Chương 24:
Tô Hương Lan Sắc
02/04/2024
“Thật là một đứa bé ngoan, còn biết tiết kiệm tiền cho mẹ.” Bà chủ siêu thị nghĩ đến những đứa trẻ khác hay ngồi trên xe bập bênh không chịu xuống, bà ấy cảm thấy thực ra cô bé cũng không nên ngoan quá.
“Không sao đâu, mẹ con đổi tiền xu vẫn còn hai đồng nữa, ngồi xong thì chú sẽ mời con ngồi tiếp.”
Thậm chí ông chủ siêu thị đã quyết định nếu cô bé hết xu không ngồi được nữa thì ông ấy sẽ dùng chìa khóa mở xe bập bênh ra lấy tiền xu cho cô bé ngồi tiếp.
Không còn cách nào khác, đầu năm nay tất cả mọi người đều dùng điện thoại thanh toán. Hơn nữa vừa mới qua Tết nguyên đán nên trong cửa hàng thực sự không có nhiều tiền xu.
“Tiếu Tiếu ngồi đủ rồi~”
Tiếu Tiếu đã ngồi đến thỏa mãn, một tay cầm đồ chơi mới, một tay vịn vào xe bập bênh leo xuống.
Bà chủ siêu thị vừa muốn ôm cô bé đáng yêu, lúc này giơ tay bế bé con xuống.
Có lẽ là do vừa rồi được bà ấy cho đồ chơi nên bé con bị bà ấy bế lên cũng không hề làm ầm ĩ, còn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười với bà ấy rồi gọi một tiếng “dì”.
Hành động này khiến trái tim bà chủ siêu thị như tan chảy, lập tức bế cô bé đi vào trong cửa hàng, hào phóng nói: “Tiếu Tiếu xem đi, dì còn rất nhiều đồ chơi, xem cháu thích gì nào.”
“Oa~ oa~~”
Tiếu Tiếu được bà ấy bế đến kệ hàng chuyên để đồ chơi, vui vẻ hoan hô.
Dư Hiểu Diệp vẫn biết con gái mình rất được người khác yêu thích, mỗi khi gọi điện thoại về nhà, cô thường nghe mẹ chồng nói rằng ngày nào mấy người không có cháu gái trong làng cũng đều đến tranh cháu với bà cụ.
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ muốn tặng hết đồ chơi trong siêu thị cho con gái mình của bà chủ siêu thị, cô cũng không biết nên nói gì.
Điều may mắn là Tiếu Tiếu không phải đứa trẻ thấy gì cũng đòi, thấy bà chủ siêu thị hào phóng cũng không tự tiện cầm.
Biểu hiện này của một đứa trẻ dưới ba tuổi không phải do quá hiểu chuyện, cô bé chưa thực sự đủ lớn để có thể hiểu hết mọi chuyện, nguyên nhân chủ yếu là do bé được sống trong môi trường yêu thương từ khi còn nhỏ, lại không thiếu đồ chơi nên không có suy nghĩ thấy gì cũng muốn.
Nhắc đến đây, dù cô bé mồ côi cha từ nhỏ và không có mẹ bên cạnh nhưng thực sự không thiếu tình thương, ngoại trừ sự yêu thương của bà nội, những người dân trong làng cũng rất yêu quý cô bé nên từ nhỏ đến lớn, bé con chưa từng thiếu đồ chơi, càng không thiếu người chơi cùng.
Tiếu Tiếu sờ sờ hết chỗ này đến chỗ khác trước kệ đồ chơi, sau khi thỏa mãn trí tò mò, cuối cùng cô bé vẫn cầm chiếc xe ô tô đồ chơi và hộp kẹo mừng mà bà chủ khách sạn cho trên tay.
Bà chủ siêu thị thấy hành động của cô bé thì càng cảm thấy yêu thích bé hơn, tự hỏi tại sao lại có một đứa trẻ vừa ngoan vừa đáng yêu đến thế.
Thấy cô bé không chủ động lấy, bà chủ siêu thị lập tức chọn mấy đồ chơi mà cô bé thấy hứng thú rồi nhét vào lòng bé.
Đến khi Dư Hiểu Diệp dẫn con gái rời khỏi siêu thị, trong tay bé con vẫn cầm hộp kẹo cưới, trong ngực ôm một chiếc ô tô, một con búp bê và một quả bóng nhiều màu, trong túi còn có một chiếc lì xì do ông chủ siêu thị lén nhét vào.
“Không sao đâu, mẹ con đổi tiền xu vẫn còn hai đồng nữa, ngồi xong thì chú sẽ mời con ngồi tiếp.”
Thậm chí ông chủ siêu thị đã quyết định nếu cô bé hết xu không ngồi được nữa thì ông ấy sẽ dùng chìa khóa mở xe bập bênh ra lấy tiền xu cho cô bé ngồi tiếp.
Không còn cách nào khác, đầu năm nay tất cả mọi người đều dùng điện thoại thanh toán. Hơn nữa vừa mới qua Tết nguyên đán nên trong cửa hàng thực sự không có nhiều tiền xu.
“Tiếu Tiếu ngồi đủ rồi~”
Tiếu Tiếu đã ngồi đến thỏa mãn, một tay cầm đồ chơi mới, một tay vịn vào xe bập bênh leo xuống.
Bà chủ siêu thị vừa muốn ôm cô bé đáng yêu, lúc này giơ tay bế bé con xuống.
Có lẽ là do vừa rồi được bà ấy cho đồ chơi nên bé con bị bà ấy bế lên cũng không hề làm ầm ĩ, còn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười với bà ấy rồi gọi một tiếng “dì”.
Hành động này khiến trái tim bà chủ siêu thị như tan chảy, lập tức bế cô bé đi vào trong cửa hàng, hào phóng nói: “Tiếu Tiếu xem đi, dì còn rất nhiều đồ chơi, xem cháu thích gì nào.”
“Oa~ oa~~”
Tiếu Tiếu được bà ấy bế đến kệ hàng chuyên để đồ chơi, vui vẻ hoan hô.
Dư Hiểu Diệp vẫn biết con gái mình rất được người khác yêu thích, mỗi khi gọi điện thoại về nhà, cô thường nghe mẹ chồng nói rằng ngày nào mấy người không có cháu gái trong làng cũng đều đến tranh cháu với bà cụ.
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ muốn tặng hết đồ chơi trong siêu thị cho con gái mình của bà chủ siêu thị, cô cũng không biết nên nói gì.
Điều may mắn là Tiếu Tiếu không phải đứa trẻ thấy gì cũng đòi, thấy bà chủ siêu thị hào phóng cũng không tự tiện cầm.
Biểu hiện này của một đứa trẻ dưới ba tuổi không phải do quá hiểu chuyện, cô bé chưa thực sự đủ lớn để có thể hiểu hết mọi chuyện, nguyên nhân chủ yếu là do bé được sống trong môi trường yêu thương từ khi còn nhỏ, lại không thiếu đồ chơi nên không có suy nghĩ thấy gì cũng muốn.
Nhắc đến đây, dù cô bé mồ côi cha từ nhỏ và không có mẹ bên cạnh nhưng thực sự không thiếu tình thương, ngoại trừ sự yêu thương của bà nội, những người dân trong làng cũng rất yêu quý cô bé nên từ nhỏ đến lớn, bé con chưa từng thiếu đồ chơi, càng không thiếu người chơi cùng.
Tiếu Tiếu sờ sờ hết chỗ này đến chỗ khác trước kệ đồ chơi, sau khi thỏa mãn trí tò mò, cuối cùng cô bé vẫn cầm chiếc xe ô tô đồ chơi và hộp kẹo mừng mà bà chủ khách sạn cho trên tay.
Bà chủ siêu thị thấy hành động của cô bé thì càng cảm thấy yêu thích bé hơn, tự hỏi tại sao lại có một đứa trẻ vừa ngoan vừa đáng yêu đến thế.
Thấy cô bé không chủ động lấy, bà chủ siêu thị lập tức chọn mấy đồ chơi mà cô bé thấy hứng thú rồi nhét vào lòng bé.
Đến khi Dư Hiểu Diệp dẫn con gái rời khỏi siêu thị, trong tay bé con vẫn cầm hộp kẹo cưới, trong ngực ôm một chiếc ô tô, một con búp bê và một quả bóng nhiều màu, trong túi còn có một chiếc lì xì do ông chủ siêu thị lén nhét vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.