Chương 2
Tô Qua Qua
22/01/2022
“Lộ Lộ!” Tôi mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Bác Sinh.
“Em thấy ác mộng à?” Bác Sinh hỏi.
Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh một chút, mình vừa đúng ngủ ngon trên giường, thì ra là nằm mơ à?
Bác Sinh hỏi: “Có khó chịu bụng không em?”
Tôi lắc đầu, nói: “Anh về lúc nào?”
Bác Sinh nói: “Được một lúc rồi.”
Tôi nói: “Cháu gái anh đâu?”
Bác Sinh nói: “Ở tầng hai, ngủ rồi. Ngày mai anh sẽ đưa con bé tới trường.”
Tôi nói: “Cần em giúp gì không?”
Bác Sinh nói: “Không cần. Em ngủ của em đi. Em đang có thai, anh chỉ sợ làm ầm đến em.”
Lúc tỉnh lại lần nữa, đã là 9 giờ sáng.
Tôi đi vào phòng khách, rèm cửa sổ sát đất đã bị kéo ra, ánh nắng chiếu vào, toàn bộ phòng khách nhìn rất ấm áp.
Trên mặt bàn có sữa đậu nành tươi và bánh trứng, tôi đi đến phòng bếp, dì Lý đang bận rộn.
Dì Lý là mẹ của tiểu Chi.
Tôi dẫn tiểu Chi ba năm, cô ấy đã học cách một lần nữa chấp nhận mọi thứ, ngoại trừ mẹ ruột của mình.
Mãi đến cuối cùng, tiểu Chi cũng chọn nhảy lầu ở tòa nhà nơi dì Lý làm việc, tôi hiểu rõ vì sao, đó là vì cô ấy vẫn không thể tha thứ cho việc mẹ cô ấy đã bỏ rơi cô ấy trong trại trẻ mồ côi khi còn nhỏ.
“Dì cũng không có cách nào, năm đó dì không đưa vào trại trẻ mồ côi, chẳng lẽ để con bé ở bên ngoài chết đói sao?” Năm đó lúc hướng dẫn tiểu Chi, dì Lý nói với tôi như vậy, người phụ nữ hơn năm mươi tuổi khóc ròng ròng trước mặt con gái ruột, tiểu Chi lại nhai kẹo cao su, nói câu xem thường: “Buồn nôn quá đi! Diễn kịch à? Bà xem nhiều kịch Quỳnh Dao quá rồi đó!”
Mấy năm này, tôi nhìn dì Lý cẩn thận từng li từng tí với tiểu Chi, hết sức che chở, đã sớm sinh lòng thương hại, cho nên khi dì Lý thất nghiệp tìm tới tôi, tôi một lời đồng ý.
Đương nhiên, cũng là bởi vì dì ấy là người thân duy nhất của tiểu Chi.
Ngay từ đầu, Bác Sinh phản đối việc mời dì Lý làm người giúp việc theo giờ, anh ấy lo lắng chuyện tiểu Chi sẽ tiếp tục quấy rối tôi, nhưng công việc anh ấy quá bận, tôi lại cần người chăm sóc, dì Lý cũng thật sự có khả năng, vì vậy dưới sự kiên trì năm lần bảy lượt của tôi, anh ấy liền không nói gì nữa.
Trong phòng bếp, dì Lý cười nói với tôi: “Dậy rồi à! Sáng dì có mua cá lóc, đợi lát nữa hầm canh cá, bổ sung protein với bổ sung canxi. Buổi trưa con phải uống hơn hai bát.”
Tôi cười cười, nhìn trên lầu một chút, nói: “Bác Sinh và cô bé ăn sáng rồi mới đi à?”
Dì Lý sững sờ, nói: “Cô bé nào?”
Còn nói: “Khi dì đến lúc 7 giờ, bác sĩ Kim hình như đã đi ra ngoài rồi.”
Tôi nói: “À, sớm vậy à.”
Dì Lý lại hỏi một lần: “Con nói cô bé nào thế?”
Tôi nói: “À, là đứa nhỏ của chị Bác Sinh, đến thành phố đi học, chắc là trời vừa sáng bọn họ đã đến trường.”
Dì Lý “À” một tiếng, nói: “Bác sĩ Kim có chị gái à, chưa từng nghe cậu ấy nói.”
Còn nói: “Mấy ngày trước bác sĩ Kim đi ra ngoài là đón cháu gái cậu ấy à?”
Tôi nói: “Dạ.”
Đúng là như vậy, Bác Sinh chưa từng nói về chuyện trong quê nhà của anh ấy, tôi chỉ biết là cha mẹ của anh ấy đã sớm qua đời, cứ tưởng rằng ở quê anh ấy đã không còn người thân, mãi đến khi chị gái của anh ấy qua đời, anh ấy phải đi về, tôi mới biết được anh ấy còn có người chị gái.
Ăn xong cơm trưa, dì Lý bê quần áo đã giặt xong đi bạch bạch lên sân phơi tầng hai, tôi nhìn dì ấy đi lên tầng, không biết tại sao chợt nhớ tới giấc mơ hôm qua, bé gái không có mặt ở trong mơ khiến toàn thân tôi không thoải mái, tôi gác lại đồ ăn sáng rồi đi lên tầng.
Trên tầng là một phòng sách nhỏ, bên trong để một cái giường đơn, hôm qua, Kim Hồng hẳn là ngủ ở đây.
Tôi đẩy cửa phòng sách ra, ánh nắng càng mãnh liệt hơn dưới lầu.
Tôi híp mắt quan sát trong phòng, không có gì không giống, tôi ngồi ở trên giường, chăn mền được gấp rất gọn gàng, không có một chút dấu vết nào của bé gái từng ở.
Ánh nắng tốt như vậy, tôi dựa vào chăn nệm, có chút choáng choáng buồn ngủ.
Đang lúc mắt nhắm mắt mở, chợt thấy phía trước cửa sổ có người.
Cô ấy đứng đưa lưng về phía tôi, là một cô gái, tóc dài, mặc đồ thể thao, bóng lưng kia khiến cho tôi cảm thấy vô cùng quen mắt.
Là tiểu Chi sao?
Tôi đã không phải là lần đầu tiên xuất hiện ảo giác như này, cảm giác này mặc dù khiến cho tôi sợ hãi, nhưng lại sinh lòng đau thương.
Tôi là trẻ mồ côi, cha mẹ tôi mất trong một vụ tai nạn nhiều năm trước. Lần đầu tiên nhìn thấy tiểu Chi, tôi đã nghĩ đến bản thân mình, sự cô đơn trong mắt cô ấy rất giống khi tôi còn nhỏ. Tôi quan tâm đến tiểu Chi, cũng giống như tôi chăm sóc bản thân mình trong thời thơ ấu.
Lúc trước, tôi thường nói với tiểu Chi: “Em có thể được như cô, em phải tin tưởng mình làm được.”
Tiểu Chi cười với tôi.
Người ngoài nhìn vào, tiểu Chi chính là một thái muội (*), tiểu lưu manh
(*) Thái muội (太妹): là một từ của Đài Loan, vốn dùng để chỉ những cô gái khiêu vũ thoát y, sau này thì chỉ những cô nữ sinh lông bông (lưu manh, vô lại) hoặc là những cô nữ sinh chơi chung với bọn lưu manh vô lại.
Nhưng trong mắt tôi, tiểu Chi mỉm cười giống như một đứa trẻ, cô ấy chỉ là cần được trang bị vũ khí, khi không có người bảo vệ cô ấy, cô ấy chỉ có thể biến thành con nhím, tự mình bảo vệ mình.
Bây giờ, tiểu Chi đang đứng trước mặt tôi, giống như vừa quay đầu nhìn lại, tôi lại liền có thể nhìn thấy nụ cười của cô ấy một lần nữa, tín nhiệm tôi như thế, ỷ lại vào nụ cười của tôi như thế.
Ánh nắng rực rỡ, tôi thì thào mở miệng: “Tiểu —— Chi?”
Tiểu Chi chậm rãi quay đầu —— tôi hoảng sợ há to miệng —— cô ta không phải tiểu Chi, là Kim Hồng không có mặt!
Tôi chưa kịp phản ứng thì Kim Hồng đã lao đến trước mặt tôi —— tôi muốn hét lên, nhưng không thể phát ra âm thanh —— tay cô ta lạnh và nhớp nháp, đã bóp chặt lấy cổ của tôi!
Chúng tôi gần trong gang tấc, bốn mắt nhìn nhau, tôi mới phát hiện, cô ta có ngũ quan, chỉ là toàn bộ đã hư thối, mơ hồ không rõ, tôi nhìn thấy nhãn cầu của cô ta bị teo lại, chỉ còn hai cái lỗ nhỏ trên chiếc mũi đầy mủ của cô ta, tôi nghe thấy âm thanh phát ra từ khoang miệng của đôi môi bị biến dạng của cô ta, là một giọng nữ sắc nhọn: “Đây là chỗ của tao! Đây là chỗ của tao!”
Tôi cảm thấy mình sẽ bị dọa đến ngất đi trong giây tới, nhưng vì cổ họng tôi bị bóp ngày càng chặt hơn, tôi đau đến nghẹt thở, tay tôi đang khua loạn trong tiềm thức, nhưng chỉ vô dụng, nước mắt khiến tầm mắt tôi nhòe đi, tầm nhìn của tôi mờ đi, tôi nghĩ, tôi sắp bị bóp chết rồi.
“Em thấy ác mộng à?” Bác Sinh hỏi.
Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh một chút, mình vừa đúng ngủ ngon trên giường, thì ra là nằm mơ à?
Bác Sinh hỏi: “Có khó chịu bụng không em?”
Tôi lắc đầu, nói: “Anh về lúc nào?”
Bác Sinh nói: “Được một lúc rồi.”
Tôi nói: “Cháu gái anh đâu?”
Bác Sinh nói: “Ở tầng hai, ngủ rồi. Ngày mai anh sẽ đưa con bé tới trường.”
Tôi nói: “Cần em giúp gì không?”
Bác Sinh nói: “Không cần. Em ngủ của em đi. Em đang có thai, anh chỉ sợ làm ầm đến em.”
Lúc tỉnh lại lần nữa, đã là 9 giờ sáng.
Tôi đi vào phòng khách, rèm cửa sổ sát đất đã bị kéo ra, ánh nắng chiếu vào, toàn bộ phòng khách nhìn rất ấm áp.
Trên mặt bàn có sữa đậu nành tươi và bánh trứng, tôi đi đến phòng bếp, dì Lý đang bận rộn.
Dì Lý là mẹ của tiểu Chi.
Tôi dẫn tiểu Chi ba năm, cô ấy đã học cách một lần nữa chấp nhận mọi thứ, ngoại trừ mẹ ruột của mình.
Mãi đến cuối cùng, tiểu Chi cũng chọn nhảy lầu ở tòa nhà nơi dì Lý làm việc, tôi hiểu rõ vì sao, đó là vì cô ấy vẫn không thể tha thứ cho việc mẹ cô ấy đã bỏ rơi cô ấy trong trại trẻ mồ côi khi còn nhỏ.
“Dì cũng không có cách nào, năm đó dì không đưa vào trại trẻ mồ côi, chẳng lẽ để con bé ở bên ngoài chết đói sao?” Năm đó lúc hướng dẫn tiểu Chi, dì Lý nói với tôi như vậy, người phụ nữ hơn năm mươi tuổi khóc ròng ròng trước mặt con gái ruột, tiểu Chi lại nhai kẹo cao su, nói câu xem thường: “Buồn nôn quá đi! Diễn kịch à? Bà xem nhiều kịch Quỳnh Dao quá rồi đó!”
Mấy năm này, tôi nhìn dì Lý cẩn thận từng li từng tí với tiểu Chi, hết sức che chở, đã sớm sinh lòng thương hại, cho nên khi dì Lý thất nghiệp tìm tới tôi, tôi một lời đồng ý.
Đương nhiên, cũng là bởi vì dì ấy là người thân duy nhất của tiểu Chi.
Ngay từ đầu, Bác Sinh phản đối việc mời dì Lý làm người giúp việc theo giờ, anh ấy lo lắng chuyện tiểu Chi sẽ tiếp tục quấy rối tôi, nhưng công việc anh ấy quá bận, tôi lại cần người chăm sóc, dì Lý cũng thật sự có khả năng, vì vậy dưới sự kiên trì năm lần bảy lượt của tôi, anh ấy liền không nói gì nữa.
Trong phòng bếp, dì Lý cười nói với tôi: “Dậy rồi à! Sáng dì có mua cá lóc, đợi lát nữa hầm canh cá, bổ sung protein với bổ sung canxi. Buổi trưa con phải uống hơn hai bát.”
Tôi cười cười, nhìn trên lầu một chút, nói: “Bác Sinh và cô bé ăn sáng rồi mới đi à?”
Dì Lý sững sờ, nói: “Cô bé nào?”
Còn nói: “Khi dì đến lúc 7 giờ, bác sĩ Kim hình như đã đi ra ngoài rồi.”
Tôi nói: “À, sớm vậy à.”
Dì Lý lại hỏi một lần: “Con nói cô bé nào thế?”
Tôi nói: “À, là đứa nhỏ của chị Bác Sinh, đến thành phố đi học, chắc là trời vừa sáng bọn họ đã đến trường.”
Dì Lý “À” một tiếng, nói: “Bác sĩ Kim có chị gái à, chưa từng nghe cậu ấy nói.”
Còn nói: “Mấy ngày trước bác sĩ Kim đi ra ngoài là đón cháu gái cậu ấy à?”
Tôi nói: “Dạ.”
Đúng là như vậy, Bác Sinh chưa từng nói về chuyện trong quê nhà của anh ấy, tôi chỉ biết là cha mẹ của anh ấy đã sớm qua đời, cứ tưởng rằng ở quê anh ấy đã không còn người thân, mãi đến khi chị gái của anh ấy qua đời, anh ấy phải đi về, tôi mới biết được anh ấy còn có người chị gái.
Ăn xong cơm trưa, dì Lý bê quần áo đã giặt xong đi bạch bạch lên sân phơi tầng hai, tôi nhìn dì ấy đi lên tầng, không biết tại sao chợt nhớ tới giấc mơ hôm qua, bé gái không có mặt ở trong mơ khiến toàn thân tôi không thoải mái, tôi gác lại đồ ăn sáng rồi đi lên tầng.
Trên tầng là một phòng sách nhỏ, bên trong để một cái giường đơn, hôm qua, Kim Hồng hẳn là ngủ ở đây.
Tôi đẩy cửa phòng sách ra, ánh nắng càng mãnh liệt hơn dưới lầu.
Tôi híp mắt quan sát trong phòng, không có gì không giống, tôi ngồi ở trên giường, chăn mền được gấp rất gọn gàng, không có một chút dấu vết nào của bé gái từng ở.
Ánh nắng tốt như vậy, tôi dựa vào chăn nệm, có chút choáng choáng buồn ngủ.
Đang lúc mắt nhắm mắt mở, chợt thấy phía trước cửa sổ có người.
Cô ấy đứng đưa lưng về phía tôi, là một cô gái, tóc dài, mặc đồ thể thao, bóng lưng kia khiến cho tôi cảm thấy vô cùng quen mắt.
Là tiểu Chi sao?
Tôi đã không phải là lần đầu tiên xuất hiện ảo giác như này, cảm giác này mặc dù khiến cho tôi sợ hãi, nhưng lại sinh lòng đau thương.
Tôi là trẻ mồ côi, cha mẹ tôi mất trong một vụ tai nạn nhiều năm trước. Lần đầu tiên nhìn thấy tiểu Chi, tôi đã nghĩ đến bản thân mình, sự cô đơn trong mắt cô ấy rất giống khi tôi còn nhỏ. Tôi quan tâm đến tiểu Chi, cũng giống như tôi chăm sóc bản thân mình trong thời thơ ấu.
Lúc trước, tôi thường nói với tiểu Chi: “Em có thể được như cô, em phải tin tưởng mình làm được.”
Tiểu Chi cười với tôi.
Người ngoài nhìn vào, tiểu Chi chính là một thái muội (*), tiểu lưu manh
(*) Thái muội (太妹): là một từ của Đài Loan, vốn dùng để chỉ những cô gái khiêu vũ thoát y, sau này thì chỉ những cô nữ sinh lông bông (lưu manh, vô lại) hoặc là những cô nữ sinh chơi chung với bọn lưu manh vô lại.
Nhưng trong mắt tôi, tiểu Chi mỉm cười giống như một đứa trẻ, cô ấy chỉ là cần được trang bị vũ khí, khi không có người bảo vệ cô ấy, cô ấy chỉ có thể biến thành con nhím, tự mình bảo vệ mình.
Bây giờ, tiểu Chi đang đứng trước mặt tôi, giống như vừa quay đầu nhìn lại, tôi lại liền có thể nhìn thấy nụ cười của cô ấy một lần nữa, tín nhiệm tôi như thế, ỷ lại vào nụ cười của tôi như thế.
Ánh nắng rực rỡ, tôi thì thào mở miệng: “Tiểu —— Chi?”
Tiểu Chi chậm rãi quay đầu —— tôi hoảng sợ há to miệng —— cô ta không phải tiểu Chi, là Kim Hồng không có mặt!
Tôi chưa kịp phản ứng thì Kim Hồng đã lao đến trước mặt tôi —— tôi muốn hét lên, nhưng không thể phát ra âm thanh —— tay cô ta lạnh và nhớp nháp, đã bóp chặt lấy cổ của tôi!
Chúng tôi gần trong gang tấc, bốn mắt nhìn nhau, tôi mới phát hiện, cô ta có ngũ quan, chỉ là toàn bộ đã hư thối, mơ hồ không rõ, tôi nhìn thấy nhãn cầu của cô ta bị teo lại, chỉ còn hai cái lỗ nhỏ trên chiếc mũi đầy mủ của cô ta, tôi nghe thấy âm thanh phát ra từ khoang miệng của đôi môi bị biến dạng của cô ta, là một giọng nữ sắc nhọn: “Đây là chỗ của tao! Đây là chỗ của tao!”
Tôi cảm thấy mình sẽ bị dọa đến ngất đi trong giây tới, nhưng vì cổ họng tôi bị bóp ngày càng chặt hơn, tôi đau đến nghẹt thở, tay tôi đang khua loạn trong tiềm thức, nhưng chỉ vô dụng, nước mắt khiến tầm mắt tôi nhòe đi, tầm nhìn của tôi mờ đi, tôi nghĩ, tôi sắp bị bóp chết rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.