Chương 75: Lời nói yêu anh
Tg Bắc Hạ
09/08/2021
Thư Nghiên ngoảnh đầu nhìn nhà tắm đã khép cửa, trái tim trùng xuống hẳn, nụ cười cũng không còn trên môi.
Hai hàng nước mắt vô thức lăn dài trên gò má, cô cũng chẳng biết tại sao.
Mọi thứ tưởng chừng như là bình thường vô tình trở nên thật xa xỉ, bây giờ có muốn cũng chẳng thể thuận theo.
Cô liếm đôi môi khô khan có mùi vị của máu trong khoang miệng, phải, là máu của cô, không biết lúc nãy hắn có nhận ra điều gì không nữa.
Đầu óc bất chợt choáng váng như có một tảng đá lớn đè nặng vậy, dòng máu trong người vẫn không ngừng sôi sục liên hồi. Thư Nghiên đau đớn cắn môi song lại ôm chiếc bụng đau quằng quại của mình.
Thuốc...
Cô không đi nổi nữa đành phải nhoài người lấy lọ thuốc trong hộc tủ, uống vào rồi cơn đau cũng không giảm là bao.
Nếu có thể thì hãy đợi qua hôm nay đã được không? Chỉ một chút, một vài tiếng nữa thôi?
Nhìn khung ảnh cưới lung linh được đặt trên đầu giường, cô không kiềm được lòng mà hai mắt đỏ hoe.
Nghiên Trì, bé con thực sự không muốn rời xa chú đâu... Bé con muốn ở bên chú, cùng chú trải qua mọi chuyện gian khổ trên đời, rồi chúng ta lại bình bình thản thản mà yêu nhau...
Ban đầu quyết định theo hắn về là đúng hay sai?
Cho dù là đúng hay sai thì cô cũng sẽ không hối hận, nếu một lần nữa có lại sự lựa chọn, cô vẫn sẽ làm như thế.
Chỉ là... Hắn phải làm sao đây?
Từ đầu đến cuối cô chưa làm được gì cho hắn cả, cô biết, hắn cũng không cần cô phải làm gì.
Đồng hồ hiển thị đã gần chín giờ tối, Thư Nghiên lúc này gương mặt nhỏ đã tái mét hoàn toàn không có chút máu. Nhịp tim đập rõ nhanh khiến hô hấp cũng trở nên nặng nề.
Nghiên Trì...
Có lẽ cô không đợi được nữa rồi...
‘Một chút nữa, bất luận có xảy ra chuyện gì, anh không được khóc, cũng đừng đau lòng, càng không nên tự trách. Mọi chuyện đều do em tự nguyện, nếu không, em sẽ không yên lòng.’
Số mệnh con người đều như nhau, ai rồi cũng sẽ trở về với bầu trời của chính mình. Chỉ là, cô trở về đó sớm hơn một chút, hoặc là cô độc, nhưng vẫn luôn dõi theo người cô yêu.
Thư Nghiên nắm chặt hai tay, ánh mắt rời khỏi khuôn mặt của người đàn ông trong bức ảnh kia, cô nhìn ra bầu trời đêm xám xịt bên ngoài cửa sổ, nội tâm bỗng nhẹ bẫng.
Bé con sẽ không biến mất đâu, vậy nên...
“Chú đừng sợ...”
...
Đừng đổ lỗi cho Quy luật sinh tử, cũng đừng đổ lỗi cho ai. Có những chuyện ngay từ đầu đã là định sẵn, đến cả thần thánh cũng chẳng thể đổi thay.
Nghiên Trì tắm xong thay hoàn chỉnh bộ đồ, có vẻ trời sắp mưa rồi, không khí có hơi lành lạnh. Chắc là phải điều chỉnh nhiệt độ nước cao thêm tí để Thư Nghiên khỏi bị lạnh thôi.
Hắn chuẩn bị nước xong xuôi cả rồi bước ra khỏi nhà tắm, nhìn bầu trời u ám bên ngoài thì có chút sốt ruột.
“Bé con, anh pha nước cho em rồi, vào tắm kẻo tí lạnh đó.”
“Sao không trả lời anh, em có nghe anh nói không?”
“Thư Nghiên, em?”
Hắn khẩn trương bước đến cạnh giường, hình ảnh cô gái bất tỉnh trước mắt làm hắn chết sững.
Nàng công chúa đẹp nhất ngày hôm nay bị làm sao vậy? Trên chiếc váy trắng đó, sao lại có máu?
“Anh... Đã pha nước tắm cho em rồi, ngoan nào, đi tắm thôi...”
Vẫn không có một tiếng trả lời, đáp trả vẫn là âm thanh của không gian tĩnh mịch.
Bất giác trái tim như bị ai đó bóp chặt, Nghiên Trì nghiến răng đỡ cô dậy, không ngừng gắng gọi.
“Thư Nghiên, mở mắt ra nhìn anh đi.”
Hơi thở cô gái trong lòng yếu ớt vô cùng, dường như có thể ngừng lại bất cứ lúc nào vậy.
Hắn bế cô lên dốc sức chạy xuống nhà. Nơi quái quỷ gì thế này, mới bây giờ đã không còn bóng một chiếc taxi!
“Cố chịu một chút, anh đưa em đến bệnh viện, bệnh viện ở phía trước rồi.”
Thanh âm khàn khàn run run, cả cơ thể tràn ngập cảm giác bất an sợ hãi, Nghiên Trì ôm chặt cô trong lòng thục mạng chạy thật nhanh, quên luôn cả việc bản thân đã mệt nhừ.
Gì vậy chứ? Rốt cuộc là tại sao!
Trong lòng hắn hiện tại là một mớ hỗn độn dằn xé nhau làm hắn như muốn phát điên.
Trông hắn, chẳng phải rất giống một tên ngốc sao?.
Mi mắt khẽ động, Thư Nghiên không ngờ mình còn có thể gặp lại hắn như thế này, cô lấy hơi nặn ra một câu thành tiếng không rõ ràng lắm.
“Anh... Dừng lại đi, vô ích thôi...”
“Đừng nói gì hết, chúng ta sắp tới bệnh viện rồi!”
“Không kịp đâu anh...”
Một giọt nước trong suốt rơi xuống một bên má của cô, nó bắt đầu từ hắn, mà cũng không rõ đó là mồ hôi hay là nước mắt?
“Nghiên Trì, hôm trước em có học một câu tiếng Pháp trên mạng... Anh... Em nói anh nghe thử nhé...”
“Bây giờ anh không muốn nghe gì hết, khi nào khoẻ rồi tính.”
Thư Nghiên khó khăn ngước nhìn chỉ thấy chiếc cằm ướt đẫm đang không ngừng rung chuyển, cô mỉm cười đầy chua xót.
“Je t'aime.” (Em yêu anh.)
Hai hàng nước mắt vô thức lăn dài trên gò má, cô cũng chẳng biết tại sao.
Mọi thứ tưởng chừng như là bình thường vô tình trở nên thật xa xỉ, bây giờ có muốn cũng chẳng thể thuận theo.
Cô liếm đôi môi khô khan có mùi vị của máu trong khoang miệng, phải, là máu của cô, không biết lúc nãy hắn có nhận ra điều gì không nữa.
Đầu óc bất chợt choáng váng như có một tảng đá lớn đè nặng vậy, dòng máu trong người vẫn không ngừng sôi sục liên hồi. Thư Nghiên đau đớn cắn môi song lại ôm chiếc bụng đau quằng quại của mình.
Thuốc...
Cô không đi nổi nữa đành phải nhoài người lấy lọ thuốc trong hộc tủ, uống vào rồi cơn đau cũng không giảm là bao.
Nếu có thể thì hãy đợi qua hôm nay đã được không? Chỉ một chút, một vài tiếng nữa thôi?
Nhìn khung ảnh cưới lung linh được đặt trên đầu giường, cô không kiềm được lòng mà hai mắt đỏ hoe.
Nghiên Trì, bé con thực sự không muốn rời xa chú đâu... Bé con muốn ở bên chú, cùng chú trải qua mọi chuyện gian khổ trên đời, rồi chúng ta lại bình bình thản thản mà yêu nhau...
Ban đầu quyết định theo hắn về là đúng hay sai?
Cho dù là đúng hay sai thì cô cũng sẽ không hối hận, nếu một lần nữa có lại sự lựa chọn, cô vẫn sẽ làm như thế.
Chỉ là... Hắn phải làm sao đây?
Từ đầu đến cuối cô chưa làm được gì cho hắn cả, cô biết, hắn cũng không cần cô phải làm gì.
Đồng hồ hiển thị đã gần chín giờ tối, Thư Nghiên lúc này gương mặt nhỏ đã tái mét hoàn toàn không có chút máu. Nhịp tim đập rõ nhanh khiến hô hấp cũng trở nên nặng nề.
Nghiên Trì...
Có lẽ cô không đợi được nữa rồi...
‘Một chút nữa, bất luận có xảy ra chuyện gì, anh không được khóc, cũng đừng đau lòng, càng không nên tự trách. Mọi chuyện đều do em tự nguyện, nếu không, em sẽ không yên lòng.’
Số mệnh con người đều như nhau, ai rồi cũng sẽ trở về với bầu trời của chính mình. Chỉ là, cô trở về đó sớm hơn một chút, hoặc là cô độc, nhưng vẫn luôn dõi theo người cô yêu.
Thư Nghiên nắm chặt hai tay, ánh mắt rời khỏi khuôn mặt của người đàn ông trong bức ảnh kia, cô nhìn ra bầu trời đêm xám xịt bên ngoài cửa sổ, nội tâm bỗng nhẹ bẫng.
Bé con sẽ không biến mất đâu, vậy nên...
“Chú đừng sợ...”
...
Đừng đổ lỗi cho Quy luật sinh tử, cũng đừng đổ lỗi cho ai. Có những chuyện ngay từ đầu đã là định sẵn, đến cả thần thánh cũng chẳng thể đổi thay.
Nghiên Trì tắm xong thay hoàn chỉnh bộ đồ, có vẻ trời sắp mưa rồi, không khí có hơi lành lạnh. Chắc là phải điều chỉnh nhiệt độ nước cao thêm tí để Thư Nghiên khỏi bị lạnh thôi.
Hắn chuẩn bị nước xong xuôi cả rồi bước ra khỏi nhà tắm, nhìn bầu trời u ám bên ngoài thì có chút sốt ruột.
“Bé con, anh pha nước cho em rồi, vào tắm kẻo tí lạnh đó.”
“Sao không trả lời anh, em có nghe anh nói không?”
“Thư Nghiên, em?”
Hắn khẩn trương bước đến cạnh giường, hình ảnh cô gái bất tỉnh trước mắt làm hắn chết sững.
Nàng công chúa đẹp nhất ngày hôm nay bị làm sao vậy? Trên chiếc váy trắng đó, sao lại có máu?
“Anh... Đã pha nước tắm cho em rồi, ngoan nào, đi tắm thôi...”
Vẫn không có một tiếng trả lời, đáp trả vẫn là âm thanh của không gian tĩnh mịch.
Bất giác trái tim như bị ai đó bóp chặt, Nghiên Trì nghiến răng đỡ cô dậy, không ngừng gắng gọi.
“Thư Nghiên, mở mắt ra nhìn anh đi.”
Hơi thở cô gái trong lòng yếu ớt vô cùng, dường như có thể ngừng lại bất cứ lúc nào vậy.
Hắn bế cô lên dốc sức chạy xuống nhà. Nơi quái quỷ gì thế này, mới bây giờ đã không còn bóng một chiếc taxi!
“Cố chịu một chút, anh đưa em đến bệnh viện, bệnh viện ở phía trước rồi.”
Thanh âm khàn khàn run run, cả cơ thể tràn ngập cảm giác bất an sợ hãi, Nghiên Trì ôm chặt cô trong lòng thục mạng chạy thật nhanh, quên luôn cả việc bản thân đã mệt nhừ.
Gì vậy chứ? Rốt cuộc là tại sao!
Trong lòng hắn hiện tại là một mớ hỗn độn dằn xé nhau làm hắn như muốn phát điên.
Trông hắn, chẳng phải rất giống một tên ngốc sao?.
Mi mắt khẽ động, Thư Nghiên không ngờ mình còn có thể gặp lại hắn như thế này, cô lấy hơi nặn ra một câu thành tiếng không rõ ràng lắm.
“Anh... Dừng lại đi, vô ích thôi...”
“Đừng nói gì hết, chúng ta sắp tới bệnh viện rồi!”
“Không kịp đâu anh...”
Một giọt nước trong suốt rơi xuống một bên má của cô, nó bắt đầu từ hắn, mà cũng không rõ đó là mồ hôi hay là nước mắt?
“Nghiên Trì, hôm trước em có học một câu tiếng Pháp trên mạng... Anh... Em nói anh nghe thử nhé...”
“Bây giờ anh không muốn nghe gì hết, khi nào khoẻ rồi tính.”
Thư Nghiên khó khăn ngước nhìn chỉ thấy chiếc cằm ướt đẫm đang không ngừng rung chuyển, cô mỉm cười đầy chua xót.
“Je t'aime.” (Em yêu anh.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.