Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi
Chương 86: Ngoại truyện 3
Cẩm Chanh
08/06/2020
Chiều nay Hàn Lệ có buổi huấn luyện, còn Vân Tri cũng có tiết
tự học buổi tối, nên sau khi ba người ăn cơm xong liền ai đi đường nấy.
Vân Tri vừa về đến phòng, Tư Đồ Nhụy đã vây cô vào giữa đầu tiên.
“Các cậu…”
“Bạn trai cậu có đồng ý gặp bọn tớ không?” Tư Đồ Nhụy giành đề tài câu chuyện trước, bóp cằm Vân Tri rồi chất vấn.
Vân Tri bị tình thế này làm cho hoảng sợ, cứng đờ một lúc lâu mới gật đầu “Đồng ý rồi. Anh ấy nói nếu các cậu rảnh thì có thể gặp nhau vào tối mai.”
Ba người liếc mắt nhìn nhau, quyết định một cách dứt khoát “Được! Vậy thì tối gặp!”
Nói xong họ xoay người, chụm đầu ghé tai vào nhau không biết đang nói gì, khiến Vân Tri đằng sau chẳng hiểu ra làm sao.
Ngày hôm sau tới rất nhanh.
Vân Tri bị Lộ Tinh Minh đánh thức từ sáng sớm, rồi bị kéo đến bệnh viện làm kiểm tra cơ thể, vì là kiểm tra tổng thể nên tốn rất nhiều thời gian.
Kết quả kiểm tra sức khoẻ không có ngay lập tức, Lộ Tinh Minh thấy Vân Tri đã mệt quá chừng, nên sau khi lên xe liền móc ra một túi đồ ăn vặt trong túi rồi đưa qua cho cô.
“Anh đặt chỗ ở nhà hàng rồi, giờ em có thể hẹn bạn cùng phòng của em qua đó rồi đấy.”
Nói xong, Lộ Tinh Minh gửi địa chỉ nhà hàng vào điện thoại cho Vân Tri.
Sau khi cô nhận được, lại gửi vào nhóm bốn người.
Vân Tri: [ Địa chỉ ~ ]
Tư Đồ Nhụy: [ Ok, nhận được rồi! ]
Ngải Lộ: [ Bọn tớ qua đó ngay!! ]
Hứa Tuyết Hinh: [ Tới đây! Tớ phải cho anh ta một đòn ra oai phủ đầu mới được!! ]
Vì không để Vân Tri rớt giá, nên ba chị em trong phòng còn cố ý trang điểm, mặc bộ đồ và giày mà mình ưng nhất, lúc này mới đi đến nhà hàng Nhật mà Lộ Tinh Minh đã đặt chỗ.
Trên đường đi, Tư Đồ Nhụy hùng hổ nói “Tớ lại muốn xem họ Lộ này là yêu quái từ đâu chui ra!”
Lại âm thầm chiếm mất bé dễ thương của các cô ấy cho riêng mình.
“Đúng đó! Lát nữa bọn mình phải thử anh ta xem, lỡ gặp PUA* thì sao!”
(*PUA là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện”, vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tình dục. Từ đó, PUA được mọi người biết đến với cái tên “nghệ sĩ tán gái”.)
“Là người hay là ma cũng tuyệt đối không thoát khỏi hỏa nhãn tinh kim của bọn mình!”
Đang khi nói chuyện, ba người họ đã đến được nhà hàng. Cùng lúc đó, một chiếc ô tô màu đen đơn giản từ từ dừng trước mắt họ.
Tư Đồ Nhụy đảo mắt qua, rồi lập tức cứng đờ.
Cô ấy kéo tay áo của Ngải Lộ bên cạnh, lắp bắp nói “Đó… có phải là Lộ Tinh Minh của Đại học Thanh Hoa sát bên không vậy?”
Cái tên này khiến hai người khác cũng nhìn sang.
Thanh niên đi ra từ ghế lái trông cao ráo lại sang chảnh. Thời gian đã san bằng hơi thở thiếu niên của anh, tổn thương và đau khổ mà thời thơ ấu để lại đã làm cho anh thu mình, trầm ổn hơn so với người cùng lứa, khuôn mặt cũng càng lạnh lùng hơn xưa.
“Kia… kia là Vân Tri à?” Ngải Lộ trợn tròn mắt.
Vân Tri đã xuống khỏi xe, vẫy tay rồi cười ngọt ngào với các cô ấy.
Da đầu Hứa Tuyết Hinh tê dại “Bạn trai của Vân Tri chúng ta không thể nào là thánh học này đâu nhỉ?”
Các cô ấy gọi Lộ Tinh Minh là thánh học đều có căn cứ cả. Anh chàng này nhảy lớp vào một trường đại học danh tiếng, năm trước còn cùng mấy giáo viên phá tan cửa ải khó của hệ thống điều khiển máy bay từ xa, sau đó thì được đặc cách cho tham gia nghiên cứu phần mềm hệ thống điều khiển máy bay nữa. Kể từ đó anh được truyền thông tranh nhau đưa tin, lại bởi vì khuôn mặt quá xuất chúng, còn lên cả hot search nữa cơ.
Đối với các cô ấy mà nói, Lộ Tinh Minh chính là sự tồn tại xa xôi không thể với tới.
“Các cậu tới rồi à.”
Lúc này, Vân Tri đã kéo Lộ Tinh Minh đi tới.
Ba người trợn mắt thật to, nửa ngày cũng không mở miệng nói được câu nào.
Vân Tri chưa hề cảm thấy có gì không đúng, vẫn khoát cánh tay Lộ Tinh Minh, vừa cười vừa giới thiệu với các cô ấy “Đây là Lộ Tinh Minh, anh ấy là bạn trai tớ.”
Cô nói vừa ngọt ngào lại vừa kiêu ngạo, khiến Lộ Tinh Minh bên cạnh lặng lẽ nhếch khóe miệng lên.
“Chào mấy em, tôi là Lộ Tinh Minh.” Anh lên tiếng chào hỏi mấy cô ấy với vẻ xa cách có lễ.
Ý thức của Tư Đồ Nhụy đã trở lại, cô ấy trợn to hai mắt, vì kinh ngạc mà hít vào một hơi. Giây tiếp theo, Ngải Lộ với Hứa Tuyết Hinh cũng có phản ứng tương tự.
Vân Tri im lặng, qua một lúc lâu mới nói “Mấy cậu đau răng à?”
Không, não bọn tui bị kích thích nên đau đấy.
Cả nhóm cứ đứng ở cửa thì quá làm người ta chú ý, Vân Tri liền buông Lộ Tinh Minh ra rồi chạy tới giữ chặt cánh tay trưởng phòng kéo cô ấy đi về phía trước, “Bọn mình vào trong rồi nói, cứ đứng ở cửa thì không được hay lắm.”
Lộ Tinh Minh tự nhiên bị bỏ rơi thì hơi nhíu mày, im lặng đi theo sau mấy cô gái.
Năm người một trước một sau đi vào phòng vip. Mấy bạn cùng phòng thức thời liền ngồi cùng nhau, để lại hai chỗ cho Vân Tri và Lộ Tinh Minh.
Thực đơn được đưa lên, Vân Tri liền đẩy thực đơn đến trước mặt Tư Đồ Nhụy, định để mấy cô ấy chọn trước.
Tư Đồ Nhụy liếc mắt nhìn Lộ Tinh Minh, nói “Chủ tùy khách tiện, để anh Lộ chọn đi.”
Anh sắp lên năm ba, mấy cô ấy gọi một tiếng anh cũng không quá.
Lộ Tinh Minh không hề thoái thác, chọn đồ ăn xong thì yên lặng ngồi chờ.
Bầu không khí im lặng đến mức làm người ta nôn nóng, Tư Đồ Nhụy không chịu nổi bầu không khí thế này, nên phá vỡ sự im lặng trước bằng một câu hỏi “Vậy… hai người quen thế nào ạ?”
“Bọn tớ ở bên nhau từ năm cấp ba lận.” Vân Tri giành trả lời trước, khen anh với đám chị em một cách kích động, “Lộ thí chủ rất tốt, anh ấy vẫn luôn chăm sóc tớ.”
Cách xưng hô thí chủ này khiến giữa trán Ngải Lộ giật mạnh, nhưng khi nhớ lại cô ở trong chùa ra thì không còn cảm thấy kỳ lạ nữa
Tư Đồ Nhụy vốn đang muốn hỏi chuyện khác nữa, nhưng cái vẻ người sống chớ lại gần của Lộ Tinh Minh khiến cô ấy lập tức ỉu xìu. Cô ấy đẩy Hứa Tuyết Hinh và Ngải Lộ, nhưng hai người này cứ ngậm chặt miệng, cả buổi cũng không dám hé răng.
Trong không khí vô cùng kỳ lạ ấy, cuối cùng đồ ăn cũng được mang lên, ba cô gái đều thở phào nhẹ nhõm.
Đồ ăn Nhật thanh đạm, Vân Tri ăn đến là ngon miệng. Ba chị em còn lại thì không thích lắm, mấy cô ấy hiểu rồi, Lộ Tinh Minh chọn nhà hàng này hoàn toàn là vì khẩu vị của bạn gái nhỏ mà thôi.
“Ăn một miếng thịt bò đi.” Lộ Tinh Minh gắp một miếng thịt bò mỏng từ trong lẩu Sukiyaki ra, chấm chút nước chấm rồi đặt vào cái đĩa nhỏ trước mặt cô.
Vân Tri dừng đồng tác đang ăn sushi, lập tức gắp thịt bò ra ngoài, “Em không ăn đâu.”
“Không tanh, em nếm thử xem.”
Vân Tri lui người ra sau, nhíu chặt mày đầy vẻ kháng cự.
Lộ Tinh Minh thở dài, bất đắc dĩ lấy tay về.
Căn phòng lại khôi phục yên lặng, Tư Đồ Nhụy nhìn Ngải Lộ bên trái, lại nhìn Hứa Tuyết Hinh bên phải, rồi ho nhẹ một tiếng “Sau này anh Lộ tính ở lại Bắc Kinh ạ?”
Lộ Tinh Minh trầm giọng nói ừ, lại nói tiếp “Nhưng cũng phải xem Vân Tri đi đâu nữa.”
Vân Tri đang cúi đầu ăn cơm liền cuống quít nuốt đồ trong miệng xuống, xong ngẩng đầu cong cong mắt với Lộ Tinh Minh “Em ở bên anh mà.”
Lúc cô nói chuyện với Lộ Tinh Minh thì giọng cũng điệu hơn không ít, không đếm hết ngôi sao nhỏ đang tỏa sáng trong đôi mắt cô.
Trong ánh nhìn sáng quắc mê người của cô bé, nét mặt của Lộ Tinh Minh không khỏi dịu dàng hơn, bên môi nhếch lên một nụ cười nhẹ. Anh kiềm chế không được liền vươn tay, nhéo nhẹ lên cổ tay mảnh khảnh ấm áp của cô.
Anh cười rộ lên rất chọc người, bọng mắt dưới mắt cũng rõ ràng hơn, cũng có vài phần hơi thở của người đồng lứa, chứ không còn vẻ lạnh lùng, không cảm xúc nữa.
Vân Tri chợt cúi đầu, lặng lẽ ngoắc đầu ngón tay mình vào đầu ngón tay anh.
Mắt Lộ Tinh Minh sâu hơn, đầu quả tim nóng bỏng.
Vì ngại đang có người khác ở đây, nên anh đành phải rút tay về thật nhanh, tự kiềm chế mà tiếp tục trưng cái vẻ mặt kiêu ngạo, hờ hững lên để che giấu suy nghĩ xấu xa ở đáy lòng.
“Vân Tri vẫn chưa quen thuộc Bắc Kinh lắm, về sau phải phiền các em chăm sóc em ấy nhiều hơn rồi.”
Ba người vội vàng lắc đầu “Không, không đâu ạ, chẳng phiền, chẳng phiền chút nào.” Lại dùng sức gật đầu, “Nên làm, nên làm thôi ạ.”
Chăm sóc bạn cùng phòng không phải là chuyện nên làm hay sao!!
Huống chi bạn cùng phòng của mấy cô ấy lại khỏe như vậy! Một lần có thể giúp mấy cô ấy xách ba ấm nước luôn!
Bữa tối khó khăn nhanh chóng kết thúc, mấy cô bạn cùng phòng vội vàng tạm biệt rồi rời đi, để thời gian còn lại cho đôi tình nhân nhỏ.
Đi ra rất xa rồi, tận đến khi rốt cuộc cũng không nhìn thấy cái bóng của Vân Tri và Lộ Tinh Minh nữa, Tư Đồ Nhụy mới chọt chọt cánh tay Hứa Tuyết Hinh rồi nói “Sao cậu lại thế hả? Không phải cậu đã nói sẽ cho anh ấy một đòn ra oai phủ đầu à?”
Hứa Tuyết Hinh yếu ớt nói “Người đàn ông của cậu ấy có khí thế mạnh mẽ như vậy, tớ đâu có dám…”
Ngải Lộ cũng ỉu xìu “Tớ cũng không dám…” Tạm dừng lại nói, “Nhưng tớ cảm thấy nhìn anh Lộ cũng tốt lắm, không giống kiểu sẽ bắt nạt Vân Tri đâu.”
Cô ấy vừa nói xong, hai người còn lại cũng gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
“Thế… có đi tuốt xiên không!!”
“Đi đi đi ——!!”
Nhóm chị em kề sát vai nhau, hăng hăng hái hái đi đến phố đồ nướng náo nhiệt nhất gần Đại học Nông nghiệp.
Tuốt đồ nướng vui vẻ thế nào, có lẽ Hàn Vân Tri sẽ vĩnh viễn không hiểu đâu!
***
Một ngày trôi qua thật sự rất nhanh, Vân Tri với Lộ Tinh Minh tay trong tay, nhàn nhã đi dạo ở công viên sau trường học.
Cây hòe hai bên bờ sông xanh um tươi tốt, ánh nắng chiều của chân trời đỏ đậm nhuộm mặt sông thành màu sắc rực rỡ, lấp lánh ánh sáng, bóng cây đung đưa phản chiếu xuống, tựa như bức tranh mực được vẽ ra một cách yên lặng.
Cả đoạn đường Vân Tri cứ cúi đầu để nhìn hai cái bóng đổ trên mặt đất, rồi không nhịn được mà cười thành tiếng.
“Cười gì thế?” Lộ Tinh Minh khẽ hỏi.
“Không có gì ạ.” Vân Tri lắc đầu, đáy mắt là vẻ vui mừng, “Chỉ là ở bên cạnh anh thì rất vui thôi.”
Nói không rõ nguyên do, mà đơn thuần cảm thấy ở bên cạnh anh thì mọi thứ đều đáng yêu, cho dù là cái bóng cũng khiến lòng cô bắt đầu sinh ra niềm vui nho nhỏ.
Vân Tri thẹn thùng mà mím môi, hơi cúi đầu xuống sau đó lại ngẩng lên, “Em về đây, ngủ ngon nha.” Nói xong cô nhảy lên, hôn mạnh lên trên mặt anh.
Lộ Tinh Minh sửng sốt, sờ lên mặt sau đó lập tức tóm Vân Tri đang chuẩn bị chạy đi lại.
Nhìn đôi mắt trơn bóng ấy, Lộ Tinh Minh chỉ bên phải, nghiêm mặt nói “Xin đừng bất công.”
Hả?
Vân Tri chớp mắt, lại nhón chân hôn một cái lên má phải anh, nhưng đúng lúc này, Lộ Tinh Minh lại ôm chặt lấy eo cô rồi đưa môi lên.
Cánh môi cọ xát, đầu lưỡi quấn vào nhau, cứ thế mà thân mật một lúc lâu thì Lộ Tinh Minh mới buông cô ra, cười mỉm rồi trêu “Em thật dễ lừa.”
Vân Tri “…”
“Đi thôi, đi siêu thị với anh một chuyến.” Lộ Tinh Minh ôm lấy bờ vai mảnh khảnh của cô, trong giọng nói rõ ràng đã mang theo vui thích.
Vân Tri nhìn trái xem phải, thẹn đến đỏ mặt “Thí chủ, về sau anh đừng hôn em ở chỗ đông người nữa nhé, nhiều người không tốt đâu.”
Lộ Tinh Minh trả lời có lệ “Ừ, lần này sai rồi, lần sau còn dám nữa.”
“…?”
Nghe đi, nghe đi, đây là lời mà một người đàn ông đứng đắn nên nói sao!!!
Hu.
Nhưng cô cũng rất thích hôn thí chủ ~
Thôi xong, cô bắt đầu háo sắc rồi.
***
Đến siêu thị, Lộ Tinh Minh đưa xe đẩy nhỏ cho Vân Tri, “Xem bạn cùng phòng của em thích ăn gì, em cứ lấy đi nhé.”
Mặt Vân Tri đầy vẻ nghi ngờ “Không phải mua cho anh ạ?”
“Ừ.” Anh đáp, “Anh mua hối lộ bạn cùng phòng của em.”
“…?”
“Anh có cảm giác bạn cùng phòng của em có ý kiến với anh.”
Giác quan thứ sáu của đàn ông thật chuẩn xác, không cần nghĩ cũng biết có lẽ bạn cùng phòng của cô đã xem anh thành người xấu dụ dỗ thiếu nữ nông thôn rồi.
Vân Tri đơ ra một lúc rồi phì cười, “Thí chủ, giờ anh đã học được cách hối lộ người khác rồi hả?”
Cô nhớ trước đây anh không thích phản ứng lại người sống, trong trường học thì ngoài cô ra, người anh tiếp xúc nhiều nhất chính là mấy anh em tốt lớp 11.10 và dì múc cơm ở căn tin, có đôi khi những bạn gái đi ngang qua đều sẽ bị ánh mắt hung dữ của anh dọa chạy.
Vân Tri vốn cho rằng anh không dữ với bạn cùng phòng của cô đã là không tệ rồi, chứ không ngờ anh còn đặc biệt mua đồ ăn cho mấy bạn ấy nữa.
Lộ Tinh Minh trái một túi lại phải một túi đồ ăn vặt mà đặt vào trong xe, sau đó thở dài rồi trầm giọng nói “Dù sao cũng là người nhà mẹ đẻ em mà.”
Nên tạo quan hệ tốt thì vẫn phải tạo quan hệ tốt, lỡ ngày kết hôn mà không cho anh đón dâu thì biết làm sao? Ngộ nhỡ trong trường có kẻ khác muốn dụ dỗ bé tóc giả nhà anh thì sao bây giờ?
Như anh thế này gọi là lung lạc lòng người, lo xa nghĩ rộng mà thôi.
Vân Tri vừa về đến phòng, Tư Đồ Nhụy đã vây cô vào giữa đầu tiên.
“Các cậu…”
“Bạn trai cậu có đồng ý gặp bọn tớ không?” Tư Đồ Nhụy giành đề tài câu chuyện trước, bóp cằm Vân Tri rồi chất vấn.
Vân Tri bị tình thế này làm cho hoảng sợ, cứng đờ một lúc lâu mới gật đầu “Đồng ý rồi. Anh ấy nói nếu các cậu rảnh thì có thể gặp nhau vào tối mai.”
Ba người liếc mắt nhìn nhau, quyết định một cách dứt khoát “Được! Vậy thì tối gặp!”
Nói xong họ xoay người, chụm đầu ghé tai vào nhau không biết đang nói gì, khiến Vân Tri đằng sau chẳng hiểu ra làm sao.
Ngày hôm sau tới rất nhanh.
Vân Tri bị Lộ Tinh Minh đánh thức từ sáng sớm, rồi bị kéo đến bệnh viện làm kiểm tra cơ thể, vì là kiểm tra tổng thể nên tốn rất nhiều thời gian.
Kết quả kiểm tra sức khoẻ không có ngay lập tức, Lộ Tinh Minh thấy Vân Tri đã mệt quá chừng, nên sau khi lên xe liền móc ra một túi đồ ăn vặt trong túi rồi đưa qua cho cô.
“Anh đặt chỗ ở nhà hàng rồi, giờ em có thể hẹn bạn cùng phòng của em qua đó rồi đấy.”
Nói xong, Lộ Tinh Minh gửi địa chỉ nhà hàng vào điện thoại cho Vân Tri.
Sau khi cô nhận được, lại gửi vào nhóm bốn người.
Vân Tri: [ Địa chỉ ~ ]
Tư Đồ Nhụy: [ Ok, nhận được rồi! ]
Ngải Lộ: [ Bọn tớ qua đó ngay!! ]
Hứa Tuyết Hinh: [ Tới đây! Tớ phải cho anh ta một đòn ra oai phủ đầu mới được!! ]
Vì không để Vân Tri rớt giá, nên ba chị em trong phòng còn cố ý trang điểm, mặc bộ đồ và giày mà mình ưng nhất, lúc này mới đi đến nhà hàng Nhật mà Lộ Tinh Minh đã đặt chỗ.
Trên đường đi, Tư Đồ Nhụy hùng hổ nói “Tớ lại muốn xem họ Lộ này là yêu quái từ đâu chui ra!”
Lại âm thầm chiếm mất bé dễ thương của các cô ấy cho riêng mình.
“Đúng đó! Lát nữa bọn mình phải thử anh ta xem, lỡ gặp PUA* thì sao!”
(*PUA là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện”, vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tình dục. Từ đó, PUA được mọi người biết đến với cái tên “nghệ sĩ tán gái”.)
“Là người hay là ma cũng tuyệt đối không thoát khỏi hỏa nhãn tinh kim của bọn mình!”
Đang khi nói chuyện, ba người họ đã đến được nhà hàng. Cùng lúc đó, một chiếc ô tô màu đen đơn giản từ từ dừng trước mắt họ.
Tư Đồ Nhụy đảo mắt qua, rồi lập tức cứng đờ.
Cô ấy kéo tay áo của Ngải Lộ bên cạnh, lắp bắp nói “Đó… có phải là Lộ Tinh Minh của Đại học Thanh Hoa sát bên không vậy?”
Cái tên này khiến hai người khác cũng nhìn sang.
Thanh niên đi ra từ ghế lái trông cao ráo lại sang chảnh. Thời gian đã san bằng hơi thở thiếu niên của anh, tổn thương và đau khổ mà thời thơ ấu để lại đã làm cho anh thu mình, trầm ổn hơn so với người cùng lứa, khuôn mặt cũng càng lạnh lùng hơn xưa.
“Kia… kia là Vân Tri à?” Ngải Lộ trợn tròn mắt.
Vân Tri đã xuống khỏi xe, vẫy tay rồi cười ngọt ngào với các cô ấy.
Da đầu Hứa Tuyết Hinh tê dại “Bạn trai của Vân Tri chúng ta không thể nào là thánh học này đâu nhỉ?”
Các cô ấy gọi Lộ Tinh Minh là thánh học đều có căn cứ cả. Anh chàng này nhảy lớp vào một trường đại học danh tiếng, năm trước còn cùng mấy giáo viên phá tan cửa ải khó của hệ thống điều khiển máy bay từ xa, sau đó thì được đặc cách cho tham gia nghiên cứu phần mềm hệ thống điều khiển máy bay nữa. Kể từ đó anh được truyền thông tranh nhau đưa tin, lại bởi vì khuôn mặt quá xuất chúng, còn lên cả hot search nữa cơ.
Đối với các cô ấy mà nói, Lộ Tinh Minh chính là sự tồn tại xa xôi không thể với tới.
“Các cậu tới rồi à.”
Lúc này, Vân Tri đã kéo Lộ Tinh Minh đi tới.
Ba người trợn mắt thật to, nửa ngày cũng không mở miệng nói được câu nào.
Vân Tri chưa hề cảm thấy có gì không đúng, vẫn khoát cánh tay Lộ Tinh Minh, vừa cười vừa giới thiệu với các cô ấy “Đây là Lộ Tinh Minh, anh ấy là bạn trai tớ.”
Cô nói vừa ngọt ngào lại vừa kiêu ngạo, khiến Lộ Tinh Minh bên cạnh lặng lẽ nhếch khóe miệng lên.
“Chào mấy em, tôi là Lộ Tinh Minh.” Anh lên tiếng chào hỏi mấy cô ấy với vẻ xa cách có lễ.
Ý thức của Tư Đồ Nhụy đã trở lại, cô ấy trợn to hai mắt, vì kinh ngạc mà hít vào một hơi. Giây tiếp theo, Ngải Lộ với Hứa Tuyết Hinh cũng có phản ứng tương tự.
Vân Tri im lặng, qua một lúc lâu mới nói “Mấy cậu đau răng à?”
Không, não bọn tui bị kích thích nên đau đấy.
Cả nhóm cứ đứng ở cửa thì quá làm người ta chú ý, Vân Tri liền buông Lộ Tinh Minh ra rồi chạy tới giữ chặt cánh tay trưởng phòng kéo cô ấy đi về phía trước, “Bọn mình vào trong rồi nói, cứ đứng ở cửa thì không được hay lắm.”
Lộ Tinh Minh tự nhiên bị bỏ rơi thì hơi nhíu mày, im lặng đi theo sau mấy cô gái.
Năm người một trước một sau đi vào phòng vip. Mấy bạn cùng phòng thức thời liền ngồi cùng nhau, để lại hai chỗ cho Vân Tri và Lộ Tinh Minh.
Thực đơn được đưa lên, Vân Tri liền đẩy thực đơn đến trước mặt Tư Đồ Nhụy, định để mấy cô ấy chọn trước.
Tư Đồ Nhụy liếc mắt nhìn Lộ Tinh Minh, nói “Chủ tùy khách tiện, để anh Lộ chọn đi.”
Anh sắp lên năm ba, mấy cô ấy gọi một tiếng anh cũng không quá.
Lộ Tinh Minh không hề thoái thác, chọn đồ ăn xong thì yên lặng ngồi chờ.
Bầu không khí im lặng đến mức làm người ta nôn nóng, Tư Đồ Nhụy không chịu nổi bầu không khí thế này, nên phá vỡ sự im lặng trước bằng một câu hỏi “Vậy… hai người quen thế nào ạ?”
“Bọn tớ ở bên nhau từ năm cấp ba lận.” Vân Tri giành trả lời trước, khen anh với đám chị em một cách kích động, “Lộ thí chủ rất tốt, anh ấy vẫn luôn chăm sóc tớ.”
Cách xưng hô thí chủ này khiến giữa trán Ngải Lộ giật mạnh, nhưng khi nhớ lại cô ở trong chùa ra thì không còn cảm thấy kỳ lạ nữa
Tư Đồ Nhụy vốn đang muốn hỏi chuyện khác nữa, nhưng cái vẻ người sống chớ lại gần của Lộ Tinh Minh khiến cô ấy lập tức ỉu xìu. Cô ấy đẩy Hứa Tuyết Hinh và Ngải Lộ, nhưng hai người này cứ ngậm chặt miệng, cả buổi cũng không dám hé răng.
Trong không khí vô cùng kỳ lạ ấy, cuối cùng đồ ăn cũng được mang lên, ba cô gái đều thở phào nhẹ nhõm.
Đồ ăn Nhật thanh đạm, Vân Tri ăn đến là ngon miệng. Ba chị em còn lại thì không thích lắm, mấy cô ấy hiểu rồi, Lộ Tinh Minh chọn nhà hàng này hoàn toàn là vì khẩu vị của bạn gái nhỏ mà thôi.
“Ăn một miếng thịt bò đi.” Lộ Tinh Minh gắp một miếng thịt bò mỏng từ trong lẩu Sukiyaki ra, chấm chút nước chấm rồi đặt vào cái đĩa nhỏ trước mặt cô.
Vân Tri dừng đồng tác đang ăn sushi, lập tức gắp thịt bò ra ngoài, “Em không ăn đâu.”
“Không tanh, em nếm thử xem.”
Vân Tri lui người ra sau, nhíu chặt mày đầy vẻ kháng cự.
Lộ Tinh Minh thở dài, bất đắc dĩ lấy tay về.
Căn phòng lại khôi phục yên lặng, Tư Đồ Nhụy nhìn Ngải Lộ bên trái, lại nhìn Hứa Tuyết Hinh bên phải, rồi ho nhẹ một tiếng “Sau này anh Lộ tính ở lại Bắc Kinh ạ?”
Lộ Tinh Minh trầm giọng nói ừ, lại nói tiếp “Nhưng cũng phải xem Vân Tri đi đâu nữa.”
Vân Tri đang cúi đầu ăn cơm liền cuống quít nuốt đồ trong miệng xuống, xong ngẩng đầu cong cong mắt với Lộ Tinh Minh “Em ở bên anh mà.”
Lúc cô nói chuyện với Lộ Tinh Minh thì giọng cũng điệu hơn không ít, không đếm hết ngôi sao nhỏ đang tỏa sáng trong đôi mắt cô.
Trong ánh nhìn sáng quắc mê người của cô bé, nét mặt của Lộ Tinh Minh không khỏi dịu dàng hơn, bên môi nhếch lên một nụ cười nhẹ. Anh kiềm chế không được liền vươn tay, nhéo nhẹ lên cổ tay mảnh khảnh ấm áp của cô.
Anh cười rộ lên rất chọc người, bọng mắt dưới mắt cũng rõ ràng hơn, cũng có vài phần hơi thở của người đồng lứa, chứ không còn vẻ lạnh lùng, không cảm xúc nữa.
Vân Tri chợt cúi đầu, lặng lẽ ngoắc đầu ngón tay mình vào đầu ngón tay anh.
Mắt Lộ Tinh Minh sâu hơn, đầu quả tim nóng bỏng.
Vì ngại đang có người khác ở đây, nên anh đành phải rút tay về thật nhanh, tự kiềm chế mà tiếp tục trưng cái vẻ mặt kiêu ngạo, hờ hững lên để che giấu suy nghĩ xấu xa ở đáy lòng.
“Vân Tri vẫn chưa quen thuộc Bắc Kinh lắm, về sau phải phiền các em chăm sóc em ấy nhiều hơn rồi.”
Ba người vội vàng lắc đầu “Không, không đâu ạ, chẳng phiền, chẳng phiền chút nào.” Lại dùng sức gật đầu, “Nên làm, nên làm thôi ạ.”
Chăm sóc bạn cùng phòng không phải là chuyện nên làm hay sao!!
Huống chi bạn cùng phòng của mấy cô ấy lại khỏe như vậy! Một lần có thể giúp mấy cô ấy xách ba ấm nước luôn!
Bữa tối khó khăn nhanh chóng kết thúc, mấy cô bạn cùng phòng vội vàng tạm biệt rồi rời đi, để thời gian còn lại cho đôi tình nhân nhỏ.
Đi ra rất xa rồi, tận đến khi rốt cuộc cũng không nhìn thấy cái bóng của Vân Tri và Lộ Tinh Minh nữa, Tư Đồ Nhụy mới chọt chọt cánh tay Hứa Tuyết Hinh rồi nói “Sao cậu lại thế hả? Không phải cậu đã nói sẽ cho anh ấy một đòn ra oai phủ đầu à?”
Hứa Tuyết Hinh yếu ớt nói “Người đàn ông của cậu ấy có khí thế mạnh mẽ như vậy, tớ đâu có dám…”
Ngải Lộ cũng ỉu xìu “Tớ cũng không dám…” Tạm dừng lại nói, “Nhưng tớ cảm thấy nhìn anh Lộ cũng tốt lắm, không giống kiểu sẽ bắt nạt Vân Tri đâu.”
Cô ấy vừa nói xong, hai người còn lại cũng gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
“Thế… có đi tuốt xiên không!!”
“Đi đi đi ——!!”
Nhóm chị em kề sát vai nhau, hăng hăng hái hái đi đến phố đồ nướng náo nhiệt nhất gần Đại học Nông nghiệp.
Tuốt đồ nướng vui vẻ thế nào, có lẽ Hàn Vân Tri sẽ vĩnh viễn không hiểu đâu!
***
Một ngày trôi qua thật sự rất nhanh, Vân Tri với Lộ Tinh Minh tay trong tay, nhàn nhã đi dạo ở công viên sau trường học.
Cây hòe hai bên bờ sông xanh um tươi tốt, ánh nắng chiều của chân trời đỏ đậm nhuộm mặt sông thành màu sắc rực rỡ, lấp lánh ánh sáng, bóng cây đung đưa phản chiếu xuống, tựa như bức tranh mực được vẽ ra một cách yên lặng.
Cả đoạn đường Vân Tri cứ cúi đầu để nhìn hai cái bóng đổ trên mặt đất, rồi không nhịn được mà cười thành tiếng.
“Cười gì thế?” Lộ Tinh Minh khẽ hỏi.
“Không có gì ạ.” Vân Tri lắc đầu, đáy mắt là vẻ vui mừng, “Chỉ là ở bên cạnh anh thì rất vui thôi.”
Nói không rõ nguyên do, mà đơn thuần cảm thấy ở bên cạnh anh thì mọi thứ đều đáng yêu, cho dù là cái bóng cũng khiến lòng cô bắt đầu sinh ra niềm vui nho nhỏ.
Vân Tri thẹn thùng mà mím môi, hơi cúi đầu xuống sau đó lại ngẩng lên, “Em về đây, ngủ ngon nha.” Nói xong cô nhảy lên, hôn mạnh lên trên mặt anh.
Lộ Tinh Minh sửng sốt, sờ lên mặt sau đó lập tức tóm Vân Tri đang chuẩn bị chạy đi lại.
Nhìn đôi mắt trơn bóng ấy, Lộ Tinh Minh chỉ bên phải, nghiêm mặt nói “Xin đừng bất công.”
Hả?
Vân Tri chớp mắt, lại nhón chân hôn một cái lên má phải anh, nhưng đúng lúc này, Lộ Tinh Minh lại ôm chặt lấy eo cô rồi đưa môi lên.
Cánh môi cọ xát, đầu lưỡi quấn vào nhau, cứ thế mà thân mật một lúc lâu thì Lộ Tinh Minh mới buông cô ra, cười mỉm rồi trêu “Em thật dễ lừa.”
Vân Tri “…”
“Đi thôi, đi siêu thị với anh một chuyến.” Lộ Tinh Minh ôm lấy bờ vai mảnh khảnh của cô, trong giọng nói rõ ràng đã mang theo vui thích.
Vân Tri nhìn trái xem phải, thẹn đến đỏ mặt “Thí chủ, về sau anh đừng hôn em ở chỗ đông người nữa nhé, nhiều người không tốt đâu.”
Lộ Tinh Minh trả lời có lệ “Ừ, lần này sai rồi, lần sau còn dám nữa.”
“…?”
Nghe đi, nghe đi, đây là lời mà một người đàn ông đứng đắn nên nói sao!!!
Hu.
Nhưng cô cũng rất thích hôn thí chủ ~
Thôi xong, cô bắt đầu háo sắc rồi.
***
Đến siêu thị, Lộ Tinh Minh đưa xe đẩy nhỏ cho Vân Tri, “Xem bạn cùng phòng của em thích ăn gì, em cứ lấy đi nhé.”
Mặt Vân Tri đầy vẻ nghi ngờ “Không phải mua cho anh ạ?”
“Ừ.” Anh đáp, “Anh mua hối lộ bạn cùng phòng của em.”
“…?”
“Anh có cảm giác bạn cùng phòng của em có ý kiến với anh.”
Giác quan thứ sáu của đàn ông thật chuẩn xác, không cần nghĩ cũng biết có lẽ bạn cùng phòng của cô đã xem anh thành người xấu dụ dỗ thiếu nữ nông thôn rồi.
Vân Tri đơ ra một lúc rồi phì cười, “Thí chủ, giờ anh đã học được cách hối lộ người khác rồi hả?”
Cô nhớ trước đây anh không thích phản ứng lại người sống, trong trường học thì ngoài cô ra, người anh tiếp xúc nhiều nhất chính là mấy anh em tốt lớp 11.10 và dì múc cơm ở căn tin, có đôi khi những bạn gái đi ngang qua đều sẽ bị ánh mắt hung dữ của anh dọa chạy.
Vân Tri vốn cho rằng anh không dữ với bạn cùng phòng của cô đã là không tệ rồi, chứ không ngờ anh còn đặc biệt mua đồ ăn cho mấy bạn ấy nữa.
Lộ Tinh Minh trái một túi lại phải một túi đồ ăn vặt mà đặt vào trong xe, sau đó thở dài rồi trầm giọng nói “Dù sao cũng là người nhà mẹ đẻ em mà.”
Nên tạo quan hệ tốt thì vẫn phải tạo quan hệ tốt, lỡ ngày kết hôn mà không cho anh đón dâu thì biết làm sao? Ngộ nhỡ trong trường có kẻ khác muốn dụ dỗ bé tóc giả nhà anh thì sao bây giờ?
Như anh thế này gọi là lung lạc lòng người, lo xa nghĩ rộng mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.