Bé Cưng Tinh Quái – Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành
Chương 109
Giang Tiêu Tiêu
18/03/2021
Tuy nhiên, mặc dù Lam thị và Giang thị vẫn trụ được song danh tiếng không còn tốt như trước, thiệt hại nặng nề. Cho nên bây giờ trông thấy Cận Tri Thận, bọn họ đâu dám xông lên chọc giận anh.
Giang Tình Tình càng giận hơn, cô ta cứ tưởng Giang Tiêu Tiêu bị đá rồi, kết quả người bẽ mặt lại là mình. . Ngôn Tình Sắc
Sắc mặt cô ta tối sầm, dựa vào đâu mà trong thời gian này mình phải chịu đủ lời đàm tiểu, nhất là đám chị em xung quanh đều nói cô ta là kẻ thứ ba, không muốn tiếp xúc với cô ta nữa.
Còn Giang Tiêu Tiêu thì sao? Cô ta sống yên bình như vậy, còn qua lại với Cận Tri Thận nữa.
Giang Tình Tình nghiến răng, cô ta không tin! Sớm muộn gì Cận Tri Thận cũng chán Giang Tiêu Tiêu, cuối cùng sẽ có một ngày mình trả lại tất cả những ấm ức và nỗi sỉ nhục phải chịu trong mấy tháng nay.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Giang Tiêu Tiêu hỏi với vẻ nghi ngờ: “Sao anh lại ở đây?”
“Đúng lúc đi ngang qua.”
Giang Tiêu Tiêu: “..”
Bọn họ không chỉ tình cờ gặp nhau ở nhà hàng mà còn đúng lúc gặp ở bệnh viện, làm sao Giang Tiêu Tiêu có thể tin được chứ! Chỉ có mình Tô San biết cô đến bệnh viện, lẽ nào Tô San nói cho Cận Tri Thận? Nhưng mà Tô San và Cận Tri Thận không hề quen biết mà! Tại sao cô ấy phải nói cho Cận Tri Thận biết? Cô đang chìm trong nghi hoặc thì giọng nói của Cận Tri Thận vang lên.
“Đi thôi, chúng ta cùng đi ăn nhé!”
Giang Tiêu Tiêu sực tỉnh, trong mắt lóe lên tia sáng. Cô thoáng khựng lại rồi trả lời rất lạnh nhạt: “Thôi, tôi hơi mệt. Anh đi đi, tôi về trước đây.”
Cận Tri Thận cũng không ép cô mà chỉ mấp máy môi nói: “Tôi đưa em về.”
“Không cần đâu, tôi tự về được.”
Cận Tri Thận nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ, sau đó mím môi hỏi: “Em sao thế? Không vui à?”
Lẽ nào cô vẫn giận chuyện mình cưỡng hôn cô hồi trưa?
Giang Tiêu Tiêu lắc đầu, dường như cô đã hạ quyết tâm: “Cận Tri Thận, sau này chúng ta xem nhau là bạn bè bình thường thôi. Cảm ơn anh trước đây đã giúp đỡ tôi rất nhiều, nhưng bây giờ tôi không muốn làm phiền anh nữa. Vả lại.. tôi có người thương rồi.”
Lúc ra khỏi bệnh viện Giang Tiêu Tiêu mới muốn nói ra những lời này.
Thật sự là cô và Cận Tri Thận không thể cứ tiếp tục như thế này được nữa.
Cô vừa dứt lời, Cận Tri Thận lập tức đanh mặt lại, vừa nhìn chằm chằm cổ vừa hỏi: “Là ai?”
Giang Tiêu Tiêu nhìn thấy lửa giận ngùn ngụt trong mắt anh nhưng vẫn dốc hết can đảm trả lời: “Dù người đó là ai cũng không phải anh. Cận Tri Thận, tôi biết rõ khoảng cách giữa hai chúng ta nên sẽ không mơ ước viển vông.
Trước đây tôi qua lại với anh cũng chỉ vì Tiểu Bảo… Nhưng không ngờ cuối cùng mọi chuyện lại thành ra thế này.”
Giang Tiêu Tiêu hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Vì vậy tôi hy vọng anh có thể tôn trọng tôi. Cận Tri Thận, sau này chúng ta giữ khoảng cách thì hơn!”
Sau khi nói xong, Giang Tiêu Tiêu không dám nhìn vào mắt Cận Tri Thận mà lập tức đi ra cổng bệnh viện.
Cận Tri Thận đứng sững tại chỗ ngẫm lại câu nói của cô.
Giữ khoảng cách ư, tại sao chứ? Lẽ nào cô thật sự không thích mình? Hay nói chính xác hơn là cô thích người khác thật rồi, người đó là ai? Là Lục Tranh?
Chẳng trách mấy hôm nay cô cứ cố ý lẩn tránh mình, không trả lời tin nhắn của mình, không muốn tới công ty tìm mình, lại còn về sớm…
Cận Tri Thận cúi gằm, lần đầu tiên anh cảm thấy mất phương hướng, thậm chí anh không dám đuổi theo Giang Tiêu Tiêu vì đuổi kịp cô rồi thì anh nên nói gì đây…
Anh chăm chú nhìn theo bóng lưng cô, trong đôi mắt sâu thẳm tràn ngập sự tuyệt vọng. Thì ra đây là cảm giác lần đầu tiên bị từ chối.
Sao Giang Tiêu Tiêu lại không khó chịu chứ, vành mắt cô đỏ hoe, ép mình không được ngoảnh lại nhìn anh.
Cô rất áy náy, trong lòng thầm nói “xin lỗi, em xin lỗi…” không ngừng.
Sao cô có thể thích người khác được! Người cô thích từ trước tới giờ đều là anh!
Làm gì có ai không thích một người xuất sắc như vậy!
Song cũng vì thế mà cô không thể ích kỷ.
Tiếp xúc với nhau càng lâu hai người càng đắm chìm, càng dây dưa không rõ, cho nên giờ đây Giang Tiêu Tiêu đành phải hạ quyết tâm.
Cô tin chắc Cận Tri Thận sẽ tìm được người tốt hơn, ngay từ lúc bắt đầu cô và anh đã không phải người cùng một thế giới.
Giang Tiêu Tiêu đi bộ về nhà, bệnh viện cách nhà cô rất xa, lúc cô về đến nhà thì trời đã tối.
Tới cửa nhà Giang Tiêu Tiêu mới phát hiện chìa khóa mất rồi, cô thở dài rồi gọi điện cho chủ nhà nhờ họ đến mở cửa giúp mình.
Sau khi vào nhà, Giang Tiêu Tiêu ngã gục xuống sô pha, toàn thân như cạn kiệt hết sức lực.
Có phải sau hôm nay, cô và Cận Tri Thận sẽ ngừng qua lại với nhau không?
Rõ ràng là trước đó nói ra những lời này, lẽ ra Giang Tiêu Tiêu phải cảm thấy nhẹ nhõm mới đúng, thế nhưng lúc này cô lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Giang Tiêu Tiêu bất giác thiếp đi trên sô pha. Những chuyện xảy ra trong hai tháng nay lần lượt xuất hiện trong giấc mơ của cô, sống động như thật.
Nào là lần đầu bọn họ gặp nhau, nào là lần đầu anh giúp mình, và cả Tiểu Bảo nữa..
Không biết Giang Tiêu Tiêu ngủ bao lâu, cuối cùng tỉnh lại vì đói. Cô từ từ mở mắt rồi xoa vành mắt ướt nhẹp.
Cô nhếch môi cười khổ, không ngờ mình lại mơ thấy anh.
Một lát sau cô mới rời giường vào phòng bếp nấu bữa sáng đơn giản.
Giang Tiêu Tiêu cảm thấy bản thân như bị ma ám vậy, khuôn mặt điển trai của Cận Tri Thận cứ xuất hiện trong đầu cô hết lần này đến lần khác. Cô cố nhắc nhở bản thân đừng nghĩ đến anh nữa, từ nay về sau hai người chỉ là bạn bè bình thường, không còn bất kỳ quan hệ gì nữa, nhưng mà cô không khống chế được trái tim mình.
Thế là sau nửa đêm Giang Tiêu Tiêu mất ngủ.
Hôm sau, Cận Tri Dực vừa đến công ty đã bị Cố Niệm kéo lại, cô ấy cuống quít nói: “Cậu hai ơi cậu hai, cuối cùng cậu cũng tới, đã xảy ra chuyện lớn rồi!”
Cận Tri Dực nghi hoặc, nhìn cô ấy hỏi: “Sao thế?”
“Đêm qua chủ tịch đến quán bar uống say, hơn nửa đêm gọi tôi đến để đưa anh ấy về nhà, hôm nay lại…”
Cận Tri Dực nghe vậy thì nhíu mày, trong ký ức của anh ta, anh trai không phải người hay uống rượu giải sầu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Anh ta ôm lòng nghi ngờ mở cửa văn phòng, tức thì bị mùi thuốc lá nồng nặc phả vào mặt. Trong phòng tối tăm ngột ngạt, Cận Tri Thận đang ngồi trước bàn làm việc xử lý công việc, giấy tờ trên bàn đã xếp chồng như núi, cứ như là muốn giải quyết hết công việc của một năm tới.
Cận Tri Dực hiểu rõ tính anh mình.
Nếu tâm trạng không tốt, Cận Tri Thận sẽ giày vò cấp dưới, bắt bẻ đủ kiểu trong công việc, yêu cầu mọi chuyện phải hoàn mỹ.
Ví dụ như lần trước anh và chị dâu xảy ra vấn đề.
Nếu như tâm trạng Cận Tri Thận cực tệ thì không chỉ cấp dưới gặp họa mà anh còn tàn nhẫn hành hạ bản thân mình.
Trông thấy chồng tài liệu kia, Cận Tri Dực thầm than không ổn, xem ra lại có chuyện lớn rồi! Trực giác mách bảo anh ta rằng nhất định chuyện này có liên quan đến Giang Tiêu Tiêu.
Giang Tình Tình càng giận hơn, cô ta cứ tưởng Giang Tiêu Tiêu bị đá rồi, kết quả người bẽ mặt lại là mình. . Ngôn Tình Sắc
Sắc mặt cô ta tối sầm, dựa vào đâu mà trong thời gian này mình phải chịu đủ lời đàm tiểu, nhất là đám chị em xung quanh đều nói cô ta là kẻ thứ ba, không muốn tiếp xúc với cô ta nữa.
Còn Giang Tiêu Tiêu thì sao? Cô ta sống yên bình như vậy, còn qua lại với Cận Tri Thận nữa.
Giang Tình Tình nghiến răng, cô ta không tin! Sớm muộn gì Cận Tri Thận cũng chán Giang Tiêu Tiêu, cuối cùng sẽ có một ngày mình trả lại tất cả những ấm ức và nỗi sỉ nhục phải chịu trong mấy tháng nay.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Giang Tiêu Tiêu hỏi với vẻ nghi ngờ: “Sao anh lại ở đây?”
“Đúng lúc đi ngang qua.”
Giang Tiêu Tiêu: “..”
Bọn họ không chỉ tình cờ gặp nhau ở nhà hàng mà còn đúng lúc gặp ở bệnh viện, làm sao Giang Tiêu Tiêu có thể tin được chứ! Chỉ có mình Tô San biết cô đến bệnh viện, lẽ nào Tô San nói cho Cận Tri Thận? Nhưng mà Tô San và Cận Tri Thận không hề quen biết mà! Tại sao cô ấy phải nói cho Cận Tri Thận biết? Cô đang chìm trong nghi hoặc thì giọng nói của Cận Tri Thận vang lên.
“Đi thôi, chúng ta cùng đi ăn nhé!”
Giang Tiêu Tiêu sực tỉnh, trong mắt lóe lên tia sáng. Cô thoáng khựng lại rồi trả lời rất lạnh nhạt: “Thôi, tôi hơi mệt. Anh đi đi, tôi về trước đây.”
Cận Tri Thận cũng không ép cô mà chỉ mấp máy môi nói: “Tôi đưa em về.”
“Không cần đâu, tôi tự về được.”
Cận Tri Thận nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ, sau đó mím môi hỏi: “Em sao thế? Không vui à?”
Lẽ nào cô vẫn giận chuyện mình cưỡng hôn cô hồi trưa?
Giang Tiêu Tiêu lắc đầu, dường như cô đã hạ quyết tâm: “Cận Tri Thận, sau này chúng ta xem nhau là bạn bè bình thường thôi. Cảm ơn anh trước đây đã giúp đỡ tôi rất nhiều, nhưng bây giờ tôi không muốn làm phiền anh nữa. Vả lại.. tôi có người thương rồi.”
Lúc ra khỏi bệnh viện Giang Tiêu Tiêu mới muốn nói ra những lời này.
Thật sự là cô và Cận Tri Thận không thể cứ tiếp tục như thế này được nữa.
Cô vừa dứt lời, Cận Tri Thận lập tức đanh mặt lại, vừa nhìn chằm chằm cổ vừa hỏi: “Là ai?”
Giang Tiêu Tiêu nhìn thấy lửa giận ngùn ngụt trong mắt anh nhưng vẫn dốc hết can đảm trả lời: “Dù người đó là ai cũng không phải anh. Cận Tri Thận, tôi biết rõ khoảng cách giữa hai chúng ta nên sẽ không mơ ước viển vông.
Trước đây tôi qua lại với anh cũng chỉ vì Tiểu Bảo… Nhưng không ngờ cuối cùng mọi chuyện lại thành ra thế này.”
Giang Tiêu Tiêu hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “Vì vậy tôi hy vọng anh có thể tôn trọng tôi. Cận Tri Thận, sau này chúng ta giữ khoảng cách thì hơn!”
Sau khi nói xong, Giang Tiêu Tiêu không dám nhìn vào mắt Cận Tri Thận mà lập tức đi ra cổng bệnh viện.
Cận Tri Thận đứng sững tại chỗ ngẫm lại câu nói của cô.
Giữ khoảng cách ư, tại sao chứ? Lẽ nào cô thật sự không thích mình? Hay nói chính xác hơn là cô thích người khác thật rồi, người đó là ai? Là Lục Tranh?
Chẳng trách mấy hôm nay cô cứ cố ý lẩn tránh mình, không trả lời tin nhắn của mình, không muốn tới công ty tìm mình, lại còn về sớm…
Cận Tri Thận cúi gằm, lần đầu tiên anh cảm thấy mất phương hướng, thậm chí anh không dám đuổi theo Giang Tiêu Tiêu vì đuổi kịp cô rồi thì anh nên nói gì đây…
Anh chăm chú nhìn theo bóng lưng cô, trong đôi mắt sâu thẳm tràn ngập sự tuyệt vọng. Thì ra đây là cảm giác lần đầu tiên bị từ chối.
Sao Giang Tiêu Tiêu lại không khó chịu chứ, vành mắt cô đỏ hoe, ép mình không được ngoảnh lại nhìn anh.
Cô rất áy náy, trong lòng thầm nói “xin lỗi, em xin lỗi…” không ngừng.
Sao cô có thể thích người khác được! Người cô thích từ trước tới giờ đều là anh!
Làm gì có ai không thích một người xuất sắc như vậy!
Song cũng vì thế mà cô không thể ích kỷ.
Tiếp xúc với nhau càng lâu hai người càng đắm chìm, càng dây dưa không rõ, cho nên giờ đây Giang Tiêu Tiêu đành phải hạ quyết tâm.
Cô tin chắc Cận Tri Thận sẽ tìm được người tốt hơn, ngay từ lúc bắt đầu cô và anh đã không phải người cùng một thế giới.
Giang Tiêu Tiêu đi bộ về nhà, bệnh viện cách nhà cô rất xa, lúc cô về đến nhà thì trời đã tối.
Tới cửa nhà Giang Tiêu Tiêu mới phát hiện chìa khóa mất rồi, cô thở dài rồi gọi điện cho chủ nhà nhờ họ đến mở cửa giúp mình.
Sau khi vào nhà, Giang Tiêu Tiêu ngã gục xuống sô pha, toàn thân như cạn kiệt hết sức lực.
Có phải sau hôm nay, cô và Cận Tri Thận sẽ ngừng qua lại với nhau không?
Rõ ràng là trước đó nói ra những lời này, lẽ ra Giang Tiêu Tiêu phải cảm thấy nhẹ nhõm mới đúng, thế nhưng lúc này cô lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Giang Tiêu Tiêu bất giác thiếp đi trên sô pha. Những chuyện xảy ra trong hai tháng nay lần lượt xuất hiện trong giấc mơ của cô, sống động như thật.
Nào là lần đầu bọn họ gặp nhau, nào là lần đầu anh giúp mình, và cả Tiểu Bảo nữa..
Không biết Giang Tiêu Tiêu ngủ bao lâu, cuối cùng tỉnh lại vì đói. Cô từ từ mở mắt rồi xoa vành mắt ướt nhẹp.
Cô nhếch môi cười khổ, không ngờ mình lại mơ thấy anh.
Một lát sau cô mới rời giường vào phòng bếp nấu bữa sáng đơn giản.
Giang Tiêu Tiêu cảm thấy bản thân như bị ma ám vậy, khuôn mặt điển trai của Cận Tri Thận cứ xuất hiện trong đầu cô hết lần này đến lần khác. Cô cố nhắc nhở bản thân đừng nghĩ đến anh nữa, từ nay về sau hai người chỉ là bạn bè bình thường, không còn bất kỳ quan hệ gì nữa, nhưng mà cô không khống chế được trái tim mình.
Thế là sau nửa đêm Giang Tiêu Tiêu mất ngủ.
Hôm sau, Cận Tri Dực vừa đến công ty đã bị Cố Niệm kéo lại, cô ấy cuống quít nói: “Cậu hai ơi cậu hai, cuối cùng cậu cũng tới, đã xảy ra chuyện lớn rồi!”
Cận Tri Dực nghi hoặc, nhìn cô ấy hỏi: “Sao thế?”
“Đêm qua chủ tịch đến quán bar uống say, hơn nửa đêm gọi tôi đến để đưa anh ấy về nhà, hôm nay lại…”
Cận Tri Dực nghe vậy thì nhíu mày, trong ký ức của anh ta, anh trai không phải người hay uống rượu giải sầu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Anh ta ôm lòng nghi ngờ mở cửa văn phòng, tức thì bị mùi thuốc lá nồng nặc phả vào mặt. Trong phòng tối tăm ngột ngạt, Cận Tri Thận đang ngồi trước bàn làm việc xử lý công việc, giấy tờ trên bàn đã xếp chồng như núi, cứ như là muốn giải quyết hết công việc của một năm tới.
Cận Tri Dực hiểu rõ tính anh mình.
Nếu tâm trạng không tốt, Cận Tri Thận sẽ giày vò cấp dưới, bắt bẻ đủ kiểu trong công việc, yêu cầu mọi chuyện phải hoàn mỹ.
Ví dụ như lần trước anh và chị dâu xảy ra vấn đề.
Nếu như tâm trạng Cận Tri Thận cực tệ thì không chỉ cấp dưới gặp họa mà anh còn tàn nhẫn hành hạ bản thân mình.
Trông thấy chồng tài liệu kia, Cận Tri Dực thầm than không ổn, xem ra lại có chuyện lớn rồi! Trực giác mách bảo anh ta rằng nhất định chuyện này có liên quan đến Giang Tiêu Tiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.