Bé Cưng Tinh Quái – Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành
Chương 146
Giang Tiêu Tiêu
18/03/2021
Trước giờ Tô Uyển Ương luôn thuộc phái hành động, dù sao bây giờ mọi chuyện đã thoát khỏi phạm vi khống chế của cô ta, Bà Cận cũng bó tay hết cách, cô ta chỉ đành tự tìm cách ngăn cản Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận ở bên nhau.
Cô ta không biết một năm kia Giang Tiêu Tiêu đã xảy ra chuyện gì, mà muốn điều tra thì phải cần thời gian, nhỡ đâu không điều tra được chuyện gì hữu ích thì đúng là uổng công chờ đợi.
Vì vậy, cô ta lại hỏi trợ lý tình hình nhà họ Lam. Trợ lý cũng đã điều tra nhà họ Lam nên trả lời ngay: “Thưa cô chủ, có vẻ như người nhà họ Lam vẫn luôn muốn hợp tác với chúng ta, trước đây bọn họ đã tìm tới Tô thị nhưng chủ tịch không đồng ý gặp bọn họ.”
Nghe vậy, Tô Uyển Ương hơi híp mắt lại, cả nhà họ Giang lẫn nhà họ Lam đều hận Giang Tiêu Tiêu thấu xương, không chừng bọn họ cũng biết Giang Tiêu Tiêu đã gặp chuyện gì trong một năm kia. Tô Uyển Ương dặn dò: “Đi thăm dò hành tung của Lam Quân Hạo trong thời gian gần đây.”
“Vâng, thưa cô chủ.”
Đêm hôm ấy, trong một căn phòng lớn tại câu lạc bộ Đế Tôn đang tổ chức một buổi liên hoan tầm cỡ.
Tất cả những người có mặt ở đây đều là cậu ấm cô chiêu.
Lam Quân Hạo cũng tới tham dự với mục đích kết bạn để mở rộng mạng lưới quan hệ, suy cho cùng thì bây giờ Lam thị không còn được như trước.
Đúng lúc này có hai người đi vào cửa, mọi người lập tức nhìn sang, người tổ chức bữa tiệc là cậu chủ nhà họ Vương vội vàng bước tới tiếp đón.
“Ồ, chào cô Tô, không ngờ tôi có thể mời cô tới tham dự.”
Tô Uyển Ương mỉm cười, đi vào phòng cùng Tô Hinh Nhụy.
Cô ta mặc áo sơ mi trắng phối với quần bò, xách chiếc túi LV mẫu mới nhất, cả người toát lên khí chất của con gái nhà danh giá.
Sau khi hai người vào phòng, mọi người nhao nhao tới chào hỏi, rất nhiều cậu ấm nhà giàu nhìn Tô Uyển Ương với ánh mắt si mê, cô ta tựa như vầng trăng sáng được muốn vì sao vây quanh.
Lam Quân Hạo cũng chú ý tới cô ta. Bởi vì hạng mục lúc trước tổn thất nặng nề, hiện giờ nhà họ Lam đang thiếu vốn lưu động, cho nên anh ta vẫn luôn muốn lôi kéo đầu tư, nếu như có thể hợp tác với thế gia vọng tộc như nhà họ Tô thì tốt hơn cả.
Nhưng ở đây có nhiều người như vậy… mình khó mà bắt chuyện với Tô Uyển Ương. Vả lại, cô ta sẽ hợp tác với nhà họ Lam ư?
Trong lúc đang suy tư, Lam Quân Hạo nghe thấy có người hỏi: “Uyển Ương, nghe nói cô và chủ tịch Cận sắp có tin vui, không biết chuyện này có thật không?”
Tô Uyển Ương nở nụ cười thản nhiên, thong dong trả lời: “Người lớn trong nhà thuận miệng nói vậy thôi, không thể coi là thật được.”
Câu này rất hàm súc khiến người nghe hiểu theo một nghĩa khác.
Người lớn đã ngầm chấp nhận thì chắc chắn đã quyết định rồi.
Bỗng chốc mọi người nhìn Tô Uyển Ương bằng ánh mắt khác trước, cô chủ Tô có thể giữ chặt cậu cả nhà họ Cận đúng là có bản lĩnh, nếu nhà họ Tô và nhà họ Cận làm thông gia thì địa vị của hai gia đình không ai sánh bằng nữa rồi!
Có vô số người kích động muốn làm quen với Tô Uyển Ương nhân dịp liên hoan lần này, xung quanh còn có người nói: “Trước đây tôi định theo đuổi cô Tô đấy! Không ngờ hoa đã có chủ rồi, chậc chậc, thật đau lòng!”
Mọi người quanh đó cười nhạo cậu công tử bột này: “Anh muốn cướp người phụ nữ của chủ tịch Cận cơ à, có giỏi thì cướp đi!”
“Không phải tôi nói nha!”
Mọi người vừa tiệc tùng vừa cười nói vui vẻ, Tô Uyển Ương cũng giữ nụ cười trên môi, cô ta thích cảm giác mọi người cảm thấy mình và Cận Tri Thận là một đôi trời sinh.
Trong khi đó, Lam Quân Hạo lại không hiểu gì hết, chẳng phải Cận Tri Thận rất để ý tới Giang Tiêu Tiêu hay sao? Mấy ngày trước nhà họ Giang gây chuyện với Giang Tiêu Tiêu ở bữa tiệc nhưng bị Cận Tri Thận giải quyết mà, rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Quả nhiên lúc này có người nhắc tới chuyện hôm đó.
“Chị Uyển Ương ơi! Nhắc mới nhớ cô gái Cận Tri Thận dẫn đi trong bữa tiệc mấy hôm trước là ai thế? Trông có vẻ như Tri Thận rất thân thiết với cô ấy! Chúng em còn tưởng họ là một đôi cơ!”
“Đúng đó, cậu không nhắc thì tôi cũng quên luôn đó! Hôm ấy đột nhiên chủ tịch Cận xuất hiện làm anh hùng cứu mỹ nhân, còn dẫn cô gái kia rời đi. Thôi thấy thật khó hiểu, chẳng phải chủ tịch Cận và chị Uyển Ương đang hẹn hò sao?”
Tô Uyển Ương nghe bọn họ nói vậy, ánh mắt chợt tối sầm, siết chặt bàn tay đang cầm ly rượu.
Tô Hinh Nhụy đứng bên cạnh lên tiếng: “Cô nói bậy gì đó! Cô ta chỉ là một ả đàn bà để tiện mơ tưởng trèo cao mà thôi, hạng người ấy xứng với anh Tri Thận sao?”
Giọng nói của cô ta lộ rõ sự tức giận xen lẫn kích động.
Người này dám bảo ả đàn bà để tiện kia và anh Tri Thận là một đôi, không mở to mắt mà nhìn xem Giang Tiêu Tiêu là cái thá gì, cô ta xứng sao?
Người kia biết mình nói sai, bèn vội vàng sửa lời: “Đúng đúng đúng, chị Uyển Ương và chủ tịch Cận mới là một đôi! Xem như vừa rồi em chưa nói gì nhé!”
Những người xung quanh cũng hùa theo: “Phải đó! Trong giới chúng ta có ai không biết chứ! Chủ tịch Cận và chị Uyển Ương mới là một đôi, là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau từ nhỏ. Chị Uyển Ương, đến khi uống rượu mừng đừng quên chúng tôi nhé!”
Tô Uyển Ương kéo Tô Hinh Nhụy ngồi xuống rồi khiển trách: “Không biết lễ phép gì cả.” Mắng em họ xong cô ta lại mỉm cười với mọi người: “Xin lỗi các vị, em gái tôi nói năng hơi kích động, mong mọi người đừng để bụng.”
Đám người xung quanh không nói gì nữa, ai nấy đều cung kính với Tô Uyển Ương. Ngẫm lại thì thấy cũng đúng, có lẽ người phụ nữ trong bữa tiệc hôm đó chỉ là một kẻ chẳng biết chui từ đâu ra muốn quyến rũ Cận Tri Thận mà thôi, chỉ người có thân phận như Tô Uyển Ương mới xứng đôi với cậu cả nhà họ Cận.
Đến lúc này thì Lam Quân Hạo đã hiểu ra, làm sao hạng người như Giang Tiêu Tiêu có thể ở bên Cận Tri Thận được, Cận Tri Thận có thể bảo vệ cô một lúc nhưng không thể bảo vệ cô cả đời, sớm muộn gì Giang Tiêu Tiêu cũng bị vứt bỏ.
Nhưng vấn đề trước mắt là mình phải làm thế nào mới có thể bắt tay với nhà họ Tô? Nếu được hợp tác với nhà họ Tô thì xem như Lam thị có chỗ dựa vững chắc rồi.
Lam Quân Hạo nghĩ đến đây thì trông thấy Tô Uyển Ương đi toilet, thế là anh ta cũng đi theo.
Hai người chạm mặt ở hành lang, Tô Uyển Ương chào hỏi rất lịch sự.
“Chào chủ tịch Lam, thật trùng hợp.”
Lam Quân Hạo nở nụ cười, cũng lên tiếng chào hỏi.
Dường như Tô Uyển Ương chợt nhớ ra điều gì, bèn nói tiếp: “Hôm qua tôi còn nghe ba nhắc tới chủ tịch Lam đó! Nghe nói gần đây Lam thị đang tiến hành một hạng mục, nhà họ Tô rất hứng thú, hay là chúng ta lựa thời gian hẹn gặp nói chuyện nhé?”
Lam Quân Hạo vui như nhặt được vàng, mình đang nghĩ cách móc nối với nhà họ Tô, vốn tưởng khó mà thành công nhưng không ngờ Tô Uyển Ương lại tự tìm tới mình, còn nói rất hứng thú với hạng mục của bọn họ.
“Đương nhiên là được rồi, lúc nào tôi cũng có thời gian. Nếu cô Tô rảnh thì liên lạc với tôi nhé!”
Dứt lời Lam Quân Hạo đưa danh thiếp cho đối phương.
Tô Uyển Ương nhận lấy và nói ngay: “Được, chủ tịch Lam, tôi rất mong chờ sự hợp tác của chúng ta.”
Tô Uyển Ương nói xong thì tươi cười rời đi, dù sao thì cô ta đã đạt được mục đích tham dự buổi liên hoan này.
Cô ta không biết một năm kia Giang Tiêu Tiêu đã xảy ra chuyện gì, mà muốn điều tra thì phải cần thời gian, nhỡ đâu không điều tra được chuyện gì hữu ích thì đúng là uổng công chờ đợi.
Vì vậy, cô ta lại hỏi trợ lý tình hình nhà họ Lam. Trợ lý cũng đã điều tra nhà họ Lam nên trả lời ngay: “Thưa cô chủ, có vẻ như người nhà họ Lam vẫn luôn muốn hợp tác với chúng ta, trước đây bọn họ đã tìm tới Tô thị nhưng chủ tịch không đồng ý gặp bọn họ.”
Nghe vậy, Tô Uyển Ương hơi híp mắt lại, cả nhà họ Giang lẫn nhà họ Lam đều hận Giang Tiêu Tiêu thấu xương, không chừng bọn họ cũng biết Giang Tiêu Tiêu đã gặp chuyện gì trong một năm kia. Tô Uyển Ương dặn dò: “Đi thăm dò hành tung của Lam Quân Hạo trong thời gian gần đây.”
“Vâng, thưa cô chủ.”
Đêm hôm ấy, trong một căn phòng lớn tại câu lạc bộ Đế Tôn đang tổ chức một buổi liên hoan tầm cỡ.
Tất cả những người có mặt ở đây đều là cậu ấm cô chiêu.
Lam Quân Hạo cũng tới tham dự với mục đích kết bạn để mở rộng mạng lưới quan hệ, suy cho cùng thì bây giờ Lam thị không còn được như trước.
Đúng lúc này có hai người đi vào cửa, mọi người lập tức nhìn sang, người tổ chức bữa tiệc là cậu chủ nhà họ Vương vội vàng bước tới tiếp đón.
“Ồ, chào cô Tô, không ngờ tôi có thể mời cô tới tham dự.”
Tô Uyển Ương mỉm cười, đi vào phòng cùng Tô Hinh Nhụy.
Cô ta mặc áo sơ mi trắng phối với quần bò, xách chiếc túi LV mẫu mới nhất, cả người toát lên khí chất của con gái nhà danh giá.
Sau khi hai người vào phòng, mọi người nhao nhao tới chào hỏi, rất nhiều cậu ấm nhà giàu nhìn Tô Uyển Ương với ánh mắt si mê, cô ta tựa như vầng trăng sáng được muốn vì sao vây quanh.
Lam Quân Hạo cũng chú ý tới cô ta. Bởi vì hạng mục lúc trước tổn thất nặng nề, hiện giờ nhà họ Lam đang thiếu vốn lưu động, cho nên anh ta vẫn luôn muốn lôi kéo đầu tư, nếu như có thể hợp tác với thế gia vọng tộc như nhà họ Tô thì tốt hơn cả.
Nhưng ở đây có nhiều người như vậy… mình khó mà bắt chuyện với Tô Uyển Ương. Vả lại, cô ta sẽ hợp tác với nhà họ Lam ư?
Trong lúc đang suy tư, Lam Quân Hạo nghe thấy có người hỏi: “Uyển Ương, nghe nói cô và chủ tịch Cận sắp có tin vui, không biết chuyện này có thật không?”
Tô Uyển Ương nở nụ cười thản nhiên, thong dong trả lời: “Người lớn trong nhà thuận miệng nói vậy thôi, không thể coi là thật được.”
Câu này rất hàm súc khiến người nghe hiểu theo một nghĩa khác.
Người lớn đã ngầm chấp nhận thì chắc chắn đã quyết định rồi.
Bỗng chốc mọi người nhìn Tô Uyển Ương bằng ánh mắt khác trước, cô chủ Tô có thể giữ chặt cậu cả nhà họ Cận đúng là có bản lĩnh, nếu nhà họ Tô và nhà họ Cận làm thông gia thì địa vị của hai gia đình không ai sánh bằng nữa rồi!
Có vô số người kích động muốn làm quen với Tô Uyển Ương nhân dịp liên hoan lần này, xung quanh còn có người nói: “Trước đây tôi định theo đuổi cô Tô đấy! Không ngờ hoa đã có chủ rồi, chậc chậc, thật đau lòng!”
Mọi người quanh đó cười nhạo cậu công tử bột này: “Anh muốn cướp người phụ nữ của chủ tịch Cận cơ à, có giỏi thì cướp đi!”
“Không phải tôi nói nha!”
Mọi người vừa tiệc tùng vừa cười nói vui vẻ, Tô Uyển Ương cũng giữ nụ cười trên môi, cô ta thích cảm giác mọi người cảm thấy mình và Cận Tri Thận là một đôi trời sinh.
Trong khi đó, Lam Quân Hạo lại không hiểu gì hết, chẳng phải Cận Tri Thận rất để ý tới Giang Tiêu Tiêu hay sao? Mấy ngày trước nhà họ Giang gây chuyện với Giang Tiêu Tiêu ở bữa tiệc nhưng bị Cận Tri Thận giải quyết mà, rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Quả nhiên lúc này có người nhắc tới chuyện hôm đó.
“Chị Uyển Ương ơi! Nhắc mới nhớ cô gái Cận Tri Thận dẫn đi trong bữa tiệc mấy hôm trước là ai thế? Trông có vẻ như Tri Thận rất thân thiết với cô ấy! Chúng em còn tưởng họ là một đôi cơ!”
“Đúng đó, cậu không nhắc thì tôi cũng quên luôn đó! Hôm ấy đột nhiên chủ tịch Cận xuất hiện làm anh hùng cứu mỹ nhân, còn dẫn cô gái kia rời đi. Thôi thấy thật khó hiểu, chẳng phải chủ tịch Cận và chị Uyển Ương đang hẹn hò sao?”
Tô Uyển Ương nghe bọn họ nói vậy, ánh mắt chợt tối sầm, siết chặt bàn tay đang cầm ly rượu.
Tô Hinh Nhụy đứng bên cạnh lên tiếng: “Cô nói bậy gì đó! Cô ta chỉ là một ả đàn bà để tiện mơ tưởng trèo cao mà thôi, hạng người ấy xứng với anh Tri Thận sao?”
Giọng nói của cô ta lộ rõ sự tức giận xen lẫn kích động.
Người này dám bảo ả đàn bà để tiện kia và anh Tri Thận là một đôi, không mở to mắt mà nhìn xem Giang Tiêu Tiêu là cái thá gì, cô ta xứng sao?
Người kia biết mình nói sai, bèn vội vàng sửa lời: “Đúng đúng đúng, chị Uyển Ương và chủ tịch Cận mới là một đôi! Xem như vừa rồi em chưa nói gì nhé!”
Những người xung quanh cũng hùa theo: “Phải đó! Trong giới chúng ta có ai không biết chứ! Chủ tịch Cận và chị Uyển Ương mới là một đôi, là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau từ nhỏ. Chị Uyển Ương, đến khi uống rượu mừng đừng quên chúng tôi nhé!”
Tô Uyển Ương kéo Tô Hinh Nhụy ngồi xuống rồi khiển trách: “Không biết lễ phép gì cả.” Mắng em họ xong cô ta lại mỉm cười với mọi người: “Xin lỗi các vị, em gái tôi nói năng hơi kích động, mong mọi người đừng để bụng.”
Đám người xung quanh không nói gì nữa, ai nấy đều cung kính với Tô Uyển Ương. Ngẫm lại thì thấy cũng đúng, có lẽ người phụ nữ trong bữa tiệc hôm đó chỉ là một kẻ chẳng biết chui từ đâu ra muốn quyến rũ Cận Tri Thận mà thôi, chỉ người có thân phận như Tô Uyển Ương mới xứng đôi với cậu cả nhà họ Cận.
Đến lúc này thì Lam Quân Hạo đã hiểu ra, làm sao hạng người như Giang Tiêu Tiêu có thể ở bên Cận Tri Thận được, Cận Tri Thận có thể bảo vệ cô một lúc nhưng không thể bảo vệ cô cả đời, sớm muộn gì Giang Tiêu Tiêu cũng bị vứt bỏ.
Nhưng vấn đề trước mắt là mình phải làm thế nào mới có thể bắt tay với nhà họ Tô? Nếu được hợp tác với nhà họ Tô thì xem như Lam thị có chỗ dựa vững chắc rồi.
Lam Quân Hạo nghĩ đến đây thì trông thấy Tô Uyển Ương đi toilet, thế là anh ta cũng đi theo.
Hai người chạm mặt ở hành lang, Tô Uyển Ương chào hỏi rất lịch sự.
“Chào chủ tịch Lam, thật trùng hợp.”
Lam Quân Hạo nở nụ cười, cũng lên tiếng chào hỏi.
Dường như Tô Uyển Ương chợt nhớ ra điều gì, bèn nói tiếp: “Hôm qua tôi còn nghe ba nhắc tới chủ tịch Lam đó! Nghe nói gần đây Lam thị đang tiến hành một hạng mục, nhà họ Tô rất hứng thú, hay là chúng ta lựa thời gian hẹn gặp nói chuyện nhé?”
Lam Quân Hạo vui như nhặt được vàng, mình đang nghĩ cách móc nối với nhà họ Tô, vốn tưởng khó mà thành công nhưng không ngờ Tô Uyển Ương lại tự tìm tới mình, còn nói rất hứng thú với hạng mục của bọn họ.
“Đương nhiên là được rồi, lúc nào tôi cũng có thời gian. Nếu cô Tô rảnh thì liên lạc với tôi nhé!”
Dứt lời Lam Quân Hạo đưa danh thiếp cho đối phương.
Tô Uyển Ương nhận lấy và nói ngay: “Được, chủ tịch Lam, tôi rất mong chờ sự hợp tác của chúng ta.”
Tô Uyển Ương nói xong thì tươi cười rời đi, dù sao thì cô ta đã đạt được mục đích tham dự buổi liên hoan này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.