Bé Cưng Tinh Quái – Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành
Chương 349: Cứ như anh thì bớt lo lắm ấy
Giang Tiêu Tiêu
01/05/2021
Với sự trợ công của Tiểu Bảo, Tống Thanh Uyển cũng không tiện từ chối.
Bà Cận ở bên cạnh thấy vậy cũng không thể nói được gì, chỉ đành đi cùng đám trẻ đến nhà hàng.
Sau khi đến nhà hàng, Cận Tri Dực ngồi bên cạnh Tống Thanh Uyển, rồi đưa thực đơn cho cô ấy luôn, nhưng đối phương lập tức xua tay.
Vốn dĩ cô ấy đã quấy rầy bọn họ rồi, bây giờ lại còn để cô ấy gọi món nữa, trong lòng cô ấy băn khoăn lắm.
Giang Tiêu Tiêu quan sát sự tương tác giữa hai người họ, không nhịn được mà cười trộm, xem ra hai người này có hy vọng thật rồi.
Để tránh cho Tông Thanh Uyển bối rối, cô bèn cầm lấy thực đơn.
Trong lúc dùng bữa, Tống Thanh Uyển tỏ ra rất thận trọng, hết sức câu nệ, Giang Tiêu Tiêu cũng hiểu được, cho nên vẫn luôn quan tâm cô ấy.
Còn Cận Tri Dực bày ra vẻ ông lớn, ngồi cà lơ phất phơ bên cạnh.
Trò chuyện một lúc, Giang Tiêu Tiêu và Tống Thanh Uyển trở nên thân thiết hơn, cô nghĩ đến chuyện xảy ra trong cửa hàng trang sức hôm nay, bèn hỏi: “Thanh Uyển, em mua vòng ngọc là để tặng ai à?”
Tổng Thanh Uyển gật đầu, nói: “Sắp đến sinh nhật mẹ em, nên em muốn mua chiếc vòng tay này làm quà tặng mẹ”
Giang Tiêu Tiêu nghe vậy thì mỉm cười, nói: “Em hiếu thảo quá”
“Hai mẹ con em vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau, trước đây gia cảnh không mấy khá giả, bây giờ em có năng lực rồi, thế nên em cố gảng làm hết những gì có thể làm cho mẹ”
Nói đến đây, Tống Thanh Uyển hơi cúi đầu.
Nghe cô ấy nói, bà Cận im lặng nãy giờ bông hỏi: “Vậy ba cháu đâu?”
Khi nhắc đến ba mình, trên mặt Tống Thanh Uyển hiện lên nét khổ sở, giọng nói cũng nghẹn ngào: “Ba cháu mất vì bệnh tật khi cháu còn nhỏ rồi ạ, mẹ cháu và cháu nương tựa vào nhau, mẹ phải chịu rất nhiều đau khổ”
Bà Cận không ngờ mình vừa hỏi đã chạm vào vết thương lòng của đối phương, nhất thời cảm thấy lúng túng.
Thấy Tổng Thanh Uyển rơm rớm nước mắt, Cận Tri Dực đưa khãn giấy trên bàn cho cô ấy, nói: “Chuyện cũng đã qua rồi, có gì để nói nữa đâu, tranh thủ ăn thôi không thức ăn nguội mất”
Nói rồi, anh ta gắp một con tôm to bỏ vào bát của Tống Thanh Uyển, cô ấy nhìn anh ta với ánh mắt cảm kích, cũng không nói chuyện nữa.
“Cô Tống, cô đừng khách sáo làm gì, trông cô gầy quá, phải ăn nhiều vào”
Sau khi biết được hoàn cảnh gia đình của Tống Thanh Uyển, thái độ của bà Cận cũng tốt hơn trước.
Tống Thanh Uyển nói: “Cháu biết ạ, cô không cân phải khách khí thế đâu cô, cứ gọi cháu là Thanh Uyển là được rồi, gọi cô Tống cháu không nhận nổi đâu ạ”
Bà Cận gật đầu cười.
Trong bữa cơm, Tống Thanh Uyển tỏ ra rất thích Tiểu Bảo, thỉnh thoảng gắp thức ăn ở chỗ mình cho bé, còn bóc tôm bỏ vào bát của bé.
Tiểu Bảo cũng rất nể mặt mà ăn sạch thức ăn Tống Thanh Uyển gắp cho mình, còn vừa ăn vừa nói: “Chị xinh đẹp ơi, chị có bạn trai không, Tiểu Bảo thích chị lắm đó”
Tiểu Bảo vừa nói xong đã nhận ngay ánh
Bà Cận ở bên cạnh thấy vậy cũng không thể nói được gì, chỉ đành đi cùng đám trẻ đến nhà hàng.
Sau khi đến nhà hàng, Cận Tri Dực ngồi bên cạnh Tống Thanh Uyển, rồi đưa thực đơn cho cô ấy luôn, nhưng đối phương lập tức xua tay.
Vốn dĩ cô ấy đã quấy rầy bọn họ rồi, bây giờ lại còn để cô ấy gọi món nữa, trong lòng cô ấy băn khoăn lắm.
Giang Tiêu Tiêu quan sát sự tương tác giữa hai người họ, không nhịn được mà cười trộm, xem ra hai người này có hy vọng thật rồi.
Để tránh cho Tông Thanh Uyển bối rối, cô bèn cầm lấy thực đơn.
Trong lúc dùng bữa, Tống Thanh Uyển tỏ ra rất thận trọng, hết sức câu nệ, Giang Tiêu Tiêu cũng hiểu được, cho nên vẫn luôn quan tâm cô ấy.
Còn Cận Tri Dực bày ra vẻ ông lớn, ngồi cà lơ phất phơ bên cạnh.
Trò chuyện một lúc, Giang Tiêu Tiêu và Tống Thanh Uyển trở nên thân thiết hơn, cô nghĩ đến chuyện xảy ra trong cửa hàng trang sức hôm nay, bèn hỏi: “Thanh Uyển, em mua vòng ngọc là để tặng ai à?”
Tổng Thanh Uyển gật đầu, nói: “Sắp đến sinh nhật mẹ em, nên em muốn mua chiếc vòng tay này làm quà tặng mẹ”
Giang Tiêu Tiêu nghe vậy thì mỉm cười, nói: “Em hiếu thảo quá”
“Hai mẹ con em vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau, trước đây gia cảnh không mấy khá giả, bây giờ em có năng lực rồi, thế nên em cố gảng làm hết những gì có thể làm cho mẹ”
Nói đến đây, Tống Thanh Uyển hơi cúi đầu.
Nghe cô ấy nói, bà Cận im lặng nãy giờ bông hỏi: “Vậy ba cháu đâu?”
Khi nhắc đến ba mình, trên mặt Tống Thanh Uyển hiện lên nét khổ sở, giọng nói cũng nghẹn ngào: “Ba cháu mất vì bệnh tật khi cháu còn nhỏ rồi ạ, mẹ cháu và cháu nương tựa vào nhau, mẹ phải chịu rất nhiều đau khổ”
Bà Cận không ngờ mình vừa hỏi đã chạm vào vết thương lòng của đối phương, nhất thời cảm thấy lúng túng.
Thấy Tổng Thanh Uyển rơm rớm nước mắt, Cận Tri Dực đưa khãn giấy trên bàn cho cô ấy, nói: “Chuyện cũng đã qua rồi, có gì để nói nữa đâu, tranh thủ ăn thôi không thức ăn nguội mất”
Nói rồi, anh ta gắp một con tôm to bỏ vào bát của Tống Thanh Uyển, cô ấy nhìn anh ta với ánh mắt cảm kích, cũng không nói chuyện nữa.
“Cô Tống, cô đừng khách sáo làm gì, trông cô gầy quá, phải ăn nhiều vào”
Sau khi biết được hoàn cảnh gia đình của Tống Thanh Uyển, thái độ của bà Cận cũng tốt hơn trước.
Tống Thanh Uyển nói: “Cháu biết ạ, cô không cân phải khách khí thế đâu cô, cứ gọi cháu là Thanh Uyển là được rồi, gọi cô Tống cháu không nhận nổi đâu ạ”
Bà Cận gật đầu cười.
Trong bữa cơm, Tống Thanh Uyển tỏ ra rất thích Tiểu Bảo, thỉnh thoảng gắp thức ăn ở chỗ mình cho bé, còn bóc tôm bỏ vào bát của bé.
Tiểu Bảo cũng rất nể mặt mà ăn sạch thức ăn Tống Thanh Uyển gắp cho mình, còn vừa ăn vừa nói: “Chị xinh đẹp ơi, chị có bạn trai không, Tiểu Bảo thích chị lắm đó”
Tiểu Bảo vừa nói xong đã nhận ngay ánh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.