Bé Cưng Tinh Quái – Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành
Chương 268: Nhân cơ hội chen chân
Giang Tiêu Tiêu
21/03/2021
Từ lúc Giang Tiêu Tiêu,mất tích, Tiểu Bảo bị ba đưa đến nhà, ông bà nội.
"Chú hai, bao giờ mẹ cháu mới về?" Tiểu Bảo trốn trong phòng gọi điện cho Cận Tri Dực.
Cận Tri Dực quay sang nhìn Giang Chấn đang ngồi ở hàng ghế sau rồi đáp: “Tiểu Bảo ngoan, mẹ cháu sẽ về sớm thôi."
"Thật không ạ? Chú hai, chú đừng lừa cháu nhé!"
“Chú hai không lừa cháu."
“Vậy cháu cố tin chú một lần vậy."
Câu nói của cậu nhóc tinh ranh Tiểu Bảo khiến Cận Tri Dực bật cười:
"Tiểu Bảo à, chú hai đang bận, không nói chuyện với cháu nữa."
"Bye bye."
Tiểu Bảo cúp máy, cầm điện thoại nghĩ ngợi một lúc rồi lại bấm máy gọi cho Giang Tiêu Tiêu.
"Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được..."
Vẫn không gọi được!
Tiểu Bảo chán nản gục đầu.
Đã bao lâu rồi mà bé vẫn không gọi được cho mẹ, sao công việc của mẹ lại bận rộn như vậy?
Khi nào mẹ đi công tác về, bé nhất định phải nói với ba công việc của mẹ quá vất vả, phải để mẹ nghỉ ngơi một thời gian, nhân tiện chơi cùng bé!
Tiểu Bảo gật đầu thật mạnh, đến lúc đó bé nhất định phải nói với ba điều này. Nhớ đọc truyện trên Truyen88.net
"Tiểu Bảo ơi.”
Bà Cận gọi ngoài cửa.
Tiểu Bảo vội cất điện thoại rồi lon ton chạy ra.
“Bà nội, cháu ở đây.”
Bà Cận nhíu mày nhìn Tiểu Bảo chạy từ trong phòng ra: "Tiểu Bảo, cháu ở trong phòng làm gì thế?”
"Không có gì ạ." Tiểu Bảo lắc đầu.
Lúc Tiểu Bảo được đưa đến đây, Cận Tri Dực đã cẩn thận dặn dò bé không được để bà nội biết chuyện mẹ đi công tác, nếu không bà nội sẽ giới thiệu các cô cho ba làm quen.
Vì lẽ đó, bé sẽ không nói cho bà biết mình làm gì ở trong phòng đầu.
Bà Cận cũng không hỏi thêm, chỉ đi đến đắt tay bé: “Đi nào, chúng ta xuống dưới nhà ăn bánh ngọt, hôm nay có bánh kem dâu tây cháu thích ăn đấy."
Vừa nghe thấy có bánh kem dâu tây, hai mắt Tiểu Bảo lập tức sáng ngời, bé kéo tay bà vội vàng đi xuống dưới,
Bà Cận nhìn Tiểu Bảo vui vẻ ăn bánh, hỏi đầy nghi ngờ: "Tiểu Bảo, cháu ở nhà ông bà nội bao nhiêu hôm rồi mà không nhớ cô Giang à?"
Lần trước tới đây bé sốt ruột đòi về nhà tìm Giang Tiêu Tiêu, nhưng lần này bé đã ở đây lâu rồi mà không đòi đi tìm người phụ nữ đó.
Thật kì lạ!
"Nhớ ạ." Tiểu Bảo ngẩng đầu, miệng ngậm đầy bánh kem làm má phồng lên trông rất đáng yêu.
"Thế cháu muốn về nhà không?"
"Không ạ." Tiểu Bảo lắc đầu.
"Tại sao?"
"Tại mẹ không có nhà ạ."
Dù sao trẻ con vẫn còn nhỏ, không biết đề phòng, chỉ cần hỏi vài câu là lộ ngay.
"Không có nhà ư?” Bà Cận nhíu mày.
Lúc này Tiểu Bảo mới phát hiện mình lỡ lời, vội chữa cháy: “Mẹ cháu đi làm bận lắm, không có nhà."
Bà Cận cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
Nếu chỉ vì công việc bận rộn thì Tiểu Bảo sẽ không ở đây lâu như vậy, vì dù sao cũng phải tan làm.
Nhưng nhìn bộ dạng cảnh giác của Tiểu Bảo, bà biết có hỏi tiếp cũng không hỏi thêm được gì.
Bà nhớ ra là đã rất lâu rồi không gặp cậu con trai lớn, cũng đến lúc phải đi thăm nó, quan tâm nó rồi.
Cận Tri Thận tan làm đúng giờ về nhà, vừa đến cửa thì quản gia đã nhỏ giọng báo cáo: “Cậu chủ, bà chủ và cô Lý tới."
Cô Lý?
Lý Viện Viện?
Cận Tri Thận nghiêm mặt sải bước vào nhà.
"Viện Viện à, không ngờ cháu nẩu ăn khéo quá"
"Chú hai, bao giờ mẹ cháu mới về?" Tiểu Bảo trốn trong phòng gọi điện cho Cận Tri Dực.
Cận Tri Dực quay sang nhìn Giang Chấn đang ngồi ở hàng ghế sau rồi đáp: “Tiểu Bảo ngoan, mẹ cháu sẽ về sớm thôi."
"Thật không ạ? Chú hai, chú đừng lừa cháu nhé!"
“Chú hai không lừa cháu."
“Vậy cháu cố tin chú một lần vậy."
Câu nói của cậu nhóc tinh ranh Tiểu Bảo khiến Cận Tri Dực bật cười:
"Tiểu Bảo à, chú hai đang bận, không nói chuyện với cháu nữa."
"Bye bye."
Tiểu Bảo cúp máy, cầm điện thoại nghĩ ngợi một lúc rồi lại bấm máy gọi cho Giang Tiêu Tiêu.
"Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được..."
Vẫn không gọi được!
Tiểu Bảo chán nản gục đầu.
Đã bao lâu rồi mà bé vẫn không gọi được cho mẹ, sao công việc của mẹ lại bận rộn như vậy?
Khi nào mẹ đi công tác về, bé nhất định phải nói với ba công việc của mẹ quá vất vả, phải để mẹ nghỉ ngơi một thời gian, nhân tiện chơi cùng bé!
Tiểu Bảo gật đầu thật mạnh, đến lúc đó bé nhất định phải nói với ba điều này. Nhớ đọc truyện trên Truyen88.net
"Tiểu Bảo ơi.”
Bà Cận gọi ngoài cửa.
Tiểu Bảo vội cất điện thoại rồi lon ton chạy ra.
“Bà nội, cháu ở đây.”
Bà Cận nhíu mày nhìn Tiểu Bảo chạy từ trong phòng ra: "Tiểu Bảo, cháu ở trong phòng làm gì thế?”
"Không có gì ạ." Tiểu Bảo lắc đầu.
Lúc Tiểu Bảo được đưa đến đây, Cận Tri Dực đã cẩn thận dặn dò bé không được để bà nội biết chuyện mẹ đi công tác, nếu không bà nội sẽ giới thiệu các cô cho ba làm quen.
Vì lẽ đó, bé sẽ không nói cho bà biết mình làm gì ở trong phòng đầu.
Bà Cận cũng không hỏi thêm, chỉ đi đến đắt tay bé: “Đi nào, chúng ta xuống dưới nhà ăn bánh ngọt, hôm nay có bánh kem dâu tây cháu thích ăn đấy."
Vừa nghe thấy có bánh kem dâu tây, hai mắt Tiểu Bảo lập tức sáng ngời, bé kéo tay bà vội vàng đi xuống dưới,
Bà Cận nhìn Tiểu Bảo vui vẻ ăn bánh, hỏi đầy nghi ngờ: "Tiểu Bảo, cháu ở nhà ông bà nội bao nhiêu hôm rồi mà không nhớ cô Giang à?"
Lần trước tới đây bé sốt ruột đòi về nhà tìm Giang Tiêu Tiêu, nhưng lần này bé đã ở đây lâu rồi mà không đòi đi tìm người phụ nữ đó.
Thật kì lạ!
"Nhớ ạ." Tiểu Bảo ngẩng đầu, miệng ngậm đầy bánh kem làm má phồng lên trông rất đáng yêu.
"Thế cháu muốn về nhà không?"
"Không ạ." Tiểu Bảo lắc đầu.
"Tại sao?"
"Tại mẹ không có nhà ạ."
Dù sao trẻ con vẫn còn nhỏ, không biết đề phòng, chỉ cần hỏi vài câu là lộ ngay.
"Không có nhà ư?” Bà Cận nhíu mày.
Lúc này Tiểu Bảo mới phát hiện mình lỡ lời, vội chữa cháy: “Mẹ cháu đi làm bận lắm, không có nhà."
Bà Cận cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
Nếu chỉ vì công việc bận rộn thì Tiểu Bảo sẽ không ở đây lâu như vậy, vì dù sao cũng phải tan làm.
Nhưng nhìn bộ dạng cảnh giác của Tiểu Bảo, bà biết có hỏi tiếp cũng không hỏi thêm được gì.
Bà nhớ ra là đã rất lâu rồi không gặp cậu con trai lớn, cũng đến lúc phải đi thăm nó, quan tâm nó rồi.
Cận Tri Thận tan làm đúng giờ về nhà, vừa đến cửa thì quản gia đã nhỏ giọng báo cáo: “Cậu chủ, bà chủ và cô Lý tới."
Cô Lý?
Lý Viện Viện?
Cận Tri Thận nghiêm mặt sải bước vào nhà.
"Viện Viện à, không ngờ cháu nẩu ăn khéo quá"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.