Chương 8:
Tô Hương Lan Sắc
27/03/2024
Sợi mì đã làm xong, nước mì có màu trắng sữa, mì sợi hòa quyện với trứng trong nước mì, bên trên điểm thêm rau xanh, trông rất ngon miệng.
Mì trứng vừa nấu xong vẫn còn hơi nóng, Dư Hiểu Diệp thấy con gái rón rén đi về phía bàn ăn, cô nói: “Chúng ta xuống dưới tầng ăn được không?”
Cô nghĩ xuống tầng dưới có thể vừa ăn vừa trông cửa hàng, còn có thể để sợi mì nguội một chút.
“Vâng.”
Tiếu Tiếu thấy mẹ bê mì trứng xuống dưới, đôi chân ngắn ngủn đi theo phía sau.
Bé con vui chơi lớn lên trong thôn đi vững vàng hơn nhiều so với các bạn đồng trang lứa nhưng do bậc thấp nên lúc xuống, bé con vẫn phải bám vào tường rồi dừng lại ở bậc tiếp theo.
Dư Hiểu Diệp bê mì đặt xuống bàn dưới tầng, quay đầu nhận ra con gái mới xuống được nửa cầu thang, trước tiên cô phát hiện động tác đi từng bước một của bé con rất đáng yêu, lập tức nói: “Con muốn mẹ ôm con xuống không?”
“Mẹ ôm một cái~”
Mùi thơm của mì trứng bay khắp cầu thang, chú mèo tham ăn nóng lòng muốn ăn, đương nhiên không do dự mà giang hai tay ra.
Tiếu Tiếu có một chiếc bát nhỏ chuyên dụng, chiếc bát chống nóng hai lớp bằng thép không gỉ in hình quả dâu tây mà cô bé thích nhất, bên trên bát còn có hai chiếc tai nhỏ để cô bé dễ dàng cầm.
“Mẹ nhìn này, quả dâu!
“Mẹ thấy rồi.”
Dư Hiểu Diệp tràn ngập tình thương của người mẹ, cho dù biết con có thể tự ăn nhưng cô vẫn bưng bát đút cho con.
Bé con ăn cơm không cần ai dỗ dành, há to miệng ăn, hơn nữa còn không kén chọn đồ ăn, ngay cả rau xanh cũng có thể ăn ngon lành.
Trong lúc hai mẹ con đang ăn mì trứng trong không khí ấm áp của cửa hàng thì một chỗ khác, bà nội của Tiếu Tiếu ở nhà con trai lớn cũng đang ăn cơm.
Bà nội Tiếu Tiếu sinh ba trai một gái nhưng chỉ nuôi con trai lớn và con trai út, đáng tiếc hơn nữa là hai năm trước, người tóc bạc phải tiễn kẻ đầu xanh, bà cụ mất đi con trai út.
Một cú sốc quá lớn đối với cụ. Nếu không phải cháu gái cần bà nội thì có lẽ lúc ấy cụ đã không chịu nổi.
Vốn dĩ cụ muốn thay con trai út nuôi cháu gái lớn nhưng tiếc là sức khỏe không tốt nên cụ chỉ có thể để cháu gái về với mẹ còn bản thân cụ đến làm phiền gia đình con trai lớn.
“Haizzz…”
Vợ bác cả Tiếu Tiếu nghe thấy mẹ chồng thở dài trên bàn ăn, giọng điệu không vui nói: “Còn than thở cái gì? Người ta không biết còn tưởng chúng con ngược đãi mẹ.”
Gia đình một nhà bốn miệng ăn bỗng nhiên lại thêm một bà cụ, buổi sáng dẫn cụ đi bệnh viện, bác sĩ còn dặn bà ta không thể để cụ làm việc mệt nhọc, vợ bác cả Tiếu Tiếu cảm thấy trong nhà có một tổ tông nên tâm trạng rất khó chịu.
“Không có, mẹ chỉ lo lắng không biết Tiếu Tiếu ở với mẹ bên kia thế nào.” Bà nội Tiếu Tiếu vội vàng giải thích.
Vợ bác cả Tiếu Tiếu xem thường nói: “Một đứa nhóc con thì có gì phải lo lắng, mẹ có lòng thì sao không quan tâm nhiều hơn đến hai đứa cháu trai lớn của mẹ kìa.”
Mì trứng vừa nấu xong vẫn còn hơi nóng, Dư Hiểu Diệp thấy con gái rón rén đi về phía bàn ăn, cô nói: “Chúng ta xuống dưới tầng ăn được không?”
Cô nghĩ xuống tầng dưới có thể vừa ăn vừa trông cửa hàng, còn có thể để sợi mì nguội một chút.
“Vâng.”
Tiếu Tiếu thấy mẹ bê mì trứng xuống dưới, đôi chân ngắn ngủn đi theo phía sau.
Bé con vui chơi lớn lên trong thôn đi vững vàng hơn nhiều so với các bạn đồng trang lứa nhưng do bậc thấp nên lúc xuống, bé con vẫn phải bám vào tường rồi dừng lại ở bậc tiếp theo.
Dư Hiểu Diệp bê mì đặt xuống bàn dưới tầng, quay đầu nhận ra con gái mới xuống được nửa cầu thang, trước tiên cô phát hiện động tác đi từng bước một của bé con rất đáng yêu, lập tức nói: “Con muốn mẹ ôm con xuống không?”
“Mẹ ôm một cái~”
Mùi thơm của mì trứng bay khắp cầu thang, chú mèo tham ăn nóng lòng muốn ăn, đương nhiên không do dự mà giang hai tay ra.
Tiếu Tiếu có một chiếc bát nhỏ chuyên dụng, chiếc bát chống nóng hai lớp bằng thép không gỉ in hình quả dâu tây mà cô bé thích nhất, bên trên bát còn có hai chiếc tai nhỏ để cô bé dễ dàng cầm.
“Mẹ nhìn này, quả dâu!
“Mẹ thấy rồi.”
Dư Hiểu Diệp tràn ngập tình thương của người mẹ, cho dù biết con có thể tự ăn nhưng cô vẫn bưng bát đút cho con.
Bé con ăn cơm không cần ai dỗ dành, há to miệng ăn, hơn nữa còn không kén chọn đồ ăn, ngay cả rau xanh cũng có thể ăn ngon lành.
Trong lúc hai mẹ con đang ăn mì trứng trong không khí ấm áp của cửa hàng thì một chỗ khác, bà nội của Tiếu Tiếu ở nhà con trai lớn cũng đang ăn cơm.
Bà nội Tiếu Tiếu sinh ba trai một gái nhưng chỉ nuôi con trai lớn và con trai út, đáng tiếc hơn nữa là hai năm trước, người tóc bạc phải tiễn kẻ đầu xanh, bà cụ mất đi con trai út.
Một cú sốc quá lớn đối với cụ. Nếu không phải cháu gái cần bà nội thì có lẽ lúc ấy cụ đã không chịu nổi.
Vốn dĩ cụ muốn thay con trai út nuôi cháu gái lớn nhưng tiếc là sức khỏe không tốt nên cụ chỉ có thể để cháu gái về với mẹ còn bản thân cụ đến làm phiền gia đình con trai lớn.
“Haizzz…”
Vợ bác cả Tiếu Tiếu nghe thấy mẹ chồng thở dài trên bàn ăn, giọng điệu không vui nói: “Còn than thở cái gì? Người ta không biết còn tưởng chúng con ngược đãi mẹ.”
Gia đình một nhà bốn miệng ăn bỗng nhiên lại thêm một bà cụ, buổi sáng dẫn cụ đi bệnh viện, bác sĩ còn dặn bà ta không thể để cụ làm việc mệt nhọc, vợ bác cả Tiếu Tiếu cảm thấy trong nhà có một tổ tông nên tâm trạng rất khó chịu.
“Không có, mẹ chỉ lo lắng không biết Tiếu Tiếu ở với mẹ bên kia thế nào.” Bà nội Tiếu Tiếu vội vàng giải thích.
Vợ bác cả Tiếu Tiếu xem thường nói: “Một đứa nhóc con thì có gì phải lo lắng, mẹ có lòng thì sao không quan tâm nhiều hơn đến hai đứa cháu trai lớn của mẹ kìa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.