Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi

Chương 95: Ngoại truyện 12

Cẩm Chanh

25/07/2020

Lúc Vân Tri lên năm tư thì được sắp xếp tới thực tập ở một trụ sở huấn luyện quân khuyển nào đó.

Trụ sở hẻo lánh cũng cách nhà khá gần, lái xe tầm 40 phút là tới.

Vì để tiện đi làm Vân Tri còn đi thi cả bằng lái, nhưng vì lá gan của cô quá nhỏ nên mỗi lần đi làm hay tan tầm thì vẫn phải dựa vào tài xế đưa đón mà Lộ Tinh Minh mời đến tạm thời.

Tuy rằng quy mô của tòa nhà trụ sở huấn khuyển không quá lớn, nhưng công việc mỗi ngày lại rất nhiều và nặng nề.

Công việc đầu tiên khi Vân Tri tới làm chính là quét dọn chuồng chó, tiếp theo là tiến hành kiểm tra chó theo thông lệ. Nếu gặp cuộc phẫu thuật, thì vì là trợ lý của bác sĩ thú y nên cô phải trợ giúp bác sĩ thú y tiến hành phẫu thuật. Rủi mà gặp phải con nào tính hung, thì bị cắn là chuyện thường.

Các bạn học đều nói cô là vận rủi tám đời mới bị phân đến chỗ chim không thèm ỉa như vậy, nhưng Vân Tri lại rất thích nơi đó.

Có lẽ bởi vì đang nuôi Tắc Ông Thất Mã nên cô rất yêu thích chó, càng khỏi phải nói đến loại quân khuyển oai phong lẫm liệt này, nên có thể làm việc cho chúng nó chính là vinh hạnh của cô.

Vân Tri chăm chỉ, chịu thương chịu khó phục vụ chó mỗi ngày, và sự nhiệt tình của cô dần dần cũng được đến đáp. Thái độ của nhóm mấy con chó đối với cô đã chuyển từ phòng bị đến quen, lại từ quen biến thành thích. Chưa đến hai ngày mà chúng nó đã dính lấy cô không rời rồi, ngay cả con sợ tiêm nhất thì khi thấy cô cũng ngoan ngoãn ngồi im.

Trong Trụ sở, ngoài mấy con chó lớn chó nhỏ thích cô ra thì nhóm cảnh sát trẻ tuổi cũng hay chú ý đến cô.

Vân Tri trẻ lại nhìn xinh, tóc đen bao lấy khuôn mặt nhỏ mịn trắng nõn. Đôi mắt cô trong veo lại long lanh, trông như con trẻ, hoàn toàn không cho cảm giác của người trưởng thành trải đời.

Cô giống như một tiên nữ nhỏ không nhiễm hồng trần, sạch sẽ tốt đẹp, hấp dẫn tầm mắt mọi người.

Đang giữa hè, mặt trời chói chang treo trên không trung, ánh mắt trời rọi xuống nóng rực, bỏng rát.

Hiện tại là thời gian nghỉ trưa, Vân Tri sợ thời tiết quá nóng sẽ làm chó bị cảm nắng, vì thế cứ cách một lúc cô lại đến chuồng chó một chuyến.

Nhóm quân khuyển đều ngủ ngoan bên trong, cũng có mấy con nghịch ngợm vẫy đuôi với cô cách tường rào để xin vuốt ve.

Ở đây nuôi đa số là giống chó Becgie và chó Rốt, tùy tiện mang ra một con là đã có thể dọa trẻ con khóc rồi. Lúc này nhìn chúng nó chẳng có chút tính tự giác của quân khuyển gì cả, chúng thè lưỡi với cô, cái đuôi sau mông vẫy thật dữ.

Nhìn cả đám đều đầy sức sống.

Vân Tri vừa lòng gật đầu, lúc này mới đi đến căn tin bộ đội để ăn cơm.

Hiện tại đã quá giờ ăn cơm nên trong căn tin chỉ còn lác đác vài người. Vân Tri lấy cơm xong thì tìm một chỗ ngồi mát mẻ để ngồi. Cô vừa ăn vừa gửi tin nhắn cho Lộ Tinh Minh.

Từ sau khi kết hôn, người đàn ông ấy bỗng trở nên rất quan tâm, mấy việc nhỏ lặt vặt anh đều phải hỏi qua một lần. Chẳng hạn như ăn cơm chưa, có buồn ngủ không, ngay cả chu kỳ sinh lý cũng không quên nhắc nhở cô.

Nói dài dòng, chẳng hề giống dáng vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng của thời cấp 3.

[ Vân Tri: Em ăn xong rồi nè, chồng yên tâm làm việc nhé, đừng lo cho em. ]

[ Lộ Tinh Minh: Buổi tối đi đón em. ]

[ Vân Tri: Dạ. ]

Gửi xong, cô tùy ý để điện thoại lên mặt bàn.

Đúng vào lúc này, có cái bóng bao trùm đỉnh đầu cô.

Bàn tay cầm đũa của cô dừng lại, từ từ ngẩng đầu nhìn lên.

Ngồi cạnh là một thanh niên mặc quân trang, ngũ quan dưới mái tóc đầu đinh trông đẹp và nhút nhát. Khi đối diện với tầm mắt của Vân Tri, tai cậu ấy liền đỏ ngay lập tức.

“Chào buổi trưa, lớp trưởng.” Vân Tri lễ phép chào hỏi cậu ấy.

Tiêu Minh có dáng ngồi thẳng tắp, nửa ngày sau mới lắp bắp mở miệng: “À ừm… mới, mới ăn à?”

“Dạ.” Vân Tri gật đầu, lại nhìn về phía cậu ấy, “Lớp trưởng tìm em có việc gì sao?” Cậu ấy ấp a ấp úng, nhìn cứ như có chuyện muốn nói.

“Cũng không có chuyện gì.” Tiêu Minh gãi đầu, khi thoáng thấy chiến hữu bên cạnh lại ra hiệu về hướng mình, Tiêu Minh bèn lấy hết can đảm rồi nói, “Tôi, tôi muốn hỏi chút là vết thương của Simba không sao chứ?”

Simba là một con chó chống bạo loạn, đợt huấn luyện lần trước nó bị thương ở chân phải, sau khi phẫu thuật vẫn còn phải điều dưỡng.

“Không sao ạ. Nó còn trẻ, cho nên hồi phục rất nhanh, chẳng bao lâu nữa là có thể tiếp tục huấn luyện rồi.”

“Ồ.”

Không khí lại im lặng lần nữa.

Vân Tri do dự hai giây, “Đội trưởng Tiêu còn có việc không?”

Tiêu Minh nhìn ra phía sau, thấy ánh mắt của các chiến hữu thì hắng giọng nói: “Buổi tối chúng tôi định cùng ăn bữa cơm, Vân, Vân Tri có muốn đi cùng không.”

Nói xong, cậu ấy căng thẳng đợi Vân Tri trả lời.

Cô lắc đầu: “Không được rồi, buổi tối em phải về với ông xã rồi ạ.”



Tiêu Minh ngây ra, đồng tử chấn động và kinh ngạc: “Ông, ông xã…?” Giọng cậu ấy run rẩy, trong giọng nói đầy vẻ khó tin, “Em kết hôn rồi?”

“Đúng vậy.” Vân Tri nghiêng đầu, “Chẳng lẽ anh không nhìn ra ạ?”

“…”

Ai có thể nhìn ra việc này chứ!!

Lúc em vừa tới đây, không ít người đều tưởng em là học sinh cấp ba đó! Tất cả mọi người đều cho rằng em còn độc thân, giờ thì hay rồi, đột nhiên lại nhảy ra một anh chồng.

Vân Tri ngượng ngùng xoa xoa vành tai, “Công việc không tiện đeo nhẫn cưới, nên em vẫn luôn để ở nhà, chứ thật ra em kết hôn vào năm ngoái rồi ạ.”

Những lời này giống như một tia sét, đánh vào cơn cảm nắng của Tiêu Minh một cách thật vô tình, khiến trái tim thiếu nam của cậu âý bị vỡ không còn một mảnh.

Ánh mắt cậu ấy trống rỗng, lòng như tro tàn. Cậu ấy im lặng đứng dậy đi ra hàng ghế sau, tìm các chiến hữu để chữa thương.

Nhìn theo cái bóng chán nản ỉu xìu của Tiêu Minh đi xa, Vân Tri chớp chớp mắt rồi quay đầu tiếp tục ăn cơm.

**

Trước khi về Vân Tri nhận được tiền lương tháng đầu tiên, không nhiều lắm, chỉ khoảng 3000, nhưng vẫn làm lòng cô vui đến nở hoa.

Cô vừa thay quần áo xong thì Lộ Tinh Minh gọi điện thoại tới.

Vân Tri ấn nghe.

Giọng đàn ông trong trẻo lạnh lùng: “Anh đang ở ngoài cổng đơn vị của em.”

Vân Tri nhìn thời gian, cách 5 giờ còn mười mấy phút.

“Anh tới sớm thế.”

“Không sao.” Anh nói, “Anh chờ em ở cổng.”

Cúp điện thoại, Vân Tri cầm di động đi nhìn quanh trụ sở một lượt.

Chiếc xe việt dã màu đen của Lộ Tinh Minh đậu ở cổng lớn, cách đó không xa. Một lúc sau, cửa xe được mở ra, anh bước xuống xe.

Mắt Vân Tri cong lên, vừa nhảy vừa vẫy tay với anh.

Lộ Tinh Minh giơ cánh tay để đáp lại, rồi dựa vào thân xe một cách lười biếng chứ không có động tác nào khác.

Động tác của Vân Tri khiến cảnh sát trẻ chú ý, nên đi đến trêu ghẹo: “Đó chính là ông xã em à?”

Vân Tri gật đầu đáp lại một cách thoải mái.

Khoảng cách khá xa, bọn họ cũng không thấy rõ đối phương trông như thế nào, chỉ cảm thấy tim gan cồn cào, đầy tò mò.

Cuối cùng cũng tới lúc tan tầm, Vân Tri tạm biệt đồng nghiệp rồi chạy ra ngoài cổng.

Mấy người còn lại đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng kéo luôn Tiêu Minh đi ra theo. Bọn họ muốn thấy chân dung chồng của “Bông hoa trụ sở” của mình.

Lộ Tinh Minh mới vừa tham gia một cuộc hội nghị, nên chưa kịp thay âu phục trên người.

Tuy anh đang lười biếng dựa vào xe, nhưng sống lưng vẫn ưỡn đến thẳng tắp. Một chân tùy ý cong lên, khuôn mặt lộ ra vẻ trầm ổn, kiêu ngạo hơn xa mấy người ở đây.

“Lộ Tinh Minh ——!” Vân Tri mở rộng hai tay nhào tới.

Lộ Tinh Minh vững vàng đón được, thuận thế hôn lên miệng cô một cái.

Hai người rất tình cảm, tiện thể giết luôn một đám chó độc thân phía sau, Tiêu Minh càng thêm ghen ghét đến nổi đáy mắt đỏ cả lên.

“Đó là đồng nghiệp của em à?” Lộ Tinh Minh buông Vân Tri ra, ánh mắt thản nhiên liếc nhìn ra sau.

Vân Tri quay đầu nhìn, sau khi ngẩn người thì cười với bọn họ rồi giới thiệu: “Đây là Lộ Tinh Minh, ông xã của em.”

“Chào anh chào anh.” Đám người ngượng ngùng chào hỏi.

“Chào các bạn.” Lộ Tinh Minh hơi gật đầu, giữa mày là vẻ xa cách, sau đó thì không nhiều lời mà ngồi vào vị trí lái luôn.

“Em về đây, thứ hai gặp lại ạ.” Vân Tri vẫy tay với bọn họ rồi xoay người lên xe.

Xe việt dã nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn.

Tiêu Minh ngơ ngác nhìn theo, cả buổi vẫn chưa hoàn hồn.

Chiến hữu bên cạnh thở dài, vỗ lên vai Tiêu Minh rồi an ủi: “Không sao đâu lớp trưởng, cậu vẫn còn Simba mà.”

Tiêu Minh cụp mắt vì mất mát, rũ vai quay trở lại trụ sở.



Hai người về nhà bên này chạy trên con đường bằng phẳng, trên đường hiếm khi thấy bóng nửa cái xe.

Vân Tri nhìn Lộ Tinh Minh đang lái xe bên cạnh, đột nhiên thấy tay ngứa ngáy.

“Chồng ơi.” Vân Tri nhìn chằm chằm gò má anh bằng đôi mắt trơn bóng, gọi một tiếng ngọt lịm.

Mí mắt Lộ Tinh Minh giật giật.

Bình thường ngoài lúc trên giường, thì khi cô gọi chồng ơi đều sẽ có chuyện không tốt.

“Hôm nay em được phát tiền lương.” Nói xong, Vân Tri lấy thẻ lương từ trong túi xách ra, “Cho anh giữ này.”

Lộ Tinh Minh nhướng mày, bên môi cong lên nụ cười, “Hào phóng vậy.”

Vân Tri trịnh trọng: “Về sau tiền lương của em đều cho anh cả, mỗi tháng anh để em 500 tệ là được rồi.”

Cô lấy tiền cũng chẳng để làm gì, không bằng cứ đưa cho Lộ Tinh Minh lo chuyện cơm áo.

Lộ Tinh Minh cười nhẹ, nhận lấy thẻ lương của cô mà chẳng hề khách khí rồi nhét vào trong túi.

Thấy anh cất xong, Vân Tri chà tay qua lại: “Chồng ơi ~”

“…” Cuộn sóng cũng dùng tới rồi, lần này khẳng định có chuyện không tốt.

“Có thể cho em lái xe một lúc không?” Cô nhìn Lộ Tinh Minh với ánh mắt trông mong, vẻ mặt thì chờ đợi.

Lộ Tinh Minh liếc cô một cái.

Anh nhớ rõ lúc trước Vân Tri học lái xe anh đã chịu không ít khổ, khuya nào cũng bị cô kéo đi học lái xe. Sau đó khó khăn lắm cô mới thi đậu, nhưng chưa từng lái lần nào.

Lộ Tinh Minh tính toán một lúc rồi đồng ý: “Được thôi, cho em lái một lát đấy.” Anh từ từ đậu xe ở ven đường, đổi chỗ ngồi với cô.

Vân Tri thắt dây an toàn một cách nghiêm túc, vì kích động mà vuốt ve tay lái một lúc mới thở sâu, giẫm một chân lên chân ga.

Cô giẫm quá mạnh, cả người Lộ Tinh Minh lảo đảo, đầu đập thẳng vào lưng ghế.

Lộ Tinh Minh rên lên một tiếng.

Chỉ sợ hôm nay không về được nhà rồi.

Vân Tri lái xe xiêu xiêu vẹo vẹo, Lộ Tinh Minh ngồi trên mà chấn động lòng người.

Anh bám chặt tay vịn, lần đầu tiên trong cuộc đời cảm nhận được mùi say xe.

Lộ Tinh Minh liếc về phía Vân Tri đang lái xe đằng trên, hơi mở miệng, muốn nói lại thôi: “Bé cưng à…”

Vân Tri nhìn trừng trừng đường đi, không đáp lại.

Giọng Lộ Tinh Minh khô khốc: “Anh muốn làm vợ chồng với em thêm mấy năm trên trần gian.”

Vân Tri: “…”

Lộ Tinh Minh nói: “Vẫn nên để anh lái đi.”

Đáy mắt Vân Tri xẹt qua vẻ mất mát: Cô chỉ vừa mới tìm được cảm giác thôi mà.

“Được thôi ạ, đổi cho anh lái này.” Vân Tri dừng xe một cách không tình nguyện rồi mở cửa đi xuống.

Lộ Tinh Minh âm thầm thở ra.

Nếu lại để vợ lái, chỉ e bọn họ sẽ lái thẳng đến cao tốc âm phủ thôi.

Vân Tri đang muốn lên xe thì đột nhiên nghe được tiếng meo meo nhỏ nhỏ truyền đến.

Cô nhíu mày, tìm đến theo âm thanh.

Chỉ thấy trong một bụi cỏ ven đường, có một con mèo con cỡ bàn tay đang cuộn tròn bên trong.

Trông nó còn chưa đủ tháng, cơ thể khô đét quắt queo chẳng có mấy lạng thịt. Nó đang mở to đôi mắt xanh nhạt, nhìn cô kêu meo meo.

Vân Tri ngồi xuống, cẩn thận ôm nó lên.

Mèo con trông rất đặc biệt, hoa văn ở đầu đến lỗ tai, còn có cái đuôi nữa đều là màu vàng, thỉnh thoảng lẫn mấy sợi màu đen, mặt và cơ thể có màu trắng. Chắc hẳn vì thiếu dinh dưỡng nên lông nó xơ xác vàng, dính vào thành một cục.

“Meo ~” Mèo con kêu với cô một tiếng thật đáng thương.

Vân Tri ôm mèo con lên, tim lập tức tan chảy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook