Bé Cưng, Về Đội Anh Nào! Ngoan! Ngoan!
Chương 11: Nam Chính Không Phải Cậu! Mà Là Tôi...
Uyển Uyển
18/04/2016
Chương 11: Nam chính không phải cậu! Mà là tôi...
Máy bay vừa đáp xuống, một thân ảnh cao lớn vẻ đẹp lai Tây, lạnh lùng trầm uất đẩy hành lý ra ngoài. Dương Trí đã đợi sẵn , vừa thấy hắn, nét mặt anh co lại, trông khó gần.
Còn hắn thì nhếch lên một nụ cười nhạt, chiếc khuyên tai lấp lánh càng tô điểm cho hắn một vẻ đẹp tiêu soái. Hắn đẩy hành lý vào người anh, vẻ mặt thách thức.
" Chào em trai, lâu quá không liên lạc đấy. Quên ông anh này rồi sao?"
Nét mặt anh dãn ra, nở một nụ cười nửa miệng, lời nói như đay nghiến:
"Ồ, có người còn biết mình thân là anh mà đi hãm hại em trai đấy"
Hắn cười to một tiếng, hàng lông mày hơi chau lại rồi vội dãn ra
"Thôi nào, đó chỉ là tại nạn thôi mà...Chắc em không nhỏ nhem đến vậy. Về nhà thôi, anh hơi bị nhớ Việt Nam đấy"
Hắn nháy mắt một cái, để hành lý lại cho anh rồi ngồi lên xe trước. Anh thở dài một tiếng, nỗi buồn vô tư tràn ngập trong lòng. Anh kìm giọt nước mắt đang chực chờ rơi, đôi mắt đã đỏ hoe.
Tại sao cơ chứ, dù anh có tỏ ra mạnh mẽ thế nào thì đứng trước hắn anh vẫn là con số " không" nhỏ bé. Mẹ anh....anh đã không bảo vệ được, bản thân anh cũng không lo được, bố anh giờ đang bị bố con hắn điều khiển. Đời nhạt thật, liệu anh có đủ mạnh mẽ để giành lại mọi thứ hay không?
Hắn...thực sự là người anh rất kính trọng, là người gắn bó với anh nhất, giúp anh vơi bớt nỗi cô đơn. Nhưng tại sao...Tại sao định mệnh lại đưa đẩy hai người chúng ta vào vòng xoáy thù hận.
......................................................
" Cún, đừng buồn nữa. Anh hai hứa sẽ cho em về Việt Nam gặp lại con bé đó mà"
Hắn lúc nhỏ choàng tay qua vai anh, anh dụi đôi mắt ướt. Đưa đôi mắt như cún con, ngây thơ hỏi:
"Thật không?"
Hắn vỗ ngực: " Cún cứ tin vào anh Hai. Anh Hai hứa đấy"
Anh trở nên vui vẻ, miệng cười, mắt không đổ lệ nữa:
"Cún thương anh Hai nhất"
"Cún hứa với Hai mạnh mẽ lên nghe chưa"
Anh khịt mũi: " Hứa luôn ấy"
......................................................
Một kẻ lạnh lùng như anh, thật sự có quá nhiều góc khuất trong tim. Chỉ khi bên cô, anh mới cảm nhận được niềm vui và tìm được nơi yên bình trong cõi lòng.
Thôi suy nghĩ, lấy lại lớp bọc lạnh lùng. Để mặc hành lý tại đó, anh lên xe. Hắn tròn mắt ngạc nhiên:
"Hành lý đâu?"
" tôi không phải là ôsin của anh, muốn thì sai người làm"
Hắn nhếch môi.
"Mạnh mẽ hơn nhiều rồi đó"
"Về"
Bác tài để vội hành lý vào xe, rồi chiếc xe lăn bánh ra khỏi sân bay Tân Sơn Nhất. Hai cậu thanh niên anh tuấn mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng, ngoảnh mặt về một phía, nhưng tâm trí đều hướng về một người-là cô gái đó...Tiểu Khuê!
Chiếc xe dừng lại trước căn biệt thự của anh, hắn hà hơi một cái.
" ôi khí hậu Việt Nam thích thật"
"Bớt trẻ con lại đi"
" Ủa...cô gái kia..."-hắn đứng sững người, nhìn chằm chằm vào nó. Nó đang tính đi học thêm, vừa ra khỏi cổng đã thấy anh và một "con khỉ tóc vàng" đứng nhìn mình chằm chằm. Khẽ nhún vai cho vơi đi bớt cảm giác lạ lùng, nó cắm tai nghe vào và tiếp tục lướt qua hai người.
Tưởng dưng mọi chuyện sẽ bình yên, nào ngờ hắn kéo tay nó lại. Nó tròn mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào hắn, đôi tai nghe cũng rớt ra, thanh âm ấm áp cất lên.
"Tiểu Khuê, em không nhớ anh sao?"
Nó nhìn hắn bối rối, nhận thấy đôi mắt thanh trầm âu yếm, nó chẳng biết phản ứng ra sao, đành nhìn về phía anh. Anh tiến tới, gỡ tay hắn ra, kéo nó vào lòng mình. Nó lại càng ngạc nhiên, chuyện gì đang xảy ra vậy.
"Khuê Khuê..."
"Ơ...Anh là ai? Chúng ta có quen nhau không?"
" Em nói cái quái gì thế ? Xì..cô nhóc này, lâu quá quên anh rồi sao?"
Hắn tiến tới, kéo nó ra, xoa đầu nó rối tung.
"Trí à...Anh này...là ai?"
Nó ngây thơ nhìn.
"Em đi học đi, còn anh. Vào nhà!"
Chưa kịp hiểu thế nào, anh đã kéo hắn cà tưng vô nhà. Còn Xuân Quả ngây thơ chẳng hiểu gì hết, đầu óc rối tung.
"Anh cần một lời giải thích"
"Lúc trước, Xuân Quả...à Tiểu Khuê đã gặp một tai nạn bị mất trí nhớ. Nên chẳng nhớ gì xảy lúc trước, việc quên anh là chuyện thường. Kể cả Thiên Kỳ"
Hắn như vô hồn, chân lùi lại mấy bước. Như một con thiêu thân chạy thật nhanh đến phát vào mặt anh một đấm. Anh mất đà ngã về phía sau, mệng ứa máu.
"Thằng khốn, mày đã hứa với tao bảo vệ em ấy. Tại sao chuyện này lại xảy ra. Khoảng thời gian trước mày ở Việt Nam để làm gì. Còn Thiên Kỳ, tao đã nghi rồi. Không dưng bay về Mỹ, tụi bây bảo vệ cô ấy thế hả?"
Hắn như nổi điên, phát cáu lên với mọi thứ xung quanh mình. Đôi chân ngã khụy xuống sàn nhà, hắn ôm đầu hét toáng lên:
"Tiểu Khuê, tại sao lại là anh. Tại sao??? Aaaaaaaaa......!!!"
"Anh à bình tĩnh đi. Lỗi tại em...đã bảo vệ cô ấy không tốt"
Một giọt nước mắt lăn trên khóe mắt, anh cũng như hắn, phát cáu với chính bản thân mình.
" Thằng tồi, tao cấm mày đến gần cô ấy nữa."
Hắn chỉ thẳng vào mặt anh, ra lệnh như đàn anh.
"Anh thôi đi, cô ấy là của tôi. Anh có quyền gì cấm tôi đến với cô ấy? Năm đó, chính anh bỏ đi, chính anh giao lại cô ấy cho tôi. Thế nên,anh không có quyền gì ngăn cản chúng tôi."
"Mày..."
Hắn nổi điên, tức giận đấm mạnh vào tường. Rồi sau đó chạy ra khỏi cổng, men theo lối mòn trí nhớ chạy sang nhà Nó. Còn anh, ngã phịch lên ghế bộ mặt hết sức đau khổ. Ngày anh lo sợ nhất....sắp gần kề rồi.
Tính toong...tính toong...
Một người phụ nữ trung niên xuất hiện, vừa thấy hắn, cô vô cùng ngạc nhiên.
"Dương....Dương Thiên, l.à.....là cháu sao?"
" May thật cô còn nhớ cháu"
Hắn nở một nụ cười nhẹ nhõm.
"Thằng nhóc này, đi bao năm giờ mới về. Vào nhà chơi đi cháu"
Hắn gãi đầu,xua tay.
" Dạ không đâu, cháu muốn gặp Tiểu Khuê. Khuê đâu rồi cô?"
"Con bé đi học rồi, nhớ nó vậy sao?"
Kiều Oanh cười hiền biết ý.
Hắn gãi đầu ngượng ngùng.
"Cô cho cháu địa chỉ chỗ đó đi, cháu muốn gặp em ấy liền"
"Thôi thôi được rồi, đường abc nhà xyz."
Chưa kịp nói thêm gì, hắn lao vụt trên một chiếc taxi phóng vụt đi. Tâm tư nôn nóng rối bời.
Chiếc taxi vừa dừng cũng là lúc lớp học của nó tan lớp. Thấy bóng nó sao bé nhỏ đơn côi, lạnh lùng một mình bước đi trên con đường của riêng mình. Lúc nó còn không chú ý, hắn xuất hiện trước mặt. Nó ngỡ ngàng.
"Lại là anh sao"
"Ừ, Khuê Khuê. Dù em không nhớ ra anh cũng không sao. Nhưng anh hứa từ nay sẽ bảo vệ em. Sẽ không để em bị tổn thương thêm lần nào nữa."
Thấy vẻ mặt chân thành của hắn, nó có hơi sửng sốt.
"Anh...Anh nói gì tôi không hiểu lắm...Ơ"
Hắn ôm chầm lấy nó, khóa chặt nó trong vòng tay mình. Cảm giác này.....Còn ấm áp hơn vòng tay của Dương Trí, thật sự vừa quen vừa xa lạ. Tâm trí nó mê mẩn không phản ứng, đôi tay bất giác như một thói quen đưa lên vỗ lưng người đối diện. Đem đến cho hắn một khoái cảm bình yên.
Máy bay vừa đáp xuống, một thân ảnh cao lớn vẻ đẹp lai Tây, lạnh lùng trầm uất đẩy hành lý ra ngoài. Dương Trí đã đợi sẵn , vừa thấy hắn, nét mặt anh co lại, trông khó gần.
Còn hắn thì nhếch lên một nụ cười nhạt, chiếc khuyên tai lấp lánh càng tô điểm cho hắn một vẻ đẹp tiêu soái. Hắn đẩy hành lý vào người anh, vẻ mặt thách thức.
" Chào em trai, lâu quá không liên lạc đấy. Quên ông anh này rồi sao?"
Nét mặt anh dãn ra, nở một nụ cười nửa miệng, lời nói như đay nghiến:
"Ồ, có người còn biết mình thân là anh mà đi hãm hại em trai đấy"
Hắn cười to một tiếng, hàng lông mày hơi chau lại rồi vội dãn ra
"Thôi nào, đó chỉ là tại nạn thôi mà...Chắc em không nhỏ nhem đến vậy. Về nhà thôi, anh hơi bị nhớ Việt Nam đấy"
Hắn nháy mắt một cái, để hành lý lại cho anh rồi ngồi lên xe trước. Anh thở dài một tiếng, nỗi buồn vô tư tràn ngập trong lòng. Anh kìm giọt nước mắt đang chực chờ rơi, đôi mắt đã đỏ hoe.
Tại sao cơ chứ, dù anh có tỏ ra mạnh mẽ thế nào thì đứng trước hắn anh vẫn là con số " không" nhỏ bé. Mẹ anh....anh đã không bảo vệ được, bản thân anh cũng không lo được, bố anh giờ đang bị bố con hắn điều khiển. Đời nhạt thật, liệu anh có đủ mạnh mẽ để giành lại mọi thứ hay không?
Hắn...thực sự là người anh rất kính trọng, là người gắn bó với anh nhất, giúp anh vơi bớt nỗi cô đơn. Nhưng tại sao...Tại sao định mệnh lại đưa đẩy hai người chúng ta vào vòng xoáy thù hận.
......................................................
" Cún, đừng buồn nữa. Anh hai hứa sẽ cho em về Việt Nam gặp lại con bé đó mà"
Hắn lúc nhỏ choàng tay qua vai anh, anh dụi đôi mắt ướt. Đưa đôi mắt như cún con, ngây thơ hỏi:
"Thật không?"
Hắn vỗ ngực: " Cún cứ tin vào anh Hai. Anh Hai hứa đấy"
Anh trở nên vui vẻ, miệng cười, mắt không đổ lệ nữa:
"Cún thương anh Hai nhất"
"Cún hứa với Hai mạnh mẽ lên nghe chưa"
Anh khịt mũi: " Hứa luôn ấy"
......................................................
Một kẻ lạnh lùng như anh, thật sự có quá nhiều góc khuất trong tim. Chỉ khi bên cô, anh mới cảm nhận được niềm vui và tìm được nơi yên bình trong cõi lòng.
Thôi suy nghĩ, lấy lại lớp bọc lạnh lùng. Để mặc hành lý tại đó, anh lên xe. Hắn tròn mắt ngạc nhiên:
"Hành lý đâu?"
" tôi không phải là ôsin của anh, muốn thì sai người làm"
Hắn nhếch môi.
"Mạnh mẽ hơn nhiều rồi đó"
"Về"
Bác tài để vội hành lý vào xe, rồi chiếc xe lăn bánh ra khỏi sân bay Tân Sơn Nhất. Hai cậu thanh niên anh tuấn mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng, ngoảnh mặt về một phía, nhưng tâm trí đều hướng về một người-là cô gái đó...Tiểu Khuê!
Chiếc xe dừng lại trước căn biệt thự của anh, hắn hà hơi một cái.
" ôi khí hậu Việt Nam thích thật"
"Bớt trẻ con lại đi"
" Ủa...cô gái kia..."-hắn đứng sững người, nhìn chằm chằm vào nó. Nó đang tính đi học thêm, vừa ra khỏi cổng đã thấy anh và một "con khỉ tóc vàng" đứng nhìn mình chằm chằm. Khẽ nhún vai cho vơi đi bớt cảm giác lạ lùng, nó cắm tai nghe vào và tiếp tục lướt qua hai người.
Tưởng dưng mọi chuyện sẽ bình yên, nào ngờ hắn kéo tay nó lại. Nó tròn mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào hắn, đôi tai nghe cũng rớt ra, thanh âm ấm áp cất lên.
"Tiểu Khuê, em không nhớ anh sao?"
Nó nhìn hắn bối rối, nhận thấy đôi mắt thanh trầm âu yếm, nó chẳng biết phản ứng ra sao, đành nhìn về phía anh. Anh tiến tới, gỡ tay hắn ra, kéo nó vào lòng mình. Nó lại càng ngạc nhiên, chuyện gì đang xảy ra vậy.
"Khuê Khuê..."
"Ơ...Anh là ai? Chúng ta có quen nhau không?"
" Em nói cái quái gì thế ? Xì..cô nhóc này, lâu quá quên anh rồi sao?"
Hắn tiến tới, kéo nó ra, xoa đầu nó rối tung.
"Trí à...Anh này...là ai?"
Nó ngây thơ nhìn.
"Em đi học đi, còn anh. Vào nhà!"
Chưa kịp hiểu thế nào, anh đã kéo hắn cà tưng vô nhà. Còn Xuân Quả ngây thơ chẳng hiểu gì hết, đầu óc rối tung.
"Anh cần một lời giải thích"
"Lúc trước, Xuân Quả...à Tiểu Khuê đã gặp một tai nạn bị mất trí nhớ. Nên chẳng nhớ gì xảy lúc trước, việc quên anh là chuyện thường. Kể cả Thiên Kỳ"
Hắn như vô hồn, chân lùi lại mấy bước. Như một con thiêu thân chạy thật nhanh đến phát vào mặt anh một đấm. Anh mất đà ngã về phía sau, mệng ứa máu.
"Thằng khốn, mày đã hứa với tao bảo vệ em ấy. Tại sao chuyện này lại xảy ra. Khoảng thời gian trước mày ở Việt Nam để làm gì. Còn Thiên Kỳ, tao đã nghi rồi. Không dưng bay về Mỹ, tụi bây bảo vệ cô ấy thế hả?"
Hắn như nổi điên, phát cáu lên với mọi thứ xung quanh mình. Đôi chân ngã khụy xuống sàn nhà, hắn ôm đầu hét toáng lên:
"Tiểu Khuê, tại sao lại là anh. Tại sao??? Aaaaaaaaa......!!!"
"Anh à bình tĩnh đi. Lỗi tại em...đã bảo vệ cô ấy không tốt"
Một giọt nước mắt lăn trên khóe mắt, anh cũng như hắn, phát cáu với chính bản thân mình.
" Thằng tồi, tao cấm mày đến gần cô ấy nữa."
Hắn chỉ thẳng vào mặt anh, ra lệnh như đàn anh.
"Anh thôi đi, cô ấy là của tôi. Anh có quyền gì cấm tôi đến với cô ấy? Năm đó, chính anh bỏ đi, chính anh giao lại cô ấy cho tôi. Thế nên,anh không có quyền gì ngăn cản chúng tôi."
"Mày..."
Hắn nổi điên, tức giận đấm mạnh vào tường. Rồi sau đó chạy ra khỏi cổng, men theo lối mòn trí nhớ chạy sang nhà Nó. Còn anh, ngã phịch lên ghế bộ mặt hết sức đau khổ. Ngày anh lo sợ nhất....sắp gần kề rồi.
Tính toong...tính toong...
Một người phụ nữ trung niên xuất hiện, vừa thấy hắn, cô vô cùng ngạc nhiên.
"Dương....Dương Thiên, l.à.....là cháu sao?"
" May thật cô còn nhớ cháu"
Hắn nở một nụ cười nhẹ nhõm.
"Thằng nhóc này, đi bao năm giờ mới về. Vào nhà chơi đi cháu"
Hắn gãi đầu,xua tay.
" Dạ không đâu, cháu muốn gặp Tiểu Khuê. Khuê đâu rồi cô?"
"Con bé đi học rồi, nhớ nó vậy sao?"
Kiều Oanh cười hiền biết ý.
Hắn gãi đầu ngượng ngùng.
"Cô cho cháu địa chỉ chỗ đó đi, cháu muốn gặp em ấy liền"
"Thôi thôi được rồi, đường abc nhà xyz."
Chưa kịp nói thêm gì, hắn lao vụt trên một chiếc taxi phóng vụt đi. Tâm tư nôn nóng rối bời.
Chiếc taxi vừa dừng cũng là lúc lớp học của nó tan lớp. Thấy bóng nó sao bé nhỏ đơn côi, lạnh lùng một mình bước đi trên con đường của riêng mình. Lúc nó còn không chú ý, hắn xuất hiện trước mặt. Nó ngỡ ngàng.
"Lại là anh sao"
"Ừ, Khuê Khuê. Dù em không nhớ ra anh cũng không sao. Nhưng anh hứa từ nay sẽ bảo vệ em. Sẽ không để em bị tổn thương thêm lần nào nữa."
Thấy vẻ mặt chân thành của hắn, nó có hơi sửng sốt.
"Anh...Anh nói gì tôi không hiểu lắm...Ơ"
Hắn ôm chầm lấy nó, khóa chặt nó trong vòng tay mình. Cảm giác này.....Còn ấm áp hơn vòng tay của Dương Trí, thật sự vừa quen vừa xa lạ. Tâm trí nó mê mẩn không phản ứng, đôi tay bất giác như một thói quen đưa lên vỗ lưng người đối diện. Đem đến cho hắn một khoái cảm bình yên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.