Bé Cưng Tinh Quái – Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành
Chương 35
Giang Tiêu Tiêu
18/03/2021
Lam Quân Hạo nghe thấy cái tên này, thoắt cái sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Giang Tiêu Tiêu bị anh ta đuổi đi, tại sao lúc đầu tên Lý Thắng chết tiệt kia không nhắc đến chuyện này?
Bây giờ anh ta đã thu mua công ty, kết quả tập đoàn Cận thị lại hủy bỏ việc hợp tác, vậy chẳng phải anh ta mất trắng năm trăm triệu kia sao?
Ngay lúc Lam Quân Hạo nổi giận, trợ lý vội vã chạy vào, cuống cuồng nói: “Chủ tịch Lam, nguy rồi, các cổ đông đều tới, yêu cầu anh giải thích với bọn họ.”
Sắc mặt Lam Quân Hạo sa sầm như sắp nhỏ máu: “Bảo bọn họ đến phòng họp chờ tôi.” “Vâng.”
Trợ lý nhận lệnh, vội vàng đi ra ngoài.
Trong văn phòng chủ tịch tập đoàn Cận thi.
Cận Tri Dực đang hớn hở khoe khoang với anh trai: “Ha ha ha, em đoán lúc này sắc mặt tên họ Lam kia đã xanh mét lại cả rồi. Anh ơi, em giải quyết chuyện này rất đẹp đúng không?”
Cận Tri Thận hờ hững lật tài liệu, lạnh nhạt đáp: “Tạm được.” “Gì mà tạm được? Đáng lẽ anh phải khen em hết lời, nhân tiện cho em nghỉ ba tháng chứ?” Cận Tri Dực chịu đả kích lớn.
Cận Tri Thận lạnh lùng liếc anh ta: “Chuyện này mới xong một nửa, còn cách kỳ nghỉ của chủ rất xa.”
Cận Trị Dực kích động: “Không xa, có xa lắm đâu! Theo thông tin em điều tra được, mấy hạng mục tập đoàn Lam thị triển khai trước đó gần như đã tiêu tốn hết vốn lưu động của công ty. Lần này Lam Quân Hạo hào phóng bỏ ra năm trăm triệu mua một công ty vô dụng, e là nửa bước khó đi. Tiếp theo, chắc chắn công ty bọn họ sẽ xảy ra khủng hoảng vì không xoay được vốn, vậy là đủ rồi.”
Cận Tri Thận thấy em trai nói một cách lạc quan như vậy thì lắc đầu, nhân tiện răn dạy: “Cho nên anh mới thường bảo chú làm việc không biết nhìn xa trông rộng. Tuy Lam Quân Hạo không được quyết đoán cho lắm nhưng cũng chẳng phải kẻ vô dụng, chú thật sự cho rằng anh ta chỉ có chút bản lĩnh đó thôi sao? Nếu đúng là như vậy thì anh ta không thể ngồi lên vị trí đó ở độ tuổi trẻ như vậy. Em đừng quên phía sau anh ta còn có nhà họ Giang hỗ trợ. Nếu Lam thị xảy ra vấn đề, nhà họ Giang nhất định sẽ đứng ra giúp đỡ. “Nếu chỉ có vậy cũng chẳng sao, chỉ sợ bọn họ sẽ nhằm vào Giang Tiêu Tiêu.”
Cận Tri Dực bỗng hiểu ra trong nháy mắt.
Tập đoàn Cận thị lấy lý do người phụ trách ban đầu không phải Giang Tiêu Tiêu để hủy hợp đồng với công ty Sáng tạo Trác Việt. Dựa theo độ vô liêm sỉ của nhà họ Lam, rất có thể là bọn họ sẽ gây rắc rối cho chị dâu tương lai của anh ta:
Nói cách khác, chuyện này vẫn vẫn chưa xong, chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
Sau nghĩ nghĩ thông suốt toàn bộ sự việc, Cận Tri Dực đã bớt nghi ngờ nhưng không hiểu sao lại cứ có cảm giác mình bị lừa.
Rõ ràng đã nói là sau khi giải quyết xong chuyện này thì cho anh ta nghỉ, nhưng xem tình hình này, sao anh ta cứ cảm thấy thời gian sẽ kéo dài vô hạn thế nhỉ?
Quả nhiên nghỉ phép ba tháng chỉ là một cú lừa!
Anh trai là một tên gian thương!
Có vợ quên em trai!
Trong lòng Cận Tri Dực tràn ngập nỗi ai oán.
Cận Tri Thận vờ như không thấy, khóe miệng cong lên đầy vui vẻ. Anh gửi tin nhắn cho Giang Tiêu Tiêu: “Hôm nay
Tiểu Bảo và người giúp việc cùng đi mua thức ăn, nói rằng muốn mời em ăn cơm. Tối nay tôi tới đón em.”
Lúc ấy Giang Tiêu Tiêu đang ở công ty chỉnh sửa một tài liệu quan trọng thì bỗng nhận được tin nhắn. Khóe miệng cô bất giác cong lên nở nụ cười rạng rỡ, sau đó cô trả lời: “Được, có điều tôi phải về thay quần áo rồi mới đi được.”
Hôm nay, trong lúc rót cà phê trong phòng nghỉ, cô không cẩn thận làm bắn cà phê lên người, tuy đã giũ sạch nhưng vẫn để lại vết bẩn, nếu cứ để nguyên như vậy mà đi thì thật sự rất khó coi.
Cận Tri Thận trả lời: “Được, tối gặp.”
Giang Tiêu Tiêu cười khẽ, không trả lời nữa mà tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Mặc dù cô mới đến công ty Sáng tạo Cẩm Sắt hai ngày, nhưng cô rất hài lòng và cũng rất thích không khí làm việc ở đây.
Đồng nghiệp trong công ty rất thân thiện, vô cùng săn sóc nhân viên mới là cô.
Vì vậy Giang Tiêu Tiêu cảm thấy quý trọng gấp bội.
Đảo mắt đã qua một ngày.
Buổi chiều tan làm, Giang Tiêu Tiêu thu dọn đồ đạc rồi trở về nhà.
Vốn dĩ cô định thay quần áo rồi đi tìm Tiểu Bảo ngay, ai ngờ mới ra khỏi thang máy đã trông thấy Lam Quân Hạo đang đứng dựa trước cửa nhà cô.
Trông anh ta có vẻ nôn nóng, áo blazer cao cấp vắt đại trên khuỷu tay, cà vạt xiêu vẹo trên cổ, áo sơ mi mở hai cúc trên cùng, tay còn kẹp điếu thuốc, chốc chốc lại hút một hơi.
Không còn vẻ tao nhã như ngày thường.
Giang Tiêu Tiêu không ngờ sẽ gặp anh ta ở đây, tức thì đanh mặt, chậm rãi đi qua.
Cô vốn định giả vờ không nhìn thấy, nhưng Lam Quân Hao ném đầu lọc xuống đất, di chân dập tắt tàn thuốc rồi cất lời: “Em đi đâu vậy? Sao giờ mới về? Em có biết anh đã chờ em rất lâu không?”
Giang Tiêu Tiêu không hiểu mô tê gì, lạnh lùng nhìn anh ta: “Tôi thân với anh lắm à?”
Lam Quân Hạo nghẹn lời, lòng hơi buồn bực nhưng vẫn dịu giọng nói: “Tiêu Tiêu… Em vẫn còn giận chuyện lần trước sao?”
Giang Tiêu Tiêu cảm thấy câu này thật nực cười.
Tự dưng tên này xuất hiện ở đây, rồi lại nói mấy lời khó hiểu, rốt cuộc anh ta muốn làm gì? “Lam Quân Hạo, nếu tôi nhớ không lầm thì lần trước tôi đã nói sau này gặp nhau thì hãy xem như người xa lạ. Anh điều tra địa chỉ của tôi, còn chạy tới tận đây, anh muốn làm gì?”
Cả người Giang Tiêu Tiêu toát ra vẻ lạnh lùng, như một chiếc gai nhọn vô hình thắng thừng đâm vào Lam Quân Hạo.
Đối với người đàn ông trước mặt, ngoài chán ghét ra cô chẳng còn cảm xúc nào khác.
Lam Quân Hạo nhìn cô với vẻ mặt phức tạp.
Hiển nhiên hôm nay anh ta bỏ qua mặt mũi là vì chuyện hợp tác với tập đoàn Cận thị.
Trước đó anh ta không biết chuyện nên đã đuổi việc cô, bây giờ chỉ còn cách tìm cô về mới có thể ngăn cản chuyện này xảy ra.
Anh ta tự thấy mình đích thân đến đây đã đủ thành ý rồi, thế mà Giang Tiêu Tiêu lại không chào đón anh ta.
Lam Quân Hạo thầm nhíu mày, trong lòng hơi bực bội nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ dịu dàng: “Tiêu Tiêu, em thật sự hận anh như vậy sao? Anh biết em vẫn còn canh cánh chuyện năm xưa, nhưng dù sao chúng ta cũng là thanh mai trúc mã, không làm người yêu thì vẫn có thể làm bạn. Anh không muốn hoàn toàn trở mặt với em. Mấy năm qua em mất tích, anh đã sai người tìm em khắp nơi. Mấy ngày trước gặp lại em anh rất vui, nhưng không ngờ em lại làm vậy với Tình Tình…” “Lúc đó anh nhất thời tức giận nên mới đối xử với em như vậy, vì thế anh hi vọng em đừng để bụng.”
Anh ta nói rất chân thành, phối hợp với gương mặt hiền lành vô tội kia, quả thật rất có sức thuyết phục.
Nếu là Giang Tiêu Tiêu trong quá khứ, chắc chắn sẽ tin hắn không chút do dự.
Nhưng bây giờ Giang Tiêu Tiêu lại chỉ cảm thấy ghê tởm.
Cô thầm nghĩ có lẽ người đàn ông này bị ấm đầu nên mới chạy đến đây nói những lời tởm lợm này.
Cái gì mà không làm người yêu thì vẫn có thể làm bạn?
Trừ khi Giang Tiêu Tiêu cô góa chồng, nếu không bạn trai cũ trong đời này chỉ có thể là kẻ thù. “Chủ tịch Lam, cậu Lam, ngài Lam! Tôi thật sự không thân với anh, cũng chẳng muốn nghe anh ôn chuyện cũ, cho nên mời anh lập tức rời đi. Tôi còn có việc, anh đừng ở đây làm lỡ thời gian của tôi.
Sau khi nói xong câu này, Giang Tiêu Tiêu lấy chìa khóa mở cửa định vào nhà.
Nhưng cánh cửa bị Lam Quân Hạo chặn lai.
Giang Tiêu Tiêu bị anh ta đuổi đi, tại sao lúc đầu tên Lý Thắng chết tiệt kia không nhắc đến chuyện này?
Bây giờ anh ta đã thu mua công ty, kết quả tập đoàn Cận thị lại hủy bỏ việc hợp tác, vậy chẳng phải anh ta mất trắng năm trăm triệu kia sao?
Ngay lúc Lam Quân Hạo nổi giận, trợ lý vội vã chạy vào, cuống cuồng nói: “Chủ tịch Lam, nguy rồi, các cổ đông đều tới, yêu cầu anh giải thích với bọn họ.”
Sắc mặt Lam Quân Hạo sa sầm như sắp nhỏ máu: “Bảo bọn họ đến phòng họp chờ tôi.” “Vâng.”
Trợ lý nhận lệnh, vội vàng đi ra ngoài.
Trong văn phòng chủ tịch tập đoàn Cận thi.
Cận Tri Dực đang hớn hở khoe khoang với anh trai: “Ha ha ha, em đoán lúc này sắc mặt tên họ Lam kia đã xanh mét lại cả rồi. Anh ơi, em giải quyết chuyện này rất đẹp đúng không?”
Cận Tri Thận hờ hững lật tài liệu, lạnh nhạt đáp: “Tạm được.” “Gì mà tạm được? Đáng lẽ anh phải khen em hết lời, nhân tiện cho em nghỉ ba tháng chứ?” Cận Tri Dực chịu đả kích lớn.
Cận Tri Thận lạnh lùng liếc anh ta: “Chuyện này mới xong một nửa, còn cách kỳ nghỉ của chủ rất xa.”
Cận Trị Dực kích động: “Không xa, có xa lắm đâu! Theo thông tin em điều tra được, mấy hạng mục tập đoàn Lam thị triển khai trước đó gần như đã tiêu tốn hết vốn lưu động của công ty. Lần này Lam Quân Hạo hào phóng bỏ ra năm trăm triệu mua một công ty vô dụng, e là nửa bước khó đi. Tiếp theo, chắc chắn công ty bọn họ sẽ xảy ra khủng hoảng vì không xoay được vốn, vậy là đủ rồi.”
Cận Tri Thận thấy em trai nói một cách lạc quan như vậy thì lắc đầu, nhân tiện răn dạy: “Cho nên anh mới thường bảo chú làm việc không biết nhìn xa trông rộng. Tuy Lam Quân Hạo không được quyết đoán cho lắm nhưng cũng chẳng phải kẻ vô dụng, chú thật sự cho rằng anh ta chỉ có chút bản lĩnh đó thôi sao? Nếu đúng là như vậy thì anh ta không thể ngồi lên vị trí đó ở độ tuổi trẻ như vậy. Em đừng quên phía sau anh ta còn có nhà họ Giang hỗ trợ. Nếu Lam thị xảy ra vấn đề, nhà họ Giang nhất định sẽ đứng ra giúp đỡ. “Nếu chỉ có vậy cũng chẳng sao, chỉ sợ bọn họ sẽ nhằm vào Giang Tiêu Tiêu.”
Cận Tri Dực bỗng hiểu ra trong nháy mắt.
Tập đoàn Cận thị lấy lý do người phụ trách ban đầu không phải Giang Tiêu Tiêu để hủy hợp đồng với công ty Sáng tạo Trác Việt. Dựa theo độ vô liêm sỉ của nhà họ Lam, rất có thể là bọn họ sẽ gây rắc rối cho chị dâu tương lai của anh ta:
Nói cách khác, chuyện này vẫn vẫn chưa xong, chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
Sau nghĩ nghĩ thông suốt toàn bộ sự việc, Cận Tri Dực đã bớt nghi ngờ nhưng không hiểu sao lại cứ có cảm giác mình bị lừa.
Rõ ràng đã nói là sau khi giải quyết xong chuyện này thì cho anh ta nghỉ, nhưng xem tình hình này, sao anh ta cứ cảm thấy thời gian sẽ kéo dài vô hạn thế nhỉ?
Quả nhiên nghỉ phép ba tháng chỉ là một cú lừa!
Anh trai là một tên gian thương!
Có vợ quên em trai!
Trong lòng Cận Tri Dực tràn ngập nỗi ai oán.
Cận Tri Thận vờ như không thấy, khóe miệng cong lên đầy vui vẻ. Anh gửi tin nhắn cho Giang Tiêu Tiêu: “Hôm nay
Tiểu Bảo và người giúp việc cùng đi mua thức ăn, nói rằng muốn mời em ăn cơm. Tối nay tôi tới đón em.”
Lúc ấy Giang Tiêu Tiêu đang ở công ty chỉnh sửa một tài liệu quan trọng thì bỗng nhận được tin nhắn. Khóe miệng cô bất giác cong lên nở nụ cười rạng rỡ, sau đó cô trả lời: “Được, có điều tôi phải về thay quần áo rồi mới đi được.”
Hôm nay, trong lúc rót cà phê trong phòng nghỉ, cô không cẩn thận làm bắn cà phê lên người, tuy đã giũ sạch nhưng vẫn để lại vết bẩn, nếu cứ để nguyên như vậy mà đi thì thật sự rất khó coi.
Cận Tri Thận trả lời: “Được, tối gặp.”
Giang Tiêu Tiêu cười khẽ, không trả lời nữa mà tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Mặc dù cô mới đến công ty Sáng tạo Cẩm Sắt hai ngày, nhưng cô rất hài lòng và cũng rất thích không khí làm việc ở đây.
Đồng nghiệp trong công ty rất thân thiện, vô cùng săn sóc nhân viên mới là cô.
Vì vậy Giang Tiêu Tiêu cảm thấy quý trọng gấp bội.
Đảo mắt đã qua một ngày.
Buổi chiều tan làm, Giang Tiêu Tiêu thu dọn đồ đạc rồi trở về nhà.
Vốn dĩ cô định thay quần áo rồi đi tìm Tiểu Bảo ngay, ai ngờ mới ra khỏi thang máy đã trông thấy Lam Quân Hạo đang đứng dựa trước cửa nhà cô.
Trông anh ta có vẻ nôn nóng, áo blazer cao cấp vắt đại trên khuỷu tay, cà vạt xiêu vẹo trên cổ, áo sơ mi mở hai cúc trên cùng, tay còn kẹp điếu thuốc, chốc chốc lại hút một hơi.
Không còn vẻ tao nhã như ngày thường.
Giang Tiêu Tiêu không ngờ sẽ gặp anh ta ở đây, tức thì đanh mặt, chậm rãi đi qua.
Cô vốn định giả vờ không nhìn thấy, nhưng Lam Quân Hao ném đầu lọc xuống đất, di chân dập tắt tàn thuốc rồi cất lời: “Em đi đâu vậy? Sao giờ mới về? Em có biết anh đã chờ em rất lâu không?”
Giang Tiêu Tiêu không hiểu mô tê gì, lạnh lùng nhìn anh ta: “Tôi thân với anh lắm à?”
Lam Quân Hạo nghẹn lời, lòng hơi buồn bực nhưng vẫn dịu giọng nói: “Tiêu Tiêu… Em vẫn còn giận chuyện lần trước sao?”
Giang Tiêu Tiêu cảm thấy câu này thật nực cười.
Tự dưng tên này xuất hiện ở đây, rồi lại nói mấy lời khó hiểu, rốt cuộc anh ta muốn làm gì? “Lam Quân Hạo, nếu tôi nhớ không lầm thì lần trước tôi đã nói sau này gặp nhau thì hãy xem như người xa lạ. Anh điều tra địa chỉ của tôi, còn chạy tới tận đây, anh muốn làm gì?”
Cả người Giang Tiêu Tiêu toát ra vẻ lạnh lùng, như một chiếc gai nhọn vô hình thắng thừng đâm vào Lam Quân Hạo.
Đối với người đàn ông trước mặt, ngoài chán ghét ra cô chẳng còn cảm xúc nào khác.
Lam Quân Hạo nhìn cô với vẻ mặt phức tạp.
Hiển nhiên hôm nay anh ta bỏ qua mặt mũi là vì chuyện hợp tác với tập đoàn Cận thị.
Trước đó anh ta không biết chuyện nên đã đuổi việc cô, bây giờ chỉ còn cách tìm cô về mới có thể ngăn cản chuyện này xảy ra.
Anh ta tự thấy mình đích thân đến đây đã đủ thành ý rồi, thế mà Giang Tiêu Tiêu lại không chào đón anh ta.
Lam Quân Hạo thầm nhíu mày, trong lòng hơi bực bội nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ dịu dàng: “Tiêu Tiêu, em thật sự hận anh như vậy sao? Anh biết em vẫn còn canh cánh chuyện năm xưa, nhưng dù sao chúng ta cũng là thanh mai trúc mã, không làm người yêu thì vẫn có thể làm bạn. Anh không muốn hoàn toàn trở mặt với em. Mấy năm qua em mất tích, anh đã sai người tìm em khắp nơi. Mấy ngày trước gặp lại em anh rất vui, nhưng không ngờ em lại làm vậy với Tình Tình…” “Lúc đó anh nhất thời tức giận nên mới đối xử với em như vậy, vì thế anh hi vọng em đừng để bụng.”
Anh ta nói rất chân thành, phối hợp với gương mặt hiền lành vô tội kia, quả thật rất có sức thuyết phục.
Nếu là Giang Tiêu Tiêu trong quá khứ, chắc chắn sẽ tin hắn không chút do dự.
Nhưng bây giờ Giang Tiêu Tiêu lại chỉ cảm thấy ghê tởm.
Cô thầm nghĩ có lẽ người đàn ông này bị ấm đầu nên mới chạy đến đây nói những lời tởm lợm này.
Cái gì mà không làm người yêu thì vẫn có thể làm bạn?
Trừ khi Giang Tiêu Tiêu cô góa chồng, nếu không bạn trai cũ trong đời này chỉ có thể là kẻ thù. “Chủ tịch Lam, cậu Lam, ngài Lam! Tôi thật sự không thân với anh, cũng chẳng muốn nghe anh ôn chuyện cũ, cho nên mời anh lập tức rời đi. Tôi còn có việc, anh đừng ở đây làm lỡ thời gian của tôi.
Sau khi nói xong câu này, Giang Tiêu Tiêu lấy chìa khóa mở cửa định vào nhà.
Nhưng cánh cửa bị Lam Quân Hạo chặn lai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.