Bé Cưng Tinh Quái – Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành
Chương 43
Giang Tiêu Tiêu
18/03/2021
“Tại sao?”
Cận Tri Dực vô cùng kinh ngạc, trước đó vẫn còn êm đẹp, sao bây giờ lại cắt đứt quan hệ?
Chẳng lẽ sức hấp dẫn của anh mình đã giảm đến mức này rồi?
Đến mức chị dâu phải cắt đứt quan hệ với anh ấy? Xem ra chuyện này nghiêm trọng thật rồi! Chẳng trách hôm nay anh ấy lại như ăn phải thuốc nổ thế này.
Cận Tri Thận im lặng một lát, rồi anh dập tàn thuốc trong tay, thoáng lặng đi rồi mới thong thả nói: “Có lẽ là liên quan đến quá khứ của cô ấy.”
“Quá khứ?” Cận Tri Dực khẽ cau mày: “Quá khứ gì?”
Cận Tri Thận kể lại chuyện xảy ra ngày hôm nay cho anh ta nghe.
Nghe xong, Cận Tri Dực nói ngay: “Anh à, anh yên tâm đi, việc này cứ giao cho em, em sẽ cho người đi điều tra ngay lập tức, để xem rốt cuộc quá khứ của chị dâu đã xảy ra chuyện gì.”
Dứt lời anh ta định rời đi, nhưng lại bị Cận Tri Dực ngăn lại.
“Không được làm thế, không có sự cho phép của anh, chú không được điều tra cô ấy.”. net
Tim Cận Tri Dực hẫng một nhịp, nhưng trước đây anh ta cũng đã tra xét mất rồi. Do dự hồi lâu, cuối cùng anh ta vẫn nói: “Anh này, thật ra trước đây em có điều tra bối cảnh gia đình và quá khứ của chị dâu.”
Cận Tri Thân cau mày.
“Quá khứ của chị dâu cũng không có vấn đề gì, chẳng qua sáu năm trước cô ấy từng mất tích một năm, dường như không mấy ai biết được chuyện này, trong một năm đó cô ấy đi đâu, làm gì, em không quan tâm lắm nên cũng không điều tra cặn kẽ.”
Ánh mắt Cận Tri Thận trở nên sâu xa.
Cô ấy biến mất một năm à?
Bây giờ xem ra đoạn chuyện cũ mà Giang Tiêu Tiêu không muốn nhắc lại ấy có lẽ xảy ra trong một năm cô biến mất.
Cận Tri Thận im lặng, Cận Tri Dật lại nói tiếp: “Anh, tuy rất ít người biết chuyện này, nhưng nếu muốn điều tra thì vẫn có thể tra được.”
Nhà họ Cận có vô số thủ đoạn, tất nhiên không có chuyện gì là bọn họ không tra ra được.
Tức khắc mặt Cận Tri Thận sa sầm, anh nói với giọng lạnh lùng: “Không được tra.”
Cận Tri Dực sợ hết hồn, nhìn sắc mặt anh mình rồi cũng không dám nói gì.
“Được được được, anh nói không tra thì không tra.”
Anh ta thật sự không hiểu nổi, thoạt nhìn anh mình cũng rất tò mò về quá khứ của chị dâu, nhưng tại sao lại không cho anh ta điều tra nhỉ?
Điều tra ra được rồi giải quyết vấn đề trong chuyện này, thế có phải là được rồi không?
Tình yêu đúng là một thứ khó đoán.
“Vậy thì không tra, thế anh và chị dâu thì sao bây giờ? Cứ chấm hết như thế à.” Cận Tri Thận hỏi một cách dè dặt.
Vừa dứt lời, Cận Tri Thận tức khắc nhận ra ánh mắt lạnh lùng và nguy hiểm của Cận Tri Thận nhìn về phía mình, anh ta nhận ra ngay là mình lỡ lời rồi.
“Anh à, em sai rồi, em còn có chút việc, đi trước đây.”
Nói xong Cận Tri Dực chạy ra khỏi văn phòng ngay lập tức, sợ mình bất cẩn sẽ chọc giận cậu cả Cận đang thất tình này.
Nhưng cũng may anh ta biết được nguyên nhân làm anh trai mình không vui, lúc đi đến cửa, anh ta lấy điện thoại ra gọi cho Tô San.
“Tô San, tình hình công tác của Giang Tiêu Tiêu hôm nay thế nào?”
Tô San vừa mới gặp Giang Tiêu Tiêu ở văn phòng, nghe thấy Cận Tri Thận hỏi vậy bèn báo cáo: “Cậu hai, cô Giang vẫn bình thường,”
Vẫn bình thường à…
Cận Tri Dực chưa từ bỏ, anh ta hỏi tiếp: “Vậy tâm trạng cô ấy như thế nào? Trông có vẻ gì là không vui không?”
Tô San không hiểu ra sao, cô ấy gượng gạo nói: “Không có!”
Cận Tri Dực nghe đối phương nói thế thì bực bội cúp điện thoại, anh ta gãi đầu.
Chị dâu vẫn bình thường, còn anh trai của anh ta cứ như phát điên.
Phải làm thế nào bây giờ?
Mấy ngày sau đó, cuộc sống của Giang Tiêu Tiêu trôi qua rất yên bình, cô không gặp lại Tiểu Bảo và Cận Tri Thận, người nhà họ Giang và người nhà họ Lam cũng không đến tìm cô nữa.
Mọi chuyện xảy ra trước đây giống như một giấc mơ mà thôi.
Giang Tiêu Tiêu tưởng rằng cuộc sống ngày sau có lẽ cũng sẽ tiếp tục mãi như thế..
Nào ngờ hôm nay, cô vừa mới đi từ công ty về đến dưới khu nhà mình thì đụng phải một bóng dáng nho nhỏ lảo đảo chạy về phía mình.
“Cô Tiêu Tiêu ơi!”
Giọng nói quen thuộc vang lên làm Giang Tiêu Tiêu sửng sốt, cô cúi đầu nhìn bé con đang ôm đùi mình, vành mắt bỗng chốc đỏ lên.
Là Tiểu Bảo.
Giang Tiêu Tiêu ngơ ngác hồi lâu rồi mới ngồi xổm xuống nhìn đứa bé trước mặt mình.
Bé con đeo cặp sách, xem chừng vừa tan học, vẻ mặt của bé vừa kích động vừa vui sướng, hình như bé gầy hơn trước một chút.
“Tiểu Bảo, sao con lại đến đây? Con.. được ba dẫn đến đây à?”
Tiểu Bảo ở đây, có nghĩa là Cận Tri Thận cũng tới?
Giang Tiểu Tiêu nhìn xung quanh, nhất thời cô cảm thấy hoảng loạn.
Nhưng Tiểu Bảo lắc đầu: “Không phải ạ, ba xấu lắm, không cho con gặp cô Tiêu Tiêu, còn bỏ con lại cho ông bà nội nữa, con thật sự rất nhớ cô, nhưng cô Tiêu Tiêu cũng không đến gặp con, thể là con chạy đến đây.”
Nói đến nửa chừng thì Tiểu Bảo bắt đầu nghẹn ngào.
Bé ôm cổ Giang Tiêu Tiêu thật chặt, nhỏ giọng nói: “Ba nói cô Tiêu Tiêu rất bận, sau này cũng không về thăm con nữa, Tiểu Bảo buồn lắm. Cô Tiêu Tiêu ơi, sau này Tiểu Bảo tuyệt đối không quấy rầy cô làm việc, cô có thời gian thì đến gặp con được không? Chơi với con một lúc thôi cũng được!”
Giọng nói mềm mại của Tiêu Bảo chui vào trong tai, giờ phút này Giang Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy như trái tim mình sắp vỡ tan ra, cảm giác áy náy dâng lên trong lòng cô.
Thế nhưng cô không thể nhẹ dạ.
Tuy không đành lòng nhưng Giang Tiêu Tiêu vẫn nói: “Tiểu Bảo à, cô xin lỗi, dạo này cô thật sự bận quá, con mau về nhà! Bằng không gia đình con sẽ lo lắng lắm đấy.”
Nếu đã nói không tiếp xúc nữa thì cô không thể gặp lại Tiểu Bảo được.
Nhưng Tiểu Bảo mãi mới gặp được Giang Tiêu Tiêu làm sao có thể đi dễ dàng như thế được?
Bé ôm chặt lấy Giang Tiêu Tiêu không chịu buông tay.
“Không đâu, con không đi đâu, cô Tiêu Tiêu, có phải cô không nhớ Tiểu Bảo chút nào không? Có phải cô không thích con không..”
Vẻ mặt bé nhanh chóng trở nên rất tủi thân.
Giang Tiêu Tiêu vội vàng giải thích: “Không, không, không, sao lại không được cơ chứ? Ngày nào cô cũng nhớ con, cô cũng thích Tiểu Bảo nhất.”
Tiểu Bảo thở phào nhẹ nhõm, tốt quá, cô Tiêu Tiêu vẫn thích mình nhất. Bé ngập ngừng rồi lại hỏi: “Vậy con có thể ở lại không ạ?”
“Không được.”
Giang Tiêu Tiêu cự tuyệt ngay lập tức, nếu Tiểu Bảo ở lại không chịu đi thì nhất định lát nữa Cận Tri Thận sẽ đến tìm bé, đoán chừng khi ấy khó tránh khỏi việc gặp mặt.
Tạm thời cô không thể đối mặt với anh
Tiểu Bảo nghe thấy thế, tức khắc mặt bé xị xuống, đôi mắt ầng ậng nước như chực trào ra, thể là Giang Tiêu Tiêu lập tức sửa lời: “Nhưng mà Tiểu Bảo có thể ở lại ăn tối, tuy nhiên con phải đồng ý với cô, sau khi ăn xong con phải ngoan ngoãn về nhà.”
“Được ạ được ạ, con hứa với cô Tiêu Tiêu.”
Tiểu Bảo vui vẻ gật đầu, sau đó bé kéo Giang Tiêu Tiêu đi lên tầng luôn, dường như sợ rằng cô sẽ đổi ý ngay lập tức.
Giang Tiêu Tiêu dở khóc dở cười, cô đã nhượng bộ rồi, chỉ cần không gặp Cận Tri Thận thì lén lút gặp Tiểu Bảo cũng không sao.
Cách đó không xa, tài xế nhìn thấy hai người bọn họ đi khỏi thì lập tức gọi điện cho Cận Tri Thận lúc này đang ở biệt thự, dùng giọng điệu cung kính báo cáo: “Chủ tịch, cậu chủ nhỏ đã được cô Giang đưa đi.”
Cận Tri Dực vô cùng kinh ngạc, trước đó vẫn còn êm đẹp, sao bây giờ lại cắt đứt quan hệ?
Chẳng lẽ sức hấp dẫn của anh mình đã giảm đến mức này rồi?
Đến mức chị dâu phải cắt đứt quan hệ với anh ấy? Xem ra chuyện này nghiêm trọng thật rồi! Chẳng trách hôm nay anh ấy lại như ăn phải thuốc nổ thế này.
Cận Tri Thận im lặng một lát, rồi anh dập tàn thuốc trong tay, thoáng lặng đi rồi mới thong thả nói: “Có lẽ là liên quan đến quá khứ của cô ấy.”
“Quá khứ?” Cận Tri Dực khẽ cau mày: “Quá khứ gì?”
Cận Tri Thận kể lại chuyện xảy ra ngày hôm nay cho anh ta nghe.
Nghe xong, Cận Tri Dực nói ngay: “Anh à, anh yên tâm đi, việc này cứ giao cho em, em sẽ cho người đi điều tra ngay lập tức, để xem rốt cuộc quá khứ của chị dâu đã xảy ra chuyện gì.”
Dứt lời anh ta định rời đi, nhưng lại bị Cận Tri Dực ngăn lại.
“Không được làm thế, không có sự cho phép của anh, chú không được điều tra cô ấy.”. net
Tim Cận Tri Dực hẫng một nhịp, nhưng trước đây anh ta cũng đã tra xét mất rồi. Do dự hồi lâu, cuối cùng anh ta vẫn nói: “Anh này, thật ra trước đây em có điều tra bối cảnh gia đình và quá khứ của chị dâu.”
Cận Tri Thân cau mày.
“Quá khứ của chị dâu cũng không có vấn đề gì, chẳng qua sáu năm trước cô ấy từng mất tích một năm, dường như không mấy ai biết được chuyện này, trong một năm đó cô ấy đi đâu, làm gì, em không quan tâm lắm nên cũng không điều tra cặn kẽ.”
Ánh mắt Cận Tri Thận trở nên sâu xa.
Cô ấy biến mất một năm à?
Bây giờ xem ra đoạn chuyện cũ mà Giang Tiêu Tiêu không muốn nhắc lại ấy có lẽ xảy ra trong một năm cô biến mất.
Cận Tri Thận im lặng, Cận Tri Dật lại nói tiếp: “Anh, tuy rất ít người biết chuyện này, nhưng nếu muốn điều tra thì vẫn có thể tra được.”
Nhà họ Cận có vô số thủ đoạn, tất nhiên không có chuyện gì là bọn họ không tra ra được.
Tức khắc mặt Cận Tri Thận sa sầm, anh nói với giọng lạnh lùng: “Không được tra.”
Cận Tri Dực sợ hết hồn, nhìn sắc mặt anh mình rồi cũng không dám nói gì.
“Được được được, anh nói không tra thì không tra.”
Anh ta thật sự không hiểu nổi, thoạt nhìn anh mình cũng rất tò mò về quá khứ của chị dâu, nhưng tại sao lại không cho anh ta điều tra nhỉ?
Điều tra ra được rồi giải quyết vấn đề trong chuyện này, thế có phải là được rồi không?
Tình yêu đúng là một thứ khó đoán.
“Vậy thì không tra, thế anh và chị dâu thì sao bây giờ? Cứ chấm hết như thế à.” Cận Tri Thận hỏi một cách dè dặt.
Vừa dứt lời, Cận Tri Thận tức khắc nhận ra ánh mắt lạnh lùng và nguy hiểm của Cận Tri Thận nhìn về phía mình, anh ta nhận ra ngay là mình lỡ lời rồi.
“Anh à, em sai rồi, em còn có chút việc, đi trước đây.”
Nói xong Cận Tri Dực chạy ra khỏi văn phòng ngay lập tức, sợ mình bất cẩn sẽ chọc giận cậu cả Cận đang thất tình này.
Nhưng cũng may anh ta biết được nguyên nhân làm anh trai mình không vui, lúc đi đến cửa, anh ta lấy điện thoại ra gọi cho Tô San.
“Tô San, tình hình công tác của Giang Tiêu Tiêu hôm nay thế nào?”
Tô San vừa mới gặp Giang Tiêu Tiêu ở văn phòng, nghe thấy Cận Tri Thận hỏi vậy bèn báo cáo: “Cậu hai, cô Giang vẫn bình thường,”
Vẫn bình thường à…
Cận Tri Dực chưa từ bỏ, anh ta hỏi tiếp: “Vậy tâm trạng cô ấy như thế nào? Trông có vẻ gì là không vui không?”
Tô San không hiểu ra sao, cô ấy gượng gạo nói: “Không có!”
Cận Tri Dực nghe đối phương nói thế thì bực bội cúp điện thoại, anh ta gãi đầu.
Chị dâu vẫn bình thường, còn anh trai của anh ta cứ như phát điên.
Phải làm thế nào bây giờ?
Mấy ngày sau đó, cuộc sống của Giang Tiêu Tiêu trôi qua rất yên bình, cô không gặp lại Tiểu Bảo và Cận Tri Thận, người nhà họ Giang và người nhà họ Lam cũng không đến tìm cô nữa.
Mọi chuyện xảy ra trước đây giống như một giấc mơ mà thôi.
Giang Tiêu Tiêu tưởng rằng cuộc sống ngày sau có lẽ cũng sẽ tiếp tục mãi như thế..
Nào ngờ hôm nay, cô vừa mới đi từ công ty về đến dưới khu nhà mình thì đụng phải một bóng dáng nho nhỏ lảo đảo chạy về phía mình.
“Cô Tiêu Tiêu ơi!”
Giọng nói quen thuộc vang lên làm Giang Tiêu Tiêu sửng sốt, cô cúi đầu nhìn bé con đang ôm đùi mình, vành mắt bỗng chốc đỏ lên.
Là Tiểu Bảo.
Giang Tiêu Tiêu ngơ ngác hồi lâu rồi mới ngồi xổm xuống nhìn đứa bé trước mặt mình.
Bé con đeo cặp sách, xem chừng vừa tan học, vẻ mặt của bé vừa kích động vừa vui sướng, hình như bé gầy hơn trước một chút.
“Tiểu Bảo, sao con lại đến đây? Con.. được ba dẫn đến đây à?”
Tiểu Bảo ở đây, có nghĩa là Cận Tri Thận cũng tới?
Giang Tiểu Tiêu nhìn xung quanh, nhất thời cô cảm thấy hoảng loạn.
Nhưng Tiểu Bảo lắc đầu: “Không phải ạ, ba xấu lắm, không cho con gặp cô Tiêu Tiêu, còn bỏ con lại cho ông bà nội nữa, con thật sự rất nhớ cô, nhưng cô Tiêu Tiêu cũng không đến gặp con, thể là con chạy đến đây.”
Nói đến nửa chừng thì Tiểu Bảo bắt đầu nghẹn ngào.
Bé ôm cổ Giang Tiêu Tiêu thật chặt, nhỏ giọng nói: “Ba nói cô Tiêu Tiêu rất bận, sau này cũng không về thăm con nữa, Tiểu Bảo buồn lắm. Cô Tiêu Tiêu ơi, sau này Tiểu Bảo tuyệt đối không quấy rầy cô làm việc, cô có thời gian thì đến gặp con được không? Chơi với con một lúc thôi cũng được!”
Giọng nói mềm mại của Tiêu Bảo chui vào trong tai, giờ phút này Giang Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy như trái tim mình sắp vỡ tan ra, cảm giác áy náy dâng lên trong lòng cô.
Thế nhưng cô không thể nhẹ dạ.
Tuy không đành lòng nhưng Giang Tiêu Tiêu vẫn nói: “Tiểu Bảo à, cô xin lỗi, dạo này cô thật sự bận quá, con mau về nhà! Bằng không gia đình con sẽ lo lắng lắm đấy.”
Nếu đã nói không tiếp xúc nữa thì cô không thể gặp lại Tiểu Bảo được.
Nhưng Tiểu Bảo mãi mới gặp được Giang Tiêu Tiêu làm sao có thể đi dễ dàng như thế được?
Bé ôm chặt lấy Giang Tiêu Tiêu không chịu buông tay.
“Không đâu, con không đi đâu, cô Tiêu Tiêu, có phải cô không nhớ Tiểu Bảo chút nào không? Có phải cô không thích con không..”
Vẻ mặt bé nhanh chóng trở nên rất tủi thân.
Giang Tiêu Tiêu vội vàng giải thích: “Không, không, không, sao lại không được cơ chứ? Ngày nào cô cũng nhớ con, cô cũng thích Tiểu Bảo nhất.”
Tiểu Bảo thở phào nhẹ nhõm, tốt quá, cô Tiêu Tiêu vẫn thích mình nhất. Bé ngập ngừng rồi lại hỏi: “Vậy con có thể ở lại không ạ?”
“Không được.”
Giang Tiêu Tiêu cự tuyệt ngay lập tức, nếu Tiểu Bảo ở lại không chịu đi thì nhất định lát nữa Cận Tri Thận sẽ đến tìm bé, đoán chừng khi ấy khó tránh khỏi việc gặp mặt.
Tạm thời cô không thể đối mặt với anh
Tiểu Bảo nghe thấy thế, tức khắc mặt bé xị xuống, đôi mắt ầng ậng nước như chực trào ra, thể là Giang Tiêu Tiêu lập tức sửa lời: “Nhưng mà Tiểu Bảo có thể ở lại ăn tối, tuy nhiên con phải đồng ý với cô, sau khi ăn xong con phải ngoan ngoãn về nhà.”
“Được ạ được ạ, con hứa với cô Tiêu Tiêu.”
Tiểu Bảo vui vẻ gật đầu, sau đó bé kéo Giang Tiêu Tiêu đi lên tầng luôn, dường như sợ rằng cô sẽ đổi ý ngay lập tức.
Giang Tiêu Tiêu dở khóc dở cười, cô đã nhượng bộ rồi, chỉ cần không gặp Cận Tri Thận thì lén lút gặp Tiểu Bảo cũng không sao.
Cách đó không xa, tài xế nhìn thấy hai người bọn họ đi khỏi thì lập tức gọi điện cho Cận Tri Thận lúc này đang ở biệt thự, dùng giọng điệu cung kính báo cáo: “Chủ tịch, cậu chủ nhỏ đã được cô Giang đưa đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.