Bé Cưng Yếu Đuối Được Lão Đại Mạt Thế Nuông Chiều
Chương 4: Cái Đuôi Nhỏ
Cửu Tiêu Vân
16/03/2024
**Editor: Bánh bao chay nhân thịt**
Trên đường phố hỗn loạn, mặt đất đầy hài cốt, còn có cả những vết máu đen lớn đã khô. Từng con tang thi lang thang không có mục tiêu đi qua đi lại, chẳng có con nào hoàn chỉnh.
Chúng có con khóe môi chỉ còn một nửa, có con thân thể bị moi thành một cái động lớn, phía sau nội tạng thật dài bị kéo lê. Trong không khí thỉnh thoảng truyền đến một mùi hôi thối như có như không.
Hai người đàn ông mặc đồ ngụy trang nhanh chóng rời khỏi, áo ngụy trang màu xanh lục đã không nhìn rõ màu sắc ban đầu, lên trên còn dính đầy vết máu đã khô màu nâu đen.
Trong đó người trẻ tuổi có khuôn mặt thon gầy, nhưng qua đã thấy vô cùng khôn khéo tên là Lâm Thịnh Đông. Anh ấy liếc mắt nhìn qua góc áo màu trắng tự cho đã giấu rất kín, nhỏ giọng thì thầm: “Cái đuôi nhỏ kia đã theo chúng ta hai con phố.”
Người đàn ông khuôn mặt chữ điền, bên trên có vết sẹo tên Bàng Hưng cũng quay đầu nhìn thoáng qua góc áo màu trắng kia, giọng nói vừa lớn vừa vang dội: “Thôi bỏ đi, một cô gái nhỏ ấy mà, chắc hẳn muốn tìm kiếm sự bảo hộ. Nếu có thể đuổi kịp thì cứ mang cô bé đến nơi tụ tập gần đây, cứu đội trưởng mới quan trọng.”
“Được.” Lâm Thịnh Đông đồng ý, không tiếp tục chú ý đến cái đuôi nhỏ phía sau mà chuyên tâm lên đường.
Cốc Vũ đi theo sau hai người căn bản không biết bản thân đã bị phát hiện, cô còn tưởng mình che dấu giỏi lắm. Ai bảo cô là cao thủ có thể trốn được cả mèo rừng. Thế nhưng Cốc Vũ không ngờ tới việc trước kia cô có pháp lực, chỉ cần dùng thuật ẩn thân đã có thể trốn đến chân trời góc biển.
Bây giờ cô không còn pháp lực nên dĩ nhiên không thể dùng thuật ẩn thân.
Thấy hai người đẩy nhanh tốc độ hơn, Cốc Vũ cũng lặng lẽ tăng tốc, thỉnh thoảng còn đánh chết vài con tang thi lọt lưới, thu hoạch được vài viên tinh thể.
Một giờ sau.
Cốc Vũ đi theo hai người đến trước một khu nhà. Cô nghiêm túc nhìn một lượt. Đây không phải khu nhà ở trước đó cô đã trú tạm đấy sao? Hơn nữa còn cùng một khu nhà, cùng luôn một tầng, chẳng qua số phòng không giống nhau.
Cốc Vũ trước đó ở phòng 203, còn những người này lại trú tạm trong phòng 204, hai bên ở đối diện nhau. Mỗi tầng của khu nhà ở đều chỉ có bốn hộ, mỗi bên hành lang có hai hộ.
Thấy hai người kia vào phòng, Cốc Vũ ở bên ngoài chờ. Cô định chờ đến khi họ rời đi thì tiếp tục theo đuôi. Cô chưa từng rời khỏi rừng rậm nên cũng không biết phải giao tiếp với nhân loại thế nào, biện pháp duy nhất bây giờ chính là đi theo họ.
Lâm Thịnh Đông và Bàng Hưng vừa mới vào nhà thì Đồ Thịnh - thanh niên sở hữu khuôn mặt thanh tú, khí chất dịu dàng như một nam sinh bước lên đón. Anh chàng vội vàng hỏi: “Thế nào? Lấy được không?”
Lâm Thịnh Đông gỡ ba lô xuống, đưa cho Đồ Thịnh: “Lần này khá may mắn, tìm được một tiệm thuốc chưa bị lục soát.”
Đón lấy ba lô, Đồ Thịnh vội vàng quay về phòng khách.
Trên sofa, một người đàn ông có khí chất trầm ổn, ngũ quan sắc cạnh, diện mạo không phải cực kỳ điển trai nhưng cũng rất dễ nhìn, có thể đem đến cảm giác an toàn vô cùng cho người đối diện. Anh chính là đội trưởng Thương Mặc trong miệng Bàng Hưng.
Có điều lúc này sắc mặt Thương Mặc tái nhợt, hơi thở suy yếu, khóe môi cũng mím chặt, băng vải trên vai đã bị máu tươi làm ướt đẫm, biến thành màu đen.
Đúng lúc Thương Mặc tỉnh lại, miệng vết thương truyền đến cảm giác đau đớn khiến anh nhíu mày theo bản năng. Anh giãy giụa ngồi dậy từ trên ghế sofa, cố gắng dựa vào tay vịn ghế sofa để ngồi vững. Chiếc quần lục quân bao lấy đôi chân dài miêu tả rõ dáng vẻ vừa thon vừa có lực.
Đồ Thịnh đi hai bước đã tới gần ghế sofa, vội vàng lấy băng gạc sạch sẽ từ trong balo ra, lại tiếp tục tháo bỏ băng vải cũ trên người Thương Mặc xuống. Bên dưới lớp băng vải là một dấu cắn sâu kinh người, thậm chí còn có thể nhìn thấy xương. Miệng vết thương đã hơi chảy mủ, có dấu hiệu biến thành màu đen, làn da xung quanh cũng bắt đầu chuyển màu xám trắng.
Thấy thế Đồ Thịnh nhíu chặt mày, chỉ mới gần ba giờ mà vết thương đã thối rữa đến trình độ này?
“Mấy chú đi đi! Không cần phải để ý đến tôi.” Thương Mặc nhìn về phía ba người Đồ Thịnh, giọng nói không lớn lại tự mang một cỗ sức mạnh.
Đồ Thịnh tiếp tục động tác trong tay, nghiêm túc đáp: “Đội trưởng, không có anh dẫn đầu, dù đến địa điểm mục tiêu cũng sẽ chia năm xẻ bảy.”
Thương Mặc lắc đầu: “Anh đã bắt đầu thi biến, không cần vì anh mà làm chậm trễ hành trình, nhiệm vụ quan trọng hơn.”
Người bị thương do tang thi cào chỉ có hai khả năng, hoặc kích phát dị năng, hoặc bốn giờ sau biến thành tang thi.
Trên đường phố hỗn loạn, mặt đất đầy hài cốt, còn có cả những vết máu đen lớn đã khô. Từng con tang thi lang thang không có mục tiêu đi qua đi lại, chẳng có con nào hoàn chỉnh.
Chúng có con khóe môi chỉ còn một nửa, có con thân thể bị moi thành một cái động lớn, phía sau nội tạng thật dài bị kéo lê. Trong không khí thỉnh thoảng truyền đến một mùi hôi thối như có như không.
Hai người đàn ông mặc đồ ngụy trang nhanh chóng rời khỏi, áo ngụy trang màu xanh lục đã không nhìn rõ màu sắc ban đầu, lên trên còn dính đầy vết máu đã khô màu nâu đen.
Trong đó người trẻ tuổi có khuôn mặt thon gầy, nhưng qua đã thấy vô cùng khôn khéo tên là Lâm Thịnh Đông. Anh ấy liếc mắt nhìn qua góc áo màu trắng tự cho đã giấu rất kín, nhỏ giọng thì thầm: “Cái đuôi nhỏ kia đã theo chúng ta hai con phố.”
Người đàn ông khuôn mặt chữ điền, bên trên có vết sẹo tên Bàng Hưng cũng quay đầu nhìn thoáng qua góc áo màu trắng kia, giọng nói vừa lớn vừa vang dội: “Thôi bỏ đi, một cô gái nhỏ ấy mà, chắc hẳn muốn tìm kiếm sự bảo hộ. Nếu có thể đuổi kịp thì cứ mang cô bé đến nơi tụ tập gần đây, cứu đội trưởng mới quan trọng.”
“Được.” Lâm Thịnh Đông đồng ý, không tiếp tục chú ý đến cái đuôi nhỏ phía sau mà chuyên tâm lên đường.
Cốc Vũ đi theo sau hai người căn bản không biết bản thân đã bị phát hiện, cô còn tưởng mình che dấu giỏi lắm. Ai bảo cô là cao thủ có thể trốn được cả mèo rừng. Thế nhưng Cốc Vũ không ngờ tới việc trước kia cô có pháp lực, chỉ cần dùng thuật ẩn thân đã có thể trốn đến chân trời góc biển.
Bây giờ cô không còn pháp lực nên dĩ nhiên không thể dùng thuật ẩn thân.
Thấy hai người đẩy nhanh tốc độ hơn, Cốc Vũ cũng lặng lẽ tăng tốc, thỉnh thoảng còn đánh chết vài con tang thi lọt lưới, thu hoạch được vài viên tinh thể.
Một giờ sau.
Cốc Vũ đi theo hai người đến trước một khu nhà. Cô nghiêm túc nhìn một lượt. Đây không phải khu nhà ở trước đó cô đã trú tạm đấy sao? Hơn nữa còn cùng một khu nhà, cùng luôn một tầng, chẳng qua số phòng không giống nhau.
Cốc Vũ trước đó ở phòng 203, còn những người này lại trú tạm trong phòng 204, hai bên ở đối diện nhau. Mỗi tầng của khu nhà ở đều chỉ có bốn hộ, mỗi bên hành lang có hai hộ.
Thấy hai người kia vào phòng, Cốc Vũ ở bên ngoài chờ. Cô định chờ đến khi họ rời đi thì tiếp tục theo đuôi. Cô chưa từng rời khỏi rừng rậm nên cũng không biết phải giao tiếp với nhân loại thế nào, biện pháp duy nhất bây giờ chính là đi theo họ.
Lâm Thịnh Đông và Bàng Hưng vừa mới vào nhà thì Đồ Thịnh - thanh niên sở hữu khuôn mặt thanh tú, khí chất dịu dàng như một nam sinh bước lên đón. Anh chàng vội vàng hỏi: “Thế nào? Lấy được không?”
Lâm Thịnh Đông gỡ ba lô xuống, đưa cho Đồ Thịnh: “Lần này khá may mắn, tìm được một tiệm thuốc chưa bị lục soát.”
Đón lấy ba lô, Đồ Thịnh vội vàng quay về phòng khách.
Trên sofa, một người đàn ông có khí chất trầm ổn, ngũ quan sắc cạnh, diện mạo không phải cực kỳ điển trai nhưng cũng rất dễ nhìn, có thể đem đến cảm giác an toàn vô cùng cho người đối diện. Anh chính là đội trưởng Thương Mặc trong miệng Bàng Hưng.
Có điều lúc này sắc mặt Thương Mặc tái nhợt, hơi thở suy yếu, khóe môi cũng mím chặt, băng vải trên vai đã bị máu tươi làm ướt đẫm, biến thành màu đen.
Đúng lúc Thương Mặc tỉnh lại, miệng vết thương truyền đến cảm giác đau đớn khiến anh nhíu mày theo bản năng. Anh giãy giụa ngồi dậy từ trên ghế sofa, cố gắng dựa vào tay vịn ghế sofa để ngồi vững. Chiếc quần lục quân bao lấy đôi chân dài miêu tả rõ dáng vẻ vừa thon vừa có lực.
Đồ Thịnh đi hai bước đã tới gần ghế sofa, vội vàng lấy băng gạc sạch sẽ từ trong balo ra, lại tiếp tục tháo bỏ băng vải cũ trên người Thương Mặc xuống. Bên dưới lớp băng vải là một dấu cắn sâu kinh người, thậm chí còn có thể nhìn thấy xương. Miệng vết thương đã hơi chảy mủ, có dấu hiệu biến thành màu đen, làn da xung quanh cũng bắt đầu chuyển màu xám trắng.
Thấy thế Đồ Thịnh nhíu chặt mày, chỉ mới gần ba giờ mà vết thương đã thối rữa đến trình độ này?
“Mấy chú đi đi! Không cần phải để ý đến tôi.” Thương Mặc nhìn về phía ba người Đồ Thịnh, giọng nói không lớn lại tự mang một cỗ sức mạnh.
Đồ Thịnh tiếp tục động tác trong tay, nghiêm túc đáp: “Đội trưởng, không có anh dẫn đầu, dù đến địa điểm mục tiêu cũng sẽ chia năm xẻ bảy.”
Thương Mặc lắc đầu: “Anh đã bắt đầu thi biến, không cần vì anh mà làm chậm trễ hành trình, nhiệm vụ quan trọng hơn.”
Người bị thương do tang thi cào chỉ có hai khả năng, hoặc kích phát dị năng, hoặc bốn giờ sau biến thành tang thi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.