Bé Cưng, Về Đội Anh Nào! Ngoan! Ngoan!
Chương 17: Ba Tháng!
Uyển Uyển
27/05/2016
Chương 17: Ba tháng
Sau những chuyện đã xảy ra như thế, nó cũng chẳng còn tâm trạng nào để vui vẻ cười nói như lúc trước. Người hiện tại mà nó vẫn đang liên lạc chỉ có cậu-Kanto. Thế nhưng những cuộc nói chuyện cũng trôi qua rất chóng vánh và nhạt nhẽo.
Cũng như mọi lúc, nó đi bộ từ nhà đến trướng. Trời mây cuồn cuộn, mặt trời e ấp núp sau những đám mây phớt bụi hồng. Một chút ánh nắng nhẹ soi sáng lối đi trên vỉa hè của sự bất tận. Lòng nó mơn man những cảm giác trống rỗng. Trong đầu chẳng thể nào tưởng tượng nỗi một viễn cảnh tốt đẹp. Nó chỉ biết, mọi thứ xung quanh mà nó nhìn thấy đều tẻ nhạt và tầm thường. Có lẽ, khi một người nào đó thay đổi cách mà họ suy nghĩ, thì cảm nhận về vạn vật tự nhiên cũng không cánh mà thay da đổi thịt. Con đường ngày nào nó than là dài...là lãng phí tài nguyên của đất nước, hôm nay sao ngắn ngũi mà xa lạ đến vậy.
Nó bước vào trường, cổng trường nằm im lìm trên bờ đá. Một bóng người vắng teo cũng không có. Lòng nó tự dưng thấy thích như thế này, chưa khi nào mà nó cảm thấy lòng mình bình yên đến vậy. Chỉ biết rằng,bây giờ, nó cần không gian để yên tĩnh một mình.
Nó cũng không biêt bản thân mình nên đi theo hướng nào, chỉ biết vô thức mà đi, vô thức không dừng lại được. Nó không hiểu bản thân nó đã làm gì sai, mà tại sao mọi thứ lại kéo đến quá nhanh và quá chóng vánh đến vậy? một cô bé 16 tuổi, đối mặt với sự thay đổi lớn lao mà mình chưa bao giờ tưởng tượng nổi, thật sự....cảm thấy rất chênh vênh.
Nó bước vào lớp, yên vị rồi nhìn mông lung ra phía sân trường. Mọi thứ thật tẻ nhạt biết bao, giá gì nó không phải ở cái nơi này nữa? Tại sao vậy? tại sao nó lại nghĩ thế? nó cũng không hiểu, nó cũng chẳng thế giải thích nỗi. Dẹp bỏ qua mọi muộn phiền đang bủa vây lấy mình, nó nằm ụp mặt xuống bàn chơi vơi.
“ Khuê, sao bà đi học sớm vậy?”
Băng Thư lù lù xuất hiện, nhỏ là lớp trưởng, việc đến lớp sớm là điều hết sức bình thường, nhưng người như nó, đến sớm như vậy đúng là một chuyện lạ?
Nó ngước mặt lên, vừa trông thấy cô bạn nhỏ nhắn xinh xắn, ánh mắt có phần dịu dàng hơn, nhưng cơ mặt vẫn giữ nguyên không đổi.
“thích”
Nhỏ để cặp xuống, quay lại bàn nó, quan tâm lo lắng.
“ bà sao vậy? bệnh hả? Sao hôm nay khác thể?”
Nó mặt kệ lời hỏi han đó, quay mặt đi chỗ khác không thèm nhìn nhỏ. Điều đó lại không làm nhỏ giận bằng thái độ của nó được. Đôi môi nhỏ nhắm lướt thước từng chữ một.
“ leave me alone”
Nó lại vậy, tuy không biết nhau được bao lâu nhưng cũng đủ để biết rằng, mỗi lúc nó cãi nhau với mấy bạn nam trong lớp toàn phun tiếng anh, nếu không muốn mất mặt đừng đụng đến nó lúc này. Nhưng thật sự lần này không giống những lần trước. khi đó chỉ là nó hiếu thắng nên mới dùng đến tiếng Anh. Có lần nhỏ hỏi sao nó không dùng tiếng Việt. Nó lại bảo, tiếng anh dễ dùng, lịch sự hơn, và chửi ít nhưng nó thấm thía.
Nó cũng có lần tham gia cuộc thi đối đáp bằng tiếng Anh do trường tổ chức. Chủ đề là bàn về Tiếng Việt. Kết quả nó chỉ được giải ba vì đa phần câu nào nói ra cũng đều phê phán tiếng Việt của mình cả. vì thế mà gây ấn tượng không tốt với phần lớn ban giám khảo. Tuy nhiên phong thái của nó lại khiến người khác phải e dè. Nhỏ vẫn còn nhớ một câu trong cuộc thi của nó, câu đó như thế này.
Khi vị ban giám khảo hỏi: “Do You know your opinion will do you dropped Your point in this competition ?
Và nó đã rất cương nghị, nhìn trực diện vị ban giám khảo đó, dòng dạc nói to, ánh mắt đó...vẫn còn ám ảnh nhỏ đến giờ.
“I came up with this contest not because of the award . The reason I came here was the theme of the contest and I also know a lot of People would have praised the beauty of their voice ethnicity . I came here, was to demonstrate , our Vietnamese language also have flaws and most people are using misleading language, is special loss of native people. The things you have heard , is also what I want to say. Thanks for listening”
Tạm dịch là: " Tôi đến với cuộc thi này không phải vì giải thưởng . Lý do tôi đến đây là chủ đề của cuộc thi và tôi cũng biết rất nhiều người sẽ ca ngợi vẻ đẹp của tiếng nói dân tộc mình. Tôi đến là để chứng minh , ngôn ngữ tiếng Việt của chúng ta cũng có những sai sót và hầu hết mọi người đang sử dụng ngôn ngữ gây hiểu nhầm, gây nên tổn thất đặc biệt về bản ngữ dân tộc. Những điều bạn nghe , cũng là những gì mà tôi muốn nói. Cảm ơn vì đã lắng nghe”
Sau đó là một tràng vỗ tay hưởng ứng, cớ ngỡ là nó sẽ đạt giải nhất. Nhưng khi được xướng tên, nó chỉ được có giải ba. Và đúng như lời mà nó nói, nó đến đó không phải vì giải thưởng. lúc trao giải chỉ có bạn lớp trưởng lên nhận hộ, số tiền đó cũng được xung vào công quỹ. Tuyệt nhiên, nó không đụng đến một cắt.
Nhỏ lẳng lặng đi giặt khăn lau bản. Cũng chỉ có mình nó phải ngồi đây với mớ suy nghĩ lung tung.
“ Cứ tưởng nhầm lớp”
Cậu từ đâu xuất hiện ở cạnh cửa sổ, chòm vào cốc đầu nó. Nó nhăm mày mặc kệ, sau đó nhanh chóng thu về bản mặt thường ngày.
“ You go here for...?”
Nó nhìn chằm chằm cậu như đợi câu trả lời. cậu hiểu ý, bắt chân chữ ngũ ngồi kế bên, dựa lưng vào thành ghế.
“ đi học”
Nó gật đầu một cái rồi lại nằm ì xuống bàn, chỉ muốn nhắm mắt lại. ngủ rồi..sẽ không biết gì hết!
“ còn nhớ thỏa lúc tối của chúng ta không?”
Nó không ngại ngước mắt nhìn cậu, băng lãnh bật ra tiếng Anh. “ Yep”
“ cô nghĩ sao? Tôi tính 3 tháng nữa sẽ đưa cô sang Anh”
Nó nghe thông tin này chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Dù cậu không nói nó cũng muốn đi rồi, ở đây chẳng còn gì để nó cảm thấy hứng thú nữa rồi.
“ No problem”
Không gian lại tiếp tục rơi vào trầm mặc. Chỉ cần ba tháng nữa thôi, nó sẽ chính thức rời khỏi nơi này, rời khỏi anh, rời khỏi quá khứ mây đen mịt mờ. Nó ghét cảm giác vừa cảm giác thân quen lại vừa lạ. Vì nó...có nhớ ai đâu mà....
Ba tháng không dài, nó có thể đợi được, nhưng trong ba tháng này, nó nên phân định rạch ròi. Thứ gì cần bỏ quên thì bỏ rơi, chẳng cần níu giữ. Bỗng dưng hình ảnh của anh lại hiện lên tâm trí nó, nhưng nhanh chóng bị nó gạt phăng đi. Quyết định lần này, tốt cho cả hai!
Sau những chuyện đã xảy ra như thế, nó cũng chẳng còn tâm trạng nào để vui vẻ cười nói như lúc trước. Người hiện tại mà nó vẫn đang liên lạc chỉ có cậu-Kanto. Thế nhưng những cuộc nói chuyện cũng trôi qua rất chóng vánh và nhạt nhẽo.
Cũng như mọi lúc, nó đi bộ từ nhà đến trướng. Trời mây cuồn cuộn, mặt trời e ấp núp sau những đám mây phớt bụi hồng. Một chút ánh nắng nhẹ soi sáng lối đi trên vỉa hè của sự bất tận. Lòng nó mơn man những cảm giác trống rỗng. Trong đầu chẳng thể nào tưởng tượng nỗi một viễn cảnh tốt đẹp. Nó chỉ biết, mọi thứ xung quanh mà nó nhìn thấy đều tẻ nhạt và tầm thường. Có lẽ, khi một người nào đó thay đổi cách mà họ suy nghĩ, thì cảm nhận về vạn vật tự nhiên cũng không cánh mà thay da đổi thịt. Con đường ngày nào nó than là dài...là lãng phí tài nguyên của đất nước, hôm nay sao ngắn ngũi mà xa lạ đến vậy.
Nó bước vào trường, cổng trường nằm im lìm trên bờ đá. Một bóng người vắng teo cũng không có. Lòng nó tự dưng thấy thích như thế này, chưa khi nào mà nó cảm thấy lòng mình bình yên đến vậy. Chỉ biết rằng,bây giờ, nó cần không gian để yên tĩnh một mình.
Nó cũng không biêt bản thân mình nên đi theo hướng nào, chỉ biết vô thức mà đi, vô thức không dừng lại được. Nó không hiểu bản thân nó đã làm gì sai, mà tại sao mọi thứ lại kéo đến quá nhanh và quá chóng vánh đến vậy? một cô bé 16 tuổi, đối mặt với sự thay đổi lớn lao mà mình chưa bao giờ tưởng tượng nổi, thật sự....cảm thấy rất chênh vênh.
Nó bước vào lớp, yên vị rồi nhìn mông lung ra phía sân trường. Mọi thứ thật tẻ nhạt biết bao, giá gì nó không phải ở cái nơi này nữa? Tại sao vậy? tại sao nó lại nghĩ thế? nó cũng không hiểu, nó cũng chẳng thế giải thích nỗi. Dẹp bỏ qua mọi muộn phiền đang bủa vây lấy mình, nó nằm ụp mặt xuống bàn chơi vơi.
“ Khuê, sao bà đi học sớm vậy?”
Băng Thư lù lù xuất hiện, nhỏ là lớp trưởng, việc đến lớp sớm là điều hết sức bình thường, nhưng người như nó, đến sớm như vậy đúng là một chuyện lạ?
Nó ngước mặt lên, vừa trông thấy cô bạn nhỏ nhắn xinh xắn, ánh mắt có phần dịu dàng hơn, nhưng cơ mặt vẫn giữ nguyên không đổi.
“thích”
Nhỏ để cặp xuống, quay lại bàn nó, quan tâm lo lắng.
“ bà sao vậy? bệnh hả? Sao hôm nay khác thể?”
Nó mặt kệ lời hỏi han đó, quay mặt đi chỗ khác không thèm nhìn nhỏ. Điều đó lại không làm nhỏ giận bằng thái độ của nó được. Đôi môi nhỏ nhắm lướt thước từng chữ một.
“ leave me alone”
Nó lại vậy, tuy không biết nhau được bao lâu nhưng cũng đủ để biết rằng, mỗi lúc nó cãi nhau với mấy bạn nam trong lớp toàn phun tiếng anh, nếu không muốn mất mặt đừng đụng đến nó lúc này. Nhưng thật sự lần này không giống những lần trước. khi đó chỉ là nó hiếu thắng nên mới dùng đến tiếng Anh. Có lần nhỏ hỏi sao nó không dùng tiếng Việt. Nó lại bảo, tiếng anh dễ dùng, lịch sự hơn, và chửi ít nhưng nó thấm thía.
Nó cũng có lần tham gia cuộc thi đối đáp bằng tiếng Anh do trường tổ chức. Chủ đề là bàn về Tiếng Việt. Kết quả nó chỉ được giải ba vì đa phần câu nào nói ra cũng đều phê phán tiếng Việt của mình cả. vì thế mà gây ấn tượng không tốt với phần lớn ban giám khảo. Tuy nhiên phong thái của nó lại khiến người khác phải e dè. Nhỏ vẫn còn nhớ một câu trong cuộc thi của nó, câu đó như thế này.
Khi vị ban giám khảo hỏi: “Do You know your opinion will do you dropped Your point in this competition ?
Và nó đã rất cương nghị, nhìn trực diện vị ban giám khảo đó, dòng dạc nói to, ánh mắt đó...vẫn còn ám ảnh nhỏ đến giờ.
“I came up with this contest not because of the award . The reason I came here was the theme of the contest and I also know a lot of People would have praised the beauty of their voice ethnicity . I came here, was to demonstrate , our Vietnamese language also have flaws and most people are using misleading language, is special loss of native people. The things you have heard , is also what I want to say. Thanks for listening”
Tạm dịch là: " Tôi đến với cuộc thi này không phải vì giải thưởng . Lý do tôi đến đây là chủ đề của cuộc thi và tôi cũng biết rất nhiều người sẽ ca ngợi vẻ đẹp của tiếng nói dân tộc mình. Tôi đến là để chứng minh , ngôn ngữ tiếng Việt của chúng ta cũng có những sai sót và hầu hết mọi người đang sử dụng ngôn ngữ gây hiểu nhầm, gây nên tổn thất đặc biệt về bản ngữ dân tộc. Những điều bạn nghe , cũng là những gì mà tôi muốn nói. Cảm ơn vì đã lắng nghe”
Sau đó là một tràng vỗ tay hưởng ứng, cớ ngỡ là nó sẽ đạt giải nhất. Nhưng khi được xướng tên, nó chỉ được có giải ba. Và đúng như lời mà nó nói, nó đến đó không phải vì giải thưởng. lúc trao giải chỉ có bạn lớp trưởng lên nhận hộ, số tiền đó cũng được xung vào công quỹ. Tuyệt nhiên, nó không đụng đến một cắt.
Nhỏ lẳng lặng đi giặt khăn lau bản. Cũng chỉ có mình nó phải ngồi đây với mớ suy nghĩ lung tung.
“ Cứ tưởng nhầm lớp”
Cậu từ đâu xuất hiện ở cạnh cửa sổ, chòm vào cốc đầu nó. Nó nhăm mày mặc kệ, sau đó nhanh chóng thu về bản mặt thường ngày.
“ You go here for...?”
Nó nhìn chằm chằm cậu như đợi câu trả lời. cậu hiểu ý, bắt chân chữ ngũ ngồi kế bên, dựa lưng vào thành ghế.
“ đi học”
Nó gật đầu một cái rồi lại nằm ì xuống bàn, chỉ muốn nhắm mắt lại. ngủ rồi..sẽ không biết gì hết!
“ còn nhớ thỏa lúc tối của chúng ta không?”
Nó không ngại ngước mắt nhìn cậu, băng lãnh bật ra tiếng Anh. “ Yep”
“ cô nghĩ sao? Tôi tính 3 tháng nữa sẽ đưa cô sang Anh”
Nó nghe thông tin này chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Dù cậu không nói nó cũng muốn đi rồi, ở đây chẳng còn gì để nó cảm thấy hứng thú nữa rồi.
“ No problem”
Không gian lại tiếp tục rơi vào trầm mặc. Chỉ cần ba tháng nữa thôi, nó sẽ chính thức rời khỏi nơi này, rời khỏi anh, rời khỏi quá khứ mây đen mịt mờ. Nó ghét cảm giác vừa cảm giác thân quen lại vừa lạ. Vì nó...có nhớ ai đâu mà....
Ba tháng không dài, nó có thể đợi được, nhưng trong ba tháng này, nó nên phân định rạch ròi. Thứ gì cần bỏ quên thì bỏ rơi, chẳng cần níu giữ. Bỗng dưng hình ảnh của anh lại hiện lên tâm trí nó, nhưng nhanh chóng bị nó gạt phăng đi. Quyết định lần này, tốt cho cả hai!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.