Chương 12: Hồi kết
Chanh Bảo Bảo
13/11/2013
Bệnh viện Thánh Tâm là nơi người bệnh được cung cấp chất lượng phục vụ tốt nhất, phục vụ chu đáo tận tình luôn là tôn chỉ của bệnh viện, cố gắng dành cho người bệnh chất lượng phục vụ hoàn hảo nhất, nghỉ ngơi trong hoàn cảnh tốt nhất. Nhưng tối nay trong bệnh viện lại như ập đến một tai họa, không thể nghi ngờ nó như một cơn ác mộng, bên tai thỉnh thoảng truyền đến một tiếng rống của sư tử điên, rất nhiều người mong chờ thiên sứ đến giải khổ cho bọn họ, mà thầy thuốc và y tá hết sức tận tâm thì không thấy bóng dáng đâu cả, toàn bộ nguyên nhân trên là vì người đàn ông khủng bố bên ngoài phòng sinh — —
"Chết tiệt! Sao cô ấy vẫn còn kêu vậy? Bác sỹ bên trong đang làm ăn kiểu gì thế không biết!" Người đàn ông sắc mặt xanh mét đi qua đi lại bên ngoài phòng sinh, động một chút là ngẩng đầu lên gào rít như dã thú về phía cánh cửa phòng đóng chặt.
Sau lưng người đàn ông là hơn mười người đang ngồi và một bé trai, đều không biết làm thế nào mà chỉ nhìn người đàn ông gần như suy sụp kia, tiếng rống giận khiến cho lỗ tai của bọn họ từ lúc tiến vào bệnh viện đến giờ liền thủy chung hiện ra tình trạng như “ong vo ve”. Cho dù lỗ tai trước đó đã nhét bông, nhưng hiệu quả cũng rất kém.
Bệnh viện trống trải không một bóng người, trong hành lang lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập, tiếng bước chân càng ngày càng gần, một ông lão tóc bạc vẻ mặt như đưa đám xuất hiện trước mặt mọi người, ông lão còn chưa kịp mở miệng, đã bị một người níu lấy cổ áo kéo cách mặt đất.
"Bạch lão đầu? Bà xã tôi vẫn còn ở bên trong, tại sao ông lại ở đây? Ông không ở trong giúp bà xã tôi sinh đẻ, lại dám đứng ngoài ung dung vui vẻ, hả?" Mắt lam thoáng hiện tia máu, hung hăng trừng mắt với ông lão, bộ dạng như hận không thể lột da ngay lập tức.
"Này. . . . . . Tiểu tử, trước tiên hãy đặt tôi xuống!" Oan uổng? Lão nào có ung dung? Lão bị mọi người phiền đến không chịu nổi, tài năng được lựa chọn mà cũng phải chết là sao! Đây là đạo lý gì vậy? Lão lớn tuổi rồi mà cũng bị chịu tội này, kỷ cương nhẹ nhàng nên, mấy bác sỹ y tá trẻ tuổi – tài giỏi đều không thấy bóng dáng đâu cả.
"Ông lập tức giải thích rõ ràng cho tôi!" Người đàn ông phẫn hận buông tay, u ám hướng về phía lão gầm nhẹ, trên mặt viết đầy: ông phải giải thích khiến tôi vừa lòng, nếu không lập tức làm thịt ông!
Lão lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, ho nhẹ mấy tiếng, xác định mình không bị ghìm chết, chậm rãi mở miệng, "Tiểu tử, thật sự tôi có rất nhiều bách sỹ chuyên khoa, nhưng lại không may, khoa sản lại thiếu người, bên trong có mấy bác sỹ giỏi! Tôi ở bên ngoài, chẳng lẽ vào đó cho vướng tay vướng chân hay sao!"
Thấy người đàn ông khinh thường “hừ” nhẹ một tiếng, lão thở phào nhẹ nhõm, "Tôi vội vội vàng vàng chạy tới chính là muốn nói cho cậu biết, cậu không được rống loạn nữa, đây là bệnh viện, bây giờ đã muộn thế này rồi, cậu quấy rấy không cho bệnh nhân nghỉ ngơi. Bã xã cậu sinh con, đau bụng khi sinh là chuyện bình thường, cậu có cần khoa trương như ma quỷ được không?" Lão càng nói càng nhỏ, bởi vì mới vừa tránh xa người đàn ông tức giận, bây giờ lại nổi lên bão tố bắn tới phía lão.
"Mẹ kiếp! Ông nói thật đơn giản, có bản lĩnh ông sinh đi, tôi ngược lại muốn biết ông sẽ thành cái dạng gì?" Người đàn ông cực kỳ tức giận gào thét, anh mới không thèm quan tâm sự sống chết của người khác.
"Tôi. . . . . . Ách. . . . . . Tôi là nói, câu đừng quả như vậy nữa, trong bệnh viện nếu là người sống đều bị dọa sợ, ngay cả bác sỹ bên trong phòng cũng bị dọa không ít, như thế, bọn họ làm sao có thể chuyên tâm làm việc? Người khổ cũng là bà xã của cậu!"
Lão nghiêng đầu, hung hăng trừng mắt với người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế, dáng vẻ không được tự nhiên, thiệt là! Con trai của ông sao có bộ dạng như vậy chứ? Tiểu tử này không tồi, không có kích động giống như cha nó thưởng cho lão một vòng hắc đạo, nếu không thì lão già này sẽ rất thảm . . . . . .
Người đàn ông nhíu mày, tiếng kêu rên vẫn không ngừng truyền tới, giống như có một bàn tay vô hình xé rách tim anh vậy, anh bây giờ ảo não chỉ muốn giết người, ngay cả rống giận hai tiếng cũng không thể, chỉ lo âu đi đi lại lại.
Cuối cùng anh không thể nhịn được nữa, đi hướng về phía ông lão đang ngủ, đôi tay nắm lấy bả vai ông ta, dùng sức lay, "Bạch lão đầu, tôi muốn vào với cô ấy, chờ đợi ở bên ngoài sớm muộn tôi cũng điên mất!"
Ông lão vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, vô thức gật đầu một cái, "Ừ! Được! Tùy cậu! Đừng quấy rầy tôi ngủ là được!"
"Chết tiệt! Ông còn không mau thu xếp cho tôi!" Anh vừa hô lên mấy chữ, lập tức nhỏ giọng hô bên tai ông lão.
Theo ngườ đàn ông rời đi, ngoài phòng sinh rốt cuộc cũng an tĩnh không ít, nhưng bên trong phòng sinh lại làm cho người ta không thể tách rời ra, không giống với mới vừa không có việc gì, vốn là đang ngồi ở trên ghế, mọi người hứng thú dạt dào mà chạy tới cửa phòng sinh, đem lỗ tai dán chặt vào cánh cửa phòng, chỉ sợ bỏ sót kịch hay. . . . . .
"A — — thật là đau!"
"Bảo Nhi, em nhịn thêm chút nữa, xong ngay đây!" Anh nắm chặt tay cô, ngư điệu mềm như nước, làm cho người khác khó tưởng tượng ra đây vừa là sư tử rống.
"Bác sỹ! Sao còn chưa sinh?" Ngữ khí vôn dịu dàng bỗng trở nên lạnh lão, mắt lam thâm tình hướng thầy thuốc lại thành hung ác.
"Ách. . . . . . Nhanh, làm phiền cô. . . . . . Phu nhân dùng thêm sức nữa đi!" Trời ạ! Tại sao Bạch viện trưởng lại có thể để cho người đàn ông kinh khủng như thế này tiến vào phòng sinh chứ? Cô thà nghe tiếng sư tử rống bên ngoài còn hơn là như bây giờ, cô không muốn chạm mặt với sư tử nóng nảy này, như thế cô sẽ cảm thấy tính mạng của mình bị uy hiếp.
"Bảo Nhi, sắp sinh được rồi, em lại lần nữa dùng sức có được không?" Quay đầu lại, người đàn ông lại dùng giọng nói dịu dàng, thâm tình nhìn người ph nữ trên bàn mổ, giống như bác sỹ vừa nãy bị dọa sợ là không phải do anh làm vậy.
"Đều là lỗi của anh! A — —"
"Đúng, đúng, đều là lỗi của anh, thật xin lỗi, thật xin lỗi, em cố thêm chút nữa có được không?"
"Sau này em sẽ không sinh nữa! A — —"
"Được, được! Lần này sinh xong, sẽ không sinh nữa! Ngoan, dùng sức!" Nói đùa, loại chuyện đáng sợ như thế đã cho anh kinh nghiệm lần đầu tiên hồn bay phách tán rồi, sao có thể lặp lại chứ? Là anh đánh chết, sẽ không để cô sinh bảo bảo lần nữa!
"A — — đều là anh làm hại, em cũng không cần ‘làm’ với anh!"
"Ách. . . . . . Này. . . . . ." Vậy sao được?
"A — — em muốn đem vật của anh bẻ xuống!"
"Này. . . . . . Này. . . . . ." Không thể nào?
"Oa — — oa — —" Tiếng khóc non nớt của trẻ con phá vỡ bầu không khí yên lặng, vang dội cả phòng bệnh, cũng giải cứu người đàn ông thiếu chút nữa biến thành thái giám.
"Sinh, sinh rồi!"
Bịch! Một tiếng vang thật lớn, theo đó là tiếng bước chân, " A! Không xong rồi!" Y tá hoảng hốt lo sợ đẩy cửa phòng ra, kinh ngạc nhìn đám người vây ở cửa, trong lúc bất chợt cô nhìn thấy cứu tinh, "Bạch viện trưởng, người đàn ông kia, anh ta . . . . Anh ta. . . . . ."
"Ngất đi đúng không?" Lão già cười cười nói thay cô, thân thiện vỗ vỗ vai cô, "Không sao, cha cậu ta năm đó cũng như thế, không cần quan tâm đến cậu ta, cô mau đi dọn dẹp phòng cho bảo bảo đi, ôm ra cho những người không té xỉu như chúng tôi nhìn một chút."
Kỷ Ngạn Hiên chậm rãi mở hai mắt ra, mắt làm quan sát phòng đã là một tuần sau, đập vào mi mắt là căn phòng trắng muốt, bỗng chốc ngồi dậy, "A — — đau!" Anh cau mày, nhẹ nhàng xoa cái gáy bị sưng to, anh nhớ vừa rồi mình ở trong phòng sinh mà? Sau đó Bảo Nhi sinh, sau đó. . . . . . Chết tiệt! Sao anh lại ngất đi chứ? Anh muốn nhanh chóng đi xem Bảo Nhi và tiểu bảo bảo một chút!
Hai chân vừa chuẩn bị đặt xuống đất đứng dậy, thì cửa phòng bị đẩy ra — —
"Cha vợ, người tỉnh rồi!"
"Tiểu quỷ, con tới thất đúng lúc, Bảo Nhi cùng tiểu bảo bảo như thế nào? Bây giờ bọn họ đang ở đâu? Mau dẫn cha đi xem!"
"Ah? Không đúng? Con vừa gọi cha là gì?" Anh mê muội nhìn gương mặt hớn hở của Tiểu Hải, làm cho đầu óc anh bị nổ tung, tiểu quỷ này tự nhiên bị chập mạch rồi sao?
"Không sai, chính là cha vợ! Bởi vì con muốn lấy con gái cha làm vợ, cho nên quyết định không làm con trai cha mẹ nữa!" Tiểu Hải rất khẳng định gật gật đầu, cười đến vui vẻ!
"Bảo Nhi sinh con gái sao?" Thật tốt quá! Đó nhất định sẽ là bảo bảo khiến người khác yêu thích giống như cô ấy!
Bỗng dưng, sắc mặt anh trầm xuống, hung tợn nhìn chằm chằm người vừa tới, "Con nói chuyện hoang đường gì vậy? Con muốn lấy con gái cha làm vợ? Con đừng mơ tưởng! Sao cha có thể gả con gái bảo bối cho một tên tiểu tử thối như con được chứ?"
"Con chỉ nói với cha một tiếng, cha có đồng ý hay không con đây đã tính rồi!" Tiểu Hải lộ ra nụ cười lưu manh, đôi tay đi về phía trước liền vuốt, bày ra thái độ thờ ơ.
"Cái gì? Con nghĩ cũng hay thất, con gái cha tuyệt đối sẽ không gả cho con!" Anh tức giận đằng đằng gầm thét về phía người đang vọng tưởng cướp con gái bảo bối của anh.
"Cha cứ chờ coi! Cô ấy nhất định sẽ là của con!" Khuôn mặt nhỏ tràn đầy kiên định, giọng điệu chắc nịch không cho hoài nghi.
Người thông minh luôn luôn biết mình cần gì, hơn nữa sẽ bằng mọi cách lấy được thứ mình muốn, không phải sao. . . . . .
"Chết tiệt! Sao cô ấy vẫn còn kêu vậy? Bác sỹ bên trong đang làm ăn kiểu gì thế không biết!" Người đàn ông sắc mặt xanh mét đi qua đi lại bên ngoài phòng sinh, động một chút là ngẩng đầu lên gào rít như dã thú về phía cánh cửa phòng đóng chặt.
Sau lưng người đàn ông là hơn mười người đang ngồi và một bé trai, đều không biết làm thế nào mà chỉ nhìn người đàn ông gần như suy sụp kia, tiếng rống giận khiến cho lỗ tai của bọn họ từ lúc tiến vào bệnh viện đến giờ liền thủy chung hiện ra tình trạng như “ong vo ve”. Cho dù lỗ tai trước đó đã nhét bông, nhưng hiệu quả cũng rất kém.
Bệnh viện trống trải không một bóng người, trong hành lang lại truyền đến tiếng bước chân dồn dập, tiếng bước chân càng ngày càng gần, một ông lão tóc bạc vẻ mặt như đưa đám xuất hiện trước mặt mọi người, ông lão còn chưa kịp mở miệng, đã bị một người níu lấy cổ áo kéo cách mặt đất.
"Bạch lão đầu? Bà xã tôi vẫn còn ở bên trong, tại sao ông lại ở đây? Ông không ở trong giúp bà xã tôi sinh đẻ, lại dám đứng ngoài ung dung vui vẻ, hả?" Mắt lam thoáng hiện tia máu, hung hăng trừng mắt với ông lão, bộ dạng như hận không thể lột da ngay lập tức.
"Này. . . . . . Tiểu tử, trước tiên hãy đặt tôi xuống!" Oan uổng? Lão nào có ung dung? Lão bị mọi người phiền đến không chịu nổi, tài năng được lựa chọn mà cũng phải chết là sao! Đây là đạo lý gì vậy? Lão lớn tuổi rồi mà cũng bị chịu tội này, kỷ cương nhẹ nhàng nên, mấy bác sỹ y tá trẻ tuổi – tài giỏi đều không thấy bóng dáng đâu cả.
"Ông lập tức giải thích rõ ràng cho tôi!" Người đàn ông phẫn hận buông tay, u ám hướng về phía lão gầm nhẹ, trên mặt viết đầy: ông phải giải thích khiến tôi vừa lòng, nếu không lập tức làm thịt ông!
Lão lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, ho nhẹ mấy tiếng, xác định mình không bị ghìm chết, chậm rãi mở miệng, "Tiểu tử, thật sự tôi có rất nhiều bách sỹ chuyên khoa, nhưng lại không may, khoa sản lại thiếu người, bên trong có mấy bác sỹ giỏi! Tôi ở bên ngoài, chẳng lẽ vào đó cho vướng tay vướng chân hay sao!"
Thấy người đàn ông khinh thường “hừ” nhẹ một tiếng, lão thở phào nhẹ nhõm, "Tôi vội vội vàng vàng chạy tới chính là muốn nói cho cậu biết, cậu không được rống loạn nữa, đây là bệnh viện, bây giờ đã muộn thế này rồi, cậu quấy rấy không cho bệnh nhân nghỉ ngơi. Bã xã cậu sinh con, đau bụng khi sinh là chuyện bình thường, cậu có cần khoa trương như ma quỷ được không?" Lão càng nói càng nhỏ, bởi vì mới vừa tránh xa người đàn ông tức giận, bây giờ lại nổi lên bão tố bắn tới phía lão.
"Mẹ kiếp! Ông nói thật đơn giản, có bản lĩnh ông sinh đi, tôi ngược lại muốn biết ông sẽ thành cái dạng gì?" Người đàn ông cực kỳ tức giận gào thét, anh mới không thèm quan tâm sự sống chết của người khác.
"Tôi. . . . . . Ách. . . . . . Tôi là nói, câu đừng quả như vậy nữa, trong bệnh viện nếu là người sống đều bị dọa sợ, ngay cả bác sỹ bên trong phòng cũng bị dọa không ít, như thế, bọn họ làm sao có thể chuyên tâm làm việc? Người khổ cũng là bà xã của cậu!"
Lão nghiêng đầu, hung hăng trừng mắt với người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế, dáng vẻ không được tự nhiên, thiệt là! Con trai của ông sao có bộ dạng như vậy chứ? Tiểu tử này không tồi, không có kích động giống như cha nó thưởng cho lão một vòng hắc đạo, nếu không thì lão già này sẽ rất thảm . . . . . .
Người đàn ông nhíu mày, tiếng kêu rên vẫn không ngừng truyền tới, giống như có một bàn tay vô hình xé rách tim anh vậy, anh bây giờ ảo não chỉ muốn giết người, ngay cả rống giận hai tiếng cũng không thể, chỉ lo âu đi đi lại lại.
Cuối cùng anh không thể nhịn được nữa, đi hướng về phía ông lão đang ngủ, đôi tay nắm lấy bả vai ông ta, dùng sức lay, "Bạch lão đầu, tôi muốn vào với cô ấy, chờ đợi ở bên ngoài sớm muộn tôi cũng điên mất!"
Ông lão vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, vô thức gật đầu một cái, "Ừ! Được! Tùy cậu! Đừng quấy rầy tôi ngủ là được!"
"Chết tiệt! Ông còn không mau thu xếp cho tôi!" Anh vừa hô lên mấy chữ, lập tức nhỏ giọng hô bên tai ông lão.
Theo ngườ đàn ông rời đi, ngoài phòng sinh rốt cuộc cũng an tĩnh không ít, nhưng bên trong phòng sinh lại làm cho người ta không thể tách rời ra, không giống với mới vừa không có việc gì, vốn là đang ngồi ở trên ghế, mọi người hứng thú dạt dào mà chạy tới cửa phòng sinh, đem lỗ tai dán chặt vào cánh cửa phòng, chỉ sợ bỏ sót kịch hay. . . . . .
"A — — thật là đau!"
"Bảo Nhi, em nhịn thêm chút nữa, xong ngay đây!" Anh nắm chặt tay cô, ngư điệu mềm như nước, làm cho người khác khó tưởng tượng ra đây vừa là sư tử rống.
"Bác sỹ! Sao còn chưa sinh?" Ngữ khí vôn dịu dàng bỗng trở nên lạnh lão, mắt lam thâm tình hướng thầy thuốc lại thành hung ác.
"Ách. . . . . . Nhanh, làm phiền cô. . . . . . Phu nhân dùng thêm sức nữa đi!" Trời ạ! Tại sao Bạch viện trưởng lại có thể để cho người đàn ông kinh khủng như thế này tiến vào phòng sinh chứ? Cô thà nghe tiếng sư tử rống bên ngoài còn hơn là như bây giờ, cô không muốn chạm mặt với sư tử nóng nảy này, như thế cô sẽ cảm thấy tính mạng của mình bị uy hiếp.
"Bảo Nhi, sắp sinh được rồi, em lại lần nữa dùng sức có được không?" Quay đầu lại, người đàn ông lại dùng giọng nói dịu dàng, thâm tình nhìn người ph nữ trên bàn mổ, giống như bác sỹ vừa nãy bị dọa sợ là không phải do anh làm vậy.
"Đều là lỗi của anh! A — —"
"Đúng, đúng, đều là lỗi của anh, thật xin lỗi, thật xin lỗi, em cố thêm chút nữa có được không?"
"Sau này em sẽ không sinh nữa! A — —"
"Được, được! Lần này sinh xong, sẽ không sinh nữa! Ngoan, dùng sức!" Nói đùa, loại chuyện đáng sợ như thế đã cho anh kinh nghiệm lần đầu tiên hồn bay phách tán rồi, sao có thể lặp lại chứ? Là anh đánh chết, sẽ không để cô sinh bảo bảo lần nữa!
"A — — đều là anh làm hại, em cũng không cần ‘làm’ với anh!"
"Ách. . . . . . Này. . . . . ." Vậy sao được?
"A — — em muốn đem vật của anh bẻ xuống!"
"Này. . . . . . Này. . . . . ." Không thể nào?
"Oa — — oa — —" Tiếng khóc non nớt của trẻ con phá vỡ bầu không khí yên lặng, vang dội cả phòng bệnh, cũng giải cứu người đàn ông thiếu chút nữa biến thành thái giám.
"Sinh, sinh rồi!"
Bịch! Một tiếng vang thật lớn, theo đó là tiếng bước chân, " A! Không xong rồi!" Y tá hoảng hốt lo sợ đẩy cửa phòng ra, kinh ngạc nhìn đám người vây ở cửa, trong lúc bất chợt cô nhìn thấy cứu tinh, "Bạch viện trưởng, người đàn ông kia, anh ta . . . . Anh ta. . . . . ."
"Ngất đi đúng không?" Lão già cười cười nói thay cô, thân thiện vỗ vỗ vai cô, "Không sao, cha cậu ta năm đó cũng như thế, không cần quan tâm đến cậu ta, cô mau đi dọn dẹp phòng cho bảo bảo đi, ôm ra cho những người không té xỉu như chúng tôi nhìn một chút."
Kỷ Ngạn Hiên chậm rãi mở hai mắt ra, mắt làm quan sát phòng đã là một tuần sau, đập vào mi mắt là căn phòng trắng muốt, bỗng chốc ngồi dậy, "A — — đau!" Anh cau mày, nhẹ nhàng xoa cái gáy bị sưng to, anh nhớ vừa rồi mình ở trong phòng sinh mà? Sau đó Bảo Nhi sinh, sau đó. . . . . . Chết tiệt! Sao anh lại ngất đi chứ? Anh muốn nhanh chóng đi xem Bảo Nhi và tiểu bảo bảo một chút!
Hai chân vừa chuẩn bị đặt xuống đất đứng dậy, thì cửa phòng bị đẩy ra — —
"Cha vợ, người tỉnh rồi!"
"Tiểu quỷ, con tới thất đúng lúc, Bảo Nhi cùng tiểu bảo bảo như thế nào? Bây giờ bọn họ đang ở đâu? Mau dẫn cha đi xem!"
"Ah? Không đúng? Con vừa gọi cha là gì?" Anh mê muội nhìn gương mặt hớn hở của Tiểu Hải, làm cho đầu óc anh bị nổ tung, tiểu quỷ này tự nhiên bị chập mạch rồi sao?
"Không sai, chính là cha vợ! Bởi vì con muốn lấy con gái cha làm vợ, cho nên quyết định không làm con trai cha mẹ nữa!" Tiểu Hải rất khẳng định gật gật đầu, cười đến vui vẻ!
"Bảo Nhi sinh con gái sao?" Thật tốt quá! Đó nhất định sẽ là bảo bảo khiến người khác yêu thích giống như cô ấy!
Bỗng dưng, sắc mặt anh trầm xuống, hung tợn nhìn chằm chằm người vừa tới, "Con nói chuyện hoang đường gì vậy? Con muốn lấy con gái cha làm vợ? Con đừng mơ tưởng! Sao cha có thể gả con gái bảo bối cho một tên tiểu tử thối như con được chứ?"
"Con chỉ nói với cha một tiếng, cha có đồng ý hay không con đây đã tính rồi!" Tiểu Hải lộ ra nụ cười lưu manh, đôi tay đi về phía trước liền vuốt, bày ra thái độ thờ ơ.
"Cái gì? Con nghĩ cũng hay thất, con gái cha tuyệt đối sẽ không gả cho con!" Anh tức giận đằng đằng gầm thét về phía người đang vọng tưởng cướp con gái bảo bối của anh.
"Cha cứ chờ coi! Cô ấy nhất định sẽ là của con!" Khuôn mặt nhỏ tràn đầy kiên định, giọng điệu chắc nịch không cho hoài nghi.
Người thông minh luôn luôn biết mình cần gì, hơn nữa sẽ bằng mọi cách lấy được thứ mình muốn, không phải sao. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.