Bé Cưng, Về Đội Anh Nào! Ngoan! Ngoan!
Chương 25: Thương Cái Giống Khỉ Nhà Nó
Uyển Uyển
22/07/2016
#3: Thương cái giống khỉ nhà nó.
Cuối cùng, tôi mới vỡ lẽ ra. Hạo không bị gì cả. Cậu ấy rất bình thường. Có thể gọi tôi là trẻ thôn quê chính hiệu, hoặc nói là nhà quê lên tỉnh cũng chẳng sao. Mặt tôi đỏ như quả cà chua chín, vội đánh lãng muốn ăn gà. Hí hí
Hạo dắt tôi vào một quán KFC để ăn đùi gà, Tôi định bụng chén sạch. Vừa hay có hai bố con nọ cũng vào ngồi bàn bên cạnh. Đứa bé trông xinh lắm, chắc tầm 12 tuổi gì đấy.
Người bố gọi cho hai cái đùi gà. Rồi đẩy về phía con gái.
-“ Con ăn đi.”
Đứa trẻ tròn mắt nhìn bố.
-“ Bố không ăn ạ?”
-“ Không, bố không thích ăn gà.” Rồi ông ấy xoa đầu con bé.
Tôi cũng bắt đầu cúi mặt, cặm cụi ăn.
-“ Ê, mày điên à, sao tự dưng ít nói thế?” Hạo lay lay vai tôi.
Tôi lắc đầu, lại lấm lét nhìn sang bàn bên cạnh. Bắt gặp ánh mắt âu yếm mà ông bố dành cho đứa con gái, tự dưng lại thấy chạnh lòng.
Đứa con gái ăn xong cái đùi gà thứ nhất, đẩy chiếc còn lại về phía bố.
-“ Bố ơi, con no quá à, hay bố ăn hộ con đi, bỏ uổng lắm.”
-“ Rồi rồi, Nga ngoan Nga chờ bố ăn nhé.”
Người bố cầm đùi gà ăn mà mí mắt có hơi long lanh. Bắt gặp cảnh đó, lòng tôi lại trầm mặc.
Người bố không đủ tiền để mua nhiều hơn hai cái đùi gà, thương con nên ông mới nhường cho con gái. Tôi nhìn bố con họ mà lòng thấy ganh tỵ, mắt đầy bọng nước, vẫn cúi gầm mặt mà ăn.
Hạo thoáng thấy tôi như vậy, giật mạnh cái đùi gà. Tính tiền rồi lôi tôi ra ngoài.
Cậu ôn nhu ôm tôi vào lòng, vỗ về.
-“ Nguyệt nín đi, Hạo thương.”
Tôi lại càng tủi thân mà thút thít lớn hơn. Cậu dỗ tôi hệt như dỗ con nít.
-“ Nguyệt không nín cô Khuê buồn đấy. Nguyệt có muốn mẹ cậu buồn không?”
Tôi đưa cặp mắt đẫm lệ lên nhìn cậu, rồi nhẹ nhàng lắm đầu. Cậu xoa đầu tôi, giọng nói ấm áp đến lạ.
-“ Vậy mạnh mẽ lên, Nguyệt buồn một, mẹ Nguyệt sẽ buồn mười.”
Nghe cậu nói vậy, tôi im bặt. Sau vài phút suy nghĩ, tôi vuốt nhẹ nước mắt, cười tươi rói như ánh nắng mặt trời.
-“ Hạo chở Nguyệt đến chỗ mẹ Khuê đi.”
Cậu đặt tôi yên vị ở phía sau, con motor sành điệu khẽ lướt trong gió. Tiếng gió xoẹt tan nghe thật thích tai, cảm giác mới mẻ này làm tôi hứng thú. Tôi từ từ ngồi thẳng lưng, không còn bộ dạng e dè, sợ sệt như lúc nãy, hai tay dang ngang cảm nhận vẻ đẹp của đất trời.
Tôi nhìn lên bầu trời, nó thật xanh biết bao. Tôi có sở thích hay ngắm nhìn mây trời, Hạo không thích. Cậu bảo tôi, cứ dõi mắt theo trời xanh là được, còn những thứ dư thừa, đừng để mắt đến. Hạo sẽ không vui nếu tôi làm trái.
Quả thật, Mây hùng vĩ, Trời trong xanh, Ánh mặt trời tỏa sáng. Tất cả đều rất đẹp. Bảo tôi cứ chăm chăm vào Riêng Bầu Trời kia thì thật khó.
Chiếc motor dừng lại trước một trang trại lớn, từ phía xa. Tôi có thể nhận ngay được mẹ mình đang cúi đầu trước một cậu thanh niên trạc tuổi tôi. Còn chưa hết, họ còn nói gì đó khiến mẹ tôi liên tục cúi đầu. Tôi lao vội xuống xe, hét thật to.
-“ Mẹ”
Những người ở đó quay mặt lại nhìn tôi, Hạo không kịp giữ tôi lại. Tôi đang lao đến phía mẹ, rất nhanh. Phải! Tôi đang rất ấm ức. Ấm ức thay cho mẹ mình.
Tôi ôm mẹ vào lòng, đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn cậu con trai đó.
-“ Mẹ, mẹ nói xem cậu này làm gì mẹ. Để con đòi lại công bằng cho mẹ.”
Rồi tôi quay sang phía cậu ấy, trừng mắt quát lớn.
-“ Rốt cuộc cậu đã làm gì mẹ tôi? HẢ?”
Cuộc đời của tôi, không có bố, người thân duy nhất chỉ có mình chị Hân và mẹ. Mẹ đã cô độc chống chọi nuôi hai chị em tôi khôn lớn. Mẹ không được như người ta có chồng yêu thương, có chồng bảo vệ. Cứ hễ ai ăn hiếp mẹ tôi, tôi lại ngay lập tức xù lông nhím. Nếu không phải tôi, chị Mỹ Hân cũng sẽ làm như vậy thôi. Việc bảo vệ mẹ là trên hết, không ai được phép ức hiếp mẹ của tôi.
Cậu ta nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo, bộ dạng dửng dưng xem như không có gì. Hạo cùng lúc đã đến bên, gỡ tay tôi ra khỏi mẹ, ôm tôi vào lòng.
-“ Nguyệt ngoan, không có gì đâu. Con bình tĩnh đi.”
Rồi mẹ tôi xoay người về phía cậu thanh niên đó, cúi đầu thêm một lần nữa.
-“ Xin lỗi cậu, con gái tôi không hiểu chuyện.”
-“ Không sao, tôi mong bên trang trại Moonlight sẽ sớm đưa cho công ty chúng tôi loại hạt giống chất lượng hơn.”
-“ vâng, chúng tôi sẽ cố gắng.”
Trước khi rời đi, cậu ta có khẽ liếc qua tôi một lần. Nhưng rất nhanh chóng, tầm mắt ấy lại thu về. Khiến tôi có chút nổi da gà. Đôi mắt như dãi ngân hà, thần bí, lung linh, lãnh lẽo. Nó khiến người ta có phần chột dạ khi đối diện.
Đợi cậu ta đi khuất, mẹ mới quay lại trừng mắt với chúng tôi.
-“ Hạo, con bỏ Nguyệt ra ngay cho cô.”
Tôi nhìn lại tư thế của hai đứa. Ặc, quả là có chút vấn đề. Nằm gọn trong tay cậu sao tôi lại không thấy ngượng nhỉ?
Sau câu nói của mẹ, cậu buông vội tôi ra. Gãi đầu cười xuề xòa.
-“ Ấy, cô bớt giận. Cháu quên. Ý lộn, cháu tưởng Nguyệt là nam nhân nên quen tay.”
-“ Ê, nói ai là nam nhân đó tờ...tờ...tờ...”
Mẹ véo nhẹ vào hông tôi, may là mới cà lâm chứ không là nuốt luôn cái lưỡi rồi. Chậc, nguy hiểm quá.
-“ A a...mẹ mẹ...sao mẹ lại véo Nguyệt?”
Mẹ không trả lời, lại tiếp tục trừng mắt nhìn hai đứa.
-“ Hai đứa đến đây làm gì? Định hốt phân bò giúp trang trại à?”
Rồi liếc đến tôi, nhìn từ trên xuống dưới. Đôi mắt của mẹ như tia Laze khiến tôi rùng người. Nhưng vẫn cố gắng câm nín.
-“ Nguyệt, cái đứa chết bầm nào đưa đồ này cho con mặc? Nói với nó đến trang trại chăm heo một tháng.”
Mẹ vừa dứt lời, có đến hai kẻ chột dạ.
Mẹ này là mẹ biết ai là đầu xỏ rồi nhá. Còn lâu mới qua được mắt mẹ. Hứ. Nhìn vậy thôi chứ chị mới có 31 tuổi rưỡi thôi đấy. Còn trẻ chán, đàn ông có mà chết mê với chị. Hai nhóc dám qua mắt chị à....Còn lâu nhá.
Mẹ Khuê mở cờ trong bụng, lướt đến Hạo. Nghiến răng ken két. Mặt cười cười trông rất gian xảo.
-“ Hạo...con...”
Giọng mẹ kéo dài, ngọt lơn, đôi tay mẹ vuốt vuốt trước áo khoác của Hạo. Động tác như đang phủi bụi, mà kẻ đối diện thì mém tý “ nước đi trước gió.”
-“ Con có công chở em đến đây...Cô nên thưởng con...cái gì đây?”
Tôi lấm lét nhìn sang Hạo. Chết cậu rồi, mẹ đang dùng phép ẩn dụ đấy. Khéo khéo là chết ngay với mẹ.
Mặt cậu bắt đầu vã mồ hôi, đôi chân vô thức lùi lại phía sau.
-“ uầy, cô ơi, con làm việc tốt, đâu cần đáp trả, Không sao, không sao ạ.”
-“ Thôi, con nhận cho cô vui nhé." Mẹ nắm vạt áo của Hạo, giật mạnh một phát, rồi làm động tác vuôt ve.
-"..." Cậu cúi gầm. Mặt đen như mực, Hệt như một đứa trẻ bị lấy đi bình sữa a~ Trông rất chi là tội nghiệp.
-" Hừ, còn xảo biện, Phạt lao công chuồng bò một tháng không lương!”
-“ Mẹ...mẹ.../ cô...cô...”
Tôi và Hạo ú ớ gọi mẹ, thế mà mẹ nhẫn tâm quay lưng bước đi thế chứ nị.
Hai đứa đứng đó, có biết Lão Lão Phu Nhân kia đang giở nụ cười xảo biện. Khẽ nhẹ lắc đầu một cái.
Bất giác cô nhớ về những ngày còn nhỏ...Những ngày sống ở đô thị phồn hoa. Có ba, có mẹ, có em trai. Còn có cả “ người tình chưa bao giờ cưới” của cô: DƯƠNG MINH TRÍ. Tuy hồn nhiên, nhưng rất vui vẻ. Quãng thời gian đó...là quãng thời gian mà cô nhớ nhất, nhớ mãi không quên.
Đợi bóng mẹ khuất rồi, tôi mới huýt hông Hạo một cái.
-“ Chết rồi, tội Hạo quá.”
-“ Con lợn này, mày câm ngay cho bố.”
Cậu nhăn mày, nước mắt long tròng than khổ.
-“ Đúng là rước của nợ vào thân. Nghe lời một con bò đội nón, còn cái gì ngu hơn này nữa. Hix”
Cậu lầm bầm cho đã rồi quăng sang nạt tôi một tiếng.
-“ Còn mày nữa, dù có ghét có hận cũng đừng nhìn thêm thằng nào khác ngoài tao. Nãy nhìn con người ta như chảy cả dãi. Tức éo chịu được. ”
Cậu sút một phát mạnh xuống đất, liếc mắt nhìn tôi rồi hậm hực bỏ đi.
Nguyệt thương Hạo, thương cái giống khỉ nhà nó. Thương mà đi nhìn thằng khác. Aaaa, điên mất thôi. Hừ.
Hạo tức, mặt đỏ bừng bừng.
Tôi đứng nép một bên. Cậu nói cái gì vậy? Lại lên cơn à? Chậc chậc...đúng là ngày càng bệnh nặng. Chứng tự kỉ về nhan sắc của cậu ấy chắc sắp đến độ level max rồi. Rồi cũng lẽo đẽo theo sau đi vào trang trại. Đôi môi bất giác cong lên, cái mặt bị mẹ mắng, đúng là dễ thương đíu chịu được a~
Cuối cùng, tôi mới vỡ lẽ ra. Hạo không bị gì cả. Cậu ấy rất bình thường. Có thể gọi tôi là trẻ thôn quê chính hiệu, hoặc nói là nhà quê lên tỉnh cũng chẳng sao. Mặt tôi đỏ như quả cà chua chín, vội đánh lãng muốn ăn gà. Hí hí
Hạo dắt tôi vào một quán KFC để ăn đùi gà, Tôi định bụng chén sạch. Vừa hay có hai bố con nọ cũng vào ngồi bàn bên cạnh. Đứa bé trông xinh lắm, chắc tầm 12 tuổi gì đấy.
Người bố gọi cho hai cái đùi gà. Rồi đẩy về phía con gái.
-“ Con ăn đi.”
Đứa trẻ tròn mắt nhìn bố.
-“ Bố không ăn ạ?”
-“ Không, bố không thích ăn gà.” Rồi ông ấy xoa đầu con bé.
Tôi cũng bắt đầu cúi mặt, cặm cụi ăn.
-“ Ê, mày điên à, sao tự dưng ít nói thế?” Hạo lay lay vai tôi.
Tôi lắc đầu, lại lấm lét nhìn sang bàn bên cạnh. Bắt gặp ánh mắt âu yếm mà ông bố dành cho đứa con gái, tự dưng lại thấy chạnh lòng.
Đứa con gái ăn xong cái đùi gà thứ nhất, đẩy chiếc còn lại về phía bố.
-“ Bố ơi, con no quá à, hay bố ăn hộ con đi, bỏ uổng lắm.”
-“ Rồi rồi, Nga ngoan Nga chờ bố ăn nhé.”
Người bố cầm đùi gà ăn mà mí mắt có hơi long lanh. Bắt gặp cảnh đó, lòng tôi lại trầm mặc.
Người bố không đủ tiền để mua nhiều hơn hai cái đùi gà, thương con nên ông mới nhường cho con gái. Tôi nhìn bố con họ mà lòng thấy ganh tỵ, mắt đầy bọng nước, vẫn cúi gầm mặt mà ăn.
Hạo thoáng thấy tôi như vậy, giật mạnh cái đùi gà. Tính tiền rồi lôi tôi ra ngoài.
Cậu ôn nhu ôm tôi vào lòng, vỗ về.
-“ Nguyệt nín đi, Hạo thương.”
Tôi lại càng tủi thân mà thút thít lớn hơn. Cậu dỗ tôi hệt như dỗ con nít.
-“ Nguyệt không nín cô Khuê buồn đấy. Nguyệt có muốn mẹ cậu buồn không?”
Tôi đưa cặp mắt đẫm lệ lên nhìn cậu, rồi nhẹ nhàng lắm đầu. Cậu xoa đầu tôi, giọng nói ấm áp đến lạ.
-“ Vậy mạnh mẽ lên, Nguyệt buồn một, mẹ Nguyệt sẽ buồn mười.”
Nghe cậu nói vậy, tôi im bặt. Sau vài phút suy nghĩ, tôi vuốt nhẹ nước mắt, cười tươi rói như ánh nắng mặt trời.
-“ Hạo chở Nguyệt đến chỗ mẹ Khuê đi.”
Cậu đặt tôi yên vị ở phía sau, con motor sành điệu khẽ lướt trong gió. Tiếng gió xoẹt tan nghe thật thích tai, cảm giác mới mẻ này làm tôi hứng thú. Tôi từ từ ngồi thẳng lưng, không còn bộ dạng e dè, sợ sệt như lúc nãy, hai tay dang ngang cảm nhận vẻ đẹp của đất trời.
Tôi nhìn lên bầu trời, nó thật xanh biết bao. Tôi có sở thích hay ngắm nhìn mây trời, Hạo không thích. Cậu bảo tôi, cứ dõi mắt theo trời xanh là được, còn những thứ dư thừa, đừng để mắt đến. Hạo sẽ không vui nếu tôi làm trái.
Quả thật, Mây hùng vĩ, Trời trong xanh, Ánh mặt trời tỏa sáng. Tất cả đều rất đẹp. Bảo tôi cứ chăm chăm vào Riêng Bầu Trời kia thì thật khó.
Chiếc motor dừng lại trước một trang trại lớn, từ phía xa. Tôi có thể nhận ngay được mẹ mình đang cúi đầu trước một cậu thanh niên trạc tuổi tôi. Còn chưa hết, họ còn nói gì đó khiến mẹ tôi liên tục cúi đầu. Tôi lao vội xuống xe, hét thật to.
-“ Mẹ”
Những người ở đó quay mặt lại nhìn tôi, Hạo không kịp giữ tôi lại. Tôi đang lao đến phía mẹ, rất nhanh. Phải! Tôi đang rất ấm ức. Ấm ức thay cho mẹ mình.
Tôi ôm mẹ vào lòng, đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn cậu con trai đó.
-“ Mẹ, mẹ nói xem cậu này làm gì mẹ. Để con đòi lại công bằng cho mẹ.”
Rồi tôi quay sang phía cậu ấy, trừng mắt quát lớn.
-“ Rốt cuộc cậu đã làm gì mẹ tôi? HẢ?”
Cuộc đời của tôi, không có bố, người thân duy nhất chỉ có mình chị Hân và mẹ. Mẹ đã cô độc chống chọi nuôi hai chị em tôi khôn lớn. Mẹ không được như người ta có chồng yêu thương, có chồng bảo vệ. Cứ hễ ai ăn hiếp mẹ tôi, tôi lại ngay lập tức xù lông nhím. Nếu không phải tôi, chị Mỹ Hân cũng sẽ làm như vậy thôi. Việc bảo vệ mẹ là trên hết, không ai được phép ức hiếp mẹ của tôi.
Cậu ta nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo, bộ dạng dửng dưng xem như không có gì. Hạo cùng lúc đã đến bên, gỡ tay tôi ra khỏi mẹ, ôm tôi vào lòng.
-“ Nguyệt ngoan, không có gì đâu. Con bình tĩnh đi.”
Rồi mẹ tôi xoay người về phía cậu thanh niên đó, cúi đầu thêm một lần nữa.
-“ Xin lỗi cậu, con gái tôi không hiểu chuyện.”
-“ Không sao, tôi mong bên trang trại Moonlight sẽ sớm đưa cho công ty chúng tôi loại hạt giống chất lượng hơn.”
-“ vâng, chúng tôi sẽ cố gắng.”
Trước khi rời đi, cậu ta có khẽ liếc qua tôi một lần. Nhưng rất nhanh chóng, tầm mắt ấy lại thu về. Khiến tôi có chút nổi da gà. Đôi mắt như dãi ngân hà, thần bí, lung linh, lãnh lẽo. Nó khiến người ta có phần chột dạ khi đối diện.
Đợi cậu ta đi khuất, mẹ mới quay lại trừng mắt với chúng tôi.
-“ Hạo, con bỏ Nguyệt ra ngay cho cô.”
Tôi nhìn lại tư thế của hai đứa. Ặc, quả là có chút vấn đề. Nằm gọn trong tay cậu sao tôi lại không thấy ngượng nhỉ?
Sau câu nói của mẹ, cậu buông vội tôi ra. Gãi đầu cười xuề xòa.
-“ Ấy, cô bớt giận. Cháu quên. Ý lộn, cháu tưởng Nguyệt là nam nhân nên quen tay.”
-“ Ê, nói ai là nam nhân đó tờ...tờ...tờ...”
Mẹ véo nhẹ vào hông tôi, may là mới cà lâm chứ không là nuốt luôn cái lưỡi rồi. Chậc, nguy hiểm quá.
-“ A a...mẹ mẹ...sao mẹ lại véo Nguyệt?”
Mẹ không trả lời, lại tiếp tục trừng mắt nhìn hai đứa.
-“ Hai đứa đến đây làm gì? Định hốt phân bò giúp trang trại à?”
Rồi liếc đến tôi, nhìn từ trên xuống dưới. Đôi mắt của mẹ như tia Laze khiến tôi rùng người. Nhưng vẫn cố gắng câm nín.
-“ Nguyệt, cái đứa chết bầm nào đưa đồ này cho con mặc? Nói với nó đến trang trại chăm heo một tháng.”
Mẹ vừa dứt lời, có đến hai kẻ chột dạ.
Mẹ này là mẹ biết ai là đầu xỏ rồi nhá. Còn lâu mới qua được mắt mẹ. Hứ. Nhìn vậy thôi chứ chị mới có 31 tuổi rưỡi thôi đấy. Còn trẻ chán, đàn ông có mà chết mê với chị. Hai nhóc dám qua mắt chị à....Còn lâu nhá.
Mẹ Khuê mở cờ trong bụng, lướt đến Hạo. Nghiến răng ken két. Mặt cười cười trông rất gian xảo.
-“ Hạo...con...”
Giọng mẹ kéo dài, ngọt lơn, đôi tay mẹ vuốt vuốt trước áo khoác của Hạo. Động tác như đang phủi bụi, mà kẻ đối diện thì mém tý “ nước đi trước gió.”
-“ Con có công chở em đến đây...Cô nên thưởng con...cái gì đây?”
Tôi lấm lét nhìn sang Hạo. Chết cậu rồi, mẹ đang dùng phép ẩn dụ đấy. Khéo khéo là chết ngay với mẹ.
Mặt cậu bắt đầu vã mồ hôi, đôi chân vô thức lùi lại phía sau.
-“ uầy, cô ơi, con làm việc tốt, đâu cần đáp trả, Không sao, không sao ạ.”
-“ Thôi, con nhận cho cô vui nhé." Mẹ nắm vạt áo của Hạo, giật mạnh một phát, rồi làm động tác vuôt ve.
-"..." Cậu cúi gầm. Mặt đen như mực, Hệt như một đứa trẻ bị lấy đi bình sữa a~ Trông rất chi là tội nghiệp.
-" Hừ, còn xảo biện, Phạt lao công chuồng bò một tháng không lương!”
-“ Mẹ...mẹ.../ cô...cô...”
Tôi và Hạo ú ớ gọi mẹ, thế mà mẹ nhẫn tâm quay lưng bước đi thế chứ nị.
Hai đứa đứng đó, có biết Lão Lão Phu Nhân kia đang giở nụ cười xảo biện. Khẽ nhẹ lắc đầu một cái.
Bất giác cô nhớ về những ngày còn nhỏ...Những ngày sống ở đô thị phồn hoa. Có ba, có mẹ, có em trai. Còn có cả “ người tình chưa bao giờ cưới” của cô: DƯƠNG MINH TRÍ. Tuy hồn nhiên, nhưng rất vui vẻ. Quãng thời gian đó...là quãng thời gian mà cô nhớ nhất, nhớ mãi không quên.
Đợi bóng mẹ khuất rồi, tôi mới huýt hông Hạo một cái.
-“ Chết rồi, tội Hạo quá.”
-“ Con lợn này, mày câm ngay cho bố.”
Cậu nhăn mày, nước mắt long tròng than khổ.
-“ Đúng là rước của nợ vào thân. Nghe lời một con bò đội nón, còn cái gì ngu hơn này nữa. Hix”
Cậu lầm bầm cho đã rồi quăng sang nạt tôi một tiếng.
-“ Còn mày nữa, dù có ghét có hận cũng đừng nhìn thêm thằng nào khác ngoài tao. Nãy nhìn con người ta như chảy cả dãi. Tức éo chịu được. ”
Cậu sút một phát mạnh xuống đất, liếc mắt nhìn tôi rồi hậm hực bỏ đi.
Nguyệt thương Hạo, thương cái giống khỉ nhà nó. Thương mà đi nhìn thằng khác. Aaaa, điên mất thôi. Hừ.
Hạo tức, mặt đỏ bừng bừng.
Tôi đứng nép một bên. Cậu nói cái gì vậy? Lại lên cơn à? Chậc chậc...đúng là ngày càng bệnh nặng. Chứng tự kỉ về nhan sắc của cậu ấy chắc sắp đến độ level max rồi. Rồi cũng lẽo đẽo theo sau đi vào trang trại. Đôi môi bất giác cong lên, cái mặt bị mẹ mắng, đúng là dễ thương đíu chịu được a~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.