Chương 60: Anh sẽ tự mình xử lí.
Song Tử ChiBi
26/06/2023
Lưu Ly cô cảm thấy thật khó thở, tại sao tim cô lại nhói đau mặc dù biết rõ ràng chuyện này là tình cảm một phía từ nơi anh. Lưu Ly lần đầu tiên để ý tới cảm xúc của mình, trên này gió to như vậy mà cô lại đang đỏ mặt.
Nam Cung Minh Dạ thì thầm vào một bên tai của Lưu Ly, hơi thở của anh nóng bỏng khiến tai cô nóng rực.
“Em không cần phải làm gì hết, tình cảm là của riêng anh, anh sẽ tự mình cắt đứt nó. Làm phiền đến em rồi!” Nam Cung Minh Dạ nắm lấy bờ vai nhỏ nhắn của Lưu Ly đẩy cô ra trước mặt mình, anh cười một cái nhưng đầy đau khổ.
Lưu Ly đứng trước mặt anh cả thân hình phút chốc run lên, anh như vậy mà lại sắp rơi lệ trước mặt cô. Giờ phút này sao cô lại đau tới như vậy, sao cô lại muốn ôm lấy anh như vậy.
Nam Cung Minh Dạ lặng lẽ buông tay cô ra “Em về nhà cẩn thận”
“Anh định đi đâu nữa chứ!” Lưu Ly hét lên khi thấy Nam Cung Minh Dạ xoay người lời đi. Tiếng của cô hòa với teengs gió như đang đấu tranh xé lấy tâm can của cô. Hai hàng nước mắt của Lưu Ly cứ như vậy tự động lăn xuống. Cô muốn anh thừa nhận tình cảm của mình rồi cuối cùng cô cho anh được gì chứ. Lưu Ly ghét bản thân mình trở thành người xát thêm muối vào vết thương của anh.
Lưu Ly không biết cô đang lo sợ điều gì ở tình yêu của anh. Từ nhỏ tới khi lớn lên anh luôn ở bên cô, từng ngày xem cô trưởng thành, cô lại cho rằng anh là người anh trai tốt. Người cô thích lại là một người khác, thậm chí từng khiến anh tổn thương vì bản thân cho rằng anh làm người cô yêu tổn thương.
Nhiều năm như vậy rồi, anh từng chút, từng chút chăm sóc cô, vậy mà cô chưa từng một lần để ý. Lưu Ly lau nước mắt mà lòng chua sót. Rốt cuộc thì cô đang lo sợ điều gì, là vì cái bóng anh trai của anh trong lòng cô quá lớn sao?
[…]
Lưu Ly vô cùng sầu bước ra khỏi công ty của anh. Cô không hề bắt xe mà cứ như vậy đi bộ như người mất hồn ra về. Cô không hề để tâm bản thân sẽ đi về đâu, cô cứ đi như người mất hồn.
Nam Cung Minh Dạ sau khi biết cô đã ra về không yên tâm mà đi theo phía sau. Anh chỉ chậm chậm lái xe đi phía, anh không dám rời mắt khỏi cô. Miệng nói không được quan tâm nữa nhưng anh lại không yên tâm cho cô.
Nam Cung Minh Dạ đã đi theo Lưu Ly một đoạn đường khá dài, bên ngoài trời đã chuyển tối, trời có vẻ sắp mưa, gió cũng càng ngày càng lớn. Nam Cung Minh Dạ càng thêm lo lắng trong lòng.
Từ đây về đến nhà còn một đoạn đường rất dài, Lưu Ly không phải định đi bộ về đến nhà thật chứ. Đoàn xe chạy ngoài đường chạy ngày một nhanh hơn để trốn chạy con mưa sắp giông sắp kéo đến.
Nam Cung Minh Dạ như ngồi trên đống lửa khi trứơc mặt là ngã từ đường, sợ cô không chú ý đèn đỏ sẽ băng qua. Lưu Ly quả thật không để tâm trí của mình vào việc đi đường, cô cắm đầu chuẩn bị bước qua đường đúng lúc đèn đỏ đã chuyển xanh.
Những chiếc xe vội chạy con mưa thấy tín hiệu đèn đỏ đã hết nhanh chóng nhấn ga qua đường. Cũng may Nam Cung Minh Dạ kịp thời kéo Lưu Ly đi ra ngoài.
Lưu Ly bị giật lại một cách mạnh mẽ đau đớn. Nam Cung Minh Dạ nhìn bộ dạng bây giờ của Lưu Ly không nói một lời nào mạnh mẽ kéo cô về xe của anh. Nhanh chóng nhét cô vào trong xe, anh đạp chân ga lao nhanh xe về hướng nhà.
Nam Cung Minh Dạ giữ thái độ im lặng cho tới tận khi về đến nhà. Trời ới vậy đã đổ mưa một cách tầm tã. Nam Cung Minh Dạ lái xe vào hoa viên trước nhà thì đỗ lại. Châu Khinh Vân vừa mới đi làm về thấy con trai về sớm nên mà đứng ở trong nhà đợi anh đi vào.
Nam Cung Minh Dạ không định xuống xe, anh nói đầy buồn bã “Xuống xe”
Lưu Ly sắp khóc một lần nữa, cô tháo dây an toàn mở cửa đi xuống. Cô vừa mới đóng cửa lại anh đã vội khởi động lại xe rời đi.
Châu Khinh Vân thấy con gái một mình xuống xe, Nam Cung Minh Dạ lai vội vàng đi đâu đó nên có dự cảm không tốt. Cô chạy xuống chỗ con gái xem xem, vậy mà con gái lại đang khóc.
“Con làm sao vậy, Minh Dạ thằng bé này lại làm gì con sao?”
“Mẹ ơi…” Lưu Ly nhào vào lòng mẹ mình như một đưa trẻ. Châu Khinh Vân xót xa ôm con gái vào lòng.
“Có chuyện gì mà con lại khóc tới mức này chứ. Mau vào nhà trước đã, trời mưa to quá” Châu Khinh Vân nắm lấy tay con gái đưa vào trong nhà.
Nam Cung Minh Dạ sau khi rời khỏi nhà anh phóng xe rất nhanh trong làn mưa. Nước mưa trên đường dưới vận tốc lớn bắn lên tung tóe. Bầu trời u ám đầy mây den không ngừng trút nước. Sấm chớp liên tục lóa sáng xé ngang trên bầu trời thành phố.
Nam Cung Minh Dạ đi tới quán bar để uống rượu giải sầu, anh muốn bản thân mình không được nghĩ tới nữa, chỉ có thể uống rượu có lẽ mới khiến anh tạm thời quên đi sự dằn vặt trong lòng.
Nam Cung Minh Dạ thì thầm vào một bên tai của Lưu Ly, hơi thở của anh nóng bỏng khiến tai cô nóng rực.
“Em không cần phải làm gì hết, tình cảm là của riêng anh, anh sẽ tự mình cắt đứt nó. Làm phiền đến em rồi!” Nam Cung Minh Dạ nắm lấy bờ vai nhỏ nhắn của Lưu Ly đẩy cô ra trước mặt mình, anh cười một cái nhưng đầy đau khổ.
Lưu Ly đứng trước mặt anh cả thân hình phút chốc run lên, anh như vậy mà lại sắp rơi lệ trước mặt cô. Giờ phút này sao cô lại đau tới như vậy, sao cô lại muốn ôm lấy anh như vậy.
Nam Cung Minh Dạ lặng lẽ buông tay cô ra “Em về nhà cẩn thận”
“Anh định đi đâu nữa chứ!” Lưu Ly hét lên khi thấy Nam Cung Minh Dạ xoay người lời đi. Tiếng của cô hòa với teengs gió như đang đấu tranh xé lấy tâm can của cô. Hai hàng nước mắt của Lưu Ly cứ như vậy tự động lăn xuống. Cô muốn anh thừa nhận tình cảm của mình rồi cuối cùng cô cho anh được gì chứ. Lưu Ly ghét bản thân mình trở thành người xát thêm muối vào vết thương của anh.
Lưu Ly không biết cô đang lo sợ điều gì ở tình yêu của anh. Từ nhỏ tới khi lớn lên anh luôn ở bên cô, từng ngày xem cô trưởng thành, cô lại cho rằng anh là người anh trai tốt. Người cô thích lại là một người khác, thậm chí từng khiến anh tổn thương vì bản thân cho rằng anh làm người cô yêu tổn thương.
Nhiều năm như vậy rồi, anh từng chút, từng chút chăm sóc cô, vậy mà cô chưa từng một lần để ý. Lưu Ly lau nước mắt mà lòng chua sót. Rốt cuộc thì cô đang lo sợ điều gì, là vì cái bóng anh trai của anh trong lòng cô quá lớn sao?
[…]
Lưu Ly vô cùng sầu bước ra khỏi công ty của anh. Cô không hề bắt xe mà cứ như vậy đi bộ như người mất hồn ra về. Cô không hề để tâm bản thân sẽ đi về đâu, cô cứ đi như người mất hồn.
Nam Cung Minh Dạ sau khi biết cô đã ra về không yên tâm mà đi theo phía sau. Anh chỉ chậm chậm lái xe đi phía, anh không dám rời mắt khỏi cô. Miệng nói không được quan tâm nữa nhưng anh lại không yên tâm cho cô.
Nam Cung Minh Dạ đã đi theo Lưu Ly một đoạn đường khá dài, bên ngoài trời đã chuyển tối, trời có vẻ sắp mưa, gió cũng càng ngày càng lớn. Nam Cung Minh Dạ càng thêm lo lắng trong lòng.
Từ đây về đến nhà còn một đoạn đường rất dài, Lưu Ly không phải định đi bộ về đến nhà thật chứ. Đoàn xe chạy ngoài đường chạy ngày một nhanh hơn để trốn chạy con mưa sắp giông sắp kéo đến.
Nam Cung Minh Dạ như ngồi trên đống lửa khi trứơc mặt là ngã từ đường, sợ cô không chú ý đèn đỏ sẽ băng qua. Lưu Ly quả thật không để tâm trí của mình vào việc đi đường, cô cắm đầu chuẩn bị bước qua đường đúng lúc đèn đỏ đã chuyển xanh.
Những chiếc xe vội chạy con mưa thấy tín hiệu đèn đỏ đã hết nhanh chóng nhấn ga qua đường. Cũng may Nam Cung Minh Dạ kịp thời kéo Lưu Ly đi ra ngoài.
Lưu Ly bị giật lại một cách mạnh mẽ đau đớn. Nam Cung Minh Dạ nhìn bộ dạng bây giờ của Lưu Ly không nói một lời nào mạnh mẽ kéo cô về xe của anh. Nhanh chóng nhét cô vào trong xe, anh đạp chân ga lao nhanh xe về hướng nhà.
Nam Cung Minh Dạ giữ thái độ im lặng cho tới tận khi về đến nhà. Trời ới vậy đã đổ mưa một cách tầm tã. Nam Cung Minh Dạ lái xe vào hoa viên trước nhà thì đỗ lại. Châu Khinh Vân vừa mới đi làm về thấy con trai về sớm nên mà đứng ở trong nhà đợi anh đi vào.
Nam Cung Minh Dạ không định xuống xe, anh nói đầy buồn bã “Xuống xe”
Lưu Ly sắp khóc một lần nữa, cô tháo dây an toàn mở cửa đi xuống. Cô vừa mới đóng cửa lại anh đã vội khởi động lại xe rời đi.
Châu Khinh Vân thấy con gái một mình xuống xe, Nam Cung Minh Dạ lai vội vàng đi đâu đó nên có dự cảm không tốt. Cô chạy xuống chỗ con gái xem xem, vậy mà con gái lại đang khóc.
“Con làm sao vậy, Minh Dạ thằng bé này lại làm gì con sao?”
“Mẹ ơi…” Lưu Ly nhào vào lòng mẹ mình như một đưa trẻ. Châu Khinh Vân xót xa ôm con gái vào lòng.
“Có chuyện gì mà con lại khóc tới mức này chứ. Mau vào nhà trước đã, trời mưa to quá” Châu Khinh Vân nắm lấy tay con gái đưa vào trong nhà.
Nam Cung Minh Dạ sau khi rời khỏi nhà anh phóng xe rất nhanh trong làn mưa. Nước mưa trên đường dưới vận tốc lớn bắn lên tung tóe. Bầu trời u ám đầy mây den không ngừng trút nước. Sấm chớp liên tục lóa sáng xé ngang trên bầu trời thành phố.
Nam Cung Minh Dạ đi tới quán bar để uống rượu giải sầu, anh muốn bản thân mình không được nghĩ tới nữa, chỉ có thể uống rượu có lẽ mới khiến anh tạm thời quên đi sự dằn vặt trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.