Chương 39: Uy Lực Của Bóng Đèn (1)
Lạt Tiêu Phan Phạn
24/07/2017
CHƯƠNG 39: UY LỰC CỦA BÓNG ĐÈN (1)
Thiệu Đông Dương mượn phòng tắm trong văn phòng của Tịch Chiêu Nhiên để tắm rửa. Đem toàn bộ vị đạo trên người tẩy rửa sạch sẽ. Sau đó hắn lại mượn một chiếc áo sơ mi có kiểu dáng công sở của y mặc vào. Nhưng kỳ thật, có một số người cho dù mặc long bào của hoàng đế, thì trên người vẫn phảng phất hương vị của một tên lưu manh. Thiệu Đông Dương là một ví dụ.
Tịch Chiêu Nhiên thấy hắn mở rộng cổ áo, tay áo cuốn lên, từ trong phòng tắm đi ra, liền quan sát hắn từ trên xuống dưới một hồi lâu. Tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn hỏi, “Không muốn nói với tôi đã xảy ra chuyện gì sao?”
Thiệu Đông Dương nhức đầu, nháy mắt tránh đi ánh nhìn của Tịch Chiêu Nhiên. Hắn pha trò cười, “Kỳ thật cũng không có gì, ha hả… Chỉ là nhìn thấy cậu ngày qua ngày rất hạnh phúc, cho nên muốn đến nhà cậu hưởng chút phúc khí thôi.”
“Thì ra là vậy ah’.” Tịch Chiêu Nhiên gật đầu, trên mặt nở một nụ cười ý vị thâm trường. Khiến cho Thiệu Đông Dương khẩn trương trong lòng. Hắn nghĩ Tịch Chiêu Nhiên đã nhìn ra điều gì đó, nhưng đối phương lại không tiếp tục nói đến chuyện này.
“Cậu muốn ở nhà tôi.. thật ra cũng có thể.” Tịch Chiêu Nhiên cười tủm tỉm nhìn Thiệu Đông Dương, xoè tay về phía hắn. “Nhưng cậu phải trả tiền thuê nhà.”
“Có phải cậu không hả?” Thiệu Đông Dương co rút khoé miệng, dùng ánh mắt như nhìn quái vật quan sát y. “Tôi ở nhờ có vài ngày, có thể chiếm chỗ hai người bao nhiêu chứ. Cậu có cần so đo nhiều với tôi như vậy không?”
“Tiền thuê nhà một tháng một ngàn, tiền thức ăn vị chi thêm một ngàn. Còn phí điện nước, tính rẽ cho cậu một tháng năm trăm. Nhưng cậu phải dọn dẹp vệ sinh.” Ánh mắt của Tịch Chiêu Nhiên tràn ngập ý cười khi tính tiền thuê nhà cho Thiệu Đông Dương. Y cảm thấy Thiên Dương kiếm tiền thật không dễ dàng. Loại người xem tiền như rác giống như Thiệu Đông Dương, không làm thịt quả là uổng phí!
“Đến đến đến, tôi cho cậu thuê một tháng năm ngàn là được rồi đi? Bất quá cậu phải dọn dẹp vệ sinh.” Bộ dạng của Thiệu Đông Dương giống như chịu không nổi nữa. Hắn lấy chiếc ví da từ trong túi quần ra, rút một sấp tiền để lên bàn, “Tôi hiện giờ trên người chỉ có bao nhiêu đây thôi, chờ khi nào rãnh sẽ đưa thêm cho cậu.”
“Không thành vấn đề, Thiệu ca làm việc tôi rất yên tâm ah’.” Tịch Chiêu Nhiên cười tủm tỉm nhận tiền. Tuỳ tiện lướt sơ qua, cảm thấy số tiền trên tay hẳn là không ít, y liền cuộn lại bỏ vào túi áo. Số tiền này đủ cho Thiên Dương mua đồ ăn trong mấy tháng tới ah’. Nuôi thêm một con mễ trùng[] cũng không sao.
[] Đại loại em nói bạn Đông Dương ăn không ngồi rồi =))
“Tôi nói, cậu đừng làm vẻ mặt như cô vợ nhỏ vừa được gả cho người ta có được hay không hả?” Thiệu Đông Dương nổi da gà, khoa trương chà sát cánh tay. Vẻ mặt hắn đầy ghét bỏ nhìn Tịch Chiêu Nhiên. “Người ta vẫn chưa có đăng ký kết hôn với cậu, cũng không có thú cậu vào cửa ah’. Làm ra vẻ như toàn bộ đồ vật trong nhà người ta đều là của cậu, y như một cô vợ nhỏ!”
Tịch thiếu gia vẫn chưa kịp cao hứng vì vừa làm thịt được một chú dê béo cho Thiên Dương. Về phần dê béo đang một mực ai oán, y đều giả vờ như không nghe thấy.
Đang lúc hai người ngồi trong văn phòng nhàn rỗi vung đao múa kiếm. Càng nói càng không có giới hạn, thì bỗng văn phòng bị người gõ vài cái. Tịch Chiêu Nhiên chưa kịp lên tiếng, người ở bên ngoài đã trực tiếp đẩy cửa đi vào.
“Chiêu Nhiên…” Người vào là mẫu thân của Tịch Chiêu Nhiên, Tiêu Hàn Châu. Bà bước nhẹ nhàng vào trong, nhìn thoáng qua Tịch Chiêu Nhiên. Sau đó liền nhìn về phía người đang ngồi trên ghế sô-pha –– Thiệu Đông Dương.
“Mẹ sao lại đến đây?” Tịch Chiêu Nhiên từ trên ghế đứng lên, đi đến gần về phía Tiêu Hàn Châu. Nhưng y lại thấy hai mắt bà đang sững sờ nhìn chằm chằm Thiệu Đông Dương. Biểu tình trên mặt chỉ có thể dùng hai từ khiếp sợ để hình dung.
Tịch Chiêu Nhiên mạc danh kỳ diệu quay đầu nhìn thoáng qua người ngồi trên ghế sô-pha. Đối phương cũng đồng dạng biểu hiện vẻ mặt mờ mịt, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Ah! dì.” Thiệu Đông Dương vội đứng lên, vô cùng lễ phép nói, “Chào dì, dì tới nhìn Chiêu Nhiên ah’?”
Tiêu Hàn Châu vẫn sững sờ nhìn Thiệu Đông Dương. Một hồi lâu, bà liền giống như du hồn tiến đến gần hắn vài bước. Thẳng cho đến khi Thiệu Đông Dương nhịn không được lui về phía sau một bước. Bà mới miễn cưỡng hoàn hồn, biểu tình trên mặt trở nên vô cùng xấu hổ. Nhưng không hiểu sao lại có chút mất mát phức tạp. Bà miễn cưỡng cười với hắn, “Ah.. dì tới nhìn nó.” Tuy bà nói như vậy, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi người hắn.
Thiệu Đông Dương bị người nhìn chằm chằm, không hề chớp mắt cũng đồng dạng vô cùng khó xử. Hắn liền gật đầu với bà, sau đó xấu hổ nói: “Thì ra là vậy.”
“Phải phải, con là bạn của nó ah’? Tên là gì? Sao dì chưa từng nghe nó nhắc đến?” Tiêu Hàn Châu trên mặt mang theo ý cười, ánh mắt ấm áp nhìn hắn. Nhưng lại không liết nhìn Tịch Chiêu Nhiên lấy một lần.
Trong lòng Tịch Chiêu Nhiên càng ngày càng nghi hoặc, mím môi không nói gì.
Thiệu Đông Dương xấu hổ nhìn thoáng qua Tịch Chiêu Nhiên, lại lướt mắt nhìn Tiêu Hàn Châu. Hắn cười gượng nói :”Con tên là Thiệu Đông Dương, cũng quen biết với Chiêu Nhiên lâu rồi. Có thể cậu ấy không có cơ hội nói cho dì biết.”
“Con họ Thiệu ah’.” Tiêu Hàn Châu rốt cuộc cũng đem tầm mắt mình dời đi. Miệng thì thào nhớ kỹ, “Là một cái tên rất hay, ha hả.”
Không khí trong văn phòng làm việc càng ngày càng xấu hổ. Tịch Chiêu Nhiên không có biểu tình gì chỉ trầm mặc. Thiệu Đông Dương nhìn hai người, cuối cùng sờ sờ mũi nói. :”Dì với Chiêu Nhiên nói chuyện đi, con đi ra ngoài trước.”
“Sao lại đi nhanh như vậy?”
Thanh âm của Tiêu Hàn Châu mang theo sự mất mát. Sắc mặt cũng trở nên khó coi. Điều này làm cho Thiệu Đông Dương cảm thấy rất quỷ dị. Tóc gáy phía sau lưng hắn đều dựng đứng lên. Thiệu Đông Dương bước nhanh về phía cánh cửa, vừa mở cửa vừa cười gượng phất tay với cả hai. “Hai người chắc có việc bận, con không nên xen vào.” Hắn nói xong liền nhanh chóng rời khỏi văn phòng, hơn nữa còn trực tiếp đóng cửa lại. Sau đó dựa lên cánh cửa thở dài một hơi.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì ah’? Tại sao mẹ của Chiêu Nhiên lại dùng ánh mắt đó nhìn hắn? Hai người quen biết nhau sao?
“Thiệu tiên sinh, ngài làm sao vậy?” A Nghĩa thấy hắn dựa lưng lên cánh cửa không có ý định rời đi, nhịn không được nghi hoặc hỏi.
“Ah! Tôi cảm thấy cửa văn phòng làm việc của cậu chủ nhà các cậu dựa vào rất thoải mái. Cậu có muốn thử một chút không?” Thiệu Đông Dương trừng mắt nhìn hắn, cười tủm tỉm rời đi. Để lại A Nghĩa vẻ mặt không hiểu gì.
Trong văn phòng, Tiêu Hàn Châu vẫn còn đang nhìn chằm chằm cánh cửa. Tịch Chiêu Nhiên nghiêm mặt nhìn bà trong chốc lát, mới thản nhiên mở miệng nói: “Mẹ tới tìm con có chuyện gì không?”
Lời của y nói xong một hồi lâu, Tiêu Hàn Châu tựa hồ mới kịp phản ứng. Bà có chút mờ mịt nhìn y nói: “Con vừa nói cái gì?”
Tịch Chiêu Nhiên không biểu lộ cảm xúc nhìn bà, giọng nói lãnh đạm lập lại lời vừa nói.
“A, ha hả.” Dường như Tiêu Hàn Châu rốt cuộc cũng cảm thấy mình có chút không được tự nhiên. Bà cười một tiếng, sau đó mới nói rõ lý do hôm nay tới đây. “Chiêu Nhiên, con đã lâu không về nhà. Ông nội nói muốn con trở về, đừng vì những chuyện linh tinh mà không về nhà ah’.”
Tịch Chiêu Nhiên cảm thấy trong lòng mình dâng lên một sự khó chịu. Y có chút không kiên nhẫn nói với bà, :”Con gần đây không có thời gian, rảnh rỗi nói sau.”
Tiêu Hàn Châu nghe câu trở lời của y có chút ngây người. Tựa hồ như không nghĩ đến y sẽ cự tuyệt lời yêu cầu của bà. Sắc mặt bà liền có chút lạnh lùng, “Lời này của con là có ý gì? Có phải cảm thấy mình đã trưởng thành, cho nên mẹ đã không còn quản được con?”
Tịch Chiêu Nhiên nhắm lại hai mắt, cố bình tĩnh một chút. Sau đó đi đến gần bàn làm việc, y ngồi xuống đưa tay chống trán tuỳ tiện trả lời bà một câu, “Con không có cảm thấy như vậy.”
Tiêu Hàn Châu nhìn đỉnh đầu của Tịch Chiêu Nhiên. Ở một góc độ y không nhìn thấy, tình tự trong mắt bà liền thay đổi. Cuối cùng Tiêu Hàn Châu thở dài, lắc đầu nói. :”Chiêu Nhiên, mẹ biết con hiện giờ hận cha và ông nội. Nhưng con hãy hiểu cho hai người họ…”
“Đừng nói nữa!” Tịch Chiêu Nhiên bỗng nhiên ngẩng đầu. Y lần đầu tiên trong đời dùng ánh mắt tức giận trừng bà. “Mẹ cần gì phải thay bọn họ nói tốt như vậy chứ? Nhiều năm như thế, không phải cái mẹ hy vọng nhất chính là con có thể càng ngày càng hận bọn họ sao? Con cũng có thể xác nhận cho mẹ biết, mẹ đã làm được rồi! Mẹ luôn ám chỉ con có thể thông qua sự cố gắng để đạt được sự chú ý của bọn họ. Nhưng cho dù con có cố gắng như thế nào, thì nhất định chỉ đổi lại sự thất vọng càng ngày càng nghiêm trọng, và càng bị bọn họ không nhìn đến. Con vĩnh viễn không có khả năng sống hoà bình với bọn họ! Nhưng vì cái gì mẹ vẫn chưa hài lòng? Mẹ rốt cuộc muốn gì? Muốn con tự tay giết bọn họ có phải không?!”
Vẻ mặt Tiêu Hàn Châu vô cùng khiếp sợ nhìn y. Giống như nhìn một con quái vật, bà lẩm bẩm: “Con.. con nói bậy gì đó? Mẹ.. mẹ là mẹ của con, sao con có thể nói với mẹ như vậy?”
“Mẹ đi đi, con không biết các người ngày trước có cừu hận ân oán gì. Nhưng con sẽ không dính liếu vào đó nữa!” Tịch Chiêu Nhiên mãnh liệt đứng lên, đi tới trước cửa, ý tứ của y đã quá rõ ràng.
Gương mặt của Tiêu Hàn Châu lạnh lùng. Bà dùng ánh mắt như nhìn quái vật quan sát y một hồi lâu. Rốt cuộc cũng hiểu rõ, y đã không còn là đứa trẻ mặc cho bà thao túng năm đó. Vẻ mặt bà lạnh như băng, không hề quay đầu mà rời khỏi văn phòng.
Sau khi bà rời đi, Tịch Chiêu Nhiên dùng sức đóng cửa, vang lên một tiếng “phanh” thật lớn. Làm cho A Nghĩa đứng ở bên ngoài cả người đều run lên.
A Nghĩa đứng ở đại sảnh bên ngoài phòng làm việc, nhìn thoáng qua gương mặt lạnh lùng của Tiêu Hàn Châu cùng bóng dáng rời đi của bà. Lại nghiêng đầu nhìn Tịch Chiêu Nhiên dùng sức đóng cửa văn phòng. Trong ánh mắt của hắn không hiểu vì sao lại khiến cho người ta cảm thấy đồng tình cùng thương hại.
Tịch Chiêu Nhiên sau khi đóng cửa lại, y dựa lên cánh cửa, hai mắt từ từ nhắm lại. Trong đầu vừa trống rỗng lại vừa hỗn loạn, giống như không nghĩ ra được điều gì. Hoặc giống như thoáng cái nhồi nhét thêm rất nhiều thứ, đầu y có chút đau.
Y đứng ở đó cho tới khi cảm thấy khá hơn một chút, mới chậm rãi trở về vị trí của mình ngồi xuống. Tịch Chiêu Nhiên cầm lấy di động, ấn nút mở. Màn hình di động hiện lên hình ảnh của hai người đàn ông đang ôm nhau. Trong đó, người cười tươi nhất chính là y. Người hơi cong khoé môi, nhưng lại mang theo sủng nịnh khiến cho trong lòng người ta cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Hai tay hữu lực của hắn ôm chặt lấy y, mặt dán mặt cùng nhau nằm trên chiếc giường mà hai người đã mua về ngày trước.
“Thiên Dương…” Tịch Chiêu Nhiên nhìn người đàn ông kia. Trên mặt lộ ra nét cười, y cầm chiếc điện thoại đưa đến môi rồi hôn nhẹ một cái. Sau đó nhìn ánh mắt của Đàm Thiên Dương trên màn hình. Tịch Chiêu Nhiên lẩm bẩm, dùng một loại thanh âm khiến cho người ta sởn tóc gáy. :”Đừng rời bỏ em, Thiên Dương.. Đừng như mẹ của em.. bằng không em sẽ giết anh…”
※
Thiệu Đông Dương sau khi ly khai phòng làm việc của Tịch Chiêu Nhiên cũng không rời khỏi Thẳng Hùng. Hắn đột nhiên nhớ tới người đàn ông của Tịch Chiêu Nhiên cũng làm việc ở công ty này. Thiệu Đông Dương nghĩ đến “độc kế” hôm nọ, trong lòng cười âm hiểm một tiếng, liền lắc lư đi đến phòng giám sát.
Phòng giám sát trong công ty Thắng Hùng dĩ nhiên không phải ai cũng có thể tiến vào. Thiệu Đông Dương phải vượt năm cửa ải, trảm sáu vị tướng. Rốt cuộc mới gặp được Đàm Thiên Dương đang đi ra ngoài uống nước.
“Hey! Anh đẹp trai, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Thiệu Đông Dương nhìn Đàm Thiên Dương, tuy hắn chỉ tuỳ ý đứng ở đó, nhưng thân thể vẫn luôn thẳng tắp. Thiệu Đông Dương cũng vô thức đứng thẳng lưng, trừ bỏ tư thế đùa giỡn, cợt nhã trai đẹp vừa nãy —— Cũng không có cách nào, kẻ thấp hơn vẫn mãi chỉ là kẻ thấp hơn. Nếu còn dùng tư thế nghiêng nghiêng vẹo vẹo đi đến gần người ta, vậy khẳng định là thấp càng thêm thấp…
Đàm Thiên Dương khi thấy hắn có chút kinh ngạc. Hắn gật đầu với Thiệu Đông Dương rồi nói, :”Chào, đã lâu không gặp.”
“Anh làm việc ở đây cảm thấy thế nào ah’?” Thiệu Đông Dương cười hì hì, bắt đầu lôi kéo cùng hắn làm quen.
“Cũng không tệ lắm.” Đàm Thiên Dương vừa trả lời, vừa đi đến rót nước. Cũng không quên thuận tay rót cho Thiệu Đông Dương một ly.
Thiệu Đông Dương cầm ly nước nóng, trong lòng cảm động hết sức. Phải nói, Tịch thiếu gia từ đó đến giờ chưa từng cho hắn một ly nước để uống ah’! Không nghĩ tới một kẻ như Tịch thiếu gia lại có thể tìm được một người nam nhân cẩn thận, nhưng lại không đánh mất hương vị đàn ông như thế. Thật sự làm cho người ta không muốn ghen tị cũng phải ghen tị mà!
“Hay là tìm một chỗ nói chuyện đi.” Thiệu Đông Dương cầm ly nước uống một hớp, nhìn người ra vào trong phòng nghỉ nói với hắn.
“Được.” Đàm Thiên Dương gật đầu, rót nước xong liền cùng hắn rời khỏi.
Bọn họ tìm một góc ở tầng lầu này nói chuyện. Ở đây rất ít người qua lại, cho nên vô cùng yên tĩnh.
Thiện Đông Dương đứng trước cửa sổ, hắn nghiêng đầu nhìn nhà cao tầng ở bên ngoài một hồi lâu mới nói: “Anh và tiểu Nhiên quen nhau ah’?”
“Phải.” Đàm Thiên Dương thẳng thắng gật đầu, cũng không nói bất luận điều gì để che giấu.
Thiệu Đông Dương nhướn mày, trong lòng vô cùng bội phục Đàm Thiên Dương. Muốn một người đàn ông như vậy trực tiếp thừa nhận hắn cùng một người đàn ông khác yêu nhau. Không phải ai cũng có thể thẳng thắng thừa nhận như hắn. Thiệu Đông Dương nắm chặt ly nước trong tay, đưa đến miệng uống một ngụm rồi lại hỏi, :”Vậy anh có biết chuyện của Tịch gia không?”
Đàm Thiên Dương nhìn hắn, vẫn gật đầu nói, “Biết một chút.”
Thiệu Đông Dương đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Đàm Thiên Dương. Ánh mắt vô cùng sắc bén, “Anh cảm thấy anh hiểu con người của Tịch Chiêu Nhiên bao nhiêu?”
“Không hiểu quá nhiều.” Đàm Thiên Dương nhìn Thiệu Đông Dương, cũng không tránh đi ánh mắt sắc bén của hắn. Đàm Thiên Dương nhìn thẳng Thiệu Đông Dương, thanh âm vô cùng thản nhiên nói.
“Ah?!” Thiệu Đông Dương đột nhiên cười lạnh một tiếng. Hắn dùng thanh âm mang theo chút trào phúng nói, :”Hai người không phải yêu nhau sao? Hơn nữa cũng đã ở cùng nhau lâu rồi đi?! Anh sao lại có thể nói không hiểu được cậu ta?”
Đàm Thiên Dương cũng không ngay lập tức trả lời câu hỏi của Thiệu Đông Dương. Hắn nhìn Thiệu Đông Dương một hồi lâu, sau đó mới chậm rãi nói, :”Nhiên Nhiên không phải là một con chó hay là một con mèo. Mà có thể nhìn thấu hoàn toàn con người của em ấy trong vòng vài tháng ngắn ngủi. Em ấy là một con người đã trưởng thành, là một cá thể đơn độc. Không ai có thể hoàn toàn thấu hiểu người khác. Ngay cả chính bản thân của Nhiên Nhiên cũng vậy, em ấy chưa chắc gì đã trăm phần trăm hiểu hết bản thân mình. Cho nên muốn chân chính hiểu một con người, phải dùng thời gian rất lâu. Có lẽ phải dùng cả đời, hoặc có khi cho tới lúc nằm dưới lòng đất, ta cũng không thể hiểu hết được. Muốn hiểu một người như Nhiên Nhiên, yêu cầu thời gian bao lâu tôi cũng không rõ. Nhưng nếu phải dùng cả đời, tôi đều có thể làm được.”
Muốn tiến vào thế giới của người khác để thấu hiểu được họ, đều phải trả một cái giá. Có đôi khi cái giá phải trả là cả một đời. Nhưng cả một đời thì sao? Đời người chỉ có một lần, cây cỏ cũng chỉ có một mùa. Bất quá cũng chỉ hơn kém nhau vài năm thôi. Dùng thời gian có hạn định của mình tiêu phí trên người của ái nhân thì sao? Kỳ thật không có cái gì gọi là không đáng.
Nếu muốn trong một thời gian ngắn thấu hiểu được một người. Đó không phải gọi là yêu, đó gọi là ích kỷ. Ích kỷ muốn người khác nằm trong lòng bàn tay, tuỳ ý mình sắp đặt.
Thiệu Đông Dương thừa nhận hắn bị lời nói của Đàm Thiên Dương làm cho dao động. Một người đàn ông như Đàm Thiên Dương. Khi hắn nói muốn dùng cả đời mình để thấu hiểu một người. Không ai có thể nghi ngờ sự chân thành đó của hắn. Bởi vì những lời nói từ miệng của hắn trong một khắc kia, không cần bất luận lý do gì. Nhưng đều có thể làm cho người ta nhận định những lời nói đó hắn chắc chắn có thể làm được. Không cần bất kỳ lý do nào khác.
Có lẽ, đây chính là mị lực thật sự của một người đàn ông chân chính.
Thiệu Đông Dương nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn vừa cảm nhận được sự dao động, vừa chậm rãi cầm ly nước đưa đến môi, nhẹ nhàng uống một hơi. Sau một lúc lâu hắn mới thấp giọng hỏi. :”Nếu tiểu Nhiên làm một chuyện khiến cho anh không cách nào tha thứ được thì sao?”
Đàm Thiên Dương trầm mặc một hồi lâu mới nói, :”Tôi và em ấy là một gia đình, cho dù ở bất luận thời điểm nào. Vứt bỏ người yêu cùng người nhà của mình, đều không phải là cách tốt để giải quyết vấn đề.” Đàm Thiên Dương cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Thiệu Đông Dương. Nhưng ý tứ của hắn chỉ có một. Dù sao hắn cũng không cần cùng người khác giải thích làm gì. Nên làm thế nào hắn liền làm như thế. Nhưng Đàm Thiên Dương không hy vọng vì một người hắn không biết, cũng không tín nhiệm, mà ảnh hưởng đến tâm tình của Nhiên Nhiên, khiến y không vui.
Trong lòng Thiệu Đông Dương đối với câu trả lời của hắn vô cùng cảm thán. Cậu chủ nhà họ Tịch đúng là đã nhặt được bảo vật ah’. Người nam nhân này có thể xem là một người đàn ông chân chính. Trên có thể gánh vát gia đình, dưới có thể xuống bếp nấu ăn. Đùa giỡn được, nhưng cũng có thể giữ hoà bình cho cục diện. Thật sự làm cho người ta không hâm mộ, không ghen tị đều không được ah’.
Thiệu Đông Dương nghĩ một hồi lại nhịn không được cười ra tiếng. Hắn khôi phục lại bộ dáng cười hì hì đơn thuần nói: “Anh không đi làm chuyên gia đàm phán thật đáng tiếc ah’. Ở Thắng Hùng làm bảo vệ thật lãng phí. Thế nào, hay là anh đến làm việc cho tôi đi. Tiền lương rất cao, tuyệt đối so với tiền lương của Tịch thiếu gia cho anh còn cao hơn nhiều.”Thiệu Đông Dương nói xong, còn vứt cho Đàm Thiên Dương một cái mị nhãn mà hắn tự cho là tao nhã.
Thế nhưng trong lòng vệ sĩ Đàm Thiên Dương vĩnh viễn chỉ nhìn thấy mỗi Tịch Chiêu Nhiên, thiếu gia nhà hắn. Người khác vứt cho hắn mị nhãn, hắn đều cho là mí mắt của người ta bị rút gân. Nên hoàn toàn không cần để ý đến.
Bởi vì muốn ở nhờ nhà của người ta. Nhưng hai vị chủ nhân vẫn còn trong giờ làm việc. Thiệu Đông Dương lại không muốn đi ra ngoài dạo loanh quanh (chủ yếu hắn sợ đi ra ngoài sẽ có người tìm được… ). Vì thế hắn liền ở lại tập đoàn Thẳng Hùng gọi mèo, vẫy chó. Nhìn đến anh đẹp trai nào, liền đi đến đùa giỡn một phen. Nhìn thấy mỹ nữ nào, nhất định tiến đến ân cần hỏi han. Miệng như bôi mật, không ngừng gọi chị chị, em em. Chọc cho đám thanh niên trong công ty vui đùa ầm ĩ với hắn.
Mãi cho đến khi mọi người tan tầm. Thiệu Đông Dương còn nhận được một đống lễ vật màu sắc rực rỡ, số điện thoại. Còn đủ loại thâm ý như làn sóng xô bờ trước khi hắn rời đi..
Khi Tịch Chiêu Nhiên đi xuống lầu liền thấy Thiệu Đông Dương đang ôm đống lễ vật, đứng ở bên cạnh Đàm Thiên Dương nói gì đó. Trong lòng Tịch thiếu gia lập tức cảm thấy khó chịu, hắc ám nhanh chóng lan ra khắp thân thể. Y suy tính trong đầu có nên đem hắn chặt ra thành trăm khúc, rồi vứt cho chó ăn hay không.
Cũng may Đàm Thiên Dương rất nhanh liền nhìn thấy Tịch Chiêu Nhiên. Hơn nữa hắn còn mỉm cười tiến đến gần y.
Tịch thiếu gia nhìn khuôn mặt mang theo ý cười của hắn. Âm u trong lòng lập tức tan biến thành mây khói. Y hết sức cao hứng mà đi bên cạnh Đàm Thiên Dương, cùng hắn song song đi về nhà.
Thiệu Đông Dương bị vứt ở phía sau nhìn bóng dáng của hai người. Hắn bĩu môi, trong lòng lại có chút hâm mộ.
“Đông Dương, chúng tôi phải đi mua một ít thức ăn. Cậu ở bên ngoài chờ hay là đi cùng chúng tôi?” Trên đường về nhà bọn họ đi ngang qua khu chợ, Tịch Chiêu Nhiên nghiêng đầu hỏi Thiệu Đông Dương.
“Tôi đi cùng.” Kỳ thật, Thiệu Đông Dương rất tò mò cảnh tượng hai người này ở cùng nhau. Cho nên hắn lập tức muốn đi theo. Nhưng cho đến khi hắn nhìn thấy hai người đi vào khu chợ bán thức ăn, liền cảm thấy như bị doạ sợ đến nơi. Đồng thời hình tượng quý công tử hoàn mỹ nhiều năm tích tụ của hắn đối với Tịch thiếu gia hoàn toàn tan vỡ.
Khu chợ bán rất nhiều thứ, hai người mua cái gì cũng đều thích bàn bạc cùng nhau. Thiệu Đông Dương đi theo phía sau, hắn nhìn thấy Tịch thiếu gia vô cùng nghiêm túc lựa chọn thực phẩm ở các quầy hàng xung quanh. Đàm Thiên Dương ở phía sau mặc cả với người bán. Sau khi Tịch thiếu gia khen tặng người kia vài câu, y còn được người ta cho thêm hai bó hành lá, mà không cần mua thêm…
Miệng Thiệu Đông Dương mở lớn thành hình chữ O. Này.. này.. này.. này thật sự là Tịch thiếu gia hắn quen biết sao? Là cái người ưu nhã hận đến độ không thể lấy thướt dây để đo tiêu chuẩn của một quý công tử đó ư? Người này nhất định là bị quỷ ám, nhất định đi?!
Trong lòng Thiệu Đông Dương giống như cây cỏ bị đàn ngựa dẫm phải. Hình tượng của Tịch Chiêu Nhiên trong lòng hắn tan nát một cách rất nghiêm trọng! Có thể nói là ảo tưởng đã tan thành mây khói ah’.
Mua thức ăn trong khu chợ hơn nửa tiếng. Hai người rốt cuộc cũng mua được đồ ăn hợp ý mình, tâm trạng vô cùng thoả mãn mà trở về ngôi nhà nhỏ của bọn họ. Thiệu Đông Dương đi theo, trong lòng một lần nữa giống như cây cỏ bị đàn ngựa điên cuồng dẫm phải.
Một gian phòng ngủ nhỏ đến độ chỉ có thể đặt một cái giường cùng một tủ quần áo. Khiến cho người ta cảm thấy đây không phải là một nơi sống thoải mái. Một phòng khách nhỏ nối liền với phòng ăn. Một chiếc ghế sô-pha nhỏ đến mức ngay cả ngồi thêm một người cũng có chút khó khăn…
Ai đến nói cho hắn biết, vì cái gì quý công tử tao nhã sang trọng lại ở một ngôi nhà còn không bằng một phần ba diện tích văn phòng của y đi? Đã vậy còn ở đến độ mặt mày hồng hào? Ở đến mức cảnh xuân phơi phới?
Thiệu Đông Dương ngơ ngác đứng bên cạnh chiếc ghế sô-pha. Hắn nhìn cánh cửa sổ nhỏ cũ kỹ, cùng công trình dây điện hỗn loạn, cảm thấy như mình vừa xuyên không…
Nhưng một chuyện rất rất quan trọng.. bọn họ dự định cho hắn ngủ ở đâu đêm nay? Hắn cúi đầu nhìn chiếc ghế sô-pha nhỏ ở bên cạnh. Chẳng lẽ là… chỗ này?
Hắn đột nhiên cảm thấy.. trả năm ngàn đồng để được ở đây một tháng, giống như là vứt tiền xuống cống…
Tịch thiếu gia sau khi về đến nhà, vì muốn thể hiện tầm quan trọng của mình. Y cởi trang phục đang mặc rồi thay một bộ quần áo bình thường. —— Nhìn thấy Đàm Thiên Dương đeo tạp dề. Y liền kéo tay áo, theo hắn vào nhà bếp.
Thiệu Đông Dương đối với tài năng giúp đỡ trong bếp của Tịch thiếu gia cảm thấy rất hoài nghi. Vì thế hắn liền đi đến gần, chuẩn bị len lén nhìn trộm một chút. Nhưng lại thấy mười ngón tay không dính xuân thuỷ hơn hai mươi năm của Tịch thiếu gia đang.. dùng để rửa củ cải trắng. Hai cánh tay y duỗi thẳng để làn nước chảy xuống. Đàm Thiên Dương đứng ở bên cạnh, một bên vừa xào rau, một bên vừa giúp y điều chỉnh vòi nước. “Nước chảy mạnh quá, vặn nhỏ lại một chút, nếu không sẽ văng trúng người em.”
“Nhưng mà nước nhỏ quá sẽ rửa không sạch ah’.”
“Không sạch thì rửa thêm một lần nữa.” Đàm Thiên Dương phối hợp cùng y, bởi vì hắn biết y vừa rửa vừa nghịch.
“Vậy được rồi.” Tịch Chiêu Nhiên cũng hiểu nước chảy quá mạnh sẽ không dễ dàng rửa. Nên y để cho Thiên Dương giúp mình vặn nhỏ nước, sau đó đem củ cải để sát vòi nước rửa sạch.
Đàm Thiên Dương giúp y chỉnh xong vòi nước. Nồi thức ăn bên cạnh cũng đã chín, hắn liền tắt lửa. Lấy chiếc đũa gắp một khối thức ăn, như thường lệ đưa đến miệng cho Tịch Chiêu Nhiên nếm thử.
Tịch Chiêu Nhiên đưa đầu đến gần mở miệng ăn. Khoé mắt nhìn thấy người nào đó đang đứng ở cửa rình xem. Y liền cắn khối thức ăn kia, sau đó trực tiếp đưa đến miệng Đàm Thiên Dương.
“Nếu là như thế này thì hương vị có ngon hơn không?”
Trong mắt Đàm Thiên Dương hiện lên sự bất đắc dĩ. Nhưng vẫn rất phối hợp với y mà nói. :”Ngon hơn rất nhiều.”
Thiệu Đông Dương rình xem thiếu chút nữa hộc máu. Đăng bởi: admin
Thiệu Đông Dương mượn phòng tắm trong văn phòng của Tịch Chiêu Nhiên để tắm rửa. Đem toàn bộ vị đạo trên người tẩy rửa sạch sẽ. Sau đó hắn lại mượn một chiếc áo sơ mi có kiểu dáng công sở của y mặc vào. Nhưng kỳ thật, có một số người cho dù mặc long bào của hoàng đế, thì trên người vẫn phảng phất hương vị của một tên lưu manh. Thiệu Đông Dương là một ví dụ.
Tịch Chiêu Nhiên thấy hắn mở rộng cổ áo, tay áo cuốn lên, từ trong phòng tắm đi ra, liền quan sát hắn từ trên xuống dưới một hồi lâu. Tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn hỏi, “Không muốn nói với tôi đã xảy ra chuyện gì sao?”
Thiệu Đông Dương nhức đầu, nháy mắt tránh đi ánh nhìn của Tịch Chiêu Nhiên. Hắn pha trò cười, “Kỳ thật cũng không có gì, ha hả… Chỉ là nhìn thấy cậu ngày qua ngày rất hạnh phúc, cho nên muốn đến nhà cậu hưởng chút phúc khí thôi.”
“Thì ra là vậy ah’.” Tịch Chiêu Nhiên gật đầu, trên mặt nở một nụ cười ý vị thâm trường. Khiến cho Thiệu Đông Dương khẩn trương trong lòng. Hắn nghĩ Tịch Chiêu Nhiên đã nhìn ra điều gì đó, nhưng đối phương lại không tiếp tục nói đến chuyện này.
“Cậu muốn ở nhà tôi.. thật ra cũng có thể.” Tịch Chiêu Nhiên cười tủm tỉm nhìn Thiệu Đông Dương, xoè tay về phía hắn. “Nhưng cậu phải trả tiền thuê nhà.”
“Có phải cậu không hả?” Thiệu Đông Dương co rút khoé miệng, dùng ánh mắt như nhìn quái vật quan sát y. “Tôi ở nhờ có vài ngày, có thể chiếm chỗ hai người bao nhiêu chứ. Cậu có cần so đo nhiều với tôi như vậy không?”
“Tiền thuê nhà một tháng một ngàn, tiền thức ăn vị chi thêm một ngàn. Còn phí điện nước, tính rẽ cho cậu một tháng năm trăm. Nhưng cậu phải dọn dẹp vệ sinh.” Ánh mắt của Tịch Chiêu Nhiên tràn ngập ý cười khi tính tiền thuê nhà cho Thiệu Đông Dương. Y cảm thấy Thiên Dương kiếm tiền thật không dễ dàng. Loại người xem tiền như rác giống như Thiệu Đông Dương, không làm thịt quả là uổng phí!
“Đến đến đến, tôi cho cậu thuê một tháng năm ngàn là được rồi đi? Bất quá cậu phải dọn dẹp vệ sinh.” Bộ dạng của Thiệu Đông Dương giống như chịu không nổi nữa. Hắn lấy chiếc ví da từ trong túi quần ra, rút một sấp tiền để lên bàn, “Tôi hiện giờ trên người chỉ có bao nhiêu đây thôi, chờ khi nào rãnh sẽ đưa thêm cho cậu.”
“Không thành vấn đề, Thiệu ca làm việc tôi rất yên tâm ah’.” Tịch Chiêu Nhiên cười tủm tỉm nhận tiền. Tuỳ tiện lướt sơ qua, cảm thấy số tiền trên tay hẳn là không ít, y liền cuộn lại bỏ vào túi áo. Số tiền này đủ cho Thiên Dương mua đồ ăn trong mấy tháng tới ah’. Nuôi thêm một con mễ trùng[] cũng không sao.
[] Đại loại em nói bạn Đông Dương ăn không ngồi rồi =))
“Tôi nói, cậu đừng làm vẻ mặt như cô vợ nhỏ vừa được gả cho người ta có được hay không hả?” Thiệu Đông Dương nổi da gà, khoa trương chà sát cánh tay. Vẻ mặt hắn đầy ghét bỏ nhìn Tịch Chiêu Nhiên. “Người ta vẫn chưa có đăng ký kết hôn với cậu, cũng không có thú cậu vào cửa ah’. Làm ra vẻ như toàn bộ đồ vật trong nhà người ta đều là của cậu, y như một cô vợ nhỏ!”
Tịch thiếu gia vẫn chưa kịp cao hứng vì vừa làm thịt được một chú dê béo cho Thiên Dương. Về phần dê béo đang một mực ai oán, y đều giả vờ như không nghe thấy.
Đang lúc hai người ngồi trong văn phòng nhàn rỗi vung đao múa kiếm. Càng nói càng không có giới hạn, thì bỗng văn phòng bị người gõ vài cái. Tịch Chiêu Nhiên chưa kịp lên tiếng, người ở bên ngoài đã trực tiếp đẩy cửa đi vào.
“Chiêu Nhiên…” Người vào là mẫu thân của Tịch Chiêu Nhiên, Tiêu Hàn Châu. Bà bước nhẹ nhàng vào trong, nhìn thoáng qua Tịch Chiêu Nhiên. Sau đó liền nhìn về phía người đang ngồi trên ghế sô-pha –– Thiệu Đông Dương.
“Mẹ sao lại đến đây?” Tịch Chiêu Nhiên từ trên ghế đứng lên, đi đến gần về phía Tiêu Hàn Châu. Nhưng y lại thấy hai mắt bà đang sững sờ nhìn chằm chằm Thiệu Đông Dương. Biểu tình trên mặt chỉ có thể dùng hai từ khiếp sợ để hình dung.
Tịch Chiêu Nhiên mạc danh kỳ diệu quay đầu nhìn thoáng qua người ngồi trên ghế sô-pha. Đối phương cũng đồng dạng biểu hiện vẻ mặt mờ mịt, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Ah! dì.” Thiệu Đông Dương vội đứng lên, vô cùng lễ phép nói, “Chào dì, dì tới nhìn Chiêu Nhiên ah’?”
Tiêu Hàn Châu vẫn sững sờ nhìn Thiệu Đông Dương. Một hồi lâu, bà liền giống như du hồn tiến đến gần hắn vài bước. Thẳng cho đến khi Thiệu Đông Dương nhịn không được lui về phía sau một bước. Bà mới miễn cưỡng hoàn hồn, biểu tình trên mặt trở nên vô cùng xấu hổ. Nhưng không hiểu sao lại có chút mất mát phức tạp. Bà miễn cưỡng cười với hắn, “Ah.. dì tới nhìn nó.” Tuy bà nói như vậy, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi người hắn.
Thiệu Đông Dương bị người nhìn chằm chằm, không hề chớp mắt cũng đồng dạng vô cùng khó xử. Hắn liền gật đầu với bà, sau đó xấu hổ nói: “Thì ra là vậy.”
“Phải phải, con là bạn của nó ah’? Tên là gì? Sao dì chưa từng nghe nó nhắc đến?” Tiêu Hàn Châu trên mặt mang theo ý cười, ánh mắt ấm áp nhìn hắn. Nhưng lại không liết nhìn Tịch Chiêu Nhiên lấy một lần.
Trong lòng Tịch Chiêu Nhiên càng ngày càng nghi hoặc, mím môi không nói gì.
Thiệu Đông Dương xấu hổ nhìn thoáng qua Tịch Chiêu Nhiên, lại lướt mắt nhìn Tiêu Hàn Châu. Hắn cười gượng nói :”Con tên là Thiệu Đông Dương, cũng quen biết với Chiêu Nhiên lâu rồi. Có thể cậu ấy không có cơ hội nói cho dì biết.”
“Con họ Thiệu ah’.” Tiêu Hàn Châu rốt cuộc cũng đem tầm mắt mình dời đi. Miệng thì thào nhớ kỹ, “Là một cái tên rất hay, ha hả.”
Không khí trong văn phòng làm việc càng ngày càng xấu hổ. Tịch Chiêu Nhiên không có biểu tình gì chỉ trầm mặc. Thiệu Đông Dương nhìn hai người, cuối cùng sờ sờ mũi nói. :”Dì với Chiêu Nhiên nói chuyện đi, con đi ra ngoài trước.”
“Sao lại đi nhanh như vậy?”
Thanh âm của Tiêu Hàn Châu mang theo sự mất mát. Sắc mặt cũng trở nên khó coi. Điều này làm cho Thiệu Đông Dương cảm thấy rất quỷ dị. Tóc gáy phía sau lưng hắn đều dựng đứng lên. Thiệu Đông Dương bước nhanh về phía cánh cửa, vừa mở cửa vừa cười gượng phất tay với cả hai. “Hai người chắc có việc bận, con không nên xen vào.” Hắn nói xong liền nhanh chóng rời khỏi văn phòng, hơn nữa còn trực tiếp đóng cửa lại. Sau đó dựa lên cánh cửa thở dài một hơi.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì ah’? Tại sao mẹ của Chiêu Nhiên lại dùng ánh mắt đó nhìn hắn? Hai người quen biết nhau sao?
“Thiệu tiên sinh, ngài làm sao vậy?” A Nghĩa thấy hắn dựa lưng lên cánh cửa không có ý định rời đi, nhịn không được nghi hoặc hỏi.
“Ah! Tôi cảm thấy cửa văn phòng làm việc của cậu chủ nhà các cậu dựa vào rất thoải mái. Cậu có muốn thử một chút không?” Thiệu Đông Dương trừng mắt nhìn hắn, cười tủm tỉm rời đi. Để lại A Nghĩa vẻ mặt không hiểu gì.
Trong văn phòng, Tiêu Hàn Châu vẫn còn đang nhìn chằm chằm cánh cửa. Tịch Chiêu Nhiên nghiêm mặt nhìn bà trong chốc lát, mới thản nhiên mở miệng nói: “Mẹ tới tìm con có chuyện gì không?”
Lời của y nói xong một hồi lâu, Tiêu Hàn Châu tựa hồ mới kịp phản ứng. Bà có chút mờ mịt nhìn y nói: “Con vừa nói cái gì?”
Tịch Chiêu Nhiên không biểu lộ cảm xúc nhìn bà, giọng nói lãnh đạm lập lại lời vừa nói.
“A, ha hả.” Dường như Tiêu Hàn Châu rốt cuộc cũng cảm thấy mình có chút không được tự nhiên. Bà cười một tiếng, sau đó mới nói rõ lý do hôm nay tới đây. “Chiêu Nhiên, con đã lâu không về nhà. Ông nội nói muốn con trở về, đừng vì những chuyện linh tinh mà không về nhà ah’.”
Tịch Chiêu Nhiên cảm thấy trong lòng mình dâng lên một sự khó chịu. Y có chút không kiên nhẫn nói với bà, :”Con gần đây không có thời gian, rảnh rỗi nói sau.”
Tiêu Hàn Châu nghe câu trở lời của y có chút ngây người. Tựa hồ như không nghĩ đến y sẽ cự tuyệt lời yêu cầu của bà. Sắc mặt bà liền có chút lạnh lùng, “Lời này của con là có ý gì? Có phải cảm thấy mình đã trưởng thành, cho nên mẹ đã không còn quản được con?”
Tịch Chiêu Nhiên nhắm lại hai mắt, cố bình tĩnh một chút. Sau đó đi đến gần bàn làm việc, y ngồi xuống đưa tay chống trán tuỳ tiện trả lời bà một câu, “Con không có cảm thấy như vậy.”
Tiêu Hàn Châu nhìn đỉnh đầu của Tịch Chiêu Nhiên. Ở một góc độ y không nhìn thấy, tình tự trong mắt bà liền thay đổi. Cuối cùng Tiêu Hàn Châu thở dài, lắc đầu nói. :”Chiêu Nhiên, mẹ biết con hiện giờ hận cha và ông nội. Nhưng con hãy hiểu cho hai người họ…”
“Đừng nói nữa!” Tịch Chiêu Nhiên bỗng nhiên ngẩng đầu. Y lần đầu tiên trong đời dùng ánh mắt tức giận trừng bà. “Mẹ cần gì phải thay bọn họ nói tốt như vậy chứ? Nhiều năm như thế, không phải cái mẹ hy vọng nhất chính là con có thể càng ngày càng hận bọn họ sao? Con cũng có thể xác nhận cho mẹ biết, mẹ đã làm được rồi! Mẹ luôn ám chỉ con có thể thông qua sự cố gắng để đạt được sự chú ý của bọn họ. Nhưng cho dù con có cố gắng như thế nào, thì nhất định chỉ đổi lại sự thất vọng càng ngày càng nghiêm trọng, và càng bị bọn họ không nhìn đến. Con vĩnh viễn không có khả năng sống hoà bình với bọn họ! Nhưng vì cái gì mẹ vẫn chưa hài lòng? Mẹ rốt cuộc muốn gì? Muốn con tự tay giết bọn họ có phải không?!”
Vẻ mặt Tiêu Hàn Châu vô cùng khiếp sợ nhìn y. Giống như nhìn một con quái vật, bà lẩm bẩm: “Con.. con nói bậy gì đó? Mẹ.. mẹ là mẹ của con, sao con có thể nói với mẹ như vậy?”
“Mẹ đi đi, con không biết các người ngày trước có cừu hận ân oán gì. Nhưng con sẽ không dính liếu vào đó nữa!” Tịch Chiêu Nhiên mãnh liệt đứng lên, đi tới trước cửa, ý tứ của y đã quá rõ ràng.
Gương mặt của Tiêu Hàn Châu lạnh lùng. Bà dùng ánh mắt như nhìn quái vật quan sát y một hồi lâu. Rốt cuộc cũng hiểu rõ, y đã không còn là đứa trẻ mặc cho bà thao túng năm đó. Vẻ mặt bà lạnh như băng, không hề quay đầu mà rời khỏi văn phòng.
Sau khi bà rời đi, Tịch Chiêu Nhiên dùng sức đóng cửa, vang lên một tiếng “phanh” thật lớn. Làm cho A Nghĩa đứng ở bên ngoài cả người đều run lên.
A Nghĩa đứng ở đại sảnh bên ngoài phòng làm việc, nhìn thoáng qua gương mặt lạnh lùng của Tiêu Hàn Châu cùng bóng dáng rời đi của bà. Lại nghiêng đầu nhìn Tịch Chiêu Nhiên dùng sức đóng cửa văn phòng. Trong ánh mắt của hắn không hiểu vì sao lại khiến cho người ta cảm thấy đồng tình cùng thương hại.
Tịch Chiêu Nhiên sau khi đóng cửa lại, y dựa lên cánh cửa, hai mắt từ từ nhắm lại. Trong đầu vừa trống rỗng lại vừa hỗn loạn, giống như không nghĩ ra được điều gì. Hoặc giống như thoáng cái nhồi nhét thêm rất nhiều thứ, đầu y có chút đau.
Y đứng ở đó cho tới khi cảm thấy khá hơn một chút, mới chậm rãi trở về vị trí của mình ngồi xuống. Tịch Chiêu Nhiên cầm lấy di động, ấn nút mở. Màn hình di động hiện lên hình ảnh của hai người đàn ông đang ôm nhau. Trong đó, người cười tươi nhất chính là y. Người hơi cong khoé môi, nhưng lại mang theo sủng nịnh khiến cho trong lòng người ta cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Hai tay hữu lực của hắn ôm chặt lấy y, mặt dán mặt cùng nhau nằm trên chiếc giường mà hai người đã mua về ngày trước.
“Thiên Dương…” Tịch Chiêu Nhiên nhìn người đàn ông kia. Trên mặt lộ ra nét cười, y cầm chiếc điện thoại đưa đến môi rồi hôn nhẹ một cái. Sau đó nhìn ánh mắt của Đàm Thiên Dương trên màn hình. Tịch Chiêu Nhiên lẩm bẩm, dùng một loại thanh âm khiến cho người ta sởn tóc gáy. :”Đừng rời bỏ em, Thiên Dương.. Đừng như mẹ của em.. bằng không em sẽ giết anh…”
※
Thiệu Đông Dương sau khi ly khai phòng làm việc của Tịch Chiêu Nhiên cũng không rời khỏi Thẳng Hùng. Hắn đột nhiên nhớ tới người đàn ông của Tịch Chiêu Nhiên cũng làm việc ở công ty này. Thiệu Đông Dương nghĩ đến “độc kế” hôm nọ, trong lòng cười âm hiểm một tiếng, liền lắc lư đi đến phòng giám sát.
Phòng giám sát trong công ty Thắng Hùng dĩ nhiên không phải ai cũng có thể tiến vào. Thiệu Đông Dương phải vượt năm cửa ải, trảm sáu vị tướng. Rốt cuộc mới gặp được Đàm Thiên Dương đang đi ra ngoài uống nước.
“Hey! Anh đẹp trai, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Thiệu Đông Dương nhìn Đàm Thiên Dương, tuy hắn chỉ tuỳ ý đứng ở đó, nhưng thân thể vẫn luôn thẳng tắp. Thiệu Đông Dương cũng vô thức đứng thẳng lưng, trừ bỏ tư thế đùa giỡn, cợt nhã trai đẹp vừa nãy —— Cũng không có cách nào, kẻ thấp hơn vẫn mãi chỉ là kẻ thấp hơn. Nếu còn dùng tư thế nghiêng nghiêng vẹo vẹo đi đến gần người ta, vậy khẳng định là thấp càng thêm thấp…
Đàm Thiên Dương khi thấy hắn có chút kinh ngạc. Hắn gật đầu với Thiệu Đông Dương rồi nói, :”Chào, đã lâu không gặp.”
“Anh làm việc ở đây cảm thấy thế nào ah’?” Thiệu Đông Dương cười hì hì, bắt đầu lôi kéo cùng hắn làm quen.
“Cũng không tệ lắm.” Đàm Thiên Dương vừa trả lời, vừa đi đến rót nước. Cũng không quên thuận tay rót cho Thiệu Đông Dương một ly.
Thiệu Đông Dương cầm ly nước nóng, trong lòng cảm động hết sức. Phải nói, Tịch thiếu gia từ đó đến giờ chưa từng cho hắn một ly nước để uống ah’! Không nghĩ tới một kẻ như Tịch thiếu gia lại có thể tìm được một người nam nhân cẩn thận, nhưng lại không đánh mất hương vị đàn ông như thế. Thật sự làm cho người ta không muốn ghen tị cũng phải ghen tị mà!
“Hay là tìm một chỗ nói chuyện đi.” Thiệu Đông Dương cầm ly nước uống một hớp, nhìn người ra vào trong phòng nghỉ nói với hắn.
“Được.” Đàm Thiên Dương gật đầu, rót nước xong liền cùng hắn rời khỏi.
Bọn họ tìm một góc ở tầng lầu này nói chuyện. Ở đây rất ít người qua lại, cho nên vô cùng yên tĩnh.
Thiện Đông Dương đứng trước cửa sổ, hắn nghiêng đầu nhìn nhà cao tầng ở bên ngoài một hồi lâu mới nói: “Anh và tiểu Nhiên quen nhau ah’?”
“Phải.” Đàm Thiên Dương thẳng thắng gật đầu, cũng không nói bất luận điều gì để che giấu.
Thiệu Đông Dương nhướn mày, trong lòng vô cùng bội phục Đàm Thiên Dương. Muốn một người đàn ông như vậy trực tiếp thừa nhận hắn cùng một người đàn ông khác yêu nhau. Không phải ai cũng có thể thẳng thắng thừa nhận như hắn. Thiệu Đông Dương nắm chặt ly nước trong tay, đưa đến miệng uống một ngụm rồi lại hỏi, :”Vậy anh có biết chuyện của Tịch gia không?”
Đàm Thiên Dương nhìn hắn, vẫn gật đầu nói, “Biết một chút.”
Thiệu Đông Dương đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Đàm Thiên Dương. Ánh mắt vô cùng sắc bén, “Anh cảm thấy anh hiểu con người của Tịch Chiêu Nhiên bao nhiêu?”
“Không hiểu quá nhiều.” Đàm Thiên Dương nhìn Thiệu Đông Dương, cũng không tránh đi ánh mắt sắc bén của hắn. Đàm Thiên Dương nhìn thẳng Thiệu Đông Dương, thanh âm vô cùng thản nhiên nói.
“Ah?!” Thiệu Đông Dương đột nhiên cười lạnh một tiếng. Hắn dùng thanh âm mang theo chút trào phúng nói, :”Hai người không phải yêu nhau sao? Hơn nữa cũng đã ở cùng nhau lâu rồi đi?! Anh sao lại có thể nói không hiểu được cậu ta?”
Đàm Thiên Dương cũng không ngay lập tức trả lời câu hỏi của Thiệu Đông Dương. Hắn nhìn Thiệu Đông Dương một hồi lâu, sau đó mới chậm rãi nói, :”Nhiên Nhiên không phải là một con chó hay là một con mèo. Mà có thể nhìn thấu hoàn toàn con người của em ấy trong vòng vài tháng ngắn ngủi. Em ấy là một con người đã trưởng thành, là một cá thể đơn độc. Không ai có thể hoàn toàn thấu hiểu người khác. Ngay cả chính bản thân của Nhiên Nhiên cũng vậy, em ấy chưa chắc gì đã trăm phần trăm hiểu hết bản thân mình. Cho nên muốn chân chính hiểu một con người, phải dùng thời gian rất lâu. Có lẽ phải dùng cả đời, hoặc có khi cho tới lúc nằm dưới lòng đất, ta cũng không thể hiểu hết được. Muốn hiểu một người như Nhiên Nhiên, yêu cầu thời gian bao lâu tôi cũng không rõ. Nhưng nếu phải dùng cả đời, tôi đều có thể làm được.”
Muốn tiến vào thế giới của người khác để thấu hiểu được họ, đều phải trả một cái giá. Có đôi khi cái giá phải trả là cả một đời. Nhưng cả một đời thì sao? Đời người chỉ có một lần, cây cỏ cũng chỉ có một mùa. Bất quá cũng chỉ hơn kém nhau vài năm thôi. Dùng thời gian có hạn định của mình tiêu phí trên người của ái nhân thì sao? Kỳ thật không có cái gì gọi là không đáng.
Nếu muốn trong một thời gian ngắn thấu hiểu được một người. Đó không phải gọi là yêu, đó gọi là ích kỷ. Ích kỷ muốn người khác nằm trong lòng bàn tay, tuỳ ý mình sắp đặt.
Thiệu Đông Dương thừa nhận hắn bị lời nói của Đàm Thiên Dương làm cho dao động. Một người đàn ông như Đàm Thiên Dương. Khi hắn nói muốn dùng cả đời mình để thấu hiểu một người. Không ai có thể nghi ngờ sự chân thành đó của hắn. Bởi vì những lời nói từ miệng của hắn trong một khắc kia, không cần bất luận lý do gì. Nhưng đều có thể làm cho người ta nhận định những lời nói đó hắn chắc chắn có thể làm được. Không cần bất kỳ lý do nào khác.
Có lẽ, đây chính là mị lực thật sự của một người đàn ông chân chính.
Thiệu Đông Dương nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn vừa cảm nhận được sự dao động, vừa chậm rãi cầm ly nước đưa đến môi, nhẹ nhàng uống một hơi. Sau một lúc lâu hắn mới thấp giọng hỏi. :”Nếu tiểu Nhiên làm một chuyện khiến cho anh không cách nào tha thứ được thì sao?”
Đàm Thiên Dương trầm mặc một hồi lâu mới nói, :”Tôi và em ấy là một gia đình, cho dù ở bất luận thời điểm nào. Vứt bỏ người yêu cùng người nhà của mình, đều không phải là cách tốt để giải quyết vấn đề.” Đàm Thiên Dương cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Thiệu Đông Dương. Nhưng ý tứ của hắn chỉ có một. Dù sao hắn cũng không cần cùng người khác giải thích làm gì. Nên làm thế nào hắn liền làm như thế. Nhưng Đàm Thiên Dương không hy vọng vì một người hắn không biết, cũng không tín nhiệm, mà ảnh hưởng đến tâm tình của Nhiên Nhiên, khiến y không vui.
Trong lòng Thiệu Đông Dương đối với câu trả lời của hắn vô cùng cảm thán. Cậu chủ nhà họ Tịch đúng là đã nhặt được bảo vật ah’. Người nam nhân này có thể xem là một người đàn ông chân chính. Trên có thể gánh vát gia đình, dưới có thể xuống bếp nấu ăn. Đùa giỡn được, nhưng cũng có thể giữ hoà bình cho cục diện. Thật sự làm cho người ta không hâm mộ, không ghen tị đều không được ah’.
Thiệu Đông Dương nghĩ một hồi lại nhịn không được cười ra tiếng. Hắn khôi phục lại bộ dáng cười hì hì đơn thuần nói: “Anh không đi làm chuyên gia đàm phán thật đáng tiếc ah’. Ở Thắng Hùng làm bảo vệ thật lãng phí. Thế nào, hay là anh đến làm việc cho tôi đi. Tiền lương rất cao, tuyệt đối so với tiền lương của Tịch thiếu gia cho anh còn cao hơn nhiều.”Thiệu Đông Dương nói xong, còn vứt cho Đàm Thiên Dương một cái mị nhãn mà hắn tự cho là tao nhã.
Thế nhưng trong lòng vệ sĩ Đàm Thiên Dương vĩnh viễn chỉ nhìn thấy mỗi Tịch Chiêu Nhiên, thiếu gia nhà hắn. Người khác vứt cho hắn mị nhãn, hắn đều cho là mí mắt của người ta bị rút gân. Nên hoàn toàn không cần để ý đến.
Bởi vì muốn ở nhờ nhà của người ta. Nhưng hai vị chủ nhân vẫn còn trong giờ làm việc. Thiệu Đông Dương lại không muốn đi ra ngoài dạo loanh quanh (chủ yếu hắn sợ đi ra ngoài sẽ có người tìm được… ). Vì thế hắn liền ở lại tập đoàn Thẳng Hùng gọi mèo, vẫy chó. Nhìn đến anh đẹp trai nào, liền đi đến đùa giỡn một phen. Nhìn thấy mỹ nữ nào, nhất định tiến đến ân cần hỏi han. Miệng như bôi mật, không ngừng gọi chị chị, em em. Chọc cho đám thanh niên trong công ty vui đùa ầm ĩ với hắn.
Mãi cho đến khi mọi người tan tầm. Thiệu Đông Dương còn nhận được một đống lễ vật màu sắc rực rỡ, số điện thoại. Còn đủ loại thâm ý như làn sóng xô bờ trước khi hắn rời đi..
Khi Tịch Chiêu Nhiên đi xuống lầu liền thấy Thiệu Đông Dương đang ôm đống lễ vật, đứng ở bên cạnh Đàm Thiên Dương nói gì đó. Trong lòng Tịch thiếu gia lập tức cảm thấy khó chịu, hắc ám nhanh chóng lan ra khắp thân thể. Y suy tính trong đầu có nên đem hắn chặt ra thành trăm khúc, rồi vứt cho chó ăn hay không.
Cũng may Đàm Thiên Dương rất nhanh liền nhìn thấy Tịch Chiêu Nhiên. Hơn nữa hắn còn mỉm cười tiến đến gần y.
Tịch thiếu gia nhìn khuôn mặt mang theo ý cười của hắn. Âm u trong lòng lập tức tan biến thành mây khói. Y hết sức cao hứng mà đi bên cạnh Đàm Thiên Dương, cùng hắn song song đi về nhà.
Thiệu Đông Dương bị vứt ở phía sau nhìn bóng dáng của hai người. Hắn bĩu môi, trong lòng lại có chút hâm mộ.
“Đông Dương, chúng tôi phải đi mua một ít thức ăn. Cậu ở bên ngoài chờ hay là đi cùng chúng tôi?” Trên đường về nhà bọn họ đi ngang qua khu chợ, Tịch Chiêu Nhiên nghiêng đầu hỏi Thiệu Đông Dương.
“Tôi đi cùng.” Kỳ thật, Thiệu Đông Dương rất tò mò cảnh tượng hai người này ở cùng nhau. Cho nên hắn lập tức muốn đi theo. Nhưng cho đến khi hắn nhìn thấy hai người đi vào khu chợ bán thức ăn, liền cảm thấy như bị doạ sợ đến nơi. Đồng thời hình tượng quý công tử hoàn mỹ nhiều năm tích tụ của hắn đối với Tịch thiếu gia hoàn toàn tan vỡ.
Khu chợ bán rất nhiều thứ, hai người mua cái gì cũng đều thích bàn bạc cùng nhau. Thiệu Đông Dương đi theo phía sau, hắn nhìn thấy Tịch thiếu gia vô cùng nghiêm túc lựa chọn thực phẩm ở các quầy hàng xung quanh. Đàm Thiên Dương ở phía sau mặc cả với người bán. Sau khi Tịch thiếu gia khen tặng người kia vài câu, y còn được người ta cho thêm hai bó hành lá, mà không cần mua thêm…
Miệng Thiệu Đông Dương mở lớn thành hình chữ O. Này.. này.. này.. này thật sự là Tịch thiếu gia hắn quen biết sao? Là cái người ưu nhã hận đến độ không thể lấy thướt dây để đo tiêu chuẩn của một quý công tử đó ư? Người này nhất định là bị quỷ ám, nhất định đi?!
Trong lòng Thiệu Đông Dương giống như cây cỏ bị đàn ngựa dẫm phải. Hình tượng của Tịch Chiêu Nhiên trong lòng hắn tan nát một cách rất nghiêm trọng! Có thể nói là ảo tưởng đã tan thành mây khói ah’.
Mua thức ăn trong khu chợ hơn nửa tiếng. Hai người rốt cuộc cũng mua được đồ ăn hợp ý mình, tâm trạng vô cùng thoả mãn mà trở về ngôi nhà nhỏ của bọn họ. Thiệu Đông Dương đi theo, trong lòng một lần nữa giống như cây cỏ bị đàn ngựa điên cuồng dẫm phải.
Một gian phòng ngủ nhỏ đến độ chỉ có thể đặt một cái giường cùng một tủ quần áo. Khiến cho người ta cảm thấy đây không phải là một nơi sống thoải mái. Một phòng khách nhỏ nối liền với phòng ăn. Một chiếc ghế sô-pha nhỏ đến mức ngay cả ngồi thêm một người cũng có chút khó khăn…
Ai đến nói cho hắn biết, vì cái gì quý công tử tao nhã sang trọng lại ở một ngôi nhà còn không bằng một phần ba diện tích văn phòng của y đi? Đã vậy còn ở đến độ mặt mày hồng hào? Ở đến mức cảnh xuân phơi phới?
Thiệu Đông Dương ngơ ngác đứng bên cạnh chiếc ghế sô-pha. Hắn nhìn cánh cửa sổ nhỏ cũ kỹ, cùng công trình dây điện hỗn loạn, cảm thấy như mình vừa xuyên không…
Nhưng một chuyện rất rất quan trọng.. bọn họ dự định cho hắn ngủ ở đâu đêm nay? Hắn cúi đầu nhìn chiếc ghế sô-pha nhỏ ở bên cạnh. Chẳng lẽ là… chỗ này?
Hắn đột nhiên cảm thấy.. trả năm ngàn đồng để được ở đây một tháng, giống như là vứt tiền xuống cống…
Tịch thiếu gia sau khi về đến nhà, vì muốn thể hiện tầm quan trọng của mình. Y cởi trang phục đang mặc rồi thay một bộ quần áo bình thường. —— Nhìn thấy Đàm Thiên Dương đeo tạp dề. Y liền kéo tay áo, theo hắn vào nhà bếp.
Thiệu Đông Dương đối với tài năng giúp đỡ trong bếp của Tịch thiếu gia cảm thấy rất hoài nghi. Vì thế hắn liền đi đến gần, chuẩn bị len lén nhìn trộm một chút. Nhưng lại thấy mười ngón tay không dính xuân thuỷ hơn hai mươi năm của Tịch thiếu gia đang.. dùng để rửa củ cải trắng. Hai cánh tay y duỗi thẳng để làn nước chảy xuống. Đàm Thiên Dương đứng ở bên cạnh, một bên vừa xào rau, một bên vừa giúp y điều chỉnh vòi nước. “Nước chảy mạnh quá, vặn nhỏ lại một chút, nếu không sẽ văng trúng người em.”
“Nhưng mà nước nhỏ quá sẽ rửa không sạch ah’.”
“Không sạch thì rửa thêm một lần nữa.” Đàm Thiên Dương phối hợp cùng y, bởi vì hắn biết y vừa rửa vừa nghịch.
“Vậy được rồi.” Tịch Chiêu Nhiên cũng hiểu nước chảy quá mạnh sẽ không dễ dàng rửa. Nên y để cho Thiên Dương giúp mình vặn nhỏ nước, sau đó đem củ cải để sát vòi nước rửa sạch.
Đàm Thiên Dương giúp y chỉnh xong vòi nước. Nồi thức ăn bên cạnh cũng đã chín, hắn liền tắt lửa. Lấy chiếc đũa gắp một khối thức ăn, như thường lệ đưa đến miệng cho Tịch Chiêu Nhiên nếm thử.
Tịch Chiêu Nhiên đưa đầu đến gần mở miệng ăn. Khoé mắt nhìn thấy người nào đó đang đứng ở cửa rình xem. Y liền cắn khối thức ăn kia, sau đó trực tiếp đưa đến miệng Đàm Thiên Dương.
“Nếu là như thế này thì hương vị có ngon hơn không?”
Trong mắt Đàm Thiên Dương hiện lên sự bất đắc dĩ. Nhưng vẫn rất phối hợp với y mà nói. :”Ngon hơn rất nhiều.”
Thiệu Đông Dương rình xem thiếu chút nữa hộc máu. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.