Bé Cưng Yếu Đuối Được Lão Đại Mạt Thế Nuông Chiều
Chương 13: Người Sống Sót
Cửu Tiêu Vân
20/03/2024
**Editor: Bánh bao chay nhân thịt**
“Dây mây này có thể rời khỏi em không?” Thương Mặc tiếp tục hỏi.
“Có thể, tuy nhiên nếu thoát qua quá 20 mét thì cảm ứng của em với nó sẽ yếu bớt.”
“Vậy cũng đủ rồi.” Thương Mặc cùng bốn người sắp xếp kế hoạch hành động tiếp theo, thật ra cũng rất đơn giản, tức là nghĩ cách dẫn dụ tang thi ở quảng trường sang bên kia, sau đó mọi người có thể an toàn đi qua.
“Được, không thành vấn đề.” Cả bốn người đều gật đầu đồng ý.
Thương Mặc mang theo Cốc Vũ đi xuống vành đai xanh đối diện quảng trường, đồng thời lấy một khẩu súng trên người xuống, lấy bớt đạn ra chỉ để lại ba viên.
Thấy động tác này của Thương Mặc, Cốc Vũ lập tức hiểu rõ ý đồ của anh: “Anh thật thông minh! Anh định dùng dây mây của em mang súng qua bên kia, nổ súng để dùng âm thanh hấp dẫn tang thi qua đúng không?”
Thương Mặc kinh ngạc nhìn Cốc Vũ: “Em cũng rất thông minh.”
Cho súng lên đạn, Thương Mặc nắm lấy thân súng, súng được đưa qua cho Cốc Vũ.
Cốc Vũ trực tiếp khống chế dây mây cuốn lấy báng súng, sau đó dây mây giống như một con rắn đang bơi lội uốn lượn hướng về phía quảng trường đối diện. Tiếng dây mây sàn sạt lướt qua không lớn nên không khiến cho đám tang thi chú ý.
Không lâu sau, dây mây dừng ở vị trí cách hai người khoảng hai mươi mét, sau đó nó giống như một con rắn quấn lấy đầu súng, những dây tay leo nhỏ vươn ra tạo thành hình ngón tay như người đặt ở cò súng.
“Bắn vào đâu?” Cốc Vũ nhìn về phía Thương Mặc hỏi.
Thương Mặc nhìn một vòng, ánh mắt dừng trên cửa kính trong suốt của cửa hàng đồ ăn nhanh phía đối diện thượng: “Cửa kính của tiệm đồ ăn nhanh đằng kia, cây súng này uy lực rất lớn, có thể đánh vỡ kiểu kính đó.”
“Được.” Cốc Vũ khống chế dây mây, nhắm họng súng vào cửa kính trong suốt của cửa hàng đồ ăn nhanh.
Bằng một tiếng!
Một tiếng súng thật lớn vang lên, ngay sau đó là âm thanh cửa kính vỡ vụn, xoảng xoảng rơi đầy đất. Tiếng động này lập tức hấp dẫn tang thi gần đó. Tất cả đều hướng về phía cửa hàng đồ ăn nhanh, vây kín dần.
Thấy tang thi trên con đường bọn anh đang muốn đi qua kia đều bị hấp dẫn sang đây, Thương Mặc tiếp tục nói: “Về phía bên trái khoảng 5 mét, tiếp tục nổ súng vào cửa kính.”
Cốc Vũ lại lần nữa dựa theo hướng dẫn, di chuyển nòng súng về bên trái con đường 5 mét, nã một phát súng vào cửa kính. Đám tang thi vốn dĩ bị hấp dẫn tới đây, lại di động về phía âm thanh mới phát ra.
Hiện súng lục còn thừa một phát đạn.
Thương Mặc tiếp tục chỉ huy: “Hiện tại từ vị trí này, hướng về cửa kính xa nhất bên trái bắn một phát súng nữa.”
Ngay sau đó, lại là một tiếng súng 'bằng' vang lên, tiếp đến là âm thanh cửa kính vỡ vụn, tang thi lại lần nữa bị tiếng động mới hấp dẫn.
Cốc Vũ khống chế dây mây bơi về hướng mình, có tang thi qua đường liếc nhìn dây mây một cái, sau đó lại rời ánh mắt đi, tiếp tục di chuyển về chỗ đám tang thi khác đang tụ tập.
Hai người Cốc Vũ cũng lặng lẽ quay về hội hợp với ba người Bàng Hưng.
Cô xuyên qua con đường cái, đi dọc theo con đường phía trước tòa nhà chính phủ. So với quảng trường có mấy chục, thậm chí cả trăm con tang thi thì con đường trước tòa nhà chính phủ chỉ rải rác vài con, số lượng có thể đếm trên đầu ngón tay.
Cốc Vũ giải quyết hơn một nửa, số còn lại cũng bị mấy người Thương Mặc dọn nốt. Bây giờ bọn anh mới nhận ra chỗ tốt của dị năng giả, chẳng cần đến gần tang thi đã có thể dễ dàng chọc vỡ đầu chúng. Trái lại vũ khí nóng do mấy người Thương Mặc cõng trên người lại chẳng dám dùng, cả đám chỉ có thể sử dụng dao và thủy thủ đánh cận chiến. Thành thử ra ưu thế khoảng cách đã mất.
Lúc mọi người chuẩn bị qua được đường thì tại cửa ra vào bãi đỗ xe ngầm dưới quảng trường bỗng có một chiếc SUV màu trắng sang trọng đột nhiên vọt ra. Nó như chiếc xe điên, người lái dùng sức đạp mạnh vào chân ga.
Tiếng kia rất lớn, cách cả một con phố mà tang thi đều có thể nghe thấy.
“Đi mau!” Thương Mặc đột nhiên hô to, tốc độ hành động còn nhanh hơn lời nói.
Ba người Bàng Hưng cũng lập tức vào trạng thái hành quân. Cốc Vũ quay đầu lại nhìn chiếc xe đang lao tới đằng kia, nhíu mày. Những người này luôn như vậy. Yên yên ổn ổn lái xe không tốt hơn sao? Tang thi đều đã bị dẫn dụ ra chỗ khác, giờ mấy kẻ này lái xe tới, rõ ràng chạy thoát không phải vấn đề, sao tự dưng làm chuyện ngu ngốc nhường này?
Lúc này đám người trên xe đang kinh hoàng không thôi.
“Nhanh lên nhanh lên.”
“Tang thi gần đây đều chạy tới hết rồi, tốc độ nhanh lên!”
Bọn chúng kinh hoàng kêu to, ầm ĩ đến mức khiến màng nhĩ kẻ lái xe đau nhức. Gã chỉ đành la lớn: “Đừng gào nữa, còn gào thì ông đây lập tức dừng xe, tất cả cùng chết.”
Lời vừa nói ra, trong xe lập tức im ru.
“Dây mây này có thể rời khỏi em không?” Thương Mặc tiếp tục hỏi.
“Có thể, tuy nhiên nếu thoát qua quá 20 mét thì cảm ứng của em với nó sẽ yếu bớt.”
“Vậy cũng đủ rồi.” Thương Mặc cùng bốn người sắp xếp kế hoạch hành động tiếp theo, thật ra cũng rất đơn giản, tức là nghĩ cách dẫn dụ tang thi ở quảng trường sang bên kia, sau đó mọi người có thể an toàn đi qua.
“Được, không thành vấn đề.” Cả bốn người đều gật đầu đồng ý.
Thương Mặc mang theo Cốc Vũ đi xuống vành đai xanh đối diện quảng trường, đồng thời lấy một khẩu súng trên người xuống, lấy bớt đạn ra chỉ để lại ba viên.
Thấy động tác này của Thương Mặc, Cốc Vũ lập tức hiểu rõ ý đồ của anh: “Anh thật thông minh! Anh định dùng dây mây của em mang súng qua bên kia, nổ súng để dùng âm thanh hấp dẫn tang thi qua đúng không?”
Thương Mặc kinh ngạc nhìn Cốc Vũ: “Em cũng rất thông minh.”
Cho súng lên đạn, Thương Mặc nắm lấy thân súng, súng được đưa qua cho Cốc Vũ.
Cốc Vũ trực tiếp khống chế dây mây cuốn lấy báng súng, sau đó dây mây giống như một con rắn đang bơi lội uốn lượn hướng về phía quảng trường đối diện. Tiếng dây mây sàn sạt lướt qua không lớn nên không khiến cho đám tang thi chú ý.
Không lâu sau, dây mây dừng ở vị trí cách hai người khoảng hai mươi mét, sau đó nó giống như một con rắn quấn lấy đầu súng, những dây tay leo nhỏ vươn ra tạo thành hình ngón tay như người đặt ở cò súng.
“Bắn vào đâu?” Cốc Vũ nhìn về phía Thương Mặc hỏi.
Thương Mặc nhìn một vòng, ánh mắt dừng trên cửa kính trong suốt của cửa hàng đồ ăn nhanh phía đối diện thượng: “Cửa kính của tiệm đồ ăn nhanh đằng kia, cây súng này uy lực rất lớn, có thể đánh vỡ kiểu kính đó.”
“Được.” Cốc Vũ khống chế dây mây, nhắm họng súng vào cửa kính trong suốt của cửa hàng đồ ăn nhanh.
Bằng một tiếng!
Một tiếng súng thật lớn vang lên, ngay sau đó là âm thanh cửa kính vỡ vụn, xoảng xoảng rơi đầy đất. Tiếng động này lập tức hấp dẫn tang thi gần đó. Tất cả đều hướng về phía cửa hàng đồ ăn nhanh, vây kín dần.
Thấy tang thi trên con đường bọn anh đang muốn đi qua kia đều bị hấp dẫn sang đây, Thương Mặc tiếp tục nói: “Về phía bên trái khoảng 5 mét, tiếp tục nổ súng vào cửa kính.”
Cốc Vũ lại lần nữa dựa theo hướng dẫn, di chuyển nòng súng về bên trái con đường 5 mét, nã một phát súng vào cửa kính. Đám tang thi vốn dĩ bị hấp dẫn tới đây, lại di động về phía âm thanh mới phát ra.
Hiện súng lục còn thừa một phát đạn.
Thương Mặc tiếp tục chỉ huy: “Hiện tại từ vị trí này, hướng về cửa kính xa nhất bên trái bắn một phát súng nữa.”
Ngay sau đó, lại là một tiếng súng 'bằng' vang lên, tiếp đến là âm thanh cửa kính vỡ vụn, tang thi lại lần nữa bị tiếng động mới hấp dẫn.
Cốc Vũ khống chế dây mây bơi về hướng mình, có tang thi qua đường liếc nhìn dây mây một cái, sau đó lại rời ánh mắt đi, tiếp tục di chuyển về chỗ đám tang thi khác đang tụ tập.
Hai người Cốc Vũ cũng lặng lẽ quay về hội hợp với ba người Bàng Hưng.
Cô xuyên qua con đường cái, đi dọc theo con đường phía trước tòa nhà chính phủ. So với quảng trường có mấy chục, thậm chí cả trăm con tang thi thì con đường trước tòa nhà chính phủ chỉ rải rác vài con, số lượng có thể đếm trên đầu ngón tay.
Cốc Vũ giải quyết hơn một nửa, số còn lại cũng bị mấy người Thương Mặc dọn nốt. Bây giờ bọn anh mới nhận ra chỗ tốt của dị năng giả, chẳng cần đến gần tang thi đã có thể dễ dàng chọc vỡ đầu chúng. Trái lại vũ khí nóng do mấy người Thương Mặc cõng trên người lại chẳng dám dùng, cả đám chỉ có thể sử dụng dao và thủy thủ đánh cận chiến. Thành thử ra ưu thế khoảng cách đã mất.
Lúc mọi người chuẩn bị qua được đường thì tại cửa ra vào bãi đỗ xe ngầm dưới quảng trường bỗng có một chiếc SUV màu trắng sang trọng đột nhiên vọt ra. Nó như chiếc xe điên, người lái dùng sức đạp mạnh vào chân ga.
Tiếng kia rất lớn, cách cả một con phố mà tang thi đều có thể nghe thấy.
“Đi mau!” Thương Mặc đột nhiên hô to, tốc độ hành động còn nhanh hơn lời nói.
Ba người Bàng Hưng cũng lập tức vào trạng thái hành quân. Cốc Vũ quay đầu lại nhìn chiếc xe đang lao tới đằng kia, nhíu mày. Những người này luôn như vậy. Yên yên ổn ổn lái xe không tốt hơn sao? Tang thi đều đã bị dẫn dụ ra chỗ khác, giờ mấy kẻ này lái xe tới, rõ ràng chạy thoát không phải vấn đề, sao tự dưng làm chuyện ngu ngốc nhường này?
Lúc này đám người trên xe đang kinh hoàng không thôi.
“Nhanh lên nhanh lên.”
“Tang thi gần đây đều chạy tới hết rồi, tốc độ nhanh lên!”
Bọn chúng kinh hoàng kêu to, ầm ĩ đến mức khiến màng nhĩ kẻ lái xe đau nhức. Gã chỉ đành la lớn: “Đừng gào nữa, còn gào thì ông đây lập tức dừng xe, tất cả cùng chết.”
Lời vừa nói ra, trong xe lập tức im ru.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.