Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi
Chương 90: Ngoại truyện 7
Cẩm Chanh
18/06/2020
Đồng hồ treo trên tường kêu tích tắc, kim đồng hồ đã chỉ đến số 11.
TV trong phòng khách còn đang mở, bên trong đang phát tiểu phẩm, thỉnh thoảng sẽ truyền ra tiếng cười cười nói nói của người xem. Vân Tri ôm gối, lười biếng dựa vào sô pha, Lộ Tinh Minh ở sau bàn sách thì không hề có bất kỳ động tĩnh gì.
Vân Tri buồn ngủ nên dụi nhẹ mắt, rồi chậm rãi quay đầu nhìn qua.
“Thí chủ, em muốn ngủ rồi.”
Bàn tay cầm bút của Lộ Tinh Minh hơi căng thẳng, cúi đầu ừ một tiếng.
“Vậy anh còn xem TV không ạ?”
Lộ Tinh Minh nói khẽ: “Không xem đâu em.”
Có câu trả lời, Vân Tri liền đứng dậy tắt TV rồi đi vào phòng tắm để rửa mặt.
Đi chưa được hai bước, Vân Tri chợt dừng lại.
Cô đột nhiên nhớ ra Hàn Lệ đang ngủ trong phòng Lộ Tinh Minh, nếu vậy…
Vân Tri nhìn về phía gương mặt đẹp trai có vẻ hiền hơn dưới ánh đèn của anh, rồi hơi mấp máy môi, khẽ nói: “Thí chủ, hôm nay anh ngủ ở đâu vậy ạ?”
Suy nghĩ của Lộ Tinh Minh chợt nặng đi, một lát sau mới nói: “Ở sô pha.”
Hàn Lệ say đến bất tỉnh nhân sự, trên người lại toàn là mùi rượu hôi.
Anh quen ở sạch, có chết cũng không muốn ở cùng phòng với đứa say, lại còn là đứa say có đô rượu không cao nữa.
Sô pha đặt ở phòng khách này không rộng bằng chiếc ở chung cư trước kia của anh, con gái nằm còn tạm, chứ anh người cao chân dài, ngủ ở đó chắc chắn sẽ không duỗi được chân.
Suy xét đến dáng người của Lộ Tinh Minh, Vân Tri gãi mặt rồi nói: “Không thì em ngủ sô pha, anh đến phòng em đi.”
Lộ Tinh Minh nhướng mày, ngước mắt nhìn sang: “Sao thế, thương anh à?”
Đón ánh mắt kia, Vân Tri gật đầu, thẹn thùng ừm một tiếng.
Lộ Tinh Minh một tay chống cằm, bút bi thì xoay tròn qua lại trên đầu ngón tay. Anh cười ghẹo, trong chất giọng lạnh đầy sự trêu đùa, “Thương anh thì để anh ngủ với em đi.”
Vân Tri biết anh đang nói giỡn, nhưng vẫn nhịn không được mà đỏ hết cả mặt.
“Anh vẫn nên ngủ ở sô pha đi.”
Nói xong, bóng cô bé biến mất ở phòng tắm. Cái bóng ấy dứt khoát lại vô tình.
Lộ Tinh Minh bất đắc dĩ liền lắc đầu, buồn chán thở dài rồi tiếp tục chuyên tâm học bài.
Vân Tri rửa mặt xong thì đi vào phòng để lấy chăn đệm trải ra sô pha. Sau khi chúc Lộ Tinh Minh ngủ ngon xong, cô liền về phòng ngủ.
Đêm khuya yên tĩnh.
Lúc cô ngủ không có thói quen kéo rèm. Trăng lạnh hãy còn treo trước cửa sổ, chiếu vài tia sáng thưa thớt xuống mặt đất.
Vân Tri ôm Tinh Tinh, lăn qua lộn lại cũng không ngủ được.
Cô xốc chăn, ngồi dậy từ thảm nền, rồi đi chân trần xuống đất. Cô kéo cửa phòng một cách cẩn thận, khom lưng đi ra ngoài.
Đèn chỗ bàn phòng khách vẫn sáng, Lộ Tinh Minh đang ngủ.
Cơ thể cao lớn của anh cuộn tròn trên sô pha chật hẹp như con tôm. Anh chau mày, ngủ không được an ổn lắm.
Anh hơi trở mình, chỉ nghe một tiếng trầm đục, rồi thấy anh ngã từ trên sô pha xuống đất.
Lộ Tinh Minh hít một hơi thật sâu, cam chịu mà bò dậy từ trên mặt đất. Anh vò tóc lung tung hai cái rồi lại nằm lên trên.
Vân Tri bám vào tường, đôi mắt chớp hai cái.
Cô do dự hai giây, rồi nhẹ tay nhẹ chân đi ra từ sau bức tường.
“Thí chủ…”
Lộ Tinh Minh mới vừa nhắm mắt, nghe được tiếng gọi này thì lập tức mở mắt rồi ngồi dậy quay đầu nhìn lại.
“Không phải em ngủ rồi à?”
“Em…” Vân Tri cắn môi dưới, “Em lo cho anh, nên muốn ra xem thế nào.”
Chắc là anh đã bị ngã rất nhiều lần.
Vân Tri đau lòng, mềm giọng nhẹ hơi nói: “Anh vào phòng em ngủ đi.”
“Ồ?” Âm cuối của anh có vẻ lười biếng, trong mắt cũng là vẻ buồn ngủ.
Vân Tri cúi đầu, vành tai nho nhỏ lộ ra từ mái tóc đen đã hơi ửng hồng.
Cô để hai tay ở sau lưng, cổ họng như bị mắc thứ gì đó. Cô cúi đầu, chỉ phát ra giọng nói yếu ớt: “Với em, cùng ngủ với em.”
Đôi mắt phượng của Lộ Tinh Minh lập tức trừng lớn.
Vân Tri sợ anh hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Thảm nền rất lớn, chăn cũng đủ. Anh, anh không ngại thì…”
Cô còn chưa nói xong đã thấy Lộ Tinh Minh lập tức đứng dậy, ôm gối và chăn đi về hướng phòng cô.
Vân Tri hoảng hốt.
Anh không thèm suy nghĩ chút xíu nào sao??
Vân Tri hoang mang chớp mắt hai cái, mới chậm chạp đi vào phòng.
Lộ Tinh Minh đã trải giường xong. Anh chủ động ngủ ở bên ngoài, chừa vị trí bên trong cho Vân Tri.
Thấy cô đã vào, Lộ Tinh Minh vỗ lên cái gối bên cạnh: “Ngủ đi.”
Đôi mắt dài của người đàn ông cong cong, tâm tình có vẻ rất tốt.
Vân Tri trèo lên.
Thảm nền ngủ một người thì rộng, thêm Lộ Tinh Minh liền có vẻ chen chúc.
Cô ôm Tinh Tinh cố gắng nằm sát vào góc tường, xoay người chỉ chừa cho anh phần lưng.
Phía sau nhanh chóng truyền đến tiếng hít thở đều đều.
Hình như anh ngủ rồi…
Vân Tri mở to đôi mắt, không hề thấy buồn ngủ.
Hơi thở của Lộ Tinh Minh quanh quẩn xung quanh, tự nhiên tim cô đập nhanh hơn, không khống chế được mà muốn xoay đầu nhìn anh.
Vân Tri nuốt nước bọt, cơ thể cứng đờ, động tác xoay người cực kỳ chậm rãi.
Sau đó ——
Cô đối diện ngay với tròng mắt đen láy của anh.
Vân Tri sợ tới mức tim ngừng đập, giây tiếp theo thì đập điên cuồng.
Hai tay cô ôm chặt Tinh Tinh, giả vờ như không có việc gì mà mắt lại dưới ánh mắt anh.
Lộ Tinh Minh gối đầu lên cánh tay, khóe môi nhếch lên trên.
Ngoài cửa sổ là tiếng gió lùa, ánh trăng dần dần bị mây đen che mất toàn bộ.
Trong bóng đêm đen kịt, Vân Tri đang nhắm chặt hai mắt nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của anh.
Vân Tri bị nhìn chòng chọc đến mức mặt nóng cả lên, ngay cả mũi chân cũng co quắp vào.
Cô từ từ, từng chút một rúc đầu vào trong chăn, rúc đến khi chỉ để lại đỉnh đầu tóc xù mới thôi.
Lộ Tinh Minh vẫn đang nhìn cô.
Vân Tri ở trong chăn nghẹn đến mức hoảng hốt, rốt cuộc cũng nhịn không được mà nói: “Thí chủ, anh đừng nhìn em chằm chằm như thế nữa…”
Giọng cô nghe thật rầu rĩ, còn mang theo cả thẹn thùng.
Lộ Tinh Minh nói giọng mang theo ý cười: “Em ở trong đó mà không ngộp à?”
Ngộp chứ.
Đương nhiên ngộp.
Cô sắp ngộp chết rồi đây này.
Nhưng Lộ Tinh Minh nhìn cô mãi, cứ làm cho người ta thấy ngượng.
Vân Tri lại chui ra khỏi chăn, hé miệng hít thật nhiều không khí tươi mới.
Lộ Tinh Minh thấp giọng cười ra tiếng.
Giây tiếp theo, anh cúi người tới gần, trong giọng nói có chứa ý cười cưng chiều lại còn dịu dàng: “Ngủ ngon, bé cưng.”
Bé cưng…
Bé cưng…
Cưng…
Vân Tri hét lên trong nội tâm.
Tận đến khi Lộ Tinh Minh lật người qua, cô vẫn chưa thoát khỏi tiếng “bé cưng” kia.
“Thí chủ…”
Vân Tri vươn tay nhỏ kéo lấy phần áo sau lưng của anh.
“Sao em?”
Vân Tri giấu nửa khuôn mặt dưới chăn. Trong đêm tối, ánh mắt cô lập lòe như là hai con đom đóm sáng ngời.
“Anh, anh gọi nữa đi.”
Lộ Tinh Minh nhăn ấn đường.
“Bé… bé cưng ấy.” Cô thẹn thùng che mặt.
Lộ Tinh Minh hơi mở mắt, xoay người đến gần.
Vân Tri tự nhiên bị ép đến liền kinh ngạc, ngây ra nhìn anh.
Trong bóng đêm nên Vân Tri không nhìn rõ mặt anh, tầm mắt cô bị ngăn trở khiến các giác quan khác rất nhạy cảm.
Cách chăn lông, cô cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh. Hô hấp anh nóng hổi, ngay cả ánh mắt cũng nóng đến bức người như ánh mặt trời.
“Em đáng yêu như thế, anh có muốn nhịn cũng không được.” Anh đè thấp giọng nên nghe khàn khàn gợi cảm, trong giọng ngầm có cả dục vọng.
Trong mắt Vân Tri là vẻ mù mờ.
Nhịn không được?
Nhịn cái gì… không được?
Trong ánh mắt Lộ Tinh Minh nhìn Vân tri như có ngọn lửa nhỏ, yết hầu anh trượt nhanh, đầu ngón tay ấm áp vén phần tóc mái che mất trán cô. Anh nhắm mắt lại, rồi hôn nhẹ lên vầng trán đầy trơn bóng của cô.
Lông mi Vân Tri run rẩy, trong cổ họng chậm rãi tràn ra tiếng nỉ non, “Thí chủ…”
“Gọi tên anh.” Anh chạm nhẹ lên lông mi cô, “Gọi một tiếng nào.”
Vân Tri vì khẩn trương nên ôm chặt bé thỏ trong ngực, khẽ gọi: “Lộ, Lộ Tinh Minh.”
Cái tên bình thường được cô gọi ra liền cho cảm giác khác. Hàng mi dài đang cụp của Lộ Tinh Minh run lên, anh dịu dàng hôn lên đôi môi mềm mại trước mắt.
Từ sau khi ở bên nhau, Lộ Tinh Minh đều phải hôn cô mỗi ngày.
Có đôi khi ở phòng khách, thỉnh thoảng là trong sân, có lúc lại nâng cô qua đầu mà hôn, ngay cả khi đang vội anh cũng không quên quay đầu hôn cô một cái.
Vân Tri đã tập mãi thành quen với chuyện hôn môi của một cặp đôi, cũng rất thích vẻ mặt anh khi hôn cô.
Nhưng hiện tại…
Vân Tri nhạy cảm nhận ra có gì đó không bình thường.
Cô không nói rõ được, chỉ cảm thấy dường như anh đang nhẫn nhịn điều gì đó.
Suy nghĩ một lúc, Vân Tri mới vươn lưỡi, như thử liếm anh.
Động tác này làm cho sống lưng Lộ Tinh Minh run rẩy, bụng thì căng chặt. Anh rời khỏi cánh môi cô, dần dần dời xuống dưới. Sau khi hé miệng cắn một cái lên phần cổ thịt mềm của cô như để phát tiết, anh mới xoay người ôm chặt lấy vòng eo thon mềm của cô.
“Ngủ nào.”
Vân Tri bị hôn đến mơ mơ màng màng, nhưng một câu ngủ nào này đã khiến Vân Tri cong muốn tiếp tục lập tức tỉnh táo ngay. Nó như một chậu nước lạnh xối cô từ đầu xuống chân.
“Anh, không hôn nữa à?”
Vân Tri liếm liếm môi, thời gian hôn hôm nay hình như hơi ngắn.
Lộ Tinh Minh nhếch một bên lông mày, nói: “Sao thế, em còn muốn tiếp tục hả?”
Cơ thể Vân Tri chợt cứng đờ, vội vàng lắc đầu liên tục: “Không không, không tiếp tục nữa đâu. Bọn mình… bọn mình mau ngủ thôi, đúng rồi, ngủ thôi.”
Dáng vẻ hoảng loạn của cô rất giống sóc con bị hoảng sợ, ngốc nghếch lại dễ thương khiến cho người ta muốn trêu đùa một phen.
“Thật ra anh rất muốn tiếp tục, không thì…” Nói đoạn, Lộ Tinh Minh cố ý tới gần thêm mấy cm.
Vân Tri cứ có cảm giác còn hôn nữa sẽ xảy ra chuyện mất, thế là cô vội vàng lấy thỏ bông chắn ở trước mặt hai người, duy trì một khoảng cách an toàn.
Bàn tay to của Lộ Tinh Minh bắt lấy con thỏ rồi ném xuống dưới chân. Tay dài chụp tới, ôm chặt cô trong ngực.
“Được rồi, vừa nãy trêu em thôi, ngủ đi.”
Vân Tri dựa vào trước ngực anh mà cắn nhẹ xuống ngón tay, rồi từ từ khép hai mắt lại. Chỉ một lúc sau, cô đã lạc vào cảnh đẹp ngọt ngào trong mơ.
Lúc có Lộ Tinh Minh ở bên, cô luôn rất an tâm.
**
Hết đêm đến bình minh.
Mãi đến bảy giờ sáng hôm sau Vân Tri mới tỉnh dậy.
Vị trí bên cạnh trống trơn, cả chăn gối cũng đã được dọn đi.
Vân Tri lăn mấy vòng trên thảm nền, lật người uể oải nằm sấp. Chăn gối còn lưu lại mùi trên tóc của Lộ Tinh Minh, nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi.
Nghĩ đến cử chỉ thân mật của hai người vào tối hôm qua, Vân Tri thẹn thùng bèn ôi một tiếng rồi chôn cả khuôn mặt vào gối.
Không phải mơ, mà là thật.
Ngày hôm qua cô đã cùng giường cùng gối với Lộ Tinh Minh rồi.
Lộ Tinh Minh còn ôm eo cô nữa…
Vân Tri không khỏi duỗi tay véo véo thịt trên eo.
Từ khi được Lộ Tinh Minh cho ăn thịt, cô đã bắt đầu béo hơn, eo cũng đầy lên không ít.
Cô nhíu mày.
Hình như con trai không thích con gái mập mạp cho lắm, nhưng thí chủ khác những cậu trai khác, nên dù cô có béo hơn thì anh nhất định cũng sẽ không chê đâu.
Nghĩ vậy, Vân Tri liền thấy thoải mái.
Cô lại nằm trên giường một lúc nữa. Khi cô đang định ngồi dậy thì điện thoại trên bàn đổ chuông.
Vân Tri lấy di động qua, lại làm cá mặn lăn lộn chui vào trong ổ chăn ấm áp.
[ Hứa Tuyết Hinh: @toàn thể thành viên, mấy chị em ơi!! Năm mới vui vẻ!! ]
[ Ngải Lộ: Năm mới vui vẻ!! ]
[ Tư Đồ Nhụy: Chúc mừng các vị tiên nữ lại trẻ ra một tuổi. ]
[ Ngải Lộ: Cùng vui cùng vui. ]
Xem tin nhắn trong nhóm, lúc này Vân Tri mới chợt nhớ hôm nay là Tết.
[ Tư Đồ Nhụy: Vân Tri của chúng ta đâu rồi? ]
[ Ngải Lộ: Chắc không phải bị bạn trai ăn sạch rồi đấy chứ? ]
Ăn sạch?
Vân Tri đỏ mặt, vội vàng xuất hiện.
[ Vân Tri: Tớ đâu có bị ăn sạch chứ! Thí chủ nhà tớ là chính nhân quân tử, mấy cậu đen tối quá đấy, chẳng trong sáng gì cả! Vào Tấn Giang là sẽ bị khóa ngay! ]
Cô gõ blah blah một đống chữ, chọc đám chị em liên tiếp gõ ra ha ha ha.
[ Ngải Lộ: Nào, mở video nhóm lên, đã lâu không gặp các cậu rồi. ]
Vài tiếng ting ting, Tư Đồ Nhụy với Hứa Tuyết Hinh đã tham gia trò chuyện video, Vân Tri cũng ấn tham gia theo.
Ngoài Vân Tri ra, ba người khác đều chưa dậy. Họ thấy nhau đều đầu bù tóc rối làm cá mặn rúc trong chăn thì lập tức cùng cười thành tiếng.
Giây tiếp theo, ánh mắt Ngải Lộ dừng trên cổ Vân Tri. Cô ấy nở nụ cười mờ ám, kéo dài giọng, “Ồ ~~ bạn trai tớ là chính nhân quân tử?”
Hai người khác cũng bắt được trọng điểm.
Trên làn da trơn bóng lộ ra bên ngoài của Vân Tri, tự nhiên có một vết dâu tây xinh đẹp chọc người trên cổ.
Mọi người đều là người trưởng thành, đương nhiên sẽ biết đó là gì, nên trong khoảng thời gian ngắn đã nở nụ cười ý tứ sâu xa.
Vân Tri ngẩn ra, sau đó mặt lập tức đỏ au.
Cô túm chăn, che mình lại kín mít rồi chột dạ giải thích: “Không phải, không phải như các cậu nghĩ đâu.”
Hứa Tuyết Hinh: “Há há há…”
Ngải Lộ: “Há há há…”
Tư Đồ Nhụy: “Há há há…”
“…” Vân Tri im lặng, nói một cách yếu ớt, “Thật đó, tớ ở một mình một phòng mà.”
Cô vừa nói xong từ cuối cùng, cửa phòng liền bị đẩy vào từ bên ngoài.
Lộ Tinh Minh ăn mặc chỉnh tề, mắt đen lành lạnh nhìn thẳng vào cô, đến cùng lúc còn có chất giọng trầm thấp đặc hữu của phái nam nữa.
“Em có thấy điện thoại anh để ở đây không?”
Vân Tri tìm trái kiếm phải một vòng, rồi đẩy chiếc điện thoại màu đen dưới gối đến.
“Cảm ơn em.” Lộ Tinh Minh đi đến nhận lấy, cụp mắt quét nhẹ, “Gọi điện thoại với bạn à?”
“Chúc mừng năm mới anh ạ!!”
Ba người nhiệt tình đến mức gần như muốn lao ra khỏi di động luôn.
Vân Tri ngượng ngùng giấu điện thoại đi, “Anh, anh ra ngoài trước đi, em rời giường ngay đây.”
Lộ Tinh Minh xoay người rời đi, trước khi đóng cửa còn nói: “Nhớ mặc quần áo mới, anh để ở trên ghế ấy.”
Cô nhìn qua chỗ anh chỉ, bộ đồ mới màu đỏ được anh gấp gọn đặt ở ghế, trên cùng còn có một chiếc kẹp tóc xinh xắn.
Vân Tri cong mắt, má lúm đồng tiền xinh xinh: “Cảm ơn thí chủ.”
Lộ Tinh Minh cười khẽ, im lặng đóng cửa rời đi.
Thấy người đã đi rồi, Vân Tri lại lấy điện thoại từ dưới người ra.
Vẻ mặt của đám chị em trong video càng thêm mờ ám.
“Không ở cùng nhau?”
“Một mình một phòng?”
“Chính nhân quân tử?”
Bị ba người hỏi làm đỉnh đầu Vân Tri bốc khói, không nói hai lời liền ngắt video luôn.
Nhóm chị em đâu chịu buông tha, bắt đầu gõ chữ quấy rầy.
[ Tư Đồ Nhụy: Không sao đâu đừng ngại mà, ở chung vốn dĩ là như vậy đó. Lúc trước bọn tớ không đồng ý cũng vì sợ cậu bị thiệt thôi. ]
[ Hứa Tuyết Hinh: Nhưng xem ra châu tròn ngọc sáng* đã được tưới rồi, thế thì thôi vậy. ]
(*Châu tròn ngọc sáng: Miêu tả dáng người đầy đặn của phụ nữ.)
Châu tròn ngọc sáng?
Vân Tri véo mặt.
Cô rất tròn á?
[ Vân Tri: Đừng nói bậy, tớ không phải châu tròn ngọc sáng đâu nhé. ]
[ Ngải Lộ: Có điều anh Lộ tốt với cậu thật đấy, còn chuẩn bị cả quần áo, ghen tị thật đó. ]
[ Tư Đồ Nhụy: A a a a a, tớ cũng muốn yêu đương ngọt ngào nữa. ]
[ Hứa Tuyết Hinh: Tớ cũng thế!! ]
[ Ngải Lộ: Nghe nói tối nay ở quảng trường Thế Kỷ có hội đèn lồng đó, chị em mình đi không!! Bọn mình đi xem pháo hoa đi!! ]
[ Hứa Tuyết Hinh: Đi đi đi! ]
[ Ngải Lộ: Đi chứ! Vân Tri đi nhé!! ]
Nói đến hội đèn lồng, Vân Tri lại nhớ ra hình như Hàn Lệ sẽ trực ở đó.
Đi xem cũng được, tiện thể còn có thể gặp Hàn Lệ luôn.
[ Vân Tri: Được, vậy bọn mình đi sớm một chút đi! ]
[ Ngải Lộ: Thế gặp nhau lúc bốn giờ nha! Bọn mình đến công viên trò chơi chơi một vòng, rồi tối cùng đi xem hội đèn lồng luôn! ]
[ Hứa Tuyết Hinh: Quyết định vậy đi. Đến lúc đó gặp nhau nhé, mẹ tớ giục tớ dậy rồi. ]
Bốn cô bạn hẹn nhau xong, liền rối rít thoát nhóm rời giường.
Vân Tri gấp chăn xong xuôi, thì đứng dậy cầm lấy bộ quần áo mới trên ghế.
Đây là một bộ sườn xám cách tân, phần cổ áo có lông nên thoạt nhìn rất ấm áp, trên đó còn được thêu hoa văn tinh xảo lại tỉ mỉ.
Lộ Tinh Minh thích mua đủ loại kiểu dáng quần áo cho cô, cũng không biết anh mua bộ này khi nào nữa.
Khi cô cởi áo ngủ định thay đồ thì cửa lại bị đẩy ra.
“Em…”
Lộ Tinh Minh chỉ nói được một từ, thì dừng.
Trong tầm mắt, Vân Tri để trần nửa trên, phía dưới chỉ mặc có một chiếc quần lót dâu tây màu hồng. Cô gái eo thon mông mẩy, đôi chân trắng đến lóa mắt. Sợi tóc đen nhánh rủ xuống đầu vai cô, hình thành đối lập rõ ràng với sống lưng trơn bóng, trắng nõn.
Vân Tri không ngờ Lộ Tinh Minh sẽ vào đột ngột như thế, nên kinh ngạc cầm quần áo không hề nhúc nhích.
Không khí cứng lại, hai người chẳng ai nói gì.
Vân Tri nhanh chóng hoàn hồn, dùng quần áo che người mình lại rồi chạy nhanh chui vào trong chăn. Cô bao mình lại kín mít, chỉ lộ cái đầu ra bên ngoài.
Lông mi Lộ Tinh Minh run lên, ho nhẹ một tiếng rồi quay đầu.
“Ừm… Xin lỗi.”
Giọng anh căng lên, bàn tay đặt trên chốt cửa ra sức cuộn tròn.
“Anh không ngờ…”
Vân Tri không nói lời nào, chỉ kéo chặt chăn.
“Em, em thay quần áo trước đi.”
Lạch cạch.
Cửa bị đóng lại, Lộ Tinh Minh hốt hoảng rời đi.
Anh trốn vào phòng tắm với hô hấp hỗn loạn, không còn bình tĩnh như xưa nữa. Nhớ lại hình ảnh mới gặp, anh phát hiện dáng bé dễ thương còn mềm mại mê người hơn xa trong mộng.
Cổ họng anh khô khốc, nhịn không được liền —— cứng.
**
Bốn giờ chiều, mấy người cùng phòng tập hợp đúng giờ ở quảng trường Thế Kỷ.
Bốn chị em đã lâu không gặp nên vừa gặp nhau đã ôm ôm hôn hôn, lề mề một lúc lâu mới xuất phát đến nơi cần đến.
Mấy người cùng chơi qua những trò chơi trong đó một lần, rồi chụp ảnh, càn quét những quán ăn nho nhỏ nổi trên mạng, cuối cùng khi chơi đã tận hứng thì mấy người mới đến quảng trường Thế Kỷ để xem hội đèn lồng.
Đêm ở Thượng Kinh đến rất nhanh, chưa đến 6 giờ mà bầu trời đã tối.
Vân Tri nhai hạt dẻ rang đường trên tay, chầm chậm đi theo sau các cô ấy.
Hai bên quảng trường đã bày hoa đăng xong, đoàn người rộn ràng, khắp nơi đầy không khí vui mừng của Tết.
“A a a a, các cậu mau nhìn kìa, anh lính kia đẹp trai ghê!!” Ngải Lộ túm tay Tư Đồ Nhụy, chỉ vào nơi xa rồi hét lên.
Vân Tri nhìn theo ngón tay Ngải Lộ
Trong biển người đông nghịt, chàng thanh niên cao ráo mặc đồng phục cảnh sát, mặt mũi xuất chúng. Cậu ấy cầm súng, đứng ở góc làm nhiệm vụ với khuôn mặt không cảm xúc, chẳng thèm để ý đến máy ảnh bên cạnh đang chụp lén.
Mắt Vân Tri sáng lên, buông tay Hứa Tuyết Hinh ra rồi chạy qua đó.
Hứa Tuyết Hinh sửng sốt, khi hoàn hồn liền gọi cô: “Vân Tri, cậu đi đâu thế?!”
“Hàn Lệ!”
Vân Tri chạy tới trước mặt Hàn Lệ. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh.
“Vân Tri, cậu đừng làm phiền người ta.” Ngải Lộ đuổi tới liền cẩn thận liếc mắt nhìn Hàn Lệ đang bày ra khí thế lạnh lùng hà khắc, rồi kéo Vân Tri thấp giọng nói, “Coi chừng người ta giận đấy.”
Quấy rầy cảnh sát làm việc là chuyện lớn đó nha, các cô ấy không muốn náo động lúc Tết nhất đâu.
Vân Tri lắc đầu, “Không sao đâu, bọn tớ quen nhau mà.”
Gì??
Cô vừa nói xong, cả đám liền trố mắt.
“Đây là cháu trai tớ.”
“…”
“……”
“………………”
Cô nói dứt lời, xung quanh đã rơi vào sự im lặng kỳ lạ.
Hàn Lệ vẫn chưa phủ nhận, nhưng cũng không làm ra phản ứng gì quá lớn.
Cậu ấy khép hai chân, đứng đến thẳng tắp, y như một cây dương.
Hàn Lệ không nhúc nhích môi, nhưng vẫn phát ra ba từ từ kẽ răng: “Tôi đang bận.”
“Cô biết mà.” Vân Tri nhìn trái xem phải, sau khi thấy không ai chú ý đến liền mở hũ sữa chua uống rồi đưa ống hút đến bên miệng cậu ấy, “Nè, uống chút đi.”
Hàn Lệ nhíu mày, “Không được đâu, đội trưởng thấy sẽ mắng đấy.”
“Uống chút thôi, đỡ khô môi.”
Nhìn đôi môi cậu ấy khô khốc vì lạnh, Vân Tri không khỏi thấy đau lòng.
Trước đây Hàn Lệ là cậu ấm, mười ngón tay không dính nước xuân, càng chưa từng chịu khổ, đến việc nhà cũng chưa làm bao giờ. Thế mà nay cậu ấy phải đứng mấy tiếng đồng hồ, còn không được uống nước ăn cơm nữa.
Hàn Lệ khát thật.
Cậu ấy liếm môi. Sau khi thấy đội trưởng không có ở quanh đó thì cậu ấy cúi đầu hút nhanh một ngụm sữa chua, rồi lập tức đứng thẳng.
Vân Tri vừa lòng liền cười, “Cô đi đây, cháu làm xong thì đến chỗ cô nhé, sẽ làm món ngon cho cháu.”
Mắt Hàn Lệ nhìn thẳng, thấp giọng ừ một tiếng.
Vân Tri vẫy tay về hướng cậu ấy rồi kéo đám chị em chen vào dòng người.
Tận đến khi đã đi ra xa, đám Tư Đồ Nhụy vẫn chưa kịp phản ứng gì. Mấy cô ấy còn thấy khó tin mà nhìn lại hướng Hàn Lệ, có thế nào cũng không thể tưởng tượng ra được đó là cháu trai của Vân Tri.
Ngải Lộ thu tầm mắt về, kéo Vân Tru vội hỏi: “Anh lính vừa nãy là cháu trai cậu??”
Vân Tri gật đầu.
“Ruột?”
“Ruột.”
Hai từ này lại khiến người ta rơi vào trong im lặng lần nữa.
Hứa Tuyết Hinh lặng lẽ xem xét lại mối quan hệ phức tạp này, rồi nhịn không được liền nói bậy: “Vậy bố cậu… già mà còn mạnh nhỉ.”
Vân Tri ăn đồ ăn vặt, không hề lên tiếng.
“Nhưng cháu trai đó của cậu đâu có dính dáng gì đến đáng yêu chứ!”
Vân Tri nói với các cô ấy là cháu trai mình đáng yêu và nghe lời, nên các cô ấy còn tưởng đó là một cậu bé. Kết quả các cô ấy có thế nào cũng không ngờ đó lại là một chàng trai lớn đến như vậy nha!!!
Vân Tri nâng cằm lên, đắc ý nói: “Cháu tớ đáng yêu lắm í, Hàn Lệ rất ngoan cũng rất hiểu chuyện.”
“……”
Má.
Đắc ý cái gì, muốn đánh ghê.
Ngải Lộ hận đến nghiến răng, một lúc sau lại đuổi theo hỏi:, “Nè, tiên nữ Vân Tri ơi, cậu xem, trông tớ có giống cháu dâu cậu không nà?”
Vân Tri lắc đầu rồi nói: “Hàn Lệ có người mình thích rồi, tớ thấy các cậu vẫn nên hết hy vọng đi.”
Hàn Lệ yêu đơn phương Nhan Sắt nhiều năm nay, đến giờ mà lòng vẫn chưa thay đổi. Dù có cô gái khác tiếp cận, thì đến tám phần là không có đất diễn.
Lời này làm cho người ta buồn lắm lắm.
Ngải Lộ túm chặt vạt áo trước ngực, vẻ mặt đau đớn: “Hu, tớ vừa yêu thì đã thất tình rồi, trời xanh bất công!!”
Hứa Tuyết Hinh không khách khí liền đả kích: “Cậu thôi đi, dù cháu trai không thích người ta thì cũng không tới lượt cậu đâu.”
Tư Đồ Nhụy cũng thêm mắm thêm muối: “Đúng đó, cậu nhanh chóng nhận rõ hiện thực đi.”
Trời tối hẳn.
Hoa đăng hai bên đường liên tục sáng lên, chiếu toàn bộ con đường phố sáng như ban ngày. Người ở quảng trường Thế Kỷ nhiều gấp đôi lúc trước, dòng người chen chúc xô đẩy nhau, gần như bước một bước cũng khó.
Để tránh bị lạc nên các cô đã nắm chặt tay nhau, nhưng Vân Tri vẫn bị xô đẩy vào trong biển người mênh mông.
Vân Tri trơ trọi, bất lực đứng trong trung tâm đám người. Cô tìm kiếm bóng dáng các bạn mình khắp nơi, kết quả chỉ nhìn thấy hết khuôn mặt xa lạ này đến khuôn mặt xa lạ khác.
Đột nhiên, bên tai cô vang lên tiếng đốt pháo hoa. Người qua đường dừng bước, cùng nhìn lên đỉnh đầu.
Vân Tri ngẩng đầu lên.
Pháo hoa rực rỡ đủ mọi màu sắc thắp sáng bầu trời đêm trong giây lát liền biến mất, hết đợt pháo này lại đến đợt pháo khác phụt lên rồi nở rộ, đẹp không sao tả xiết. Những đứa bé bên cạnh phấn khích đến nổi hét lên, đôi tình nhân thì hôn nhau dưới bầu trời đêm bảy màu sặc sỡ.
Vân Tri đứng ở bậc thang, nhìn màu sắc tươi đẹp chợt sáng chợt tắt kia.
Nếu Lộ Tinh Minh cùng xem pháo hoa với cô thì tốt rồi.
Vân Tri lấy điện thoại ra, quay một video ngắn về bầu trời, sau đó gửi qua cho Lộ Tinh Minh.
[ Vân Tri: Thí chủ, anh xem pháo hoa này. ]
[ Vân Tri: Chúc mừng năm mới. ]
Cô cúi đầu gõ chữ: [ Cảm ơn anh đã chăm sóc em đến tận bây giờ, về sau bọn mình phải đón năm mới cùng nhau nhé. ]
Đầu ngón tay Vân Tri ngừng lại, lúc sau lại gõ tiếp: [ Lộ Tinh Minh, em thích anh nhất ~ ]
Nhìn chằm chằm mấy tin nhắn trên màn hình, khuôn mặt Vân Tri dần nở nụ cười tươi.
Tinh.
Di động truyền đến tiếng vang, Lộ Tinh Minh gửi tin nhắn tới.
Đó là một tấm ảnh.
Trong ảnh hoa đăng điểm xuyết, pháo hoa đầy trời, cô gái mặc áo lông màu trắng đứng chụp ảnh trên bậc thang, gò má dưới ánh đèn trắng nõn lại xinh đẹp.
Sau khi Vân Tri sửng sốt, liền cầm di động tìm kiếm xung quanh.
Tinh.
Lại một tiếng vang nữa.
[ Lộ Tinh Minh: Em quay đầu lại đi. ]
Xem xong tin nhắn, Vân Tri vội vàng quay đầu lại.
Cái bóng cao lớn thon dài lập tức bao phủ lấy cô, giây tiếp theo, trên môi cô lạnh buốt.
Khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông gần trong gang tấc, lực độ rơi trên môi cô thật nhẹ lại dịu dàng.
Anh cứ bất ngờ xuất hiện bên cạnh cô như thế, vững vàng nắm chặt tay cô không chịu buông ra.
“Chúc mừng năm mới.” Anh cụp mắt ngắm cô, rồi đeo một chiếc nhẫn lên ngón tay áp út mảnh khảnh của cô, “Em có đồng ý lấy anh không?”
Giọng anh hòa lẫn với tiếng pháo hoa nở rộ ở phía sau, nên truyền tới tai Vân Tri không được rõ ràng lắm.
Chiếc nhẫn kim cương hình trái tim trên đầu ngón tay tỏa sáng lấp lánh, đôi mắt Vân Tri dần nóng lên.
Cô hơi ngửa đầu, “Anh đang cầu hôn em ạ?”
Lộ Tinh Minh gật đầu: “Anh cũng nghĩ thế.”
Thời thiếu niên anh luôn không rõ vì sao lại có người đặc biệt như thế; không rõ vì sao anh luôn nhớ tới cô; cũng không rõ sao cô lại đáng yêu đến vậy.
Sau đó anh mới hiểu.
Bởi vì anh thích cô, cho nên cô mới đặc biệt; bởi vì thích cô, cho nên mới nhớ cô; bởi vì thích cô, cho nên mọi thứ thuộc về cô đều đáng yêu cả.
Sự yêu thích thuở thiếu thời được thời gian ngưng kết thành yêu tha thiết.
Anh muốn thêm một nghi lễ —— nghi lễ thiêng liêng cho phần tình yêu này.
“Vân Tri, em có đồng ý gả cho Lộ Tinh Minh làm vợ không?” Anh lại hỏi, ánh mắt còn sâu hơn trước đó.
Vân Tri nhìn anh thật sâu.
Đáy mắt anh có ngàn vạn sao trời, còn có bóng dáng nho nhỏ của cô nữa.
Trước mắt là sương mù mênh mông, có thứ gì đó khiến tầm nhìn cô mơ hồ.
Vân Tri vuốt ve chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út, rồi nhón chân ngửa mặt dâng lên nụ hôn: “Em đồng ý.”
Ba từ, dịu dàng lại chân thành.
Cô đồng ý giao cả quãng đời còn lại cho anh;
Bằng lòng sống cùng anh tới đầu bạc răng long;
Muốn ở bên anh, cả một đời.
Lộ Tinh Minh ôm cô gái xinh xắn vào trong ngực, để cằm trên đỉnh đầu cô, giọng trầm thấp: “Chờ sang năm anh tốt nghiệp, bọn mình kết hôn nhé.”
Vân Tri gật đầu thật mạnh.
Sư phụ nói không sai.
Đời người không có cô đơn, trong biển người mênh mông rồi con sẽ gặp được một người muốn làm bạn với con cả đời.
Hiện tại cô tìm được rồi.
Vân Tri ngửa đầu nhìn pháo hoa trên bầu trời, trong mắt là nước mắt lấp lánh.
Sư phụ ơi.
Sau này có người chăm sóc Vân Tri rồi.
Sư phụ ơi.
Sẽ có người thay sư phụ bảo vệ Vân Tri.
Sư phụ ở trên trời, nhất định cũng phải vui vẻ nhé.
TV trong phòng khách còn đang mở, bên trong đang phát tiểu phẩm, thỉnh thoảng sẽ truyền ra tiếng cười cười nói nói của người xem. Vân Tri ôm gối, lười biếng dựa vào sô pha, Lộ Tinh Minh ở sau bàn sách thì không hề có bất kỳ động tĩnh gì.
Vân Tri buồn ngủ nên dụi nhẹ mắt, rồi chậm rãi quay đầu nhìn qua.
“Thí chủ, em muốn ngủ rồi.”
Bàn tay cầm bút của Lộ Tinh Minh hơi căng thẳng, cúi đầu ừ một tiếng.
“Vậy anh còn xem TV không ạ?”
Lộ Tinh Minh nói khẽ: “Không xem đâu em.”
Có câu trả lời, Vân Tri liền đứng dậy tắt TV rồi đi vào phòng tắm để rửa mặt.
Đi chưa được hai bước, Vân Tri chợt dừng lại.
Cô đột nhiên nhớ ra Hàn Lệ đang ngủ trong phòng Lộ Tinh Minh, nếu vậy…
Vân Tri nhìn về phía gương mặt đẹp trai có vẻ hiền hơn dưới ánh đèn của anh, rồi hơi mấp máy môi, khẽ nói: “Thí chủ, hôm nay anh ngủ ở đâu vậy ạ?”
Suy nghĩ của Lộ Tinh Minh chợt nặng đi, một lát sau mới nói: “Ở sô pha.”
Hàn Lệ say đến bất tỉnh nhân sự, trên người lại toàn là mùi rượu hôi.
Anh quen ở sạch, có chết cũng không muốn ở cùng phòng với đứa say, lại còn là đứa say có đô rượu không cao nữa.
Sô pha đặt ở phòng khách này không rộng bằng chiếc ở chung cư trước kia của anh, con gái nằm còn tạm, chứ anh người cao chân dài, ngủ ở đó chắc chắn sẽ không duỗi được chân.
Suy xét đến dáng người của Lộ Tinh Minh, Vân Tri gãi mặt rồi nói: “Không thì em ngủ sô pha, anh đến phòng em đi.”
Lộ Tinh Minh nhướng mày, ngước mắt nhìn sang: “Sao thế, thương anh à?”
Đón ánh mắt kia, Vân Tri gật đầu, thẹn thùng ừm một tiếng.
Lộ Tinh Minh một tay chống cằm, bút bi thì xoay tròn qua lại trên đầu ngón tay. Anh cười ghẹo, trong chất giọng lạnh đầy sự trêu đùa, “Thương anh thì để anh ngủ với em đi.”
Vân Tri biết anh đang nói giỡn, nhưng vẫn nhịn không được mà đỏ hết cả mặt.
“Anh vẫn nên ngủ ở sô pha đi.”
Nói xong, bóng cô bé biến mất ở phòng tắm. Cái bóng ấy dứt khoát lại vô tình.
Lộ Tinh Minh bất đắc dĩ liền lắc đầu, buồn chán thở dài rồi tiếp tục chuyên tâm học bài.
Vân Tri rửa mặt xong thì đi vào phòng để lấy chăn đệm trải ra sô pha. Sau khi chúc Lộ Tinh Minh ngủ ngon xong, cô liền về phòng ngủ.
Đêm khuya yên tĩnh.
Lúc cô ngủ không có thói quen kéo rèm. Trăng lạnh hãy còn treo trước cửa sổ, chiếu vài tia sáng thưa thớt xuống mặt đất.
Vân Tri ôm Tinh Tinh, lăn qua lộn lại cũng không ngủ được.
Cô xốc chăn, ngồi dậy từ thảm nền, rồi đi chân trần xuống đất. Cô kéo cửa phòng một cách cẩn thận, khom lưng đi ra ngoài.
Đèn chỗ bàn phòng khách vẫn sáng, Lộ Tinh Minh đang ngủ.
Cơ thể cao lớn của anh cuộn tròn trên sô pha chật hẹp như con tôm. Anh chau mày, ngủ không được an ổn lắm.
Anh hơi trở mình, chỉ nghe một tiếng trầm đục, rồi thấy anh ngã từ trên sô pha xuống đất.
Lộ Tinh Minh hít một hơi thật sâu, cam chịu mà bò dậy từ trên mặt đất. Anh vò tóc lung tung hai cái rồi lại nằm lên trên.
Vân Tri bám vào tường, đôi mắt chớp hai cái.
Cô do dự hai giây, rồi nhẹ tay nhẹ chân đi ra từ sau bức tường.
“Thí chủ…”
Lộ Tinh Minh mới vừa nhắm mắt, nghe được tiếng gọi này thì lập tức mở mắt rồi ngồi dậy quay đầu nhìn lại.
“Không phải em ngủ rồi à?”
“Em…” Vân Tri cắn môi dưới, “Em lo cho anh, nên muốn ra xem thế nào.”
Chắc là anh đã bị ngã rất nhiều lần.
Vân Tri đau lòng, mềm giọng nhẹ hơi nói: “Anh vào phòng em ngủ đi.”
“Ồ?” Âm cuối của anh có vẻ lười biếng, trong mắt cũng là vẻ buồn ngủ.
Vân Tri cúi đầu, vành tai nho nhỏ lộ ra từ mái tóc đen đã hơi ửng hồng.
Cô để hai tay ở sau lưng, cổ họng như bị mắc thứ gì đó. Cô cúi đầu, chỉ phát ra giọng nói yếu ớt: “Với em, cùng ngủ với em.”
Đôi mắt phượng của Lộ Tinh Minh lập tức trừng lớn.
Vân Tri sợ anh hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Thảm nền rất lớn, chăn cũng đủ. Anh, anh không ngại thì…”
Cô còn chưa nói xong đã thấy Lộ Tinh Minh lập tức đứng dậy, ôm gối và chăn đi về hướng phòng cô.
Vân Tri hoảng hốt.
Anh không thèm suy nghĩ chút xíu nào sao??
Vân Tri hoang mang chớp mắt hai cái, mới chậm chạp đi vào phòng.
Lộ Tinh Minh đã trải giường xong. Anh chủ động ngủ ở bên ngoài, chừa vị trí bên trong cho Vân Tri.
Thấy cô đã vào, Lộ Tinh Minh vỗ lên cái gối bên cạnh: “Ngủ đi.”
Đôi mắt dài của người đàn ông cong cong, tâm tình có vẻ rất tốt.
Vân Tri trèo lên.
Thảm nền ngủ một người thì rộng, thêm Lộ Tinh Minh liền có vẻ chen chúc.
Cô ôm Tinh Tinh cố gắng nằm sát vào góc tường, xoay người chỉ chừa cho anh phần lưng.
Phía sau nhanh chóng truyền đến tiếng hít thở đều đều.
Hình như anh ngủ rồi…
Vân Tri mở to đôi mắt, không hề thấy buồn ngủ.
Hơi thở của Lộ Tinh Minh quanh quẩn xung quanh, tự nhiên tim cô đập nhanh hơn, không khống chế được mà muốn xoay đầu nhìn anh.
Vân Tri nuốt nước bọt, cơ thể cứng đờ, động tác xoay người cực kỳ chậm rãi.
Sau đó ——
Cô đối diện ngay với tròng mắt đen láy của anh.
Vân Tri sợ tới mức tim ngừng đập, giây tiếp theo thì đập điên cuồng.
Hai tay cô ôm chặt Tinh Tinh, giả vờ như không có việc gì mà mắt lại dưới ánh mắt anh.
Lộ Tinh Minh gối đầu lên cánh tay, khóe môi nhếch lên trên.
Ngoài cửa sổ là tiếng gió lùa, ánh trăng dần dần bị mây đen che mất toàn bộ.
Trong bóng đêm đen kịt, Vân Tri đang nhắm chặt hai mắt nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của anh.
Vân Tri bị nhìn chòng chọc đến mức mặt nóng cả lên, ngay cả mũi chân cũng co quắp vào.
Cô từ từ, từng chút một rúc đầu vào trong chăn, rúc đến khi chỉ để lại đỉnh đầu tóc xù mới thôi.
Lộ Tinh Minh vẫn đang nhìn cô.
Vân Tri ở trong chăn nghẹn đến mức hoảng hốt, rốt cuộc cũng nhịn không được mà nói: “Thí chủ, anh đừng nhìn em chằm chằm như thế nữa…”
Giọng cô nghe thật rầu rĩ, còn mang theo cả thẹn thùng.
Lộ Tinh Minh nói giọng mang theo ý cười: “Em ở trong đó mà không ngộp à?”
Ngộp chứ.
Đương nhiên ngộp.
Cô sắp ngộp chết rồi đây này.
Nhưng Lộ Tinh Minh nhìn cô mãi, cứ làm cho người ta thấy ngượng.
Vân Tri lại chui ra khỏi chăn, hé miệng hít thật nhiều không khí tươi mới.
Lộ Tinh Minh thấp giọng cười ra tiếng.
Giây tiếp theo, anh cúi người tới gần, trong giọng nói có chứa ý cười cưng chiều lại còn dịu dàng: “Ngủ ngon, bé cưng.”
Bé cưng…
Bé cưng…
Cưng…
Vân Tri hét lên trong nội tâm.
Tận đến khi Lộ Tinh Minh lật người qua, cô vẫn chưa thoát khỏi tiếng “bé cưng” kia.
“Thí chủ…”
Vân Tri vươn tay nhỏ kéo lấy phần áo sau lưng của anh.
“Sao em?”
Vân Tri giấu nửa khuôn mặt dưới chăn. Trong đêm tối, ánh mắt cô lập lòe như là hai con đom đóm sáng ngời.
“Anh, anh gọi nữa đi.”
Lộ Tinh Minh nhăn ấn đường.
“Bé… bé cưng ấy.” Cô thẹn thùng che mặt.
Lộ Tinh Minh hơi mở mắt, xoay người đến gần.
Vân Tri tự nhiên bị ép đến liền kinh ngạc, ngây ra nhìn anh.
Trong bóng đêm nên Vân Tri không nhìn rõ mặt anh, tầm mắt cô bị ngăn trở khiến các giác quan khác rất nhạy cảm.
Cách chăn lông, cô cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh. Hô hấp anh nóng hổi, ngay cả ánh mắt cũng nóng đến bức người như ánh mặt trời.
“Em đáng yêu như thế, anh có muốn nhịn cũng không được.” Anh đè thấp giọng nên nghe khàn khàn gợi cảm, trong giọng ngầm có cả dục vọng.
Trong mắt Vân Tri là vẻ mù mờ.
Nhịn không được?
Nhịn cái gì… không được?
Trong ánh mắt Lộ Tinh Minh nhìn Vân tri như có ngọn lửa nhỏ, yết hầu anh trượt nhanh, đầu ngón tay ấm áp vén phần tóc mái che mất trán cô. Anh nhắm mắt lại, rồi hôn nhẹ lên vầng trán đầy trơn bóng của cô.
Lông mi Vân Tri run rẩy, trong cổ họng chậm rãi tràn ra tiếng nỉ non, “Thí chủ…”
“Gọi tên anh.” Anh chạm nhẹ lên lông mi cô, “Gọi một tiếng nào.”
Vân Tri vì khẩn trương nên ôm chặt bé thỏ trong ngực, khẽ gọi: “Lộ, Lộ Tinh Minh.”
Cái tên bình thường được cô gọi ra liền cho cảm giác khác. Hàng mi dài đang cụp của Lộ Tinh Minh run lên, anh dịu dàng hôn lên đôi môi mềm mại trước mắt.
Từ sau khi ở bên nhau, Lộ Tinh Minh đều phải hôn cô mỗi ngày.
Có đôi khi ở phòng khách, thỉnh thoảng là trong sân, có lúc lại nâng cô qua đầu mà hôn, ngay cả khi đang vội anh cũng không quên quay đầu hôn cô một cái.
Vân Tri đã tập mãi thành quen với chuyện hôn môi của một cặp đôi, cũng rất thích vẻ mặt anh khi hôn cô.
Nhưng hiện tại…
Vân Tri nhạy cảm nhận ra có gì đó không bình thường.
Cô không nói rõ được, chỉ cảm thấy dường như anh đang nhẫn nhịn điều gì đó.
Suy nghĩ một lúc, Vân Tri mới vươn lưỡi, như thử liếm anh.
Động tác này làm cho sống lưng Lộ Tinh Minh run rẩy, bụng thì căng chặt. Anh rời khỏi cánh môi cô, dần dần dời xuống dưới. Sau khi hé miệng cắn một cái lên phần cổ thịt mềm của cô như để phát tiết, anh mới xoay người ôm chặt lấy vòng eo thon mềm của cô.
“Ngủ nào.”
Vân Tri bị hôn đến mơ mơ màng màng, nhưng một câu ngủ nào này đã khiến Vân Tri cong muốn tiếp tục lập tức tỉnh táo ngay. Nó như một chậu nước lạnh xối cô từ đầu xuống chân.
“Anh, không hôn nữa à?”
Vân Tri liếm liếm môi, thời gian hôn hôm nay hình như hơi ngắn.
Lộ Tinh Minh nhếch một bên lông mày, nói: “Sao thế, em còn muốn tiếp tục hả?”
Cơ thể Vân Tri chợt cứng đờ, vội vàng lắc đầu liên tục: “Không không, không tiếp tục nữa đâu. Bọn mình… bọn mình mau ngủ thôi, đúng rồi, ngủ thôi.”
Dáng vẻ hoảng loạn của cô rất giống sóc con bị hoảng sợ, ngốc nghếch lại dễ thương khiến cho người ta muốn trêu đùa một phen.
“Thật ra anh rất muốn tiếp tục, không thì…” Nói đoạn, Lộ Tinh Minh cố ý tới gần thêm mấy cm.
Vân Tri cứ có cảm giác còn hôn nữa sẽ xảy ra chuyện mất, thế là cô vội vàng lấy thỏ bông chắn ở trước mặt hai người, duy trì một khoảng cách an toàn.
Bàn tay to của Lộ Tinh Minh bắt lấy con thỏ rồi ném xuống dưới chân. Tay dài chụp tới, ôm chặt cô trong ngực.
“Được rồi, vừa nãy trêu em thôi, ngủ đi.”
Vân Tri dựa vào trước ngực anh mà cắn nhẹ xuống ngón tay, rồi từ từ khép hai mắt lại. Chỉ một lúc sau, cô đã lạc vào cảnh đẹp ngọt ngào trong mơ.
Lúc có Lộ Tinh Minh ở bên, cô luôn rất an tâm.
**
Hết đêm đến bình minh.
Mãi đến bảy giờ sáng hôm sau Vân Tri mới tỉnh dậy.
Vị trí bên cạnh trống trơn, cả chăn gối cũng đã được dọn đi.
Vân Tri lăn mấy vòng trên thảm nền, lật người uể oải nằm sấp. Chăn gối còn lưu lại mùi trên tóc của Lộ Tinh Minh, nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi.
Nghĩ đến cử chỉ thân mật của hai người vào tối hôm qua, Vân Tri thẹn thùng bèn ôi một tiếng rồi chôn cả khuôn mặt vào gối.
Không phải mơ, mà là thật.
Ngày hôm qua cô đã cùng giường cùng gối với Lộ Tinh Minh rồi.
Lộ Tinh Minh còn ôm eo cô nữa…
Vân Tri không khỏi duỗi tay véo véo thịt trên eo.
Từ khi được Lộ Tinh Minh cho ăn thịt, cô đã bắt đầu béo hơn, eo cũng đầy lên không ít.
Cô nhíu mày.
Hình như con trai không thích con gái mập mạp cho lắm, nhưng thí chủ khác những cậu trai khác, nên dù cô có béo hơn thì anh nhất định cũng sẽ không chê đâu.
Nghĩ vậy, Vân Tri liền thấy thoải mái.
Cô lại nằm trên giường một lúc nữa. Khi cô đang định ngồi dậy thì điện thoại trên bàn đổ chuông.
Vân Tri lấy di động qua, lại làm cá mặn lăn lộn chui vào trong ổ chăn ấm áp.
[ Hứa Tuyết Hinh: @toàn thể thành viên, mấy chị em ơi!! Năm mới vui vẻ!! ]
[ Ngải Lộ: Năm mới vui vẻ!! ]
[ Tư Đồ Nhụy: Chúc mừng các vị tiên nữ lại trẻ ra một tuổi. ]
[ Ngải Lộ: Cùng vui cùng vui. ]
Xem tin nhắn trong nhóm, lúc này Vân Tri mới chợt nhớ hôm nay là Tết.
[ Tư Đồ Nhụy: Vân Tri của chúng ta đâu rồi? ]
[ Ngải Lộ: Chắc không phải bị bạn trai ăn sạch rồi đấy chứ? ]
Ăn sạch?
Vân Tri đỏ mặt, vội vàng xuất hiện.
[ Vân Tri: Tớ đâu có bị ăn sạch chứ! Thí chủ nhà tớ là chính nhân quân tử, mấy cậu đen tối quá đấy, chẳng trong sáng gì cả! Vào Tấn Giang là sẽ bị khóa ngay! ]
Cô gõ blah blah một đống chữ, chọc đám chị em liên tiếp gõ ra ha ha ha.
[ Ngải Lộ: Nào, mở video nhóm lên, đã lâu không gặp các cậu rồi. ]
Vài tiếng ting ting, Tư Đồ Nhụy với Hứa Tuyết Hinh đã tham gia trò chuyện video, Vân Tri cũng ấn tham gia theo.
Ngoài Vân Tri ra, ba người khác đều chưa dậy. Họ thấy nhau đều đầu bù tóc rối làm cá mặn rúc trong chăn thì lập tức cùng cười thành tiếng.
Giây tiếp theo, ánh mắt Ngải Lộ dừng trên cổ Vân Tri. Cô ấy nở nụ cười mờ ám, kéo dài giọng, “Ồ ~~ bạn trai tớ là chính nhân quân tử?”
Hai người khác cũng bắt được trọng điểm.
Trên làn da trơn bóng lộ ra bên ngoài của Vân Tri, tự nhiên có một vết dâu tây xinh đẹp chọc người trên cổ.
Mọi người đều là người trưởng thành, đương nhiên sẽ biết đó là gì, nên trong khoảng thời gian ngắn đã nở nụ cười ý tứ sâu xa.
Vân Tri ngẩn ra, sau đó mặt lập tức đỏ au.
Cô túm chăn, che mình lại kín mít rồi chột dạ giải thích: “Không phải, không phải như các cậu nghĩ đâu.”
Hứa Tuyết Hinh: “Há há há…”
Ngải Lộ: “Há há há…”
Tư Đồ Nhụy: “Há há há…”
“…” Vân Tri im lặng, nói một cách yếu ớt, “Thật đó, tớ ở một mình một phòng mà.”
Cô vừa nói xong từ cuối cùng, cửa phòng liền bị đẩy vào từ bên ngoài.
Lộ Tinh Minh ăn mặc chỉnh tề, mắt đen lành lạnh nhìn thẳng vào cô, đến cùng lúc còn có chất giọng trầm thấp đặc hữu của phái nam nữa.
“Em có thấy điện thoại anh để ở đây không?”
Vân Tri tìm trái kiếm phải một vòng, rồi đẩy chiếc điện thoại màu đen dưới gối đến.
“Cảm ơn em.” Lộ Tinh Minh đi đến nhận lấy, cụp mắt quét nhẹ, “Gọi điện thoại với bạn à?”
“Chúc mừng năm mới anh ạ!!”
Ba người nhiệt tình đến mức gần như muốn lao ra khỏi di động luôn.
Vân Tri ngượng ngùng giấu điện thoại đi, “Anh, anh ra ngoài trước đi, em rời giường ngay đây.”
Lộ Tinh Minh xoay người rời đi, trước khi đóng cửa còn nói: “Nhớ mặc quần áo mới, anh để ở trên ghế ấy.”
Cô nhìn qua chỗ anh chỉ, bộ đồ mới màu đỏ được anh gấp gọn đặt ở ghế, trên cùng còn có một chiếc kẹp tóc xinh xắn.
Vân Tri cong mắt, má lúm đồng tiền xinh xinh: “Cảm ơn thí chủ.”
Lộ Tinh Minh cười khẽ, im lặng đóng cửa rời đi.
Thấy người đã đi rồi, Vân Tri lại lấy điện thoại từ dưới người ra.
Vẻ mặt của đám chị em trong video càng thêm mờ ám.
“Không ở cùng nhau?”
“Một mình một phòng?”
“Chính nhân quân tử?”
Bị ba người hỏi làm đỉnh đầu Vân Tri bốc khói, không nói hai lời liền ngắt video luôn.
Nhóm chị em đâu chịu buông tha, bắt đầu gõ chữ quấy rầy.
[ Tư Đồ Nhụy: Không sao đâu đừng ngại mà, ở chung vốn dĩ là như vậy đó. Lúc trước bọn tớ không đồng ý cũng vì sợ cậu bị thiệt thôi. ]
[ Hứa Tuyết Hinh: Nhưng xem ra châu tròn ngọc sáng* đã được tưới rồi, thế thì thôi vậy. ]
(*Châu tròn ngọc sáng: Miêu tả dáng người đầy đặn của phụ nữ.)
Châu tròn ngọc sáng?
Vân Tri véo mặt.
Cô rất tròn á?
[ Vân Tri: Đừng nói bậy, tớ không phải châu tròn ngọc sáng đâu nhé. ]
[ Ngải Lộ: Có điều anh Lộ tốt với cậu thật đấy, còn chuẩn bị cả quần áo, ghen tị thật đó. ]
[ Tư Đồ Nhụy: A a a a a, tớ cũng muốn yêu đương ngọt ngào nữa. ]
[ Hứa Tuyết Hinh: Tớ cũng thế!! ]
[ Ngải Lộ: Nghe nói tối nay ở quảng trường Thế Kỷ có hội đèn lồng đó, chị em mình đi không!! Bọn mình đi xem pháo hoa đi!! ]
[ Hứa Tuyết Hinh: Đi đi đi! ]
[ Ngải Lộ: Đi chứ! Vân Tri đi nhé!! ]
Nói đến hội đèn lồng, Vân Tri lại nhớ ra hình như Hàn Lệ sẽ trực ở đó.
Đi xem cũng được, tiện thể còn có thể gặp Hàn Lệ luôn.
[ Vân Tri: Được, vậy bọn mình đi sớm một chút đi! ]
[ Ngải Lộ: Thế gặp nhau lúc bốn giờ nha! Bọn mình đến công viên trò chơi chơi một vòng, rồi tối cùng đi xem hội đèn lồng luôn! ]
[ Hứa Tuyết Hinh: Quyết định vậy đi. Đến lúc đó gặp nhau nhé, mẹ tớ giục tớ dậy rồi. ]
Bốn cô bạn hẹn nhau xong, liền rối rít thoát nhóm rời giường.
Vân Tri gấp chăn xong xuôi, thì đứng dậy cầm lấy bộ quần áo mới trên ghế.
Đây là một bộ sườn xám cách tân, phần cổ áo có lông nên thoạt nhìn rất ấm áp, trên đó còn được thêu hoa văn tinh xảo lại tỉ mỉ.
Lộ Tinh Minh thích mua đủ loại kiểu dáng quần áo cho cô, cũng không biết anh mua bộ này khi nào nữa.
Khi cô cởi áo ngủ định thay đồ thì cửa lại bị đẩy ra.
“Em…”
Lộ Tinh Minh chỉ nói được một từ, thì dừng.
Trong tầm mắt, Vân Tri để trần nửa trên, phía dưới chỉ mặc có một chiếc quần lót dâu tây màu hồng. Cô gái eo thon mông mẩy, đôi chân trắng đến lóa mắt. Sợi tóc đen nhánh rủ xuống đầu vai cô, hình thành đối lập rõ ràng với sống lưng trơn bóng, trắng nõn.
Vân Tri không ngờ Lộ Tinh Minh sẽ vào đột ngột như thế, nên kinh ngạc cầm quần áo không hề nhúc nhích.
Không khí cứng lại, hai người chẳng ai nói gì.
Vân Tri nhanh chóng hoàn hồn, dùng quần áo che người mình lại rồi chạy nhanh chui vào trong chăn. Cô bao mình lại kín mít, chỉ lộ cái đầu ra bên ngoài.
Lông mi Lộ Tinh Minh run lên, ho nhẹ một tiếng rồi quay đầu.
“Ừm… Xin lỗi.”
Giọng anh căng lên, bàn tay đặt trên chốt cửa ra sức cuộn tròn.
“Anh không ngờ…”
Vân Tri không nói lời nào, chỉ kéo chặt chăn.
“Em, em thay quần áo trước đi.”
Lạch cạch.
Cửa bị đóng lại, Lộ Tinh Minh hốt hoảng rời đi.
Anh trốn vào phòng tắm với hô hấp hỗn loạn, không còn bình tĩnh như xưa nữa. Nhớ lại hình ảnh mới gặp, anh phát hiện dáng bé dễ thương còn mềm mại mê người hơn xa trong mộng.
Cổ họng anh khô khốc, nhịn không được liền —— cứng.
**
Bốn giờ chiều, mấy người cùng phòng tập hợp đúng giờ ở quảng trường Thế Kỷ.
Bốn chị em đã lâu không gặp nên vừa gặp nhau đã ôm ôm hôn hôn, lề mề một lúc lâu mới xuất phát đến nơi cần đến.
Mấy người cùng chơi qua những trò chơi trong đó một lần, rồi chụp ảnh, càn quét những quán ăn nho nhỏ nổi trên mạng, cuối cùng khi chơi đã tận hứng thì mấy người mới đến quảng trường Thế Kỷ để xem hội đèn lồng.
Đêm ở Thượng Kinh đến rất nhanh, chưa đến 6 giờ mà bầu trời đã tối.
Vân Tri nhai hạt dẻ rang đường trên tay, chầm chậm đi theo sau các cô ấy.
Hai bên quảng trường đã bày hoa đăng xong, đoàn người rộn ràng, khắp nơi đầy không khí vui mừng của Tết.
“A a a a, các cậu mau nhìn kìa, anh lính kia đẹp trai ghê!!” Ngải Lộ túm tay Tư Đồ Nhụy, chỉ vào nơi xa rồi hét lên.
Vân Tri nhìn theo ngón tay Ngải Lộ
Trong biển người đông nghịt, chàng thanh niên cao ráo mặc đồng phục cảnh sát, mặt mũi xuất chúng. Cậu ấy cầm súng, đứng ở góc làm nhiệm vụ với khuôn mặt không cảm xúc, chẳng thèm để ý đến máy ảnh bên cạnh đang chụp lén.
Mắt Vân Tri sáng lên, buông tay Hứa Tuyết Hinh ra rồi chạy qua đó.
Hứa Tuyết Hinh sửng sốt, khi hoàn hồn liền gọi cô: “Vân Tri, cậu đi đâu thế?!”
“Hàn Lệ!”
Vân Tri chạy tới trước mặt Hàn Lệ. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh.
“Vân Tri, cậu đừng làm phiền người ta.” Ngải Lộ đuổi tới liền cẩn thận liếc mắt nhìn Hàn Lệ đang bày ra khí thế lạnh lùng hà khắc, rồi kéo Vân Tri thấp giọng nói, “Coi chừng người ta giận đấy.”
Quấy rầy cảnh sát làm việc là chuyện lớn đó nha, các cô ấy không muốn náo động lúc Tết nhất đâu.
Vân Tri lắc đầu, “Không sao đâu, bọn tớ quen nhau mà.”
Gì??
Cô vừa nói xong, cả đám liền trố mắt.
“Đây là cháu trai tớ.”
“…”
“……”
“………………”
Cô nói dứt lời, xung quanh đã rơi vào sự im lặng kỳ lạ.
Hàn Lệ vẫn chưa phủ nhận, nhưng cũng không làm ra phản ứng gì quá lớn.
Cậu ấy khép hai chân, đứng đến thẳng tắp, y như một cây dương.
Hàn Lệ không nhúc nhích môi, nhưng vẫn phát ra ba từ từ kẽ răng: “Tôi đang bận.”
“Cô biết mà.” Vân Tri nhìn trái xem phải, sau khi thấy không ai chú ý đến liền mở hũ sữa chua uống rồi đưa ống hút đến bên miệng cậu ấy, “Nè, uống chút đi.”
Hàn Lệ nhíu mày, “Không được đâu, đội trưởng thấy sẽ mắng đấy.”
“Uống chút thôi, đỡ khô môi.”
Nhìn đôi môi cậu ấy khô khốc vì lạnh, Vân Tri không khỏi thấy đau lòng.
Trước đây Hàn Lệ là cậu ấm, mười ngón tay không dính nước xuân, càng chưa từng chịu khổ, đến việc nhà cũng chưa làm bao giờ. Thế mà nay cậu ấy phải đứng mấy tiếng đồng hồ, còn không được uống nước ăn cơm nữa.
Hàn Lệ khát thật.
Cậu ấy liếm môi. Sau khi thấy đội trưởng không có ở quanh đó thì cậu ấy cúi đầu hút nhanh một ngụm sữa chua, rồi lập tức đứng thẳng.
Vân Tri vừa lòng liền cười, “Cô đi đây, cháu làm xong thì đến chỗ cô nhé, sẽ làm món ngon cho cháu.”
Mắt Hàn Lệ nhìn thẳng, thấp giọng ừ một tiếng.
Vân Tri vẫy tay về hướng cậu ấy rồi kéo đám chị em chen vào dòng người.
Tận đến khi đã đi ra xa, đám Tư Đồ Nhụy vẫn chưa kịp phản ứng gì. Mấy cô ấy còn thấy khó tin mà nhìn lại hướng Hàn Lệ, có thế nào cũng không thể tưởng tượng ra được đó là cháu trai của Vân Tri.
Ngải Lộ thu tầm mắt về, kéo Vân Tru vội hỏi: “Anh lính vừa nãy là cháu trai cậu??”
Vân Tri gật đầu.
“Ruột?”
“Ruột.”
Hai từ này lại khiến người ta rơi vào trong im lặng lần nữa.
Hứa Tuyết Hinh lặng lẽ xem xét lại mối quan hệ phức tạp này, rồi nhịn không được liền nói bậy: “Vậy bố cậu… già mà còn mạnh nhỉ.”
Vân Tri ăn đồ ăn vặt, không hề lên tiếng.
“Nhưng cháu trai đó của cậu đâu có dính dáng gì đến đáng yêu chứ!”
Vân Tri nói với các cô ấy là cháu trai mình đáng yêu và nghe lời, nên các cô ấy còn tưởng đó là một cậu bé. Kết quả các cô ấy có thế nào cũng không ngờ đó lại là một chàng trai lớn đến như vậy nha!!!
Vân Tri nâng cằm lên, đắc ý nói: “Cháu tớ đáng yêu lắm í, Hàn Lệ rất ngoan cũng rất hiểu chuyện.”
“……”
Má.
Đắc ý cái gì, muốn đánh ghê.
Ngải Lộ hận đến nghiến răng, một lúc sau lại đuổi theo hỏi:, “Nè, tiên nữ Vân Tri ơi, cậu xem, trông tớ có giống cháu dâu cậu không nà?”
Vân Tri lắc đầu rồi nói: “Hàn Lệ có người mình thích rồi, tớ thấy các cậu vẫn nên hết hy vọng đi.”
Hàn Lệ yêu đơn phương Nhan Sắt nhiều năm nay, đến giờ mà lòng vẫn chưa thay đổi. Dù có cô gái khác tiếp cận, thì đến tám phần là không có đất diễn.
Lời này làm cho người ta buồn lắm lắm.
Ngải Lộ túm chặt vạt áo trước ngực, vẻ mặt đau đớn: “Hu, tớ vừa yêu thì đã thất tình rồi, trời xanh bất công!!”
Hứa Tuyết Hinh không khách khí liền đả kích: “Cậu thôi đi, dù cháu trai không thích người ta thì cũng không tới lượt cậu đâu.”
Tư Đồ Nhụy cũng thêm mắm thêm muối: “Đúng đó, cậu nhanh chóng nhận rõ hiện thực đi.”
Trời tối hẳn.
Hoa đăng hai bên đường liên tục sáng lên, chiếu toàn bộ con đường phố sáng như ban ngày. Người ở quảng trường Thế Kỷ nhiều gấp đôi lúc trước, dòng người chen chúc xô đẩy nhau, gần như bước một bước cũng khó.
Để tránh bị lạc nên các cô đã nắm chặt tay nhau, nhưng Vân Tri vẫn bị xô đẩy vào trong biển người mênh mông.
Vân Tri trơ trọi, bất lực đứng trong trung tâm đám người. Cô tìm kiếm bóng dáng các bạn mình khắp nơi, kết quả chỉ nhìn thấy hết khuôn mặt xa lạ này đến khuôn mặt xa lạ khác.
Đột nhiên, bên tai cô vang lên tiếng đốt pháo hoa. Người qua đường dừng bước, cùng nhìn lên đỉnh đầu.
Vân Tri ngẩng đầu lên.
Pháo hoa rực rỡ đủ mọi màu sắc thắp sáng bầu trời đêm trong giây lát liền biến mất, hết đợt pháo này lại đến đợt pháo khác phụt lên rồi nở rộ, đẹp không sao tả xiết. Những đứa bé bên cạnh phấn khích đến nổi hét lên, đôi tình nhân thì hôn nhau dưới bầu trời đêm bảy màu sặc sỡ.
Vân Tri đứng ở bậc thang, nhìn màu sắc tươi đẹp chợt sáng chợt tắt kia.
Nếu Lộ Tinh Minh cùng xem pháo hoa với cô thì tốt rồi.
Vân Tri lấy điện thoại ra, quay một video ngắn về bầu trời, sau đó gửi qua cho Lộ Tinh Minh.
[ Vân Tri: Thí chủ, anh xem pháo hoa này. ]
[ Vân Tri: Chúc mừng năm mới. ]
Cô cúi đầu gõ chữ: [ Cảm ơn anh đã chăm sóc em đến tận bây giờ, về sau bọn mình phải đón năm mới cùng nhau nhé. ]
Đầu ngón tay Vân Tri ngừng lại, lúc sau lại gõ tiếp: [ Lộ Tinh Minh, em thích anh nhất ~ ]
Nhìn chằm chằm mấy tin nhắn trên màn hình, khuôn mặt Vân Tri dần nở nụ cười tươi.
Tinh.
Di động truyền đến tiếng vang, Lộ Tinh Minh gửi tin nhắn tới.
Đó là một tấm ảnh.
Trong ảnh hoa đăng điểm xuyết, pháo hoa đầy trời, cô gái mặc áo lông màu trắng đứng chụp ảnh trên bậc thang, gò má dưới ánh đèn trắng nõn lại xinh đẹp.
Sau khi Vân Tri sửng sốt, liền cầm di động tìm kiếm xung quanh.
Tinh.
Lại một tiếng vang nữa.
[ Lộ Tinh Minh: Em quay đầu lại đi. ]
Xem xong tin nhắn, Vân Tri vội vàng quay đầu lại.
Cái bóng cao lớn thon dài lập tức bao phủ lấy cô, giây tiếp theo, trên môi cô lạnh buốt.
Khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông gần trong gang tấc, lực độ rơi trên môi cô thật nhẹ lại dịu dàng.
Anh cứ bất ngờ xuất hiện bên cạnh cô như thế, vững vàng nắm chặt tay cô không chịu buông ra.
“Chúc mừng năm mới.” Anh cụp mắt ngắm cô, rồi đeo một chiếc nhẫn lên ngón tay áp út mảnh khảnh của cô, “Em có đồng ý lấy anh không?”
Giọng anh hòa lẫn với tiếng pháo hoa nở rộ ở phía sau, nên truyền tới tai Vân Tri không được rõ ràng lắm.
Chiếc nhẫn kim cương hình trái tim trên đầu ngón tay tỏa sáng lấp lánh, đôi mắt Vân Tri dần nóng lên.
Cô hơi ngửa đầu, “Anh đang cầu hôn em ạ?”
Lộ Tinh Minh gật đầu: “Anh cũng nghĩ thế.”
Thời thiếu niên anh luôn không rõ vì sao lại có người đặc biệt như thế; không rõ vì sao anh luôn nhớ tới cô; cũng không rõ sao cô lại đáng yêu đến vậy.
Sau đó anh mới hiểu.
Bởi vì anh thích cô, cho nên cô mới đặc biệt; bởi vì thích cô, cho nên mới nhớ cô; bởi vì thích cô, cho nên mọi thứ thuộc về cô đều đáng yêu cả.
Sự yêu thích thuở thiếu thời được thời gian ngưng kết thành yêu tha thiết.
Anh muốn thêm một nghi lễ —— nghi lễ thiêng liêng cho phần tình yêu này.
“Vân Tri, em có đồng ý gả cho Lộ Tinh Minh làm vợ không?” Anh lại hỏi, ánh mắt còn sâu hơn trước đó.
Vân Tri nhìn anh thật sâu.
Đáy mắt anh có ngàn vạn sao trời, còn có bóng dáng nho nhỏ của cô nữa.
Trước mắt là sương mù mênh mông, có thứ gì đó khiến tầm nhìn cô mơ hồ.
Vân Tri vuốt ve chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út, rồi nhón chân ngửa mặt dâng lên nụ hôn: “Em đồng ý.”
Ba từ, dịu dàng lại chân thành.
Cô đồng ý giao cả quãng đời còn lại cho anh;
Bằng lòng sống cùng anh tới đầu bạc răng long;
Muốn ở bên anh, cả một đời.
Lộ Tinh Minh ôm cô gái xinh xắn vào trong ngực, để cằm trên đỉnh đầu cô, giọng trầm thấp: “Chờ sang năm anh tốt nghiệp, bọn mình kết hôn nhé.”
Vân Tri gật đầu thật mạnh.
Sư phụ nói không sai.
Đời người không có cô đơn, trong biển người mênh mông rồi con sẽ gặp được một người muốn làm bạn với con cả đời.
Hiện tại cô tìm được rồi.
Vân Tri ngửa đầu nhìn pháo hoa trên bầu trời, trong mắt là nước mắt lấp lánh.
Sư phụ ơi.
Sau này có người chăm sóc Vân Tri rồi.
Sư phụ ơi.
Sẽ có người thay sư phụ bảo vệ Vân Tri.
Sư phụ ở trên trời, nhất định cũng phải vui vẻ nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.