Chương 24: Đêm Trung Thu Rối Loạn (2)
Lạt Tiêu Phan Phạn
24/07/2017
CHƯƠNG 24: ĐÊM TRUNG THU RỐI LOẠN (2)
Biết lễ Trung Thu Đàm Thiên Dương sẽ không về nhà. Cho nên khi tan ca Tịch Chiêu Nhiên đã không đứng chờ hắn.
Trong lòng y dĩ nhiên không hề muốn Đàm Thiên Dương đến nhà người khác đón Trung Thu. Nhưng hiện giờ y lại không có lý do gì giữ hắn ở lại. Hơn nữa Tịch Chiêu Nhiên cũng không muốn khiến cho Đàm Thiên Dương cảm thấy y đang cố tình gây sự.
Tịch Chiêu Nhiên đứng bên cửa sổ văn phòng. Y nhìn dãy nhà cao tầng bên ngoài cửa sổ rồi thở dài một hơi. Y cảm thấy mình trở nên có chút kỳ lạ. Nếu lấy tính cách trước đây của y. Chỉ cần chuyện khiến y cảm thấy mình không có cách nào chấp nhận được. Y chắc chắn sẽ không bao giờ miễn cưỡng bản thân mình thoả hiệp. Cho nên người thoả hiệp cũng chỉ có thể là đối phương.
Cánh tay phải bị thương qua mấy hôm nay đã gần như khỏi, thạch cao cũng đã gỡ bỏ. Chỉ cần dưỡng thương thêm ít lâu hẳn là không có vấn đề gì lớn. Vì vậy, y càng không có nhiều lý do để quản việc Đàm Thiên Dương muốn đón Trung Thu cùng với ai.
Có điều… Tịch Chiêu Nhiên híp mắt. Phải cho người đi điều tra thật kỹ người phụ nữ họ Tống kia.
Khi đến giờ tan ca, A Nghĩa đi vào trong chào y một câu rồi cũng cất bước rời khỏi. Tịch Chiêu Nhiên nhìn hình ảnh vội vàng của dòng người đang chạy ngược chạy xuôi trên đường quốc lộ ở dưới lầu. Có chút không biết mình nên đi nơi nào, Đàm Thiên Dương không có ở nhà, y cũng không muốn trở về. Mẹ y có gọi điện thoại bảo y về nhà, nhưng y đã từ chối. Nhà bọn họ vốn không bao giờ đón lễ Trung Thu, trừ khi có ai đó mở tiệc.
Tịch Chiêu Nhiên ngồi trở lại ghế, ngẩn ngơ nhìn khung cảnh bên ngoài cánh cửa sổ lớn. Mãi cho đến khi sắc trời dần chuyển tối, y mới đứng lên đi ra ngoài.
Xuống lầu ngồi lên một chiếc xe taxi, bảo tài xế tuỳ tiện đưa y đến một quán bar. Y đã rất lâu rồi không đến nơi này, cũng bởi vì lần trước Đàm Thiên Dương nói “Đừng uống rượu nữa.” Cho nên mỗi khi y cảm thấy tâm tình phiền muộn, đều vô thức không đi ra ngoài tìm rượu giải sầu. Mà về nhà sớm một chút, cùng Đàm Thiên Dương ngây ngốc xem TV. Cũng không cần tìm nhiều đề tài để nói, chỉ cảm thấy hai người ở cùng nhau một chỗ là rất tốt rồi.
Có điều hôm nay hẳn không sao đi, nếu lát nữa uống quá say chỉ cần không trở về nhà là được rồi. Y sẽ đến văn phòng ngủ một đêm. Đàm Thiên Dương sẽ cho là y đón Trung Thu ở nhà rồi ngủ lại đó. Hắn sẽ không nghi ngờ nhiều..
Đêm Trung Thu ngồi một mình trong quán bar, uống một chai rồi lại một chai, nhìn quả thật có chút thê lương. Chỉ tiếc hiện giờ y không có cách nào gọi Đàm Thiên Dương đến đau lòng cho mình. Bởi vì y có chút sợ hắn sẽ nổi giận..
Tuy rằng bình thường Đàm Thiên Dương là người luôn không nói quá nhiều, cũng chưa từng thấy hắn nóng giận. Nhưng kỳ thật hắn lại là người khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Cái loại khí chất không giận nhưng lại phát ra uy lực, khiến cho người khác không dám tuỳ tiện làm trái ý hắn.
Ngồi uống rượu một hồi lâu, một thủ hạ của Phó ca đến uống vài ly cùng Tịch Chiêu Nhiên trong chốc lát. Sau đó hắn có việc rời đi, để lại một mình y ngồi uống đến mười giờ tối. Cảm thấy nếu mình tiếp tục uống sẽ không thể đứng lên được nữa. Lúc này y mới thanh toán tiền rượu rồi đón xe trở về công ty.
※
Đàm Thiên Dương cầm chìa khoá và thẻ quét cửa trực tiếp đi thẳng vào văn phòng của Tịch Chiêu Nhiên. Mấy thứ này đều do A Nghĩa giao cho Đàm Thiên Dương khi hắn ký hợp đồng làm vệ sĩ. Nói là vì thuận tiện cho công việc của hắn. Dĩ nhiên ý tứ thật sự của Tịch Chiêu Nhiên là gì cũng chỉ có mình y biết.
Bước vào văn phòng của Tịch Chiêu Nhiên, hắn đẩy cánh cửa phòng nghĩ trong phòng làm việc. Vừa tiến vào liền nhìn thấy chiếc đèn nhỏ ở bên giường đang mở, Tịch Chiêu Nhiên cả người cuộn thành một đoàn bọc trong chăn. Chỉ để lộ nửa cái đầu ở bên ngoài, nhìn có chút đáng thương.
Nhưng đáng tiếc Đàm Thiên Dương hiện giờ chỉ có sự tức giận ở trong lòng. Vừa nhìn thấy người, sự tức giận không giảm mà ngược lại càng tăng thêm. Hắn nhấn “tạch” một tiếng, mở chiếc đèn lớn trong phòng. Sau đó liền bước đến, đem người đang nằm trong chăn nhấc lên.
“Tịch Chiêu Nhiên!” Đàm Thiên Dương cầm cái chăn lắc hai cái. Cố gắng khống chế xung động không đem người kia đánh một trận.
Đây là lần đầu tiên hắn ở trước mặt Tịch Chiêu Nhiên gọi tên y. Bất quá đây không phải thanh âm bình tĩnh cùng đạm mạc. Mà là thanh âm lãnh khốc, nghiến răng nghiến lợi.
Hắn hiện giờ thật sự tức giận, nhưng lại không đơn giản là như vậy. Còn có thất vọng, lo lắng, thêm cả một chút đau lòng. Đủ loại cảm xúc hỗn độn, loạn thất bát tao trộn lẫn nhau thành một đoàn. Hắn cho tới bây giờ cũng không hề biết mình có thể dâng lên kích động cùng tâm tình phức tạp như vậy. Hắn vẫn luôn là người duy trì bình tĩnh, cho dù phải đối mắt với nhiệm vụ nguy hiểm hay hoàn cảnh sinh tồn tàn khốc. Hắn đều vẫn có thể tuỳ thời duy trì sự lãnh tĩnh trong suy nghĩ của mình.
Nhưng hiện giờ hắn không thể nào giữ được bình tĩnh. Có vài thứ hắn không cách nào hoàn toàn nắm trong tay, cũng có vài thứ dường như đã thay đổi.
“Ngô…” Tịch Chiêu Nhiên từ trong chăn ngẩng đầu lên, mơ mơ màng màng lên tiếng.
“Tỉnh tỉnh!” Đàm Thiên Dương lại dùng lực lắc thêm hai cái.
“A…” Tịch Chiêu Nhiên trừng mắt nhìn, thần trí rốt cuộc cũng có chút thanh tỉnh. Y miễn cưỡng đem tầm mắt mình tập trung lên người Đàm Thiên Dương, nhìn trong chốc lát. Cười ha hả nói, “Là Thiên Dương ah’, sao anh lại tới đây?”. Y mơ mơ màng màng không hề phát hiện sự tức giận của Đàm Thiên Dương. Còn quay về phía hắn mờ hồ nở một nụ cười.
“Không được cười!” Đàm Thiên Dương đem người kia nâng lên đối mặt với mình, “Không phải tôi đã nói với cậu không được đi uống rượu nữa sao?!”
“A! Chỉ uống một chút thôi.” Tịch Chiêu Nhiên cười hì hì nói.
“Một chút?! Cậu nhìn xem cậu hiện giờ thành cái dạng gì.” Đàm Thiên Dương lấy một tay đẩy người nọ ngã lên giường. Sắc mặt bình tĩnh như hàn băng lạnh thấu xương, “Ngồi còn không vững mà dám nói là một chút?!”
Tịch Chiêu Nhiên bị hắn đẩy ngã có chút mơ hồ. Y trừng mắt nhìn Đàm Thiên Dương, hậu tri hậu giác cảm thấy hắn dường như đang tức giận. Vì thế liền có chút nghi hoặc hỏi: “Thiên Dương, sao anh lại nổi giận vậy?”
Gương mặt Đàm Thiên Dương vẫn bình tĩnh. Nhưng thanh âm gần như có chút nghiến răng nghiến lợi, “Cậu thấy sao? Đáp ứng nhưng lại không làm được, lẽ nào tôi không thể tức giận?”
Tịch Chiêu Nhiên sửng sốt một hồi lâu, mới hiểu được hắn vì chuyện mình đi uống rượu mà tức giận. Trong lòng y giật giật, có chút xung động từ trên giường ngồi dậy. Đi qua mặc lại quần áo, một bên lại cố ý dùng thanh âm lạnh lùng trào phúng nói: “Tôi có đáp ứng anh sao? Anh nhớ nhầm đi, hơn nữa ngay cả gia đình tôi cũng mặc kệ tôi, anh quản tôi nhiều như vậy để làm gì?”
Tay Đàm Thiên Dương nắm chặt thành quyền vang lên tiếng “răng rắc”. Mặc dù hắn tuyệt đối không phải là loại người dễ dàng bị chọc giận. Nhưng lời nói của Tịch Chiêu Nhiên lại kích thích tới hắn, vốn đang cực lực áp chế lửa giận của bản thân.
“Tịch Chiêu Nhiên, đừng chọc tôi đánh cậu!”
“Đánh tôi?” Gương mặt Tịch Chiêu Nhiên nở một nụ cười. Là nụ cười vô cùng đẹp khi bọn họ vừa gặp nhau. Nhưng cũng đầy giả tạo khiến người ta muốn phá nát nó. “Anh dựa vào cái gì mà đánh tôi? Anh là gì của tôi chứ?”
Đám Thiên Dương gắt gao nắm chặt tay mình. Lời nói này của Tịch Chiêu Nhiên một chút cũng không sai. Cũng chính bởi vì “một chút cũng không sai” khiến cho lửa giận trong lòng hắn càng thêm tăng lên. Ngay cả hơi thở cũng đã bắt đầu rối loạn.
Hắn nhìn sâu vào đôi mắt của Tịch Chiêu Nhiên, rồi xoay người nhanh chóng rời đi. Hắn sợ hắn không thể kiểm soát được bản thân mình, không thể khống chế mà đem người đang cười đến chói mắt kia đánh một trận. Hắn biết nắm đấm của mình có bao nhiêu lực. Mà thân thể gầy yếu kia của Tịch Chiêu Nhiên căn bản không thể chịu nổi một quyền của hắn.
Khi Tịch Chiêu Nhiên nhìn thấy Đàm Thiên Dương xoay người đi liền hối hận. Y nhìn bóng dáng rời đi một cách nhanh chóng của hắn trong lòng liền cảm thấy hoảng sợ đến cực điểm. Tịch Chiêu Nhiên sợ sau khi Đàm Thiên Dương rời đi y sẽ không còn gặp lại được hắn. Vừa nghĩ đến “sẽ không còn gặp lại được hắn”. Trong lòng y liền dâng lên một sự sợ hãi khôn cùng. Hai chân cũng vì vậy mà vô thức chạy theo sau.
“Đừng đi!” Tịch Chiêu Nhiên giữ chặt lấy cánh tay Đàm Thiên Dương. Sắc mặt cùng thanh âm, tất cả mọi thứ đều không thể khống chế được sự hoảng loạn trong y.
“…” Đàm Thiên Dương không quay đầu lại, nhưng bước chân dừng lại. Hắn nhắm mắt, cố gắng khống chế lửa giận đang không ngừng thiêu đốt trong lòng. Bắt bản thân hắn phải bình tĩnh lại.
“Em.. em không phải cố ý muốn nói như vậy. Thiên Dương, anh đừng nóng giận…” Tịch Chiêu Nhiên không dám buông hắn ra. Lời giải thích của y trở nên lộn xộn lung tung, “Em chỉ cảm thấy rất buồn nên mới đi uống rượu. Vừa nghĩ đến anh cùng người phụ nữ khác ăn bữa cơm đoàn viên… liền khiến em cảm thấy khó chịu…”
Đàm Thiên Dương kinh ngạc quay đầu nhìn Tịch Chiêu Nhiên. Không rõ vì sao y lại đột nhiên đem trọng tâm câu chuyện chuyển sang việc này. Nhất thời khiến cho hắn quên mất bản thân mình đang tức giận.
“Thiên Dương…” Tịch Chiêu Nhiên đối diện trước ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn. Đôi mắt chuyên chú đặt trên người y làm cho y cảm thấy hoảng sợ. Tác dụng chậm của cồn cũng bởi vì sự kích động mà phát huy toàn bộ nhiệt lên thân thể. Tịch Chiêu Nhiên có chút không thể khống chế được bản thân mình mà nói rằng: “Em.. em không muốn anh ở cùng với bất cứ người phụ nữ nào. Em muốn anh và em cùng nhau trải qua lễ Trung Thu. Em muốn trở thành người một nhà với anh. Nhưng anh lại ở cùng với người phụ nữ khác, em có chút chịu không nổi…”
Nếu vừa rồi Đàm Thiên Dương chỉ có kinh ngạc. Như vậy hiện tại càng khiến cho hắn sửng sốt hơn. Đàm Thiên Dương kinh ngạc nhìn Tịch Chiêu Nhiên. Mà câu nói của Tịch Chiêu Nhiên cũng càng ngày càng không có trật tự. Ngay cả chủ ngữ cũng trở nên rời rạc với vị ngữ. Nhưng y nói hai câu sẽ vô thức lặp lại một câu “ở cùng với người phụ nữ khác.” Đàm Thiên Dương cho dù ngốc cũng có thể đoán được ý tứ của y.
“…Nhà của em không bao giờ có lễ Trung Thu, nhưng em nghĩ muốn cùng anh.. chúng ta cùng nhau…”
“Đừng nói nữa.” Đàm Thiên Dương đánh gãy lời y.
Tịch Chiêu Nhiên ngẩng đầu mờ mịt nhìn hắn.
“Cuối cùng cậu muốn nói cái gì?” Đàm Thiên Dương quay người đối diện với y. Hắn đưa tay lên giữ lấy vai Tịch Chiêu Nhiên, để y sẽ không vì cường độ của rượu mà vô lực ngã xuống sàn nhà.
Tịch Chiêu Nhiên ngây ngẫn cùng hắn nhìn nhau trong chốc lát. Đôi mắt đen láy thâm thuý của Đàm Thiên Dương giống như một sự mê hoặc, khiến cho y không thể nào cự tuyệt được đem toàn bộ lời nói trong trái tim mình giải bày, “… Thiên Dương, em muốn anh thuộc về em. Cho dù phải trả giá thật đắt em cũng nguyện ý. Em tuyệt đối không thể để cho người khác cướp đi anh, tuyệt đối không thể…” Thanh âm khi nói câu cuối cùng của y trở nên lãnh khốc vô tình. Ánh mắt cũng theo đó trở nên lạnh lùng. Đây không giống như một lời bày tỏ, nó càng giống như một người không tiếc hết thảy mọi thứ chỉ để đạt được mục đích của mình.
Mặc dù trong lòng Đàm Thiên Dương đã có không ít chuẩn bị. Thế nhưng lời nói của Tịch Chiêu Nhiên lại khiến cho hắn cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Lời nói đó giống như một lời nguyền, làm cho ngực hắn không ngừng bồi hồi.
Hắn trừng mắt nhìn, sau đó lắc đầu đem cảm giác choáng váng này vứt đi.
Tịch Chiêu Nhiên thấy hắn lắc đầu, nghĩ rằng hắn đang từ chối mình. Nôn nóng muốn mở miệng thuyết phục hắn, lại bị hắn ngăn cản.
“Cậu vì cái gì…” Đàm Thiên Dương nhíu mày, câu nói vừa ra khỏi miệng cũng không thành lời. Vì thế hắn liền sửa lại: “Cậu vì sao lại nghĩ như vậy? Tôi cũng không phải là người tốt.” Hắn chưa bao giờ cảm thấy mình có ưu điểm nào có thể thể hấp dẫn được người khác. Hắn trầm mặc không thường nói chuyện. Lại càng không nghênh đón lấy lòng người khác. Cá tính càng không thú vị khiến người ta hứng thú. Cho nên hắn vẫn luôn cho rằng đối tượng về sau kết hôn cùng hắn đa phần là do người khác giới thiệu cho. Hai người không nhất định phải có tình cảm sâu đậm. Nhưng lại có thể hoà thuận sống cùng nhau.
“Vì sao ah’?” Vẻ mặt Tịch Chiêu Nhiên mờ mịt, y cúi đầu nửa ngày rồi nói, “Bởi vì em thích anh ah’.” Như cảm thấy lý do này hoàn toàn chính xác, y cười rồi bổ sung thêm một câu, “Em yêu anh!”
Đàm Thiên Dương im lặng trong chốc lát, hắn kéo Tịch Chiêu Nhiên ngồi xuống ghế sô-pha. Tịch Chiêu Nhiên cười, ngoan ngoãn nghe lời ngồi xuống bên cạnh hắn.
Đàm Thiên Dương dường như đang tự hỏi điều gì đó. Một hồi lâu mới đáp lại Tịch Chiêu Nhiên: “Không, không đúng.” Hắn lắc đầu, “Lý do này không thành lập, cậu cũng không yêu tôi Chiêu Nhiên.” Đăng bởi: admin
Biết lễ Trung Thu Đàm Thiên Dương sẽ không về nhà. Cho nên khi tan ca Tịch Chiêu Nhiên đã không đứng chờ hắn.
Trong lòng y dĩ nhiên không hề muốn Đàm Thiên Dương đến nhà người khác đón Trung Thu. Nhưng hiện giờ y lại không có lý do gì giữ hắn ở lại. Hơn nữa Tịch Chiêu Nhiên cũng không muốn khiến cho Đàm Thiên Dương cảm thấy y đang cố tình gây sự.
Tịch Chiêu Nhiên đứng bên cửa sổ văn phòng. Y nhìn dãy nhà cao tầng bên ngoài cửa sổ rồi thở dài một hơi. Y cảm thấy mình trở nên có chút kỳ lạ. Nếu lấy tính cách trước đây của y. Chỉ cần chuyện khiến y cảm thấy mình không có cách nào chấp nhận được. Y chắc chắn sẽ không bao giờ miễn cưỡng bản thân mình thoả hiệp. Cho nên người thoả hiệp cũng chỉ có thể là đối phương.
Cánh tay phải bị thương qua mấy hôm nay đã gần như khỏi, thạch cao cũng đã gỡ bỏ. Chỉ cần dưỡng thương thêm ít lâu hẳn là không có vấn đề gì lớn. Vì vậy, y càng không có nhiều lý do để quản việc Đàm Thiên Dương muốn đón Trung Thu cùng với ai.
Có điều… Tịch Chiêu Nhiên híp mắt. Phải cho người đi điều tra thật kỹ người phụ nữ họ Tống kia.
Khi đến giờ tan ca, A Nghĩa đi vào trong chào y một câu rồi cũng cất bước rời khỏi. Tịch Chiêu Nhiên nhìn hình ảnh vội vàng của dòng người đang chạy ngược chạy xuôi trên đường quốc lộ ở dưới lầu. Có chút không biết mình nên đi nơi nào, Đàm Thiên Dương không có ở nhà, y cũng không muốn trở về. Mẹ y có gọi điện thoại bảo y về nhà, nhưng y đã từ chối. Nhà bọn họ vốn không bao giờ đón lễ Trung Thu, trừ khi có ai đó mở tiệc.
Tịch Chiêu Nhiên ngồi trở lại ghế, ngẩn ngơ nhìn khung cảnh bên ngoài cánh cửa sổ lớn. Mãi cho đến khi sắc trời dần chuyển tối, y mới đứng lên đi ra ngoài.
Xuống lầu ngồi lên một chiếc xe taxi, bảo tài xế tuỳ tiện đưa y đến một quán bar. Y đã rất lâu rồi không đến nơi này, cũng bởi vì lần trước Đàm Thiên Dương nói “Đừng uống rượu nữa.” Cho nên mỗi khi y cảm thấy tâm tình phiền muộn, đều vô thức không đi ra ngoài tìm rượu giải sầu. Mà về nhà sớm một chút, cùng Đàm Thiên Dương ngây ngốc xem TV. Cũng không cần tìm nhiều đề tài để nói, chỉ cảm thấy hai người ở cùng nhau một chỗ là rất tốt rồi.
Có điều hôm nay hẳn không sao đi, nếu lát nữa uống quá say chỉ cần không trở về nhà là được rồi. Y sẽ đến văn phòng ngủ một đêm. Đàm Thiên Dương sẽ cho là y đón Trung Thu ở nhà rồi ngủ lại đó. Hắn sẽ không nghi ngờ nhiều..
Đêm Trung Thu ngồi một mình trong quán bar, uống một chai rồi lại một chai, nhìn quả thật có chút thê lương. Chỉ tiếc hiện giờ y không có cách nào gọi Đàm Thiên Dương đến đau lòng cho mình. Bởi vì y có chút sợ hắn sẽ nổi giận..
Tuy rằng bình thường Đàm Thiên Dương là người luôn không nói quá nhiều, cũng chưa từng thấy hắn nóng giận. Nhưng kỳ thật hắn lại là người khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Cái loại khí chất không giận nhưng lại phát ra uy lực, khiến cho người khác không dám tuỳ tiện làm trái ý hắn.
Ngồi uống rượu một hồi lâu, một thủ hạ của Phó ca đến uống vài ly cùng Tịch Chiêu Nhiên trong chốc lát. Sau đó hắn có việc rời đi, để lại một mình y ngồi uống đến mười giờ tối. Cảm thấy nếu mình tiếp tục uống sẽ không thể đứng lên được nữa. Lúc này y mới thanh toán tiền rượu rồi đón xe trở về công ty.
※
Đàm Thiên Dương cầm chìa khoá và thẻ quét cửa trực tiếp đi thẳng vào văn phòng của Tịch Chiêu Nhiên. Mấy thứ này đều do A Nghĩa giao cho Đàm Thiên Dương khi hắn ký hợp đồng làm vệ sĩ. Nói là vì thuận tiện cho công việc của hắn. Dĩ nhiên ý tứ thật sự của Tịch Chiêu Nhiên là gì cũng chỉ có mình y biết.
Bước vào văn phòng của Tịch Chiêu Nhiên, hắn đẩy cánh cửa phòng nghĩ trong phòng làm việc. Vừa tiến vào liền nhìn thấy chiếc đèn nhỏ ở bên giường đang mở, Tịch Chiêu Nhiên cả người cuộn thành một đoàn bọc trong chăn. Chỉ để lộ nửa cái đầu ở bên ngoài, nhìn có chút đáng thương.
Nhưng đáng tiếc Đàm Thiên Dương hiện giờ chỉ có sự tức giận ở trong lòng. Vừa nhìn thấy người, sự tức giận không giảm mà ngược lại càng tăng thêm. Hắn nhấn “tạch” một tiếng, mở chiếc đèn lớn trong phòng. Sau đó liền bước đến, đem người đang nằm trong chăn nhấc lên.
“Tịch Chiêu Nhiên!” Đàm Thiên Dương cầm cái chăn lắc hai cái. Cố gắng khống chế xung động không đem người kia đánh một trận.
Đây là lần đầu tiên hắn ở trước mặt Tịch Chiêu Nhiên gọi tên y. Bất quá đây không phải thanh âm bình tĩnh cùng đạm mạc. Mà là thanh âm lãnh khốc, nghiến răng nghiến lợi.
Hắn hiện giờ thật sự tức giận, nhưng lại không đơn giản là như vậy. Còn có thất vọng, lo lắng, thêm cả một chút đau lòng. Đủ loại cảm xúc hỗn độn, loạn thất bát tao trộn lẫn nhau thành một đoàn. Hắn cho tới bây giờ cũng không hề biết mình có thể dâng lên kích động cùng tâm tình phức tạp như vậy. Hắn vẫn luôn là người duy trì bình tĩnh, cho dù phải đối mắt với nhiệm vụ nguy hiểm hay hoàn cảnh sinh tồn tàn khốc. Hắn đều vẫn có thể tuỳ thời duy trì sự lãnh tĩnh trong suy nghĩ của mình.
Nhưng hiện giờ hắn không thể nào giữ được bình tĩnh. Có vài thứ hắn không cách nào hoàn toàn nắm trong tay, cũng có vài thứ dường như đã thay đổi.
“Ngô…” Tịch Chiêu Nhiên từ trong chăn ngẩng đầu lên, mơ mơ màng màng lên tiếng.
“Tỉnh tỉnh!” Đàm Thiên Dương lại dùng lực lắc thêm hai cái.
“A…” Tịch Chiêu Nhiên trừng mắt nhìn, thần trí rốt cuộc cũng có chút thanh tỉnh. Y miễn cưỡng đem tầm mắt mình tập trung lên người Đàm Thiên Dương, nhìn trong chốc lát. Cười ha hả nói, “Là Thiên Dương ah’, sao anh lại tới đây?”. Y mơ mơ màng màng không hề phát hiện sự tức giận của Đàm Thiên Dương. Còn quay về phía hắn mờ hồ nở một nụ cười.
“Không được cười!” Đàm Thiên Dương đem người kia nâng lên đối mặt với mình, “Không phải tôi đã nói với cậu không được đi uống rượu nữa sao?!”
“A! Chỉ uống một chút thôi.” Tịch Chiêu Nhiên cười hì hì nói.
“Một chút?! Cậu nhìn xem cậu hiện giờ thành cái dạng gì.” Đàm Thiên Dương lấy một tay đẩy người nọ ngã lên giường. Sắc mặt bình tĩnh như hàn băng lạnh thấu xương, “Ngồi còn không vững mà dám nói là một chút?!”
Tịch Chiêu Nhiên bị hắn đẩy ngã có chút mơ hồ. Y trừng mắt nhìn Đàm Thiên Dương, hậu tri hậu giác cảm thấy hắn dường như đang tức giận. Vì thế liền có chút nghi hoặc hỏi: “Thiên Dương, sao anh lại nổi giận vậy?”
Gương mặt Đàm Thiên Dương vẫn bình tĩnh. Nhưng thanh âm gần như có chút nghiến răng nghiến lợi, “Cậu thấy sao? Đáp ứng nhưng lại không làm được, lẽ nào tôi không thể tức giận?”
Tịch Chiêu Nhiên sửng sốt một hồi lâu, mới hiểu được hắn vì chuyện mình đi uống rượu mà tức giận. Trong lòng y giật giật, có chút xung động từ trên giường ngồi dậy. Đi qua mặc lại quần áo, một bên lại cố ý dùng thanh âm lạnh lùng trào phúng nói: “Tôi có đáp ứng anh sao? Anh nhớ nhầm đi, hơn nữa ngay cả gia đình tôi cũng mặc kệ tôi, anh quản tôi nhiều như vậy để làm gì?”
Tay Đàm Thiên Dương nắm chặt thành quyền vang lên tiếng “răng rắc”. Mặc dù hắn tuyệt đối không phải là loại người dễ dàng bị chọc giận. Nhưng lời nói của Tịch Chiêu Nhiên lại kích thích tới hắn, vốn đang cực lực áp chế lửa giận của bản thân.
“Tịch Chiêu Nhiên, đừng chọc tôi đánh cậu!”
“Đánh tôi?” Gương mặt Tịch Chiêu Nhiên nở một nụ cười. Là nụ cười vô cùng đẹp khi bọn họ vừa gặp nhau. Nhưng cũng đầy giả tạo khiến người ta muốn phá nát nó. “Anh dựa vào cái gì mà đánh tôi? Anh là gì của tôi chứ?”
Đám Thiên Dương gắt gao nắm chặt tay mình. Lời nói này của Tịch Chiêu Nhiên một chút cũng không sai. Cũng chính bởi vì “một chút cũng không sai” khiến cho lửa giận trong lòng hắn càng thêm tăng lên. Ngay cả hơi thở cũng đã bắt đầu rối loạn.
Hắn nhìn sâu vào đôi mắt của Tịch Chiêu Nhiên, rồi xoay người nhanh chóng rời đi. Hắn sợ hắn không thể kiểm soát được bản thân mình, không thể khống chế mà đem người đang cười đến chói mắt kia đánh một trận. Hắn biết nắm đấm của mình có bao nhiêu lực. Mà thân thể gầy yếu kia của Tịch Chiêu Nhiên căn bản không thể chịu nổi một quyền của hắn.
Khi Tịch Chiêu Nhiên nhìn thấy Đàm Thiên Dương xoay người đi liền hối hận. Y nhìn bóng dáng rời đi một cách nhanh chóng của hắn trong lòng liền cảm thấy hoảng sợ đến cực điểm. Tịch Chiêu Nhiên sợ sau khi Đàm Thiên Dương rời đi y sẽ không còn gặp lại được hắn. Vừa nghĩ đến “sẽ không còn gặp lại được hắn”. Trong lòng y liền dâng lên một sự sợ hãi khôn cùng. Hai chân cũng vì vậy mà vô thức chạy theo sau.
“Đừng đi!” Tịch Chiêu Nhiên giữ chặt lấy cánh tay Đàm Thiên Dương. Sắc mặt cùng thanh âm, tất cả mọi thứ đều không thể khống chế được sự hoảng loạn trong y.
“…” Đàm Thiên Dương không quay đầu lại, nhưng bước chân dừng lại. Hắn nhắm mắt, cố gắng khống chế lửa giận đang không ngừng thiêu đốt trong lòng. Bắt bản thân hắn phải bình tĩnh lại.
“Em.. em không phải cố ý muốn nói như vậy. Thiên Dương, anh đừng nóng giận…” Tịch Chiêu Nhiên không dám buông hắn ra. Lời giải thích của y trở nên lộn xộn lung tung, “Em chỉ cảm thấy rất buồn nên mới đi uống rượu. Vừa nghĩ đến anh cùng người phụ nữ khác ăn bữa cơm đoàn viên… liền khiến em cảm thấy khó chịu…”
Đàm Thiên Dương kinh ngạc quay đầu nhìn Tịch Chiêu Nhiên. Không rõ vì sao y lại đột nhiên đem trọng tâm câu chuyện chuyển sang việc này. Nhất thời khiến cho hắn quên mất bản thân mình đang tức giận.
“Thiên Dương…” Tịch Chiêu Nhiên đối diện trước ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn. Đôi mắt chuyên chú đặt trên người y làm cho y cảm thấy hoảng sợ. Tác dụng chậm của cồn cũng bởi vì sự kích động mà phát huy toàn bộ nhiệt lên thân thể. Tịch Chiêu Nhiên có chút không thể khống chế được bản thân mình mà nói rằng: “Em.. em không muốn anh ở cùng với bất cứ người phụ nữ nào. Em muốn anh và em cùng nhau trải qua lễ Trung Thu. Em muốn trở thành người một nhà với anh. Nhưng anh lại ở cùng với người phụ nữ khác, em có chút chịu không nổi…”
Nếu vừa rồi Đàm Thiên Dương chỉ có kinh ngạc. Như vậy hiện tại càng khiến cho hắn sửng sốt hơn. Đàm Thiên Dương kinh ngạc nhìn Tịch Chiêu Nhiên. Mà câu nói của Tịch Chiêu Nhiên cũng càng ngày càng không có trật tự. Ngay cả chủ ngữ cũng trở nên rời rạc với vị ngữ. Nhưng y nói hai câu sẽ vô thức lặp lại một câu “ở cùng với người phụ nữ khác.” Đàm Thiên Dương cho dù ngốc cũng có thể đoán được ý tứ của y.
“…Nhà của em không bao giờ có lễ Trung Thu, nhưng em nghĩ muốn cùng anh.. chúng ta cùng nhau…”
“Đừng nói nữa.” Đàm Thiên Dương đánh gãy lời y.
Tịch Chiêu Nhiên ngẩng đầu mờ mịt nhìn hắn.
“Cuối cùng cậu muốn nói cái gì?” Đàm Thiên Dương quay người đối diện với y. Hắn đưa tay lên giữ lấy vai Tịch Chiêu Nhiên, để y sẽ không vì cường độ của rượu mà vô lực ngã xuống sàn nhà.
Tịch Chiêu Nhiên ngây ngẫn cùng hắn nhìn nhau trong chốc lát. Đôi mắt đen láy thâm thuý của Đàm Thiên Dương giống như một sự mê hoặc, khiến cho y không thể nào cự tuyệt được đem toàn bộ lời nói trong trái tim mình giải bày, “… Thiên Dương, em muốn anh thuộc về em. Cho dù phải trả giá thật đắt em cũng nguyện ý. Em tuyệt đối không thể để cho người khác cướp đi anh, tuyệt đối không thể…” Thanh âm khi nói câu cuối cùng của y trở nên lãnh khốc vô tình. Ánh mắt cũng theo đó trở nên lạnh lùng. Đây không giống như một lời bày tỏ, nó càng giống như một người không tiếc hết thảy mọi thứ chỉ để đạt được mục đích của mình.
Mặc dù trong lòng Đàm Thiên Dương đã có không ít chuẩn bị. Thế nhưng lời nói của Tịch Chiêu Nhiên lại khiến cho hắn cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Lời nói đó giống như một lời nguyền, làm cho ngực hắn không ngừng bồi hồi.
Hắn trừng mắt nhìn, sau đó lắc đầu đem cảm giác choáng váng này vứt đi.
Tịch Chiêu Nhiên thấy hắn lắc đầu, nghĩ rằng hắn đang từ chối mình. Nôn nóng muốn mở miệng thuyết phục hắn, lại bị hắn ngăn cản.
“Cậu vì cái gì…” Đàm Thiên Dương nhíu mày, câu nói vừa ra khỏi miệng cũng không thành lời. Vì thế hắn liền sửa lại: “Cậu vì sao lại nghĩ như vậy? Tôi cũng không phải là người tốt.” Hắn chưa bao giờ cảm thấy mình có ưu điểm nào có thể thể hấp dẫn được người khác. Hắn trầm mặc không thường nói chuyện. Lại càng không nghênh đón lấy lòng người khác. Cá tính càng không thú vị khiến người ta hứng thú. Cho nên hắn vẫn luôn cho rằng đối tượng về sau kết hôn cùng hắn đa phần là do người khác giới thiệu cho. Hai người không nhất định phải có tình cảm sâu đậm. Nhưng lại có thể hoà thuận sống cùng nhau.
“Vì sao ah’?” Vẻ mặt Tịch Chiêu Nhiên mờ mịt, y cúi đầu nửa ngày rồi nói, “Bởi vì em thích anh ah’.” Như cảm thấy lý do này hoàn toàn chính xác, y cười rồi bổ sung thêm một câu, “Em yêu anh!”
Đàm Thiên Dương im lặng trong chốc lát, hắn kéo Tịch Chiêu Nhiên ngồi xuống ghế sô-pha. Tịch Chiêu Nhiên cười, ngoan ngoãn nghe lời ngồi xuống bên cạnh hắn.
Đàm Thiên Dương dường như đang tự hỏi điều gì đó. Một hồi lâu mới đáp lại Tịch Chiêu Nhiên: “Không, không đúng.” Hắn lắc đầu, “Lý do này không thành lập, cậu cũng không yêu tôi Chiêu Nhiên.” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.