng tiến tới giữ lấy anh, chiếc còng số tám lạnh lẽo được đeo vào. Trước kia bị giải đi còn tiết lộ vị trí của tổ chức buôn người, thà chết cũng không chết một mình!
Tư Thịnh thở hồng hộc chạy lên sân thượng, nhìn mọi người vẫn an toàn liền thở phào nhẹ nhõm.
Carole dùng súng bắn đứt dây trói xong chỉ nhốt Tư Thịnh ở trong đó, cũng không làm gì anh cả, đơn giản Tư Thịnh cũng không phải là đối thủ của anh ta.
Nghiên Trì xoay người lại cầm lấy hai tay Thư Nghiên, cô cũng mở mắt.
Hắn nhìn cô đầy lo lắng. Sao trên người lại có vết máu? Áo sao lại bị rách?
“Không sao chứ, có bị thương ở đâu không?”
Hai mắt nhanh chóng ửng đỏ, cô không trả lời câu hỏi ấy mà ôm chặt lấy hắn nấc lên từng hồi, “Sao bây giờ chú mới đến... Tôi đã đợi chú rất lâu rồi, nhưng không thấy chú đâu cả...”
“Xin lỗi em, tôi đến muộn rồi.”
Hắn vuốt nhẹ tóc cô, trong lòng khó chịu vì có lỗi vô cùng.
Bé con của hắn những ngày nay đã phải trải qua những chuyện đáng sợ gì? Khi ôm cô, hắn cảm nhận được thân thể nhỏ vẫn không ngừng run.
Để cho cô bình tĩnh lại đã, không nên hỏi vào lúc này.
Tư Thịnh đưa hai người đến bệnh viện kiểm tra, cũng may không có gì đáng ngại. Vết thương nhỏ của Nghiên Trì chỉ cần băng bó lại là xong, còn Thư Nghiên vì quá hoảng sợ nên ảnh hưởng chút về tâm lý, bác sĩ đã kê cho cô một số thuốc tẩm bổ.
Nằm trong lòng hắn ngủ đến khi về nhà cũng không hay biết, Nghiên lão gia và Nghiên Vi đều đang đợi sẵn để đón người về, thấy tất cả an toàn thì vui mừng khôn siết.
Bế Thư Nghiên nằm trên giường, tay cô vẫn nắm chặt lấy tay hắn để giữ lại cảm giác an toàn.
Bây giờ là trưa, vẫn chưa tắm rửa, ăn uống nhưng cô đang mệt như thế đành để cô ngủ một lúc vậy.
...
Để chào mừng Thư Nghiên an toàn trở về, Nghiên Gia đã mở một bữa tiệc nhỏ vào buổi tối.
Thật giống với câu: Trải qua hoạn nạn mới nhận ra chân tình mà!
Hắn và cô nhờ đó mà ‘yêu thương’ nhau nhiều hơn.
Thực sự nơi này đã trở thành nhà, những người này đã trở thành người thân của cô từ lúc nào... Một gia đình thế này dù có nằm mơ cô cũng chưa dám mơ đến.
Màn đêm buông xuống, thành phố chìm ngập trong ánh đèn màu. Không gian hiện tại yên tĩnh đến lạ, chỉ muốn chìm đắm mãi trong đó.
Thư Nghiên chui rúc trong lòng Nghiên Trì ngủ giấc dài như mọi đêm, cảm giác này cuối cùng cũng quay trở lại.
Cổ họng hơi khô, hắn ngồi dậy định xuống uống nước nhưng mà... Trên đệm hình như có chỗ nào đó ươn ướt thì phải?
Cúi xuống thì thấy vị trí gần chỗ cô, hắn liền gọi, “Thư Nghiên... Dậy đi, cái đó, đến rồi.”
Cô mơ hồ ngồi dậy, nhìn thấy ga giường bị nhuốm đỏ một chỗ liền tỉnh ngủ hẳn.
Bà dì sao lại đến ngay lúc này chứ? Lại còn để hắn...
Thư Nghiên đáng yêu lúng túng, “Tôi... Không phải tôi, là của chú...”
Hắn rất muốn bật cười nhưng để cô không phải ngượng ngùng nên đành phải nhịn.
“À, là của tôi. Em mau đi thay đi.”
Đưa tay vào túi quần, hành động lần này chỉ xảy ra trong vài giây ngắn ngủi. Tích tắc không gian lại vang lên tiếng súng nổ, nhưng lần này là đến từ phía Nghiên Trì.
“Hình như cậu không biết, tôi cũng có súng?”
Khẩu súng tên tay Carole rơi xuống, hoàn toàn đã bị bắn hỏng, tay cũng bị thương, lúc này anh ta mới thực sự nâng cao cảnh giác.
Hắn hơi quay đầu về phía sau nói nhỏ với Thư Nghiên, “Em nhắm mắt, bịt tai lại đi.”
Sau câu nói, cũng xác nhận được cô đã nhắm mắt và bịt tai lại thì một lần nữa tiếng súng nổ lại tiếp tục vang lên.
Viên đạn bắn xuyên qua chân trái của Carole, lập tức anh ta đứng không vững nữa mà khụy hẳn xuống.
Hắn đang bắn vào chính người đã từng dạy mình bắn súng đây, cảm giác nên nói thế nào mới phải?
“Farid còn bắn chuẩn hơn cả Carole nhỉ?”
Vỏ bọc kiêu ngạo của Carole được tháo xuống, anh ta bây giờ toàn thân bất lực hướng về phía hắn.
Đó có được gọi là sai lầm khi dạy một người làm việc gì đó quá tốt không nhỉ?
Hắn biết, phát súng đầu tiên là anh ta cố ý bắn trượt, nhưng tại sao phải như vậy?
Nghiên Trì nhìn Carole mấy giây rồi nói một câu bằng tiếng Pháp, phát âm chuẩn đến từng từ, “Tu n'as aucun moyen de revenir.” (Cậu đã không còn đường lui nữa rồi.)
“Je connais.” (Tôi biết)
Lúc này cảnh sát cũng tìm ra được Carole, họ nhanh chóng tiến tới giữ lấy anh, chiếc còng số tám lạnh lẽo được đeo vào. Trước kia bị giải đi còn tiết lộ vị trí của tổ chức buôn người, thà chết cũng không chết một mình!
Tư Thịnh thở hồng hộc chạy lên sân thượng, nhìn mọi người vẫn an toàn liền thở phào nhẹ nhõm.
Carole dùng súng bắn đứt dây trói xong chỉ nhốt Tư Thịnh ở trong đó, cũng không làm gì anh cả, đơn giản Tư Thịnh cũng không phải là đối thủ của anh ta.
Nghiên Trì xoay người lại cầm lấy hai tay Thư Nghiên, cô cũng mở mắt.
Hắn nhìn cô đầy lo lắng. Sao trên người lại có vết máu? Áo sao lại bị rách?
“Không sao chứ, có bị thương ở đâu không?”
Hai mắt nhanh chóng ửng đỏ, cô không trả lời câu hỏi ấy mà ôm chặt lấy hắn nấc lên từng hồi, “Sao bây giờ chú mới đến... Tôi đã đợi chú rất lâu rồi, nhưng không thấy chú đâu cả...”
“Xin lỗi em, tôi đến muộn rồi.”
Hắn vuốt nhẹ tóc cô, trong lòng khó chịu vì có lỗi vô cùng.
Bé con của hắn những ngày nay đã phải trải qua những chuyện đáng sợ gì? Khi ôm cô, hắn cảm nhận được thân thể nhỏ vẫn không ngừng run.
Để cho cô bình tĩnh lại đã, không nên hỏi vào lúc này.
Tư Thịnh đưa hai người đến bệnh viện kiểm tra, cũng may không có gì đáng ngại. Vết thương nhỏ của Nghiên Trì chỉ cần băng bó lại là xong, còn Thư Nghiên vì quá hoảng sợ nên ảnh hưởng chút về tâm lý, bác sĩ đã kê cho cô một số thuốc tẩm bổ.
Nằm trong lòng hắn ngủ đến khi về nhà cũng không hay biết, Nghiên lão gia và Nghiên Vi đều đang đợi sẵn để đón người về, thấy tất cả an toàn thì vui mừng khôn siết.
Bế Thư Nghiên nằm trên giường, tay cô vẫn nắm chặt lấy tay hắn để giữ lại cảm giác an toàn.
Bây giờ là trưa, vẫn chưa tắm rửa, ăn uống nhưng cô đang mệt như thế đành để cô ngủ một lúc vậy.
...
Để chào mừng Thư Nghiên an toàn trở về, Nghiên Gia đã mở một bữa tiệc nhỏ vào buổi tối.
Thật giống với câu: Trải qua hoạn nạn mới nhận ra chân tình mà!
Hắn và cô nhờ đó mà ‘yêu thương’ nhau nhiều hơn.
Thực sự nơi này đã trở thành nhà, những người này đã trở thành người thân của cô từ lúc nào... Một gia đình thế này dù có nằm mơ cô cũng chưa dám mơ đến.
Màn đêm buông xuống, thành phố chìm ngập trong ánh đèn màu. Không gian hiện tại yên tĩnh đến lạ, chỉ muốn chìm đắm mãi trong đó.
Thư Nghiên chui rúc trong lòng Nghiên Trì ngủ giấc dài như mọi đêm, cảm giác này cuối cùng cũng quay trở lại.
Cổ họng hơi khô, hắn ngồi dậy định xuống uống nước nhưng mà... Trên đệm hình như có chỗ nào đó ươn ướt thì phải?
Cúi xuống thì thấy vị trí gần chỗ cô, hắn liền gọi, “Thư Nghiên... Dậy đi, cái đó, đến rồi.”
Cô mơ hồ ngồi dậy, nhìn thấy ga giường bị nhuốm đỏ một chỗ liền tỉnh ngủ hẳn.
Bà dì sao lại đến ngay lúc này chứ? Lại còn để hắn...
Thư Nghiên đáng yêu lúng túng, “Tôi... Không phải tôi, là của chú...”
Hắn rất muốn bật cười nhưng để cô không phải ngượng ngùng nên đành phải nhịn.
“À, là của tôi. Em mau đi thay đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.