Bé Cưng Tinh Quái – Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành
Chương 177
Giang Tiêu Tiêu
18/03/2021
Hai người nói chuyện xong rồi cúp máy, sau đó Cận Tri Thận dậy đánh răng rửa mặt.
Dưới phòng ăn tầng một, Cận Tri Dực đang ăn sáng. Vừa trông thấy Cận Tri Thận đi xuống, anh ta lập tức hóng hớt: “Anh ơi, anh giỏi ghê! Không ngờ anh vì chị dâu mà đi uống rượu với Lục Tranh. Anh không biết đâu, hôm qua em đi đón anh thấy hai người say ngất ngưởng, em sốc lắm luôn đó!”
Cận Tri Thận hờ hững liếc nhìn em trai rồi tập trung ăn sáng chứ không nói gì.
Cận Tri Dực sán lại gần, tiếp tục thăm dò: “Hai người nói chuyện sao rồi? Lục Tranh sẽ từ bỏ chị dâu hay là tiếp tục tranh với anh?”
“Chú đoán xem?”
Lục Tranh thích Giang Tiêu Tiêu bao năm nay, sao nỡ từ bỏ được.
“Tên này gan thật đấy, dám tranh giành phụ nữ với anh lại còn hẹn anh uống rượu! Mà này, hai người đã nói những gì vậy?”
Nói những gì? Cận Tri Thận nhớ mang máng là về sau anh và Lục Tranh giao ước cạnh tranh công bằng, tôn trọng sự lựa chọn của Giang Tiêu Tiêu. Cho dù cuối cùng Giang Tiêu Tiêu chọn ai, người đó không được phụ lòng cô, nếu không bọn họ sẽ không tha thứ cho nhau.
Đương nhiên là Cận Tri Thận đồng ý, chắc chắn là cả đời này anh sẽ không bao giờ phụ lòng Giang Tiêu Tiêu.
Ở một nơi khác, Giang Tiêu Tiêu ăn sáng xong rồi đến công ty.
Cô vừa vào phòng làm việc đã trông thấy Hàn Tĩnh với sắc mặt cau có và bị đối phương nhìn bằng ánh mắt ác độc như thể mình nợ cô ta mấy triệu.
Lại sao nữa? Giang Tiêu Tiêu ngồi vào chỗ mình trong tâm trạng nghi vấn. Từ Na lại gần nói cô cô biết: “Gần đây công ty có mấy hạng mục xuyên quốc gia, giám đốc Tô định giao cho chị làm hết. Nghe đâu chị ấy còn bảo Hàn Tĩnh kiểm điểm lại bản thân.”
Sau khi biết tin này, Hàn Tĩnh tức nổ phổi. Tô San không sắp xếp hạng mục mới cho mình đã đành, bây giờ lại giao hết hạng mục lớn cho Giang Tiêu Tiêu phụ trách, còn bảo mình tự kiểm điểm.
Hàn Tĩnh cảm thấy mình chẳng có vấn đề gì cả, hạng mục trước cô ta đã nghĩ mọi cách rồi, chỉ tại đối phương gây khó dễ thôi. Chẳng biết Giang Tiêu Tiêu giở thủ đoạn gì mà mới mấy ngày ngắn ngủi đã giành được hạng mục này.
Bây giờ Hàn Tĩnh chỉ ước gì tống cổ Giang Tiêu Tiêu ra khỏi công ty. Đáng lẽ ra toàn bộ những hạng mục này phải thuộc về mình, tất cả là tại Giang Tiêu Tiêu cướp mất cơ hội của mình.
Nhưng mà các nhân viên khác lại thấy bình thường, chẳng ai suy nghĩ xấu xa như Hành Tĩnh cả, mọi người đều cảm thấy Giang Tiêu Tiêu có thực lực.
Sau khi nghe đầu đuôi mọi chuyện, Giang Tiêu Tiêu mới hiểu ra. Thảo nào Hàn Tĩnh lại nhìn mình bằng ánh mắt căm hận như vậy.
Nhưng cô không nghĩ nhiều, môi trường làm việc vốn rất khắc nghiệt, người có tài mới có chỗ đứng, mình cần cơ hội và cũng cần tiền.
Cô rất biết ơn Tô San đã coi trọng mình, cho nên cô sẽ cố gắng hết sức để không phụ sự kỳ vọng của cô ấy. Giang Tiêu Tiêu ngồi tại chỗ của mình, phớt lờ Hàn Tĩnh.
Thời gian bận rộn trôi qua rất nhanh, đến trưa Tô San tìm Giang Tiêu Tiêu định sắp xếp cho cô mấy hạng mục mới.
Mọi người trong văn phòng đều mừng thay Giang Tiêu Tiêu, chỉ có Hàn Tĩnh là hậm hực cả ngày.
Cho tới buổi chiều Giang Tiêu Tiêu tới phòng nghỉ rót cà phê, hai người mới chạm mặt. Lúc đi ngang qua Giang Tiêu Tiêu Hàn Tĩnh va vào cô, có vẻ như cô ta cố ý gây chuyện.
Giang Tiêu Tiêu trở tay không kịp, bị cà phê cô đang cầm trong tay hắt thẳng vào tay áo làm áo sơ mi trắng ướt nhẹp. May là cà phê không nóng lắm, nhưng nhìn tay áo ra nông nỗi này cô cũng phải nhíu mày.
“Ôi chao, xin lỗi nha!” Hàn Tĩnh vờ vịt xin lỗi, nhưng mặt mày vẫn tươi cười tỏ vẻ “tôi cố ý đó cô làm gì được tôi”.
Ánh mắt Giang Tiêu Tiêu tối sầm, định mặc kệ cô ta, xem như mình xui xẻo! Cô cất bước toan rời đi nhưng bị Hàn Tĩnh cản đường.
“Sao nào Giang Tiêu Tiêu, bây giờ cô phụ trách mấy hạng mục lớn nên coi thường tôi đúng không? Trông thấy tôi mà không chào hỏi à? Dù sao tôi cũng là đàn chị của cô!”
Hàn Tĩnh tốt nghiệp trước Giang Tiêu Tiêu mấy năm, cũng được xem là đàn chị của cô.
Giang Tiêu Tiêu liếc Hàn Tĩnh, lạnh lùng hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”
Hàn Tĩnh khoanh tay, cảm thấy thái độ của Giang Tiêu Tiêu thật kiêu căng, rõ ràng là đối phương coi thường mình.
“Giang Tiêu Tiêu, chẳng phải cô giành được mấy hạng mục lớn sao? Đắc ý cái gì? Tôi nói cho cô biết nhé, trèo càng cao ngã càng đau, tôi chờ xem cô ngã thế nào!”
Dù sao Hàn Tĩnh vẫn tin chắc rằng Giang Tiêu Tiêu không thể giành được hạng mục này bằng chính thực lực của mình.
“Cô tự lo cho mình đi, tôi có ra sao cũng không cần cô bận tâm.”
Nói rồi Giang Tiêu Tiêu định đi nhưng Hàn Tĩnh nắm chặt cổ tay cô. Câu nói vừa rồi của cô khiến Hàn Tĩnh cảm thấy đối phương đang coi thường mình.
Vốn dĩ cô ta đã khó chịu từ lâu, thái độ của Giang Tiêu Tiêu lúc này càng khiến cô ta khó chịu hơn.
“Giang Tiêu Tiêu, một sinh viên vừa tốt nghiệp không lâu như cô thì có năng lực gì chứ, tôi thấy cô bán thân mua cơ hội thì có!”
Hôm nay cũng giống như hôm trước, Hàn Tĩnh càng nói càng quá đáng.
“Cô ỷ mình xinh đẹp đúng không? Ha, bán mình vì công việc. À đúng rồi, cô có bà mẹ bị bệnh nặng bất tỉnh nhân sự đang nằm trong bệnh viện đúng không? Giang Tiêu Tiêu, nếu mẹ cô tỉnh lại có lẽ sẽ bị hành động tự chà đạp bản thân của cô chọc giận phát ngất đó!”
Sắc mặt Giang Tiêu Tiêu tối sầm, cô thẳng tay tát Hàn Tĩnh một bạt tai.
Mặt đau rát, đây là lần thứ hai Giang Tiêu Tiêu đánh mình. Hàn Tĩnh nổi đóa, cũng giơ tay đẩy Giang Tiêu Tiêu.
Giang Tiêu Tiêu không đứng vững nên bị ngã xuống góc bàn, đầu đập vào bàn.
Trán đau nhói khiến Giang Tiêu Tiêu phải nhíu mày, chạm vào mới biết đã chảy máu.
Hàn Tĩnh lập tức luống cuống, đồng nghiệp xung quanh thấy vậy đều hét lên.
“Chị Tiêu Tiêu, chị có sao không?” Từ Na vội bước đến đỡ Giang Tiêu Tiêu dậy, đồng nghiệp quanh đó cũng quan tâm hỏi han.
Tô San cũng bị kinh động, sắc mặt lập tức tối sầm khi trông thấy cảnh này. Đầu tiên cô ấy gọi người đưa Giang Tiêu Tiêu đến bệnh viện, sau đó quay sang khiến trách Hàn Tĩnh: “Hàn Tĩnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Giang Tiêu Tiêu đã được Từ Na đưa đi bệnh viện. Hàn Tĩnh nghe thấy giọng nói u ám của Tô San mới lấy lại tinh thần, vội biện minh cho mình: “Giám đốc Tô, Giang Tiêu Tiêu gây chuyện với tôi trước. Cô nhìn mặt tôi này, cô ta lại đánh tôi, tôi giận quá mới đẩy cô ta. Tại cô ta đứng không vững nên đập đầu vào bàn.”
Thật ra ban đầu Hàn Tĩnh định gây sự với Giang Tiêu Tiêu để chọc cô tức giận, nghĩ rằng Giang Tiêu Tiêu chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình, đến lúc đó mình sẽ tổ cáo với Tô San.
Cô ta muốn cho mọi người biết bây giờ Giang Tiêu Tiêu kiểu căng cỡ nào.
Thế nhưng Giang Tiêu Tiêu lại đánh Hàn Tĩnh làm cô ta nổi cáu, lập tức đẩy Giang Tiêu Tiêu, ai dè cuối cùng sự việc lại thành ra thế này.
Dưới phòng ăn tầng một, Cận Tri Dực đang ăn sáng. Vừa trông thấy Cận Tri Thận đi xuống, anh ta lập tức hóng hớt: “Anh ơi, anh giỏi ghê! Không ngờ anh vì chị dâu mà đi uống rượu với Lục Tranh. Anh không biết đâu, hôm qua em đi đón anh thấy hai người say ngất ngưởng, em sốc lắm luôn đó!”
Cận Tri Thận hờ hững liếc nhìn em trai rồi tập trung ăn sáng chứ không nói gì.
Cận Tri Dực sán lại gần, tiếp tục thăm dò: “Hai người nói chuyện sao rồi? Lục Tranh sẽ từ bỏ chị dâu hay là tiếp tục tranh với anh?”
“Chú đoán xem?”
Lục Tranh thích Giang Tiêu Tiêu bao năm nay, sao nỡ từ bỏ được.
“Tên này gan thật đấy, dám tranh giành phụ nữ với anh lại còn hẹn anh uống rượu! Mà này, hai người đã nói những gì vậy?”
Nói những gì? Cận Tri Thận nhớ mang máng là về sau anh và Lục Tranh giao ước cạnh tranh công bằng, tôn trọng sự lựa chọn của Giang Tiêu Tiêu. Cho dù cuối cùng Giang Tiêu Tiêu chọn ai, người đó không được phụ lòng cô, nếu không bọn họ sẽ không tha thứ cho nhau.
Đương nhiên là Cận Tri Thận đồng ý, chắc chắn là cả đời này anh sẽ không bao giờ phụ lòng Giang Tiêu Tiêu.
Ở một nơi khác, Giang Tiêu Tiêu ăn sáng xong rồi đến công ty.
Cô vừa vào phòng làm việc đã trông thấy Hàn Tĩnh với sắc mặt cau có và bị đối phương nhìn bằng ánh mắt ác độc như thể mình nợ cô ta mấy triệu.
Lại sao nữa? Giang Tiêu Tiêu ngồi vào chỗ mình trong tâm trạng nghi vấn. Từ Na lại gần nói cô cô biết: “Gần đây công ty có mấy hạng mục xuyên quốc gia, giám đốc Tô định giao cho chị làm hết. Nghe đâu chị ấy còn bảo Hàn Tĩnh kiểm điểm lại bản thân.”
Sau khi biết tin này, Hàn Tĩnh tức nổ phổi. Tô San không sắp xếp hạng mục mới cho mình đã đành, bây giờ lại giao hết hạng mục lớn cho Giang Tiêu Tiêu phụ trách, còn bảo mình tự kiểm điểm.
Hàn Tĩnh cảm thấy mình chẳng có vấn đề gì cả, hạng mục trước cô ta đã nghĩ mọi cách rồi, chỉ tại đối phương gây khó dễ thôi. Chẳng biết Giang Tiêu Tiêu giở thủ đoạn gì mà mới mấy ngày ngắn ngủi đã giành được hạng mục này.
Bây giờ Hàn Tĩnh chỉ ước gì tống cổ Giang Tiêu Tiêu ra khỏi công ty. Đáng lẽ ra toàn bộ những hạng mục này phải thuộc về mình, tất cả là tại Giang Tiêu Tiêu cướp mất cơ hội của mình.
Nhưng mà các nhân viên khác lại thấy bình thường, chẳng ai suy nghĩ xấu xa như Hành Tĩnh cả, mọi người đều cảm thấy Giang Tiêu Tiêu có thực lực.
Sau khi nghe đầu đuôi mọi chuyện, Giang Tiêu Tiêu mới hiểu ra. Thảo nào Hàn Tĩnh lại nhìn mình bằng ánh mắt căm hận như vậy.
Nhưng cô không nghĩ nhiều, môi trường làm việc vốn rất khắc nghiệt, người có tài mới có chỗ đứng, mình cần cơ hội và cũng cần tiền.
Cô rất biết ơn Tô San đã coi trọng mình, cho nên cô sẽ cố gắng hết sức để không phụ sự kỳ vọng của cô ấy. Giang Tiêu Tiêu ngồi tại chỗ của mình, phớt lờ Hàn Tĩnh.
Thời gian bận rộn trôi qua rất nhanh, đến trưa Tô San tìm Giang Tiêu Tiêu định sắp xếp cho cô mấy hạng mục mới.
Mọi người trong văn phòng đều mừng thay Giang Tiêu Tiêu, chỉ có Hàn Tĩnh là hậm hực cả ngày.
Cho tới buổi chiều Giang Tiêu Tiêu tới phòng nghỉ rót cà phê, hai người mới chạm mặt. Lúc đi ngang qua Giang Tiêu Tiêu Hàn Tĩnh va vào cô, có vẻ như cô ta cố ý gây chuyện.
Giang Tiêu Tiêu trở tay không kịp, bị cà phê cô đang cầm trong tay hắt thẳng vào tay áo làm áo sơ mi trắng ướt nhẹp. May là cà phê không nóng lắm, nhưng nhìn tay áo ra nông nỗi này cô cũng phải nhíu mày.
“Ôi chao, xin lỗi nha!” Hàn Tĩnh vờ vịt xin lỗi, nhưng mặt mày vẫn tươi cười tỏ vẻ “tôi cố ý đó cô làm gì được tôi”.
Ánh mắt Giang Tiêu Tiêu tối sầm, định mặc kệ cô ta, xem như mình xui xẻo! Cô cất bước toan rời đi nhưng bị Hàn Tĩnh cản đường.
“Sao nào Giang Tiêu Tiêu, bây giờ cô phụ trách mấy hạng mục lớn nên coi thường tôi đúng không? Trông thấy tôi mà không chào hỏi à? Dù sao tôi cũng là đàn chị của cô!”
Hàn Tĩnh tốt nghiệp trước Giang Tiêu Tiêu mấy năm, cũng được xem là đàn chị của cô.
Giang Tiêu Tiêu liếc Hàn Tĩnh, lạnh lùng hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”
Hàn Tĩnh khoanh tay, cảm thấy thái độ của Giang Tiêu Tiêu thật kiêu căng, rõ ràng là đối phương coi thường mình.
“Giang Tiêu Tiêu, chẳng phải cô giành được mấy hạng mục lớn sao? Đắc ý cái gì? Tôi nói cho cô biết nhé, trèo càng cao ngã càng đau, tôi chờ xem cô ngã thế nào!”
Dù sao Hàn Tĩnh vẫn tin chắc rằng Giang Tiêu Tiêu không thể giành được hạng mục này bằng chính thực lực của mình.
“Cô tự lo cho mình đi, tôi có ra sao cũng không cần cô bận tâm.”
Nói rồi Giang Tiêu Tiêu định đi nhưng Hàn Tĩnh nắm chặt cổ tay cô. Câu nói vừa rồi của cô khiến Hàn Tĩnh cảm thấy đối phương đang coi thường mình.
Vốn dĩ cô ta đã khó chịu từ lâu, thái độ của Giang Tiêu Tiêu lúc này càng khiến cô ta khó chịu hơn.
“Giang Tiêu Tiêu, một sinh viên vừa tốt nghiệp không lâu như cô thì có năng lực gì chứ, tôi thấy cô bán thân mua cơ hội thì có!”
Hôm nay cũng giống như hôm trước, Hàn Tĩnh càng nói càng quá đáng.
“Cô ỷ mình xinh đẹp đúng không? Ha, bán mình vì công việc. À đúng rồi, cô có bà mẹ bị bệnh nặng bất tỉnh nhân sự đang nằm trong bệnh viện đúng không? Giang Tiêu Tiêu, nếu mẹ cô tỉnh lại có lẽ sẽ bị hành động tự chà đạp bản thân của cô chọc giận phát ngất đó!”
Sắc mặt Giang Tiêu Tiêu tối sầm, cô thẳng tay tát Hàn Tĩnh một bạt tai.
Mặt đau rát, đây là lần thứ hai Giang Tiêu Tiêu đánh mình. Hàn Tĩnh nổi đóa, cũng giơ tay đẩy Giang Tiêu Tiêu.
Giang Tiêu Tiêu không đứng vững nên bị ngã xuống góc bàn, đầu đập vào bàn.
Trán đau nhói khiến Giang Tiêu Tiêu phải nhíu mày, chạm vào mới biết đã chảy máu.
Hàn Tĩnh lập tức luống cuống, đồng nghiệp xung quanh thấy vậy đều hét lên.
“Chị Tiêu Tiêu, chị có sao không?” Từ Na vội bước đến đỡ Giang Tiêu Tiêu dậy, đồng nghiệp quanh đó cũng quan tâm hỏi han.
Tô San cũng bị kinh động, sắc mặt lập tức tối sầm khi trông thấy cảnh này. Đầu tiên cô ấy gọi người đưa Giang Tiêu Tiêu đến bệnh viện, sau đó quay sang khiến trách Hàn Tĩnh: “Hàn Tĩnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Giang Tiêu Tiêu đã được Từ Na đưa đi bệnh viện. Hàn Tĩnh nghe thấy giọng nói u ám của Tô San mới lấy lại tinh thần, vội biện minh cho mình: “Giám đốc Tô, Giang Tiêu Tiêu gây chuyện với tôi trước. Cô nhìn mặt tôi này, cô ta lại đánh tôi, tôi giận quá mới đẩy cô ta. Tại cô ta đứng không vững nên đập đầu vào bàn.”
Thật ra ban đầu Hàn Tĩnh định gây sự với Giang Tiêu Tiêu để chọc cô tức giận, nghĩ rằng Giang Tiêu Tiêu chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình, đến lúc đó mình sẽ tổ cáo với Tô San.
Cô ta muốn cho mọi người biết bây giờ Giang Tiêu Tiêu kiểu căng cỡ nào.
Thế nhưng Giang Tiêu Tiêu lại đánh Hàn Tĩnh làm cô ta nổi cáu, lập tức đẩy Giang Tiêu Tiêu, ai dè cuối cùng sự việc lại thành ra thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.