Bẻ Cong Anh Chàng Quân Nhân

Chương 31: Sắc Đỏ Của Đêm Đầu Tiên (2)

Lạt Tiêu Phan Phạn

24/07/2017

CHƯƠNG 31: SẮC ĐỎ CỦA ĐÊM ĐẦU TIÊN (2)

Tịch Tiêu Nhiên mở miệng thở gấp, hai tay siết chặt ôm lấy tấm lưng rộng của Đàm Thiên Dương.

Đàm Thiên Dương dùng sức hôn lên môi y. Tịch Chiêu Nhiên cũng nhiệt liệt đáp trả hắn. Đầu lưỡi từng chút từng chút cuốn lấy Đàm Thiên Dương, thăm dò sâu vào bên trong khoang miệng hắn. Hô hấp của Đàm Thiên Dương không thể khống chế, càng trở nên gấp gáp. Nhịp tim của hai người chưa từng đập nhanh như vậy, từng tiếng “thình thịch” vang lên trong ***g ngực.

Phòng bệnh rất nhanh đã vang vọng tiếng thở gấp cùng hô hấp hỗn loạn của hai người.

Tịch Chiêu Nhiên vừa đáp lại Đàm Thiên Dương. Vừa dùng cánh tay trái đang ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng trượt xuống trước ngực. Cả người Đàm Thiên Dương nằm ở phía trên Tịch Chiêu Nhiên, sức nặng của hắn làm cho y cảm thấy có một sự an toàn đến kỳ lạ. Ngón tay thon dài của Tịch Chiêu Nhiên cố gắng cởi từng nút áo trên người Đàm Thiên Dương. Nhưng bởi vì kích động khiến cho ngón tay của y không thể khống chế mà run rẩy. Chưa kể đến cánh tay phải đang bị Đàm Thiên Dương giữ chặt trên gối, hoàn toàn không thể giúp gì được. Cho nên y cố gắng cả nửa ngày, cũng không thể cởi được chiếc nút áo nào trên người hắn. Ngược lại đầu ngón tay một chút lại một chút, đụng đến hầu kết của Đàm Thiên Dương. Làm cho người nằm ở phía trên không thể khống chế được âm lượng của mình.

Đàm Thiên Dương thở gấp gáp, miễn cưỡng từ trên người Tịch Chiêu Nhiên ngẩng đầu lên. Hắn cầm lấy bàn tay đang “làm loạn” kia, cảnh cáo nói: “Đừng lộn xộn.” Chọn đúng thời điểm này để lộn xộn sẽ rất dễ bén lửa!

Đàm Thiên Dương cảm thấy có chút không thể khống chế bản thân. Tịch Chiêu Nhiên lại trêu chọc hắn như vậy. Hắn thật sợ mình không nhịn được, liền trực tiếp lao tới.

“Anh sợ sao ah’?” Tịch Chiêu Nhiên không chút lo sợ. Y vươn đầu lưỡi vẽ loạn lên môi Đàm Thiên Dương. Mặc dù y cũng đang không ngừng thở gấp. Nhưng câu dẫn Đàm Thiên Dương cơ hồ đã trở thành bản năng của y.

Đàm Thiên Dương híp mắt, ngay lập tức cúi xuống cắn đầu lưỡi đang không an phận kia, hung hăng cuốn lấy. Bàn tay to của hắn trượt xuống, xoa lên thắt lưng của y. Theo góc áo dần dần tiến vào bên dưới lớp y phục. Năm ngón tay trượt dài hướng về phía trước, rồi dùng một chút lực, đem chiếc áo đang mặc của Tịch Chiêu Nhiên cởi xuống.

Hắn bị Tịch Chiêu Nhiên khiêu khích đến có chút không thể khống chế. Sớm đã quên mất chuyện hai người vẫn còn đang ở trong phòng bệnh của bệnh viện. Hơn hết, Tịch Chiêu Nhiên vẫn còn bị thương.

Nửa thân trên của Tịch Chiêu Nhiên thoáng chốc đã xích loã. Làn da trắng mịn của y làm cho Đàm Thiên Dương không nhịn được vươn tay đến vuốt ve, tham luyến chạm vào. Sau cùng, bàn tay của Đàm Thiên Dương trượt xuống phía dưới. Hắn nắm lấy chiếc quần dài của Tịch Chiêu Nhiên, trực tiếp kéo xuống. Trong nháy mắt, Tịch Chiêu Nhiên đã hoàn toàn xích loã nằm dưới thân Đàm Thiên Dương. Ngọn đèn yếu ớt trên trần nhà phát ra thứ ánh sáng mờ ảo.

Đàm Thiên Dương nhìn đến không chớp mắt. Tịch Chiêu Nhiên thân là một người đàn ông. Nhưng lại quyết định cam tâm tình nguyện nằm dưới thân hắn, làm cho hắn có chút động tâm. Nhìn từng tất da thịt của Tịch Chiêu Nhiên khiến cho hắn muốn ngay lập tức áp đảo y. Dùng thân thể mình quấn chặt lấy y. Loại suy nghĩ bá đạo muốn hoàn toàn chiếm giữ lấy Tịch Chiêu Nhiên một khi đã hình thành ở trong lòng. Hắn liền không thể khống chế mà muốn ngay lập tức thực hiện. Thân thể rất nhanh đã cảm thấy khô nóng. Vật cứng ở phía dưới cũng theo đó tăng thêm một vòng.

“Có muốn em giúp anh cỡi quần áo không?” Tịch Chiêu Nhiên thở dốc hỏi. Thân thể xích loã nằm dưới thân một người đàn ông khác không khiến Tịch Chiêu Nhiên cảm thấy ngượng ngùng. Y còn cố ý nâng đôi chân thon dài, cọ cọ lên đùi người kia.

“Không cần.” Đàm Thiên Dương đứng dậy, rất nhanh đã đem toàn bộ quần áo cởi xuống. Cơ thể cường tráng mạnh mẽ lộ ra bên ngoài không khí. Làn da màu đồng dưới ánh đèn mờ ảo trở nên quyến rũ đầy nam tính. Hắn trèo lên giường hạ thấp người. Da thịt cả hai tiếp xúc thân mật với nhau, một ma sát nhỏ cũng có thể bén ra lửa.

“Nếu đau liền nói cho anh biết.” Đàm Thiên Dương khẽ cắn lên môi y. Bàn tay to chu du khắp thân thể Tịch Chiêu Nhiên. Sau đó chậm rãi trượt đến thắt lưng y.

Tịch Chiêu Nhiên bị hắn hôn đến mất kiểm soát. Ngực cũng theo đó kịch liệt phập phồng, thở gấp đến phát ra từng tiếng rên rĩ như con thú nhỏ. Trong lòng giống như có một ngọn lửa không ngừng thiêu đốt. Vì dục vọng đun nóng trong lòng y hiện giờ đã không còn có thể khống chế được.

Tịch Chiêu Nhiên miễn cưỡng mở hai mắt, điều chỉnh thân thể một chút. Đôi chân dài cuốn lấy thắt lưng rắn chắc cùng hữu lực của Đàm Thiên Dương. Y dùng bàn chân mình cọ cọ lên đùi hắn, nâng khuôn mặt, cắn lên cằm Đàm Thiên Dương một cái rồi nói: “Trực tiếp đi vào đi, anh đừng lo.” Lần đầu tiên làm khó tránh khỏi chuyện bị thương. Y đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý, mặc dù có chút không cam lòng làm người bị áp. Nhưng với bản lĩnh của Đàm Thiên Dương. Muốn nằm trên hắn, trừ khi y dùng biện pháp “cưỡi”. Bằng không, căn bản chuyện đó sẽ không thể nào xảy ra.

Ân… Kỳ thật kiểu “cưỡi” đó cũng không tồi. Chỉ tiếc hiện giờ mình đang bị thương. Nếu không cũng có thể thử một lần.



Thật sự hiện giờ Đàm Thiên Dương cũng không biết nên làm gì tiếp theo. Hắn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày làm tình với người cùng giới. Càng không nghĩ đến chuyện tên đã lên dây, nhưng lại bó tay không biết tiếp theo nên làm như thế nào.

Hắn kéo hai chân của Tịch Chiêu Nhiên rồi nhìn xuống. Đại khái hắn biết chỗ sẽ tiến vào. Nhưng chỗ đó của Tịch Chiêu Nhiên chặt như vậy. Làm sao mới có thể đi vào đây? Hắn do dự một chút, vươn tay chạm vào tiểu huyệt của y. Thân thể Tịch Chiêu Nhiên run rẩy một chút. Nơi tư ẩn bị ngón tay của hắn tiến vào khuếch trương, làm cho y cảm thấy có chút không chịu được. Vì thế liền vội vàng nói: “Anh không cần khuếch trương, trực tiếp tiến vào đi.”

Vì thế Đàm Thiên Dương cầm tính khí của mình đặt trước cửa hậu huyệt, thử tiến vào một chút. Nhưng vì sợ Tịch Chiêu Nhiên cảm thấy đau nên lực đạo tiến vào của hắn rất nhẹ. Cũng vì lực đạo chỉ đủ gãi ngứa nên tính khí của hắn không thể nào tiến vào bên trong hậu huyệt. Ngược lại càng làm cho dục vọng của hai người tăng cao. Đỉnh tính khí bị hậu huyệt của Tịch Chiêu Nhiên kẹp chặt làm cho Đàm Thiên Dương giống như bị điện giật. Khoái cảm khiến hắn không thể kiềm chế mà tăng thêm chút lực, dùng tính khí đâm vào bên trong.

“A.” Tịch Chiêu Nhiên bị đau hừ một tiếng. Mặt sau bị cường lực áp đến khiến cho y cảm thấy đau đớn. Thân thể y cũng không còn nhiệt tình như lúc nãy. Theo bản năng mà thụt lùi lên trên.

“Ân.” Đàm Thiên Dương cũng không nhịn được rên lên một tiếng. Đúng ngay lúc Đàm Thiên Dương vừa đâm vào một chút bên trong cửa động, thì Tịch Chiêu Nhiên lại hoàn hảo lùi người lại. Tính khí cũng theo đó mà hung hăng ma sát lên vách tường hậu huyệt. Khoái cảm như điện giật trong nháy mắt lan truyền khắp thân thể. Đàm Thiên Dương không thể tiếp tục khống chế dục vọng của mình. Hắn theo bản năng đẩy mạnh thân thể về phía trước.

“…A… Thiên.. Thiên Dương.” Tịch Chiêu Nhiên bị đau, Đàm Thiên Dương lúc này không chút lưu tình. Dùng lực đạo đem toàn bộ tính khí tiến thẳng vào bên trong hậu huyệt. Làm cho y đau đớn đến cực độ, cả thân thể đều cứng lại.

“Rất đau?” Đàm Thiên Dương cúi xuống ôm lấy thân thể y. ghé vào bên lỗ tai thấp giọng hỏi. Tiếng hô hấp của hắn làm cho Tịch Chiêu Nhiên lấy lại một chút lý trí. Đàm Thiên Dương miễn cưỡng, cố gắng nén lại dục vọng của mình. Mặc dù tự chủ của Đàm Thiên Dương luôn rất tốt. Nhưng hiện giờ hắn nhẫn nại vô cùng vất vã. Tính khí mẫn cảm cùng yếu ớt bị hậu huyệt nóng hầm hập gắt gao kẹp chặt lấy. Cố gắng kiềm chế thân dưới mình không động đã là cực hạn đối với hắn.

Tịch Chiêu Nhiên mở mắt ra, nhìn ánh mắt tràn ngập dục vọng của hắn. Nhưng bởi vì sợ y đau đớn mà cố gắng đè nén. Gân xanh trên trán cũng nổi lên, mồ hôi theo thái dương chảy xuống. Một cảm giác được yêu thương cùng bảo vệ bỗng tràn vào trong trái tim y. Nên mặc cho thân dưới đã đau đến chết lặng. Tịch Chiêu Nhiên vẫn vươn cánh tay, gắt gao ôm lấy cổ Đàm Thiên Dương, không muốn hắn rời đi, “Anh đừng lo, chậm một chút là được rồi.” Y nói xong còn không sợ chết, ngẩng đầu cắn lên môi hắn.

Đàm thiên Dương vốn cực lực áp chế dục vọng. Nhưng vì khiêu khích này của y mà nháy mắt liền tan biến. Hắn ôm lấy thân thể Tịch Chiêu Nhiên, không ngừng động thân dưới. Khoái cảm trong chớp mắt mãnh liệt xông đến làm cho hắn trở nên điên cuồng.

Hắn chưa từng nghĩ đến mình sẽ vì một người nào đó mà mất đi hoàn toàn khống chế. Nhưng thân thể mềm mại của Tịch Chiêu Nhiên làm cho hắn không cách nào suy xét, hay nghĩ đến chuyện khác. Hắn vươn tay vòng qua qua người Tịch Chiêu Nhiên, siết chặt lấy thân thể y. Cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng.

Đàn ông trong thời điểm này không có khả năng ngừng lại. Huống chi là người lần đầu tiên cảm nhận được khoái cảm mãnh liệt như thế?

Tịch Chiêu Nhiên bởi vì sự tiến công mạnh mẽ của hắn đã đau đến nói không ra lời. Thân thể từ trên xuống dưới giống như một cây trúc bị sức gió đung đưa lay động. Cứ như mình đã không còn là mình. Sắc mặt cũng bởi vì đau đớn mà trở nên trắng bệch. Hô hấp hoàn toàn rối loạn.

Đàm Thiên Dương nhìn trán y đổ đầy mồ hôi vô cùng đau lòng. Nhưng hiện tại hắn căn bản không thể ngừng động. Không chỉ như thế, nhìn bộ dáng yếu mềm của Tịch Chiêu Nhiên lại càng khiến hắn bị kích thích. Nghĩ muốn dùng tính khí va chạm sâu vào bên trong huyệt khẩu. Muốn y hoàn toàn thuộc về hắn.

Trong phòng bệnh vang lên từng tiếng thở gấp, đủ loại âm thanh hỗn loạn. Tiếng “kẽo kẹt” của giường bệnh vang lên bởi động tác của Đàm Thiên Dương. Thỉnh thoảng còn có tiếng rên rĩ phụ hoạ của Tịch Chiêu Nhiên.

Chờ đến khi phòng bệnh rốt cuộc an tĩnh lại. Đã là chuyện của hơn một tiếng sau. Đàm Thiên Dương chôn đầu ở cổ Tịch Chiêu Nhiên, hắn thở gấp một hơi liền tiết vào bên trong y.

Trong lòng Tịch Chiêu Nhiên cũng thở ra một hơi. Bất quá mặc dù lúc đầu cảm thấy rất đau. Nhưng cảm giác chết lặng sau đó dần dần cũng biến mất. Thay vào đó là khoái cảm dâng lên, tuy rằng không quá mãnh liệt.

Mặt sau đoán chừng đã chảy máu. Nhưng lần đầu tiên dĩ nhiên phải bị chảy một ít máu. Hơn nữa trong dự tính của Tịch Chiêu Nhiên, nếu y bị thương càng nặng. Đàm Thiên Dương nhất định sẽ càng đau lòng. Như thế hắn càng không thể dễ dàng rời khỏi y.

“Thật xin lỗi.” Đàm Thiên Dương không đứng dậy, chôn đầu ở cổ Tịch Chiêu Nhiên, thấp giọng nói. Sau khi nói xong liền hôn lên lỗ tai y.



“Huh?” Tịch Chiêu Nhiên lười biếng hừ một tiếng. Y hiện tại ngay cả vươn tay cũng không có sức lực. Hạ thân cũng giống như thắt lưng hoàn toàn không có cảm giác gì nữa.

“Đau không?” Đàm Thiên Dương ngẩng đầu nhìn y. Mặc dù trên mặt hắn không có biểu tình gì. Nhưng trong mắt lại ánh lên sự quan tâm không chút nào che giấu.

“Hoàn hảo.” Tịch Chiêu Nhiên cong khoé môi, mỉm cười nhìn hắn. Y rất thích ánh mắt của Đàm Thiên Dương. Vừa đen láy lại vừa thâm thuý, cho dù hắn rất kiệm lời. Nhưng đôi mắt trầm tĩnh của hắn lại có thể trấn an người khác. Có đôi khi cho dù chỉ liếc mắt một cái, cũng có thể làm cho người khác an tâm. Khiến người ta không chút nghi ngờ mà tin tưởng hắn.

Tịch Chiêu Nhiên cũng cảm thấy rất thần kỳ. Y hiện giờ lại có thể không chút nghi ngờ, đi tin tưởng một người như thế.

Đàm Thiên Dương có chút không tin nhìn y. Hắn rút tính khí từ bên trong hậu huyệt ra. Cúi đầu nhìn dục vọng vẫn còn hơi cương của mình cùng dịch thể màu trắng ở hậu huyệt. Nơi đó cũng có không ít máu chảy ra. Lông mày hắn liền cau lại, “Anh làm em bị thương rồi.”

“Không sao.” Tịch Chiêu Nhiên bắt lấy tay hắn.

Đàm Thiên Dương nhìn chằm chằm tiểu huyệt khẩu của Tịch Chiêu Nhiên một hồi lâu. Đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Trước kia em có làm chuyện này với người đàn ông nào khác không?”

“Hả?” Tịch Chiêu Nhiên không biết tại sao hắn lại đột nhiên hỏi vấn đề này. Nhưng y vẫn vô cùng thành thật lắc đầu, “Không, chưa từng làm với người khác.” Nếu không phải là Đàm Thiên Dương. Muốn y nằm dưới thân một người đàn ông khác, chuyện đó căn bản không có khả năng.

Đàm Thiên Dương đối với câu trả lời này của y rất thoả mãn. Nhưng hắn lại nhớ đến một kẻ khác, vì thế híp mắt hỏi: “Cái tên “Phó ca” kia cũng không có?”

“Phó ca?” Tịch Chiêu Nhiên trừng mắt nhìn hắn, cau mày nói: “Đương nhiên không có!” Phó Vân Thiên là một người rất cường thế. Nếu như không có đủ tâm lý thừa nhận, hoặc không thể vì hắn mà trao ra sự tin tưởng. Thì nhất định sẽ không có khả năng ở bên cạnh hắn. Mà hai thứ này, Tịch Chiêu Nhiên đều hoàn toàn không có. Cho nên dù Phó ca đối với y rất tốt. Nhưng y cũng chưa từng suy nghĩ đến hắn.

Tịch Chiêu Nhiên hiện tại tuy nguyện ý trao ra sự tin tưởng dành cho Đàm Thiên Dương. Vì phần lớn lý do y cảm thấy Đàm Thiên Dương không có tính uy hiếp đối với y. Cho nên Tịch Chiêu Nhiên tình nguyện trao ra lòng tin tưởng cùng tình yêu của mình. Nhất là khi trao ra hai thứ này, y sẽ có nhiều lợi thế để giữ chặt lấy hắn.

Đàm Thiên Dương gật đầu, nếu vừa rồi là “rất thoả mãn” thì lúc này hắn cảm thấy “vô cùng thoả mãn”. Hắn đương nhiên không thật sự để ý đến chuyện Tịch Chiêu Nhiên ngày trước có người đàn ông nào khác hay không. Nếu y nói có, hắn cũng sẽ không có cảm giác gì. Nhưng nếu y nói không, hắn sẽ cảm thấy vô cùng đắc ý trong lòng. Điều này nói lên rằng, người này từ ngoài vào trong đều hoàn toàn thuộc về hắn.

“Chảy máu rồi, em có muốn bôi thuốc không?” Đàm Thiên Dương xoay người ngồi bên cạnh y, lấy chăn bao phũ lấy thân thể xích loã của Tịch Chiêu Nhiên. Bằng không, nhìn thân thể đầy dấu vết ái muội này của y. Hắn rất khó bảo đảm mình sẽ không cậy mạnh, đi đến áp đảo y thêm lần nữa.

“Em không muốn đâu.” Khoé môi Tịch Chiêu Nhiên co rút. Khi y nhập viện là bởi vì bị tai nạn xe cộ. Nhưng hiện giờ lại đi lấy thuốc trị ở phía dưới, thì làm sao giải thích với bác sĩ đây ah’?

Đàm Thiên Dương trầm mặc nhìn y.

“Thôi thì anh giúp em tẩy rửa một chút là được rồi. Sáng mai chúng ta ra viện, đến lúc đó thì giải quyết sau.” Tịch Chiêu Nhiên giải thích, ý của y là, ngày mai xuất viện về nhà tĩnh dưỡng là được rồi. Dù sao cũng có Đàm Thiên Dương trước sau xoay quanh y.

Đàm Thiên Dương cũng không còn cách nào khác. Đành phải lấy khăn tay Tịch Chiêu Nhiên mang ở trên người. Vào nhà vệ sinh thấm ướt, rồi quay ra lau sạch người cho y. Sau đó hắn mới trèo lên giường, đem người kia ôm vào trong lòng, nhắm mắt ngủ.

Lăn qua lăn lại một hồi, trời cũng đã bắt đầu sáng. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bẻ Cong Anh Chàng Quân Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook