Chương 10: Mua Một Chiếc Giường Đôi (4)
Lạt Tiêu Phan Phạn
24/07/2017
CHƯƠNG 10: MUA MỘT CHIẾC GIƯỜNG ĐÔI (4)
Sau khi Tịch Chiêu Nhiên sửa soạn xong đồ đạc của mình. Ban đầu dự tính sẽ trực tiếp quay về nhà của Đàm Thiên Dương. Nhưng ngay lúc y chuẩn bị rời đi thì nhận được cú điện thoại của một người.
Là Thiệu Đông Dương gọi đến.
Đó là một người đàn ông khiến cho Tịch Chiêu Nhiên cảm thấy rất phức tạp. Từ lúc bọn họ quen biết nhau cho đến bây giờ. Giữa hai người luôn có một cỗ hương vị không rõ ràng bao phủ. Hầu như chỉ cần một bên tìm một bên còn lại, người bên còn lại nhất định sẽ xuất hiện.
Người này từ trước đến bây giờ, ngoại trừ Đàm Thiên Dương. Cũng là người duy nhất có thể khiến y cho ra một chút lòng tín nhiệm. Nhưng chỉ là một chút như vậy thôi.
Dĩ nhiên giữa hai người bọn họ tuyệt đối không phải là tình yêu. Ngược lại, nó giống như thân tình.
Thân tình? Nghĩ đến hai chữ này làm cho Tịch Chiêu Nhiên nhướng mày, trong lòng dâng lên một cỗ phiền muộn.
Điện thoại vẫn vang lên, Tịch Chiêu Nhiên lắc đầu bắt máy, “Alo.”
“Tại sao cậu bắt máy lâu như vậy chứ? Không tiện ah’?” Microphone truyền tới thanh âm hơi sang sảng của một người đàn ông mang theo ý cười.
“Không có gì.” Tịch Chiêu Nhiên nhàn nhạt trả lời một câu, “Có việc sao?”
“Lâu rồi không gặp cậu nha đi ra ngoài chơi đi.” Thiệu Đông Dương cười nói.
“Không được, tôi hôm nay có việc.” Tịch Chiêu Nhiên từ chối lời mới của hắn. Y hôm nay muốn đi về nhà của Đàm Thiên Dương. Mặc dù nơi đó thật đơn sơ, nhưng lại là nơi y tìm được cảm giác gọi là nhà.
“Huh? Thật là ngạc nhiên nha.” Thiệu Đông Dương cười ha hả, có chút tò mò hỏi, “Cậu có chuyện gì sao? Có cần tôi giúp đỡ không?”
Tịch Chiêu Nhiên suy nghĩ một chút, y biết Thiệu Đông Dương là một cao thủ tình trường. Có lẽ kỹ thuật và kinh nghiệm bẻ thẳng nam của hắn càng phong phú hơn. Ngay sau đó có chút do dự hỏi: “Cậu cảm thấy… làm gì mới có thể nắm được trái tim của một người đàn ông?”
Đầu dây bên kia im lặng một chút, rồi đột nhiên truyền đến thanh âm hô lớn của Thiệu Đông Dương, hắn kinh hãi: “Cậu đã yêu một người đàn ông sao?!”
Tịch Chiêu Nhiên nếu đã dám hỏi cũng sẽ không sợ bị người ta biết. Vì thế y trực tiếp thừa nhận nói: “Phải.”
“Ai?” Thiệu Đông Dương hỏi.
Tịch Chiêu Nhiên nhíu mày, y thật không thích giọng điệu tìm hiểu này của hắn. “Cậu không biết đâu.”
“Ah’.” Thiệu Đông Dương nghe giọng nói của Tịch Chiêu Nhiên, biết y không muốn nói nhiều. Cũng không tiếp tục hỏi thêm, “Nếu cậu không muốn nói thì tôi không hỏi. Có điều, cậu nói cho tôi biết, đối phương là thẳng hay là cong?”
“Hắn không thích đàn ông.” Đây là phân tích tình huống ngay từ đầu mà Tịch Chiêu Nhiên đưa ra trong đêm đó.
Điện thoại đột nhiên không còn thanh âm. Lông mày của Tịch Chiêu Nhiên cũng đã nhướng lên. Rốt cuộc có biện pháp nào không? Nói thẳng ra đi, đừng lãng phí thời gian của y ah’.
Một hồi lâu trong điện thoại mới truyền đến thanh âm của Thiệu Đông Dương. Nhưng nghe có phần miễn cưỡng, “Muốn bẻ cong một thẳng nam thì rất khó khăn. Cậu vẫn nên chọn một người dễ hơn đi, hay là để tôi giúp cậu tuyển chọn.”
“Không cần, cậu không có biện pháp thì thôi.” Tịch Chiêu Nhiên có chút không kiên nhẫn. Y thật sự không nghĩ ra, tại sao y lại đi hỏi Thiệu Đông Dương một việc nghiêm túc như vậy.
“Đừng nóng giận ah’, thật ra cũng có một biện pháp.” Thiệu Đông Dương nghe giọng nói không tốt của y, cười cười bổ sung một chữ, “Quấn.”
“Quấn?” Tịch Chiêu Nhiên nhíu mày.
“Ừ.” Thiệu Đông Dương lên tiếng, trả lời có chút không yên lòng. “Đối với một thẳng nam mà nói, thân thể của người đồng giới cơ bản không có lực hấp dẫn. Cho dù thân thể đó có quyến rũ đi nữa, thì trong mắt của bọn họ cũng chỉ là người cùng giới. Muốn bẻ cong loại đàn ông như vậy. Nếu cậu muốn chân chính có được trái tim của hắn. Cũng chỉ có thể lợi dụng lòng tốt của hắn. Sự đồng cảm cùng không đành lòng của hắn. Chờ sau khi cậu quấn lấy hắn, cùng hắn có cảm tình. Không cần biết tình cảm của hai người khi đó là gì. Chỉ cần có tình cảm là được. Sau khi có tình cảm, cậu chỉ cần đối với bản thân mình tàn nhẫn một chút. Khiến cho hắn đau lòng vì cậu, đến lúc đó hắn sẽ không thể nhìn cậu chịu khổ. Chờ khi tâm của hắn đã bị cậu tác động, cậu chỉ cần dùng tình yêu của mình trói chặt hắn…” Thiệu Đông Dương đang nói, thanh âm đột nhiên ngừng lại.
Tịch Chiêu Nhiên nhịn không được thúc giục nói: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó?” Thiệu Đông Dương dường như cúi đầu, cười thầm một tiếng. “Sau đó thì cậu tiếp tục quấn lấy hắn, làm cho hắn yêu cậu.”
Tịch Chiêu Nhiên ở trong lòng tự hỏi phương pháp này có thể thực hiện hay không.
“Điểm mấu chốt quan trọng của cách thức này chính là.. khi cậu quấn lấy hắn, nhưng hắn lại không đành lòng đuổi cậu đi. Ngay lúc đó cậu nhất định phải nắm bắt lấy cơ hội này, đồng thời tâm tư cũng phải đủ tàn nhẫn.” Thiệu Đông Dương bổ sung nói. Hắn và Tịch Chiêu Nhiên đã quen biết nhau một khoảng thời gian. Hắn biết tâm của y đủ tàn nhẫn. Nếu không y đã không dám đi làm nhiều chuyện như vậy. Cũng sẽ không đi bẻ cong một người đàn ông bình thường. Chuyện này trong mắt của người khác vốn là một việc không có đạo đức.
Thiệu Đông Dương trên tay cầm điện thoại, ánh mắt trở nên có chút mơ hồ.
“Tôi biết rồi.” Tịch Chiêu Nhiên nói, sau đó chuẩn bị cúp máy.
“Chờ một chút.” Thiệu Đông Dương đột nhiên nói.
“Sao?”
“Khụ khụ… cái kia.. hai người hiện giờ đã phát triển đến bước nào rồi?” Thanh âm của Thiệu Đông Dương mang theo nồng đậm hiếu kỳ.
Tịch Chiêu Nhiên đột nhiên vui vẻ đến cao hứng, y dùng thanh âm mang theo chút khoe khoang nói: “Ngày hôm qua chúng tôi đã cùng nhau đi mua giường đôi. Chờ hôm nào có cơ hội, tôi sẽ mang cậu về nhà của hai chúng tôi xem thử.” Y nói xong lập tức cúp máy, trên mặt lại lộ ra một vẻ đắc ý.
Thiệu Đông Dương hiếu kì đến như thế, nhất định là có nguyên nhân!
Thiệu Đông Dương ở đầu dây bên kia vô cùng sửng sốt. Đột nhiên dùng sức ném di động lên ghế sô-pha. Vô cùng ấm ức cũng vô cùng không cam lòng nói: “Ngây thơ!”
Nói một câu cũng chưa đủ hả giận, hắn liền đạp một cái, đá văng chiếc điện thoại di động xuống mặt đất.
Tâm trạng của Tịch Chiêu Nhiên hiện giờ rất tốt. Y cũng lười quản phản ứng của Thiệu Đông Dương. Mang theo đồ mình đã sửa soạn xong đi xuống lầu.
Khi đi đến dưới lầu, vì muốn nhìn thấy người nào đó, y liền cố tình đi đường vòng. Đi ngang qua một hành lang khác, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng của Đàm Thiên Dương từ hướng khác đi tới.
Vóc dáng của người đàn ông này thật sự hoàn hảo đến không còn chỗ nào hoàn hảo hơn. Cao lớn, đẹp trai, khí thế, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng an toàn. Toàn thân từ trên xuống dưới đều tràn ngập mùi vị quyến rũ của đàn ông.
Điểm này chỉ cần đếm số lượng hoa si đang đứng ở hành lang nhìn bóng dáng của hắn đến hoa mắt thì biết.
Tịch Chiêu Nhiên liếc mắt nhìn những cô nàng đang bàn tán vô cùng hưng phấn về dáng người của Đàm Thiên Dương, sắc mặt liền đen xuống.
Trong lòng y bỗng dâng lên một chút cảm giác khủng hoảng. Cái Đàm Thiên Dương thích chính là phụ nữ!
Không được! Kế hoạch của y phải chặt chẽ hơn một chút. Tuyệt đối không thể để cho người khác thừa cơ chui vào chỗ trống cướp người này của y! Phụ nữ không được, đàn ông càng không thể được.
Y nghĩ như vậy, liền cầm hành lý trên tay mang về nhà Đàm Thiên Dương. Vì muốn gia tăng độ thân mật của hai người, y đem quần áo của mình bỏ vào trong tủ quần áo của Đàm Thiên Dương. Đặt chồng quần áo của mình thật gọn gàng vào cùng một nơi.
Tịch Chiêu Nhiên đứng ở trước tủ quần áo. Sờ cằm nhìn áo sơ-mi trắng tinh của mình nằm kế bên quần áo của Đàm Thiên Dương. Thế này khiến cho y có cảm giác như hai người đang kề bên, ở cùng nhau một chỗ.
Y còn mang đến một tá quần lót. Y đã quyết định từ nay về sau mỗi cái quần lót chỉ mặc một lần. Để quần lót của mình bị một người đàn ông khác cẩn thận sát xát, giặt sạch. Treo ở ban công tung bay theo gió khiến cho y thật sự không thể chấp nhận nỗi.
Đưa tay sắp xếp tủ quần áo, Tịch Chiêu Nhiên cảm thấy quần áo của Đàm Thiên Dương hơi ít. Y còn nhớ rõ quê quán của Đàm Thiên Dương là ở một thị trấn nhỏ. Đàm Thiên Dương tới nơi này để đi làm, có phải tính kiếm thêm chút tiền rồi trở về quê nhà không?
Nhưng có lẽ đây là một cơ hội? Y có thể cho hắn một công việc tốt hơn?
Tịch Chiêu Nhiên đợi đến khi công ty hết giờ làm việc liền đi tới tìm Đàm Thiên Dương. Cũng không chờ hắn mở miệng, y mỉm cười nói: “Cùng nhau về nhà đi?”
“Hôm nay cậu đi làm?” Đàm Thiên Dương nhìn cánh tay còn treo ở trước ngực y, lông mày hơi nhíu lại.
“Ừ.” Tịch Chiêu Nhiên thờ ơ gật đầu.
“Tay cậu vẫn còn chưa khỏi.” Hắn không đồng tình nhìn Tịch Chiêu Nhiên. Y bị thương rất nặng, vốn hắn không đồng ý cho y xuất viện nhanh như vậy. Nhưng vì đó là ý của Tịch Chiêu Nhiên, nên hắn không thể can thiệp.
“Tôi đã xin nghĩ phép, ngày mai sẽ ở nhà.” Tịch Chiêu Nhiên nháy mắt mấy cái, cười tủm tỉm nhìn hắn.
Đàm Thiên Dương nhìn y một cái, cuối cùng không nói gì thêm.
Đàm Thiên Dương có thói quen sau khi tan ca sẽ đi đến chợ mua một chút thực phẩm mang về nhà. Hiện giờ Tịch Chiêu Nhiên lại ở nhà của hắn, mỗi ngày đều phải mua thức ăn nhiều hơn. Hắn thấy Tịch Chiêu Nhiên không có ý định muốn về nhà trước liền lên tiếng. “Chỗ đó vừa bẩn vừa lộn xộn, cậu đừng đi.” Hắn có chút lo lắng cho cánh tay của y bị đụng phải. Nơi đó có rất nhiều người qua lại.
“Không sao đâu, tôi sẽ lưu ý một chút.” Tịch Chiêu Nhiên đoán được hắn lo lắng cho mình. Trong lòng có chút vui mừng. Y biết phương thức bồi dưỡng tình cảm nhanh nhất chính là cùng nhau làm việc. Không cần biết là chuyện gì, chỉ cần cùng nhau ở một chỗ là được.
Đàm Thiên Dương nhìn y cười đến híp mắt, vẻ mặt như không có chuyện gì đáng kể. Trong lòng đột nhiên dâng lên chút cảm giác bất đắc dĩ. Trước kia hắn hiếm khi có cảm giác này, nếu ai khiến cho hắn thấy bất đắc dĩ. Hắn sẽ trực tiếp động thủ, khiến cho đối phương làm điều hắn muốn, đến khi vừa lòng mới thôi.
Nhưng hiển nhiên điều này vô dụng đối với Tịch Chiêu Nhiên. Y không phải là chiến hữu, cũng không phải binh lính của hắn, càng không phải là kẻ thù… y là một sự tồn tại đặt biệt.
Đàm Thiên Dương biết mình nhiều lời cũng vô ích. Sau khi đi đến chợ, hắn để cho y đi ở phía trước, hắn đi theo phía sau che chở cho y. Hình ảnh này thật giống như một ngọn núi bất khả xâm phạm.
Người ở chợ thật sự rất nhiều, vì sợ bị người khác đụng phải, cơ thể của hai người hầu như đều dán sát vào nhau.
“Cẩn thận một chút.” Đàm Thiên Dương mở miệng, gần như dán ở bên tai Tịch Chiêu Nhiên. Không thể yên lòng dặn dò.
Thời điểm hắn nói chuyện, toàn bộ nhiệt khí đều phun đến lỗ tai của Tịch Chiêu Nhiên. Khiến cho lỗ tai của y đều đỏ cả lên, từ tai xuống cổ…
Tịch Chiêu Nhiên cũng là lần đầu tiên cảm thấy khẩn trương. Tuy rằng y chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trải qua cảm giác khẩn trương này. Nhưng vô luận nói như thế nào. Từ khi bắt đầu có hồi ức, đây vẫn là lần đầu tiên y cùng một người dán sát như vậy.. và thân mật như thế. Đăng bởi: admin
Sau khi Tịch Chiêu Nhiên sửa soạn xong đồ đạc của mình. Ban đầu dự tính sẽ trực tiếp quay về nhà của Đàm Thiên Dương. Nhưng ngay lúc y chuẩn bị rời đi thì nhận được cú điện thoại của một người.
Là Thiệu Đông Dương gọi đến.
Đó là một người đàn ông khiến cho Tịch Chiêu Nhiên cảm thấy rất phức tạp. Từ lúc bọn họ quen biết nhau cho đến bây giờ. Giữa hai người luôn có một cỗ hương vị không rõ ràng bao phủ. Hầu như chỉ cần một bên tìm một bên còn lại, người bên còn lại nhất định sẽ xuất hiện.
Người này từ trước đến bây giờ, ngoại trừ Đàm Thiên Dương. Cũng là người duy nhất có thể khiến y cho ra một chút lòng tín nhiệm. Nhưng chỉ là một chút như vậy thôi.
Dĩ nhiên giữa hai người bọn họ tuyệt đối không phải là tình yêu. Ngược lại, nó giống như thân tình.
Thân tình? Nghĩ đến hai chữ này làm cho Tịch Chiêu Nhiên nhướng mày, trong lòng dâng lên một cỗ phiền muộn.
Điện thoại vẫn vang lên, Tịch Chiêu Nhiên lắc đầu bắt máy, “Alo.”
“Tại sao cậu bắt máy lâu như vậy chứ? Không tiện ah’?” Microphone truyền tới thanh âm hơi sang sảng của một người đàn ông mang theo ý cười.
“Không có gì.” Tịch Chiêu Nhiên nhàn nhạt trả lời một câu, “Có việc sao?”
“Lâu rồi không gặp cậu nha đi ra ngoài chơi đi.” Thiệu Đông Dương cười nói.
“Không được, tôi hôm nay có việc.” Tịch Chiêu Nhiên từ chối lời mới của hắn. Y hôm nay muốn đi về nhà của Đàm Thiên Dương. Mặc dù nơi đó thật đơn sơ, nhưng lại là nơi y tìm được cảm giác gọi là nhà.
“Huh? Thật là ngạc nhiên nha.” Thiệu Đông Dương cười ha hả, có chút tò mò hỏi, “Cậu có chuyện gì sao? Có cần tôi giúp đỡ không?”
Tịch Chiêu Nhiên suy nghĩ một chút, y biết Thiệu Đông Dương là một cao thủ tình trường. Có lẽ kỹ thuật và kinh nghiệm bẻ thẳng nam của hắn càng phong phú hơn. Ngay sau đó có chút do dự hỏi: “Cậu cảm thấy… làm gì mới có thể nắm được trái tim của một người đàn ông?”
Đầu dây bên kia im lặng một chút, rồi đột nhiên truyền đến thanh âm hô lớn của Thiệu Đông Dương, hắn kinh hãi: “Cậu đã yêu một người đàn ông sao?!”
Tịch Chiêu Nhiên nếu đã dám hỏi cũng sẽ không sợ bị người ta biết. Vì thế y trực tiếp thừa nhận nói: “Phải.”
“Ai?” Thiệu Đông Dương hỏi.
Tịch Chiêu Nhiên nhíu mày, y thật không thích giọng điệu tìm hiểu này của hắn. “Cậu không biết đâu.”
“Ah’.” Thiệu Đông Dương nghe giọng nói của Tịch Chiêu Nhiên, biết y không muốn nói nhiều. Cũng không tiếp tục hỏi thêm, “Nếu cậu không muốn nói thì tôi không hỏi. Có điều, cậu nói cho tôi biết, đối phương là thẳng hay là cong?”
“Hắn không thích đàn ông.” Đây là phân tích tình huống ngay từ đầu mà Tịch Chiêu Nhiên đưa ra trong đêm đó.
Điện thoại đột nhiên không còn thanh âm. Lông mày của Tịch Chiêu Nhiên cũng đã nhướng lên. Rốt cuộc có biện pháp nào không? Nói thẳng ra đi, đừng lãng phí thời gian của y ah’.
Một hồi lâu trong điện thoại mới truyền đến thanh âm của Thiệu Đông Dương. Nhưng nghe có phần miễn cưỡng, “Muốn bẻ cong một thẳng nam thì rất khó khăn. Cậu vẫn nên chọn một người dễ hơn đi, hay là để tôi giúp cậu tuyển chọn.”
“Không cần, cậu không có biện pháp thì thôi.” Tịch Chiêu Nhiên có chút không kiên nhẫn. Y thật sự không nghĩ ra, tại sao y lại đi hỏi Thiệu Đông Dương một việc nghiêm túc như vậy.
“Đừng nóng giận ah’, thật ra cũng có một biện pháp.” Thiệu Đông Dương nghe giọng nói không tốt của y, cười cười bổ sung một chữ, “Quấn.”
“Quấn?” Tịch Chiêu Nhiên nhíu mày.
“Ừ.” Thiệu Đông Dương lên tiếng, trả lời có chút không yên lòng. “Đối với một thẳng nam mà nói, thân thể của người đồng giới cơ bản không có lực hấp dẫn. Cho dù thân thể đó có quyến rũ đi nữa, thì trong mắt của bọn họ cũng chỉ là người cùng giới. Muốn bẻ cong loại đàn ông như vậy. Nếu cậu muốn chân chính có được trái tim của hắn. Cũng chỉ có thể lợi dụng lòng tốt của hắn. Sự đồng cảm cùng không đành lòng của hắn. Chờ sau khi cậu quấn lấy hắn, cùng hắn có cảm tình. Không cần biết tình cảm của hai người khi đó là gì. Chỉ cần có tình cảm là được. Sau khi có tình cảm, cậu chỉ cần đối với bản thân mình tàn nhẫn một chút. Khiến cho hắn đau lòng vì cậu, đến lúc đó hắn sẽ không thể nhìn cậu chịu khổ. Chờ khi tâm của hắn đã bị cậu tác động, cậu chỉ cần dùng tình yêu của mình trói chặt hắn…” Thiệu Đông Dương đang nói, thanh âm đột nhiên ngừng lại.
Tịch Chiêu Nhiên nhịn không được thúc giục nói: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó?” Thiệu Đông Dương dường như cúi đầu, cười thầm một tiếng. “Sau đó thì cậu tiếp tục quấn lấy hắn, làm cho hắn yêu cậu.”
Tịch Chiêu Nhiên ở trong lòng tự hỏi phương pháp này có thể thực hiện hay không.
“Điểm mấu chốt quan trọng của cách thức này chính là.. khi cậu quấn lấy hắn, nhưng hắn lại không đành lòng đuổi cậu đi. Ngay lúc đó cậu nhất định phải nắm bắt lấy cơ hội này, đồng thời tâm tư cũng phải đủ tàn nhẫn.” Thiệu Đông Dương bổ sung nói. Hắn và Tịch Chiêu Nhiên đã quen biết nhau một khoảng thời gian. Hắn biết tâm của y đủ tàn nhẫn. Nếu không y đã không dám đi làm nhiều chuyện như vậy. Cũng sẽ không đi bẻ cong một người đàn ông bình thường. Chuyện này trong mắt của người khác vốn là một việc không có đạo đức.
Thiệu Đông Dương trên tay cầm điện thoại, ánh mắt trở nên có chút mơ hồ.
“Tôi biết rồi.” Tịch Chiêu Nhiên nói, sau đó chuẩn bị cúp máy.
“Chờ một chút.” Thiệu Đông Dương đột nhiên nói.
“Sao?”
“Khụ khụ… cái kia.. hai người hiện giờ đã phát triển đến bước nào rồi?” Thanh âm của Thiệu Đông Dương mang theo nồng đậm hiếu kỳ.
Tịch Chiêu Nhiên đột nhiên vui vẻ đến cao hứng, y dùng thanh âm mang theo chút khoe khoang nói: “Ngày hôm qua chúng tôi đã cùng nhau đi mua giường đôi. Chờ hôm nào có cơ hội, tôi sẽ mang cậu về nhà của hai chúng tôi xem thử.” Y nói xong lập tức cúp máy, trên mặt lại lộ ra một vẻ đắc ý.
Thiệu Đông Dương hiếu kì đến như thế, nhất định là có nguyên nhân!
Thiệu Đông Dương ở đầu dây bên kia vô cùng sửng sốt. Đột nhiên dùng sức ném di động lên ghế sô-pha. Vô cùng ấm ức cũng vô cùng không cam lòng nói: “Ngây thơ!”
Nói một câu cũng chưa đủ hả giận, hắn liền đạp một cái, đá văng chiếc điện thoại di động xuống mặt đất.
Tâm trạng của Tịch Chiêu Nhiên hiện giờ rất tốt. Y cũng lười quản phản ứng của Thiệu Đông Dương. Mang theo đồ mình đã sửa soạn xong đi xuống lầu.
Khi đi đến dưới lầu, vì muốn nhìn thấy người nào đó, y liền cố tình đi đường vòng. Đi ngang qua một hành lang khác, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng của Đàm Thiên Dương từ hướng khác đi tới.
Vóc dáng của người đàn ông này thật sự hoàn hảo đến không còn chỗ nào hoàn hảo hơn. Cao lớn, đẹp trai, khí thế, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng an toàn. Toàn thân từ trên xuống dưới đều tràn ngập mùi vị quyến rũ của đàn ông.
Điểm này chỉ cần đếm số lượng hoa si đang đứng ở hành lang nhìn bóng dáng của hắn đến hoa mắt thì biết.
Tịch Chiêu Nhiên liếc mắt nhìn những cô nàng đang bàn tán vô cùng hưng phấn về dáng người của Đàm Thiên Dương, sắc mặt liền đen xuống.
Trong lòng y bỗng dâng lên một chút cảm giác khủng hoảng. Cái Đàm Thiên Dương thích chính là phụ nữ!
Không được! Kế hoạch của y phải chặt chẽ hơn một chút. Tuyệt đối không thể để cho người khác thừa cơ chui vào chỗ trống cướp người này của y! Phụ nữ không được, đàn ông càng không thể được.
Y nghĩ như vậy, liền cầm hành lý trên tay mang về nhà Đàm Thiên Dương. Vì muốn gia tăng độ thân mật của hai người, y đem quần áo của mình bỏ vào trong tủ quần áo của Đàm Thiên Dương. Đặt chồng quần áo của mình thật gọn gàng vào cùng một nơi.
Tịch Chiêu Nhiên đứng ở trước tủ quần áo. Sờ cằm nhìn áo sơ-mi trắng tinh của mình nằm kế bên quần áo của Đàm Thiên Dương. Thế này khiến cho y có cảm giác như hai người đang kề bên, ở cùng nhau một chỗ.
Y còn mang đến một tá quần lót. Y đã quyết định từ nay về sau mỗi cái quần lót chỉ mặc một lần. Để quần lót của mình bị một người đàn ông khác cẩn thận sát xát, giặt sạch. Treo ở ban công tung bay theo gió khiến cho y thật sự không thể chấp nhận nỗi.
Đưa tay sắp xếp tủ quần áo, Tịch Chiêu Nhiên cảm thấy quần áo của Đàm Thiên Dương hơi ít. Y còn nhớ rõ quê quán của Đàm Thiên Dương là ở một thị trấn nhỏ. Đàm Thiên Dương tới nơi này để đi làm, có phải tính kiếm thêm chút tiền rồi trở về quê nhà không?
Nhưng có lẽ đây là một cơ hội? Y có thể cho hắn một công việc tốt hơn?
Tịch Chiêu Nhiên đợi đến khi công ty hết giờ làm việc liền đi tới tìm Đàm Thiên Dương. Cũng không chờ hắn mở miệng, y mỉm cười nói: “Cùng nhau về nhà đi?”
“Hôm nay cậu đi làm?” Đàm Thiên Dương nhìn cánh tay còn treo ở trước ngực y, lông mày hơi nhíu lại.
“Ừ.” Tịch Chiêu Nhiên thờ ơ gật đầu.
“Tay cậu vẫn còn chưa khỏi.” Hắn không đồng tình nhìn Tịch Chiêu Nhiên. Y bị thương rất nặng, vốn hắn không đồng ý cho y xuất viện nhanh như vậy. Nhưng vì đó là ý của Tịch Chiêu Nhiên, nên hắn không thể can thiệp.
“Tôi đã xin nghĩ phép, ngày mai sẽ ở nhà.” Tịch Chiêu Nhiên nháy mắt mấy cái, cười tủm tỉm nhìn hắn.
Đàm Thiên Dương nhìn y một cái, cuối cùng không nói gì thêm.
Đàm Thiên Dương có thói quen sau khi tan ca sẽ đi đến chợ mua một chút thực phẩm mang về nhà. Hiện giờ Tịch Chiêu Nhiên lại ở nhà của hắn, mỗi ngày đều phải mua thức ăn nhiều hơn. Hắn thấy Tịch Chiêu Nhiên không có ý định muốn về nhà trước liền lên tiếng. “Chỗ đó vừa bẩn vừa lộn xộn, cậu đừng đi.” Hắn có chút lo lắng cho cánh tay của y bị đụng phải. Nơi đó có rất nhiều người qua lại.
“Không sao đâu, tôi sẽ lưu ý một chút.” Tịch Chiêu Nhiên đoán được hắn lo lắng cho mình. Trong lòng có chút vui mừng. Y biết phương thức bồi dưỡng tình cảm nhanh nhất chính là cùng nhau làm việc. Không cần biết là chuyện gì, chỉ cần cùng nhau ở một chỗ là được.
Đàm Thiên Dương nhìn y cười đến híp mắt, vẻ mặt như không có chuyện gì đáng kể. Trong lòng đột nhiên dâng lên chút cảm giác bất đắc dĩ. Trước kia hắn hiếm khi có cảm giác này, nếu ai khiến cho hắn thấy bất đắc dĩ. Hắn sẽ trực tiếp động thủ, khiến cho đối phương làm điều hắn muốn, đến khi vừa lòng mới thôi.
Nhưng hiển nhiên điều này vô dụng đối với Tịch Chiêu Nhiên. Y không phải là chiến hữu, cũng không phải binh lính của hắn, càng không phải là kẻ thù… y là một sự tồn tại đặt biệt.
Đàm Thiên Dương biết mình nhiều lời cũng vô ích. Sau khi đi đến chợ, hắn để cho y đi ở phía trước, hắn đi theo phía sau che chở cho y. Hình ảnh này thật giống như một ngọn núi bất khả xâm phạm.
Người ở chợ thật sự rất nhiều, vì sợ bị người khác đụng phải, cơ thể của hai người hầu như đều dán sát vào nhau.
“Cẩn thận một chút.” Đàm Thiên Dương mở miệng, gần như dán ở bên tai Tịch Chiêu Nhiên. Không thể yên lòng dặn dò.
Thời điểm hắn nói chuyện, toàn bộ nhiệt khí đều phun đến lỗ tai của Tịch Chiêu Nhiên. Khiến cho lỗ tai của y đều đỏ cả lên, từ tai xuống cổ…
Tịch Chiêu Nhiên cũng là lần đầu tiên cảm thấy khẩn trương. Tuy rằng y chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trải qua cảm giác khẩn trương này. Nhưng vô luận nói như thế nào. Từ khi bắt đầu có hồi ức, đây vẫn là lần đầu tiên y cùng một người dán sát như vậy.. và thân mật như thế. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.