Bé Cưng, Về Đội Anh Nào! Ngoan! Ngoan!

Chương 22: Hội Ngộ 1

Uyển Uyển

18/07/2016

Chương 22: Hội Ngộ 1.

Nhà của Kanto là một ngôi biệt thự trắng, vừa to rộng lại vừa đẹp nhưng cũng rất ấm cúng. Có điều, lòng nó vẫn ngốn ngan hỗn loạn. Liệu quyết định này của nó là chính xác chứ? Thật ra ngay lúc này, trên khóe mắt của nó đã có chút gì đấy gọi là hối hận. Nó nhớ những cái hôn của ba, những câu nói của mẹ, nhớ cái cách mà thằng em trai luôn luôn vỗ về nó, nó nhớ mọi người...Hơn hết...nó nhớ anh!

Từ lúc anh về bên nó, nó không cười được lúc nào cả, đau buồn hận yêu, nhưng chắc chắn không có từ vui hay hạnh phúc tồn tại. Gặp thấy anh là khủng hoảng tinh thần, lạnh nhạt muốn xa lìa. Nhưng tay người vừa buông nó đã vội níu lại vì sợ cảm giác bị bỏ rơi.

Nó ghét anh lắm, ghét rất nhiều. Tên khốn như anh ta thì có gì mà nó phải yêu sâu đậm như thế cớ chứ? tại sao không lúc nào anh ta cho nó một giây bình yên trong lòng. Tại sao mặt hồ phẳng lặng lại bị anh ta ném cho một cục đá, để rồi bị xáo động bởi những thứ không quan trọng. Anh ta, bên cô ta, cười đùa vui vẻ, còn bên nó, có khi nào cười chưa, hay chỉ toàn lạnh nhạt, hờ hững. Lúc thì kéo nó lại thật gần, lúc lại đẩy nó đi thật xa. Nó tự cười chính bản thân mình, đã quá ngốc nghếch chờ đợi người ta như thế. Đến phút cuối, anh ta còn không ném cho nó nổi một sự thương hại.

Nhìn mình trong gương, nó lấy tay lau đi mấy dòng lệ nhòa. Chắc giờ này anh ta đang vui bên cô ả, hai người sẽ không vì nó mà cản trở việc lớn. Nó thay một bộ cánh mới, kiêu sa và lộng lẫy nhưng toàn là màu đen u tối. Bước từng bước chậm xuống nhà.

Kanto nhìn nó ngạc nhiên: “ Nó định đi học sao?” Sau đó nét mặt lại hạ xuống, âm thanh lạnh nhạt buông ra một câu hờ hững.

“Với một điều kiện”

“ đó là gì?”

Nó không giấu nổi sự ngạc nhiên, cậu vừa dứt lời nó đã tuông trào chặn họng.

“ Đính hôn với tôi. “

“what the...”-------“Yên tâm là kết hôn giả”

Nó trừng mắt nhìn anh, trong đầu vẫn rất khó hiểu. Đồng ý kết hôn để được đi học? Còn cái ngu nào bằng? chưa nói đấy lại là kết hôn giả.

“ Tại sao?”

“ Ba mẹ tôi không cho tôi chứa chấp cô bất hợp pháp thế được, trừ khi cô là vị hôn thê của tôi. Tôi không có hứng thú với cô đâu, chỉ là muốn giúp cô trả thù thôi.”

Nó nghĩ lời cậu cũng đúng, thế nên không ngần ngại mà chấp nhận. Về phần cậu, có chút chút gì đấy vui mừng, không giấu nổi niềm hạnh phúc, liền gắp thức ăn vào phần của nó. Kéo nó ngồi sát lại gần.

“ Cô nên tập đóng giả những cử chỉ thân mật đi, nhà có camera đấy, đã giả thì cũng nên đóng cho trót chứ.”

Nó trợn mắt ngạc nhiên, chưa kịp nói , cậu đã...áp sát người nó, thì thầm vào tai. “ Nếu cô không đóng được tôi cũng không ép, nhưng là không biết thế nào cho cô ở lại”

Nó biết không có gì là cho không cả, thế nên cùng cậu ta đóng những cảnh rất ư là thân mật. Nhưng có lẽ...nó không biết mình là giả hay thực sự quan tâm nữa. Nó có cảm giác như càng ngày bản thân càng bị dấn sâu vào cuộc tình này. Sợ đến lúc nào đó, ai đấy phát hiện là giả, sợ cái tình cảnh này sẽ chấm dứt, thế nó...phải tỉnh mộng sao? Nó muốn mơ cái cuộc sống ấm áp với một ai đó, đơn giản là những cử chỉ âu yếm....mà nó đã từng mơ...người đó là anh...

Cậu thì khỏi nói rồi, đang sống trong hạnh phúc dạt dào. Làm sao cậu không đủ bản lĩnh cho nó ở lại cơ chứ? Nhưng lúc ấy chỉ là buộc miệng nói vui thôi, tính chọc ghẹo nó một tý...nào ngờ đến giờ đã không dứt ra được.

[“ Quề, Kanto, anh không nhường em được hả?”

.....<>

Nó ôm trán la làng, quề, gì chứ? chơi đánh bài búng trán lần nào nó cũng thua cả, rõ bài nó tốt, mà sao cậu lại có thể lật ngược tình thế như vậy chứ? Rõ có mờ ám, nó không tin là nó chơi tệ.

“ Không có vụ đó đâu cô nương, lại đây anh thơm tẹo cho hết đau.”

Cậu kéo nó áp sát vào người, từ tốn thơm lên chỗ bị búng đến sưng tấy lên lúc nãy. Trái tim nó bồi hồi xao xuyến, cảm động đến ứa nước mắt.Nó đã từng mơ có người dịu dàng với nó như thế này. Khát khao rất nhiều lần. Thế mà bây giờ có được rồi, nó hối hận vô cùng. Bởi vì nó biết, dấn quá sâu buông quá lâu chỉ càng đau mà thôi. Nghĩ đến việc, cậu yêu nó, chăm sóc nó đều là giả tạo...thì lòng mơn trớn đau nhường nào. Ước gì là sự thật, ước gì đây không phải là một vở kịch mà nó phải đóng giả.

Bên cậu, nó tập dần với những việc của con nhà giàu. Lúc trước ba nó cũng có ý bắt nó đi học để cùng ông và mẹ đi dự tiệc ở công ty của ba. Nhưng mẹ can, con còn nhỏ, cứ để vui chơi, rồi sau này hãy công bố với đối tác làm ăn, se mối lương duyên. Nó nghe vậy thì tức lắm, nhưng nghĩ kéo dài được lâu thì càng tốt, khi nào chưa công bố, ắt hẳn nó chưa bị ràng buột. Bởi nó biết, họ không phải là ba mẹ ruột của nó. Thế nên có chút không cam.

Đầu tiên là học khiêu vũ, cũng không có gì khó ngoài những lúc nó quên bài và giẫm nát cái chân của cậu. Tối tối về lại mò mẫn sang phòng bôi thuốc cho, thấy thương vô cùng. Bị nó giẫm đến tím cả chân cũng chưa một câu quát mắng nó, nó thấy cảm kích lắm. Thế mà cái dáng ngủ của ai đó không biết điều, quơ tay quơ chân loạn xạ thế là nó bị tóm gọn trong vòng tay ấy, ôm chặt kín đến sáng. Ban đầu còn ngại, nhưng dần dà quen thói, nếu không có cậu lại không ngủ được. Kiểu như quen mùi rồi ý.

Nhưng sáng ra là nó bị chọc đến đen mặt, có người dám nói nó vì độ cuốn hút của cậu nên không thể thiếu cậu được. Tối tối là lúc con người ta sống thật với bản thân mình nhất, nên mới có việc nó mò sang ôm cậu ngủ cùng. Mà cậu ngây thơ quá, bị nó lợi dụng lấy mất đời t-rai. Chưa có gì nhưng dính scandal ngủ cùng gái thì còn con nào chịu cưới cơ chứ. Nó nào có biết cậu là cáo thành tinh đâu, nên lần nào cũng gông cổ lên cãi. Càng cãi càng thấy mình ngu, nhiêu tình cảm đem ra nói sạch nói nhẵn. Nhưng chỉ mong cậu xem đó là những lời đóng giả, chứ dũng cảm đối diện thì nó chưa dám.

Thế miết nào mà quen mùi, đêm nào không có thì không chịu được, cũng phải bò sang phòng ngồi cạnh giường ngủ gục. Tính chợp mắt tý, rồi sáng sớm chạy về phòng. Thế quái nào mở mắt ra lại là trong vòng tay ai đó, có khi mặt áp mặt rất gần. Tim nó như muốn nhảy ra ngoài. Thế rồi lại bị cậu nhá vào má một cái. Cái cắn hờ ấy không đau, nhưng khiến toàn thân nó rụng rời.

Rồi mỗi khi ăn sáng, như thói quen, nó ngồi gần cậu, hay tay đan chặt vào nhau. Có khi cậu lấy khăn nhẹ nhàng lau từng chút vệt thức ăn còn sót lại. Có khi tẩm bổ bắt nó ăn nhiều thứ này nhiều thứ kia. Đôi lúc bực mình thật ấy, nhưng mà nó ấm áp lắm khiên nó không cưỡng từ được. Cảm giác hạnh phúc biết dường nào.

Nó cũng còn phải học cách làm một tiểu thư chân chính. Dù không thích như nó vẫn phải học, học vì việc đóng giả, học vì việc không bị đuổi ra khỏi nhà. Nhưng nó nào có nhận ra..thật ra nó học là vì cậu...vì không nỡ xa cậu.

Chương trình cuối những năm lớp mười,nó tạm thời bỏ qua, được cậu thuê gia sự tận tình dạy dỗ, mỗi việc đôi lúc nó nghe không kịp, không rõ âm của thầy. Cũng khá khó khăn. Nhưng hơn hết là có được cậu tâm lý. Tối tối lại sang phòng nó giải lại bài, dần dà kiến thức được nâng cao mà trình độ anh văn cũng không phải hạnh thường.

Ngoại trừ những khi có việc bận phải ra ngoài hoặc lúc cậu đi học, thì hầu như thời gian nào cũng bên nó. Cậu nói, sang năm nhất định cho học chung lớp. Nó chỉ cười, yêu giả đóng giả cũng được, nó chỉ cần cậu bên cạnh. Tâm trí nó bẫng một phát.

Chỉ cần cậu bên cạnh?

Chỉ cần anh bên cạnh?

Nó nhớ về Dương Trí...3 tháng rồi....không biết anh ấy ra sao nữa? Rồi lại mông lung về tình cảm giữa mình và cậu...rốt cuộc đó là thứ cảm giác quái quỷ gì? Nó đau, nó rối bời không biết phải làm sao.

--------------------------------------------Tại Việt Nam-------------------------------

1 Tuần sau khi nó đi, Anh nhập viện vì bị sốc rượu. Tâm lý bị trầm cảm nặng. Cả ngày không nói không cười, chỉ biết nốc từng ngụm rượu, hết ngụm này đến ngụm khác. Đến lúc không ý thức được nữa thì thôi. Tỉnh dậy lại nốc tiếp. Ruột gan không có lấy một chút dinh dưỡng nào cả. Bác sĩ đã rất khó khăn để khuyên anh không được uống rượu nữa.

1 tháng sau khi bỏ rượu, anh được xuất viện nhưng từ đó máu lạnh ghê gớm. Chỉ cần sai một li cũng đủ để anh đuổi việc. Người giúp việc thay nhau đi, thay nhau đến, chỉ riêng quản gia Trần là còn trụ vững. Có đôi khi, anh không kìm lòng được, định lấy rượu uống, nhưng tất cả đã được bác Trần giấu đi. Anh quỳ xuống, van xin, không thể trụ được đã ngã khụy xuống, nằm lăn lóc dươi sàn nhà. Cạch mặt luôn cô ả, đuổi cô ta về nước. Đối với anh, thứ đàn bà nào cũng chết tiệc như nhau cả thôi. Loại rẻ rúng, yêu nhau thì vì tiền cả thôi. Anh cũng có tiền, tại sao nó không chọn anh cơ chứ.

1 tháng 10 ngày sau, anh gầy rạc, xuống sắc kinh khủng, râu ria cũng không chịu cạo, quần áo xộc xệch không đoái hoài. Suốt ngày cứ trong phòng ôm lấy công việc, cũng chẳng màn đến trường.

Có lần bác Trần an ủi, nhưng anh không nghe, bác tức giận đã giáng vào má anh một cái. Bác Trần là người thân với anh nhất, chưa bao giờ đánh anh, hôm nay đánh chắc chắn anh tệ hại lắm rồi. Anh tự nhốt mình 2 ngày trong phòng, nó có đáng để anh vứt bỏ tất cả hay không? Không hề. Hai ngày sau, anh nói đói, chủ ý muốn ăn. Bác đã vui vẻ biết nhường nào.

3 tháng sau, anh hoàn toàn bình thường dù đêm đêm vẫn mơ thấy nó, Nhưng anh chán ghét vô cùng. Có đôi khi định dùng thuốc ngủ, nhưng lại thôi không dùng. Vì ít nhất, Như thế này thì anh vẫn còn nhớ nó, hận nó đến tận xương tủy.

Sau đó, anh quyết đi du lịch.

·Về phần hắn.



Vẫn là không ngừng tìm kiếm, đôi khi muốn bỏ cuộc. Đôi khi muốn buông xuôi nhưng lại không thể. Vẫn là yêu nó rất nhiều. Từ khi gặp lại nó, hắn đã thay đổi nhiều vô cùng .

À, cũng trong lúc tìm nó, hắn có gặp lại với Thiên Kỳ. Kỳ sốc lắm, thế nên quyết định cùng hắn tìm nó. Thế nên cũng đỡ đi một phần. Nhưng tìm đã được ba tháng, tung tích của cậu và nó vẫn không có tý manh mối nào.

Lúc vừa qua Anh, Hắn và Kỳ trông thấy anh thì vô cùng ngạc nhiên. Kể ra mới biết, anh qua đây là để du lịch và đi tìm gái chơi đùa. Bắt đầu cuộc sống của một dân chơi như lúc trước. Ba anh về khách sạn gần đó và cuối cùng quyết định hôm nay phải đi Bar. Địa điểm chính là Netil House.Chương 22: Hội Ngộ 2 ( Hiểu Lầm Bất Biến)

Hôm nay nó đột xuất muốn đi dạo, vòng quanh xem thử London có gì mới đẹp qua từng ngày. Nhưng đi một mình thì không dám, mà Kanto giờ này chắc đang ở trường. Cậu bảo cậu có thể học ở nhà, nhưng nó muốn cậu đến trường để hòa nhập với mọi người hơn. Thôi thì hôm nay đi siêu thị mua chút đồ về tẩm bổ cho cậu, mấy hôm nay cậu hơi mệt. Bị nó hành cho đến chết, sáng thì đi học, chiều về bị nó giẫm nát cả chân, tối đến còn phải thức khuya giảng bài cho nó. Bỗng dưng cảm thấy cậu thật tốt.

Nó xuống nhà gọi dì Hoa, tên tiếng anh của dì là Kane. Nghe đâu dì là người Việt suất khẩu lao động, nên tầm khoảng mấy năm nữa thì dì lại về nước. Nó có chút nhơ nhớ Việt Nam. Dì mới sinh thêm một bé trai, chồng dì cũng là người Việt suất khẩu lao động, ở cái tuổi 45 mà còn có con trai thì cuộc sống vợ chồng hạnh phúc lắm đây.

Dì đèo em ở trước ngực, nhưng nó bảo cứ đưa cho nó chăm. Dì còn phải mua rất nhiều thứ mà. Cậu nhóc kháu khỉnh lắm, hình như biết nó là gái còn tơ nên cái đầu cứ dụi dụi vào hai đồi thông, đúng là hết nói nổi.

Vào đến siêu thị, nó bảo dì muốn mua gì thì cứ mua, một tiếng nữa đợi nhau ở trước cổng siêu thị. Dì gật đầu, còn nó bồng em đi tham quan. Cậu nhóc xa mẹ cũng không khóc, ngược lại còn cười rất tươi. Nó cũng vui vẻ chăm chút cho cậu. Làm đủ trò để cậu nhóc cười.

Nó nhìn cậu nhóc, quần áo cũng đã cũ lắm rồi. Đã thế lại còn rộng xềnh xoàng. Bỗng thấy thương, người nghèo là vậy đấy. Quần áo cái nào còn tận dụng được thì cứ tận dụng hết, khi có tiền mua thì cắn răng mua khổ lớn một chút, mặc được lâu, đỡ tốn tiền. Nghĩ thế nó đành đi đến shop cho em bé. Lựa chọn kĩ càng từng bộ thật đẹp.

-“ chà, lâu không gặp mà con lớn rồi vậy sao?”

Nó giật mình, chiếc áo đang cầm trên tay cũng bất chợt rơi xuống. Nhìn thấy anh, mắt nó cay xòe cố cầm cự. Giọng nói anh nhớ thật đấy, nhưng chanh chua đầy sát khí khiến miệng vết thương chưa lành đã hở. Nó cố kìm nước mắt.

-“ Con?”

-“ Cô còn giơ ra bộ mặt ngây thơ đó lừa người sao. Con của cô với cậu ta chối được sao? Xem ra đôi vợ chồng son sang đây hưởng trăng mật hạnh phúc nhỉ?”

Anh nhìn nó đầy khinh bỉ, giọng nói chứa đựng thanh âm hận người. Mà nó lại là con bé cứng đầu, khích nó nó chỉ khích lại chứ không có việc nhường. Nó nở nụ cười nửa miệng.

-“ Ừ chúng tôi hạnh phúc lắm, con của chúng tôi cũng rất kháu khỉnh. Hạnh phúc viên mãn thế này đúng là tôi đã không chọn sai người.”

-“ Vũ Mạn Tiểu Khuê.”

-“Vợ chồng chúng tôi hạnh phúc lắm, chứ nếu đời tôi mà giao cho anh chắc khổ cả đời. Đúng không con, bố Kanto rất tốt đúng không nào? Bố con là người đàn ông Tuyệt nhất mà mẹ từng gặp đấy. Đúng là mẹ sáng suốt không chọn sai đúng không nào.”

-“ Xem ra cuộc sống của cô không có tôi sẽ rất tốt.”

Anh cay cú bước đi, bỏ mặc cô đứng đấy như trời trồng. Nước mắt nuốt vào trong có mấy ai thấy được. Chắc anh giận lắm, anh gọi cả họ và tên của nó kia mà. Lời nó nói ra, đau tận tâm can, mà vẫn phải nói. Bởi thà rằng như thế cho anh đau nốt một lần thôi, rồi anh sẽ quên nó, còn hơn là âm ỉ từng ngày khoắc khoải nhớ mong. Nó không nỡ nhìn anh như vậy.

Anh ốm hơn xưa rất nhiều, khuôn mặt cũng có phần tiều tụy. Gương mặt hốc hách thất rõ. Nó xót lắm, mà chẳng biết làm gì khác. Có khi bên cô ta, anh sẽ hạnh phúc hơn. Cô là con gái của tập đoàn Stryker kia mà, lại còn rất yêu anh nữa. Nó có gì mà đáng so bì, cùng lắm là cái danh con gái nuôi của Tổng Giám Đốc Vũ Minh Thái- người chiếm cổ phần cao nhất công ty PK-chuyên sản xuất các mặt hàng trang sức và đá quý thôi mà.

Nó tự cười chính mình, cất chân rời khỏi. Anh ngốc thật, từ lúc xa anh đến nay chưa hơn 3 tháng là mấy, lấy đâu ra sinh được một bé trai thế này. Thiết nghĩ, trong lòng anh cũng còn tình cảm. Lòng thấy ấm, mà lí trí bảo rằng cứ để anh hiểu lầm, để anh đừng khổ nữa.

Anh quay lưng bước đi, trái tim như hóa đá. Dù lúc trước đã biết trước chuyện này, nhưng khi đối mặt với sự thật, nghe từng câu từng chữ thốt ra từ miệng nó mới biết đau nhường nào. Trái tim anh như muốn ngã khuỵa không vững vàng. Thì ra nó hạnh phúc như vậy? Có bao giờ nó nhớ anh không? Có bao giờ nó thấy anh sống dở chết dở vì nó hay chưa? Có biết những ngày qua anh nhớ nó đến điên cuồng, bao lần gào thét tên nó trong cơn mơ. Xin nó...đừng bỏ anh đi. Về với anh đi em!

Còn nó, hạnh phúc như vậy, chồng yêu thương chiều chuộng, còn sinh hẳn được một đứa con trai kháu khỉnh đến thế, chắc được cưng chiều như trứng. Càng nghĩ anh càng hận, 16 tuổi đã làm mẹ, đồ điếm! chỉ có như thế mới một nước lên mây. Đối diện thì hoàn toàn mất đi lí trí, nhưng xa nó rồi, lí trí lại sống dậy mạnh mẽ.

Anh càng cảm thấy khinh bỉ nó. Lòng muốn chà đạp nó cho hả hận. Chỉ cần anh đưa cho nó một số tiền lớn, nó sẽ ngủ với anh, dễ thôi. Có gì phải khó. Mất rồi còn gì lại phải sợ, cùng lắm chỉ một đêm thôi mà. Rồi nếu dính thì để con anh nuôi, nó cứ việc đến nhà Kanto hoàn thành vai trò làm mẹ, làm một cô con dâu ngoan hiền là được rồi. Anh khinh mép bỏ đi khỏi siêu thị, hả dạ vì cái ý tưởng tồi mà mình nghĩ ra. Sự hận thù đã che mắt lí trí, khiến anh không biết gì là đúng sai cả.

Chương 22: Hội Ngộ 3

Tại Netil House.

Đêm đó, anh điên cuồng chuốc thật nhiều rượu. Thiên Kỳ và Dương Thiên có cản cấp mấy cũng bằng thừa. Trong lòng ai cũng có nỗi đau riêng cả, nhưng nỗi đau của anh đích thị là rất sâu. Hắn cũng còn may hơn anh rất nhiều, trái tim và tình cảm không sâu đậm bằng Anh. Hắn dần ngộ nhận ra, thì ra...không ai yêu nó nhiều bằng tình cảm của anh cả. Nên hôm đó, có kẻ âm thầm rút đi. Một mình...lẻ loi...

Còn Thiên Kỳ, xa Xuân Quả từ bé, lần đó Kỳ cũng rất đau. Trái tim Kỳ như chậm mất vài giây, tinh thần cũng xuống cấp nặng nề. Nhưng chính bản thân của Thiên Kỳ là hèn mòn, nó đau, nó bất mãn, Kỳ cũng đau rất nhiều. Kỳ tự thấy nó như vậy, lòng mình đành nổi điên vô cớ. Không chịu đựng được cáo cảnh mà âm thầm rút lui, đã để nó một mình tự chống chọi. Giờ nghĩ lại, Kỳ hiểu tâm trạng của Anh như thế nào. Thầm nghĩ về mình, Kỳ nhất định không để Jenny-cô bạn gái hiện tại phải khổ như nó. Nhất định, Kỳ và Jenny phải thật hạnh phúc mới được. Thôi thì đành để nhân vật chính một mình tại đây. Kỳ cũng chậm bước theo Kaiben...

Người ta bảo: “ Trái đất tròn và nhỏ bé. Có những sợi dây định mệnh cứ tưởng đã bị cắt đứt từ lâu, nào ngờ lại được thần tình yêu vô thức nối lại.”

Sợi dây định mệnh của nó và anh cũng như vậy. Có ai biết, chỉ một chút sơ suất của người này lại là cơ hội cho kẻ khác. Vô tình tạo nên một vòng xoáy nghiệt ngã, mà thiệt thòi nhất....Vẫn luôn là người phụ nữ!

Mới nãy đây, tâm trí nó còn bần thần không tốt. Từ Lúc gặp anh ở siêu thị, người nó lại vô thức rơi vào trầm mặc. Như một cái xác không hồn, hoàn toàn vô tri vô giác. Toàn bộ não bộ như đóng cửa không làm việc.

Kanto về nhà, tâm trạng cậu có vẻ rất vui. Thấy nó như vậy, ngỡ là bệnh cũ tái phát. Hồi mới sang đây nó cũng hãy có những triệu chứng như vậy. Cậu đến, vươn đôi tay ra, ấm áp bao trọn nó vào lòng. Xoa đầu vuốt ve.

-“ Xem nào, con mèo nhỏ của anh hôm nay lại bị gì đây? Là ai đã chọc bảo bối giận? Nói cho anh nghe nào.”

Thoáng một phút không có câu trả lời, nó vẫn ngồi im như tượng. Tâm trí hoàn toàn không nghe thấy lời nói lúc nãy. Cậu lại dựa vào sở thích của nó mà đả kích.

-“ Uầy, không nói anh bẹo má nhá? Hư nhá, hôm nay bảo bối hư lắm đấy. Cười cái đi anh dẫn bảo bối đi chơi nào.”

Đôi tay cậu véo nhẹ vào nhá.

_ Vẫn vậy._

Cậu chuyển xuống phần hông, véo mạnh.

_ Cũng không thay đổi._

Bức quá cậu thò tay vào áo.

_Chưa kịp đi, bàn tay đã bị chặn lại. Đôi đồng tử bấy giờ mới lung lay, khẽ chuyển động sang anh. Giọng nói thâm trầm cất lên những lời nhẹ nhàng._

-“ Đưa em đi chơi.”

Cậu cười, nhanh chóng đưa nó ra xe. Suốt dọc đường không ai nói một lời nào. Cậu có cảm giác có điều tồi tệ sắp xảy ra. Nhưng nhanh chóng gạt phăng đi. Cậu không tin những cảm xúc vô cơ sở mà làm đầu óc thêm tệ. Cậu chở nó đến Netil House. Vốn chỉ là đến để ăn tối thôi.



Những mặt hình dịch vụ của Netil House rất đa dạng. Ngoài Bar và Nhà Hàng ra, còn có cả quán cà phê, còn có chỗ cho workspace, hoặc đơn giản là gallery,...

Vừa mới đi sâu được một chút, cậu nhìn thấy Kaiben và một cậu thiếu niên nào đó cũng ở đây. Đưa nó vào nhà hàng, dặn nó muốn ăn gì thì cứ gọi. Cậu ra đây một chút. Nó cũng không có tâm trí mà bận tâm đến cậu.

Trong khi cậu đang điều tra và đánh lệch hướng suy nghĩ của Kaiben. Vì ít nhất làm như thế, họ sẽ không nghĩ cậu và nó đang cư ngụ tại London.

Cũng trong Lúc đó Kaito rời đi, có kẻ nhẹ bước đến bên. Vì có hơi men nên tâm trí anh dần hỗn loạn. Chợt nhớ tới bệnh án của mình, anh lê đôi chân đến Nhà Hàng để ăn tối. Nếu không bác Trần sẽ rất giận anh.

Không biết có phải là trò đùa hay không, anh và nó lại hội ngộ. Vừa thấy anh, bộ dạng thê thảm đến thế. Lòng nó thấy xót xa. Khẽ chạy đến bên anh, đỡ lấy anh vào lòng. Ân cần chăm sóc. Anh vì có hơi men trong người, bao cảm xúc vỡ òa khiến anh không làm theo lí trí, chỉ hoàn toàn ngã quỵ trước sự quan tâm đó.

Nó hỏi địa chỉ khách sạn anh đang ở rồi đưa về đó. Đời đúng là đùa người. Nó và anh, thân ảnh nổi trội đến vậy. Cũng không gặp được Kaiben, Kaito hay Thiên Kỳ. Điều nó lo lắng, chắc chỉ là ảo mộng mà thôi.

Nó để anh nằm ngay ngắn trên giường, lấy một ít khăn ướt lau người cho anh, tháo cà-vạt, gỡ bỏ giầy ra. Điều chỉnh máy sưởi cho ấm rồi nhanh chóng rời đi. Nhưng bước chân đầu tiên chưa kịp chạm sàn, anh đã điên cuồng kéo nó ngã khuỵch vào lòng. Điên cuồng giằng xé. Đầu tiên là môi, sau đó, cơn giận bùng nổ, anh không kìm được lòng mà xé rách cái váy trước mặt.

Một thân trắng nõn nà bị phơi trần, da thịt bị chạm với không khí, liền nhạy cảm rợn da gà. Anh nhìn nó, nhếch môi khinh bỉ. Còn tính lừa ai nữa, không phải cô ta rất thành thạo trong chuyện này sao? Dù gì cũng là mẹ một con rồi.

“Mẹ một con”, mới nghĩ đến cơn giận trong anh liền bùng nổ cao trào hơn. Mặc cho nó van xin, mặc cho nó điên cuồng gào thét. Anh cứ thế, mãnh mẽ và thô bạo tiến sâu vào. Nó khóc, nó đau, nhưng anh nào có thấu. Nó đã làm gì để được anh đối xử như thế này?

Đêm đó, có kẻ mệt mỏi, nằm ngủ vô thức. Không mảy may đến điều mà mình vừa làm. Đêm đó, có người đau đớn, dù mệt mỏi nhưng vẫn gồng mình chạy trốn, dù không có nơi nào để về cũng nhất định bỏ trốn không gặp ai. Đêm đó, có kẻ hối hả tìm kiểm bóng hình cô gái trong Nhà Hàng đến đau đớn mà ngã khụy.

Sáng hôm sau, một vệt đỏ trên chiếc giường trắng. Đầu ai đó đau như búa bổ, không nhớ nổi mình đã làm gì. Sáng hôm đó, có kẻ điều tra được mọi việc, đứng trước ai đó mà giáng nắm đấm.

-" Mày là thằng thú tính, mày thành công rồi đó, Thành công rồi đó. MÀY NGHE CHƯA THẰNG CHÓ? QUÂN KHỐN NẠN"

....To be continued....

Chương 22: Hội Ngộ 4 ( Bức màn sự thật)

Sáng hôm sau, có một vệt đỏ trên chiếc giường trắng.Đầu ai đó đau như búa bổ, không biết mình đã làm gì. Sáng hôm đó, có kẻ điều tra được mọi việc, đứng trước ai đó mà giáng nắm đấm.

“Mày là thằng thú tính, mày thành công rồi đó. Thằng công rồi đó. Mày nghe chưa thằng chó. Quân khốn nạn.”

Anh còn đang mơ màng, cơn đau do nắm đấm đem tới đã thức tỉnh tâm trí anh. Nhớ lại chuyện đêm qua, lòng anh có chút hối lỗi. Nhưng nhanh chóng cảm giác thỏa mãn liền ập đến. Anh không có được hạnh phúc, thì cũng không ai có quyền có được nó.

-“ Đây, tiền đây. Mày cầm về đưa cho cô ta. Là đồ thừa nhưng xem ra cũng ngon đấy mày ạ. À mà tao xin lỗi đã ăn vợ mày nha. Mà tao đang giúp mày có thêm con đấy, con mày có thêm em, ba mẹ mày có thêm cháu. Hạnh phúc quá chứ gì nữa? Nếu không nuôi được thì để tao nuôi.”

Anh vung một nắm tiền trước mặt cậu. Khuôn mặt có vẻ hả hê muôn phần.

Cậu đứng đó, long mắt lên sòng sọc. Nếu bây giờ anh ta mặc đồ, cậu có thể túm lấy cổ áo mà đấm cho mấy cái rụng răng. Nhưng một mảnh vải che thân còn không có, chỉ là nằm trần trụi trên giường. Cậu tức, cậu vô cùng tức. Gào thét lên đến nỗi mất bình tĩnh.

-“ Mày nói ai là đồ thừa? Con ai? Ai có con? Ai là vợ chồng?”

Một vệt kinh ngạc thoáng chạy qua đầu. Nhưng anh cố gắng không tin, cố gắng gồng người lên để đối chát. Anh không tin cô ( vợ hờ của anh ) có thể chơi xỏ anh như vậy được.

-“ Còn ai ngoài cô ta, Vũ Mạn Tiểu Khuê. Chẳng phải mày và cô ta sang đây nghỉ tuần trăng mật, còn có một đứa con rất kháu khỉnh sao? Hôm đó tao còn thấy....”

-“ Mày thấy gì hả?”

Cậu cũng ngạc nhiên không kém. Nếu được như lời anh nói, cậu đã hạnh phúc nhường nào. Nhưng cậu biết, trong lòng nó, dù có cố gắng cũng không dung nạp thêm được ai.

Anh không trả lời câu hỏi của cậu. Chỉ âm thầm cuối gầm mặt suy nghĩ mọi chuyện. Nếu mọi thứ đều là giả...Chẳng phải....Chẳng phải anh đã làm chuyện rất đồi bại hay sao? Nếu đó là sự thật, anh sẽ giết chết cô ta, khiến cô ta sẽ sống không bằng chết.

_ Xuân quả của anh...anh đã làm chuyện có lỗi với em rồi..._

Cậu điềm tĩnh phân tích mọi việc, đến lúc này cậu biết anh nên được biết sự thật. “ Lí do tại sao, NÓ SANG ANH?”

-“ Lúc vị hôn thê của mày xuất hiện, Em ấy đã rất khốn khổ. Lại càng khó chấp nhận hơn khi biết được em ấy là người thứ ba chen chân vào cuộc sống của mày. Mọi chuyện sẽ không có gì nếu như mày về phe của cô ả, nghe lời cô ả mà không mảy may đến em ấy. Với cô ấy thì ấm áp còn với em ấy như một sự hất hủi. Tình yêu của em ấy dành cho mày sâu đến thế, còn mày đáp trả lại như thế nào? Tình yêu có thể gây đến sự thù hận mày không biết sao???...”

Cậu gào thét lên, sự điềm tĩnh hằng ngày cũng không còn giữ được. Anh cố gắng không tin, vậy đứa bé hôm ấy là con của ai?

-“ Mày im đi, chuyện đó thì liên quan gì? Chẳng phải em ấy là của mày sao?”

Vẻ mặt thẫn thờ, cậu nhếch môi cười hồ đồ.

-“ Của tao? Mày có thấy em ấy trong vòng tay của tao mà vẫn nhắc đến tên mày chưa. Cười với tao mà lại e dè như sẽ có lỗi với mày. Đêm nào em ấy cũng gọi tên mày, còn vô thức khóc trong tiềm thức. Mày có thấy đứa con gái nào vì quá yêu mà đâm ratâm trí rồi loạn hay chưa? Mày thì sao? Em ấy đang cố tránh xa mày ra để an định tinh thần, mày lại xuất hiện làm gì. Còn gây ra cái việc khốn nạn không đáng mặt đàn ông.”

Anh như không tin vào tâm trí mình. Tại sao anh lại có thể hồ đồ như vậy chứ? Đúng rồi, nếu chuyện đó có thể xảy ra, 3 tháng, 3 tháng thì làm sao mà có con được? Anh đúng là ngu mà. Đã vậy...Tối qua anh còn hung bạo như một con thú dữ, điên cuồng càn quét mọi ngóc ngách, mặt cho nước mắt em rơi, mặc cho em hết lời cầu xin, anh vẫn điên cuồng thô bạo hơn nữa.

-“ em...em ấy ở đâu, tao muốn gặp em ấy.”

Giọng anh lạc hẳn, cậu cũng như người mất hồn, con ngươi không có chút sức sống.

-“ Gặp...tao còn không biết em ấy đang ở đâu...em ấy trốn giỏi thật?”

Anh nghe vậy, vội vã mặc quần áo. Lôi đầu cậu lên con xeLamborghini, rà soát mọi ngóc ngách. Dù có lật tung London cũng phải kiếm cho được em ấy. Lòng anh như ngồi trên đống lửa. London về đêm, rất nguy hiểm, phông phanh như thế, sẽ rất lạnh. Em ấy đang ở đâu?

Cậu như người mất hồn, đáng lẽ ra cậu nên đi tìm mới phải, nhưng đến giờ cũng chưa có tung tích. Người của cậu, có bao giờ làm việc trễ mãn đến thế đâu. Cớ sao lần này...Nghĩ đến đó lòng cậu đau thắt. Mong em ấy không có chuyện gì....

1h05p a.m...........Tại London.

Có một cô gái quần áo xộc xệch chạy thẳng ra ngoài Khánh sạn, tóc tai rũ rượi, mắt sưng lên vì khóc. Trên cổ cỏ vài vết đỏ do cơn hành hạ tối qua. Anh điên cuồng rà soát, sau đó còn hết lời xin lỗi. Còn nói với nó rất nhiều điều. Nó hiểu, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm. Cớ sao trước mặt anh, nó không muốn phải gặp lại chút nào.

Nó chạy, chạy mải. Chạy cho đến khi rơi giữa không trung, cả thân hình đập mạnh vào đất. Một tiếng Bùm kinh hoàng phát ra, toàn thân nó bất động, ánh mắt khẽ nhìn thấy ánh đèn chiếu vào ngươi..con ngươi nheo lại....nheo lại....rồi dần dần đi vào cơn mê... Bên cạnh vẫn còn tiếng gọi:

-“ Hey Girl...Hey girl...”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bé Cưng, Về Đội Anh Nào! Ngoan! Ngoan!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook